Chap 17: Thử thách cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ratting:  *mặc áo hộ vệ* Đề nghị khi đọc chap này tốt nhất là ngồi ở nơi mà khoong có bất cứ đồ                 vật dễ vỡ, nguy hiểm xung quanh để tránh những hậu quả đáng tiếc. 

                   Nhớ nha. Đừng bỏ qua lời cảnh báo này. Có sao thì Nu vô tôi nha! ^o~

.................

....................................

Cạch…cạch…

Junhyung bước ra, mày nhíu lại khi không cánh cửa lại bị kẹt làm anh khó khăn lắm mới mở ra được.

-Seobie_ Anh gọi khi không thấy cậu. Nghĩ cậu đã ra ngoài nên cũng ra.

Nhíu mày. Sao không có? Ngoắc tay ra hiệu cho bọn vệ sĩ đi đến hỏi giọng lãnh đạm.

-Tiểu thiếu gia đâu?

-… Dạ, không phải hai thiếu gia vào cùng nhau sao?

Dứt lời, con ngươi Junhyung tối lại. Quay lại toilet tìm. Đạp tung tất cả các cửa tìm cậu nhưng không có. Đến cánh cửa cuối thì mắt Junhyung mở lớn. Có một tên nhóc khoảng 6, 7 tuổi đang nằm bất động bên trong.

-Này, tỉnh dậy mau nhóc_ Junhyung lắc vai cậu bé.

-ưm…ưm…các chú…các chú là ai?_ Cậu bé nhìn anh và đám người phía sau, ánh mắt sợ hãi.

-Đừng sợ. Nhóc sao lại ngất?

-Hưc…không biết. Lúc nãy có một chú mặc đồ đen, khuôn mặt ..hức..đáng sợ bịt miệng bắt ch…áu…hức  vào đây. Lúc sau có một anh mái tóc bạch kim đến giúp nhưng bị chú đáng sợ…hức…hức… đánh bắt đi rồi_ Đứa bé sợ hãi kể lại, miệng khóc thút thít.

Rầm

Junhyung tâm chấn động mạnh. Mái tóc bạch kim đó chỉ có thể là Seobie của anh, và kẻ áo đen đó không ai khác chính là hắn. Vậy là cậu đang bị nguy hiểm. Goo So Man không ngờ dám bắt cậu ngay cả ở nơi công cộng. Hắn quả thật không tầm thường khi có thể đưa được cậu ra ngoài trước bao con mắt của đám vệ sĩ.

-Một lũ vô dụng- Anh hét lớn, đạp gãy cánh cửa toilet. Đôi mắt đỏ ngầu, tia chết chóc hiện lên trong mắt không chút che dấu.

Cho người đưa cậu bé đi tìm người nhà. Junhyung cố gắng lấy lại bình tĩnh lái xe đến chỗ Kikwang triệu tập mọi người lại.

Biệt thự SeungWoon.

-CÁI GÌ? SEOBIE MẤT TÍCH_  Cả đám đồng thanh, người bật hẳn dậy.

-Không phải mất tích, mà là bị bắt cóc. Hắn nhân cơ hội tớ tách khỏi Seobie mà bắt em ấy_ Junhyung thở hắt nói. Trong lòng vô cùng lo sợ. Anh sợ cậu sẽ gặp chuyện. Sợ tai nạn của 12 năm về trước lại được tiếp diễn.

-Giờ phải làm sao để tìm Seobie?_ HyunSeung luôn bình tĩnh nhất lên tiếng.

-Tớ nghĩ bọn chúng sẽ liên lạc_ DooJoon suy nghĩ trả lời, mắt nhìn về phía Junhyung_ Cậu tính sao?

-Tớ…

Junhyung định nói thì tiếng chuông báo tin nhắn đến.

Là số máy lạ. Đoán đó chính là Goo So Man Junhyung bình tĩnh đọc từng chữ một không bỏ xót dù chỉ một từ.

“Biển đêm.

Cơn gió thổi nhẹ.

Một bầu trời nhuốn đỏ như dải lụa nhung đẹp ma mị.

Mưa. Sóng đập mạnh.

Hai sinh linh hòa cùng với biển.

Tiếng khóc nấc của thiên thần nhỏ bé.

Thần chết đến như muốn cướp đi tất cả.

Yêu thương, hận thù… tưởng như đã kết thúc.

Thần chết đã quên. Thiên thần đang ở đó.

Gào thét… đau đớn…

Mùi vị  của máu thẫm đẫm bờ cát trắng

Như một thông điệp gửi đến quá khứ..hiện tại…tương lai…

Tại nơi đây. Cuốn phim quay dở đang được tiếp tục.”

-By: Nulee-

Tia máu hằn lên trong mắt. Junhyung không kìm nén được dơ tay toan đập vỡ điện thoại thì DooJoon vội ngăn lại.

-Có thể bọn chúng sẽ liên lạc.

-Hyung à. Bọn chúng nói gì?_ Kikwang hỏi. Anh quả thực rất lo lắng cho tên bạn của mình.

Junhyung suy nghĩ.

Biển.

Sóng…

Máu…

Hai sinh linh…

Tại nơi đây… cuốn phim quay dở… đang được tiếp tục…

-Là nơi đó._Junhyung kêu lên. Thông điệp đó không những ngầm nói địa điểm nơi Goo So Man nhốt giữ cậu mà còn là lời cảnh báo ngầm về sự nguy hiểm đối với Yoseob cùng lúc nhắc lại quá khứ của mười hai năm về trước.

Tít tít.

Đang định hình vấn đề thì…

Tin nhắn thứ hai được gửi đến cùng một số ban nãy.

“Hãy đến đây…

Cứu vớt thiên thần nhỏ bé…

Bằng tình yêu… Bằng sức mạnh.

Nhưng chỉ một người thôi

Người duy nhất có thể đưa thiên thần trở lại

Hoàng hôn tắt

Mặt sóng êm dịu phẳng lặng.

Lời ru của gió biển vang lên

Tất cả chìm vào tăm tối…

Thần chết biến mất mang theo sinh linh bé nhỏ.

Thiên thần…. gãy cánh…

Và….Ngã xuống….”

By: -Nulee-

Junhyung mở bừng mắt. theo như thông điệp thứ hai gửi tới

Anh chỉ có thể đến đó một mình không được có sự can thiệp của bất kì ai.

Nhìn lên màn hình điện thoại

5:00 pm

Thời gian hoàng hôn buông xuống vào khoảng 6: 30 pm đến khoảng 7:00 pm. Vậy là chỉ còn một tiếng ba mươi phút, trước khi hoàng hôn tắt và thủy triều xuống anh phải đến kịp nơi đó. Nếu không…. Nếu không… thiên thần của anh sẽ….

Không…Không được…. Sẽ không có chuyện đó.

Junhyung bóp mạnh điện thoại như muốn vỡ nát nó. Lấy áo khoác mặc vào. Lên xe, anh phải nhanh chóng đến đó, đến cứu thiên thần của anh

-Tụi em đi cùng_ KiWoon níu áo anh lại

-Không thể. Nếu chúng biết có người theo sau Seobie sẽ gặp nguy hiểm_ Junhyung không chần chừ lập tức gạt phăng ý kiến đó. Tâm trí anh giờ thật sự hỗn loạn không thể bình tĩnh nghĩ ra biện pháp khác chỉ còn cách nghe theo yêu cầu của kẻ thù. Giờ trong đầu anh chỉ ẩn hiện ba từ “phải cứu Seobie”

Đúng vậy. Phải nhanh lên. Anh không thể… anh phải nhanh… thật sự chưa bao giờ anh sợ như lúc này… sợ, anh sợ sẽ mất cậu mãi mãi.

-Vậy được, sau hai hai giờ đồng hồ nếu không có tín hiệu của cậu tụi tớ sẽ  đến đó mặc cho cậu đồng ý hay không.

Suy nghĩ một chút anh miễn cưỡng gật đầu.

-Tụi tớ sẽ theo sau và đợi cách đó không xa phòng bọn chúng ra tay bất ngờ.

-Cũng được, nhớ cẩn thận

Junhyung nói lời cuối rồi lên xe. Thắng ga, điểm dừng là bờ biển bên ngoài ngoại ô thành phố.

Lái xe với vận tốc xé gió. Junhyung trong lòng hoảng loạn cùng lo sợ tột cùng thi thoảng lại cúi xuống nhìn đồng hồ đang chạy từng giây.

Chỉ còn ba mươi phút.

Keeeeeeeeeet…

Junhyung đỗ xe bên vệ đường. Lấy hai khẩu súng đã được lắp đầy băng đạn cất trong người. Cũng vì thời gian gần đây Yoseob thường xuyên có kẻ lạ mặt lúc ẩn lúc hiện dõi theo sau nên để đề phòng  Junhyung đã mang theo bên mình phòng có chuyện không may bất ngờ xảy đến. Giờ là lúc dùng đến chúng hơn bất kì lúc nào khác.

Nhìn lại đồng hồ. còn hai mươi lăm phút.

Xuống xe, trước mặt là bãi cát rộng kế tiếp đó là mặt biển rộng mênh mông. Từ đây anh phải đi bộ tìm đến nơi của mười hai năm về trước. Mỗi bước đi như mỗi nấc thang kéo hồn người trở về quá khứ.

Đôi mày kiếm nhíu lại.

Junhyung nhớ rất rõ chính là chỗ này nhưng sao không có ai?

Nhìn xung quanh. Mặt trời sắp lặn nên bờ biển giờ vắng hoe, người qua lại thưa thớt. Một vài người thì ngồi đâu đó, đôi mắt hướng về phía chân trời ngắm hoàng hôn buông xuống.

Đôi mày sắc bất chợt dừng lại khi thấy người đàn ông lạ mặt. Người duy nhất đang ngồi câu cá ở mỏm đá gần đó. Ăn mặc không giống người dân biển hay khách du lịch chút nào. Toàn thân vận đồ đen, đeo kính râm, trên tay ngoại trừ chiếc cần câu thì không hề có bất cứ thứ gì khác.

-Là mày. Đúng chứ?

Hắn không nói, chỉ cười nhạt. Điềm nhiên đứng dậy vứt cần câu xuống nước rồi bước đi.

Junhyung im lặng. Thái độ đó đích thực là thừa nhận, suy đoán của anh không sai.

Im lặng đi theo hắn. Bọn chúng cũng biết nghĩ đó chứ. Chọn địa điểm khác phòng có kẻ bên ngoài biết được. Nhưng mặc kệ, đối với anh giờ Yoseob là quan trọng hơn tất cả bất chấp tính mạng anh cũng phải cứu cậu.

Hai nam nhân bước đi men theo bờ biển, đi qua các mỏm đá lớn nhấp nhô khó đi vô cùng. Trong lòng Junhyung lại vô cùng sốt sắng, nếu có thể anh chỉ muốn lao vào giết chết cái con rùa già trước mặt nhưng tình hình hiện tại ép anh phải bình tĩnh hết sức có thể.

Junhyung không biết mình đã đi qua bao nhiêu phiến đá nữa. Cuối cùng khi anh không còn nhẫn nhịn được thì cũng là lúc tên áo đen dừng lại.

Nhìn xung quanh. Nãy giờ mải nghĩ đến cậu không để ý mình đã đi đến đây bằng cách nào, cũng chẳng biết chỗ này là đâu chỉ thấy loáng thoáng gần đó là khu chợ cá đã bỏ không vì sắp đến ngày thi công xây dựng khách sạn du lịch ở đó. Xung quanh chỉ đá là đá, mình thì đang đứng trên mỏm đá cao cách mặt biển khoảng mười đến mười hai mét.

-Seobie_ Junhyung kêu lên khi thấy Yoseob đang ngồi tựa vào một phiến đá, tay chân bị trói chặt, miệng bị dùng băng dính dán lại không thể nói. Đôi mắt nhắm nghiền khuôn mặt nhíu lại lộ vẻ đau đớn cùng mệt mỏi.

Nhìn những vết trầy trên mặt cậu mà lòng đau nhói xót xa tim tựa như có hàng ngàn mũi kim đâm vào. Đau buốt.

Rồi mắt anh mở lớn khi thấy khắp trên người cậu chi chít vết thương, chiếc áo sơ mi bị nhuốn màu đỏ hồng, một số nơi thì bị rách. Nhìn qua cũng biết là bị dùng roi đánh.

Anh hận, hận bản thân không thể bảo vệ cậu để cậu bị thương rồi gặp nguy hiểm. Yong Junhyung, mày thật vô dụng.

-Cậu đến thật đúng giờ_ Người đàn ông vận đồ đen, dáng người cao lớn quay lưng về phía anh nói, mắt thì nhìn về phía ánh hoàng hôn cuối cùng đang dần tắt.

Tăm tối.

-Ông dám đánh em ấy?_ Junhyung trợn trừng hai mắt quát, tay siết chặt lại thành nắm đấm.

-Đó chỉ là sơ xuất nhỏ của ta.

-Nhỏ. Đánh em ấy như vậy mà dám nói là chuyện nhỏ?_ Junhyung nghiến răng gằn lên ánh nhìn chết chóc hướng về người trước mặt

-IM LẶNG TRƯỚC KHI TA NỔI GIẬN_ Hắn gầm lên như con bạo lông. Quay lại nhìn anh

Goo So Man. Hừ, quả thực chính là hắn.

-Mười hai năm về trước, những việc ông làm vẫn chưa đủ sao?_ Junhyung nhìn Goo so Man hỏi, đôi mắt lạnh băng.

-Đúng vậy. Mười hai năm về trước là ta đã sai? Ta đã hiểu nhầm về cái chết của BoYong_ lão cười cười nói. Nhưng ta không hề hối hận, hắn đã cướp người con gái của ta, hắn đáng phải chịu đau khổ và có thể còn hơn thế nữa_ Ánh mắt lão dần thay đổi. Đỏ ngầu sát khí.

Junhyung cười nhạt. Con người đúng thật ích kỉ. Điều đó không thể trách bởi anh cũng ích kỉ không kém, anh cũng chỉ luôn giữ Yoseob cho riêng mình đó thôi. Nhưng dù anh có băng lãnh hay tàn khốc đến thế nào cũng không bao giờ nhẫn tâm đi giết một người phụ nữ và đứa trẻ yếu ớt. Lão ta quả thực không bằng loài cầm thú.

-Vậy giờ ông muốn gì?

-Cậu nghĩ sao?

-Một kẻ ác độc như ông chắc không cần đến tiền???

-Hahaha…_lão cười man rợn_ Nhóc đúng đó, Nếu ngươi muốn cứu thằng bé đó thì hãy thực hiện yêu cầu của ta. Rất dễ dàng.

-Nói!_ anh lập tức ra lệnh.

-Uh..ưm.._ Yoseob cựa mình tỉnh giấc khi nghe thoang thoảng trong gió tiếng nói của anh.

Junhyung giật mình, quay sang cậu. Thái độ thay đổi 180 độ, nhìn cậu, ánh mắt chan chứa yêu thương lo lắng hỏi.

-Seobie, em không sao chứ? Có đau không?

Cậu nhìn anh. Mắt ngấn nước.

Tính chạy đến ôm cậu thì bị mấy tên thuộc hạ của Goo So Man chặn trước mặt. Ánh mắt lạnh băng tỏa ra hàn khí bức người khiến chúng phải nén run sợ.

-Tránh ra

Goo So Man nhìn đám thuộc hạ gật đầu. Lập tức bọn chúng tránh ra mở lối cho anh đến chỗ cậu.

Chạy đến bên đứa trẻ của mình. Tháo dây trói cho cậu rồi ôm cậu vào lòng giọng nói đầy xót xa.

-Hyung xin lỗi…

-Hưc…hyungie…Seobie…Seobie…s…sợ lắm…_ Cậu vùi mặt vào lòng anh thút thít. Mới chỉ chưa đầy một ngày cậu đã phải chịu hành hạ bao nhiêu từ người đó.

-Seobie ngoan, Sẽ ổn thôi. Dù thế nào hyung sẽ bên cạnh bảo vệ em_ Xoa lưng cậu vỗ về, đáy mắt hiện rõ sự đau đớn, lòng lại đau cậu. Giọng nói cất lên vô vàn yêu thương che chở.

Ở trong lòng anh. Cảm nhận hơi ấm thân thuộc của người yêu thương. Sự sợ hãi trong cậu dịu lại, tiếng thút thít cũng nín bặt, ngoan ngoãn ở trong vòng tay anh.

Junhyung ôm cậu vỗ về, hướng mắt ra nhìn Goo So Man.

-Ông muốn gì?

Nghe tiếng anh hỏi. Đáy mắt lão đang mông lung suy nghĩ chợt bừng tỉnh. Mỉm cười nhìn anh gật đầu.

-Rất tốt. Vậy ta cũng không chần chừ nữa. Cậu… phải kết hôn cùng con gái ta?

CÁI GÌ?

Cả Junhyung và Yoseob đều ngạc nhiên mắt mở to hết cỡ. Bất giác cánh tay Yoseob ôm chặt lấy anh như sợ ai đó sắp sửa cướp mất.

Junhyung nhăn mặt. Tên này tưởng chỉ yêu mẹ anh thôi chứ sao lại có con gái?

-Con gái ông? Là ai?

-LÀ TÔI

Tiếng nói của nữ nhân lạnh lùng bước ra, mái tóc dài cột cao. Khuôn mặt đáng sợ bởi những vết sẹo trên mặt mặc dù đã phẫu thuận nhưng vẫn không thể xóa mất hoàn toàn.

Yoseob ngước lên nhìn ả. Ánh mắt sợ hãi vùi mặt vào lòng anh. Những vết thương trên người cậu không ai khác mà chính là ả gây ra.

-Seobie, đừng sợ_ Anh nhìn cậu dịu giọng.

-Đương nhiên nó phải sợ. Bị tôi hành vậy không sợ mới lạ_ Ả ngang nhiên nói, ánh mắt thách thức nhìn về phía Junseob.

Hai tay Junhyung siết chặt thành nắm đấm. Đáy mắt nhìn ả hiện lên cái nhìn chết chóc.

Ả sững người. Đã lâu rồi không nhìn thấy ánh mắt nam nhân đó, đôi mắt có sức bức người đến đáng sợ. Đôi chân vô thức lùi lại vài bước.

-Thực ra ta ban đầu cũng không muốn hại hai người nữa. Nhưng, muốn trách thì hãy trách các cậu không yên phận mà đụng đến con gái ta.

-Cô là ai?

Nghe câu hỏi. Ả nhếch mép rồi bật cười như điên. Quắc mắt nhìn anh.

-Sao vậy? Mặt tôi biến dạng đến nỗi không nhận ra sao?

Nhíu mày, đôi mắt anh chăm chú nhìn từng đường nét trên khuôn mặt ả. Không hề có chút gì quen thuộc. Mà nói chính ra, trước giờ ngoài cậu anh vốn đâu có để tâm đến những người nào xung quanh.

-Sao? Không nhận ra sao?_ Ả nhếch mép nhìn anh

-…_ Junhyung bắt đầu suy nghĩ.

Con gái của Goo So Man ư?

..

…Junhyung mở to mắt nhìn ả?

Không lẽ….

-Goo Hara???_ Anh nói nhẹ bẵng. Nhưng sao giờ ả lại thê thảm đến vậy? Anh nhớ khi đó DooJoon chỉ cho ả một bài học rồi làm phá sản tập đoàn họ Goo nhà ả thôi mà. Không lẽ chủ tịch tập đoàn Goo không phải cha ả?

-Nhận ra rồi sao? Anh đang rất thắc mắc phải không?

Goo Hara kìm nén cảm xúc bắt đầu kể lại.

………………….FB………

Ngay sau khi Junhyung tìm được ả và Yoseob, anh đã đưa cậu đi khỏi để lại cho tên bạn thân của mình xử lý ả.

Trong nhà kho tăm tối khi đó chỉ còn mỗi ả, DooJoon và cả những tên thuộc hạ theo sau.

Ném con dao xuống đất rồi DooJoon cũng bỏ ra ngoài.

Mặc cho ả có kêu van thế nào bọn chúng vẫn nhẫn tâm ra tay rạch những vết dao dài trên khuôn mặt ả. Không những vậy, trước khi đi bọn chúng còn xé rách hết đồ trên người ả mà cưỡng hiếp. Bị một đám đàn ông làm nhục ả chẳng khác nào một con điếm mạt hạ và rẻ tiền không kiềm chế nổi mà rên la sung sướng nhìn vào mà thấy kinh tởm.

Bọn chúng bỏ đi. Bỏ lại một mình ả ngồi cười điên dại. Ánh mắt hằn rõ tia căm hận, sát khí đầy trong mắt.

Ả phải trả thù…. Phải trả thù Yong Junhyung.

………………End FB…………..

Junhyung cười khinh bỉ. Một con nhỏ đê tiện như ả có khi bị chúng làm nhục không những không biết hổ thẹn mà còn rên la thích thú ấy chứ?

-Đó là hậu quả của việc cô không nghe lời cảnh cáo của tôi_ Junhyung điềm nhiên nói.

-Im đi. Tôi yêu anh… vậy cũng là có tội sao?_ Ả hét lên nhìn nam nhân trước mặt.

Yêu anh, hay ả yêu tiền của anh?

-Tôi biết anh đang nghĩ gì. Nhưng Yong Junhyung à. Bằng mọi giá tôi sẽ biến anh thành của tôi_ Ả nhếch mép nở nụ cười ma mị._ Chỉ cần anh kết hôn với tôi thì sẽ không ai phải đau cả?_ Ả nói rồi quắc mắt nhìn về phía Yoseob.

Hừ. Không ai đau ư? Hành hạ Yoseob của anh như thế này mà nói được vậy sao? Còn chuyện lấy ả? Loại người đàn bà này quả thật không biết thế nào là hổ thẹn nhục nhã. Nhưng, hiện tại nếu anh không làm vậy thì cậu sẽ…_ Junhyung bắt đầu suy nghĩ.

Kết hôn cùng Goo Hara ư? Chỉ nghe vậy thôi toàn thân Yoseob đã cứng ngắt. Nét sợ hãi trong mắt dần biến mất ngước lên nhìn anh.

Khuôn mặt nam nhân thâm túy đang suy nghĩ cách tốt nhất. Mím chặt môi, chắc chắn anh sẽ chọn cách kết hôn với ả để bảo vệ mạng sống cho cậu. Cánh tay non nớt bấu chặt vào lưng anh, móng tay cậu ghì sâu vào thịt nam nhân trước mặt.

Junhyung dần cảm nhận được cái đau sau lưng. Nhìn cậu… Cậu nhìn anh lắc đầu, mắt ngấn lệ.

Mỉm cười. Anh biết cậu đang nghĩ gì. Dù thế nào đi nữa anh chấp nhận trở thành kẻ xấu xa còn hơn là để cậu rời khỏi cuộc đời mình.  Ôm lấy cậu, khuôn mặt anh tiến tới thì thầm

-Seobie, em có sợ chết không?

Câu hỏi vang lên như ngân vang khúc ca định mệnh tạo bước ngoặt kế tiếp cho cuộc đời hai con người. Đáy mắt cậu hiện lên nét cười rồi bất giác môi cũng nhếch lên tạo thành đường cong tuyệt đẹp.

-Chỉ cần ở bên cạnh Hyungie Seobie sẽ không sợ bất cứ thứ gì?

-Tốt lắm.

Bằng bằng….

Junhyung dứt lời, nhân lúc thấy cha con Goo Hara mất đề phòng mà rút súng trong người bắn vào hai tên áo đen trước mặt rồi kéo cậu chạy nhanh đi. Tiếng  Goo So Man vang vọng cả một vùng.

-Lũ vô dụng, chia ra tìm hai đứa nó.

Junhyung sau một hồi quan sát tình hình xác định được địa điểm kéo cậu lấp vào một phiến đá nhỏ.

-Seobie, gọi cho HyunSeung._ rút điện thoại trong người đưa cho cậu. Đã trễ hẹn với HyunSeung một tiếng có lẽ giờ anh và mọi người đang điều động cảnh sát đi tìm.

-Junhyung, cậu không sao chứ? Tôi đã cho người đến nhưng sao không thấy cậu?_ HyunSeung vừa nhận được điện thoại liền sốt sắng hỏi.

-Seung..i.e..ưm..ưm.._ Yoseob đang định nói thì lập tức bị Junhyung bịp chặt miệng?

HyunSeung bàng hoàng, giọng nói trong vắt này là của Yoseob mà nhưng sao đang nói lại dừng. Không lẽ…

-Ê mày… vào đến đó tìm đi_ Tiếng một tên nói.

-Seo..

Như đã đoán được tình hình hiện tại của Junseob, HyunSeung lập tức im lặng.

Bốp

-Mày ngu vậy? Đại ca nói thằng đó rất khôn nó không ngu gì mà vào trốn ở đó để đợi chúng ta đến bắt đâu. Mau chia ra tìm đi. Thằng ngu._ Một thằng trong đó cao giọng quát.

Nói rồi hai tên chia nhau đi tìm hai hướng khác nhau.

Junhyung nhếch mép. Một lũ ngu.

Không biết nơi nguy hiểm nhất là an toàn nhất sao.

-Seungie, em với Hyungie đang trốn ở mấy mỏm đá bên bờ biển gần khu chợ cá bỏ không khoảng một trăm mét thôi. Mau đến cứu tụi em_ Cậu cố nói giọng nhỏ nhất.

-Được, hyung cho mọi người tới ngay.

Yoseob nhanh chóng tắt máy. Hy vọng lần này anh và cậu có thể thoát được.

-aha… thì ra chúng mày ở trong đây thật

Là hai tên lúc nãy.

-Đi gọi đại c..

Bằng…bằng…

Lời chưa dứt hai tên ngã xuống. Đáng đời cái tội lắm lời.

Junhyung kéo tay cậu đi. Tiếng của hai tên đó quá to bọn chúng nhất định đã nghe thấy và đang đến đây.

-Đi thôi.

……

……………

-Lũ chó, chỉ có hai đứa đó mà cũng không thấy_ Goo Hara hét lớn văng ra câu tục tĩu.

Khác với vẻ mặt điềm đạm của ả. Goo So Man khẽ châm điếu thuốc phì phò hơi khói rồi nói.

-Chia một nửa ra tìm khu chợ đó, còn lại tìm ở các mỏm đá.

Nhận lệnh tất cả chia nhau đi tìm.

10..

20…30…

Nửa giờ trôi qua mà vẫn không tìm được gì.

-Bọn người của ông chỉ có thế thôi sao?_ GooHara tức giận hét vào mặt cha mình.

-Dù sao ta vẫn là cha con, không thể đổi cách nói chuyện sao_ Lão nhìn ả nói

-Hừ… tôi sẽ không chấp nhận người cha như ông.

Dứt lời ả bỏ đi. Goo So Man nhìn theo bóng lưng con gái. Đáy mắt thâm trầm đầy ăn năn cùng tiếc nuối. Cứ nghĩ cuối đời vẫn còn một đứa con bên cạnh không ngờ… nó lại bị thù hận che mắt mất rồi. Thật giống nhau.

Reeng….

Cả hai lập tức dừng lại khi nghe tiếng nhạc phát ra từ đâu đó. Có vẻ là tiếng chuông điện thoại.

Chú ý nghe ngóng, rồi dần tiến về phiến đá lớn nơi phát ra âm thanh.

Cạch…

Goo Hara xoay người đi đến, bóp cò khẩu súng trên tay nhưng rồi dừng lại hành động tiếp theo…

Ngoại trừ chiếc điện thoại đang nằm dưới đất thì không có một ai.

-Mau quay lại_ Goo So Man nói rồi quay đi.

Chỉ sau vài chục mét cách nhau vài phiến đá. Hai cha con lão sững lại khi nhìn cảnh tượng trước mắt. Tất cả… tất cả đàn em của lão đã nằm bất động dưới sàn.

Đi đến. Không hề bị một phát đạn nhưng phía sau gáy ai cũng có dấu hiệu là bị đánh.

Không xa. Junhyung và Yoseob lấp sau phiến đá nhỏ. Lúc nãy vì đánh mấy tên đó mà sơ ý làm rơi súng nhưng  với đai đen teawoondo  như Junhyung dễ dàng hạ gục đối thủ. Nếu có súng ở đây thì anh đã cho lão một phát đạn để đi gặp diêm vương rồi.

Đôi mắt nam nhân chợt mở lớn khi thấy hắn đang bước từng bước về phía mình. Bàn tay thô ráp ngăm đen rút trong áo khẩu súng bạc giương thẳng về phía anh. Tiếng nói lạnh lùng vang lên.

-Ra mau

Hừ. Khốn kiếp, anh quá coi thường lão rồi.

-Thì ra là trốn ở đây sao?_ Goo Hara mắt sắc lạnh nhìn hai người.

-Hai thằng nhóc chúng mày_ Lão gằn lên.

Yoseob sợ hãi tay bíu chặt tay anh. Khi hắn tức giận, vết sẹo bên cạnh mắt trái đỏ và lồi lên thật dữ tợn và đáng sợ.

Junhyung nắm chặt tay cậu. Bộ não bắt đầu định hình tìm cách trốn chạy… Đành thử dùng chiêu cuối cùng vậy

-Ông hại chúng tôi. Đã bao giờ ông nghĩ mình sẽ có lỗi với mẹ tôi – Part Bo Yong

-Sao?_ Lão khựng lại vì câu nói của anh.

Nhận thấy đáy mắt kẻ đối diện có chút thay đổi, dấu nụ cười nửa miệng, anh nói tiếp.

-Mặc dù bà ấy không yêu ông. Nhưng không phải hai người đã từng là bạn rất thân sao?

-.. Ta… BoYong…

-Bà ấy luôn coi ông là bạn. Luôn đối xử tốt với ông. Tuy không yêu ông nhưng ít nhiều ông cũng chiếm một vị trí nhất định trong trái tim bà ấy. Mười hai năm trước ông muốn giết chồng bà ấy mười hai năm sau ông lại muốn giết chết đứa con duy nhất của bà ấy. Không lẽ ông không cảm thấy tội lỗi hay hổ thẹn dù chỉ một chút ít???_ Junhyung hỏi. Mặc dù nói ra mấy cái lời lẽ sướt mướt này không phải là tính cách của anh nhưng tình hình hiện tại chỉ có thể dùng những lời lẽ đó đánh vào tâm lí kẻ trước mặt.

-BoYong…. Ta…._ Giọng lão trầm xuống, đầu cúi gằm. Trong đầu vô thức hiện lên khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của người phụ nữa. Cánh tay giữ súng dần buông lỏng.

-Ông điên sao? Không lẽ ông không thấy có lỗi với tôi?_ Thấy cha mình có vẻ lay động, ánh mắt Hara cay nghiệt nhìn ông quát lớn

Goo So Man có vẻ đã định thần sau câu nói đó, toan giương súng lên nhưng nào ngờ Junhyung nhanh hơn, nhân lúc lão lơ đãng nhanh tay cướp súng và bắn một nhát vào chân lão

-Hự_ Goo So Man ngã xuống

Quay phắt người, Junhyung bắn phát đạn tiếp theo vào tay Goo Hara khi ả có ý định bắn nén sau lưng, khẩu súng trên tay ả rơi xuống.

-Hyungie_ Yoseob nhìn anh lắc đầu, khi thấy anh có ý định giết hai người này_ Chúng ta về nhà thôi_ Cậu kéo tay anh đi.

Gật đầu. Ném khẩu súng trên tay đi rồi nắm chặt tay cậu kéo đi

Bằng…

-Hự_ Junhyung mắt mở lớn, cúi đầu  nhìn xuống. Phần bụng chiếc áo sơ mi bắt đầu nhuốm máu.

-Á… Hyungie…_ Yoseob hoảng sợ hét lớn khi thấy anh bị bắn.

Junhyung quay đầu lại nhìn. Là Goo So Man , lão ta vẫn còn một khẩu súng khác.

Hấp… Soạt… Bằng…

Hự

Junhyung ôm chặt lấy cậu che chắn khi kịp nhận ra người mục tiêu tiếp theo của lão là cậu.

-Á… hyungie… bỏ ra… bỏ ra…_ Cậu hét lên đẩy người anh ra khi thấy Goo So Man vẫn có ý định bắn tiếp.

Bằng… Viên đạn thứ ba găm sau vào cơ thể anh

-Hưc…hưc… không mà… Hyungie bỏ ra… hức…

Nhưng cậu càng vùng vẫy anh càng ôm cậu chặt hơn, đôi môi vẫn nhìn cậu mỉm cười ngọt ngào.

Cơn gió từ biển thổi vào thổi bung tóc cậu. Hôn lên đôi môi nhỏ rồi nhanh chân đá mạnh mặt cát về phía lão. Theo chiều gió cát bay tứ tung về phía Goo So Man bụi phủ mờ mắt.

Gồng hết sức Junhyung đi đến nhặt khẩu súng vừa ném

Bằng

Mặc dù bị thương nặng nhưng phản xạ vẫn không hề giảm. Junhyung quét mắt bắn về phía nữ nhân đang đứng dậy, tay trái đang giữ súng .

Đặt súng lên tay cậu như muốn cậu có thể bảo vệ mình.

Gió ngừng thổi, bụi ngừng bay.

Goo So Man lúc này đã nhìn rõ, thấy con gái mình nằm bất động dưới đất. Mắt hắn trợn trắng nhắm súng về phía anh mà bắn

Bằng… bằng…

Hai viên đạn tiếp tục găm sâu vào người Junhyung.

Mắt Yoseob trợn ngược, không nói lên lời, nước mắt giàn giụa. Junhyung vẫn vậy, nhìn cậu cười ấm áp. Mặc cho toàn thân mang một màu đỏ, anh vuốt nhẹ gương mặt cậu lau đi hàng lệ lăn dài.

Có lẽ đây sẽ là lần cuối.

Được lau nước mắt cho em

.

….

Đôi tay buông thõng, để toàn thân rơi tự do xuống nền cát.

Yoseob hãi hùng nhìn cảnh tượng trước mắt. Quỵ xuống, cậu lay người anh

-Hyungie… hyungie…hưc…hưc…

- Seobie ng…ngo..an. Hyu…ng kh…khôn..g sao? Nín nào_ anh gượng từng hơi thở cuối cùng nói.

-Hyungie, nói dối…hức…nói dối…hức… hyungie mau ngồi dậy, ngồi dậy._ Cậu hét lên.

-Ngoan nào, hyung sẽ không sao? Chỉ là hyung hơi buồn ngủ thôi. Hyung ngủ xong sẽ dậy mà_ Anh nói, đôi mắt mơ màng lúc nhắm lúc mở.

-Kh…khôn..g, không th…í…ch, không muốn hyungie ngủ, hyungie mau dậy…hức..huhuhu…_Lắc đầu, nước mắt rơi không ngừng.

Đôi mắt anh nhìn cậu vô vàn yêu thương. Mi mắt dần khép lại, cánh tay buông thõng xuống, bờ môi vẫn hiện nét cười.

Đôi mắt cậu dại đi. Quay qua nhìn Goo So Man đang cười điên dại. Nước mắt cậu ngừng chảy thay vào đó là sát khí ngụt trời, khuôn mặt lạnh băng nhìn lão. Nắm chặt khẩu súng trên tay cậu đứng dậy chĩa súng về phía lão.

Bằng

-Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?_ Cậu gào lên, mặc cho con tim đang quằn quại vì đau đớn.

Bằng

-Tại sao giết mẹ tôi?

Bằng

-Rồi biến tôi thành đứa trẻ mồ côi.

Bằng

-Sau rồi lại giết đi người yêu thương duy nhất của tôi?

Bằng

-Tại sao? Tại sao vậy? Tại sao không thể buông tha cho cuộc đời tôi?

Bằng bằng

-Nói đi. Là tại sao?

Bằng…bằng…cạch cạch…

Mỗi câu hỏi thốt ra cậu lại găm một viên đạn lên người kẻ trước mặt. Bắn không ngừng kể cả khi lão ngã xuống cậu vẫn bắn cho tới khi hết sạch băng đạn,đáy mắt căm thù nhìn hắn.

-Vì…y…yê..u_ Lão yếu ớt nói, đôi mắt chăm chú nhìn về phía nữ nhân đang nằm im _Hara…c..co..n…gái…

Rèm mi khẽ động rồi mở mắt. Không ngồi dậy được Goo Hara yếu ớt nói.

-G..oo…So…M…an… Sao…n.. nằm…đó…m…ma..u dậy.._ Ả nói, mắt cuối cùng cũng ứa lệ.

-Xin lỗi con_ Ông nói câu cuối cùng rồi nhắm nghiền mắt lại. Hàng lệ vô thức rơi trên gương mặt già. Một cuộc đời nghiệt ngã đã kết thúc.

Chết có lẽ là cái giá duy nhất lão nhận. Con người khi đến tận cùng cái chết mới nhận ra mình sai ở chỗ nào. Lão giết hại người vô tội, bỏ mặc vợ con cho người khác nuôi… là một tên tội phạm, một người chồng, người cha vô trách nhiệm. Cái chết liệu đã đủ để chuộc lại lỗi lầm

Gió biển… Sóng vỗ…

Rào…rào….ầm….ùng

Và mưa.

Vẫn là tái diễn của quá khứ mười hai năm về trước.

-Buông thõng khẩu súng trên tay. Cậu đi về phía anh…

Bằng….

Một phát đạn đột nhiên găm vào chân cậu. Ngã.

Bằng…

-M..ày…p..hải…chết…

Goo Hara thốt ra lời cuối cùng rồi cũng nằm im dưới nền đất

Cánh tay phải bị đạn găm chúng, mặc kệ gió thổi lạnh buốt, mưa gội rửa bao xót xa.. Cậu nhoài người gắng sức bò về phía anh.

-Ưm…

Cố lên nào Yoseob… chỉ chút nữa là với tới rồi.

-Ưm

Máu chảy trên cánh tay càng nhiều hơn.

Đôi môi phiết nụ cười khi chạm được ngón tay của anh.

Nữa… chút nữa…

Vận chút sức cuối cùng của mình. Cậu tiến đến cạnh anh, áp mặt vào khuôn ngực vững chắc.

-Hyungie. Bên Seobie mãi nhé.

-Hyung sẽ mãi bảo vệ em.

-Không ai có thể thay thế Seobie

-Hứa nhé

-Hyung hứa.

…………….

Seobie mãi mãi ở bên Hyungie

Nắm chặt lấy tay anh. Hai bàn tay đan  vào nhau. Đôi mắt cậu nhắm nghiền lại.

Mưa ngừng rơi

Sóng không còn vỗ

Gió cũng ngừng thổi.

Mọi thứ trở về sự tĩnh mịch, bình yên đến lạ. Như dấu hiệu cho một câu chuyện của quá khứ nghiệt ngã tưởng như mãi không có hồi kết nay đã kết thúc.

Trên đôi môi ai đó phiết lên nụ cười.

Đâu đó trên bờ biển. Tiếng xe cấp cứu, còi cảnh sát và tiếng gọi tên anh và cậu.

..............

............................

Type xong chap này mà muốn nghẹt thở. Đêm hôm đợi pama đi ngủ mới dám đem ra. *quệt mồ hôi*

Chap này viết diễn biến có vẻ khó nên không biết có hay không nữa. có gì mọi người ném đá nhẹ ta.

Chap này dài đấy hén,. Đừng quên cmt cho Nu nk. Yêu các red ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro