(LongFic - Junseob) Miền yêu thương.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: Nulee96.

Paring: Junseob, KiWoon, 2hyun, DooNa

Summany: Liệu tình yêu mà cả hai dành cho nhau có đủ sức để vượt qua danh giới của tình máu mủ…
CẢNH CÁO: NGHIÊM CẤM CHUYỂN VER DƯỚI MỌI HÌNH THỨC.

 Miền yêu thương.

Giới thiệu nhân vật:

Yong Junhyung: Một hotboy số 1 trường đại học Cube, đào hoa phong độ. Con trai chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn JOK có tầm cỡ lớn trên tg. Lạnh lùng với tất cả mọi người. Nhưng lại là một người anh trai vô cùng quan tâm đến em trai mình. (au: Ai mà đụng tới em ổng là ổng giết thẳng cổ luôn cho coi.)

Yong Yo Seob: Tên thật là Yang Yo Seob nhưng sau này mới biết được.Em trai Junhyung. Đẹp trai lai láng không kém anh trai mình. Sở hữu một khuôn mặt vô cùng baby khiến tất cả mọi người phải ganh tỵ. Tính tình trẻ con, ham ăn, ham chơi, rất nghịch ngợm nhưng nhiều lúc lại rất bất thường. Là một đứa con,em trai ngoan trong mắt cả nhà. Có thể khóc bất cứ lúc nào.

HyunSeung: Hotboy trường đh CuBe. Khá điềm tĩnh, ít nói nhưng với bạn bè lại hoàn toàn ngược lại . Bạn thân của Junhyung. Con trai giám đốc công ty chứng khoán nhất nhì nước.

Doojoon: Sở hữu khuôn mặt rất nam tính trưởng thành nhất trong nhóm. Đào hoa nhưng vẫn chưa có một nửa vắt vai. Con trai giám đốc công ty giải trí CuBe.

Son Dong Woon: Bạn của Yoseob, quen nhau sau lần gặp tại Mĩ. Mang nét đẹp tây âu khiến rất nhiều nàng mê mẩn. Em trai cùng cha khác mẹ với HyunSeung. 

Lee Kwang: Em cùng cha khác mẹ của Doojoon. Tuy vậy nhưng cả hai lại sống cùng cha rất vui vẻ. Cùng chịu cảnh mồ côi mẹ.

-------------------------------------------

FB.

Đoàng! tiếng súng nổ chát chúa vang vọng cả khung trời.

Rào… rào… Đùng… ầm… Cơn mưa rơi lặng hạt cùng với tiếng sấm sét gầm lớn bên tai.

Nước biển nổi những cơn sóng dội vào thân ảnh nhỏ đau rát.

Một màu đỏ bi ai.

Máu lênh láng trên nền cát trắng.

Mùi máu tanh nồng.

Thẫm đẫm cả sắc trời đỏ bi thương.

------------------End FB------------------------

Chương 1

12 năm sau.

Sân bay Seoul

Chỉ vừa bước ra từ máy bay cậu đã trở thành tâm điểm cho biết bao người chú ý vì cách ăn mặc của mình.

Đầu đội mũ lưỡi chai phủ kín mái tóc, đeo một chiếc kính râm cỡ bự và một chiếc khẩu trang đen xì che kín khuôn mặt. Cậu mặc chiếc áo pull trắng khoác ngoài chiếc áo khoác đen và quần đen bó chỗ rách chỗ không, còn có nơi lấm lem bẩn nữa chứ. Đôi giày bata đen xì, tay đeo chiếc ba lô nhỏ. Nhìn cậu thật xấu xí quê mùa và cục mịch, mọi người đi ai ai cũng tránh xa.

Nhìn khắp sân bay. Cậu thấy một toán người áo đen đang giơ tấm băng rôn lớn đề chữ: “Tiểu thiếu gia đáng yêu: YOSEOB”, kèm theo một vài cô giúp việc đang ôm hoa và cầm tấm ảnh “ khỏa thân” của một cậu bé 3 tuổi đứng đó. Đứa bé đó là ai khác ngoài cậu chứ?

Biết ngay mà. Đã nói với ba cậu là đừng làm vậy rồi mà vẫn làm. Mất mặt chết đi được. Nhưng Yoseob ta là ai chứ?

Yoseob đường hoàng lướt ngang qua đám người nhà lòng thầm đắc ý vì sự thông minh đến quá trớn của mình.

Huých! Bịch

-Á!

Đang định ra khỏi sân bay thì Yoseob thấy một cô gái bị huých ngã. Cậu nhanh chóng đến đỡ cô gái dậy và đuổi theo người vừa va vào cô gái.

-Nè!_ Cậu gọi.

-….

Ra khỏi sân bay với một cục tức to bự, hai má đỏ ửng vì tức, cô gái đó dám xô ngã cậu. Yoseob đi thẳng vào nhà vệ sinh công cộng gần đó để thay đồ. Miệng không ngừng lầm bầm cái gì đó.

---Trường ĐH Cube---

Reeng…reeng…reeng…..

Tiếng chuông báo hiệu hết giờ vang lên, nhưng nam nhân vẫn miệt mài gục đầu xuống mặt bàn mà ngủ.

-Junhyung, tại sao một tuần nay cậu đều đi học muộn đã thế đến lớp chỉ ngủ là sao?_ DooJoon nhíu mày nhìn tên bạn thân

-Đúng! Nhà cậu có chuyện gì sao?_ HyunSeung cũng thấy hơi khó hiểu

Junhyung lười biếng ngóc đầu dậy. Thật là… Tên nhóc nhà anh không biết đã bị ba đưa đi đâu rồi. Cả một tuần nay không có cậu bên cạnh làm anh không tài nào chợp mắt được.

Mà nghĩ lại chắc cậu cũng đâu có khá gì hơn. Chỉ vì quá khứ kinh hoàng đó mà chỉ khi ở bên cạnh anh cậu mới có thể an tĩnh ngủ, chỉ cần anh dời đi một bước là cậu tỉnh ngay. Sức khỏe cậu rất yếu nên không biết cậu có ăn ngủ đầy đủ không mà không thấy liên lạc với anh gì cả.

Haizzzz! Đứa em này chỉ làm cho anh lo lắng  thôi!!!

-Haizzzz!_ Junhyung

-…._DooSeung.

-Haizzzz!_Junhyung

-…._DooSeung nhìn nhau.

-Haizzzzzz!_Junhyung

-ĐIÊN HẢ?_ La lớn

-Các cậu, tớ đói rồi!_ Junhyung đứng dậy tiến về hướng cửa lớp mà đi

-YONG JUNHYUNG_ Tức phụt máu

--------Sân thượng---------

Ba nữ sinh đang đứng vây quanh một cô gái. Khuôn mặt ai cũng hằn lửa nhìn cô  như muốn giết kẻ đối diện.

-Con khốn, mày quả thực không biết điều mà!

-Mau thả tôi ra! Tôi..tôi có làm gì đâu_ Cô nữ sinh ngã dưới nền đất nói.

-Chị hai, như mọi lần chứ?_ Cô gái với mái tóc ngang vai, môi sơn màu cam nhìn đàn chị hỏi.

-Hara, tha cho tớ..tớ..tớ biết mình sai rồi.

Chát

-Mày biết Junhyung oppa là của tao mà dám liếc mắt đưa tình với anh ấy sao con khốn_ Goo Hara tát thẳng vào mặt nữ sinh đó, mặt đanh lại.

-Chị hai, hay phá hủy khuôn mặt nó đi!_ Cô gái với mái tóc dài hơi uốn xoăn đứng canh Hara nói, tiện tay lấy luôn con dao nhỏ trong áo ra

-Ý hay đó!HyoJin_ Cô bạn thân tán thưởng.

-Tớ mà lị! Ý chị thế nào….

-Vậy…Ơ…

Cô ả hara lên tiếng nhưng tiếng chuông điện thoại nhanh chóng ngắt lời. Nhìn lên màn hình điện thoại khuôn mặt đanh đá chu chéo thu lại. Nghe máy, giọng điệu lả lướt vang lên.

-Junhyung oppa~

-…

-Em tới ngay, oppa đợi em~

Cạch!

Điện thoại tắt, khuôn mặt một lần nữa thay đổi một trăm tám mươi độ trở về trạng thái ban đầu.

-Tha cho mày lần này đó. Nếu có lần sau thì đừng trách_ Lườm nữ sinh đó lần cuối cô ả hất tóc rồi bỏ đi.

Nữ sinh ngồi bệt dưới nền đất hồi lâu, nước mắt đã khô trên gò má. Đứng thẳng người dậy, ánh mắt cô thay đổi nhanh chóng. Đôi mắt sắc lạnh rồi cũng từ từ đi xuống.

Vù…vù…vù….

Tiếng gió thổi nhẹ. Không gian lúc này thật yên tĩnh. Yoseob nằm trên mái hiên sân thượng, đôi chân hơi nhếch ra ngoài đung đưa đều đều. Cậu đã nghe và chứng kiến cảnh đánh ghen vừa rồi…

Họ đều là người xấu cả. Đặc biệt là cô chị hai đó. Thật ghê sợ và cô ta cũng chính là người đã…xô ngã cậu rồi bỏ đi. A…cô ta học cùng trường Hyungie và Hyungie cũng biết cô ta nữa…Đã thế về méc hyungie cho coi, hyungie thương cậu nhất nên sẽ không tha cho ai đã làm cậu đau đâu. Keke.

Nhưng khoan đã…nếu vậy thì cô ta là bạn gái của hyungie sao? Không, hyungie của cậu đâu có thích những loại người đó. Nhưng anh cậu là kẻ thay bồ như thay áo nên cũng có thể lắm chứ...

Haizzzzzz! Lằng nhằng quá, về hỏi sau vậy! Mà gần hai giờ đồng hồ cậu tìm anh mà chả thấy bóng anh ở trường gì cả. Toan gọi cho anh nhưng điện thoại hết sạch pin rồi. Trong người thì không đem theo tiền. Thôi thì đành về nhà đợi vậy! dù sao cậu cũng thấy đói rồi.

Ra khỏi trường. Cậu vào một sạp báo nhỏ gọi nhờ điện thoại. Một lúc sau thì đã                 thấy một chiếc ôtô đen bóng đi đến. Chạy vào trong xe nhưng vẫn không quên nhắc bác tài trả tiền gọi nhờ điện thoại giúp mình. Cậu không mang theo gì bên mình ngoại trừ điện thoại di động, giầy thể thao và bộ đồ để thay khi ra khỏi sân bay cả.

------------Căn tin trường----------

-Joonie! Junhyung hyung sao vậy?_ Kikwang từ đâu đi tới nhìn Junhyung đang nghiền từng hột cơm trong miệng thắc mắc hỏi.

-Haizzzzzzz!_ DooSeung lắc đầu.

-??

-Hyunseung, ngày mai em trai cậu sẽ chuyển tới đây học sao?_ DooJoon chợt nhớ ra.

-Ừm! Thằng bé vừa du học ở Mỹ về. Học dưới chúng ta một lớp

-Em hyung!? _ Kikwang tò mò

-Thằng nhóc nhỏ hơn em một tuổi nhưng nó học vượt cấp!_ HyunSeung đưa li sữa vào miệng nói.

-OK! Mà Kwangie à, thằng nhóc nhà HyunSeung rất dễ thương thì phải.

-Đúng…

-Vậy thì liên quan gì đến em! Em cũng học vượt cấp học cùng lớp các hyung mà!_ Kikwang điềm nhiên trả lời.

-Các cậu, tớ đi về đây!_ Junhyung nãy giờ im lặng giờ đột nhiên ngồi bật dậy, vắt aó khoác qua lưng rồi bỏ đi. Để ba tên đằng sau đứng đơ nhìn theo.

Tiến về phía chiếc limo mui trần trắng sữa. Junhyung mở cửa xe đi vào.

Tiếng động cơ bắt đầu hoạt động. Chuẩn bị thắng ga đi thì không biết Goo hara đã đứng chặn ngay đầu xe từ lúc nào.

-Làm gì vậy? Mau tránh ra!_ Junhyung lạnh lùng

-Ứ! Không phải Junhyung oppa gọi em sao? Giờ lại đuổi em là sao?_ Giọng nhão toẹt, ả hờn dỗi nói.

Junhyung nhíu mày. Anh ghét nhất cái loại con gái như thế này. Nếu không phải vì lúc nãy nghe mấy tên đàn em báo là có người bị cô ả đánh ghen trên sân thượng thì đâu phải gọi cho ả chứ? Chỉ tại tên DooJoon kia bắt anh gọi cho bằng được. ..

-Giờ anh có chút việc bận. Hẹn em khi khác!_ Dứt lời, Junhyung bắt đầu cho xe chạy.

-Không chịu đâu! Cho em đi cùng oppa_ Cô ả bạo gan đứng gần mui xe hơn.

Junhyung cau mày. Đang bực tức trong người mà con nhỏ này cứ muốn làm anh điên lên hay sao? Anh bắt đầu không kiềm chế được rồi đó.

-Cô nhất quyết không tránh!_ Lạnh lùng đến đáng sợ.

-Không!_ Goo Hara lắc đầu, mắt còn chớp chớp tỏ vẻ dễ thương.

-Muốn chết thì tùy!

-Sao cơ!_ Ả ngạc nhiên.

Dứt lời Junhyung bắt đầu thắng ga. Nhanh như chớp bánh xe chuyển động với vận tốc xé gió lao thẳng tới cô ả. Cũng may cho ả là nhanh chân nhảy sang bên lề đường mà thoát chết.

Junhyung cười khẩy. Cô ả nhìn theo, tức mà không nói được gì.

--------------

Trở lại với Yoseob. Sau khi nhận được lời chào nồng nhiệt từ bà con cô bác quản gia, hầu phòng, giúp việc trong nhà và xử lí xong một bàn ăn thịnh soạn thì giờ cậu đang ngồi an vị trên chiếc ghế salon tay cầm chiếc Ipad của anh mình chơi game. Đầu thi thoảng lại ngước lên nhìn đồng hồ xem đến giờ anh về chưa.

-Thiếu gia, đại thiếu gia đã về!_ Choi quản gia cười cười đi đến nói với cậu.

-Thật ạ! Vậy Hyungie đâu ạ?_ Cậu reo lên, vứt luôn chiếc Ipad sang một bên.

-Dạ..đại thiếu gia….

-Seobie, em đâu rồi!_ Chẳng cần quản gia nói hết câu thì anh đã ở ngoài đại sảnh nói vọng vào rồi.

Junhyung vừa về nhà đã nghe tin em trai mình đã về làm anh vui muốn chết. Chạy nhanh vào nhà tìm cậu.

-Hyungie! Seobie đây nè!_ Cậu chạy nhanh đến gần anh nước mắt cậu chỉ chờ vậy mà trào ra.

Junhyung chạy nhanh đến ôm em trai vào lòng. Anh nhớ nhóc em của mình muốn chết à. Yoseob thì chạy đến ôm cổ anh, hai chân thì kẹp quanh hông anh mà đu.

-Hức…Seobie nhớ hyungie lắm..hức…_Cậu rưng rưng nước mắt.

Tất cả gia quyến trong nhà không nhìn được mà bật cười. Hai vị thiếu gia của họ đúng thật là trẻ con mà! Riêng vị quản gia phúc hậu chỉ cười hiền. Hai vị thiếu gia như thế nào ông hiểu rõ chứ, cả hai đều do chính tay ông nuôi lớn mà.

-Seobie, em đi đâu một tuần nay mà không nói với hyung vậy?

-Là appa bắt Seobie sang nước ngoài học đó!_ Cậu chu môi hờn dỗi. Méc anh để anh trị tội appa luôn. ^^

-Tại sao?_ Anh cười hiền vuốt mái tóc bạch kim vàng óng của cậu

-Hehe!.._ Cậu không nói lí do chỉ nhe răng cười.

Nhìn điệu bộ cậu mà anh chỉ muốn bật cười. Chắc cậu lại gây ra chuyện gì rồi đây. Chứ không ba cũng không để cho đứa con cưng của mình sang nước ngoài sống một mình đâu.

-Xin lỗi vì đã làm phiền hai vị thiếu gia. Nhưng đã đến giờ dùng bữa tối rồi ạ!_ Quản gia Choi kính cẩn.

-Tiểu thiếu gia, cậu đừng đu như vậy chứ! Đại thiếu gia vừa đi học về mà!_ Ông cười hiền.

-Không! Seobie không thích!_ Yoseob phồng má, chân vẫn kẹp chặt đu trên người anh, cánh tay ôm chặt thân ảnh vững chắc,một bên má áp vào ngực anh. Đứa trẻ này thật là….

-Nhưng thiếu gia….

-Không cần đâu! Cháu ăn ở ngoài với bạn rồi, cháu đưa em về phòng đây!_ Junhyung cười nhẹ sau đó ôm nhóc em của mình lên lầu trở về phòng.

Cạch. Cánh cửa phòng đóng lại. Junhyung đặt cậu ngồi xuống giường rồi ngồi cạnh cậu. Cậu cũng ngoan ngoãn buông tay khỏi người anh.

-Giờ thì kể cho hyung nguyên do đi và nói cho hyung biết em sống như thế nào trong mộttuần qua.

Yoseob cười tinh nghịch, đôi mắt long lanh sáng rực khi nghĩ về đại chiến của mình rồi lại ủ rũ khi nhớ lại cuộc sống một tuần qua .

Vì cảm thấy bất lực trước đứa con út như Yoseob khi trong một tuần mà cậu năm lần bảy lượt bị giáo viên gọi về cho gia đình...nên ông đã quyết định cho cậu ra nước ngoài du học tiện thể học tính tự lập luôn, không thể lúc nào ăn chơi, ngủ nghỉ cũng phải có anh trai ở bên cạnh chăm sóc được.

Như đã nói, sức khỏe Yoseob vốn rất yếu. Chưa đầy hai ngày khi không có anh trai mình bên cạnh cậu bị nhiễm sốt siêu vi, cơ thể mệt mỏi không ăn uống gì suốt ngày chỉ đòi gặp anh. Chỉ khi ba cậu hứa nếu cậu khỏe lại ông sẽ cho cậu trở về Hàn Quốc thì lúc đó cậu mới chịu khó ăn một chút rồi uống thuốc.

Trong thời gian đó cậu thật sự rất khó ngủ. Bảo cậu uống thuốc an thần nhưng không có tác dụng. Cũng may khi ngủ cùng anh cậu đã ghi âm giọng nói của anh nên mới có thể ngủ được một chút nhưng lại rất nhanh tỉnh… Nhiều lần muốn gọi anh nhưng lại sợ anh lo lắng quá mà bay sang đây nên cậu đành thôi…

Một tuần trôi qua. Nhờ sự chăm sóc tận tình của hàng chục bác sĩ do ba cậu đưa đến mà cậu đã khỏi bệnh. Mặc dù sức khỏe còn hơi yếu nhưng cậu cứ đòi về HQ nên đành để cậu về…

….End FB….

Kết thúc dòng hồi tưởng, khuôn mặt Junhyung cau lại từ lúc nào. Ba cũng thật là… biết cậu sức khỏe yếu mà lại làm như vậy. Khi nào công tác về sẽ tính sổ.

Yoseob kể chuyện xong thì nằm ngoan ngoãn trên chiếc giường của anh và cậu, lấy chiếc Iphone trong cặp anh chơi game.

-Đứa trẻ ngốc. Em không gọi cho hyung càng làm hyung lo hơn đó! Không được như vậy nữa nghe chưa?_ Anh nói mà hai tay nhéo nhéo má cậu.

-Nae!_ Cậu ngoan ngoãn trả lời, mắt vẫn nhìn vào màn hình điện thoại.

Junhyung thấy vậy chỉ lắc đầu cười không nói thêm gì. Anh mở tủ lấy bộ đồ rồi đi vào nhà tắm. Còn cậu thì ngồi yên vị trên giường tay giữ chiếc iphone hết nghiêng sang trái rồi lại nghiêng sang phải…

………….

Nước trong nhà tắm ngừng chảy khoảng vài phút sau thì Junhyung bước ra.  Anh lúc này đẹp như một thiên sứ trong chiếc áo pull và quần ngố màu trắng giản dị , hai cánh tay cầm chiếc khăn tắm lau những lọn tóc nâu đỏ ướt sũng nước.

Junhyung từ từ đi đến chỗ Yoseob. Cậu vẫn đang miệt mài nhìn vào màn hình Ipad, có lẽ vừa chạy xuống lầu lấy đây.

-Seobie ngốc! Nếu em cứ như vậy là sẽ hỏng mắt đấy!_ Anh nhíu mày giật chiếc Ipad mắng yêu cậu.

Yoseob nhăn mặt khi bị cắt đứt cuộc chơi. Nhưng cậu vẫn không hó hé một cậu bởi anh nói rất đúng và tất cả những việc gì anh làm đều tốt cho cậu thôi. Đành chuyển chủ đề khác nói vậy.

-Aaaa! Hyungie, cả ngày hôm nay hyung đều ở trường chứ?

-Ừm! Có chuyện gì sao?_ Anh hơi ngạc nhiên khi cậu hỏi vậy.

-Hôm nay Seobie có đến đó tìm hyungie nhưng tìm mãi mà không thấy hyungie đâu cả!_ Yoseob mỏi lưng nằm xuống giường nói.

-Em đến trường hyung sao Seobie? _ Ngạc nhiên

-Nae! Nhưng tìm không có thấy.

-Có lẽ lúc đó Hyung đang ở trong lớp ngủ. Nhưng sao em không gọi cho hyung chứ?

-Điện thoại em hết pin rồi. Chán quá nên em chạy lên sân thượng ngồi và phát hiện được một chuyện hay lắm à nha!_ Cậu cười, tay chỉ chỉ lung tung. Cậu thật đáng yêu.

Junhyung nhìn Yoseob nghi hoặc. Không lẽ nhóc em của anh lại cả gan gây chuyện cả ở trường anh sao?  Dù sao cậu giờ mới chỉ là học sinh THPT thôi mà!

-Đừng nói với hyung em lại gây chuyện à nha!_ Anh lườm yêu, trêu chọc cậu.

-Yaaaaaaaaa! Hyungie đáng ghét, em đâu phải lúc nào cũng gây chuyện đâu chứ!_ Cậu nổi đóa lên la lớn.

-Vậy là chuyện gì? Nói mau đi, nhóc!_  Anh cười xoa xoa đầu cậu

-Thì ở trên đó em vô tình chứng kiến được một trận đánh ghen vô cùng gay go và quyết liệt giữa ba bà cô hung dữ và một nữ sinh khác.

-…_ (Chú ý nghe chuyện)

-Cảm thấy chị nữ sinh đó bị đánh thật đáng thương em mới lao ra cứu chị ấy. Em dùng nhất dương chỉ, giáng long thập bát trưởng, cửu âm chân kinh… đánh cho 3 bà kia một trận tơi bời sứt đầu mẻ trán luôn…bla..bla.._ Yoseob kể liên hồi những hình ảnh anh hùng trong trí tưởng tượng của mình cho anh nghe, tay cứ khua khua loạn cào cào.

Riêng Junhyung, biết em trai mình chỉ phóng đại vấn đề nhưng vẫn cố gắng nhịn cười chờ nghe hết câu chuyện.

Yoseob sau khi tuôn một tràng dài thì cũng dịu lại. Giọng cậu nhỏ đi, mắt mở hờ mơ màng. Có lẽ buồn ngủ rồi đây.

-Nhưng..có một bà cô…đáng sợ lắm….phù thủy..Hara…đánh người…Hara .._ Giọng cậu đứt quãng.

-Vì vậy nên Seobie không được chơi với những loại người như vậy nghe không?_ Junhyung thì thầm vào tai em.

-Dạ. Seobie...nghe lời… hyungie!..._ Dứt lời cũng là lúc cậu chìm vào giấc ngủ, chiếc miệng chúm chím khẽ phiết nụ cười nhẹ. Hai cánh tay đã ôm chặt tay anh từ khi nào.

Anh nhìn cậu, vuốt vài lọn tóc phủ trước trán rồi vuốt ve chiếc má bầu bĩnh, vén mền lên cho cậu, anh cũng nhanh chóng tắt đèn nằm xuống cạnh cậu ngủ. Đúng là, chỉ khi cậu ở bên cạnh anh mới có thể an tâm được. Giấc ngủ đến với anh thật dễ dàng.

………..

Ánh nắng vàng nhạt của buổi sớm chiếu qua khe cửa rọi vào khuôn mặt tuấn mỹ của Junhyung.

Anh tỉnh giấc, tay với lấy chiếc điện thoại trên kệ tủ.

6h30’

Đặt điện thoại xuống, anh ngồi dậy. Cũng đến giờ phải đi học rồi. Quay đầu sang nhìn Yoseob. Cậu vẫn đang ngủ, hai hàng mi dày cong vút, mái tóc bạch kim rối tung, đôi môi hồng cứ chu chu như đang hờn dỗi. Em của anh phải nói như thế nào nhỉ? Cậu rất xinh đẹp chăng?

Junhyung ngồi nghĩ mông lung rồi tự gõ vào đầu mình một cái… Có lẽ hôm qua mới xuống máy bay nên chắc giờ cậu vẫn còn mệt. Khẽ nhấc đôi chân đang gác trên người anh, cẩn thận không để bất cứ tiếng động nào làm cậu tỉnh giấc. Yoseob vốn rất nhạy cảm với âm thanh, có khi chỉ một tiếng động nhỏ cũng làm cậu tỉnh giấc.

Sau khi thấy Yoseob vẫn an tĩnh ngủ anh mới đứng dậy bắt đầu công việc vệ sinh cá nhân của mình.

Mười phút sau, anh bước ra bộ dạng chỉnh tề với bộ đồ đồng phục trường. Không có gì là bất ngờ khi thấy Yoseob đang ngồi an vị trên giường khuôn mặt không có gì là ngái ngủ, đôi mắt to tròn trong suốt nhìn anh.

-Seobie, sao em không ngủ tiếp?_ Anh bước đến gõ nhẹ vào đầu cậu.

-Seobie không thấy hyungie đâu!_ Cậu nói mơ màng có chút khó hiểu.

Có lẽ những câu nói không phù hợp với chủ đề của cậu chỉ có anh hiểu thôi. Chỉ khi có anh bên cạnh cậu mới có thể ngủ nên nếu anh đi khỏi cậu sẽ nhanh chóng ngồi dậy ngay thôi. Bởi khi cậu ngủ một mình là những giấc mơ kì lạ đó lại hiện về trong tâm trí  nên thức dậy khi anh đi khỏi như đã là một bản năng trong cậu.

-Được rồi, vậy em vào thay đồ rồi chúng ta cùng đi học!_ Anh vuốt mái tóc rối của cậu.

-Học! Cùng hyungie sao?_ ngạc nhiên

-Ừm! Em muốn học cùng trường với hyung chứ?_ Anh cười

Cậu thật sự rất ngạc nhiên. Mặc dù là anh em song sinh nhưng vì sức khỏe kém nên cậu đi học muộn đến hai năm lận. vẫn chưa học đại học được đâu.

-Nhưng Seobie chưa học xong cấp 3 mà!_ Cậu tròn mắt nhìn anh.

-Vì Seobie rất thông minh nên hyung để em học vượt cấp luôn. Em sẽ học kém hyung một lớp cùng với nhóc em của HyunSeung nha!

-HyunSeung?_ Lần đầu tiên cậu nghe thấy cái tên này.

Mặc dù Junhyung và hai tên Dooseung là bạn thân thời trung học của nhau. Ngoại trừ biết về thân thế gia đình anh ra thì chưa bao giờ Junhyung kể cho ai về nhóc em của mình cả. Yoseob đi học thân phận cũng được dấu kín nên bạn bè anh hay đồng nghiệp đối tác của ba anh rất ít ai biết đến cậu.

-HyunSeung là bạn thân của hyung, cậu ấy rất tốt.

-Vậy cậu ấy có quan trọng hơn seobie không?_ Cậu ngây thơ hỏi, cậu không muốn hyungie của mình bị ai cướp đi đâu.

Junhyung hơi ngạc nhiên vì câu hỏi của cậu, gì chứ? Cậu thật ngốc mà!

-Ngốc, đối với hyung, không ai có thể sánh bằng seobie đâu! Seobie là người hyungie thương nhất!_ Anh cười ấm áp, tay áp vào hai bên má cậu.

-Thật ạ?_ Cậu cười, đôi mắt long lanh sáng rực

-Dĩ nhiên rồi! Giờ thì đi thay đồ đi hyung đợi. Đồng phục hyung sẽ bảo quản gia mang lên cho em.

-Dạ!_ Cậu cười tươi, rồi cũng nghe lời chạy đi vệ sinh cá nhân.

Junhyung ngồi bên mép nệm nhìn theo cậu chạy vào, đôi mắt mông lung hiện nét cười buồn nhưng ấm áp

Seobie à! Nếu ai đó làm em phải tổn thương thì cho dù họ là ai hyung vẫn sẽ bắt chúng phải trả giá. Bởi em là người hyung yêu thương nhất. Biết không nhóc.

Junhyung từ nhỏ đã luôn tỏ ra là người rất trưởng thành. Sau tai nạn đó. Anh đã biết cuộc đời anh sẽ phải bảo vệ em trai mình mãi mãi. Ngoại trừ cậu thì bản thân luôn khóa chặt trái tim với tất cả mọi người. Không cho phép mình có một thứ tình cảm nào với bất kì ai. Bởi đối với Junhyung, anh chỉ tồn tại khi có Yoseob thôi.

Đang suy nghĩ mông lung thì điện thoại trong túi quần anh bỗng rung lên. Lấy điện thoại ra anh bắt đầu nghe máy.

-Appa gọi con.

-…

-Dạ, con sẽ tới ngay!

Kết thúc đoạn đối thoại ngắn ngủi. Junhyung hơi suy nghĩ một chút rồi tiếp tục lấy điện thoại ra nhấn dãy số quen thuộc.

-Tớ nghe nè!_ Tiếng Doojoon bên đầu dây vọng lại.

-…

-Ok! Nhưng HyunSeung và Kikwang muốn đến nhà cậu chơi vào tối nay.

-…

-Dù sao tụi này cũng chưa tới nhà cậu bao giờ mà!

-…

-Ok! Tối gặp nha!_ DooJôn tắt máy, trong lòng không khỏi tò mò về cuộc sống của thằng bạn thân.

Junhyung thở dài. Có lẽ đã đến lúc anh nên giới thiệu Yoseob với bạn mình. Dù sao không lâu nữa cậu cũng tới trường học cùng anh, sớm muộn gì mấy tên đó cũng biết chi bằng giới thiệu trước.

-Hyungie, đồng phục của em đâu!_ YS đứng trước mặt anh, trên người vẫn bộ đồ ngủ.

-Bác quản gia sẽ mang lên ngay.

-…

-Seobie, hyung phải đến công ty có việc gấp. Hyung sẽ đưa em đến trường rồi sẽ đi._ Anh nói với cậu

Nghe vậy YoSeob nhăn mặt. Cậu không muốn ngày đầu tiên đến trường mà không có anh đi cùng đâu. Cậu ghét cái cảm giác khi mà mới đến trường ai cũng nhìn cậu chằm chằm mà mỗi lần ba chuyển trường cho cậu vậy.

-Seobie không thích đi một mình đâu! Đến đó ai cũng sẽ nhìn Seobie thôi à!_ Cậu cúi đầu, giọng ỉu xìu.

Junhyung cười nhẹ. Cũng phải, Seobie của anh đi đâu cũng nổi bật mà. Nhưng cậu lại không thích bị mọi người nhìn như thế. Thôi thì đành vậy.

-Vậy hôm nay ở nhà mai chúng ta sẽ cùng đi học_ Anh vuốt tóc cậu

(gật đầu)

-Vậy em ở nhà chơi, đợi hyung về nghe không.

(gật đầu)

-Seobie ngoan!_ Anh cười hài lòng. Cậu không khác một đứa trẻ 5 tuổi chút nào, thậm trí còn hơn thế ấy chứ.

…………

Sau khi cùng Yoseob ăn sáng xong, Junhyung nhanh chóng lấy xe ra ngoài chạy thẳng đến tập đoàn JOK. Còn Yoseob thì ngoan ngoãn ở nhà ngồi chơi game với mấy chị giúp việc đã thân với cậu từ lâu.

-Á, không biết đâu, chị lại thắng Seobie rồi!_ Yoseob giận dỗi ném máy chơi game xuống đất.

-Thiếu gia, không phải cậu nói tôi không được nhường cậu sao?_ Eun Ji nói

Eun Ji là một cô gái mồ côi, lớn lên ở cô nhi viện. Được quản gia Choi xin ba cậu cho về làm khi ông bắt gặp cô đang lang thang ở ngoài đường. Vào làm trong gia đình YoSeob từ khi mới 15 tuổi nên cô khá thân với cậu.

Đối với cô YoSeob không chỉ là thiếu gia của mình mà còn là một người bạn, người thân của mình bởi cậu luôn vui vẻ tốt bụng không kì thị hay xem thường mọi người. Không chỉ riêng cô mà người trong nhà ai cũng rất yêu quý cậu.

Còn về phía đại thiếu gia thì lạnh lùng nên không ai có thể gần gũi với anh ngoài trừ chủ tịch, yoseob và quản gia.

-Nhưng Seobie đâu biết chị Eun Ji chơi giỏi như vậy! Không chơi nữa đâu!_ Cậu giận dỗi đứng dậy đi về phía salong ngồi.

Đang định mở tivi coi thì một chị giúp việc đang giữ cái gì đó thi thoảng lại sáng lấp lánh. Cậu bật dậy với gọi.

-Khoan đã!_ Yoseob chạy về phía cô gái.

-Thiếu gia có chuyện gì cần tôi làm sao?_ Cô gái ngạc nhiên.

-Không có, Chỉ là seobie muốn biết đó là cái gì thôi!

Yoseob chỉ về phía chiếc lọ thủy tinh trong suốt bên trong có đựng những con hạc giấy sáng lấp lánh nhìn rất đẹp mắt.

Cô giúp việc thấy vậy cười hiền. Thiếu gia của cô có lẽ thích cái này.

-Thứ ở trong lọ là hạc giấy. Tôi nghe nói là nếu ai gấp đủ một nghìn con hạc giấy để tặng cho người mình yêu thì hai người họ sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau nên muốn gấp chơi thôi.

-Tại sao không phải là 100, 1tr hay 10n...mà lại là một nghìn ạ?_ Cậu hỏi ngây thơ mắt vẫn không dời khỏi những con hạc giấy đang sáng lấp lánh.

Nghe thiếu gia mình hỏi vậy cô giúp việc ú ớ không biết trả lời thế nào!

-Cái..cái đó tôi cũng không biết đâu thiếu gia! Nhưng tôi nghĩ càng nhiều thì hạnh phúc sẽ càng lớn thôi_ Cô cười gượng cố bào chữa cho mình.

-Vậy Seobie sẽ làm để tặng Hyungie!_ Cậu nói, trong đầu thì bắt đầu tưởng tượng xem anh mình sẽ vui như thế nào khi cậu tặng quà cho anh

-Thiếu gia à! Đại thiếu gia là anh trai của cậu mà! Cậu phải tặng cho người mình yêu cơ!

-Nhưng giờ Seobie chưa có người yêu. Hiện tại Seobie chỉ yêu Hyungie thôi!_ Cậu thành thật nói.

Tất cả mọi người cứ nghĩ thiếu gia của mình chưa biết gì về tình yêu nên mới nói vậy nên chỉ cười với cậu.

-Một lúc nào đó cậu sẽ tìm được thôi!_ EunJi đi đến nói với cậu.

-Làm thế nào để biết được?_ ngây thơ hỏi

-Khi người đó làm cậu vui, hạnh phúc… và đau… tại nơi đây!_EunJi  áp một tay vào tim mình nói.

-Nae!_ Yoseob ghi nhớ câu nói đó, cậu cười trả lời mắt lại nhìn vào chiếc lọ thủy tinh.

-Thiếu gia thích sao? Tôi tặng cậu nhé!_ Cô giúp việc cười cười đưa chiếc lọ ra trước mặt cậu.

Yoseob hơi thắc mắc, cậu lại đưa mắt lên nhìn cô.

-Ơ! Vậy Seobie làm tim nuna đập nhanh, làm nuna hạnh phúc, vui vẻ… hả?

Rầm! Cô giúp việc như chết đứng. Khuôn mặt dần chuyển đỏ như hai trái cà chua. Có lẽ là chúng tim đen rồi đây. Mà sao thiếu gia của cô lại có thể ngây thơ đến như thế chứ. Nói thẳng thừng một cách không chút nề hà trước mặt bao nhiêu chị em thế này. Ngại chết mất thôi

Không biết nói gì, miệng ú ớ không nói thành từ. Cố vặn ra nụ cười méo nghuệch.

-Tại.. tại tôi thấy cậu thích nên...._ Cô nói mà tai bắt đầu nghe thấy tiếng cười khúc khích sau lưng.

Yoseob thì chẳng hiểu mọi người cười gì nên đành làm lơ cho qua. Rồi trong đầu bất chợt nghĩ ra một ý tưởng cậu chạy đến chỗ quản gia Choi lễ phép nói.

-Bác ơi,Seobie muốn mua giấy gấp cái đó được không ạ?_ Cậu nói tay chỉ về phía lọ thủy tinh.

-Thiếu gia đợi tôi 15’ nhé!_ Ông cười hiền.

-Dạ! Cảm ơn bác_ Cậu cười, đôi mắt to tròn trong veo như nước sáng long lanh.

Trong lúc chờ đợi, Yoseob đã xin một chút giấy của cô gái giúp việc rồi kéo Eun Ji ra bắt dạy mình cách gấp.

Yoseob quả thực rất khéo tay nha, chỉ dạy một lần là đã biết gấp rồi. Gấp lần thứ hai thì hạc giấy của cậu đã là con hạc đẹp nhất trong những con hạc mà mấy chị giúp việc dạy luôn.

Không hề sai dù chỉ một giây. Đúng 15’ sau đã có đầy đủ các loại giấy nhiều màu và bình thủy tinh đầy đủ kích cỡ được bầy biện đủ trước mặt cậu.

Yoseob không biết chọn cái nào nên đã mang hết chúng vào phòng để đồ chơi lúc trước của cậu và Junhyung rồi lấy mỗi loại giấy một ít cho vào chiếc giỏ tre nhỏ mang về phòng ngủ của cậu và anh chứ mang hết chúng vào phòng thì bừa bộn lắm Junhyung mà tức giận sẽ vứt hết ngay. Mất gấp với cả giấy luôn.

Haizzz! Từ lúc có cái trò hạc giấy này thì Yoseob cứ ngồi một mình trong phòng ngồi gấp mà không biết chán luôn. Đến giờ ăn trưa cũng không chịu xuống ăn chỉ khi bị EunJi nói Junhyung sẽ giận nếu cậu bỏ bữa thì cậu mới chịu ra ngoài ăn.

Yoseob ngồi gấp giấy chắc cũng phải hai ba giờ đồng hồ lận tay hơi mỏi nên trong lúc cậu vươn tay thì vô ý đụng vào mp3 của Junhyung để trên bàn làm mp3 rơi xuống đất vỡ luôn cái màn hình.

Yoseob méo mặt. Hình như đây là quà mà bạn Hyungie tặng thì phải. Liệu hyungie có trách cậu không đây!

-Thiếu gia có chuyện gì mà buồn vậy?_ Quản gia Choi đi đến hỏi.

-Seobie làm hỏng mp3 của bạn hyungie tặng rồi!_ Yoseob  xịu mặt kể nể_ Hyungie sẽ giận Seobie cho coi.

Choi quản gia thấy vậy chỉ cười. Gì chứ ông hiểu tính đại thiếu gia lắm. Giận ai chứ giận cậu thì mơ cũng không được.

-Tôi nghĩ nếu cậu thành thật nhận nỗi đại thiếu gia sẽ không giận đâu!

-Thật ạ!_

-Thiếu gia thương cậu như vậy cơ mà sao có thể trách cậu chứ!

Cậu nghe vậy thì gật gật đầu.

Đúng mà! Hyungie chưa bao giờ giận cậu cả. Lúc trước cậu cũng làm hỏng chiếc đồng hồ appa mua cho anh, chiếc đtdđ mà trong đó còn có số của mấy em người đẹp anh mới quen, làm chiếc áo chỉ có một trên đời của nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp rách làm đôi... mà anh cũng đâu có trách cậu chứ. (au: YoSeobie ngoan quá ta-.-)

-Cậu mau ra dùng bữa...còn đại thiếu gia..

-Hyungie có gọi cho con nói có lẽ tối mới về vì hyung ấy có chút việc bận rồi!_ Cậu nói.

-...

Quản gia Choi thở dài. Đại thiếu gia sao lại chỉ báo cho tiểu thiếu gia vậy chứ!!!

Vì dùng bữa có một mình nên Yoseob ăn rất nhanh. Cậu ăn một chút trái cây tráng miệng, lấy 1 li sữa về phòng rồi đóng chặt cửa luôn.

…..

Loáng cái trời cũng đã tối. Junhyung sau khi ngồi nhìn màn hình máy vi tính cuối cùng cũng chịu dừng lại. Ba anh đã bay chuyến bay sang Trung Quốc vào chiều nay vì chi nhánh bên đó cần kí hợp đồng với một tập đoàn lớn khác.

Khi gặp ba, anh đã rất giận khi ông lại tự quyết định đưa Yoseob sang nước ngoài mà không hỏi ý kiến của anh, hơn thế lại làm cậu bệnh nữa chứ. Chỉ khi nhận được lời xin lỗi thành khẩn từ ông anh mới hạ hỏa.

Và một lần nữa anh lại càng giận khi ba về nước mà lại không ghé về nhà gặp em trai mà đã phải bay gấp. a

Nhưng bản thân Junhyung cũng hiểu công việc ba anh chọn cần phải làm những việc gì. Và tất cả những điều ông làm đều vì muốn đem lại cuộc sống tốt cho hai đứa con mình.

Hơn ai hết, ông không vì công việc mà để mất đi tình yêu thương dành cho con cái. Ông luôn làm mọi thứ để có thể bù đắp cho hai đứa con yêu bị mất đi tình thương của người mẹ. Ông là người cha tốt.

Junhyung lái xe dời khỏi công ty. Anh không muốn Yoseob vì đợi mình mà ngủ muộn đâu. Với lại Doojoon cũng vừa gọi báo đang trên đường tới nhà anh rồi. Phải nhanh chóng về thôi.

Bíp...bíp

Yoseob từ trên nhà nghe thấy tiếng còi xe phát ra từ phía cổng. Chắc anh cậu đã về.

Không nghĩ ngợi gì nhiều. Cậu dọn mấy thứ đồ của mình bày ra rồi chạy một mạch lên giường đắp chăn ngang bụng giả vờ ngủ. Trong tâm trí đang nghĩ cách làm thế nào để anh không giận cậu về chiếc mp3 bị hỏng.

Vì hội DooJoon đi cùng một hãng xe với Junhyung nên tiếng còi và động cơ phát ra giống nhau làm Yoseob nhầm lẫn tưởng anh mình.

Thường thì ngài chủ tịch không cho bất kì ai vào biệt thự này vì đây là nơi đặc biệt chỉ cho gia đình ông ở. Còn khách thì ông sẽ tiếp tại một khu biệt thư khác mà khu biệt thự đó là nơi hai anh em Junseob ghét nhất. Lạnh lẽo, chỉ độc có hai màu trắng đen.

Nhưng bốn tên này là ngoại lệ. Trước khi họ đến thì Junhyung đã gọi điện nói trước với quản gia Choi là sẽ có bạn anh đến nhà chơi rồi nên có lẽ họ chính là những vị khách đầu tiên trong căn nhà này.

Nhìn qua bốn tên nhóc vị quản gia già cũng rất có thiện cảm với họ. Trên người phát ra khi chất cao quý , chân thật khiến con người ta nhìn vào không ghét là rất có cảm tình, cũng giống như hai thiếu gia của ông vậy.

Như lời Junhyung đã dặn từ trước. Ông cho người đưa bạn của Junhyung vào phòng tiếp khách đặc biệt của anh để họ được tự nhiên. Đem nước và một chút đồ ăn vào cho bốn vị công tử rồi cũng ra ngoài làm việc của mình.

Căn phòng khách này Junhyung cho người bày biện cũng không cầu kì cho lắm. Một bộ ghế salong màu kem, sàn nhà trải thảm lông rất ấm, một chiếc tivi tinh thể lỏng kèm bộ máy chơi game . Không gian không rộng cho lắm nhưng cũng đủ để mấy tên này quậy tưng bừng. Căn phòng ở đối diện phòng anh em Junseob nằm cách li với các phòng khác khoảng cách khá xa nên cho dù có quậy thế nào cũng không sợ làm phiền đến bất kì ai ở phòng bên cạnh.

-Sao Junhyung vẫn chưa về vậy nhỉ?_ DooJoon cằn nhằn, mày nhíu lại

-Cậu ấy nói đang trên đường về mà!... Aigiooo, khát quá.._ HyunSeung nói tay với lấy li nước trên bàn.

-Seungie, đây là ai vậy?_ DongWoon hỏi, tay cầm chiếc khung ảnh vừa vớ được trên kệ tủ.

-Có lẽ là Junhyung đó!_ HyunSeing không cần liếc nhìn trả lời. Gì chứ, Jang đại công tử hiểu rõ bạn anh lắm.

-Không có đâu! Còn người bên cạnh Hyungie nữa!_ Kikwang giờ mới có cơ hội tiếp cận Woonie nhà ta lập tức thể hiện.

Nghe vậy hai tên đàn anh kia lập tức chạy bổ đến giật lấy khung ảnh từ tay DongWoon. Cả tám con mắt chăm chú nhìn vào tấm ảnh. Không phải Junhyung ghét chụp hình với người khác lắm sao?

Trong ảnh, Junhyung cười rất tươi, nụ cười mà chưa một ai từng thấy, anh đang xoa đầu cậu nhóc mái tóc bạch kim có nụ cười tỏa nắng vòng hai tay ôm chặt anh. Cậu như một thiên thần vậy.

Trong khi Kikwang và HyunSeung đều đang suy nghĩ xem đó là ai thì DooJoon lại chỉ chú tâm nhìn vào nụ cười đó, nụ cười đẹp đến hút hồn người. Còn DongWoonn thì cảm thấy khuôn mặt cậu nhóc tóc vàng đó rất quen nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu rồi.

-DooJôn, cậu gặp bao giờ chưa?_ HyunSeung huých vai DooJoon.

-À..ơ..chưa!_ Tỉnh mộng

-Hay đó là em trai hyungie?_ Tên lùn phát biểu.

Bốp...bốp...bốp...

Ba cánh tay lập tức lấy đầu tên nhùn làm điểm dừng. Kể cả DongWoon luôn.

-Cái thằng ngốc này. Junhyung và cậu nhóc này nhìn đâu có giống nhau chứ! Sao là anh em được!

-Hay là người yêu???_ DongWoon đoán mò. Vì vừa bên Mĩ về nên cả hai người cậu đều chưa gặp lần nào.

-Có lẽ...nhưng tụi này đâu có bao giờ nghe hắn nói gì chứ! Với lại tên này lúc nào cũng bận, hay chơi gái làm sao có người yêu được_ HyunSeung gật đầu, tay vuốt vuốt cằm ra vẻ suy nghĩ.

-Hay chúng ta sang phòng Junhyung đi! Có lẽ trong đó sẽ có manh mối!_ Kikwang Hình như phòng hyung ấy ở bên cạnh đó.

-…

Bốn tên nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn nhau cười cái rõ gian sau cùng là gật đầu cái rụp.

……..

Vì Yoseob để cửa hé nên có nghe thấy tiếng động. Cứ nghĩ đó là anh nên cậu nhanh chóng nằm lại như cũ nhắm mắt giả vờ ngủ như bình thường.

Về phía bốn tên kia. Cứ hành xử như bốn tên trộm vậy. Đi rón rén nhẹ nhàng không một tiếng động nào luôn. Cùng nhìn về phía giường. Hình như có người đang ngủ.

(Nhìn nhau)

(Tiến lại gần)

(Bất động)

Cả bốn tên như bất động tại chỗ nhìn về phía cậu nhóc đang ngủ trên giường.

Khuôn mặt trắng hồng với hai chiếc má bầu bĩnh, đôi mắt khép chặt với hai hàng mi dày cong vút, chiếc mũi nhỏ xinh xắn, đôi môi anh đào chúm chím phớt hồng tự nhiên. Thật sự đẹp đến mê mẩn

Tất cả ánh mắt cùng dừng lại ở mái tóc bạch kim. Rồi lạị cùng làm một động tác là nhìn vào tấm ảnh DongWoon đang giữ sau đó lại ngước lên nhìn cậu.

Im lặng.

Im lặng…

YoSeob nhắm mắt hồi lâu. Bản thân thấy hơi kì lạ khi không thấy có tiếng động nào. Cậu từ từ mở mắt.

Bốn con người khuôn mặt lạ hoắc đang chăm chú nhìn cậu.

(chớp mắt)_ YoSeob

(chớp mắt)_ bốn tên còn lại.

Yoseob bật dậy. cũng là lúc bốn tên kia cùng loạt nhảy lùi một bước ra phía sau.

Yoseob nhìn họ, đôi mắt bắt đầu long lanh ẩn nước. Yoseob vốn never giao tiếp với người lạ. Cậu sợ gặp người lạ lắm, hai cánh tay trong chăn bắt đầu run lên.

Về phía mấy tên kia thì lại chỉ chăm chú nhìn vào đôi mắt đó. Đôi mắt trong veo không chút tạp chất…

Chỉ có HuynSeung là cảm thấy bất thường từ ánh mắt đó. Anh chàng bắt đầu lên tiếng.

-Các cậu, tớ nghĩ chúng ta nên ra ngoài. Tớ cảm …!_ Giọng nghiêm nghị

-Ra ngoài! Các người là ai?_ YoSeob la lớn cắt đứt câu nói tiếp theo của HyunSeung. Giọng cậu run run.

-Ơ!_ Mấy tên chết sững nhìn nhau_ chúng tôi chỉ là…

-Đi đi…ra ngoài…_ Cậu thét lớn, nước mắt bắt đầu rơi. Hyungie đâu? Mấy người này là ai?

Bốn tên quậy sợ quá, trong lúc quấn trí chỉ làm theo lời cậu chạy thẳng ra khỏi phòng.

Chỉ trong vòng 2 phút tất cả mọi người đã có mặt ngoài cổng. Riêng EunJi và quản gia Choi thì bước vào phòng xem cậu thế nào.

-Hyungie đâu…hức ..hyungie.. Con muốn hyungie cơ…hức..hức

-Thiếu gia bình tĩnh đi nào…_ EunJi cố gắng chấn tĩnh cậu.

-Không….hyungie…hức..hyungie của Seobie đâu rồi!...

.. Riêng mấy tên ngốc chỉ vì tò mò mà gây ra chuyện cũng không biết. Chỉ đứng bất động ở ngoài cùng mấy cô giúp việc chờ đợi. Phòng Junseob là phòng cách âm nên không ai nghe được gì hết.

-Có chuyện gì vậy?_ Junhyung đi đến chỗ mấy tên bạn, anh thấy hơi lạ khi mọi người tập trung ở đây đông quá. Chỉ vì tắc đường mà anh về hơi trễ.

-Hyungie, Không hiểu sao cậu nhóc bạch kim đó khi nhìn thấy tụi em lại khóc nữa…_ Kikwang khó hiểu nói.

-Gì? Seobie sao?_ Junhyung nghe thấy hai từ bạch kim đã lồng lộn cắt đứt câu nói của Kikwang mà đẩy cửa chạy vào trong phòng.

Ngoại trừ mấy cô hầu phòng trong nhà thì chỉ có mấy tên kia là đang mở lớn mắt khi lần đầu thấy một Yong Junhyung lạnh lùng, luôn bình thản trước mọi việc lại có thể hấp tấp vì một người như thế.

-Seobie, em sao vậy!_ Junhyung bạo lực xô EunJi ra.

-Hyungie…sao giờ hyungie mới về vậy?_ Yoseob hoảng loạn ôm lấy anh trai.

-Hyungie xin lỗi! Xin lỗi em_ Anh ôm chặt em trai vào lòng.

Quản gia Choi thấy vậy thì ra hiệu cho EunJi cùng mình ra ngoài. Còn 4 tên kia thì cái tính tò mò vẫn không buông tám con mắt cứ tranh nhau nhòm qua khe cửa nhìn vào.

-Sao cái cô gái kia cứ che hết màn hình vậy kìa!_Hyunseung

-Tên Yong kia làm gì mà cứ ôm khư khư cậu ta vậy chứ?_ DooJoon

-Tránh ra đi cái con nhỏ mông to kia!_Hyunseung

-Em đâu có thấy mông nuna đó to đâu! Hyung thật là!_Kikwang

-Hai người đang ngắm mông phụ nữ sao?_ Dongwoon nhíu mày nhìn hai tên KiSeung

-Ơ đâu có!_ (đồng thanh)

-Im lặng cái coi_DooJoon

Cạch! Rầm

Quản gia Choi bất ngờ mở cửa làm bốn tên bất ngờ theo đà ngã về phía trước đánh Rầm một cái.

Cả lũ theo bản năng ngước nhìn về phía trước. Junhyung đang nhìn họ.

-Hê..hê! Chào cậu!_ Đúng là bốn tên ngốc

-Các công tử_ Lão quản gia cười hiền. Mặc dù họ làm YoSeob sợ nhưng ông vẫn không thể không thấy bốn vị công tử này thật khôi hài.

-…_ Junhyung không nói gì chỉ đánh mắt ra hiệu cho mấy tên quỉ về phòng khách.

Hiểu ý HyunSeung, DooJoon, Kikwang liền nhe răng gật đầu. Còn DongWôn không hiểu lắm nên bị anh trai HyunSeung kéo tay đi nốt.

…………………..

Au: Hy vọng mọi người ủng hộ để au lấy đó làm động lực mà viết tiếp nha! Cảm ơn nhiều. (gập người 90 độ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro