Chap18: Bác sĩ của tôi là ác quỷ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc choàng mắt tỉnh dậy, Hee phát hiện mình đang ngồi ở trên một cái ghế đá.

Và cậu càng giật mình hơn nữa khi thấy L.joe đang ngồi bên cạnh mình, lại vẫn cái dáng ngồi ấy, vòng hai tay ngả đầu ra sau ngủ.

- Tỉnh rồi à? Ai bảo bạn đi theo dõi tôi thế? May là tôi đánh nhẹ tay, mạnh thêm chút nữa thì bạn ko còn ngồi đây nữa đâu!

( Tôi có biết là bạn đâu, thấy dáng người giống giống bạn, tò mò nên đi theo thôi!) - Hee tỏ thái độ hờn dỗi, tự nhiên lãnh cái CỐP sau đầu ai mà chả tức!

- Vậy thì lần sau bỏ cái tính tò mò đó đi! Những kẻ lắm chuyện thường là những kẻ bị chết đầu tiên đó!

Hee thấy giận giận. Cậu quan tâm đến L.joe mà lại bị la tơi bời như thế. Vậy là Hee đứng lên đi về.

Nhưng Hee phát hiện giày của mình đã ko cánh mà bay.

L.joe nhổm người dậy:

- Lúc tôi đánh bạn ngất đi, tôi đành phải bế bạn lên rồi thả xuống chiếc ghế này, có lẽ trong lúc đi nó rơi đâu đó. Cũng tại bạn đi giày mà ko gài quai!

Hee đã bắt đầu nổi khùng. Và khi một người hiền lành như bột nổi khùng thì nó cũng đáng sợ ko kém gì ác quỷ.

Á!!!!!!!

Đó là những gì L.joe phải trả giá cho hành động làm mất đôi giày mà anh trai tặng cho cậu. Một cú đạp thật mạnh ở chân!

Hee bực mình bỏ đi. Đành phải chân ko về nhà.

L.joe ko thèm nhìn theo, khuôn mặt vẫn còn sự tức giận khi bị một người câm...đánh!

Hình như có cái gì đó đau đau. Hee cúi xuống nhìn. Một miếng mảnh chai vỡ đang nằm ngon lành dưới bàn chân cậu. Hee hốt hoảng ngồi xuống.

Mặc dù rất nhỏ nhưng miếng mảnh chai cũng đủ khiến Hee ko thể đi được nữa, giựt nó ra thì Hee ko đủ dũng khí. Hee tức tối đến phát khóc. Đúng là L.joe! Đụng vào con người đen tối đó thì cuộc đời cũng đen tối theo!

Vừa mới nhắc thì L.joe xuất hiện.

- Lại thế! Sao bạn lúc nào cũng có rắc rối vậy?

Hee ngước nhìn lên , mắt đã ươn ướt.

- Đừng mong chờ việc tôi cõng hay bế bồng gì bạn! Không bao giờ có chuyện đó đâu! Cứ ngồi đó mà khóc đi! Tôi về!

Và L.joe bỏ đi thật.

Hee ko còn có thể chịu đựng thêm được nữa. Cậu khóc òa lên . Sao trên đời này lại có một kẻ nhẫn tâm tàn bạo vô nhân đạo như thế chứ??? Cậu cứ ngồi vặt từng cây cỏ dại và thầm nguyền rủa cái tên L.joe đáng ghét đó.

Một lúc sau...

- Giờ thì im đi!- L.joe quát lớn

Nhưng Hee ko nín.

- Tôi bảo bạn im đi!

Hee càng khóc to hơn.

L.joe bực mình cầm nguyên chai oxi già rưới thẳng vào vết thương đang chảy máu dưới chân Hee.

- Giờ thì nín chưa???

Rát quá khiến cậu im bặt.

- Tôi cảnh báo cho bạn biết! Tôi căm thù nhìn người khác khóc! Đừng có khóc trước mặt tôi! Nghe rõ chưa?

Và Hee phải tự hào lắm lắm khi được L.joe - tên máu lạnh băng bó vết thương cho mình.

- Tôi rút nó ra mà bạn dám phát ra tiếng động nào là tôi đâm nó lại vào chân bạn đó!

Hee tái mặt run rẩy.

L.joe xem ra rất có kinh nghiệm về ba cái khoản băng bó này, trước khi rút mảnh chai ra, cậu nhóc đeo găng tay y tế và cầm sẵn một miếng bông có tẩm cồn sát trùng.

Phựt!

Nhanh hơn Hee tưởng. Và cậu suýt nữa cắn đứt lưỡi để ko phát ra tiếng động nào.

Vài phút sau, cái chân Hee được mặc áo quần xong xuôi.

L.joe thu dọn tất cả đống đồ bừa bãi xung quanh rồi ném thẳng vào thùng rác. Hee nhìn mà ngạc nhiên.

- Không được nhìn tôi bằng ánh mắt đó!

Lúc đó đã 10h đêm.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro