chap 15.2: Yong Yo Seob hay Yang Yo Seob

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: Đáp ứng yêu cầu của các red . post nhanh phân cháp còn lại.

   Đọc xong nhớ cm cho mih nha! Để lấy ý kiến viết chap tiếp ấy mà! hihi

   Đọc vui vẻ nha các red. Cảm thấy không ưng ý với chap này cho lắm nên các red đừng có ném đá nha nếu có ném thì ném nhẹ tay . tội nghiệp au lắm T^T

.........................

Chủ tịch Yong trở về biệt thự. Khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi .  Bước vào nhà chưa kịp mở lời thì đã bị đám nữ hầu phòng chạy đến cúi đầu rồi hấp tấp nói.

-Chủ tịch….Tiểu thiếu gia…

……

…………………….

Cho người lái xe khẩn cấp tới bệnh viện thành phố. Chủ tịch Yong vội vã chạy vào xem tình hình… Cầu mong là chưa quá muộn.

Đôi chân dừng lại trước cánh cửa phòng cấp cứu. Gần đó ông thấy con trai ông Junhyung đang ngồi đó. Khuôn mặt cúi gằm che đi biểu cảm khuôn mặt. Bên cạnh là quản gia Choi và EunJi khuôn mặt hai người tái mép đôi mắt không lúc nào rời khỏi cánh cửa phòng cấp cứu dù chỉ một giây…

Theo sau ông. Từ xa hội bạn của anh cũng đã đến. Nhìn cảnh tượng bây giờ cũng đã đoán được vấn đề.

Cúi chào người trước mặt rồi đi đến chỗ anh.

-Seobie sẽ không sao đâu_ DooJoon đặt tay lên vai anh an ủi. Anh đã đậu chuyến bay xuống Seoul cách đây hai tiếng trước.

-Đúng vậy. Seobie tốt bụng thánh thiện nên sẽ không sao đâu._ Seung cũng đi đến ngồi cạnh. Có lẽ mọi chuyện sẽ không như vậy nếu anh và Kikang không đến muộn, đuổi theo xe của hai người nhưng vận tốc chạy quá nhanh  làm mất dấu.

Junhyung ngước lên nhìn. Khuôn mặt lạnh lùng nhưng đầy nét thống khổ. Là bạn anh còn có thêm cả G. Na nữa.

-Junhyung à_ Chủ tịch Yong lên tiếng giọng khẩn thiết.

Nhìn ông, khuôn mặt lạnh lẽo, đôi mắt đỏ ngầu tia căm hận.

Tại sao? Tại sao ông lại có thể đối xử với anh và cậu như vậy? Anh và cậu nguyện từ bỏ tất cả để có thể được bên nhau vậy mà sao ông phũ phàng chia cắt.

Suốt hai mươi năm qua ông đã cho anh và cậu những gì? Tiền sao? Thứ đó quan trong hơn tất cả mọi thứ?

Miệng thì lúc nào cũng nói yêu thương. Nhưng đã bao giờ ông dành nhiều thời gian cho anh và cậu hay lúc nào cũng vùi mặt vào những bản hợp đồng vô bổ. Đưa cậu đi chơi hay ăn một bữa cơm cùng gia đình.

Không… những thứ đó ông chưa bao giờ làm dù chỉ một lần. Đã bao giờ ông nhìn thấy khuôn mặt đứa con thơ của mình buồn bã khi thiếu vắng tình thương hay những lần ông thất hứa.

-Ông đi đi

-Ta…

-Chủ tịch tôi nghĩ đã đến lúc thiếu gia biết được sự thật này_ Quản gia Choi nhìn ông nói.

Sự thật? Mọi người lập tức ngước lên nhìn ông.

Nhắm nghiền mắt lại. Giọt nước mắt hiếm hoi của người đã trải qua nhiều thâm trầm của cuộc đời cuối cùng cũng rơi. Giọng ông nghẹn ngào kể lại.

………………….Flashback……………

Khi ông còn trẻ. Tương lai sẽ trở thành người thừa kế tập đoàn JOK. Lúc đó ông là một chàng trai nhiệt huyết yêu đời, luôn cảm thấy hạnh phúc khi có người bạn gái Part Bo Yong luôn một lòng yêu mình và hai người bạn thân là Yang Tae Ha và Lee Yo Min. Hai người họ cũng là một đôi thanh mai trúc mã. Trong trường học hai cặp đôi này được coi là những kim đồng ngọc nữ không những gia thế giàu có mà còn là bạn bè thân thiết từ nhỏ.

Cứ nghĩ cuộc sống như vậy là quá hạnh phúc nhưng đến một ngày cả bốn nhà đều nhận được tin mình có hứa hôn với người khác. Yong Man Suck được hứa hôn với Lee Yo Min và Yang Tae Ha lại được hứa hôn với … Bo Yong. Số phận đúng là biết trêu ngươi con người.

Vì Yong gia và  Part từ lâu đã có hiềm khích nên mặc cho sự phản đối của Yong Man Suck họ vẫn cố chấp thực hiện cuộc hôn nhân sắp đặt này. Khi đó dù cho cố gắng chạy trốn thì cũng bị bắt lại.

Hai lễ cưới được tổ chức cùng một ngày trong tình trạng Boyong và YoMin đã mang thai con của ông và TaeHa . Cả bốn người đã thống nhất cùng chọn Niudilan là nơi hưởng tuần trang mật và ở lại trong hai năm .

Nơi đó, bốn người có thể ở bên cạnh nhau thật vui vẻ và hạnh phúc. Vào một ngày mưa lớn BoYong bắt đầu kêu đau bụng. Ba người nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện. Đứa bé được chào đời sớm hơn dự định BoYong nhất quyết muốn giữ lại đứa bé nên qua đời. Ông đã đặt tên đứa bé là Yong Junhyung theo nguyện ước của người yêu.

Cái chết của BoYong được dấu kín không báo cho ai biết. Mười bảy ngày sau đó YoMin cũng hạ sinh một bé trai.  Nửa năm sau đó TaeHa mất sau một vụ tai nạn giao thông theo điều tra là có người đã cố ý sát hại ông ấy. Lúc đó YoMin đã vô cùng tuyệt vọng nhưng nghĩ đến đứa con cô đã cố gắng tiếp tục sống. Sau khi suy nghĩ  đã quyết định nói dối cha mẹ mình rằng YoMin đã sinh một cặp song sinh đặt tên là Junhyung và Yoseob.

………………..End Flashback………….

Nghe đến đây. Junhyung mở bừng mắt nhìn ông. Không những anh mà giường như tất cả mọi người cũng vậy.

-Tại sao? Tại sao ông không nói sớm?_ Junhyung hét lớn làm vang vọng cả bệnh viện.

-Bình tĩnh đi_ Seung nhắc nhở.

Nhìn con trai mình ông kể tiếp.

…………….Flashback……….

Khi hai đứa trẻ được hai tuổi. YoMin lấy cớ sang nước ngoài điều hành chi nhánh bên Mĩ để đưa Yoseob sang bên đó sinh sống. Cho đến khi bảy tuổi mới cho hai đứa trẻ gặp mặt nhau.

Trở về Hàn Quốc không bao lâu.  YoMin đưa Yoseob đi chơi thì bị một hai kẻ áo đen chuốc thuốc mê mang lên xe đưa đi.

Đó là Goo So Man. Hắn vốn là người thừa kế tập đoàn họ Goo, yêu đơn phương Bo Yong từ thời trung học. Hắn hận và căm ghét Yong Man Suck vì ông là người đã làm cho tập đoàn nhà hắn phá sản. Không những vậy hắn còn cho rằng do ông phản bội BoYong cưới người con gái khác khiến cô nghĩ quẩn mà chết. Vì vậy hắn đã quyết định trả thù. Hắn muốn ông phải chịu nỗi đau khi mất đi người thương yêu nhất nên đã nghĩ đến việc sát hại YoMin và Yoseob

Và cái ngày ác mộng đó. YoMin vì muốn bảo vệ đứa con trai của mình mà nhận hàng chục phát đạn găm trên người.

……………..End fb………….

Câu chuyện kết thúc. Khuôn mặt Yong Man Suck đầy nỗi thống khổ. Hai mươi năm qua ông luôn tự dằn vặt mình cho rằng mình là kẻ có lỗi, là kẻ đã gián tiếp hai chết mẹ Yoseob. Ông muốn chôn vùi nó mãi mãi nên đã giữ kín bí mật thân phận của Yoseob không cho ai biết ngoại trừ quản gia Choi.

-Junhyung, ta xin lỗi… Chỉ vì sự hèn nhát ích kỉ của ta đã hại Seobie_ Ông đưa mắt nhìn anh.

Junhyung vẫn vậy. Đôi mắt nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu. Lạnh lùng nói…

-Muộn rồi_ Chỉ vì sự hèn nhát của mình không dám đối diện với quá khứ mà ông vô tình lừa dối tạo khoảng cách giữa anh và cậu bao nhiêu năm qua. Giờ còn làm người anh yêu nhất đang trong tình trạng nguy hiểm. Muốn anh tha thứ? Không bao giờ.

Cả không gian im ắng, không khí u tịch chứa đầy tâm tư của mỗi người nhưng ai cũng mang trong lòng một nỗi buồn, sự đồng cảm và cùng mang một hy vọng.

…….

Hai ngày sau.

Yoseob khẽ mở mắt nhưng đôi mắt vô hồn. Nhìn sang người bên cạnh định mở miệng nhưng chợt nghe thấy tiếng vặn cửa phòng thì nằm im.

Xoảng

-Thiếu gia… cậu tỉnh rồi sao?_ EunJi bất ngờ không nén lại lòng mà làm rơi đồ trên tay.

-…

Junhyung nghe vậy bật dậy nhìn cậu. Một lúc sau thì tất cả mọi người bên ngoài đều chạy vào bên trong.

-Seobie_ Anh gọi tên cậu.

-…_ Nhìn anh rồi lại nhìn mọi người. Co rúm người lại một góc phòng. Khuôn mặt hoảng hốt sợ hãi.

-S..e..obie…

-Mấy người… mấy người là ai?_ Cậu sợ hãi hỏi

Rầm.

Không khí căn phòng lập tức im lặng. Ngay cả tiếng thở của mỗi người phát ra cũng khó nhọc.

-Mau gọi người đến kiểm tra_ Junhyung ra lệnh cho vệ sĩ đứng ngoài cửa.

…..

…………….

Sau một tuần nghỉ ngơi ở bệnh viện Yoseob được đưa về biệt thự Yong. Cậu ở trong lòng Junhyung ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh, hai tay ôm chặt lấy anh. Tai nạn một tuần trước không những bi va chạm ở đầu mà còn làm chân cậu bị chấn thương nhẹ. Mặc dù đã đi được nhưng khá khó khăn vì sợ cậu đau nên hễ cậu muốn đi đâu thì anh lại bế cậu đi

Junhyung mỉm cười ấm áp. Không biết cậu bị mất trí nhớ tạm thời hay mãi mãi. Một tuần nay anh luôn ở bên chăm sóc cậu vì vậy ngoại trừ anh thì cậu không hề nói chuyện với bất kì ai lúc nào cũng bắt anh ở bên cạnh chơi đùa với mình. Khi ai đến thăm thì khuôn mặt cười biến mất thay vào đó là núp sau lưng anh.

Đưa cậu lên phòng  đặt cậu ngồi trên mặt nệm còn mình thì ngồi quỵ gối xuống đất ngước lên nhìn cậu cười nhẹ.

-Seobie có thích phòng này không?

Nhìn ngơ ngác xung quanh. Cậu nhìn anh cười gật đầu.

-Ngoan. Nơi này là do Seobie và hyung cùng bày trí đó.

-…_ Lòng cậu nhói. Đôi mắt to tròn nhìn anh.

Xoa mái đầu bạch kim. Anh không muốn cậu đau đầu suy nghĩ nhiều. Như bây giờ đã là quá tốt rồi.

-Em đói không?

Lắc đầu… Cậu lấy tay dụi dụi mắt,  tay che miệng ngáp ngủ.

Nhìn cậu bật cười thấy vậy cậu cười theo. Yoseob của anh vẫn đáng yêu như vậy.

Đặt cậu vào nằm xuống vén chăn cho cậu. Hôn nhẹ lên trán cậu toan rời đi thì nhận thấy cánh tay của mình bị cậu nắm chặt. Quay lại nhìn cậu.

-Seobie không muốn ngủ một mình_ Cậu nhìn anh khẩn khoản.

Mỉm cười, anh leo lên giường bế cậu vào lòng đắp chăn cho cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Một tháng trôi qua. Yoseob luôn túc trực bên cạnh anh. Junhyung cũng không đến JOK làm việc luôn ở bên chăm sóc cậu và đưa cậu đi chơi.

Tối.

Bước ra khỏi nhà tắm. Thấy cậu vẫn chưa ngủ liền đi đến. Ngoan ngoãn để anh bế vào lòng. Tựa vào bờ ngực vững trãi ngập tràn sự bao bọc và chở che.

..

Tiếng kim đồng hồ vẫn tíc tắc đều đều. Junhyung toan đặt cậu nằm xuống thì giật mình khi cậu vẫn chưa ngủ, mắt vẫn mở to nhìn mình.

-Sao chưa ngủ?

-Seobie không có buồn ngủ_ Cậu ngây ngô trả lời.

-Hyung kể chuyện cho em nghe???

-Nae._ Cậu cười trả lời, nằm dịch vào trong để một khoảng trống cho anh nằm xuống.

Ôm trọn cậu vào lòng, lấy tay mình làm gối, tay còn lại vuốt nhẹ mái tóc bạch kim. Giọng nói trầm ấm bắt đầu vang lên trong không gian im lặng

-Cách đây từ rất lâu. Trong một gia đình có hai đứa bé trai là anh em song sinh. Hai đứa bé lớn lên trong sự bao bọc của những người giúp việc tốt bụng….

Câu chuyện vẫn tiếp tục được kể. Junhyung không hề biết rằng ngực mình, chiếc áo sơ mi đã ướt đẫm vì nước mắt của ai đó.

Mà khoan đã. Anh vừa nói gì? Hai đứa bé không có cùng huyết thống sao?

-Và sau tai nạn đó. Cậu bé đáng yêu đó vẫn bình an nhưng đã bị mất hết trí nhớ. Quên hết kỉ niệm, tình yêu của hai người.

-Về sau kết thúc như thế nào?_ Cậu nghẹn ngào hỏi.

-Hyung không biết… Em nghĩ sao?

-…

-…

-Cậu bé đó không hề mất trí nhớ. Là cậu nói dối, vì cậu cho rằng nếu nói dối như vậy thì appa sẽ để cho người cậu yêu mãi mãi ở bên chăm sóc cậu. Cậu bé đó vốn rất ngốc nghếch…_ Cậu nói giọng đều đều ngước lên nhìn anh. Khuôn mặt cậu ướt đẫm.

Mắt mở lớn nhìn cậu rồi ngồi hẳn dậy. Yoseob cũng theo tay anh kéo ngồi dậy theo.

-Em…

Ôm anh, cậu bật khóc nói hết ra những tâm tư dấu trong lòng.

-Seobie xin lỗi. Vì seobie sợ… sợ nếu không làm vậy appa sẽ đưa hyungie đi thật xa Seobie, …kh…không thể gặp lại nữa nên mới …n..no..nói dối đã mất trí nhớ để hyung có thể trở về bên cạnh Seobie. Hãy tha lỗi cho Seobie…_ Cậu vừa nói vừa khóc.

Thì ra sự thật là vậy. Cậu làm vậy là vì anh. Trong lòng dâng lên niềm hạnh phúc bất tận. Ôm cậu xoa nhẹ mái tóc. Anh lắc đầu nói.

-Hyung không giận. Em cũng không cần phải nói dối nữa. Em giờ chỉ thuộc về hyung không ai có thể cướp đi.

Gật đầu. Trong lòng thật hạnh phúc khi biết mình không phải em trai ruột nhưng cũng không khỏi đau lòng khi biết mình không còn cha me.

Cả hai nằm xuống giường. Junhyung nghiêng người nhìn cậu lau đi những giọt nước mắt ướt át. Cậu bé bên cạnh vẫn ngoan ngoan ở trong lòng anh ngắm nhìn khuôn mặt đẹp như tượng kia đang chăm sóc ân cần cho mình.

Thấy Junhyung rướn người vòng tay sang bên, phủ thân mình lên cậu. Biết anh định làm gì. Cậu nhắm hờ mắt lại.

Hôn lên khắp khuôn mặt cậu rồi dừng lại đôi môi anh đào chín mọng. Trao cậu nụ hôn thật nhẹ nhàng, da diết yêu thương. Yoseob vòng tay ôm lấy cổ anh, một tay thì bị anh đan lại với tay mình. Cánh tay ma mi luồn vào lớp áo sơ mi vuốt ve làn da mềm mại.

Bên ngoài cửa sổ. Những đốm sao lúc tỏ lúc mờ. Ánh sáng của mặt trăng bị mây che khuất từ lúc nào? Liệu đó có phải điềm báo cho một điều gì đó sắp tới thay cho hạnh phúc mong manh hiện tại.

 Chap 15 đã xong. trời mưa bão lên được nghỉ học thêm. Nên giờ ta đi type chap tới đây.

                Sẽ post nhanh nhất có thể cho các red!!! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro