Chap 18: Chạm tới miền yêu thương (full)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng . Cậu bé khuôn mặt xanh xao đang nằm trên giường bệnh, toàn thân đầy những vết thương bị băng kín. Rèm mi đang khép khẽ động. Đôi mắt từ từ mở ra.

Nhìn xung quanh. Một màu trắng ảm đạm. Mùi thuốc kháng sinh và thuốc sát trùng sộc lên mũi làm cậu nhăn mặt lại. Cậu ghét bệnh viện, phải bảo hyungie đưa cậu về nhà mới được.

Hyungie…

Hyungie….

Mọi chuyện trước đó bắt đầu ùa về truyền tải mọi thông tin đến bộ não. Bật người dậy

-Á- Cậu nhanh chóng nằm xuống vì đau.

Nhìn xung quanh. Không có ai. Anh đâu rồi?

Bặm môi nhịn đau. Cậu bước xuống giường đứng dậy. Cậu muốn tìm anh

Vừa mới đứng lên cậu đã ngã xuống. Vì cảm giác đau đớn ở chân.

Không quan tâm. Cậu đứng dậy vịn tay vào thành tường nhìn về phía cửa phòng mà đi.

Đi khắp dãy hành lang bệnh viện bỏ qua những cái nhìn xung quanh cậu vẫn cố lê từng bước tìm Junhyung. Một bên vai và vết băng ở chân giờ đã thấm máu.

Đến đoạn ngã ba cậu chọn đường rẽ phải.

Chết sững.

Tất cả mọi người. Bạn cậu, appa đều đang ở đây, ngồi trên băng ghế khuôn mặt ai cũng xám ngắt đầy lo sợ. Anh đâu? Anh đáng ra cũng phải có mặt ở đây chứ?

Cổ họng cậu nghẹn đắng đi đến. Ánh mắt sợ hãi nhìn vào cánh cửa căn phòng đang chỉ báo đèn đỏ .

-Seobie…_HyunSeung thốt lên khi thấy cậu đang đi đến gần.

Theo tiếng gọi đó. Tất cả mọi người đều bật dậy nhìn cậu.

-Hy…hyung..ie…đâu…._giọng cậu nghẹn lại.

-Seob, con đang bị thương sao lại đến đây? Mau đi cầm máu_ chủ tịch Yong đi đến đỡ lấy cậu, đau lòng khi thấy vết thương chảy rất nhiều máu.

Đôi mắt cậu vô hồn. Đẩy tất cả những ai đang đi đến gần mình. Mắt cậu dại đi mông lung nhìn về phía cánh cửa đang đóng kín.

-Hyungie…_ Cậu gọi nhỏ.

Bịch…

Vết thương vừa mới băng bó lại bị rách ra, máu chảy cả một vùng băng trắng. Yoseob yếu ớt gục xuống nền đất. Rèm mi dần khép lại. Dãy hành lang, tiếng mọi người hốt hoảng gọi tên cậu. Cùng lúc đó, chiếc đèn đỏ phòng cấp cứu vụt tắt.

Lần thứ hai. Yoseob tỉnh dậy. Nhìn xung quanh, vẫn là căn phòng bệnh  trống trải. Nhưng không phải chỉ mình cậu nữa xung quanh mọi người ai cũng nhìn cậu đầy lo lắng. Cảm nhận cánh tay đang bị một bàn tay ấm áp nắm chặt.

Nhìn lên. Là ba cậu. Khuôn mặt với những nếp nhăn co lại, đôi mắt ông đỏ hoe có lẽ vì khóc quá nhiều. Mọi người ai cũng lo lắng và xót thương cho cậu.

-Seobie, em tỉnh rồi_ DooJoon kêu lên khi thấy cậu mở mắt.

Cả nhóm thấy vậy bắt đầu tiến lại gần quan sát, lo lắng hỏi

-Em không sao chứ? Sao lại không cẩn thận như vậy?

-Cậu đừng cử động, tụi tớ đi mua đồ ăn cho cậu_ Kikwang lên tiếng nhắc nhở khi thấy cậu có ý định ngồi dậy. Vết thương cậu mà rách nữa thì không tốt chút nào.

-Hyungie đâu?_ Cậu nhàn nhạt hỏi.

-…

-Seobie, Junhyung không…._ Thấy mọi người im lặng DooJoon tính nói không sao để cậu yên tâm

-Đừng dấu em bất cứ điều gì._ Nhận ra sự khác lạ từ ánh mắt mọi người. Cậu lên tiếng cắt đứt câu nói của Doojoon.

Tiếng thở dài não nề trong căn phòng bệnh.  Dù sao cậu cũng biết chi bằng nói luôn sự thật. Chỉ mong cậu có thể chấp nhận.

-Seobie, em phải bình tĩnh_ HynSeung nhìn cậu

Bặm môi, cậu gật đầu.

-Junhyung vì mất máu quá nhiều. Tuy đạn bắn không chúng tim nhưng cũng không khả quan hơn là mấy. Cậu ấy đang ở phòng bên cạnh. Bác sĩ nói…tuy không chết… nhưng cậu ấy sẽ…sống thực vật…mãi mãi.

Tất cả nhìn cậu. Ánh mắt ai cũng đau đớn , xót xa. Chủ tịch Yong ngồi cạnh không nén được nghẹn ngào mà rơi lệ. Trải qua bao thăng trầm không lẽ ông không đáng có được hạnh phúc sao? Tại sao luôn bắt ông phải gánh chịu cảm giác mất đi người thân yêu nhất?

Hai đứa con đáng thương của ông.

Không như những gì mọi người sẽ nghĩ. Yoseob không hề tỏ thái độ gì. Đôi mắt cậu nhắm lại một cách đau đớn.

Không được khóc. Dù thế nào cũng không được khóc. Cậu đã hứa với anh sẽ không khóc trước mặt ai ngoại trừ anh.

-Seobie_ Thấy cậu im lặng chủ tịch Yong lên tiếng gọi.

-Con không sao. Con muốn gặp hyungie_ Kìm nén nỗi đau, cậu cười buồn nói.

Mọi người ai cũng nhìn cậu bằng con mắt đầy ngạc nhiên. Không nghĩ một Yoseob yếu đuối lúc nào cũng cần có Junhyung bên cạnh bảo vệ mà lại có thể bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện đến vậy.

Vì chân cậu cũng bị trúng đạn nên mọi người để cậu ngồi lên xe lăn đẩy sang phòng anh.

Đáy mắt có chút xao động khi nhìn thấy khuôn mặt thân thương đang nằm im bất động. Đôi môi nhấp nháy nói nhỏ.

-Em muốn ở một mình cùng hyungie.

-Nhưng…_HyunSeung vội nói, chỉ sợ để cậu ở một mình cậu sẽ làm điều dại dột mất.

-Yên tâm, Em không sao_ Nhìn mọi người nở nụ cười trấn an.

Đến nước này mọi người mới yên tâm để cậu lại một mình rồi bước ra ngoài.

Nụ cười tắt ngấm. Cậu di chuyển xe lăn đến sát mép giường bệnh. Nhìn kĩ khuôn mặt nam nhân, vươn tay vuốt  nhẹ trên khuôn mặt gần như không còn sức sống rồi lại nắm tay tay anh áp vào má mình. Giọng cậu nhỏ xíu

-Hyungie ngốc lắm. Sao lại đỡ đạn giúp Seobie? Bộ nghĩ để Seobie sống rồi mình chết là xong hả? Sao không đứng ở vị trí Seobie mà nghĩ đi. Đồ ngốc. Miệng thì lúc nào cũng nói Seobie ngốc trong khi đó hyung biết mình ngốc đến thế nào không?

……

-Mọi người nói, Hyungie sẽ ngủ mãi không tỉnh dậy nữa. Có đúng vậy không? Nhưng Seobie không tin đó là thật. Hyungie sẽ tỉnh dậy mà đúng không? Bởi vì hyungie đã từng hứa với Seobie là sẽ bên cạnh bảo vệ yêu thương Seobie không bao giờ rời xa. Vì vậy hyungie sẽ không ngủ mãi đâu, hyungie còn phải thức dậy để chăm sóc Seobie, đưa Seobie đi chơi, còn phải cùng Seobie sống một cuộc sống hạnh phúc mãi mãi về sau nữa.

Nói đến đây nước mắt cậu nhạt nhòa thẫm đẫm tay anh.

-Hyungie thật xấu. Chỉ lo ngủ không à. Không thèm quan tâm đến Seobie nữa. Đợi đến khi nào hyungie tỉnh dậy Seobie sẽ cho hyungie biết tay. Seobie sẽ đánh, đấm, hành hạ bắt hyungie lau nhà suốt đời luôn

..

-Seobie sẽ kiên cường. Seobie sẽ không gục ngã, sẽ không yếu đuối nữa… Nhưng chỉ lần này thôi, hãy cho Seobie được khóc nha hyungie..Seobie sẽ đợi, đợi hyungie tỉnh dậy. Seobie tin, tin hyungie sẽ không ích kỉ, xấu xa đến nỗi bỏ Seobie lại một mình đâu. Seobie tin là vậy.

Cậu mỉm cười, dùng sức lực yếu ớt rướn người lên đặt lên môi anh nụ hôn nhẹ. thâm tâm như thì thầm tiếng yêu thương gửi đến anh “Mau tỉnh dậy nhé.”.

Tiếng gió ngoài cửa sổ thổi vào, thổi bay đi cái mùi thuốc khó chịu của bệnh viện.  Trên nền trời tầng mây xanh trắng nhẹ trôi, không khí mát lạnh của cuối thu thật dễ chịu. Có ai nghe không tiếng yêu thương thì thầm trong gió

Sarang hae.

…….

2 năm sau.

Đẩy cánh cửa phòng bệnh. Yoseob bước vào, trên tay là bó hoa hồng bạch vừa chớm nở. Cậu nở nụ cười thật tươi nhìn thiên sứ vận đồ trắng đang say sưa ngủ.

-Hyungie ơi. Seobie học về rồi nè!

Đặt cặp xuống. Cậu đi đến hôn nhẹ lên môi nam nhân như thường lệ rồi lấy hoa đem cắm vào bình.

Hoa hồng bạch. Loài hoa mà Junhyung thích nhất. Cậu còn nhớ đã từng hỏi anh tại sao lại thích loài hoa này thì anh nói “Hoa hồng bạch trắng trong, thuần khiết và tao nhã như chính em vậy, tiểu thiên thần nhỏ bé, ngây thơ và đầy thánh thiện”

Cứ như vậy mỗi ngày cậu đi học về đều mang một bó hồng bạch về tặng anh. Đặt mũi chạm nhẹ vào bông hồng nhỏ. Hương thơm dịu nhẹ khiến cho lòng người cảm giác thoải mái và bình yên hơn rất nhiều. Ngước nhìn khuôn mặt đẹp tựa một vị thần khẽ mỉm cười rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh đã ngủ được hai năm rồi. Cũng đã hai năm Yoseob ở lại bệnh viện cùng anh. Căn phòng bệnh Vip được tu sửa không khác phòng hai người là mấy. Đã rất nhiều lần cậu buồn phiền khi không thấy anh có dấu hiệu của việc sẽ tỉnh dậy. Nhiều lúc không cẩn thận bị vấp ngã hay bi thương cậu lại khóc toáng lên vô thức gọi tên anh rồi lại thất vọng khi không thấy anh ở bên. Nhưng cảm xúc buồn đó chỉ là thoáng qua, cậu lại mỉm cười ngày ngày đi học rồi trở về nói chuyện với anh, kể cho anh những gì xảy ra với mình trong một ngày…. Hai năm trôi qua, mọi chuyện khá bình yên nhỉ?

…..

…………….

Lại một ngày mới đến. Yoseob tỉnh dậy vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị đi học.  Khoảng thời gian không có anh chăm sóc cậu nhận ra mình đã trưởng thành hơn rất nhiều. Không ngủ nướng nữa, không cần tài xế đưa đi học mà tự đi bộ đến trường, không mè nheo mọi người, tự biết mua thuốc uống khi trở bệnh…

Đến trường. Cậu nở nụ cười tươi chào mọi người.

-Đến rồi hả?_ Kikwang cười híp mắt chào tên bạn.

-Ừm_ cậu mỉm cười rồi cất cặp xuống hộc bàn

Giờ chỉ còn có cậu và KiWoon ở lớp thôi. DooJoon và HyunSeung giờ rất ít tới trường vì phải giúp gia đình điều hành công ty. Hyunah và G. Na thì bận công chuyện phải sang nước ngoài.

-DongWoonie đâu rồi?_ Cậu hỏi, mọi ngày hai tên này dính chặt với nhau suốt mà.

-Em ấy bận giúp Seungie công chuyện rồi_ Kikwang ỉu xìu nói.

Nhìn bộ dạng tên bạn cậu bật cười.

-Thầy vào rồi. Học thôi

-Ừ

Kikwang gật gù trả lời. Buồn chút thôi chứ thấy cậu vẫn sống tốt trong hai năm qua ai cũng rất vui mừng và an tâm . Không ai có thể nghĩ Yoseob có thể dễ dàng vượt qua cú sốc như vậy.

…….

Tan học. Yoseob nhanh chóng trở về. Toan bước vào phòng thì một cô y tá với gọi. Quay lại nhìn như muốn hỏi chuyện gì?

-Cậu YoSeob, cô giúp việc nhà cậu nhờ tôi đưa cái này._ Cô y tá cúi gằm mặt khi đối diện với cậu, dấu khuôn mặt đỏ bừng đưa cho cậu một chiếc hộp.

-Kamsa nuna_ Cậu cảm ơn nhận lấy món đồ rồi đi vào.

Tò mò mở chiếc hộp ra. Chiệc hộp khá to nhưng bên tròn chỉ có một mảnh giấy chiều rộng bằng kích cỡ chiếc hộp.

Mở ra

..

Im lặng. Ánh mặt chợt buồn…

-Hyungie ơi…_ Cậu nhìn anh, mắt ứa lệ. Đã bảo không khóc nữa mà giờ nhìn anh lại khóc rồi nè.

……

Sáng hôm sau. Một ngày chủ nhật đẹp trời. Yoseob tỉnh dậy đứng trước giường bệnh của anh.

-Hyungie, Seobie xin lỗi. Đã hứa với Hyungie là sẽ mãi đợi nhưng chắc không được rồi_ Giọng cậu ngập ngừng_ Seobie sẽ không gặp lại hyungie nữa. Bởi Seobie không muốn appa buồn, một tuần nữa Seobie sẽ kết hôn cùng con gái một đối tác của JOK để hai bên có thể hợp tác thuận lợi.

Seobie rất yêu hyungie, nhưng  xin lỗi…  EunJi nuna sẽ thay Seobie chăm sóc hyungie. Tạm biệt

Nói rồi cậu kéo hành lí  đi. Đi đến cửa phòng quay lại nhìn anh lần cuối rồi rời khỏi

Bên trong căn phòng. Trên bảng điện đồ đo nhịp tim có chút chuyển biến. Nam nhân vẫn nằm im không cử động nhưng bên dưới đầu ngón tay khẽ động. Lí trí gào thét mãnh liệt tên người yêu : Seobie

………

Sau ngày hôm đó Yoseob không đến gặp Junhyung nữa thay vào đó là EunJi chịu trách nhiệm coi chừng anh.

1 ngày trôi đi

2…rồi 3 ngày…

Cuối cùng là một tuần.

Trong căn phòng bệnh. Không khí thật ảm đạm không còn vang vẳng tiếng nói cười của cậu bé thiên thần nữa. Nam nhân nằm đó giọt nước mặt nhẹ rơi.

NHÀ THỜ

Yoseob hôm nay thật xinh đẹp. Cậu vận quần kaki trắng ôm sát chân, chiếc áo sơ mi trắng khoác ngoài áo vest cũng trắng luôn, khuôn mặt đáng yêu như một đứa trẻ, làn da trắng mịn đôi môi nhỏ hồng màu anh đào. Cậu tựa như một thiên thần đi lạc vào thế giới con người trần tục.

-Yoseobie hôm nay thật xinh đẹp hen_ Kikwang  từ đâu đó bước ra vận âu phục màu đen lịch lãm.

Cười. Cậu đánh vào người tên bạn

-Woonie đâu?

-Em ấy đang ở bên trong đợi. Chúng ta cũng vào thôi, lễ cưới sắp bắt đầu rồi

-Ừm._ Gật đầu, cậu cùng Kikwang tiến bước vào nhà thờ.

Đi đến hàng ghế thứ hai nơi có DongWoon đang ngồi đợi. Hàng ghế trên là pama KiWoon và appa cậu.

Khi mọi người đã vào đầy đủ. Tiếng hô vang bắt đầu của ai đó. Trước chúa, Hai nam nhân đẹp rạng ngời đứng cạnh vị linh mục ngước đôi mắt nhìn về phía cửa. Đó không ai khác chính là DooJoon và HyunSeung. Cánh cửa nhà thở mở ra đi đầu là hai bé gái mặc chiếc váy dễ thương nở nụ cười thật tươi tay cầm chiếc giỏ đựng những cánh hoa đủ màu sắc tay liên tục tung bay chúng  tiếp đó hai cô dâu xinh đẹp yêu kiều cầm trên tay bó hoa hồng đỏ thắm bước vào. Là Hyunah và GNa

Mọi người ai cũng chúc mừng cho hai đôi trai gái. Yoseob bỗng nhớ đến anh. Cố dấu đi nỗi buồn cậu mỉm cười nhìn hai người con gái đang chậm rãi đi vào theo tiếng nhạc piano thánh thót…

…….

Bệnh viện Hàn Quốc.

EunJi đẩy cánh cửa phòng bước vào, trên tay mang theo bó hồng bạch. Đi về phía phòng bệnh, mắt cô đột nhiên mở lớn, bó hồng trên tay rơi xuống đất.

……

NHÀ THỜ

Giờ là giây phút cô dâu sẽ quay lưng lại và ném bó hoa cưới. Người ta nói nếu ai bắt được nó sẽ là người tiếp theo bước vào lễ đường.

G. Na và Hyunah khẽ nháy mắt với nhau rồi cả hai cùng tung hoa lên.

Yoseob không mấy để tâm. Cậu an tĩnh đứng cạnh hai tên KiWoon cười đùa. Chợt

Bặt.

Bó hoa bất ngờ rơi vào người cậu và DongWoon, cả hai theo quán tính mà bắt lấy nó. Trong lúc ngơ ngác thì nghe thấy tiếng vỗ tay của mọi người xung quanh.

Haizzz. Chắc chắn hai cô dâu kia là cố ý rồi. Nhìn bó hồng cậu lẩm bẩm “liệu có được như vậy không?”

Chợt điện thoại trong túi quần reo lên.

-Yeoboseo?

-…

-Sao? Hyungie mất tích?_ Cậu bất ngờ hét lên làm ai nấy cũng phải ngước nhìn.

-..

-Được. Em về ngày…

Tắt điện thoại. Ngước lên nhìn mọi người

-Seobie_ DooJoon dẫn theo G. Na đi đến lo lắng hỏi

-Hyungie mất tích rồi. EunJi nuna vào phòng bệnh thì không thấy hyung ấy trên giường_ Cậu gấp gáp giải thích_ Em phải về, mọi người ở đây tiếp khách có gì em sẽ gọi điện._ Nói rồi cậu chạy khỏi nhà thờ.

Trong lòng lo sợ không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng không hiểu sao linh tính lại cho cậu cảm nhận được anh đã tỉnh dậy. Cầu mong linh cảm của cậu là thật. Trên khóe mắt giọt lệ trực trào

Hyungie, xin anh…. Hãy trở về bên em

Khựng lại..

Toàn thân cậu cứng đơ khi nhìn thấy bên đường. Nam nhân trong chiếc xe sang trọng bước ra. Toàn thân chỉ mang một màu trắng tinh khiết như thiên sứ. Anh bước sang đường, ngước mắt lên.

Nhận ra người yêu thương trước mặt, chỉ cách mình vài mét thôi. Thiên thần của anh hôm nay thật đẹp, cậu đang nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe như không tin vào sự thật trước mắt.

-Seobie_ Anh nhìn cậu cười hiền dịu

Cậu có nghe nhầm không. Cái giọng nói trầm ấm đó. Anh đang ở đây, trước mặt cậu, nhìn cậu tha thiết yêu thương, mỉm cười ấm áp và gọi tên cậu.

-H..y…u..ng..ie..

Mỉm cười.

Đúng vậy. Là anh… Đúng là anh.. là Yong Junhyung bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt cậu chứ không phải là Yong Junhyung ngày nào cũng nằm im bất động trên giường bệnh nữa.

Mắt nhòe đi không còn nhìn rõ nữa. Quệt vội hàng nước mắt, cậu sợ tất cả chỉ là ảo ảnh do mình tạo ra. Nhưng không, vẫn là anh đứng đó nam nhân không gì đẹp bằng.

-Hyungie

Gọi lớn tên anh rồi chạy nhào đến. Junhyung thấy cậu khóc, tim đau nhói cũng vội chạy đến ôm trọn thiên thần của anh vào lòng.

Được anh bao bọc bằng hơi ấm quen thuộc. Cảm giác này cậu đã khao khát từ lâu. Tựa cằm vào vai anh khóc nức nở.

-Hưc…h..yung..ie xấu lắm… Sa..o …giờ…m..ới.. hưc..hưc…chịu tỉnh? …hưc.. Bộ muốn Seobie ….bị…hưc…bị người ta…cưới rồi…hưc…mới chịu dậy hả? hưc.._ Cậu nói, tay đánh thùm thụp vào lưng anh.Chẳng thèm quan tâm xem anh có đau không nữa.

-Xin lỗi em_ Junhyung ôm chặt cậu vào lòng. Giọng anh lạc đi vì xúc cảm mãnh liệt.

Chợt nhìn vào đám người trong nhà thờ đang vui vẻ nói cười chúc mừng lễ cưới. Mặt Junhyung biến sắc, nụ cười trên môi tắt ngấm. Hai tay giữ chặt bả vai cậu để cậu nhìn thẳng vào mắt mình.

-Ưm.._Nhíu mày vì đau cậu khó hiểu nhìn anh.

-Yong…à không… Yang Yo Seob. Em nghe cho rõ đây. Không cần biết em kết hôn với ai, Em chỉ có thể là của Yong Junhyung mãi mãi không ai có thể cướp em khỏi hyung. Nghe rõ chưa?

Tròn mắt nhìn anh. Gì mà kết hôn… Ngoài anh ra cậu còn có ai chứ?

Ting

A…. hiểu rồi.

-Em có nghe hyung nói không? Em chỉ có thể là của hyung, chỉ mình hyung mà thôi

Chề môi. Đã bắt cậu đợi hơn hai năm đến khi tỉnh dậy thì toàn phát ngôn bá đạo. Đã vậy chọc cho anh tức chết luôn.

-Nhưng biết làm sao giờ. Seobie đã kết hôn với người ta, trở thành chồng người ta rồi._ Cậu nói giọng ủy khuất, cúi gằm mặt môi mím lại vì nhịn cười.

Rầm. Đáng lẽ đó là tin chấn động đối với Junhyung. Nhưng anh vẫn không tỏ thái độ tức giận.

-Để xem con nhỏ đó có dám đối diện với hyung không đã

Nâng cằm cậu lên. Mỉm cười đặt lên đôi môi xinh đẹp một nụ hôn.

Mùi hương quen thuộc của cả hai sộc vào mũi. Kéo cậu sát vào người siết chặt chiếc eo nhỏ đưa cậu vào nụ hôn sâu.

Vị ngọt nơi đầu lưỡi đã bao lâu rồi cậu không được chạm vào nó. Vòng tay qua cổ anh mãnh liệt đáp trả.

Xung quanh, mọi người đều đã kéo đến, appa, bạn của hai người ai cũng bất ngờ trước cảnh tượng trước mắt. Đáy mắt ai ai cũng hiện nên nét cười tràn ngập. Họ thực sự chỉ muốn đến gần hỏi chuyện, ôm lấy con người lạnh lùng kia nhưng tình huống hiện tại thì không thể. Giây phút này chỉ là của riêng hai người thôi.

…….

Màn đêm bao trùm cảnh vật. Nhưng đốm sao lấp lánh đẹp lung linh trên bầu trời. Tại biệt thự Yong lúc này ai ai cũng rất vui mừng vì Yong đại thiếu gia đã phá kì tích tỉnh lại khi mà bác sĩ đã khẳng định anh sẽ mãi mãi sống kiếp người thực vật. Nhiều người đến chúc mừng đấy, tiệc to đấy, bạn bè cũng đến đủ đấy… vậy mà chẳng thấy bóng Yoseob và nhân vật chính đâu.

Phía sau vườn. Junhyung và Yoseob ngồi tựa vai nhau trên chiếc xích đu nhỏ. Phía trước hai người là một bể bơi nhỏ, ánh trăng vàng phản chiếu dưới mặt hồ, thi thoảng lại xuất hiện những vệt sóng nhỏ khi một chiếc lá hay cánh hoa trên cây rụng xuống.

-Seobie. Sao em lại lừa hyung? Dám nói là cưới người khác trong khi đó là lễ cưới của DooNa và 2Hyun_ Anh mắng yêu cậu.

-Vì Seobie muốn thử xem hyungie có thực sự cần Seobie nữa không?_ Cậu trả lời không chút đắn đó.

-Vậy chẳng may nếu hyung không tỉnh dậy?

Ngước mắt lên trời ngắm nhìn những ngôi sao nhỏ rồi nghiêng người nhìn anh

-Vậy tức là hyungie không cần Seobie nữa nên Seobie sẽ lấy người khác thật cho coi

-…

-…

-…

Nhìn anh, sao lại im lặng chứ? Cười tinh nghịch cậu quay người vươn tay nhéo nhéo má anh.

-Hyungie ngốc lắm. Vậy mà cũng tin. Cho dù hyungie mãi mãi không tỉnh dậy thì Seobie vẫn mãi chỉ ở bên hyungie_ Cậu chân thật nói, chủ động ôm lấy anh.

Junhyung bờ môi nở nụ cười, vòng tay ôm lấy cậu nhấc cậu ngồi vào lòng mình ấp ủ.

-Nhưng hyungie, hyung mới tỉnh mà có thể đi lại được sao?_ Điều này quả thực khó hiểu.

-Ngốc, thực ra hyung đã tỉnh ngay khi em đi khỏi bệnh viện_ Ánh dí đầu cậu

-Hớ?_ Mặt cậu lúc này thật ngốc hết nói._ Vậy tại sao hyung không đến gặp Seobie luôn? Sao phải đợi đến hôm nay mới tới?

Nghe cậu hỏi vậy, kéo cậu áp vào ngực mình dịu dàng giải thích từng câu từng chữ.

-Vì hyung không muốn em nhìn thấy một Yong Junhyung yếu đuối ngồi trên chiếc xe lăn như một thằng vô dụng. Hyung muốn đường đường chính chính là một Yong Junhyung đứng trước em dang rộng cánh tay bảo vệ, yêu thương em, Cho cả thế giới biết em là của duy nhất Yong Junhyung này không ai có thể cướp đoạt.

Từng lời anh nói ra khiến tim cậu nâng nâng hạnh phúc biết bao. Mũi cậu cay xè, miệng không biết phải thốt ra lời nào. Đáy mắt long lanh ẩn nước nhìn anh.

-Giờ hyung đã làm được điều đó.

Vuốt ve mái tóc cậu anh nhìn cậu trìu mến. Hơi cúi người khao khát chạm vào bờ môi anh đào căng mọng.

Rèm mi khép lại đón nhận nụ hôn ngọt ngào của anh trao. Nụ hôn mãnh liệt gửi gắm bao lời yêu thương cùng nhung nhớ suốt quãng thời gian dài đằng đẵng. Trên bầu trời, pháo hoa sáng đầy trời đẹp lung linh như chúc mừng cho tình yêu của hai người cùng với thông điệp : Hạnh phúc mãi mãi

……..

-Oa… đẹp quá à…_ Dứt khỏi nụ hôn, tựa đầu vào ngực anh ngước đầu lên nhìn pháo hoa phát sáng cả một vùng trời.

Không nói. Xoa đầu cậu khẽ cười. Cứ ngỡ hai năm không có anh cậu phải trưởng thành hơn chứ. Ai ngờ, trẻ con vẫn mãi là trẻ con.

-Hyungie… nếu sau này chúng ta lại đương đầu với những nguy hiểm cận kề cái chết thì sao?

-Thì lúc đó hãy nắm chặt tay hyung nhé. Chúng ta sẽ cùng nhau đương đầu với chúng. Một tình yêu đẹp phải trải qua nhiều sóng gió và thử thách khi đó mới nhận được cái kết hạnh phúc mãi mãi về sau.

-Nae, hyungie nhớ nha. Không được rời xa Seobie nữa đâu nhá. Phải nắm chặt tay Seobie đấy

-Ừm. Mãi mãi sẽ nắm chặt tay.

…….

………

…………………………

Lời cuối của authour:

>Aiiyooooo.... Cuối cùng câu chuyện cũng đi đến hồi kết. Thật không đành lòng chút nào.

>Thật cảm ơn các red đã ủng hộ fic au  trong suốt quãng thời gian dài vừa qua.

>Longfic đầu tay khó tránh khỏi nhiều sai xót hy vọng mọi người bỏ qua. Cái kết không biết đã có thể gọi là mĩ mãn chưa nhỉ???

>Extra sẽ nhanh chóng ra lò. các red đợi nk ^^

> Một lần nữa cảm ơn các red rất nhiều. Kamsa *cúi đầu 90 độ*

>Thân. (à mà. Chap cuối rùi. đừng quên vote cho au nk! B)

 *Quay lại* còn một điều chưa nói. Không biết chuyện của mình có hay không nhưng hy vọng đừng ai đem fic ra ngoài nha . Mình viết không nhằm mục đích lợi nhuận gì chỉ đơn giản là dành tình yêu đối với hai trẻ thôi. kamsa <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro