Extra 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EXTRA1: Bà xã. Anh muốn có con.

Vì đây vốn là thể loại Fanfiction nên về việc nam nhân có bầu các red hãy coi đó là chuyện bình thường hen. Nếu ai dị ứng hay không thích thì đừng đọc. Nếu muễn cưỡng đọc thì au không chấp nhân bất kì dòng cmt thiếu lịch sự  gây war. 

Chưa qua edit nếu có lỗi sai các red bỏ quá cho au nk!! Kamsa.

.............

..............................

EXTRA1: Vợ à. Anh muốn có con.

1 năm sau lễ cưới Junseob

Hàn Quốc

Trụ sở chính tập đoàn JOK.

Hiện giờ Junhyung đã lên thay appa mình giữ chức chủ tịch. Còn cha anh thì quyết định đi du lịch dài hạn nghỉ ngơi an hưởng tuổi già. Một tháng trước có về chơi, nhân lúc anh đi vắng còn kéo theo Yoseob đi cùng rồi gọi điện báo một tháng sau sẽ về

Hạ bút xuống. Junhyung với lấy tấm ảnh cưới của hai người. Vuốt ve khuôn mặt đáng yêu đang nở nụ cười tỏa nắng trong ảnh rồi thở dài.

-Bà xã. Một tháng rồi, em mà không về nhanh thì chết chắc với anh_ Junhyung lẩm bẩm miệng, tay đánh đánh người trong tấm ảnh. Bộ cậu không nhớ anh sao? Mải chơi đến vậy à?

…………..

Nơi khác. Yoseob hôm nay ngủ quên vì tối qua thức muộn chơi game. Vội vàng sửa soạn thay đồ rồi cùng appa rời khỏi khách sạn, nhưng vừa đến cửa không để ý mà cộp đầu vào tường ngã ra sau.

-Á… Sao mới sáng mà xui xẻo thế này. Bộ có người trù mình sao trời?_ Cậu ôm đầu xuýt xoa.

……………..

Cộc cộc

Nghe tiếng gõ cửa. Junhyung vội đặt khung ảnh xuống, lấy lại vẻ lạnh lùng thường trực.

-Vào đi

-Chủ tịch. Đây là hồ sơ lí lịch về thư kí mới của anh.

Bảo trợ lí để hồ sơ lên bàn rồi lệnh ra ngoài.

Cạch. Cánh cửa phòng đóng lại.

Thở dài. Công việc nhiều chán thật. Trong lòng thầm hét “Bà xã, em mau về đây”

Bên anh quốc. Có một cậu bé đang ngủ gật trên xe bỗng nhiên tỉnh giấc vì hắt xì hơi liên tục..

………

Mấy ngày sau.

Cúi đầu chào rồi bước ra ngoài. Cánh cửa phòng đóng lại HyunMin thở nhẹ nhõm. Vào trong đó đến thở cô còn không dám thở mạnh. Cứ như này mãi chắc cô chết quá. Thầm than: Người gì đâu. Đẹp mà lạnh lùng. Chắc người nào đui mới cưới anh ta.

Ở nơi khác.

-Hắt….xì…Á..Sao cứ…hắt…xì…vậy..hắt xì…nè…hắt xì…_ Yoseob đang đi trên đường, cứ một lúc lại bị hắt xì liên tục khiến người đi đường cứ nhìn vào không thôi. Không nhịn được mà hét lớn. Đúng là lấy chồng cũng có cái tội.

…….

Ba ngày sau

Trước cửa trụ sở chính tập đoàn JOK. Yoseob đẩy cửa bước vào. Nhớ anh quá lên quyết định xuống máy bay là đến thẳng đây luôn.

Nở nụ cười giết chết bao trái tim chàng trai cô gái, rồi đi đến thang máy nhấn nút lên thẳng phòng làm việc của anh

Bây giờ ai ai trong tập đoàn này cũng biết cậu là ai. Còn được biết chủ tịch lạnh lùng cưng cậu như bảo vật vô giá ấy, đừng nói là đụng vào mà ngay cả liếc nhìn thôi bị chủ tịch đáng kính bắt được thì chỉ có nước bị đuổi việc.

Ting

Thang máy mở ra. Một tay kéo hành lí chạy lon ton đến đứng trước cửa phòng chủ tịch. Đưa tay gõ cửa.

-Vào đi.

Cộp cộp

-Cửa không khóa._ Khó chịu

Cộp cộp

-Không nghe thấy sao?_ Cau có

Cộp cộp

Tức giận Junhyung đứng dậy đi đến mở cửa. Tính quát cho kẻ to gan lớn mật nào đó thì

-Muốn…

Yoseob nhào vào ôm lấy Junhyung, vẫn thói quen cũ đưa hai chân kẹp ngang hông anh

-Ông xã, Seobie về rồi nè.

Từ đơ chuyển sang bất ngờ sau là nét cười rạng rỡ vẻ lạnh lùng biến mất thay vào đó là sự ôn nhu dịu dàng. Một tay vòng  ôm lấy chiếc eo nhỏ tay còn lại tét mạnh vào mông cậu

-Á… Đau Seobie_ Cậu chu môi mè nheo. Lập tức bị anh hôn chóc cái

Đóng cửa phòng, vẫn tư thế đó bế cậu ngồi xuống ghế trước bàn làm việc.

-Em về muộn ba ngày_ Anh làm mặt nghiêm nói.

-Seobie xin lỗi mà_ Làm điệu bộ aeyo, đôi mắt long lanh cún con, hai má phồng lên đáng yêu.

Junhyung bật cười, không kiềm lòng được mà nhéo chiếc má hồng dễ thương. Để cậu áp mặt vào ngực, tay Junhyung dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc bạch kim.

-Có nhớ anh không?

Nghe anh hỏi vậy. Cậu dụi dụi vào lòng anh, sống mũi cay cay, giọng ủy khuất.

-Nhớ …nhớ lắm…_ Chỉ mới xa nhà chưa được một ngày mà cậu nhớ anh như điên ấy. Tính về nhưng lại không lỡ bỏ appa mà đi nên quyết định ở lại.

Thấy cậu khóc anh đau lòng thở dài, rướn người lau nước mắt cho đứa trẻ của mình.

-Ngoan nào. Lúc đó ai cho em nghe lời appa chi?_ Vừa đánh vừa xoa đây mà_ Lần sau có đi nữa không

Lắc đầu nguầy nguậy rồi lại cuộn tròn trong lòng anh như đứa trẻ. Junhyung không nhẫn lại được lập tức cướp lấy đôi môi hết chu lại bặm kia. Nhận ra được vấn đề Yoseob cũng mạnh mẽ đáp trả nhiệt tình.

Xa nhau một thang mà cứ ngỡ cả thế kỉ. Từng tế bào trong cơ thể như tê dại khi tìm được hơi ấm của nhau.

Mạnh mẽ quấn lấy lưỡi cậu. Tay Junhyung lần mò tháo mấy cúc áo trước ngực cậu lần vào vuốt ve làn da mịn màng.

-Ư…ưm…_ YoSeob không kìm lòng được , tiếng rên nhẹ phát ra nơi cổ họng. Dứt khỏi nụ hôn cậu đánh vào tay anh_ Không mà, Seobie mới xuống máy bay. Mệt lắm

-Anh biết. Bà xã_ Cứng đầu không nghe. Nút mạnh chiếc cổ trắng ngần.

-Ứ… chịu… Hyungie à…hức…_ Lại dở cái mặt ủy khuất. Cậu không muốn tàn đời sớm đâu.

-Thôi… anh thua… vậy em muốn gì?_ Junhyung giơ tay giảng hòa rồi cài lại cúc áo cho cậu.

Nghe anh nói vậy, miệng cười toe hai cánh tay nhỏ nhắn vòng qua cổ nam nhân, đôi mắt trong veo nhìn anh mê hoặc.

-Seobie muốn hyungie bế ngủ còn hát cho Seobie nghe nữa cơ_Nhõng nhẽo

Biết là bị dụ nhưng vẫn không thể thắng được cậu anh lườm yêu tiểu tử của mình cậu ngày càng giỏi mê hoặc anh.

-Được…Cấm chê

-Nae. Seobie yêu hyungie nhất_ Cười tỏa nắng

Lập tức đôi môi bị anh ngấu nghiến lần hai chỉ dừng lại cho đến khi cậu hết sạch dưỡng khí mới chịu buông tha. Đừng trách anh, ai bảo cứ làm bộ dạng khiêu khích làm gì? Dễ thương vậy ai kìm lòng cho nổi. Nếu không phải thương cậu mệt thì anh đã ăn cậu ngay tại đây rồi.

-Hyungie chỉ toàn lợi dụng thôi_ Cậu bĩu môi.

-Nói nữa anh làm thịt em luôn.

Lập tức cậu im bặt. Ngoan ngoãn ở trong lòng anh.

Thấy cậu bé đã biết nghe lời Junhyung xoa nhẹ lưng cậu bắt đầu cất tiếng hát.

Giọng hát nam nhân trầm khàn không thể nói là quá hay lại không phải dở nhưng ấm áp và êm ru lạ kì. Yoseob sau mấy tiếng ngồi trên máy bay mặc dù là ghế Vip nhưng vẫn cảm thấy mệt lắm , giờ nằm trong lòng anh nghe anh hát mệt mỏi tan biến dần chìm vào giấc ngủ.

Thời gian trôi qua thật êm đềm thì bỗng chốc cô thư kí “đáng mến” gõ cửa báo có cuộc họp.

Junhyung thở hắt chửi thề một câu. Bế cậu ngồi dậy rồi đi đến giường nghỉ đặt cậu nằm xuống. Vén chăn cho cậu ngủ rồi bước ra ngoài.

Vẻ mặt lạnh lùng đứng trước HyunMin rồi đi thẳng.

………..

Tỉnh dậy không thấy anh đâu toan đi tìm thì thấy điện thoại có một tin nhắn của anh: Seobie. Anh phải họp. Ở trong phòng chờ anh nk!! <3

Nhưng ngồi một lúc thì cái bụng của cậu biểu tình dữ dội nên đứng dậy đi mua đồ ăn rồi trở về phòng.

Ngồi vào bàn làm việc của anh nghịch ngợm lung tung thì điện thoại trong túi reo lên.

-Hyungie.

-…

-Nae._ Cậu ngoan ngoãn trả lời rồi tắt máy

Năm phút sau có người vặn chốt cửa bước vào. Là thư kí của Junhyung.

-Xin lỗi. Cứ nghĩ phòng chủ tịch không có người. Nhưng cậu là ai?_ Nhìn cậu bé đang ngồi nghịch giấy tờ lung tung trên bàn chủ tịch. Nghi ngờ hỏi.

-Sao cậu lại vào được đây?

-Nuna là thư kí hyungie???_ Cậu hỏi, mắt nhìn vào tấm thẻ nhân viên của cô

Gật đầu

-Em tên Yoseob… đây là ông xã em, đẹp trai hông?_ Cậu cười rạng rỡ chìa khung ảnh ra cho cô xem.

Mở to mắt. Nam nhân cao lớn mỉm cười, đôi mắt ấm áp yêu thương đang ôm một một cậu thanh niên lớn xác nhưng khuôn mặt baby không khác một đứa trẻ. Đó không ai khác ngoài chủ tịch đáng kính và cậu bé đang ngồi kia

-Cậu….cậu là vợ Yong chủ tịch.

-Ừm_ Cậu trả lời rồi đi đến mở tủ làm việc của anh. Hết mở, lật, đọc… sau cùng lấy ra một sấp tài liệu đưa cho cô_ Hyungie kêu em đưa nuna.

-Ồ. Cảm ơn._ Cô thẫn thờ nhìn cậu nhận lấy.

-Nuna mau đi họp. Hyungie đối với người khác rất khó tính đi muộn là bị mắng đó_ Cậu nhắc nhở.

-Ồ. Phải rồi, Gặp lại cậu sau.

-Ừm…

HyunMin bước ra khỏi phòng. Trong đầu vẫn không tin rằng đó chính là vợ chủ tịch. Nhưng cô buộc phải thú nhận. Cậu bé đó… hơn nhiều so với lời đồn. Quả thực rất đẹp

…….

Cuộc họp kết thúc. Hyunmin theo Junhyung trở về. Bước vào phòng thì đập vào mắt anh là đứa trẻ của mình đang ngồi ngủ trên bàn làm việc.

Đi đến. Thấy cậu nằm gục xuống bàn ngủ, còn đè lên mảnh giấy a4 vẽ lung tung gì đó. Tò mò mở ra coi.

Trời. Junhyung tối sầm mặt khi nhìn vào tờ giấy a4. Tên nhóc của anh ngang nhiên dám vẽ hình người nhưng đầu bò có đề dòng chữ bên dưới “Yong đầu bò. Keke”. Tính đánh cho tên nhóc một trận nhưng ai kia lại không nỡ nên thôi.

-Ư…ưm…_Mắt khẽ mở, cậu ngồi dậy dụi dụi mắt nhìn nam nhân trước mặt_ Hyungie…họp lâu quá à

Xoa đầu cậu anh cười hiền. Đi sắp xếp lại hồ sơ một lúc thì cả hai cùng về

Đóng cửa phòng cẩn thận. Anh khoác vai cậu để cậu đi sát vào mình thong thả đi đến nhà 2Hyun ăn tối. Qua phòng thư kí thì thấy HyunMin bước ra.

-Chủ tịch…

Junhyung gật đầu rồi ôm cậu đi. Hyunmin ngước nhìn theo, đôi mắt sững lại khi thấy cậu bé thiên thần đang nhìn mình vẫy tay cười.

Ba ngày sau… Biệt thự Yong

Junhyung đã đến JOK. Yoseob ăn sáng trong phòng. Đã về được ba ngày kể từ lúc bị Junhyung thịt chưa có lần nào cậu có đủ sức rời khỏi giường. Yong Junhyung, tên chồng đáng ghét. Đồ hổ đói, ăn cậu một đêm đến mấy lần làm tứ chi mỏi nhức kinh khủng đã hai ngày mà vẫn chưa đứng được buộc phải dùng bữa trong phòng.

Cảm thấy hạ thân cũng đỡ đau. Yoseob vịn thành giường đứng dậy.

-A… cuối cùng cũng đứng được rồi. Nhưng vẫn hơi đau_ Yoseob mừng thầm..

1:00pm

Yoseob nhìn lên đồng hồ. Sao anh vẫn chưa về? Mọi lần dù bận thế nào nhưng anh vẫn về ăn cơm với cậu mà. Chợt nhớ ra, hai ngày nay công việc của Junhyung có vẻ rất nhiều. Nhiều lúc nửa đêm tỉnh dậy thì thấy anh vẫn đang ngồi ở bàn làm việc đọc văn kiện, giấy tờ gì đó.

Sau một phút suy nghĩ. Yoseob quyết định không ăn trưa nữa mà kêu bác tài xế trở đến JOK. Dù sao ăn một mình cũng chán đến chơi cùng anh.

Đến nơi, cậu đi vào chào mọi người một cách thân thiện. Nhân viên ai cũng nhìn cậu trìu mến. Ai cũng thầm cảm phục và biết ơn cậu. Từ lúc cậu về chủ tịch của họ tốt tính hơn hẳn.

Đẩy cửa phòng chủ tịch bước vào. Ngước đầu lên toan gọi anh thì…

Chết sững khi thấy anh đang nằm dưới đất ôm thư kí riêng của mình, cô thì đang nằm trên người anh. Còn anh, thấy cậu ánh mắt nam nhân ánh lên tia nhìn sợ hãi tột độ, vội đẩy nữ nhân trên mình ra.

Không nói, cánh cửa phòng vừa mở ra lập tức bị cậu đóng mạnh cái rầm rồi vụt chạy khỏi đó.

Chạy vào trong thang máy. Nước mắt cậu lăn dài trên má??

Sao anh lại làm vậy??? Không lẽ cậu bỏ đi du lịch một tháng mà anh đã hết yêu cậu? Anh thay đổi rồi sao? Nhưng không phải anh đã nói sẽ chỉ yêu duy nhất một người là cậu??? Hay là cậu hiểu lầm anh? Không, sự thật trước mắt không thể nào là lầm được.

Đau. Tim cậu đau quá.

Quyệt nước mắt. Không để tâm đến những ánh mắt đang mở lớn dõi theo cậu???

Sau đó chỉ một phút. Junhyung bước ra. Khuôn mặt lo lắng, hấp tấp mắt đảo khắp nơi tìm thân ảnh nhỏ bé rồi nhìn đám nhân viên hỏi lớn.

-NGƯỜI ĐÂU?

Tất cả mọi người ở đó sợ hãi tay run run chỉ về phía cánh cửa lớn

-Khốn kiếp.

…….

Biệt thự Yoon

Rầm

-Oaoaoaoaoa…._ Yoseob đạp mạnh cánh cửa lớn bước vào nhà, miệng khóc lớn, hai mắt đỏ hoe.

-Seobie.. Cậu sao vậy? Sao lại khóc?_ KiWoon đang ôm nhau ngồi coi ti vi giật mình vì tiếng động mạnh liền quay lại nhìn. Thấy cậu không khỏi ngạc nhiên liền hỏi.

-Seobie đó hả? Sao lại khóc kìa???_ DooJoon từ trên lầu đi xuống.

-Hức…hức…oaoaoa…

Thấy cậu khóc lớn tất cả liền chạy đến kéo cậu ngồi xuống ghế dỗ dành đứa trẻ.

-Seobie ngoan…nín đi. Có gì kể hyung nghe.

-Đúng đó, cậu đừng khóc nữa nào!!

Tiếng khóc dần nhỏ lại chỉ còn lại tiếng nấc nhỏ vang lên.

-Hức…hyungie không thương, không yêu Seobie nữa rồi….hức…oaoaoa.._ Nói được một câu rồi lại khóc toáng lên.

Hớ? Cả ba ngớ người. Ai chứ? Nói Junhyung mà không yêu tiểu tử này Yoon DooJoon, Lee Kikwang, SonDongWoon thà tin trời sắp sập còn hơn.

-Nín nào, từ từ kể lại cho tụi tớ nghe coi_ DongWoon xoa lưng cậu dỗ dành.

Gật đầu, cậu thút thít kể lại từ đầu tới cuối cho ba con người kia nghe. Kết thúc câu chuyện Yoseob im bặt không nói gì nữa.

-Có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi.

-Mọi chuyện diễn ra trước mắt hiểu lầm gì chứ?_ Cậu vội cãi lại.

-Đúng đó. Có thể cô gái đó hôn cậu ấy bất ngờ, hoặc là sự cố … chứ Junhyung yêu em vậy sao dám lăng nhăng_ DooJoon cũng ủng hộ tên bạn của mình

-Á…Sao mọi người ai cũng bênh hyungie chứ? Không chịu…oaoaoaoa_ Lại khóc.

Cả ba lại một lần nữa bịp chặt tai bảo vệ chiếc màng nhĩ đáng thương của mình. Lảng qua chuyện khác để dỗ dành cậu nín. Bỗng GiNa từ trên lầu đi xuống, trên tay còn ôm một cục chăn lớn ôm ấp đứa bé gái vài tháng tuổi.

-Seobie sao lại khóc vậy kìa?_ Đi đến ngồi cạnh cậu cười dịu dàng.

-hức…hyungie…xấu lắm…_Cậu ấm ức nói.

Nhìn ba người con trai trước mặt. Biết ba người không thể dỗ cậu nín khóc liền ra tay.

-Ồ…Vậy thì mặc kệ cậu ta. Seobie chơi với Jinnie nào

-Jinnie hả?_ Cậu quệt nước mắt hỏi lại.

Nhìn cậu. Cứ nghĩ cậu giờ cũng phải trưởng thành hơn rồi chứ ai ngờ.  Hai tay G.Na cẩn thận để Yoseob bế đứa bé.

Nhìn đứa bé. Là con của DooNa mới được ba tháng tuổi tên Yoon Mi Jin. Khuôn mặt rất đáng yêu sở hữu nét đẹp của mẹ nhiều hơn. Đôi mắt trong veo nhìn cậu, bờ môi nhỏ xinh hé cười, đưa đôi tay bé xinh múm mím chạm vào mặt cậu.

Yoseob sau khi khóc sướt mướt cuối cùng cũng nở nụ cười, đặt ngón trỏ tay của mình vào lòng bàn tay trắng muốt của đứa trẻ miệng cười khúc khích.

Mải chơi với Mi Jin Yoseob không để ý thời gian không biết trời đã xế chiều. Đợi khi bé đã ngủ cậu đòi DooJoon dẫn lên phòng đặt bé.

Junhyung đỗ xe vào sân Yoon gia. Bước xuống rồi hùng hổ đi vào. Vốn đã biết cậu bỏ đến đây nhưng cuộc hẹn khốn kiếp đã bắt anh phải nhẫn nhịn đến giờ này.

-Seobie đâu?

Không quan tâm đến ánh mắt mọi người nhìn mình Junhyung đảo mắt quanh nhà tìm một lượt. Chợt thấy dáng người nhỏ bé đang đi từ cầu thang xuống lập tức đi tới nắm tay kéo đi.

Định hình lại được vấn đề. Yoseob vùng vẫy không nghe lời mà phản kháng liền bị Junhyung vác lên vai đưa về. Bốn người còn lại chỉ có thể trố mắt nhìn theo. Đúng là…bạn bè xấu xa.

Trở về biệt thự Yoseob trong lòng vẫn còn giận. Ăn tối xong bỏ lên phòng đi tắm rồi leo lên giường ngủ. Junhyung lên giường sau cùng tắt đèn ngủ rồi ôm lấy cậu liền bị hất tay ra.

-Seobie, chỉ là hiểu lầm_ Ôm chặt cậu thủ thỉ.

-Không tin_ Cậu nói gọn lẹ

-Nhưng đó là sự thật. Là cô ta bị vấp ngã rồi đè lên người anh mà_ Junhyung chân thật kể lại.

A… Vậy ra Doojoon đoán đúng sao? Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy anh không dám lăng nhăng đâu. Nhưng bản tính ngang bướng lại nổi lên vẫn tỏ vẻ giận dỗi.

-Seobie… bà xã à~…hyung vô tội maaaaaaa. Nếu muốn mai hyung đuổi việc cô ta lập tức_ Junhyung dở giọng nhão toẹt dỗ dành vợ yêu của mình.

-Không cần làm vậy. Seobie tin hyungie mà_ Cậu ôm anh trả lời, nếu mọi chuyện là hiểu lầm mà anh đuổi thư kí đi thì oan cho cô ấy quá.

-Vậy mới là vợ ngoan chứ?_ anh cười hiền nhéo yêu chiếc mũi tẹt đáng yêu.

Ôm cậu vào lòng tính đi ngủ nhưng Junhyung chợt nhớ ra điều gì đó liền lay đứa trẻ trong lòng đã đang gà gà ngủ dậy.

-Sao vậy hyungie???_ Cậu lè nhè, hôm nay khóc nhiều khiến cậu khá mệt.

-Bà xã, anh muốn có con._ Phán một câu xanh rờn. Khi cậu đi du lịch có đến nhà 2Hyun chơi cho đỡ chán. Nhìn đám bạn có con bế trên tay sao thấy hạnh phúc quá.

-MWO?_ Yoseob bật dậy vì câu nói của anh. Bắt đầu phản kháng_ ANTUE

-WAE???

-Seobie chưa đến 21 tuổi. Vẫn còn muốn chơi, chưa muốn làm umma sớm đâu?_ Cậu phồng má cãi lại.

-Gì chứ? Còn muốn chơi sao?

-Nae_ Cậu chu môi nói.

-Thằng nhóc này. Mặc kệ em phản đối, anh nhất định bắt em phải có con cho bằng được.

Nói đoạn, Junhyung bất ngờ kéo cậu vào trong chăn trùm kín, cả hai bắt đầu thực hiện công việc trọng đại của mình.

-KHÔNG MÀ

Trong căn phòng tất cả mọi thứ có lẽ sẽ chìm vào yên tĩnh nếu không có tiếng hét oanh vàng của ai đó sau cùng là tiếng rên rỉ mê người thuận theo.

Một tuần sau.

Buổi tối, tại biệt thự Yong.

Yoseob bước ra khỏi xe rồi lên thẳng phòng. Hôm nay Junhyung đi tiếp khách không ăn tối ở nhà nên cậu đi khám xong thì tới nhà 2Hyun chơi với bé MiNa con của hai người sinh sau MiJin một tháng.

Đẩy cửa bước vào phòng. Chưa kịp đóng cửa cậu đã bị cánh tay nam nhân bế thẳng lên giường.

-Á…hyungie.

Đặt cậu ngồi chỉnh tề mặt đối mặt với Junhyung.

-Vợ yêu. Mau báo cáo._ Khuôn mặt Junhyung cực kì nghiêm túc.

-(=.=”)_ Nhìn anh ngán ngẩm. Cứ như kiểu tra khảo tội phạm ấy.

-Vợ ơi, Hôm nay em đi khám thế nào? Có em bé chứ?_ Thấy khuôn mặt nhăn như khỉ của cậu liền đặt cậu nằm xuống rồi cũng nằm theo đồng thời đổi tông giọng một cách đột ngột.

Biết anh nóng ruột, cậu cố ý kéo dài thời gian, nằm sấp người lại áp má xuống gối. Junhyung thấy vậy nằm theo, một tay vòng qua eo cậu chờ đợi.

-Không có.

-MWO???

-Bác sĩ nói không được nóng vội. Cứ để tự nhiên. Nhưng Hyungie à…_ Cậu nhìn anh.

-Huh?

-Hôm nay em có hỏi bác sĩ. Nếu mà mang bầu thì….

-Thì sao?_ Thấy cậu ấp úng anh nóng ruột hỏi.

-Trong vòng 9 tháng 10 ngày… Hyungie…p..phải…

-Phải làm sao?_ Sốt sắng

Suy nghĩ một chút rồi thở mạnh, quyết đinh nói thẳng. Nhấn mạnh hai từ

-ĂN CHAY

RẦM..

Cậu nói cái gì?

Ăn chay sao?

Tức là trong vòng hơn chín tháng, anh ngoại trừ ôm hôn cậu thì không được…

Nhưng không phải khi ôm rồi hôn thì…cái việc muốn ăn cậu càng dễ sao?

Kiểu này khác gì cấm đến gần cậu

Vậy phải làm sao đây????

Làm sao đây?...ottokke???

Thấy khuôn mặt Junhyung méo mó đến tội. Cậu lay lay người anh. Cậu cũng muốn có em bé lắm, thấy DooNa, 2Hyung vui vẻ bên đứa con của mình thật thích. Nhưng nếu để Junhyung ăn chay trong thời gian dài như vậy sao anh chịu nổi. Làm vậy cậu không lỡ???

-Hyungie???

-…_ Đơ

-Hyungie *bực tức*

-…_Suy nghĩ

-YONG JUNHYUNG_ Cậu hét lớn.

Rầm..

-Hả..ơ..hả…ca..cái gì?_ Junhyung bàng hoàng tỉnh mộng.

Nhìn vợ yêu khuôn mặt đỏ vì tức giận liền cười xòa xoa lưng cậu.

Anh quyết định rồi. Vì một tương lai tươi đẹp với những đứa con đáng yêu anh chấp nhận chịu khổ chín tháng mười ngày. Tự dặn sau thời gian đó nhất định sẽ ăn cậu bù gấp đôi.

-Bà xã. Chúng ta…em bé…ngay lập tức

-HẢ????????

Junhyung lập tức đè lên người cậu. Lần trước chưa có nhất định lần này phải có. Tối nay phải thịt cậu đến xương không để xót bù đắp tháng ngày sau này.

-KHÔNG ĐƯƠC…BÁC SĨ BẢO ĐỂ TỰ NHIÊN MÀ…Ư..ưm.._ Vừa gân cổ cãi đã bị anh cướp lấy môi.

Cửa sổ trong phòng vẫn mở. Gió thổi bay rèm cửa.

Biệt thự Yong lại một đêm mất ngủ. Khuôn mặt ai cũng đỏ bừng khi nghe âm thanh trong veo của ai đó hét lớn đến chim chóc trong vườn cũng phải bay tứ tung

-Á…ANH DỪNG LẠI…KHÔNG ĐƯỢC XÉ ÁO…CA..CẢ..QUẦN NỮA.. …

-…BỎ…RA….Á…KHÔNG ĐƯỢC CẮN…

-…

-Á.. ĐAU!!!… Đã nói không được cắn mà…

-…

-YONG JUNHYUNG…ĐÃ NÓI…nnm…KHÔNG…KHÔNG…hưm…ưm…KHÔNG ĐƯỢC CẮN MÀ..

…..

Trên chiếc đồng hồ cổ. Kim ngắn mới chỉ vào số tám.

Đêm còn dài. Yoseob à, cậu khổ rồi.

Kì này liệt giường ít nhất cũng phải cả tuần chứ ít…keke

......................

Thấy cái extra nó hơi nhảm. tính nghĩ cái khác post cho các red nhưng lười nên thôi.

Có thể coi đây là phân nửa của extra nếu muốn. Cái còn lại.  có thời gian au sẽ type nhanh cho mọi người.

Nhớ cmt cho au hen!!! <3 <3 <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro