Chap 14: Phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: Ta đã trở lại. và ngày càng ăn hại. *tội lỗi*.

     Thành thật xin lỗi các red vì đã up chap quá muộn và có một số red au chưa kịp trả lời tin nhắn cũng như bình luận. 

     giờ comeback với chap này không biết có ổn hay không? Mọi người đọc rồi cho au ý kiến nha. Vote mừng au trở lại thì càng tốt *cười nhăn răng*. Nếu không thì đừng ném đá nha!!! hichic

    vì chap này hơi ngắn nên au sẽ để thành phân nửa là 14.1 nha. au sẽ post nhanh trong tuần này.

    Comeback vào cuối tháng 7 ra chap vào đầu tháng 8. Cái kết và khởi đầu cũng được đấy nhỉ. :D

    Bây giờ. Mời các red thưởng thức. ^o^

..................

...................................

 Chap 14: Phát hiện

 DooJoon đã sang Mĩ được hai tháng. Thời gian qua đúng thật ảm đạm khi thiếu vắng tên Doo già này.

Hôm nay tất cả những thành viên còn lại quyết định sẽ đến biệt thự của anh em  SeungWoon  đập phá.

Mới sáng sớm bên ngoài biệt thự của đại công tử họ Jang đã đỗ hai chiếc xe sang trọng.

Bước ra từ chiếc BMW đỏ là Kikwang. Anh chàng đang chạy nhanh vào trong cổng để ôm người yêu bé nhỏ là Woonie đáng iu của mình.

Kế tiếp là cánh cửa chiếc xe BMW mui trần màu trắng sữa mở ra. Trên tay nam nhân là đứa trẻ vẫn đang say ngủ.

Thở dài. Đứa trẻ của anh vẫn chứng nào tật ấy, đi có đoạn đường ngắn chút xíu mà đã ngủ gật.

Không nỡ đánh thức đứa trẻ này nên đành bế cậu vào trong vậy.

Hơi cựa người Yoseob tỉnh dậy. Nhận ra mình đang ở trong lòng anh cậu mỉm cười.

-Dậy rồi sao? Đứa trẻ hư_ Anh cười mắng yêu cậu, định đặt cậu ngồi xuống thì cậu níu áo anh lúc lắc cái đầu, miệng chu lên.

-Không thích. Seobie muốn ở trong lòng Hyungie cơ

Không thể vụt mất cơ hội đó lập tức hôn chụt lên đôi môi hồng của cậu.

Phòng khách của công tử họ Jang sẽ tràn ngập màu hồng nếu không có sự phá đám của ai đó.

-Yaaa. Đây là nhà tôi đó…_HyunSeung hét lớn. Hai tên này đúng là không biết ngượng mà diễn mấy màn sến rện. Cũng may trong biệt thự chỉ có mấy người nếu không thì… HyunSeung tặc lưỡi lắc đầu.

Không quan tâm đến kẻ làm phiền kia Junseob vẫn mặc nhiên làm lơ mà ôm nhau cười đùa vui vẻ. Ánh mắt chợt lướt qua nhìn nữ nhân xinh đẹp đang từ cửa đi đến.

-Để tớ_ Hyunah miệng cười toe, tay kéo tên tóc đỏ phiền phức ra ngoài.

Junseob bật cười. Không ngờ Jang đại công tử, playboy lừng lẫy mà phải chịu khuất phục trước nữ nhân này. Anh và cậu cũng nghe Hyunah kể sơ về thời gian hai người ở bên Nhật mặc cho tên HyunSeung bên cạnh hăm dọa không được kể. Chả là mới đặt chân đến Nhật là tìm bằng được người ta sau đó ở lì đó không chịu về, rồi là còn dầm mưa, giả bệnh  nữa…. cuối cùng nữa nhân kia cũng bó tay chịu trận theo anh trở về Hàn.

…..

-Seobie, đừng ngồi đó nữa… lại đây đi…_ DongWoon với gọi khi thấy cậu cứ ngồi ở thành hồ bơi nhìn Junhyung.

Nghe lời cậu đứng dậy đi đến chỗ DongWoon và Hyunah đang nướng thịt. Nghe hai người đang cười đùa khúc khích hình như có chuyện gì vui lắm.

-Tớ không biết nấu ăn đâu._ Cậu ái ngại nhìn đống đồ lỉnh kỉnh trên bàn và bếp. Nhớ lại lúc trước chỉ vì tò mò mà táy máy vào món gà hầm của EunJi mà bị anh mắng quá trời luôn.

-Không sao… làm theo tớ là được rồi_ Cậu út vui vẻ hướng dẫn

Yoseob chăm chú nhìn DongWoon làm những bước đầu tiên.

-A.. Món này quen lắm nha. Hôm bữa hyungie cho tớ đi chơi ăn cái này nhiều quá trời luôn. Gọi là món gì ta?_ Cậu búng trán suy nghĩ, miệng ú ớ…._ Ki…kim..

-Kimbad_ DongWoon cười tít mắt tiếp lời cậu.

-Đúng rồi. Là Kim bad_ Khuôn mặt đứa trẻ khi nhớ ra được cười rõ tươi

-Bộ cậu chưa ăn món này bao giờ sao?_ Hyunah

Cười toe với Hyunah. Cậu gật đầu

-Ăn một lần duy nhất khi Hyungie đưa đi chơi. Appa sợ Seobie đau dạ dày nên không cho ăn các món này đâu_ Mặt cậu xị xuống, nhiều đồ ăn ngon vậy mà không được ăn, lại còn rẻ nữa chứ_ Phải thuyết phục Hyungie mãi mới được cho ăn_ nói đến đây cậu chu môi phụng phịu.

WoonAh nghe cậu nói mà phải nín cười. Thầm ngưỡng mộ tên Yong đầu bò kia sao lại có một tên nhóc đáng yêu vậy chứ. Chỉ nói thôi mà cũng đáng yêu chết người.

-Vậy giờ tớ với DongWoonie sẽ làm hết cho cậu ăn_ Hyunah cười tươi. Cô rất yêu quý cậu nha. Nhờ có cậu nên cô và HyunSeung mới đến được với nhau như bây giờ.

Lời Hyunah dứt Yoseob lập tức ôm lấy WoonAh mặt hớn hở như đứa con nít mới được cho kẹo.

-Um . Seobie yêu hai người lắm á.

-SEOBIE… MAU LẠI ĐÂY_ Tiếng Junhyung hét oanh vàng ở phía hồ bơi.

Nghe anh gọi Yoseob thấy lạnh sống lưng. Quay đầu lại nhìn anh. Đôi mắt nam nhân đang lườm cậu tóe khói, chỉ tay về phía cậu ý bảo: “em mau lại đây cho hyung”

Thở dài thườn thượt. Cúi gằm mặt đi về phía anh. Để lại WoonAh đang cười khúc khích vì tính trẻ con của Junseob

Đi đến ngồi xuống mép hồ bơi, cậu ngước lên nhìn anh cười toe, làm lơ ánh mắt đang lườm mình.

-Hyungie đẹp dzai… Gọi Seobie chi vậy?

-Hừ. Em đã hứa với hyung thế nào? Bộ muốn ăn đòn hả?

Junhyung hừ nhẹ. Cậu ngang nhiên dám ôm nữ nhân trước mặt anh. Cho dù đó là người yêu của HyunSeung cũng không được.  Tuyệt đối phải phạt

Nhìn Junhyung dằn mặt thấy ghét. Cậu chống nạnh tay cố cãi lại.

-Không lẽ bạn bè thể hiện tình cảm với nhau cũng không được hả. Còn appa nữa, cũng không được ôm sao hyungie?_ Cậu chu môi phản kháng.

Ùm…

Tiếng nước đập mạnh. Nước bắn tung tóe trên mặt nước.

Nguyên nhân không ai khách chính là kẻ bá đạo Yong Junhyung không kiềm chế được sự đáng yêu của cậu đã một tay kéo cậu ngã xuống hồ.

Bất ngờ bị kéo Yoseob chới với nhanh tay ôm chặt lấy cổ anh. Vì mực nước trong bể khá sâu 1m60 nên Junhyung không để cậu đặt chân xuống nước mà ôm khư khư lấy thân ảnh nhỏ để cậu tựa vào ngực mình.

-Híc… hyungie xấu…làm Seobie ướt nhẹp rồi…hic_ Cậu bắt đầu giận dỗi trách móc anh

Bỏ qua lời trách móc đó, Junhyung mạnh bao cướp lấy đôi môi anh đào xinh xắn. Hình phạt cho việc dám ôm người khác không phải anh.

Sau một phút sững sờ. Nhận thấy đôi môi của mình đang bị anh chiếm lấy, vị ngọt đắng của cà phê lan tỏa khắp khoang miệng cậu thật quyến rũ. Đôi mắt dần khép lại đáp trả một cách vụng về.

Thấy cậu đáp trả Junhyung hôn thật sâu hơn nữa. Chiếc lưỡi ma mị tiến vào khoang miệng nhỏ rồi quấn lấy chiếc lưỡi mềm kia. Cánh tay ngày càng ôm cậu sát vào mình hơn. Đợi đến khi cậu bé trong lòng anh hết sạch dưỡng khí, khuôn mặt đỏ bừng đưa tay đấm vào ngực anh thì lúc đó mới luyến tiếc buông ra.

-Vậy giờ hyung ra ôm Hyunah thì em sẽ cảm thấy thế nào?_ Anh nhìn thẳng vào mắt cậu hỏi.

Suy nghĩ …suy nghĩ…

Junhyung…

Ôm..

Hyunah…

Trong đầu bắt đầu tưởng tượng.

Tưởng tượng và… tưởng tượng

Á…. Không được

-ANTUE.._ Cậu hét lớn ôm chặt lấy anh_ Không được mà…

Mỉm cười hài lòng. Ánh mắt âu yếm nhìn cậu. Vuốt nhẹ mái tóc bạch kim

-Vậy giờ nghe lời rồi chứ?

Gật đầu

-Vậy còn appa?

-…_Im lặng suy nghĩ một hồi cũng miễn cưỡng gật đầu_ Coi như đó là ngoại lệ đi

Chề môi. Anh là đồ tham lam

-Nhưng em ôm Hyunah thì phải bị phạt_ Cánh tay siết chặt eo cậu nở nụ cười gian

-huh? Uhm…

Lại một lần nữa môi cậu bị anh chiếm dụng, bắt đầu một nụ hôn thứ hai.

Những người còn lại chỉ biết lắc đầu cười trừ. Cậu bé YoSeob đáng yêu đúng là xui xẻo mới yêu phải tên đầu bò bá đạo đáng ghét này. Hôn người ta giữa thanh thiên bạch nhật mà không biết ngượng. Chỉ mới ba tháng mà  trong đầu đứa trẻ Yoseob ngây thơ trong sáng kia không biết đã bị anh nhồi nhét những trò đen tối gì rồi mà giờ mạnh bạo hẳn.

Giờ đã là nửa đêm bên trong biệt thự họ Jang đã im lặng phần nào. KiWoon đã trở về phòng sau bữa tối. Phòng khách giờ chỉ còn tiếng đùa vui của SeobAh và tiếng ti vi phát ra JunSeung  có vẻ đang xem một chương trình thể thao nào đó.

Trên lầu hai. Tiếng lục đục phát ra từ căn phòng không ai khác là của Woonie yêu dấu.

-Hai cái đứa này ồn thật đấy.

Đưa mắt nhìn lên trần nhà. Trong đầu đứa trẻ ngây thơ nghĩ: Có lẽ KiWoon có trò gì đó chắc vui lắm. Vậy là đứa trẻ hí hửng tự ý chạy lên phòng hai bạn trẻ trong khí đó JunSeungAh thì vẫn cứ chú tâm vào công việc của mình.

Năm phút sau

Rầm…rầm…rầm…

Đang yên lặng bỗng JunSeungAh  giật mình bởi tiếng bước chân chạy của Yoseob đi xuống. Junhyung nhìn cậu. Khuôn mặt đứa trẻ đỏ bừng và có chút bất thường.

Chưa kịp hỏi cậu xem có chuyện gì thì…

-Hyungie…Chúng ta… về thôi_ Cậu lấy tay che mặt tay còn lại kéo anh rời khỏi quên cả chào hỏi hai người kia luôn.

-Kìa…Seobie…

……….

…………………………….

Ngày hôm sau.

-LEE KiWANG . SON DONG WOON_  Vừa vào lớp Junhyung đã hét lớn

Tiếng nói của nam nhân từ xa phát ra cũng khiến Kiwoon ở  xa nghe cũng thấy dựng tóc gáy.

-Hyung làm gì mà hét lớn vậy_ Lấy lại tinh thần Kikwang đưa tay xoa xoa tai hỏi

-Rốt cuộc hai đứa hôm qua làm gì mà từ lúc về nhà Seobie đã bỏ lên phòng đắp chăn kín mít, có hỏi cũng không chịu nói. Hôm nay còn không chịu đi học nữa. Dốt cuộc đã có chuyện gì?... NÓI_ Junhyung tuôn một tràng dài quát thẳng vào nhóc Ki xấu số.

KiWoon bắt đầu nhớ lại chuyện tối qua. Khuôn mặt đỏ lựng ngại ngùng. DongWoon nín thinh không nói, Ki nhà ta cũng á khẩu không kém.

-NÓI. NẾU KHÔNG MUỐN CHẾT?_ Hét lớn đe dọa

Kikwang ngứơc nhìn Junhyung rồi lại quay qua nhìn người yêu. Khuôn mặt DongWoon đang đỏ lựng vì ngượng, có chút sơ hãi tay giữ khư khư tay áo mình.

-Thực ra thì…_ Cậu nói giọng ái ngại.

………………FB…………..

Phòng của DongWoon

Nhẹ nhàng ôm lấy Woonie yêu dấu của mình phía sau rồi từ từ xoay người cậu lại. Mỉm cười vì vẻ ngại ngùng đến đáng yêu của người yêu. Nâng chiếc cằm nhỏ đặt lên đôi môi quyến rũ một nụ hôn ngọt ngào.

Cả hai cùng đắm chìm vào nụ hôn dài. DongWoon vì bị hút hết sức nên cả người tựa cả vào bờ ngực săn chắc của người yêu. Nhân cơ hội đó tay anh chiếm dụng lấy eo cậu kéo cậu ngả xuống giường. Chỉ một hành động khéo léo giờ cậu đang bị anh đè ngay xuống dưới. Nhưng do bất cẩn tay anh sơ ý va phải bình hoa trên kệ tủ làm bình hoa vỡ thành nhiều mảnh nhỏ tạo tiếng động manh.

Mặc kệ.

KiWoon vẫn tiếp tục chìm trong ngọt ngào của tình yêu. Dứt khỏi nụ hôn dài đôi môi  quyến rũ dần lướt xuống dưới, cánh tay nhanh chóng tháo hết cúc áo sơ mi cậu.

Vùi đầu vào hôn chiếc cổ rồi đến vòm ngực trắng ngần. Cánh tay bên dưới đang cố tháo những vật cản bên dưới…

Căn phòng bắt đầu nóng rực phát ra những tiếng rên nhỏ của DongWoon.

Và…

Cạch

-Woonie… K..i_ Yoseob hồ hởi đi vào, cậu đớ lưỡi sau cái ngóc đầu của mình.

Toàn thể căn phòng giờ ngập tràn trong mắt cậu. Đứng im bắt động, đôi mắt mở lớn bất động.

-Seo…seobie_ Kikwang ngập ngừng gọi.

Thức tỉnh

-Xi…xin lỗi_ Cậu đỏ bừng mặt đóng mạnh cửa lại nhanh chóng chạy xuống nhà.

………………End FB…………………….

Nhìn Junhyung gượng cười

-Là vậy đó hyung

Cốp…Cốp…

-Cái thằng này. Sao không chốt cửa chứ?_ Junhyung nổi đóa cốp vào đầu Kikwang

Thấy người yêu bị đánh DongWoon nhút nhát nãy giờ im lặng bắt đầu lên tiếng

-Hyung đừng đánh mà_ Ôm lão Ki xuýt xoa

2Hyun nãy giờ im lặng ngồi nghe chỉ biết bụm miệng cười.

-Nhưng mà Junhyung… Cậu không định sẽ… Seobie hả?_ HyunSeung cười gian

-Nhìn hai người tôi biết cũng đã làm rồi_ Cái nhếch môi quen thuộc lại xuất hiện

-Yahhhh…._HyunSeung đánh vào vai tên bạn_ Tôi nói nghiêm túc đó.

-…

-…

-Tôi không muốn làm tổn hại đến Seobie. Với lại chúng tôi là…

Junhyung thở dài. Anh cũng muốn cậu lắm chứ. Nhưng anh không thể cho phép bản thân mình quá ích kỉ mà vấy bẩn thể xác lẫn tâm hồn cậu. Nhưng anh sẽ đợi…

-Cậu nhút nhát như vậy từ bao giờ. Tôi tin nếu cậu muốn Seobie sẽ không …

-Im đi_ Junhyung khẽ gắt rồi ra khỏi lớp. Mấy tên bạn anh thật là…

Nhìn Junhyung bỏ đi Kikwang tặc lưỡi lắc đầu.

-Hyung ấy cứng đầu lắm. Cả hai đều yêu nhau mà?

-Cũng không thể trách cậu ấy. Dù sao Junseob đâu được may mắn như chúng ta_ Hyunseung cười nhạt quay sang ôm lấy người yêu bên cạnh ..

….

……………

Chiều 2:30pm

-Seobie, em ở nhà hyung đến JOK_ Junhyung khoác áo vét nói với cậu.

-Nae_ Cậu ngoan ngoãn nghe lời. Vậy là ở nhà không có anh chơi cùng rồi

-Nhớ đến giờ phải uống thuốc nha_ Anh nhắc nhở, mấy ngày nay cậu nhóc của anh ngang nhiên không nghe lời trốn uống thuốc.

Xịu mặt gật đầu

-Nae

Mỉm cười ngọt ngào hôn nhẹ lên má cậu xoa rối mái đầu bạch kim

-Hyung sẽ về sớm nhất

Mỉm cười hạnh phúc cậu cũng nhẹ đặt một nụ hôn lên má anh rồi  luyến tiếc nhìn anh rời đi

Đưa mắt ra nhìn cửa sổ. Chiếc BMW đang dời khỏi biệt thự. Đôi mắt to tròn say sưa ngắm nhìn bầu trời xanh mượt thì một lúc sau chợt thấy một chiếc BMW khác lái vào cổng.

Chớp chớp mắt suy nghĩ. Xe đỏ nhìn rất quen

1.

2.

3.

A. Đó không phải là của Kikwang sao. Nhắc đến Kikwang hình ảnh ngượng ngùng tối hôm đó lại hiện về.

Nhanh chóng chạy xuống giường toan đóng cửa phòng lại thì

Bịch

-Hi .Seobie_ Tên lùn Kiwang đã nhanh chân chạy lên phòng cậu và giữ lấy cánh cửa trước khi nó được đóng lại.

-Hì. Chào KiWoon_ Nặn ra nụ cười méo xệch

Nhìn cậu KiWoon cũng có chút ngượng ngùng tối hôm đó. Nhưng dù sao cũng phải xin lỗi cậu mà

-Tụi tớ muốn tới xin lỗi cậu chuyện tối qua _ KiWoon cười cười nói

-…

……………..

……………………………..

10:00pm

Yoseob ngán ngẩm nhìn vào đồng hồ trên màn hình Ipad. Đã muộn vậy rồi anh vẫn chưa về. tiếp khách lâu vậy sao?

Nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên trời mây đen dày phủ kín không có lấy một ngôi sao, gió thổi mạnh tạt vào lá cây tạo lên âm thanh ồ ạt mạnh mẽ

Trời sắp mưa rồi.

Cậu lo lắng nhanh tay đóng lại cửa sổ và kéo rèm lại. Nếu mưa mà anh chưa về thì cậu sợ lắm.

Junhyung trở về. Trên người phảng phất mùi men rượu. Lắc mạnh đầu trước khi lên nhà. Chiều nay có đi kí hợp đồng với khách hàng nhưng không ngờ người đó lại là bạn cũ của anh- LeeJoon. Kết quả là bị tên bạn mời uống khá nhiều cũng may biết dừng đúng lúc… nếu không thì…. Còn phải trở về JOK thu xếp một số hồ sơ quan trọng. Chỉ khi thấy trời sắp mưa mới rời khỏi ghế lái xe trở về. Anh không thể để cậu trong phòng một mình những lúc này. Mặc dù phòng cách âm đấy nhưng anh ghét khi phải nhìn thấy thiên thần nhỏ bé của mình ngồi cô đơn ở một góc nào đó.

Đẩy cửa phòng bước vào. Tim thắt lại khi thấy cậu ngồi một mình bó gối nơi góc phòng. Đi đến vuốt tóc cậu

-Ngốc này, sao không chơi game hay ngồi xem tivi?

Ngước lên nhìn anh. Anh đã về. Khuôn mặt ủ rũ lập tức tràn đầy nét cười rạng rỡ. rướn người xà vào lòng anh.

-Hyungie về muộn_ Cậu khẽ trách. Anh có biết  cậu ở nhà rất lo lắng_ Seobie ở nhà rất buồn. KiWoon có tới nhưng đã về từ lâu

Nhìn cậu cười hối lỗi. Chắc hai tên nhóc kia tới xin lỗi đây mà. Chợt nhếch mép nhìn cậu.

-Hai tên nhóc đến xin lỗi em vì chuyện đó sao?

Nghe anh nói vậy khuôn mặt lập tức đỏ bừng. Trùm chăn kín đầu đánh trống lảng

-Hyungie đi tắm đi. Toàn mùi rượu không à

Junhyung gãi đầu, nhưng vẫn cố níu lại chọc cậu

-Sao vậy? em ngượng sao? Có muốn thử không? Dù sao từ nhỏ hyung cũng thấy hết rồi mà!_ Ngồi mép giường ôm lấy cục chăn trên giường

-Không có mà_ Không ra, cậu tiếp tục nói. Mặt đã nóng lại càng nóng hơn

-Vậy mở chăn ra nhìn hyung

-…

-Nhanh

Cậu dần ló mặt ra. Khuôn mặt đỏ như gấc chín khiến anh không nhịn được mà bật cười lớn.

Tức giận, cậu đẩy mạnh anh ngã xuống giường rồi leo xuống toan bỏ xuống nhà.

Hừ… Lúc nào cũng muốn chọc cậu.

Nhưng vừa mới đặt chân xuống đã bị anh kéo lại. Cả hai mất đà ngã xuống nền đất. Cậu giờ nằm đè lên người anh

-Seobie của hyung dễ thương nha_ Vuốt mớ tóc mai rồi cướp lấy đôi môi đang chu lên giận dỗi.

Cậu thì sau một hồi giận dỗi né tránh cũng bị anh dẫn dụ. Cánh tay vòng qua sau gáy vụng về đáp trả.

Nhẹ nhàng xoay người anh giờ nằm bên trên cậu. Hai chiếc lưỡi quấn chặt lấy nhau, nụ hôn ngày càng sâu hơn tưởng như không có ý dừng lại. Khuôn mặt cậu đỏ bừng khi nhớ lại tư thế ám muội của KiWoon. ..Bất ngờ Junhyung dứt khỏi nụ hôn khi cảm thấy cơ thể đang không theo ý mình phản ứng kịch liệt bên dưới.

Nhìn cậu, khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí quá lâu. Đôi môi bị mút mát đến sưng đỏ. Cậu lúc này không chỉ đáng yêu mà còn quyến rũ hơn bất cứ lúc nào.

-Seobie… ?_ giọng anh khàn đặc vì ham muốn. Nhưng chỉ cần cậu lắc đầu anh lập tức dừng lại. Lúc trước đơn giản chỉ là muốn hôn cậu nhưng giờ thì khác hẳn…

Một lần nữa mặt cậu đỏ bừng. Tim đập mãnh liệt khi nhìn người đối diện. Im lặng không nói.

Im lặng. Tức là đồng ý.

Junhyung cúi xuống thì thầm bên tai cậu.

-Sẽ đau nhưng nhanh thôi. Nằm im nhé_ Nói rồi bế cậu đặt lên giường.

Phủ thân mình lên cậu. Anh lại chiếm lấy đôi môi anh đào cắn mút. Cánh tay ma mị tháo những vật cản vướng víu trên người cậu. Phút chốc hai bộ đồ đã nằm yên vị dưới đất.

Anh hôn khắp khuôn mặt cậu. Đôi môi di dần xuống bên dưới, hôn lên khóm cổ và xương quai hàm gợi cảm, vùi mặt vào bờ ngực trắng hồng đang nhoi nhóp theo từng nhịp thở... Những nơi anh hôn đều để lại những vết nút đỏ hồng đánh dấu sự chiếm hữu. Yoseob không kiềm chế được mà bật ra những tiếng rên nhỏ mê người. Toàn thân cậu run lên khi tay anh đụng vào vùng da non nhạy cảm bên dưới.

-Hy..hyun…ie.. không mà_ Cậu run rẩy nói khi tay anh chạm vào phần đàn ông đang cương lên của mình.

Mặc kệ. Nếu cậu ép anh dừng lại bây giờ chi bằng bảo anh chết.

-Không….không mà…_ Cậu khó khăn nói khi phải đối diện với khoái cảm mới lạ do anh mang lại.

Nhanh chóng, anh rướn người lên hôn cậu một nụ hôn nhẹ nhàng trấn an. Bên dưới không kiềm chế được mà đâm mạnh vật thể to lớn của mình vào bên trong cậu.

-Á…_ Cậu hét lớn. Đau đến bật khóc?

-Hyung xin lỗi_ Hôn lên trán cậu. Bên dưới kiềm chế không động thân.

Cậu nấc lên. Gật gật đầu.

Nhận được sự đồng ý anh bên dưới khẽ động cố gắng không làm cậu đau.

Từng cú thúc nhẹ nhàng nhanh chóng xua đi cảm giác đau đớn thay vào đó là khoái cảm mãnh liệt.

Bên ngoài. Trời đã bắt đầu mưa nặng hạt. Không khí trở lên lạnh hơn. Những hạt mưa tạt vào cửa kính tạo lên âm thanh va đập mạnh.

Bên trong thì ngược lại. Cả căn phòng im ắng nóng rực mùi vị hoan ái,  chỉ vang nhẹ tiếng rên rỉ mê người. Hai thân thể hòa vào làm một.

Đêm. Ám muội

………….

…………………………

10:00 a.m

Yoseob mở mắt tỉnh dậy vì ánh sáng chói mắt chiếu qua lớp cửa kính đánh thức. nhíu mày vì cơn đau từ hạ bộ bất ngờ ập tới

Nhìn sang khuôn mặt nam nhân đang ngủ. Khuôn mặt tuấn mĩ phóng đại trước mặt mà lòng thấy bình yên đến lạ. Giọt nước mắt nhẹ rơi xuống tay anh

Cảm giác ấm nóng trên tay khiến Junhyung tỉnh giấc. Nghiêng người sang nhìn Yoseob, đôi mắt mở lớn khi thấy cậu khóc …vươn tay lau khô nước mắt trên má cậu mà đáy mắt ẩn hiện nét buồn cùng cảm giác tội lỗi khẽ hỏi nhỏ.

-Em hối hận.

Nắm lấy cánh tay đang đặt trên má mình rồi đánh vào ngực anh cậu lắc đầu.

-Không có, Seobie khóc vì hôm qua có một kẻ làm Seobie đau thôi_ cậu khẽ trách

Thoáng chốc nét cười tràn ngập đáy mắt. Ôm cậu vào lòng thật chặt

-Như vậy là hyung đã thuộc về Seobie một cách trọn vẹn rồi phải không?_ Cậu hỏi ngốc

-Em cũng mãi mãi chỉ thuộc về hyung

Bật khóc.Lại khóc. Cậu không khóc vì hối hận. cậu khóc vì hạnh phúc.

Đẩy cậu ra.

-Seobie, từ giây phút này dù sự thật có như thế nào em… không còn là em trai của Yong Junhyung này nữa mà em là người yêu, người anh yêu_ Junhyung nhìn cậu cương quyết, đáy mắt le lói lên tia hạnh phúc.

Gật đầu dứt khoát

-Seobie không phải em trai hyungie, Seobie là người yêu, yêu hyungie._ Mỉm cười hạnh phúc, cậu nhắc lại lời anh nói

Hạnh phúc quá. Ngay giờ phút này anh thực chỉ muốn gào lên, muốn nói cho cả thế giới biết cậu là của anh, thuộc về anh. Lại ôm cậu thật chặt mặc kệ đứa trẻ trong lòng đang la oai oái vì đau.

…..

Sau khi đánh một giấc ngủ dài thứ hai đến chiều. Yoseob đòi anh đưa đi chơi. Dĩ nhiên không thể nào thiếu thành phần bốn con người mà ai cũng biết kia.

-Oaaa… Đi chơi nơi đông người thật là thích.

Yoseob hét lên sung sướng. Một tay  phe phẩy lung tung tay còn lại thì bị Junhyung giữ chặt. Tên nhóc của anh ham chơi lắm, nếu lỏng tay chút xíu thôi không chừng cậu sẽ bị lạc mất.

Còn 2Hyun và KiWoon im lặng khi thấy Junhyung thật khác lạ. Cả buổi đi chơi cứ cười như tên ngố vậy còn Yoseob thi thoảng lại đi hơi tập tễnh. Nghi ngờ à nha.

Cả bốn người nhìn nhau cười nhăn răng.

-Giá mà có DooJoonie ở đây cùng chúng ta.

DongWoon bất ngờ nghĩ đến DooJoon nên nói. Chỉ một câu nói thôi cũng đủ thấy khuôn mặt xịu xuống của Yoseob. Cậu lại tự trách mình là người có lỗi đây mà.

-Tối qua cậu ấy có gọi cho tớ. Có nói là tháng sau sẽ trở về_ HyunSeung nói. Chỉ một câu ngắn gọn thôi những cũng đủ để lấy được nụ cười thiên thần của ai đó.

-Thật ạ?_ SeobWoon đồng thanh

Tất cả đều vui vẻ khi nhận được cái gật đầu cái rụp.

-Mọi người. Đi chơi thôi.

Cả hội cùng hòa mình vào khu vui chơi nao nhiệt. Trong đó bộ ba SeobWoonAh là hăng hái nhất. Kéo nam nhân của mình đòi chơi hết trò này trò kia lại còn bắt mang xách những thứ đồ chơi đến là con nít.

Chơi hả ga. SeobWoonah dừng cùng lúc tại một nơi. Ngước mắt lên nhìn tấm bảng kinh dị đề hai chữ to bự “ Nhà Ma”

Sau một hồi suy nghĩ WoonAh cuối cùng cũng quyết định vào bên trong. Nhưng Yoseob vẫn chần chừ nhìn tấm biển. Nuốt cái ực quay đi toan không vào thì lại thấy hai cặp mắt long lanh đang nhìn mình.

Phải để WoonAh năn nỉ dụ dỗ mãi cậu mới chịu vào. Bước vào cánh cửa đậm chất dị rợn tay cậu ôm chặt tay anh. Chặt đến nỗi Junhyung phải nhíu mày chịu đau.

Sau mười phút bốn người đã ra ngoài. Chỉ còn lại JunSeob vẫn chưa ra vì vào sau cùng. Một lúc sau vẫn chưa thấy ra chỉ nghe lờ mờ tiếng khóc lớn và tiếng da thịt chạm nhau.

Về sau mới biết. Nguyên nhân chính là có một “con ma” xấu số hù Yoseob sợ đến nỗi khóc thét lên ôm chặt lấy anh không buông. Junhyung một phần vì tức giận, một phần cũng là nổi máu ghen khi thấy “con ma” đó dám “nắm tay” cậu nên máu nóng dâng lên đánh cho hắn một trận tơi bời hoa lá bên trong rồi nhanh chóng đưa cậu ra ngoài.

Trong khi Junhyung đưa Yoseob đi ăn kem dỗ dành cậu nín khóc thì cả đám còn lại chỉ biết lắc đầu cho số phận “con ma xấu số”. Nhẹ nhất cũng phải nhập viện vài ngày không thì tàn tật luôn.

Chơi chán mọi người cùng nhau đi xem phim sau cùng là ăn tối.

Trở về nhà. Như thường lệ đại thiếu gia sẽ là người cõng tiểu thiếu gia ngủ say lên phòng. Cũng chỉ vì ham chơi quá nên giờ mệt ngủ luôn trên xe.

Cõng cậu lên phòng Junhyung hơi nhíu mày khi bắt gặp cái nhìn khác lạ của quản gia Choi.

Không lẽ như Seobie nói. Ông ấy đã biết.

Đi về phòng mà không khỏi suy nghĩ về ánh mắt kì lạ. Đóng cửa phòng cẩn thận đặt cậu lên giường, ngắm nhìn thiên thần xinh đẹp đang an giấc ngủ mà mọi suy nghĩ đều biến mất.

Nằm xuống cạnh cậu ôm lấy thân ảnh nhỏ bé mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hôm nay, anh cũng quá mệt rồi.

10:00 am

Junhyung tỉnh dậy. Khuôn mặt một thiên thần đáng yêu phóng đại trước mặt. Khẽ mỉm cười vuốt nhẹ đôi mắt cậu.

Thấy nhột Yoseob khẽ mở mắt. Bắt gặp anh đang chăm chú nhìn mình khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ bừng vì ngượng ngùng.

-Hyungie…_ Khẽ gọi tên anh

Không nói. Đôi mắt nam nhân vẫn chăm chú ngắm nhìn người trước mặt. Vòng tay lên ôm lấy chiếc eo nhỏ siết chặt vào mình.

-Hyungie nhìn trộm Seobie ngủ_ Cậu lên tiếng trêu chọc.

-Em muốn chọc hyung?

-…_ Phồng má thách thức.

Cậu ngốc thật. Có biết mọi hành động của mình đối với kẻ trước mặt đều có  mị lực rất ghê gớm khiến anh không thể nào kiềm chế được? Lập tức cướp lấy đôi môi thơm ngọt vị chuối.

Một nụ hôn ngọt ngào cho một buổi sáng cũng tuyệt đấy nhỉ?

Nhưng… Đó đã thực là bến bờ hạnh phúc?

Cạch…

Trong khi cả hai đang đắm chìm trong yêu thương ngất ngây bất ngờ cánh cửa phòng bật mở.

Khuôn mặt sắc cạnh hiện lên những nếp nhăn của tuổi tác. Đôi mắt mở lớn thể hiện sự ngạc nhiên và tức giận tột cùng. Liệu đó còn có thể là ai ngoài chủ tịch Yong!!!

Au: Để các red đợi lâu mà lại up chap không được dài như ban đầu. thật sự xin lỗi.

       Vốn để Fic này thật sự trong sáng nhưng nghĩ lại thì một Longfic mà không có NC thì có lẽ hơi nhàm. Mặc dù đã đủ tuổi viết nhưng vẫn còn rất gượng vì lần viết đầu này. Vậy nên nếu có gì sai xót bỏ qua cho au nha!!! T^T

       Hè quả thực au rất bận vì lịch học dày đặc bởi đây là năm cuối cấp 3 (già rồi =^=). Phải ôn thi đại học ngay từ bây giờ nên có thể sau này sẽ ít hoạt động trên Wattpad hơn. Nhưng au hứa sẽ hoàn thành chap này thật sớm. Có lẽ là khoảng 3 – 4 chap nữa (trong tháng 8 nha!!!^^)

      Một lần nữa xin lỗi mọi người vì đã ra chap quá muộn cũng rất cảm ơn vì mọi người vẫn luôn ủng hộ “ Miền Yêu Thương” của au trong thời gian vừa qua. Kamsa * cúi đầu 90 độ*    

                                            Time: 1:33' ngày 01/08/2013 (type chap quá muộn) :)

                                                       Không biết ai bóc tem cháp này của mình trước nha!!

          

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro