chap19: Những kẻ không nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi hoàng hồn, Hee mới thắc mắc là tại sao L.joe lại phải đi bộ???

(Không phải bạn đi xe tới đây sao?? Vậy thì sao giờ đi bộ???)

- Mất chìa khóa lấy đâu xe mà về! Nhờ phước của bạn đó!

(Tôi ư?)

- Lúc bạn đè tôi nằm vật ra ghế, chiếc chìa khóa bị văng ra khỏi túi quần và mất luôn rồi!

Nhắc đến chuyện đó Hee lại đỏ mặt.

(Bạn có điện thoại mà? Sao ko gọi người tới đưa về ??)

- Không đem theo!

(Nhưng tôi có này!)

Mắt L.joe thoáng chốc sáng lên

Anh cầm máy và bắt đầu bấm.

Nhưng đột nhiên sắc mặt tối sầm lại.

(Sao thế?)

- Không liên lạc được!

L.joe bực mình thả chiếc điện thoại xuống bãi cỏ rồi ngồi bệt xuống đất.

- Kiểu này thì phải làm kẻ ko nhà một đêm vậy! Giờ này cũng ko còn taxi!

Hee thoáng rùng mình. Ngồi qua đêm với ác quỷ , ko biết sáng mai có lành lặn mà trở về ko nữa.

Nhưng Hee phát hiện ra , tối hôm nay L.joe nói chuyện nhiều hơn mọi khi , lại còn khá tự nhiên. Hiếm lắm mới thấy một L.joe như thế.

Thế là Hee ngồi trên ghế đá, L.joe ngồi dưới bãi cỏ. Chờ cái đêm ác quái này trôi qua...

Vậy mà cũng ko được yên, trời bỗng dưng nổi mưa lớn, sấm chớp đùng đùng. Hee hốt hoảng nhìn những giọt mưa tí tách trên đầu.

L.joe vùng dậy khi thấy mặt mình ướt ướt.

- Mưa???

Hee gật gật đầu.

Gật cái gì nữa ! Còn ko mau chạy đi tìm chỗ trú đi!

Hee tiu nghỉu cái mặt. Chân cẳng thế này làm sao mà đi chứ đừng nói là chạy.

Chưa kịp nghĩ xem phải trốn mưa thế nào , Hee hết hồn khi thấy L.joe chạy vụt tới nhấc bổng Hee lên rồi bay cái vèo vào mái hiên của một cửa hàng đối diện đã đóng cửa.

- Đừng có nhìn tôi với ánh mắ đó! Cả đời này tôi chưa phải dính vào một người nào nhiều như thế này dâu!

Hee cũng chả biết nói gì, đáng lẽ cậu phải tạ ơn trời phật vì tối nay L.joe hiền lành đột suất , nếu anh ta mà nổi máu ác quỷ thì chắc cậu hết đường sống.

Trời càng lúc càng mưa to hơn...

Hee ngồi nhìn mưa rồi quay sang nhìn L.joe , chả biết nói gì, cậu đành dựa lưng vào thành cửa rồi ngủ thiếp đi. Lạy trời là L.joe đừng đụng chạm gì vào cậu.

L.joe có vẻ ko thích ứng được với kiểu ngủ ngoài trời như thế này nên hai mắt anh vẫn mở thao láo.

Bỗng từ đâu chạy đến 3,4 người ăn xin nhưng hình như là ăn xin giả dạng , họ vốn chẳng bị gì nhưng lại giả vờ tật nguyền để nhận lấy sự thông cảm của người đời. Có lẽ họ đi qua đây thì gặp trời mưa nên tiện thể chạy vào đây trú. Thế là L.joe phải ngồi qua một bên. Hee ngủ như chết nên cũng chả để ý gì...

Những người ăn xin cứ ngồi nói chuyện qua lại ồn ào cả một góc đường khiến L.joe ko thể chịu đựng nổi. Suýt chút nữa anh đã bay sang cho mấy người kia vài cú đấm cho họ bớt nhiều chuyện đi nếu ko có cái tựa đầu bất ngờ của Hee.

Ở nhà cậu chỉ quen nằm nghiêng về phía tay phải, nhưng bây giờ khi dựa vào tường thì lại nghiêng về phía trái, có lẽ vì Hee thấy ko quen và trở mình.

Có lẽ lúc đó Hee ko thể thấy được ánh mắt tức giận của L.joe khi tự dưng có kẻ dựa vào mình. Anh  đã chuẩn bị tư thế tống cái đầu Hee sang phía bức tường nhưng những lời nói của người ăn xin khiến L.joe phải dừng lại.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro