Chap 7: Cứ thử đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói trắng ra là ta thấy cái tựa đề của nó trả liên quan gì với cái nội dung ở bên dưới. 

Xin lỗi red nha. Chap này hơi ngắn cũng hơi nhảm. Thôi thì làm nền cho chap sau. keke

...........

Hôm sau, Yoseob vì giận dỗi KiWoon đi học trước, khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm dặm chân bước vào lớp. Để lại hai người bạn KiWoon đang cuống quýt đuổi theo sau. Đang ghét, không biết hai người đó giận nhau cái gì? Hôm qua dám bỏ lại cậu sau lưng khiến cậu bị va vào người ta, cái mũi nhỏ liền bị sưng đỏ. Báo hại cậu khi trở về liền bị papa giận a.

-Haizzz… đáng ghét_ Yoseob ỉu xìu đi đến bàn nằm thở dài.

-Seobie, cho tụi tớ xin lỗi mà!_ KiWoon bất ngờ nhảy đến cạnh bàn cậu.

-Đúng đó, không cố ý mà. Đừng giận…

!@#$%^&*()

Kế tiếp đó là muôn vàn lời ngon tiếng ngọt của hai bạn KiWoon. Nhưng mặc nhiên Yoseob vẫn chả thèm quan tâm, tiếng nói liên thanh của hai người không ngừng vang lên thật khiến cậu buồn ngủ a. Đôi mắt hơi chớp chớp dần khép lại.

Reeenggggg….

Tiêng chuông vào lớp chợt vang lên. Yoseob ngồi hẳn dậy, đôi mắt mơ mơ màng màng lười biếng cụp xuống. Hừ, thật ồn ào chết được…

Yoseob uể oải ngồi xuống. Chẳng mảy may quan tâm thầy giáo đang nói gì. Nhưng là chỉ một lúc sau cả đám nữ sinh trong lớp liền ồ lên. Yoseob cũng không nén khỏi tò mò mà ngẩng đầu lên nhìn.

-Chào các em. Tôi là LeeJoon. Vì thầy chủ nhiệm các em bệnh nên tôi sẽ làm chủ nhiệm kiêm  hiệu trưởng tạm thời của các em. Cứ gọi tôi là thầy Lee

 Tiếng nói nam nhân trầm trầm vang vảng trong lớp học. Yoseob mở to mắt ngạc nhiên nhìn người đang đứng trước bục giảng giới thiệu. Hắn, không phải là người cậu va phải hôm qua sao? Còn nữa, tại sao dù đang nói chuyện trước lớp học nhưng cậu vẫn có cảm giác hắn là đang nhìn cậu. Đôi mắt còn ánh lên tia phức tạp a.

…..

  Tan học, Yoseob tung tăng trở về. Đôi mắt ánh lên ý cười, khóe miệng cũng không nhịn được mà cong lên. Đôi chân vô thức chạy nhanh hơn hướng về phía chiếc ô tô bên ngoài cổng trường. Có biết vì sao không? Vì papa hôm nay sẽ đến đón cậu và đưa cậu đi ăn trưa ở bên ngoài a.

  Bóng dáng nhỏ nhanh chóng biến mất khỏi hàng cây phía sân trường. Cậu không hề biết, trên sân thượng, ánh mắt nam nhân vẫn luôn dõi theo thân ảnh nhỏ, trên tay là một sấp hồ sơ. Đưa mắt nhìn vào, mi tâm nam nhân hơi nhíu lại, miệng khẽ lẩm bẩm.

-Mồ côi sao?

  Đưa mắt nhìn về phía cổng trường không một bóng người. Khuôn mặt nam nhân nhăn nhó không hài lòng thầm nghĩ . Mặc dù trong hồ sơ nói cậu vào được ngôi trường danh giá bậc nhất Seoul bằng thự lực của mình, hơn nữa lại mồ côi từ nhỏ, hoàn cảnh rất khó khăn. Nhưng đám nữ sinh trong lớp lại nói cậu không giống một kẻ không có tiền. Ít ra, ăn uống hay đồ dùng trên người đều là những sản phẩm bậc nhất có số lượng ít trên thế giới. Chỉ có điều, LeeJoon hắn muốn điều tra về cậu cũng thật là khó a.

-Chỉ còn cách cho người theo dõi cậu thôi. Nhóc ah, em không thoát khỏi tay tôi đâu.

 Đôi mắt ánh lên tia hứng thú, khóe miệng khẽ nhếch một đường cung hoàn hảo.

…………

-Hắt xì…_ Yoseob tay  cầm cốc nước bất thình lình mà hắt xì. Miệng lẩm bẩm không biết ai đáng xỉ vả nói xấu sau lưng cậu nha.

-Sao vậy? Cảm lạnh sao?_ Junhyung ngồi cạnh lo lắng hỏi, tay đưa lên đặt lên trán cậu rồi lại áp tay lên má cậu.

  Đáp lại Junhyung, đứa trẻ khẽ lắc đầu miệng cười toe. Đưa cốc nước cam lên miệng uống một ngụm.

-Uống ít thôi, chúng ta dùng bữa xong hãy uống_ Junhyung khẽ nhắc, đôi mắt ấm áp nhìn bảo bối của mình, dùng khăn giấy cẩn thẩn lau đi nước cam dính trên khóe miệng.

-Papa..nhà hàng này là của Papa sao?_ Yoseob đảo mắt nhìn căn phòng ăn chỉ có riêng hai người. Trong đầu không ngừng trầm trồ khen ngợi.

 Dù không bằng một góc trong nhà của cậu nhưng phòng ăn có nhất thiết phải bày biện cả ti vi, giường nệm…. hay không? Thật hoang phí a.

-Dĩ nhiên… còn nữa không hoang phí chút nào đâu_Junhyung như đi guốc trong bụng cậu liền trả lời. Đứa trẻ của hắn nào biết để được ăn trong phòng như vậy phải mất bao nhiêu tiền cơ chứ? Dù trên người cậu đều là đồ có một không hai nhưng có khi đứa trẻ đơn thuần của hắn còn không biết giá trị của những món đồ trên người đâu a.

 Hừ, Yoseob khẽ hừ ra tiếng liếc Junhyung. Đáng ghét, papa lúc nào cũng đoán được suy nghĩ của cậu là sao?

-Phải rồi, hôm nay đến trường có chuyện gì vui không?

 Tay bóc tôm bỏ vào bát cho bảo bối, miệng khẽ hỏi.

 Yoseob ban đầu lắc lắc đầu nhưng lại chợt nhớ đến thầy giáo mới đến lớp liền gật đầu. Miệng tùy hứng há to để papa đút con tôm lớn cho mình.

-Papa..thầy giáo mới đến thật kì lạ a._ Miệng nhai nhồm nhoàm nói

-Tại sao?

-Hôm qua bảo bối có va phải một người. Hôm nay đến lớp người đó liền trở thành thầy giáo chủ nhiệm của lớp. Nhưng mà… tại sao bảo bối có cảm giác thầy ấy luôn luôn nhìn bảo bối a._ Nói đến đây Yoseob không hài lòng nhíu nhíu đôi mày nhỏ.

 Cả căn phòng bất giác yên lặng không có tiếng đáp trả. Khuôn mặt Junhyung trầm xuống. Hừ, quả nhiên Yoseob mới vào trường cấp ba liền có kẻ tiếp cận. Nhưng không sao, thân phận của bảo bối hắn đã che dấu rất kĩ không ai có thể biết, bất quá vẫn phải tìm cách loại bỏ người kia. Dám có ý với bảo bối của hắn… đợi chết sớm đi.

-Papa…sao vậy?_ Yoseob khó hiểu kéo kéo tay Junhyung.

-Không có gì… bảo bối…thầy giáo đó coi thế nào?

-À… các bạn đều nói thầy rất đẹp trai.

 Âm u…âm u…

-Nhưng bảo bối thấy kém xa papa_ Nói xong cười toe nhìn người bên cạnh.

 Junhyung ngoài mặt vẫn không tỏ thái độ gì. Bất quá, trong lòng hắn pháo hoa đã bay rầm rộ đầy trời rồi. hahahahaha…

-Bảo bối, nghe lời papa không được đến gần thầy giáo đó được hay không_ Khẽ nở nụ cười ấm áp, đưa tay xoa xoa đầu cậu nịnh nọt.

-Được. Yahhh…tay papa thật bẩn a_ Yoseob thè lười trêu chọc sau đó lại thích thú gắp đồ ăn trên bàn cho vào miệng.

 Đáp lại cậu, Junhyung cười xòa nhéo chiếc mũi tẹt đáng yêu.

…………

-Sao? Vẫn không điều tra được gì sao?_ LeeJoon ánh mắt âm trầm tức giận hét lớn vào điện thoại._Bằng mọi giá trong ngày mai phải điều tra ra cho tôi_ Dứt lời liền tắt luôn điện thoại quẳng vào góc tường.

 Một lũ ăn hại. Chỉ có việc theo dõi một đứa bé thôi mà cũng không làm được.

Nhưng nghĩ lại cũng có chút kì quái.

 Theo những gì hắn điều tra được thì trước đây mỗi lần Yoseob đi học đều có xe đưa đón nhưng từ lúc hắn xuất hiện thì cậu lại luôn đi học cùng hai người bạn là Kikwang và DongWoon. Tan học lại lên xe cùng bạn trở về nhà của  LeeKikwang.

 Không lẽ cậu là con trai của chủ tịch Lee tập đoàn AJ sao? Nhưng theo hắn biết rõ thì gia đình đó chỉ có một đứa con duy nhất là Kikwang. Vậy dốt cuộc Yoseob là ai?

 LeeJoon không ngừng đặt ra câu hỏi. Bản thân hắn đâu biết rằng tại một nơi khác Junhyung vẫn đang vô cùng đắc ý bởi kế hoạch của mình. Junhyung biết, kẻ có ý định với bảo bối chắc chắn sẽ tìm cách điều tra về bảo bối. Nhưng cứ điều tra đi, hắn cũng không ngại cho tên đó biết thân phận của bảo bối nhà mình. Bất quá, cho hắn quay vòng vòng điều tra mà vẫn không thu được gì không phải thú vị hơn sao?

Cướp bảo bối của Yong Junhyung hắn sao?

Cứ thử đi

…..

 Ngồi tựa lưng vào ghế, LeeJoon cuối cùng vẫn giữ được bình tĩnh an ổn ngồi xuống. Đôi mắt không dời khỏi hình ảnh đáng yêu của cậu bé trong tấm ảnh, đáy mắt thâm sâu bât giác sáng lên, khóe miệng lộ ra một được cong tuyệt đẹp.

Thay vì cứ điều tra mất thời gian như vậy, chi bằng LeeJoon hắn đây phải tiếp cận cậu bé xinh đẹp đó. Sau đó sẽ từng chút từng chút một … tìm hiểu và…. cướp đoạt.

……………….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro