Chap 16.1: Quá khứ bị lãng quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: chap này Xốp phải chịu đả kích rất nhiều nên cảnh báo trước. Hãy cất những đồ dễ vỡ, hay vũ khí nguy hiểm trước khi đọc. Hết

    Chap 16.1: Quá khứ bị lãng quên

  Yoseob đang ngủ ngon lành thì bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình thức giấc. Mắt vẫn nhắm nghiền, tay lần mò điện thoại trên giường.

-Hưm…_ Cậu lè nhè, cơ thể hơi nhột khi bất ngờ có một bàn tay bên cạnh luồn tay vào chăn ôm chặt,miết nhẹ da mình.

-Yoseobie… Cậu nói hôm nay sẽ cùng mình đi mua quà sinh nhật cho Woonie mà. Sao giờ vẫn chưa tới.

-S..inh..nh…ưm..ật…_ Cậu khó khăn nhắc lại khi thân thể cứ bị anh đùa nghịch.

-Là sinh nhật Woonie đó. _ Kikwang hét lớn trước giọng nói thờ ơ của đầu dây bên kia.

Đẩy anh ra, cậu ngồi dậy. Tấm chăn trên người tuột xuống để lộ thân thể đẹp không tì vết của mình.

-Được rồi. Ba mươi phút nữa đến đón tớ. Hyungie không cho lái xe_ Cậu nói rồi tắt máy. Đứng dậy toan thay đồ chuẩn bị đi thì bị bàn tay người mà ai cũng biết kéo lại vào lòng.

-Không được đi. Ở nhà với hyung_  Ôm lấy cậu. Đôi môi dày quyến rũ hôn khắp bả vai cậu.

Yoseob nhíu mày ngọ nguậy. Hừ, biết thế cứ giả mất trí mãi cho xong. Mới hồi phục sức khỏe có vài ngày mà đã bị anh hành liên tục. Đau mà không biết than với ai.

-Hyungie… hôm qua vẫn chưa đủ sao? Để Seobie đi nào. Kikwangie sắp tới rồi_ Cậu nói, đẩy anh ra những vẫn bị giữ chặt.

-Không thích. Hyung vẫn còn đói lắm_ Anh ương bướng trả lời. Cánh tay ma mị dần di xuống dưới.

-A…ưm… không…mà…Seobie vẫn còn …ưm.. đau…_ Cậu phản bác, cắn chặt răng không để phát ra tiếng rên.

-Mặc kệ. Cho em khỏi xuống giường luôn._ Anh cười gian tà

-Hưc… đau…hức…hyungie ah~_ Biết không thể làm gì được đành dùng biện pháp cuối cùng.

Nghe tiếng cậu nức nở. Junhyung ngừng lại động tác. Kéo cậu ngồi dậy vỗ về.

-Seobie ngoan. Không được khóc, Hyung sai rồi mà…

-Thật chứ?_ Cậu nói giọng ủy khuất, đưa tay dụi dụi mắt._ Ư…hưm

Junhyung không kiềm chế được mà vồ lấy môi cậu ngấu nghiến. Ai bảo cậu dễ thương vậy làm gì. Làm gì cũng ngốc chỉ giỏi mỗi chuyện dụ dỗ anh.

Hôn thật lâu. Đến khi đứa trẻ hắn đánh vào ngực hắn vì thiếu dưỡng khí mới luyến tiếc buông ra.

-Được rồi, Giờ có thể đi._ Đưa tay vuốt môi cậu rồi nói.

Yoseob nhăn mặt. Chạy nhanh đi vệ sinh cá nhân. Bước đi khó khăn vì cơn đau bên dưới hạ bộ.

Liếc nhìn cậu. Hừ, đi không thèm nhìn lại luôn. Biết vậy không cho đi cho rồi.

Ra khỏi cổng. Yoseob ngượng đỏ mặt khi cứ phải nghe tiếng cười khúc khích của mấy cô giúp việc vì dáng đi khác người của cậu. Bước vào xe Kikwang đang chờ sẵn và đóng cửa một cách thô bạo.

-Lại bị ăn hả?_ Kikwang buông tiếng châm chọc, môi mím lại không để phát ra tiếng cười khúc khích. Nhận được cái lườm của cậu thì lập tức im bặt.

Cả hai lái xe đến khu trung tâm mua sắm lớn nhất Seoul thuộc quản lí của tập đoàn JOK. Cùng đi đến khu trưng bày quà lưu niệm Kikwang méo mặt than vãn khi không biết phải chọn thứ gì trong những núi đồ trước mặt

-Nhiều đồ vậy không biết nên chọn gì tặng Woonie đây?

-Dựa vào tính cách cậu ấy mà tặng_ Cậu trả lời. Đôi mắt thoăn thoắt nhìn những món đồ lưu niệm trên tủ kính.

-Nếu là cậu cậu sẽ chọn gì Seobie?_ Kikwang quay ra nhìn cậu chờ đợi câu trả lời.

-Ưm.. Cũng không biết nữa. Đối với tớ quà không quan trọng chỉ cần có tấm lòng là được rồi_ Cậu khẽ cười.

Kikwang gật gù như đã hiểu. Chợt Yoseob lên tiếng.

-Kwangie à. Cậu đói không?_ Yoseob hỏi khi mũi ngửi thấy mùi thơm phức từ quầy bếp lan tỏa cách đó không xa.

-Không, cậu ra đó đi.  Tớ ở đây đợi tìm quà cho Woonie luôn.

-OK_ Cậu hí hửng đáp nhanh như chớp chạy đi. Còn lại Kikwang chỉ biết lắc đầu bởi tính trẻ con của cậu bạn sao mãi không lớn được chút nào rồi lại quay lại với công việc của mình

………

Ăn uống no nê. Toan chạy lại chỗ KiKwang thì đi ngang qua quầy thời trang liền chạy vào.

Nửa tiếng trong đó cuối cùng cũng đi ra. Trên tay là rất nhiều túi đồ của các nhãn hiệu thời trang nổi tiếng thế giới.

Đôi chân dừng lại một lần nữa. chọn chiếc bánh kem cỡ bự mới được đem ra rồi khoái trí bước đi. Tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên. Bấm nút nghe.

-Tớ đang ra nè_ Cậu trả lời.

-…

-Không sao, tớ bắt taxi được mà. JOK cũng ở gần đây, tớ đến gặp hyungie luôn.

-…

-Bye..

Cậu nghiêng đầu. Kikwang bận việc đột xuất rồi. Thôi thì về một mình vậy. Lấy thẻ tín dụng tính tiền rồi rời khỏi trung tâm mua sắm tính bắt taxi đi đến JOK gặp anh nhưng lại nổi hứng muốn đi bộ vì JOK cách đây chưa đầy một km. Junhyung sau khi được Yoseob khuyên ngăn cũng đã đồng ý tha thứ cho cha mình và quay trở lại chức vụ tổng giám đốc. Còn chủ tịch Yong thì hiện tại đang công tác bên Mĩ. Khỏi phải nói ông đã sung sướng thế nào khi hai đứa con yêu chấp nhận tha thứ cho lỗi lầm của mình

Đi đến một đoạn đường khá vắng vẻ. Yoseob bất ngờ dừng lại, cậu có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình từ phía sau. Quay phắt lại thì lại không thấy ai. Đi tiếp nhưng trong lòng có cảm giác sờ sợ….quay lại lần nữa… vẫn không có gì.

Có khi nào là linh cảm của cậu sai không? ….Nhưng khoan đã, cậu vừa nghe thấy tiếng gì đó như là… tiếng bước chân.

Quay phắt lại. Không có, cố gắng trấn tĩnh mình rồi chạy nhanh đến đoạn đường đông người. Tiếng bước chân theo sau ngày một rõ ràng chỉ đến khi đến đoạn ngã ngã tư đông người qua lại thì tiếng bước chân mới biến mất.

Yoseob ngước đầu lên nhìn. Là tòa nhà cao nhất trời, tập đoàn JOK. Sợ hãi chạy nhanh vào trong mà không hề biết rằng sau bức bụi cây, người đàn ông vận đồ đen đeo một chiếc kính cũng màu đen đang mỉm cười một cách bí ẩn.

……

……………

Chạy nhanh vào thang máy chỉ dành cho tổng giám đốc và chủ tịch. Mặc kệ cho nhân viên ngăn lại vì nghĩ cậu là người lạ. Bấm nút thang máy lên đến tầng cao nhất.

Chạy nhanh đến cửa phòng làm việc của giám đốc. Cậu vặn chốt cửa nhưng đã bị chốt bên trong. Bấn quá cậu đập mạnh cửa gọi anh khiến cô thư kí bên ngoài đang cặm cụi làm việc thấy vậy liền ngăn lại.

-Cậu là ai? Tổng giám đốc đang nghỉ trưa không ai được phép làm phiền_ Ngăn cậu đập cửa cô hoảng sợ nói. Tổng giám đốc mà nổi giận thì rất đáng sợ.

-Bỏ ra… Hyungie ơi…Hyungie… mở cửa cho Seobie…_ Cậu nói như khóc, đập mạnh cửa.

Cánh cửa phòng nhanh chóng bật mở. Thấy mắt cậu ngấn nước liền vội vã ôm lấy. Hất mặt đuổi thư kí đi. Kéo cậu vào, ôm cậu ngồi vào lòng vỗ về.

-Hyungie ơi… Seobie sợ..hưc.._ Cậu ôm cứng lấy anh.

-Có chuyện gì vậy? Không phải em đi với Kikwang sao?_ Junhyung hỏi, tay xoa xoa lưng cậu.

-Kwangie bận. Vì trung tâm mua sắm gần đây nên Seobie đi bộ đến. Nhưng trên đường đi Seobie cảm thấy có ai đó theo sau. Quay lại thì không có. Sợ quá liền chạy đi thì nghe tiếng bước chân đuổi theo. Chỉ khi đến chỗ đông người mới không thấy nữa_ Cậu kể lại. Mặc dù đang ở trong lòng anh nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi.

Đôi mày nam nhân nhíu lại.

-Thật sao?

Gật đầu rồi tựa vào ngực anh.

-Ngoan nào, Seobie đừng sợ. Có hyung bảo vệ em rồi mà.

Hôn nhẹ lên trán cậu. Cánh tay đập nhẹ vào tấm lưng mảnh mai vỗ về đưa cậu từ sợ hãi mà chìm vào giấc ngủ. Trước khi cậu hoàn toàn thiếp đi anh vẫn nghe thấy tiếng cậu lè nhè.

-Hyungie không được đi đâu đâu.

Bế cậu trong lòng. Khuôn mặt bất giác trở lên băng lãnh. Có kẻ theo dõi Yoseob sao? Nhưng kẻ nào dám mới được chứ?

Không lẽ là hắn???

Đôi chân mày nhíu lại. Phải tăng cường cho vệ sĩ theo sau cậu mới được.

Chợt có tiếng gõ cửa bên ngoài cắt đứt dòng suy nghĩ.

-Ai?_ Anh lạnh lùng nói.

-Giám đốc. Tôi đem báo cáo vào cho anh_ Tiếng cô thư kí vang lên.

-Vào đi

Thư kí ôm sấp tài liệu bước vào. Hơi khựng lại khi thấy tổng giám đốc đáng bế một cậu trai ban nãy, chính xác là một cậu bé lớn xác, khuôn mặt đáng yêu đang say ngủ.

-Còn gì nữa sao?_ Anh hờ hững nói

-Dạ. 3Ba giờ chiều nay anh có hẹn với một công ty lớn kí hợp đồng_ Nét bối rối hiện lên khuôn mặt nữ nhân.

-Được rồi, ra ngoài đi

Tiếng bước chân dần nhỏ lại. Cô thư kí trẻ đóng cửa phòng giám đốc thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ tổng giám đốc lại có thể dịu dàng đến như vậy.

Cô thầm ngưỡng mộ vẻ đẹp và sự đáng yêu của cậu bé bên trong. Có thể khiến tổng giám đốc lạnh lùng lại trở lên ân cần, dịu dàng như thế.

………

Junhyung nhìn lên đồng hồ. Hai giờ nữa mới tới giờ. Cứ để cậu ngủ trước đã. Đôi môi bất giác mỉm cười khi nhìn vào khuôn mặt cậu bé đang say ngủ trong lòng.

Một tiếng sau. Yoseob tỉnh giấc cũng vừa lúc anh tính chuẩn bị đến buổi kí hợp đồng.

-Dậy rồi sao?_ Anh nhéo yêu mũi cậu

-Hyungie bế Seobie ngủ không thấy mỏi sao?

Lắc đầu. Nếu là cậu cho anh bế cả đời anh cũng chịu.

-Giờ hyung đưa em về rồi sẽ đi gặp khách hàng.

-Không thích, Seobie muốn đi cùng hyungie cơ_ Cậu nhõng nhẽo, dụi dụi vào ngực anh như chú mèo nhỏ làm nũng. Hành động đáng yêu đó đã dễ dàng thuyết phục Yong Junhyung.

Hí hửng vì được đi cùng. Trong khi cùng anh đi xuống gara lái xe cậu còn nắm tay anh lắc lắc như kiểu hai đứa con nít. Cả hai đi đến đâu cũng bắt gặp cái nhìn kiểu như mới lần đầu được gặp người ngoài hành tinh vậy.

Cùng anh đi xuống bãi đỗ xe. Yoseob hí hửng bỏ lên trước để mặc Junhyung đang cất đồ của cậu vào sau xe. Lên xe, trong lúc đợi anh khởi động máy đôi mắt cậu vô tình lướt qua gương chiếu hậu. Khuôn mặt trở lên tái nhợt lay lay vai Junhyung.

-H..hyung..ie..

-Huh? Em sao vậy?_ Thấy cậu có biểu hiện khác lạ liền hỏi.

-Sao người đó cứ nhìn chúng ta vậy?_ Cậu nói rồi chỉ về phía chiếc gương đang phản chiếu lại hình ảnh người đàn ông mặc bộ đồ đen che kín khuôn mặt đang dấu mình sau bức tường ở xa xa nhìn về phía xe hai người.

Đôi mày Junhyung nhíu lại. Nhìn xung quanh gara có vẻ vắng người qua lại. Cảm thấy không an toàn liền nhanh chóng lái xe đi khỏi.

Đêm đến. Junhyung gọi cho bộ phận an ninh bên JOK.

Chưa đầy 10 phút sau Junhyung mở laptop click file vừa nhận được.  Là đoạn video ở gara vào chiều hôm nay.

Đôi mắt lập tức mở bừng khi phóng to tấm ảnh kẻ áo đen. Tuyến lạnh từ trên người toát ra đáng sợ hơn bao giờ hết. Kẻ đó…

Là kẻ anh đã tìm rất lâu. Không ai hết ngoài……GOO SO MAN

……..

………………………

Kể từ ngày hôm đó. Junhyung không cho Yoseob tự ý ra khỏi nhà mỗi khi anh vắng mặt. Ngay cả khi đi cùng anh cũng kéo cậu sát mình vệ sĩ thì luôn túc trực theo sau.

Lỗi lo này chưa qua thì nỗi phiền lòng khác lại đến. Gần đây Yoseob hay tỉnh dậy vào giữa đêm. Mặc dù có anh bên cạnh nhưng cậu vẫn hay gặp ác mộng, tối nào cũng bật dậy sợ hãi mà bật khóc huhu khiến anh rất đau lòng lo lắng cho cậu.

….

Hôm nay Junhyung có cuộc họp gấp nên phải rời nhà từ sáng. Yoseob ngủ dậy đòi đi theo nhưng anh không đồng ý chỉ hứa là sẽ về sớm.

Ăn sáng xong, cậu chán nản ngồi trong phòng. Khuôn mặt có chút gầy đi vì mất ngủ nhiều đêm. Chợt nghĩ đến quả cầu thủy tinh mua hôm đi chơi cùng Kikwang liền chạy đi mở tủ đem ra chơi.

Nhưng chưa đầy hai tiếng cậu lại thấy chán. Ra khỏi phòng tính xuống nhà chơi cùng EunJi và các nuna thì cậu trượt tay làm rơi quả cậu xuống đất. Vội vã chạy theo hướng quả cầu lăn đi. Đôi chân dừng lại khi thấy nó dừng lại trước cửa thư phòng của chủ tịch Yong.

Căn phòng này cậu vốn rất ít khi vào. Chỉ khi chủ tịch Yong có chuyện cần nói mới cho gọi nói chuyện rồi cậu cũng rời đi luôn. Cậu vốn không thích căn phòng này lắm vì chỉ toàn là sách nên chẳng bao giờ để tâm đến.

Nhưng hôm nay tâm trạng cậu đang rất chán nên quyết định sẽ vào thử coi.

Vặn chốt. Cửa không khóa. Chắc quản gia Choi mới cho người dọn dẹp nên quên không khóa lại.

Đôi mắt chăm chú nhìn mọi thứ xung quanh. Đi loanh quanh đến những giá sách cao. Đôi tay nghịch ngợm xem vài cuốn sách trên kệ.

Cạch…. Xoạt xoạt…

Yoseob vô ý làm rơi một cuốn sách bìa sờn cũ. Một vài giấy tờ gì đó từ trong cuốn sách rơi ra. Cậu tò mò nhặt lên xem.

Đôi mắt tối dần, khuôn mặt tái mép, đôi môi giật liên hồi.

Là ảnh chụp Yong Man Suck, Part Bo Yong, Yang Tae Ha và Lee Yo Min.

Từng mảng kí ức mù mịt như đoạn phim quay chậm xuất hiện trong đầu cậu.

……

………………….

Junhyung cùng đám bạn đi vào nhà. Mọi người muốn đến chơi cùng Yoseob. Để mấy tên ngồi ở phòng khách chờ còn mình thì lên phòng tìm cậu. Đảo mắt xung quanh thì không thấy cậu đâu. Lo lắng chạy xuống hỏi mấy người giúp việc.

-Seobie không có trong phòng. Em ấy có ra ngoài sao?

-Không có. Ăn sáng xong tiểu thiếu gia liền lên phòng luôn ._ EunJi ngước nhìn anh trả lời. Khuôn mặt Junhyung ngày càng gấp gáp nói lớn.

-Mau tìm Seobie.

Đám bạn và người hầu nghe vậy liền chạy khắp các phòng tìm. EunJi dừng lại trước cánh cửa thư phòng. Thấy cửa hé mở liền đẩy ra.

-Tiểu thiếu gia_ Cô gọi cậu

-…

Tất cả mọi người nghe vậy liền đi tới. Đẩy EunJi ra Junhyung chạy vào. Bất ngờ khi thấy cậu ngồi bệt dưới đất, thân ảnh nhỏ yếu đuối bất lực nhìn anh khóc.

-Em sao vậy?_ Anh ôm lấy cậu vỗ về. Nhìn đám người đứng ngoài cửa ra hiệu mau chóng rời đi.

-Hyungie ơi….hưc…Umma…umma chết rồi….hức…bị kẻ xấu hại chết rồi…huc…ô ô ô…_ Cậu trong lòng anh khóc lớn.

Junhyung như không tin vào tai mình. Nhìn cậu hỏi lại.

-Em ngủ mơ sao?

Cậu lắc đầu. Không lẽ anh lại muốn dấu cậu thêm nữa. Đặt tấm ảnh chụp bốn người vào tay anh. Quệt nước mắt ướt át trên má.

-Vậy là em đã…???_ Anh sợ hãi hỏi. Ôm chặt cậu mà lòng run lên từng hồi.

- Umma bị bắn… máu nhiều quá… mưa rất lạnh…huhuhu…_ Cậu khóc lớn trong lòng anh.

Nhắm mắt chua xót. Cuối cùng ngày này cũng đã đến. Nhưng trốn  mãi cũng không được chi bằng biết sớm để sau này có thể đối diện được với nỗi sợ hãi của mình trong bao năm qua.

-Seobie đừng khóc, nín đi… mọi chuyện đã qua rồi?

Mặc cho anh dỗ dành cậu vẫn không ngừng khóc. Nhìn người yêu rơi lệ sao anh cảm thấy bản thân mình vô dụng quá, tim như đang bị có ai đó bóp nghẹt lấy. Không kìm được nước mắt anh vô thức rơi theo.

-Seobie, xin em đừng khóc. Hyung đau?_ Anh nói, nắm chặt bàn tay cậu đặt lên tim mình.

Ngước lên nhìn anh. Đôi mắt cậu đỏ hoe vì khóc. Sự đau đớn hiện rõ trên đôi mắt của anh cậu đang cảm nhận được từng chút một. Mím môi kìm nén, cậu gật đầu ôm lấy anh. Tiếng thút thịt nhỏ dần, khuôn mặt dần chìm vào giấc ngủ. Cả thư phòng im lặng tĩnh mịch chỉ còn vang lên đều đều tiếng nấc nhè nhẹ của cậu bé đáng thương đang an tĩnh nằm trong lòng ai đó.

……..

……………………

Đặt cậu nằm xuống vén chăn đắp cho cậu. Với lấy headphone bên cạnh cửa sổ bật những bản nhạc ballat để cậu ngủ say hơn. Vuốt ngược mớ tóc mai mà đôi mắt anh… buồn phiền và cả mệt mỏi hiện rõ.

-Các cậu vào đi_ Junhyung liếc nhìn đám bạn đang  lấp sau khe cửa.

-Junhyung à. Với tư cách là một người bạn tôi nghĩ chúng tôi cần phải biết.

Thở dài. Anh gật đầu. Dù sao chuyện cũng đã khá lâu rồi. Có lẽ những người bạn của anh cần biết họ có thể giúp anh chăm sóc và bảo vệ Yoseob bé bỏng.

-Mau kể đi_ HyunSeung hối thúc . Anh thực sự rất muốn biết thực hư quá khứ của JunSeob

Junhyung bắt đầu kể lại câu chuyện của hơn chục năm về trước. Tiếng thở dài não nề thi thoảng lại xuất hiện trong căn phòng không một tiếng động.

-Vậy tại sao Yoseob lại mất trí nhớ. Mẹ Yoseob đã chết như thế nào?_ DooJoon hỏi khi anh ngừng kể.

Junhyung im lặng lắc đầu. Đau lòng nói.

-Tớ không rõ. Khi tớ đến Umma đã tắt thở còn Seobie ngồi cạnh bà khóc thét lên. Toàn thân là vô vàn những vết thương và máu.

Chợt cảm thấy cánh tay mình bị nắm chặt. Junhyung nhìn cậu bé đang ngủ trên giường. Không, cậu không ngủ, đôi mắt mơ màng sóng nước nhìn anh.

-Seobie

Yoseob im lặng không trả lời. Một lần nữa để cho tâm trí mình trôi dạt về miền quá khứ tăm tối đó.

……………..Plasback………… Junhyung và Yoseob 7 tuổi

Hôm nay, Yoseob được umma cho đến khu trung tâm thương mại chơi. Hơi buồn khi không có Junhyung đi cùng vì anh còn phải đến trường. Mặc dù là anh em song sinh nhưng yoseob sinh ra thể lực đã yếu nên bé chỉ có thể học ở nhà.

-Umma, Seobie đói_  một tay ôm lấy chú heo bông trên tay một tay níu áo mẹ.

-Được, umma đưa Seobie đi ăn_ Yomin nhìn đứa con yêu cười hiền hậu.

Tại quầy ăn YoMin nói bé bỏ chú thú bông trên tay xuống kẻo bẩn thì bé không chịu còn nói.

-Không, Hyungie tặng cho Seobie còn nói chỉ có Seobie được ôm thôi.

Khẽ cười vì dáng vẻ dễ thương của bé cô lấy dao dĩa cắt thịt thành từng miếng nhỏ cho con.

Hai mẹ con chơi rất vui vẻ thì Yoseob nhìn lên đồng hồ thấy đã giữa trưa lập tức đòi về vì Hyungie của bé đã đến giờ tan học, bé thích về chơi với Hyungie hơn.

Hai mẹ con nắm tay nhau đứng dưới tán cây đợi xe đến đón. Chợt điện thoại trong túi bé rung lên. Đoán ngay là Hyungie của bé gọi vì điện thoại của bé là Hyungie mua cho chỉ lưu số của Hyungie thôi.

-Hyungie, Seobie nghe nè.

-…

-Seobie sắp về chơi với Hyungie rồi. Còn mua đồ chơi cho Hyungie nữa_ Cậu phụng phịu nói, hai chiếc má phúng phính bờ môi nhỏ chu lên thật đáng yêu.

-….

-Seobie…á…ai đó..b..ỏ seobie ra…_ Bé chợt hét lên khi thấy ai đó đang xách mình lên. Chiếc điện thoại trên tay rơi xuống. Đầu dây bên kia có tiếng gọi lớn sau là bị một tên áo đen đá mạnh.

Nhìn trong xe, mẹ bé đã ngất xịu và bị chói chặt. Cậu sợ hãi hét lớn

-Umma ơi..umma…Hyungie…cứu Seobie…Đau quá…bỏ ra..oaoaoao.._ Yoseob bật khóc vì sợ.

………

Bờ biển lúc chiều đêm thật yên tĩnh. Tiếng sóng biển xô đập mạnh vào những mỏm đá tạo lên âm thanh như những tiếng gào thét lạnh lẽo. Từng cơn gió biển thổi mạnh vào bờ đủ khiến người ta cảm thấy lạnh buốt. Trên bầu trơi không có lấy một ngôi sao, mặt trăng và bầu trời bị tầng mây đen dày phủ kín. Tất cả đều cho ta biết sắp có một cơn giông tố lớn.

Yoseob cựa mình tỉnh dậy. Nhận thấy toàn thân mình đang bị chói chặt quanh người bằng sợi dây thừng. Nhìn quanh, cậu thấy umma đang ngồi bên cạnh. Yomin nhìn cậu như muốn nói gì đó, đôi mắt chứa đầy yêu thương cùng lo sợ con trai mình sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng thật bất lực khi bị chói và bịt miệng.

-Umma…_ Bé bật khóc, một phần là vị đau một phần vì sợ hãi_ Họ là ai vậy? Sao họ lại muốn ..hưc..bắt chúng ta? Họ có phải..hưc… người xấu không?_ Bé ngây thơ hỏi, đôi mắt chứa đầy sợ hãi nhìn kẻ áo đen đang ngồi trên ghế rít từng hơi thuốc lá nồng mùi.

Hắn nhìn cậu cười man rợ khiến cậu rùng mình run sợ.

-Dù sao hai người cũng sắp chết thôi thì mở lòng tốt cho cả hai mẹ con bên nhau lần cuối_ Rồi quay sang tên đàn em_ Cởi chói, bọn chúng không chạy được đâu.

Được cởi dây chói. Yoseob chạy nhanh đến ôm lấy mẹ. Trên cánh tay non sữa bị hằn lên những vệt đỏ rỉ máu vì bị chói chặt.

-Umma…Seobie..s..sợ…hưc… chúng ta mau về…hức… Hy..hyungie đang đợi …Seobie hứa về chơi với hyungie mà…_ bé ôm lấy mẹ thúc giục.

-Seobie ngoan, appa và hyungie sẽ đến cứu chúng ta mà…_ Bà vuốt ve mái tóc bé dỗ dành, đôi mắt u buồn cùng tiếc thương khi nhìn kẻ đang ngồi bình thản phía xa. Bà chết cũng chẳng sao, chỉ hy vọng đứa con duy nhất của mình có thể sống.

Nhìn hắn, ánh mắt chuyển lên đầy tia căm hận. Hắn là Goo So Man, suốt thời trung học đến bây giờ luôn có tình cảm đặc biệt dành cho BoYong. Hắn luôn hận Yong Man Suck vì hắn cho rằng chính ông đã cướp BoYong của mình, rồi chính ông đã phản bội BoYong khiến cô phải chết.

Mặc kệ YoMin có giải thích thế nào Goo So Man vẫn không tin. Hắn muốn giết hết, giết để trả thù…

-Hắn sẽ không biết mà đến đâu.

Vùi đầu vào lòng mẹ, Yoseob co người lên vì cái lạnh thấu xương của gió biển thổi vào.

-Nhưng BoYong không yêu ông. Ông giết chúng tôi thì được cái gì chứ?

-Câm miệng_ Hắn gằn lên, đôi mắt hằn lên tia máu đỏ ngầu dữ tợn_ Nếu không phải vì sự xuất hiện của tên đó thì BoYong đã thuộc về ta rồi.

-Được, ông giết tôi cũng được, nhưng hãy tha cho đứa trẻ này nó vô tội_ Ôm chặt lấy con giọng bà cầu xin khẩn thiết.

Cười lạnh, hắn đi đến nâng mặt bà lên đối diện với mình, chiếc cằm xinh đẹp bị siết mạnh. Yoseob trong lòng YoMin thấy mẹ cau mày vì đau, bé đứng dậy đẩy Goo So Man ra.

-Bỏ umma ra_ Lập tức bị hắn đá văng ra xa một cách không thương tiếc.

Ấn sát mặt mình với mặt YoMin hắn gằn từng tiếng

-Cái tôi muốn làm nhất chính là giết nó. Không chỉ vậy, tôi muốn bà sẽ phải chịu đau đớn trước khi chết_ Đẩy mạnh cô ngã xuống nền cát trắng hắn đứng lên ra lệnh._ Bắt đầu đi.

Tiếng nói vừa dứt, cả bầu trời vang lên tiếng sét chói tai, chớp loáng ẩn hiện sau tầng mây đen dày đặc. Mưa bắt đầu rơi nặng hạt.

Lập tức hai tên đi đến nhấc bổng cậu nên. Tay đau nhói, mặc cho cậu gào thét bọn chúng đưa cậu đến gần biển.

-Các người định làm gì con tôi, bỏ nó ra_ Yomin sợ hãi hét lớn, đôi chân bị thương cố chạy đến bên con thì bị hai tên khác ghì chặt không động đậy được.

Lương tâm những kẻ này có phải đã bị chó tha hay bị thối nát? Chúng không giết  hay ném đứa bé xuống biển mà chúng còn tàn nhẫn hơn thế. Há hốc miệng cười ha hả rồi chúng dìm Yoseob xuống mặt nước.

KHó thở, bé ra sức vùng vẫy. Cái lạnh buốt và vị mặn của biển như những nhát dao cứa sâu thêm vào vết thương đang dỉ máu của bé. Thật đau xót

Chỉ khi thấy đứa bé trên tay đang dần nịm đi bọn chúng lại nhấc lên cho bé lấy lại nhịp thở. Không để cho tai mình phải nghe tiếng khóc bọn chúng nhanh chóng dìm lại cậu bé xuống nước.

Cứ như vậy. YoMin đau đớn nhìn đứa con vùng vẫy trong dòng nước biển sau là tiếng khóc thét đau đớn gọi mẹ rồi gọi anh. Còn gì đau đớn hơn khi ép buộc mình phải nhìn đứa con dứt ruột đẻ ra đang chịu đau đớn mà không thể làm gì.

Bằng sức lực và tình thương của người mẹ không biết bằng cách nào YoMin có thể thoát khỏi tay hai tên to lớn nãy giờ kìm chặt mình. Chạy đến biển. Lí trí đang gào thét bằng mọi giá phải cứu được con mình.

Bằng… Ùng…

Tiếng súng cùng tiếng sét vang lên gầm trời. YoMin quỵ người xuống, đôi mắt nhòe ướt vẫn nhìn đứa con đang gào khóc đau đớn.

Yoseob vừa được đưa lên bờ liền cắn mạnh tay hai tên áo đen rồi chạy đến chỗ mẹ. Đôi mắt to tròn nhòe đi bởi nước mắt, cậu lay lay áo mẹ.

-Umma…hưc.. umma đau sao? Um..umma mau dậy…hưc.. Seobie.. hức hức..mu..muốn về…_ bé cố gắng nói ra từng lời, miệng run cầm cập vì lạnh, cả người cậu co rúm lại ôm mẹ.

Mỉm cười, bà vuốt mái tóc con trai mình. Đôi mắt người phụ nữ xinh đẹp tràn đầy xót xa cùng hối lỗi.

-Không còn nhiều thời gian. Kết liễu luôn thằng bé đó đi.

YoMin điếng hồn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khẩu súng đang chĩa về phía mình. Ôm chặt lấy con trai che chắn.

Bằng bằng bằng…. cạch cạch…

-Đại ca, Cảnh sát sắp tới. Mau chạy thôi_ Một tên khác không biết từ đâu đi đến nói.

Tất cả những viên đạn đó YoMin đều cam tâm hứng chịu. Yoseob khóc thét lên khi thấy cảnh tượng đó. Nhìn con lần cuối bà gục xuống nền cát, gượng sức lực cuối cùng vuốt chiếc má đáng yêu của đứa bé.

-U..umma…xin..l..lỗi.. vì …đã..k..ko....được..  Seobie.._ Bà nghẹn lại, đôi mắt mơ màng lúc mở lúc nhắm_ Umma yêu con_ Đôi tay gầy buông thõng xuống, đôi mắt nhắm lại nhưng đôi môi khẽ mỉm cười có chút gì đó mãn nguyện. Có lẽ bà đã cứu được con trai mình.

YoSeob toàn thân run rẩy ôm lấy mẹ. Khuôn mặt cậu ướt đẫm, mắt nhòe đi vì cái màu và mùi tanh nồng của máu. Toàn thân cậu cũng dính rất nhiều máu… là máu của mẹ cậu…. Dưới nền cát trắng, một màu máu đỏ tươi hòa với cát biển tạo nên màu sắc bi thương, chết chóc. Cả nền trời cũng như thẫm đẫm một màu sắc huyết

-Umma…um..ma dậy đi… Sao umma lại..ngủ..?_ Cậu vô thức lay lay người mẹ của mình.

Chiếc xe cảnh sát dừng lại. Một cậu bé ngang tuổi bước xuống nhưng có phần chững chạc hơn, khuôn mặt cậu trắng bệch khi thấy cảnh tượng trước mắt. Nén đau đớn trong lòng chạy đến ôm Yoseob vào lòng.

-Hyungie.. S..sao umma.., không dậy… Ummu…ngủ …rồi.._ Yoseob yếu ớt nhìn người bên cạnh.

-Seobie ngoan… Đừng sợ… có hyungie ở đây rồi_ Junhyung an ủi…

Lắc đầu nguầy nguậy.

-Seobie muốn umma bây giờ cơ…_ Cậu khóc, khóc và khóc…

-Seobie ngoan nào.. um..umma chỉ..chỉ ngủ thôi.

Nhìn lên hai bàn tay bé nhỏ dính toàn máu.

Mưa vẫn rơi

Sóng vẫn động.

Những tia chớp vô tình đâm mạnh xé toạc nền trời..

Mây đen phủ kín bao trùm không gian tăm tối của tội ác..

-KHÔNGGGGGGGGGGGG…

……………………………..End FB…………….

 

                    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro