Extra 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

extra 2 extra 2 đây.

Mãi mới type xong. tại có nhiều chỗ bí quá mà. các red thông cảm hen.

...............

EXTRA 2: ĂN CHAY

1 tháng sau.

Cánh cổng biệt thự mở ra. Chiếc xe trở Yoseob đi vào.

Bước ra. Khuôn mặt đứa trẻ xịu xuống, mắt ngập nước như sắp khóc. Không thèm quan tâm đến mọi người đang kính cẩn cúi chào mà lủi thủi đi về phòng.

Đến giờ ăn trưa vẫn giữ nguyên cái bộ mặt đó đi xuống Junhyung thì bước ra sau.

Thay vì bữa ăn liên tục có tiếng cười đùa của cậu thì hôm nay lại im lặng não nề. Junhyung từ lúc thấy cậu về nhìn khuôn mặt đó cũng biết có chuyện không ổn nên không dám manh động với vợ yêu mà chỉ lẳng lặng nhìn.

Ăn nhanh cậu bỏ ra phòng khách ngồi xem ti vi. Nói là xem chứ mặt cứ cúi gằm xuống đất à.

Junhyung không chịu được thái độ im lặng của cậu nữa nên quyết đinh hỏi. Đem li sữ đặt lên bàn rồi ngồi xuống bế cậu ôm vào lòng.

-Seobie, em đi khám bệnh kết quả không được tốt sao?

Gật….lắc…

-Là sao?

-Hyungie…_ Mắt cậu ngấn nước.

-Ngoan nào! Nói anh nghe_ Anh vỗ về hôn lên trán cậu.

-Seobie…hức…seobie có…hức… em bé rồi…oaoaoaoaoa…_ Cậu bật khóc.

Sau câu nói của cậu. Mọi người trong nhà “Ồ!” lên. Sau đó là nụ cười kéo dài lên tận mang tai

Cái gì?

Cậu nói cậu có em bé..

Là của anh và cậu…

Trong lòng bắt đầu bắn pháo hoa rầm rộ. Ôm chặt lấy cậu.

-Thật sao? Em không nói dối anh chứ?

- Bác sĩ nói em bé được 3 tuần tuổi rồi_ Lắc đầu.Cậu nói, mắt đỏ hoe.

Ôi. Là thật đấy. Anh sắp được làm cha rồi. Sắp được bế con rồi. Không uổng công anh mất mấy đêm vận động mạnh mà.

Cứ nghĩ đến viễn cảnh anh và cậu sẽ có một đàn con, được nghe chúng mè nheo, gọi appa.. thật là anh phúc. Ôi…sao quá phởn.

Ôm chặt lấy cậu vui sướng. Nhưng thấy cậu khóc liền khó hiểu.

-Nhưng sao em lại khóc???

-Hức… Seungie nói có em bé rồi là không được đi chơi, không được ăn những gì mình thích, không được chơi game, không được ngủ nướng, sau này còn bị em bé ăn hiếp nữa….oaoaoaoa…_ Cậu ngây thơ nói khi nhớ lại những lời HyunSeung kể rồi khóc lớn.

Nghe cậu nói vậy. Lập tức cả biệt thự vang lên tiếng cười khúc khích của mọi người.

-Mọi người cười gì chứ? Seobie nói thật chứ bộ…oaoaoa…

Junhyung nhìn cậu thực chỉ muốn cười lớn. Nhưng như vậy cậu sẽ giận mất. Gì chứ? Sao lại nghe tên HyunSeung.

-Seobie ngoan. Nín nào. Làm gì có chuyện đó?

-Seungie nói vậy mà!!_ Cậu nghe lời ngừng khóc dụi dụi mắt.

Không kiềm chế được Junhyung hôn chóc lên môi cậu ôn tồn giải thích.

-Tên đó nói bậy. Làm gì có ai dám cấm Seobie chứ? Seobie muốn làm gì cũng được hết á.

-Thật chứ? Vậy nếu em bé bắt nạt Seobie thì sao?_ Quá ngây thơ

-Nếu bắt nạt bà xã, appa nó sẽ trị tội. Chịu chưa???

Bắt nạt gì chứ? Tại mấy ngày trước HyunSeung tính rủ DooJoon đi chơi nhưng Hyunah không cho, bắt ở nhà bế con. Lúc thay bỉm cho nó không may bị nó tè ướt hết người từ trên xuống dưới. Uất ức quá nên phóng đại lại mọi thứ cho cậu nghe thôi.

-Không những thế, Woonnie nói có em bé là phải thay tã, rửa mông, mặc bỉm,.. rất mệt với cực khổ không còn thời gian đi chơi luôn.

A. Cái này đáng lẽ là việc của DooJoon nhưng chắc lại bắt cậu em dâu làm thay nên mới nói vậy với cậu.

Ôi, mấy tên bạn thật là..

-Nếu vậy ông xã sẽ làm thay bà xã hen_ Anh cười cười với cậu.

Ngước lên nhìn anh như muốn hỏi thật chứ thì nhận được cái gật đầu đồng ý. Chỉ vậy miệng đứa trẻ hư kia mới chịu nhếch lên mỉm cười.

Buổi tối. Junhyung ngồi ôm cậu trên giường tay xoa xoa bụng cậu hỏi ngu.

-Bà xã… anh thấy ai mang bầu bụng cũng to sao chẳng thấy bụng bà xã to chút nào vậy…toàn mỡ không?_ Junhyung cười toe vì chọc được cậu

Bốp

Lập tức bị đốp cho nhát giáng trời. Đừng trách cậu, tại chiều cậu nhiều nên hư rồi cả gan nói cậu bụng mỡ. Có mà cái bụng coke nhà anh ấy.

Không khí chìm vào im lặng. Yoseo tựa vào ngực anh hỏi khẽ.

-Hyungie thích tiểu Jun hay tiểu Yo?

-Ừm…JunYo ông xã đều thích hết. JunYo của chúng ta sinh ra sẽ đẹp trai như appa nó và xinh đẹp dễ thương như umma nó.

-Ứ…là Seobie sinhJunYo chứ đâu phải hyungie?_ Cậu chu môi trả treo.

-Nhưng không có Hyungie em sinh được hả?_ Junhyung cũng không vừa lập tức đốp lại

Chề môi. Không thèm đấu khẩu với anh nữa mà có đấu cậu cũng không thể thắng nổi con người kia đâu.

Rèm mi rung nhẹ thi thoảng lại cụp xuống. Nghiêng người nằm đối diện với anh. Vòng tay ôm lấy thân ảnh vững trãi ,dụi đầu vào ngực anh như chú mèo nhỏ rồi chìm vào giấc ngủ. Junhyung thấy cậu đã ngủ cũng ôm chọn lấy đứa trẻ của mình ngủ theo.

………

Một tuần sau.

Junhyung nhanh chóng đỗ thẳng xe vào gara rồi nhanh chóng bước vào đại sảnh. Thấy bà xã đang ngồi ở phòng khách coi phim hoạt hình liền đi đến.

Đứng trước mặt cậu. Quỵ gối xuống để nhìn rõ khuôn mặt đứa trẻ. Vuốt má cậu lo lắng hỏi.

-Seobie… Sao vậy?

Nhìn anh, cậu xụ mặt lắc lắc đầu.

-Vậy sao lại bỏ bữa??? EunJi gọi điện nói cả ngày nay em không ăn gì hết._ Vốn đang có cuộc họp hội đồng quản trị nhưng lại nghe tin cậu bỏ bữa không ăn cơm. Sợ cậu bệnh liền hủy cuộc họp rồi bỏ về.

Ôm lấy anh, cậu lắc đầu_ Chỉ là Seobie không đói.

Không đói.Lí do lạ hen, cậu đâu phải là người như vậy. Thường ngày, bữa ăn diễn ra chỉ muộn có vài phút thôi đã la hét om sòm kêu đói sao giờ lại nói vậy. Búng tay vào mũi cậu khẽ trách yêu.

-Bà xã hư, em không ăn thì tiểu Junyo sẽ không khỏe đâu. Ngoan ngoãn ăn đi.

Xụ mặt. Nhưng cậu không muốn ăn, không hiểu sao gần đây cậu thấy chán ăn lạ, giờ nhìn thấy đã ngán nói chi đến ăn.

-Giờ anh sẽ đưa bà xã ra ngoài ăn đổi khẩu vị nha.

Nháy mắt với cậu kéo lên lầu thay đồ rồi cả hai cùng ra ngoài ăn.

Trong căn phòng rộng của nhà hàng sang trọng chỉ có duy nhất một bàn ăn. Yoseob ngồi trong lòng Junhyung trước mặt hai người là một bàn ăn thịnh soạn nhưng cậu cũng trả buồn nhìn.

-Seobie. Em ăn…

-Ưm…ọe…_ Khoảnh khắc Junhyung lấy thìa đút đồ ăn vô miệng Yoseob. Mùi thơm ngon của đồ ăn sộc vào mũi không hiểu sao lại khiến Yoseob thấy sợ và muốn ói.

Cạch

Thấy cậu có biểu hiện lạ Junhyung liền buông đũa xuống đỡ lấy cậu tựa vào ngực mình, tay thì ân cần xoa lưng cậu lo lắng.

-Sao vậy? Đồ ăn có vấn đề sao?

Lắc đầu. Mắt mọng nước nhìn anh.

-Hyungie

-Em thấy khó chịu ở đâu? Sao lại không chịu ăn?

-Seobie khó chịu. Seobie muốn về cơ…hức…

Nhìn cậu ủy khuất. Junhyung  nén đau lòng. Nếu cậu không ăn thì sao chịu nổi còn không nói còn có một tiểu nhóc tử trong bụng nữa. Sẽ không tốt cho cả hai đâu.

Đưa Yoseob ra xe.  Thay vì đưa cậu về nhà thì Junhyung lại trở cậu tới bệnh viện. Chứ cứ để cậu như vậy quả thực không hề ổn.

Ngồi ở ngoài phòng bệnh đợi Yoseob. Junhyung thấy lòng nóng như lửa, chỉ sợ cậu có chuyện không hay.

Cạch

Cánh cửa phòng khẽ mở. Yoseo bước ra theo sau là bác sĩ. Ôm lấy cậu, Junhyung nóng ruột nhìn vị bác sĩ già hỏi gấp.

-Sao? Vợ với con tôi không sao chứ?

Nhìn hai người cười hiền, đưa tay chỉnh lại gọng kính điềm đạm giải thích.

-Thiếu gia đang mang bầu nên buồn nôn hay bỏ bữa vốn chỉ là trạng thái của thai phụ trong thời kì đầu mang thai. Vì vậy chủ tịch Yong hãy yên tâm

Nghe vậy Junhyung thở phào nhẹ nhõm. Kí nhẹ vào trán vợ yêu trách phạt cái tội làm anh lo lắng. Nhưng như chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi bác sĩ.

-Vậy khi sinh…

-Vì cơ thể nam nhân mang thai khác với nữ nhân nên có lẽ sẽ phải mổ. Bất kì nam nhân nào mang thai cũng vậy_ Hiểu ý anh ông liền nói.

Sao chứ? Seobie của anh sợ đau lắm. Ừm một tiếng rồi đưa cậu rời khỏi bệnh viện

……..

Từ ngày hôm đó. Junhyung theo lời bác sĩ cho người chuẩn bị những món ăn nhẹ cho cậu. Bản thân thì luôn sát sao chú ý từng chút một. Nhiều lúc rảnh rỗi còn đưa vợ đi siêu thị rồi để cậu ngồi trên xe còn mình thì lựa đồ. Anh giờ cứ như bà nội trợ đảm đang vậy đó.

Yoseo thì khỏi nói. Cậu xử lí ngon lành tất cả. Không những thế, Junhyung luôn lo lắng cho cậu mọi lúc mọi nơi. Nào là khi xuống cầu thang anh phải tự tay bế xuống, không có anh ở nhà thì không được đi lại nhiều, không được nghịch ngợm hay đến gần nhưng đồ vật dễ vỡ, nhà bếp… Bất quá chỉ có thể nằm dài một chỗ mà hưởng sướng. Yang Yo Seob, cậu giờ là nhất rồi.

Tan sở, Junhyung  lái xe trở về trên đường có ghé mua một chút đồ ăn vặt cho Yoseob. Vợ yêu của anh gần đây lại rất thích ăn đồ có vị chua nên đòi bằng được anh mua như là: quả mơ, râu, nho, ô mai… đó còn chưa nói đến đồ ăn cũng có vị chua mới chịu ăn nhá. Junhyung thì chỉ có cách làm theo, thời thế bây giờ. Vợ là nhất.

….

Loáng cái cậu đã mang thai được hơn 9 tháng. Lúc này Junhyung chăm sóc cậu đỡ vất vả hơn mấy tháng đầu nhiều còn đối với Yoseob thì khác. Bụng bầu lúc này đã lớn vì vậy mà Junhyung không cho phép cậu được ra khỏi phòng khi anh vắng nhà. Dù có mè nheo thế nào cũng không dụ dỗ được anh.

Buổi tối. Junhyung sau khi tắm rửa xong liền leo lên giường ôm lấy vợ yêu cùng với đứa con sắp đến ngày chào đời. Giật lấy cuốn truyện tranh Yoseob đang đọc để lên kệ tủ rồi kéo cậu nằm xuống gối lên tay mình, tay còn lại thì vòng qua ôm ấp bà xã đáng yêu của mình

-Hyungie~_ Dụi đầu vào ngực anh giở giọng mè nheo.

-Hử?_ Xoa xoa bụng cậu rồi hôn lên chiếc má phúng phính trắng hồng đáng yêu.

-Sau khi Seobie sinh tiểu JunYo ra thì sẽ béo, mập, xấu xí… lúc đó hyungie có còn thương Seobie không?_ Cậu ngây thơ hỏi một câu ngốc nghếch.

Cũng phải thôi. Nhớ đến lúc trước HyunAh và GiNa mang bầu. Sau khi sinh xong cả hai tăng lên tận mấy kí. HyunAh vì thế mà la hét om xòm.

Đợi khi con mình và G.Na đầy tháng HyunAh lập tức sang biệt thự Yoon kéo G.Na đi tập yoga để giảm béo cấp tốc. Khổ cho DooSeung, bị vợ hành ở nhà bế con, trông con thay tã cho hai tiểu quỷ. Thi thoảng còn nhân lúc vợ vắng nhà mà gặp nhau tổ chức hộ nói xấu vợ nữa chứ.

Bật cười vì câu hỏi của cậu, nhéo yêu chiếc mũi nhỏ xinh trả lời.

-Dù Seobie có mập, có xấu xí hyungie vẫn sẽ yêu, yêu mãi. Bà xã ngốc.

-Vậy tại sao gần đây Seobie thấy hyungie toàn về muộn, khi ngủ còn tạo khoảng cách với Seobie nữa_ Nghĩ đến mắt cậu đỏ hoe muốn khóc. Như vậy không phải là anh không yêu cậu nữa sao?

-Aiiii… Làm sao hyungie hết yêu Seobie được. Seobie là cả thế giới của hyungie mà.

-Vậy hyungie giải thích vì sao lại ngủ tạo khoảng cách???

-Ơ…cái đó…_ Junhyung ấp úng không biết trả lời sao?

Nhìn anh thái độ này là sao? Không dám nói lí do. Vậy chắc chắn là đã có bồ nhí bên ngoài rồi. Mắt lại bắt đầu rưng rưng.

Thấy cậu như sắp khóc. Junhyung hốt hoảng ôm cậu vỗ về.

-Seobie ngoan. Chỉ là anh…

-Làm sao?_ Cậu giục.

Thở dài. Đành nói thôi biết sao giờ. Cậu đang mang thai huống hồ cũng sắp cận kề ngày sinh. Cậu mà nghĩ linh tinh thì không tốt chút nào.

-Seobie.. Anh thực cũng không muốn. Nhưng lúc như vậy anh sợ không nén nổi ham muốn của mình mà làm tổn hại em và tiểu YongYo_ Khỏi phải nói những lúc đó anh đã kiềm chế khổ sở như thế nào.

Nghe anh giải thích Yoseob vừa buồn cười vừa ngượng. Lấy tay đánh vào ngực anh nhưng nhẹ hều à.

- Còn mập. Seobie dễ thương vậy nếu càng mập lên thì chắc chắn sẽ dễ thương lên gấp bội cho coi._ Anh cười huề. Ngồi dậy cúi xuống hôn lên bụng đứa trẻ đang chứa thiên thần nhỏ của hai người.

-Xì_ Cậu bĩu môi. Nhờ học theo DooSeung nên miệng lưỡi cũng dẻo hơn rất nhiều.

Junhyung phì cười trước bộ dạng đáng yêu của cậu. Ngắm nhìn tiểu thiên thần đáng yêu một hồi lâu. Không kiềm chế được mà cướp lấy môi cậu mút mát. Vị ngọt của đôi môi như chất gây nghiện. Junhyung ngày càng hôn sâu cướp đi hơi thở của Yoseob. Cánh tay lần mò vào trong áo sơ mi mỏng vuốt ve thân thể cậu.

-Ư..ưm.._Yoseob trong cơn mê muội chợt mở bừng mắt. Cố gắng dứt khỏi nụ hôn sâu. Nếu không dừng lại bây giờ thì chỉ lúc nữa thôi cả hai sẽ không kiềm chế được mất.

-Hộc…hộc..-  Yoseob thở hồng hộc vì thiếu dưỡng khí. Đôi môi bị Junhyung cắn đến sưng tấy.

-Seobie, M..i…an..hae.._ Junhyung khó khăn nói, toàn thân anh giờ nóng như lửa. Chỉ chút nữa thôi anh sẽ mất khả năng kiềm chế rồi.

Nhìn anh. Cậu lắc đầu. Đâu chỉ riêng anh cả cậu cũng vậy mà.

-Muộn rồi. Đi ngủ thôi._ Ôm cậu vào lòng. Cố gắng quên đi cảm giác khó chịu bên trong cơ thể.

Nghe lời ôm lấy anh. Hơi rùng mình vì thân thể nam nhân trước mặt nóng rực. Cuối cùng là đỏ mặt nằm im re.

Junhyung xoa tấm lưng nhỏ để cậu dễ chìm vào giấc ngủ. Tự dặn mình “Cố gắng lên Yong Junhyung, một tuần, chỉ còn khoảng một tuần nữa thôi. Khi đó, nhất định sẽ bù cả vốn lẫn lời luôn”

-A…_ Yoseob đột nhiên kêu lên.

-Bà xã sao vậy?

-Á…_ Lần này thì Yoseob ngồi hẳn dậy kêu lên. Mắt ngấn nước.

-Seobie…em.._ Junhyung thấy cậu khóc hoảng sợ cũng vội ngồi dậy.

-Á…hức…Seobie…hưc..Á… Đau… đau quá…hức…hức…_ Cậu kêu lên. Đứa trẻ trong bụng cậu không ngoan cứ đá bụng liên tục.

Nghe vậy Junhyung suy nghĩ một chút rồi vội vàng kêu người hầu dậy sau đó bế cậu lên xe lái thẳng đến bệnh viện. Theo như tính toán thì khoảng năm ngày nữa mới tròn chín tháng mười ngày. Cơ mà thai phụ thường đẻ sớm hơn vài ngày cũng hoàn toàn là chuyện bình thường.

Đến bệnh viện. Bế cậu nhanh vào trong gọi lớn bác sĩ.

Ngồi trên xe đẩy. Yoseob tay nắm chặt tay Junhyung lắc đầu nguầy nguậy.

-Hưc.. Seobie sợ đau lắm…hưc…Không muốn mổ đâu…hưc…

-Seobie ngoan nào. Nếu không mổ sẽ đau đấy. Seobie phải ráng chịu đựng._dùng giọng nói dịu dàng trấn an cậu.

-Hưc… không muốn…

-Ngoan nào. Sẽ không đau. Seobie giờ chỉ cần ngủ thôi. Sáng mai tỉnh dậy là sẽ thấy tiểu JunYo bên cạnh rồi_ Anh vẫn kiên nhẫn dỗ dành đứa trẻ mãi không chịu lớn. Trong lòng thì sốt sắng. Anh cũng sợ cậu chịu khổ, sợ cậu đau lắm.

-Thật chứ? Thật là sẽ không đau nữa chứ?

-Ừm. Chắc chắn sẽ không đau. Hyungie hứa._ Anh gật đầu.

Yoseob nghe vậy mới chịu nín khóc. Cùng lúc đó, xe đẩy tiến vào phòng mổ.

-Bà xã. Hwaitting_ Junhyung nói lời cuối trước khi cánh cửa phòng đóng lại.

Yoseob vào phòng mổ. Đôi mày thanh tú nhíu lại khi ánh đèn phòng mổ rọi vào mắt. Cảm giác như ở cổ tay và bụng bị vật nhọn đâm vào sau cùng mọi thứ đều tối dần, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mới có mười phút trôi qua. Bên ngoài phòng mổ mọi người đều đã có mặt đông đủ cả. Junhyung sốt ruột đi qua đi lại khiến KiWoon nhìn mà chóng hết cả mặt mày, miệng thì không ngừng cằn nhằn.

Oe oe oe…

-Tiếng khóc lớn của đứa trẻ từ phòng mổ phát ra. Tất cả đều đứng bật dậy cười thật tươi ai cũng nóng lòng chờ đợi cánh cửa phòng mở ra.

Đèn phòng mổ tắt. Một cô y tá trẻ bước ra miệng cười rạng rỡ đi đến gần.

-Đây là tiểu thiếu gia.

Junhyung sững sờ đón lấy đứa con đầu lòng của anh và cậu. Mặc cho mọi người xung quanh cười đùa om xòm đòi nhìn đứa trẻ thì Junhyung chỉ nhìn con rồi cười ngu ngơ.

Từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Mọi người lại ngước lên nhìn cô y tá khác đang đi đến.

-Đây là tiểu công chúa nhỏ.

Junhyung mở bừng mắt. Đưa con trai để DongWoon bế nhanh chóng đón lấy tiểu công chúa của mình.

-Woa.. Seobie giỏi quá. Song sinh luôn_ Kikwang thán phục ngắm nhìn đứa bé trên tay DongWoon.

-Tiểu công chúa thật giống Seobie nha_ G.Na trên tay bế con cũng góp lời.

-Nhóc này thì giống appa nè. Chỉ là nhìn có vẻ phong lưu hơn appa nó

Ngắm nhìn hai thiên thần nhỏ của mình rồi để HyunSeung bế. Đi đến gần y tá

-Vợ tôi sao rồi???

-Thiếu gia sức khỏe rất tốt. Vì thuốc gây mê vẫn còn tác dụng nên chưa thể tỉnh. có lẽ là sau 2 tiếng nữa.

Junhyung gật đầu. Đi đến đám người đang tranh giành bế hai đứa bé, hôn lên trán con mình rồi đưa lại cho y tá.  Yoseob thì được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt.

Ngồi cạnh giường cậu. Vuốt ve chiếc má bầu bĩnh. Khuôn mặt nam nhân không cười nhưng đáy mắt lại ngập tràn hạnh phúc tột cùng.

Nắm lấy bàn tay cậu hôn nhẹ, miệng khẽ thì thầm “Seobie, Cảm ơn em”

Thuốc gây mê lúc này cũng đã hết tác dụng. Hơi thở của Junhyung phả vào tay khiến cậu cảm thấy nhột liền tỉnh giấc.

-Hyungie…ông xã.._ Thấy anh đang nắm chặt tay mình liền gọi.

Nghe tiếng cậu gọi, Junhyung vội ngước lên nhìn thì bắt gặp đôi mắt to tròn long lanh đang nhìn mình đầy yêu thương trìu mến.

-Seobie, em tỉnh rồi sao???_ Cười dịu dàng.

-Nae….Hyungie…Con chúng ta…_ Cậu hỏi khi không thấy con đâu. Không phải anh nói khi cậu tỉnh dậy sẽ thấy tiểu Junyo sao???

Biết cậu đang mong đợi được nhìn thấy con của hai người. Xoa đầu cậu rồi bước ra khỏi phòng.

Một lúc sau, Junhyung quay lại, tay bế trên tay tiểu hoàng tử đi đến ngồi cạnh cậu.

-Seobie, Tiểu Jun của chúng ta._ Đưa tay ra ý để cậu bế.

Cánh tay run lên từng hồi đón lấy đứa con của mình. Ôm tiểu Jun vào lòng, hương thơm trên người của đứa bé sao chỉ ngửi thôi cũng khiến cậu cảm thấy hạnh phúc đến nịm người.

Cánh cửa phòng khẽ mở. Cô y tá trẻ bước vào đặt đứa bé vào lòng Junhyung rồi nhanh chóng bước ra ngoài tránh phá hỏng khung cảnh gia đình hạnh phúc của bốn người.

Yoseob nhìn đứa bé trong lòng Junhyung rồi lại ngước đôi mắt to tròn lên nhìn anh thắc mắc.

-Bà xã anh thật giỏi. Sinh cho anh tiểu Jun và tiểu Yo cùng một lúc luôn.

Bất ngờ. Là thật sao? Lúc trước có đi khám sức khỏe định kì nhưng cậu vốn không nghe lời bác sĩ nói chỉ cần biết đứa con trong bụng khỏe mạnh là được rồi. Không nghĩ rằng mình lại sinh song sinh đấy.

Cảm nhận vòng tay và hơi ấm đang bao trọn lấy mình. Yoseob ngước nhìn Junhyung cười hạnh phúc. Tựa vào vai anh, đôi mắt không rời khỏi hai tiểu thiên thần nhỏ đang say sưa ngủ. Đó chính là thiên thần của anh và cậu, kết tinh tình yêu của hai người

Một tháng sau.

Bữa tiệc nhỏ mừng đầy tháng hai tiểu thiên thần nhà JunSeob được tổ chức. Junhyung không thích bày vẽ nên khách mời dự tiệc chỉ có ba vợ chồng KiWoon, 2Hyun, DooNa và cha mẹ mấy người. Bữa cơm diễn ra vô cùng ấm cúng, trong đó lão chủ tịch Yong phải nói là rất vui từ khi nghe tin Yoseob sinh cho ông hai đứa cháu dễ thương thì lập tức từ Pari bay về Hàn Quốc làm gì không làm về đến nhà là chỉ tranh đòi bế cháu.

Nhưng có lẽ dù vui thế nào cũng không thể bằng con trai ông- Yong Junhyung, cả bữa tiệc hôm nay không lúc nào trên môi nam nhân kia không nở nụ cười. Bởi, hôm nay không chỉ là ngày đầy tháng của hai đứa con anh và cậu mà còn là ngày anh bị cấm vận đã kết thúc. Lúc trước vì vợ yêu của anh phải mổ báo hại anh phải đợi đến khi vết mổ của cậu lành lại và đầy tháng hai nhóc tử thì anh mới có thể “thịt” cậu.  Chờ đợi mỏi mòn cuối cùng ngày này cũng đã đến.

….

Bữa tiệc đầy tháng kết thúc.

Tiểu Jun và tiểu Yo được EunJi và đám người giúp việc chăm sóc. Yoseob mệt mỏi lê bước về phòng ngủ. Nhanh chóng tắm rửa rồi leo lên giường nằm, cả ngày nay cậu quá mệt rồi.

Junhyung cũng trở về phòng ngay sau đó. Khép hờ cửa phòng rồi đi thẳng vào nhà tắm. Mặc bộ đồ ngủ rộng rãi thoải mái rồi leo vội lên giường không quan tâm vợ yêu có mệt hay không mà nằm đè lên cậu.

-Hyungie…làm gì vậy? Seobie buồn ngủ rồi!!!_ Giọng cậu lè nhè vì buồn ngủ.

-Bà xã à!!! Hôm nay em đừng hòng thoát. Có biết đã bỏ đói ông xã bao lâu rồi không?_ Giọng anh tà mị.

-Hử?_ Cậu lờ mờ mở mắt.

-10 tháng 3 ngày 22 tiếng 13 phút và chỉ còn 1h47p nữa thôi là tròn 10 tháng 4 ngày_ Junhyung lầm bẩm tính toán.

Nghe Junhyung nói vậy Yoseob bừng tỉnh. Cái giọng điệu này chắc chắn không trốn thì cậu sẽ bị thịt sạch. Vội đem bộ dạng ủy khuất ra bắt đầu năn nỉ.

-Nhưng ông xã à. Hôm nay bà xã mệt rồi. Để bữa sau nhaaaaa~_ Cậu ngân dài giọng, mắt cố nặn ra vài giọt nước mắt.

-Đừng giả bộ. Cho dù có dùng cách nào em cũng không thoát được đâu bà xã à_ Junhyung cười nham nhở.

-Hyungie.._Cậu méo mặt_ Em…ư…ưm…_Không để cho cậu nói gì nữa Junhyung lập tức cướp lấy đôi môi căng mọng cắn mút.

Phản đối vậy thôi chứ, khi cảm nhận được bờ môi quyến rũ đang ngậm lấy môi mình, chiếc lưỡi gian tà quấn lấy lưỡi cậu mút mát, hương thơm nam  tính sộc vào mũi khiến cậu đê mê. Cảm giác này đã lâu rồi cậu không cảm nhận được. Vòng tay ôm lấy thân thể nam nhân trước mặt đáp trả nụ hôn.

Khi cả hai đã hết dưỡng khí Junhyung nuối tiếc rời khỏi môi cậu, đôi môi nam nhân dần lướt xuống dưới hôn lên khóm cổ và bả vai trắng ngần. Cánh tay ma mị giật bung hàng cúc áo và tháo những vật cản trở trên người cậu. Di xuống dưới nữa ngậm lấy đầu nhũ hồng bên còn lại bị anh dùng tay day mạnh khiến nó đỏ bừng.

Chán chê Junhyung lại đi xuống tìm tạo vật xinh đẹp mà bao ngày anh khao khát. Đôi môi cuồng dã bắt đầu hoạt động hết công suất.

Yoseob mặc cho Junhyung lộng hành khắp thân thể mình.Mắt cậu khép hờ, đôi môi hé mở thi thoảng lại phát ra tiếng rên nhỏ mê người.

Trong khi cả hai đang đến hồi cao trào thì bỗng nhiên có tiếng người bên ngoài vọng vào.

-Thiếu gia…

-Ơ…ưm…Hy…hyung..ie.._ Thấy có người gọi Yoseob khẽ nhắc anh.

-Mặc kệ_ Junhyung không hề quan tâm. Giờ có chuyện gì thì cũng đừng hòng bắt anh ra khỏi giường.

Biết tính Junhyung Yoseob cũng không nói gì mà ngoan ngoãn nằm im. Nhưng khổ nỗi người bên ngoài kia lại hoàn toàn ngược lại.

-Thiếu gia.

-…ư..ưm..

-Thiếu gia à… Cậu…

-Á….SAO CÔ CÒN CHƯA CHỊU ĐI?_ Junhyung bực tức vì phá đám liền hét lớn.

-Cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ đã tỉnh, không hiểu sao cứ khóc. Chúng tôi dỗ mãi mà cả hai không chịu nín nên…_ Cô hầu sợ hãi nói.

-Hả???_ Junhyung nghệt mặt. Lòng thầm kêu “Con à!!! Sao chọn đúng lúc vậy??? T^T”

Junhyung bất động không biết xử sự như thế nào. Anh không muốn rời khỏi cái giường lúc này đâu. Quay qua nhìn YoSeob.

Cậu nhìn anh lườm nguýt. Không đợi Junhyung kịp phản ứng liền một cước đá anh xuống giường gửi lời cuối.

-Hyungie hứa chỉ cần Seobie sinh tiểu JunYo, cái gì hyungie cũng chiều. Giờ là việc của hyungie đó_ Nói rồi trùm chăn lên đi ngủ.

Mặt đã nghệt giờ dài ra cả thước. Ôi thôi cái miệng. Luyến tiếc nhìn vợ lần cuối rồi lủi thủi bước ra khỏi phòng. Biết thế đừng quên chốt cửa khỏi phải nghe tiếng gọi. Lần này chốt, nhất định phải chốt.

2: 00 am

Junhyung mệt mỏi trở về phòng. Mong là Yoseobie bé nhỏ vẫn sẽ đợi anh. Đưa tay vặn cửa thì…

Cạch…cạch…

Cửa chối.

Junhyung há hốc mồm.

Rầm rầm

-Seobie, mở cửa cho anh._  Junhyung đập mạnh cửa gào thét.

Ôi, cái số… Sao giờ anh lại hậu đậu vậy? Ra khỏi phòng lại còn chốt cửa làm chi.

Rầm rầm…rầm…rầm…

-SEOBIE…MỞ CỬA….MỞ CỬA MAU…_ Giờ mới biết, con người lãnh đạm như Junhyung lại có volum lớn như vậy đấy.

Biệt thự Yong một đêm ồn ào bởi tiếng đập cửa và tiếng gào thét của Yong đại ca đáng mến liên tục gọi vợ và đòi sửa lại cái phòng cách âm..

-Thiếu gia, cậu nói lớn quá nên cậu chủ nhỏ giật mình tỉnh mất rồi_ EunJi cố nhịn cười nói.

-MWO???_ Junhyung mặt méo mó nhìn EunJi

-…

-SEOBIE… EM ĐỢI ĐẤY…._ Junhyung hét lớn lần cuối rồi chạy đến phòng con.

Biệt thự Yong đêm nay ai cũng mất ngủ. Chỉ có một con người duy nhất vẫn không biết trời trăng gì đang vùi mình trong chiếc nệm êm say giấc.

Đêm… Trăng đẹp… trăng đẹp…

………End…………………

cmt + vote =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro