Tiếp nè...è.eeee! ^^

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đã chắc Ys đã bình tĩnh lại, cậu đang ngoan ngoãn áp má tựa vào ngực anh. Junhyung thấy cậu vẫn chưa ngủ nên xoa đầu cậu hỏi.

 -Sao không ngủ đi nhóc!

(lắc đầu) Yoseob ngồi thẳng người dậy.

-Tại sao?_ Anh thắc mắc.

 Yoseob ngồi dậy, nước mắt vẫn còn vương trên gò má. Cậu xuống giường chạy về phía tủ đồ lấy ra một chiếc hộp nhỏ rồi trở về ngồi cạnh anh.

 -Seobie làm hỏng đồ của hyungie!_ Giọng cậu hối lỗi.

 Junhyung ngạc nhiên nhìn chiếc mp3 đã bị vỡ. Anh cười nhẹ.

 -Hyung không giận em đâu…

 -Thật ạ!

 -Ừ! Nhưng có người sẽ giận đấy!_ Anh cười chọc cậu!

 -…

 -Cậu ấy đang ở bên đó. Em cò dám cùng hyung sang đó xin lỗi không?

 -Họ có phải người xấu không hyungie. Mấy người đó làm seobie sợ mà!_ Ys ngây ngô hỏi. Cũng tại 4 người họ không biết từ đâu đến mà lù lù đứng trước mặt cậu làm sợ hết hồn.

 -Không, mấy tên quỉ đó rất tốt. Chắc là muốn vào phòng hyungie quậy nhưng không biết trong phòng còn có em nên mới vậy… Có đi cùng hyung?_ Anh cười thật ấm áp, ôm cậu vào lòng.

 Yoseob ở trong lòng anh trai, một tay chống cằm, mắt nhìn lên trời ra chiều suy nghĩ. Và đây là kết quả

 -Seobie sẽ đi cùng hyungie!

 -Vậy đi!_ Anh nắm tay câu kéo đi!

 Về phía hội Doojoon. Trong lúc hai tên KiSeung đang phân vân không biết giải thích với cục băng ngàn năm như thế nào thì Doojoon vẫn đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình. DW thì có vẻ bình thường vì cậu nhóc mới đến nên có lẽ chủ nhà sẽ không làm gì cậu đâu.

 Mỗi người một góc tâm trạng. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng của hai tên KiSeung. Bỗng Junhyung bước vào.

 -E hèm!_ Anh hắng giọng.

 -A…Junhyung đẹp dzai, tụi em biết nỗi rồi! Đừng trách phạt tụi em nha hyung!_ Kwang tiên phong nhảy bổ đến ôm chân anh.

 -Đúng đó, tớ cũng không có cố ý đâu! Huhuhu_ Tiếp đó là huynseung nhảy đến ôm bụng anh năn nỉ.

  Junhyung nhìn hai tên nhóc mà bật cười. Sao có thể trách chúng được, mấy tên này đâu có biết gì về seobie của anh đâu chứ. Nhưng Junhyung chợt khựng lại nhìn về phía DJ. Hắn đang suy nghĩ cái gì đó rất lạ, đôi mắt mông lung nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên tủ.

 Đúng vậy. Chỉ một chút hành động nhỏ cũng không thể vượt khỏi tầm nhìn của Yong đại thiếu gia đâu! 

 Doojoon! Cậu không thể.

 -DJ, cậu…

 Huých …huých

 Dứt hai tiếng động. Hai tên KiSeung đã bị ngã nhào xuống nền đất. Lập tức tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Junhyung.

 Yoseob đứng cạnh Junhyung, hai tay ôm chặt anh như sợ bị cướp mất. Cậu chính là người đã tung hai phát đạp về phía hai tên ngốc kia đó.

 -Seobie, em vào đi!_ Junhyung nắm tay cậu kéo vào.

 Cùng lúc đó, anh lại bắt gặp ánh mắt tên bạn đang nhìn về phía cánh tay anh đang nắm chặt tay Yoseob.

 -Tôi nghĩ chúng ta nên giới thiệu một chút nhỉ!_ HS bắt đầu mở màn. Tay xuýt xoa cái mông của mình.

 -À..ừ!_ Cuối cùng DJ cũng lấy lại được bình tĩnh.

 -Đây là Woonie, em trai tớ!_ HS

 -Junhyung hyung!Xin lỗi vì đã làm cho cậu ấy sợ!_ DW lễ phép chào kèm theo lời xin lỗi.

 Junhyung điềm đạm gật đầu cười nhẹ. Còn về phía YS, cậu nghe cái tên này thật sự rất quen nhưng vẫn không tài nào nhớ nổi.

 -HS, DJ bằng tuổi hyung. Kwang, em trai của DJ hơn em một tuổi. DW, em trai HS bằng tuổi em. Yoseob 21 tuổi_ JH điềm tĩnh giới thiệu.

 -What? Tên nhóc này mà 21 tuổi sao?_ HS hét lớn.

 -Vậy mà em cứ nghĩ, cùng lắm chỉ được có 15 thôi. Bằng tuổi Woonie cơ đấy.

 -Yo Seob…Yoseob…_ DW lẩm bẩm.

 Thấy DW cứ ngồi nói chuyện một mình. Tất cả lập tức đổ mắt về phía cậu nhóc

 -A! Yong YoSeob, cậu là Yong YoSeob?_ DW hét lớn nhìn thẳng mặt Ý hỏi.

 Yoseob nghe mà giật bắn người. nghiêng người về phía anh, vô thức gật đầu thay cho câu trả lời.

 -Cậu không nhớ tớ sao? Tớ nè, chúng ta đã gặp nhau bên Mỹ đó_ DW hứng khởi nói.

 Yoseob nghiêng đầu suy nghĩ, đôi mắt mông lung cố tìm điều gì đó mà cậu đã để ở một góc trong bộ não.

 -Là cậu sao?_ YS reo lên đưa tay chỉ về phía DW

 -Đúng là cậu mà! Vậy mà tớ cứ nghĩ mình nhầm đấy!_ DW chạy đến ôm YS rất tự nhiên.

 Yoseob khựng lại. Cậu không quen với hành động hơi quá này của DW chút nào. Có lẽ DW ở Mĩ lâu nên bị nhiễm văn hóa của nước Mĩ cùng nên.

 -Hai đứa quen nhau sao?_ Jh ngạc nhiên

-Thức ra thì…._ DW mơ màng kể lại ko để ý đến ánh mắt khác lạ từ phía cậu nhìn mình.

 DW ngồi xuống ghế kể lại. Cậu nhóc vô tình gặp YS khi thấy cậu đang đi qua đường mà không để ý đèn giao thông đã chuyển sang màu đỏ. Cùng lúc đó không xa có một chiếc moto, chủ tay lái đang trong tình trạng say xỉn nên không làm chủ tay lái. Khi YS nhận ra thì đã quá muộn, tưởng sẽ chết nhưng cũng may có DW nhìn thấy kịp thời kéo cậu vào nề đường. Và hai người biết nhau từ đó.

 Cậu chuyện kết thúc ngắn gọn qua lời kể của DW. Tiếp theo đó không gì khác chính là muôn vàn tia lửa điện của Junhyung nhắm thẳng vào Ys mà bắn.

 Biết được nguy hiểm đang cận kề cậu không biết nói như thế nào đành cúi đầu im lặng.

 -E..hèm! Vậy sao seobie?_ Junhyung cười nguy hiểm, tay đồng thời đưa lên không ngừng vỗ vào lưng cậu.

 Lần này chết thật rồi! Yoseob méo mặt, ngước lên nhìn anh cười giả ngố. Nhưng anh không hề tỏ thái độ gì chỉ nhìn cậu

 Biết lần này không thể thoát được. Thôi thì đành xin lỗi hyung vậy. dù sao cũng tại mình mà đúng không Yo Seob.

 Mấy tên ngoài cuộc thì lại không hiểu mô tê gì hết. nhìn không khác những tên ngố.

 -Seo…bi…e!_ Junhyung nhấn giọng. Lập tức Ys nhích lại sát chỗ anh, hai tay lay lay người Junhyung.

 -A..Seobie…hyungie.._Cậu nói nửa chừng.

 -Đã nói là em phải cẩn thận mà! Nếu lúc đó xảy ra chuyện gì thì làm sao đây?_ Không khí trong phòng lập tức thay đổi sau câu nói lớn của anh

 Junhyung tức giận. Trong một phần vạn giây không kiềm chế nổi mà to tiếng mắng cậu. Chỉ mới nghĩ đến cái hình ảnh cậu sắp bị chiếc xe mô tô đó cán vào là anh như muốn điên lên.

 Junhyung bất chợt la lớn làm YS không khỏi giật mình. Chiếc cốc thủy tinh trên tay rơi xuống nền đất vỡ tan.

 -Đừng to tiếng vậy chứ? YoSeob sợ rồi kìa_ DJ lên tiếng, mắt nhìn về phía cậu.

 -Hức…Seobie..sai..hức …sai rồi. Seobie không ngoan, không nghe lời hyungie và appa…. 

  Lần đầu tiên thấy Junhyung nổi giận với mình. Quả thật rất đáng sợ. tim như thít chặt lại, lồng ngực run lên từng hồi. Đôi mắt sợ sệt nhìn anh…

 -Ơ…Seobie…em_ Junhyung như bừng tỉnh. Đưa mắt nhìn em trai định nắm lấy tay cậu. 

 Yoseob sợ sệt, cánh tay vô thức rụt lại về phía mình. Đôi mắt đỏ lên, người hơi lùi lại phía sau lé tránh anh.

 Lần này Junhyung thực sự sợ hãi. Chỉ vì không kiềm chế nổi mình mà anh lỡ to tiếng với cậu. Anh đang làm gì vậy? Ai sợ anh cũng được nhưng cậu thì tuyệt đối không thể.

 -Seobie. Hyung..hyungie xin lỗi!_ Nhanh chóng kéo cậu vào lòng khóa chặt. Anh ghét nhìn ánh mắt đó, ghét cậu nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi đó, ghét cậu từ chối anh. Tim bất giác nhói lên từng hồi.

 -Hức…hức…oa..oa..oa!_ Cuối cùng cũng đi đến đỉnh điểm. YS khóc ngon lành trong lòng anh._Seo..seobie…ghét…hức..ghét..hyungie..ghét…hức..ghét…ghét lắm…huhuhuhu .

 Đáng đời Yong Junhyung. Ai cho dám bắt nạt tiểu thiếu gia YoSeob chứ? Nếu YS ghét anh thật thì biết làm sao đây.

 Trời ơi! Cậu nói ghét anh đó Junhyung à? Có lẽ bây giờ anh sợ còn chẳng kém gì cậu. Cố gắng lấy hết nội lực dỗ dành tu luyện nhiều năm của mình ra. Junhyung không ngừng vỗ về dỗ dành cậu nín khóc…

 ….

 15p sau! Cuối cùng YS cũng ngừng khóc mặc dù đôi mắt cậu vẫn còn đỏ hoe mọng ứ nước. Khóc mệt lả cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành trong lòng anh. 

 4 tên DooSeung và Kiwoon suốt từ nãy giờ chỉ bất động nhìn cặp đôi Junseob nãy giờ mà không nói được lời nào. Miệng há to hết cỡ nhìn bộ phim tình cảm đang diễn ra thật sự ngoài đời.

 -Các cậu ngậm miệng lại đi! Nước miếng chảy đến nơi rồi đó!_ JH trở lại phong thái điềm đạm như mọi ngày.

  Chỉ một câu đá đểu của Jh. Lập tức 4 tên bừng tỉnh đốp lại lập tức.

-Sao hyung lại nói em vậy chứ!_ DW mở màn.

-Cậu nói tụi tớ, còn cậu thì sao? Có phải người lúc nãy nổi giận, lo lắng, dỗ dành Yoseob là đại thiếu gia Yong Junhyung không vậy?_Jang đại công tử cũng cao tay quá ha.

 -Thì sao chứ? Các cậu bất mãn gì à?_ JH cười nửa miệng.

 -Đâu có! Ai lại dám bất mãn với Junhyung đáng kính của chúng ta cơ chứ! Đúng không mọi người?_ Kwang nháy mắt ra hiệu.

 -Đúng..đúng vậy!_ Hai anh em họ Jang đồng thanh.

 -Mối quan hệ giữa cậu và Yoseob là gì?_ DJ nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng. Junhyung không nói gì nhiều về cậu ngoại trừ cái tên và tuổi của cậu

 Junhyung cười nhạt. Anh biết tên bạn mình đang nghĩ gì và muốn gì. Nhưng rất tiếc ai cũng có thể nhưng Yoseob thì không bao giờ. Bởi Yoseob chỉ có thể là đứa em trai ngoan ngoãn ở bên cạnh anh mãi mãi. Anh sẽ không cho phép bất cứ kẻ thứ 3 nào xen vào giữ anh và cậu đâu. Cậu chỉ cần ở được anh bảo vệ là đủ rồi.

 Cứ cho là anh ích kỉ, anh xấu xa… anh chấp nhận tất. anh có thể vứt bỏ mọi thứ nhưng thiên thần của anh thì không bao giờ.

 -Joonie, Hyung nhìn mà không đoán được sao?_ Kwang

 -Nhìn cũng phải biết họ là người yêu chứ!_ HS nối tiếp.

 -Là em trai… chúng tôi là… anh em song sinh_Jh thản nhiên nói, tay mân mê mái tóc cậu.

 -Cái gì? Em trai… anh em song sinh??!_ KiWoon và DooSeung đồng thanh nói lớn.

 Tiếng nói khá to! Yoseob nghe động hơi cựa mình. Cả lũ thấy vậy thì lập tức im phăng phắc.

 -Seobie rất nhạy cảm với âm thanh!

 -Anh em thật sao? Nhưng tớ thấy hai cậu đâu có giống nhau chứ! Huống hồ lại là anh em song sinh _ HS nói nhỏ như tên ăn trộm.

 -Ừm! Từ khi sinh ra thì Yoseob rất giống umma còn tớ thì lại giống appa nên người ngoài nhìn vào sẽ không nhận ra đâu.

 Biết được hai người là anh em DJ nén mừng trong lòng. Vậy là họ không phaỉ như anh nghĩ.

 -Em thấy hyung nên đưa cậu ấy về phòng đi ạ!

 -Seobie sợ ở một mình khi ngủ. Hyung không thể dời em ấy được._ Giọng Junhyung nhẹ băng như nàn gió, phảng phất nét buồn

 -Tại sao? Chỉ là ngủ thôi mà!

  Nhìn vào khuôn mặt mong ngóng của đám bạn Junhyung không biết nên trả lời ntn nữa. Anh thực sự cũng không muốn ai biết nhiều về cậu đành thở dài 

 -Nhiều chuyện các cậu không biết lắm! Khi thích hợp tớ sẽ nói!

 Cả lũ đồng thanh bài ca thở dài. Sao lại làm người khác tò mò vậy chứ? Đã nói thì phải nói hết đằng này nói được có chút xíu lại thôi. Tụt hết cả hứng.

  -Cũng muộn rồi! các cậu về đi! Tớ đưa Seobie về phòng không tiễn mấy người được! Xin lỗi.

  -Không sao! Sáng mai gặp ở trường!_ HS cười nhẹ

 -Tụi em về nha hyung!_ Kiwoon.

 -Tạm biệt!_ DJ huých nhẹ vào vai JH

 Junhyung bế yoseob về phòng. Anh nói với quản gia tiễn khách giúp mình rồi sai người vào dọn bãi chiến trường của mấy tên bạn còn mình thì trở về phòng ngay sau đó!

 Đặt cậu nằm xuống giường. Junhyung mở tủ đồ gần đó lấy ra bộ đồ ngủ. Nhanh chóng thay đồ Junhyung ngồi trên chiếc ghế xoay cạnh mép giường ngắm nhìn cậu. 

 Không biết ngày mai khi tỉnh dậy cậu có còn giận anh nữa không. Hy vọng cậu sẽ quên hết chuyện tối nay đi. Quên hình ảnh 1 Yong Junhyung hung dữ với đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí đó… Anh không muốn trong đôi mắt cậu- đứa em trai luôn coi anh mình là hoàn hảo nhất có dù chỉ một chút thứ xấu xa nào đó của anh…

 Ngồi mân mê những lọn tóc mái của cậu. Anh cũng dần chìm vào giấc ngủ. Đầu gục xuống mép nệm, một tay nắm lấy tay cậu ngủ thiếp đi.

…….

 Junhyung tỉnh dậy. Anh hơi giật mình khi vừa mở mắt thì khuôn mặt Yoseob đã hiện hữu trước mặt. Cậu đang nhìn anh.

 -Seobie! 

 Thấy anh nhìn mình, cậu chỉnh lại tư thế ngồi bó gối lại. hình ảnh tức giận của anh tối qua cậu vẫn còn nhớ rất rõ.

 -Xin lỗi em Seobie. Chỉ tại hyung lo lắng cho em mà không kiềm chế được bản thân mà gắt lên như vậy!_ Giọng anh trầm xuống.

-…

-Em sợ và ghét hyung lắm đúng không?_ Anh cười buồn.

-Không có!_ Yoseob nhanh chóng trả lời sau câu nói của anh. Cậu sợ anh hiểu lầm lắm.

 -Chỉ là Seobie không thích Hyungie của tối qua thôi!_ Cậu cúi gầm mặt. giọng nhỏ xíu.

 Nghe vậy junhyung không nén nổi vui mừng nhanh chóng ôm cậu vào lòng.

 -Xin lỗi! Hyung hứa sẽ không như vậy nữa…Em hãy quên hyungie của hôm qua đi!

 -Ừm… Nhưng hyungie phải đáp ứng một yêu cầu của em _ Cậu đẩy anh ra chống nạnh nói.

 -Được! Vậy em muốn hyung làm gì???

 -Seobie muốn học cùng lớp với hyungie cơ!_ nhõng nhẽo

 -Được!_ Jh lập tức đồng ý.

 Hơ hơ! Dễ dàng vậy sao? YS ngạc nhiên nhìn anh mình

 -Hyungie không phản đối sao?

 -Có, nhưng hyung đâu dám cãi lời của tiểu thiếu gia Yo Seob chứ?_ Junhyung làm bộ mặt đáng thương mếu máo nhìn cậu.

 Yoseob chu mỏ, anh đang muốn chọc cậu đây mà! 

 -Cho hyung sợ chết luôn!

 YS đạp mạnh chân anh sau đó chuồn thẳng vào nhà vệ sinh bỏ lại tiếng kêu đau đáu của anh.

 -Aaaaa..! Em dám làm vậy với hyung sao Seobie?

 Junhyung mếu máo ôm cái chân đáng thương. Đáng đời Yong đại thiếu gia. Ai cho dám chêu chọc cậu chứ?

……….

 Sau khi JunSeob vệ sinh cá nhân và ăn sáng song thì cậu ngồi lóng ngóng đợi anh. Vừa đây ko biết anh đi đâu rồi.

 -Ủa! hyungie đâu rồi ạ?_ YS ngó quanh thì không thấy anh đâu.

 -Thiếu gia vào gara lấy xe rồi thưa cậu!_ EunJi 

 -Dạ!_ YS cười tay vẫn ôm chiếc bánh mặc dù đã ăn sáng no nê.

 Sau chuyện tối qua tất cả mọi người đều rất lo lắng cho cậu. Sáng nay khi thấy cậu vẫn cười đùa vui vẻ, ăn uống ngon lành như không có chuyện gì thì mới thở phào nhẹ nhõm được.

 Bíp…íp.pppppp

-Nhóc, lên xe đi học!_ Junhyung từ trên chiếc limo mui trần với gọi.

 Về phía YoSeob, cậu giật bắn mình khi nghe tiếng còi xe. Liếc xéo anh một cái, chào quản gia và mọi người mới lên xe đi học. đúng là một đứa trẻ ngoan trả bù cho ai kia. 

Sau khi lên xe, Junhyung đã phải chịu một trận tơi bời từ điệp khúc bất diệt của nhóc em vì đã làm cậu giật mình.

 -Seobie…tỉnh đi nào_ Junhyung lay lay người cậu. Thật là, ngồi trên xe chưa đầy 15’ mà cậu đã ngủ ngon lành rồi.

 -Đến nơi rồi sao hyungie_ YS rụi rụi mắt

 -hyung đưa em đi gặp giáo viên sau đó hãy cũng Woonie vào lớp nhé!_ Anh vừa đi vừa kéo cậu nói.

 -Ơ! Không phải Woonie…_Ys ngạc nhiên. Không phải DW học lớp dưới sao?

 -HS nói DW muốn vào học cùng cả nhóm luôn nên…

 YoSeob gật đầu. Vậy cũng tốt, dù sao DW cũng quen cậu từ trước nên sẽ thân hơn với những người khác.

 Junhyung đưa cậu đến chỗ DW sau đó anh trở về lớp đợi cậu.

 Vì đến trường muộn nên YS và DW quyết định đợi đến khi tiết học đầu trôi qua mới vào học, cả hai tên nhóc điềm nhiên cười đùa với nhau đi xuống căng tin mua đồ ăn với nhau.

 Yoseob bình thường không có đem theo tiền nhưng hôm nay trước khi đi học anh đã đưa cho cậu tiền và thẻ tín dụng phòng khi cần mua gì thì có thể lấy ra tiêu.

 Vốn luôn theo cạnh anh từ nhỏ. Đi học thì luôn có người đi cùng nên mặc dù đã 18 tuổi nhưng kinh nghiêm tiêu tiền là rất ít nên cậu hơi lung túng trong việc trả tiền cho chị bán hàng.

 Kể cũng khổ. Khi trả tiền YS liên tục hỏi chị ta là đã đủ tiền chưa mà chị ta cứ đứng ngây ra đó nhìn cậu và DW gật gật đầu mà không biết mình gật đầu vì cái gì. (au: Hám dzai) Bất quá đành phải nhờ DW giải quyết dùm mới xong.

 Về phía lớp học. Junhyung sau khi nhận được tin nhắn của cậu nói sẽ vào lớp ở tiết học sau nên Yong đại thiếu gia chán nản gục đầu xuống bàn ngủ luôn. 

 Sao lại cùng Woonie xuống căng tin bỏ lại anh chỗ này chứ?

 Không khác anh là bao. Kwang cũng mong ngóng không kém. Anh Ki nhà mình vốn đã đổ rầm ngay cái nhìn đầu tiên với DW rồi.

 Cuối cùng cũng hết tiết học. Hai tên nhóc SeobWoon cùng nhau trở về lớp học theo hướng dẫn của DJ. 

 Cả hai men theo dãy hành lang tầng hai. Lớp học của anh ở cuối dãy.

 Thật là phiền chết mất. Hai tên nhóc này hễ cứ đi đến đâu là bọn con gái cứ hét ầm cả lên làm DW ngại ngùng chỉ biết cười trừ, riêng YoSeob vốn ít giao tiếp nên cậu không quan tâm đi nhanh về lớp.

 Đẩy cánh cửa lớp cậu bước vào trong sự bỡ ngỡ của tất cả mọi người. Cánh con gái lại tiếp tục bài ca chữ “A..Á” khi thấy hai mĩ nam bước vào lớp mình. Chỉ có một cô gái vẫn im lặng không ai khác ngoài Go Hara.

 Nhìn khắp phòng học nhưng cậu lại không thấy anh đâu, cả hai tên Dooseung cũng không có luôn, chỉ thấy Kwang đang nằm gục bàn xuống đất ở góc cửa sổ. 

 -A..Kwangie kìa!_

 DW reo lên khi thấy Kwang, cậu kéo Ys tiến tới

-Kwangie! Mọi người đâu cả rồi.

 Kwang ngái ngủ ngước đầu nên tỏ vẻ khó chịu. Ai lại làm phiền giấc ngủ của cậu nữa đây.

 Mở mắt. khuôn mặt DongWoon hiện hữu ngay trước mặt. Kwang bừng tỉnh ngồi bật dậy.

 -Woonie, Yoseob

 -Mọi người đâu cả rồi!

 DW cười cười nói mà không biết nụ cười của cậu làm tim ai đó đang đập loạn nhịp luôn.

 -Cậu ấy bị sao vậy?_ YS nhìn bộ mặt ngố của Kwang hỏi.

 -Kwangie, hyung sao vậy?_ DW cũng khó hiểu, đưa tay phe phẩy trước mặt kwang và đập cái vào tay cậu.

  Kwang như tỉnh mộng, quay đi tránh ánh nhìn của DW chứ cứ để thế này thì tim anh chàng sẽ đập không ngừng nghỉ mất. Gãi đầu trả lời.

 -Họ ra ngoài có chút việc. Cô MinYong có chút việc bận nên tạm thời Yoseob ngồi cùng hyungie, Woonie ngồi cùng hyung_ Nói đến đây Kwang không ngừng mừng thầm, cô MinHee quả thật sáng suốt khi sắp xếp chỗ mà.

 DW thấy vậy nhăn mặt. Cậu nhóc muốn ngồi cạnh YoSeob cơ.

 -Sao lại vậy? Em muốn ngồi cạnh Seobie cơ!

 -Vì trong lớp chỉ còn chỗ hyung và hyungie là còn chỗ trống thôi! Cô MinYong có bảo hyung sang chỗ Hyungie ngồi nhưng hyung ấy không đồng ý!_ Nghĩ đến mà đau lòng, Kwang chỉ vừa mới đặt chân đến chỗ Junhyung đã bị đạp bay một cách không thương tiếc rồi.

 -Vậy chỗ của tớ và Hyungie ở đâu vậy!_ YoSeob hỏi, đứng lâu mỏi chân wá.

 -Bàn cuối, sau lưng tớ luôn! Còn DJ hyung và HS hyung ngồi cùng một bàn dãy thứ hai bên tay phải cậu đó… Mà Woonie, em ngồi xuống đi chứ, không mỏi chân sao? (au: muốn ngồi cạnh người ta thì nói đại đi!)

 Kwang ngước cổ lên nhìn DW. Anh chàng có vẻ rất khó chịu vì Woonie nhà mình có chiều cao lớn hơn mình.

 DW mặc dù hơi buồn khi không được ngồi cùng YS (ko có nghĩa là ghét Ki nhà mình đâu!) nhưng cũng nghe lời ngồi xuống. Dù sao Yoseob cũng ngồi ngay sau lưng cậu rồi.

 YoSeob cũng nhanh chóng về chỗ ngồi cạnh anh. Mà không biết anh đi đâu mà vẫn chưa về lớp vậy chứ! Đã nói là đợi cậu rồi mà lại đi. YS nhăn nhó mặt trong lòng thầm trách anh…

 Trong khi YS vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ của mình nên cậu không hề biết có ba cô bạn cùng lớp đứng cạnh mình từ khi nào…

 -Nè!_ Hara đanh đá đập vào bàn cậu.

 Giật mình vì có người lạ đột nhiên gọi mình. Đưa mắt lên nhìn kể đang đứng đối diện.

 Lại là ba người này. Bộ ba đanh đá Hara-Hyo-Sunny.

 YoSeob nhíu mày. Cậu rất ghét những loại người độc ác như thế này. Lạnh lùng quay mặt về hướng khác. (nhiễm gen anh trai mình đây mà!)

 Mặc dù hai cô nàng Hyo và Sunny đã chúng tiếng sét ai tình khi gặp cậu nhưng đau lòng thay sao cậu lại là đối tượng lọt vào mắt Hara chứ?

 -Dám bơ tôi, cậu muốn chết sao?_ Hara quát.

 Cặp đôi KiWoon đang mải nói chuyện nghe thấy tiếng ồn ở sau liền quay đầu lại xem.

 Kwang lập tức nhíu mày khi thấy ả Hara đang ngồi gây sự với Yoseob. Toan đứng dậy đuổi cô ả đi thì DW kéo tay lại.

 -Xem chị ta muốn làm gì Seobie đã!_ DW nháy mắt. Cậu nhóc này bề ngoài ngoan hiền vậy thôi chứ nguy hiểm lắm đấy. Keke

 Kwang này đúng là hết thuốc chữa rồi mà! Không chịu quan tâm đến YS gì hết nghe lời DW răm rắp luôn.

 -Gì?_ YS trả lời cộc lốc. Cậu không sợ ả.

Thấy cậu tỏ thái độ không coi mình ra gì, Go Hara liền nở nụ cười nửa miệng nguy hiểm.

 -Cũng không có gì to tát! Mình chỉ muốn đổi chỗ với bạn thôi mà!

 Giọng nói lả lướt mị hoặc. Định mê hoặc YoSeob ngây thơ bé bỏng đây mà. Yong đại thiếu gia đâu rồi ta….

 -Lí do!_ YS hờ hững nói không thèm nhìn mặt luôn.

 -Thì chỗ bạn đang ngồi là cạnh người yêu mình mà! (au <đập bàn> Đồ ăn dưa bở! người yêu cô từ khi nào vậy?)

 YoSeob và hai tên nhóc KiWoon lập tức nhíu mày. Người yêu cô từ khi nào chứ? Nếu Kwang nhớ không nhầm thì không phải cô ta đã bị Junhyung đá vào cuối tuần trước sao??? Lạ nha!!!

 -Vì vậy bạn đổi chỗ cho mình nha!_ Goo Hara liếc xéo cậu ra ý cảnh cáo.

 -Không thích!

 YS gắt lên. Anh cậu quả thực có qua lại với loại người này sao? 

-Cậu..cậu…dám…_ Cô ả nghiến chặt răng, mắt chợn lên vì tức_ Đợi đấy cậu sẽ biết tay tôi_ Cô ả đưa ra một câu đe dọa rồi bỏ về chỗ của mình.

 Yoseob không thèm để ý đến lời nói đó điềm nhiên lấy điện thoại ra chơi game. Lợi dụng thời cơ, hai nhóc KiWoon nhanh chóng quay lại tám chuyện.

 -Woa! YoSeob của chúng ta coi yếu đuối vậy mà cũng đáng sợ ghê ha!_ DW châm chọc.

 -Chuyện. Tớ là ai cơ chứ?_ YS chống nạnh vểnh cao đầu nói.

 -Vậy mà tại sao hôm qua tụi tớ đến cậu lại sợ đến nỗi khóc thét lên như vậy chứ?_ Kwang chề môi.

 YoSeob có vẻ chần trừ trước câu hỏi của bạn. Im lặng một chút mới bắt đầu lên tiếng.

 -Tại vốn dĩ chỉ có tớ và anh mới được vào phòng. Đang đâu lại có mấy cái bóng đen lù lù xuất hiện, lúc đó hình ảnh đó lại hiện lên trong đầu tớ vì sợ quá nên mới khóc thét lên_ YS.

 -Hình ảnh nào?_ KiWoon đồng thanh, tính tò mò chỗi dậy.

 Nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu của YS.

-Không biết!

 -Gì chứ?_ Đồng thanh tập hai.

 Lại lắc đầu. Cũng như khi ngủ mỗi khi mơ thấy giấc mơ đó thì cậu lại chồm người dậy mà bật khóc. Nhưng khi khóc xong thì cậu lại không có nhớ mình đã mơ thấy gì? Chỉ khóc thôi. Cũng như quá khứ đó, sau khi tỉnh dậy cậu đã quên hết tất cả nhưng nó lại luôn hiện về vào trong những giấc mơ khi không có anh bên cạnh.

 -Tớ thực sự không nhớ mà!_ YS ôm đầu cố nhớ ra gì đó dù chỉ một chút thôi cũng được_ Đầu tớ đau lắm!_ Nhắm chặt mắt kìm nén cảm xúc của mình.

 -Ơ..vậy thì đừng nhớ nữa. Hyungie mà vào thấy cậu vậy là chết tớ luôn đó!_ Kwang vội vàng vỗ vai cậu dỗ dành. Junhyung mà tức giận thì chắc anh mua quan tài sớm.

 Mà cái miệng tên lùn này thiêng lắm nha! Vừa nói dứt lời thì đã thấy Junhyung và DooSeung từ cửa đi vào.

 -Chào các hyung!_ KiWoon cười giả lả vẫy tay chào ba người.

 -Nhìn em gian quá Kwangie à!_ DJ đá đểu.

 -Hai đứa đến rồi sao? Làm quen với mọi người đi nha!

 HS sau khi thấy hai cậu nhóc vào lớp cười nói sau đó cùng DJ về chỗ.Jang đại công tử khá là bận, anh cần phải giải quyết một số giấy tờ quan trọng của công ty nhà mình.

 Junhyung từ khi bước vào thì không nói gì. Cậu không tỏ vẻ gì là vui mừng khi anh vào lớp mà chỉ cúi đầu im lặng là sao???

 -Seobie em sao vậy?

 -…

 -Có ai bắt nạt em sao?

 Anh nhíu mày khi thấy thái độ im lặng của cậu. Cậu giận gì anh sao? Nhưng anh mới là người phải giận mà. Vừa có hiệu lệnh chuông hết giờ thì anh đã xuống căng tin tìm cậu như lại không thấy, di động để trong cặp nên ko gọi cho cậu được. Định về lớp chờ thì lại bị hai tên bạn kéo đi nhờ anh giải quyết công việc cùng mình nữa chứ?

-Hyungie, em có chuyện muốn hỏi?_ Cậu nhìn anh, mắt ngân ngấn nước.

-Ừ!_ Junhyung nhìn cậu, mắt đỏ vậy là sao?

 Nghe loáng thoáng việc YoSeob đang định hỏi JH chuyện gì đó mà ở trên hai tên Kiwoon giật thót tim. Nếu cậu hỏi về quá khứ và kể cho anh chuyện hai người gợi lại kí ức trong cậu thì sao đây?

 -Đó là…ơ..

 -Không có gì đâu! YoSeob muốn hỏi về một số điều ở trường ấy mà! Đúng không?_ Kwang cười, tay quàng lấy cổ YS lắc lắc, ánh mắt nhìn cậu đầy ẩn ý mà.

 -Đúng vậy hyung!_ DW hùa theo, thi thoảng lại nháy nháy mắt với YS.

 Junhyung thấy biểu hiện của hai nhóc này rất lạ, liếc nhìn về phía Yoseob. Cậu thì lại khác, đưa đôi mắt khó hiểu nhìn hai người bạn. 

 -Là vậy sao?_ Không để ý đến hai tên nhóc kia nữa.

 -Khô..ng…

 -Đúng mà, Cậu ấy muốn nói vậy! Mà hyung cứ để em lo, em sẽ dẫn SeobWoon đi thăm quan mọi ngóc nhác trong trường luôn_ Kwang lại nhảy vào miệng cậu rồi.

 -Kwangie….

 DongWoon đang định nói tiếp thì lập tức cảm nhận được cái nhìn sắc bén của Junhyung lập tức im bặt. 

Yoseob thì luôn bị cắt ngang giữ chừng mà không hiểu hai người này muốn làm gì nữa.

-Em nói đi Seobie!

-Hyung..hyung..

 Từng thanh âm phát ra từ miệng Yoseob như được quay chậm. KiWoon nhanh chóng chuẩn bị tư thế chịu tội nhắm tịt hai mắt…

 -Hyung đang hẹn hò với cô ta sao?_ YS hỏi, tay chỉ về phía Hara ngồi cách đó không xa đang nhìn cậu và anh nói chuyện.

 -Hyung bọn em sai…sai rồi, hyung tha cho…Khoan đã._Tiếng kiwoon nối tiếp câu nói của câu. Nhìn nhau rồi lại quay qua nhìn cậu

 -Ơ…màYoseob, cậu vừa nói gì vậy?_ Kiwoon

 -Hai đứa đừng chưng cái bộ mặt ngu đó nữa! Mà em lấy cái tin vớ vẩn ở đâu vậy Seobie?

 Junhyung nghiêm nghị nói. Cái gì mà anh đang hẹn hò với con bé Goo hara đó chứ? Chỉ là mấy hôm trước cậu vắng nhà thì anh cũng chơi đùa với cô ta một chút thôi mà đâu có gì mà phóng đại dữ vậy chứ?

 Nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của anh cậu biết anh không nói dối. Vậy thì tốt rồi. Cậu thở phào nhẹ nhõm.

 -Cô ta nói đó!_ Kiseobwoon cùng đồng thanh.

 Haizzzz! Tưởng ai chứ cô ta thì nói làm gì. Đi đâu, cùng ai cũng nói anh là BF của ả nhưng ai cũng biết đó không phải sự thật mà!

 -Seobie, em đừng nghe mấy lời vớ vẩn đó biết không?_ Junhyung giữ hai vai cậu nhắc nhở.

 Anh đã nói vậy thì đương nhiên cậu sẽ nghe lời rồi. Chỉ cần anh không có quan hệ với cô ả đó là được. Cậu cười tươi gật gật đầu.

 -Nhưng sao em biết con nhỏ đó vậy?_ Junhyung tò mò. Sao em anh lại dính vào mấy loại người đó chứ?

 Nghe anh hỏi mà Yoseob lại cảm thấy tức. Không những xô ngã cậu ở sân bay mà cô ta lại còn ra đây kiếm chuyện với cậu nữa chứ.

 -Cô ả vừa đe dọa Yoseob, nếu đến gần hyung là cô ta sẽ không bỏ qua đâu!_ Kwang hóng hớt.

 -Thật sao?_ Anh nhìn cậu. Cô ta lại dám cả gan đụng tới nhóc em của anh sao? Junhyung nhíu mày.

 -Nae! Có lần cô ta còn xô ngã em ở sân bay đó hyung!_ Cậu nhăn mặt nói, anh cậu sẽ trả đũa giúp cậu thôi. Hehe (Cười gian trong lòng)

 -Vậy sao?_ Junhyung trầm giọng, sát khí bay ngùn ngụt trên đầu. Đưa mắt nhìn cô ả bằng ánh mắt sắc lạnh. 

 Cô dám xô ngã, đe dọa em của Yong Junhyung này sao Goo Hara.

 Bắt gặp ánh mắt lạnh đó nhìn mình, Goo Hara lập tức quay mặt đi tránh ánh nhìn đáng sợ đó! 

 -Nhưng Seobie không sợ đâu!_ Yoseob níu áo anh, tay giơ giơ nắm đấm trước mắt, miệng cười tươi.

 -Aigioo! Seobie của hyung bắt đầu không biết sợ từ khi nào vậy ta?_ Junhyung cười cợt nói câu bông đùa chọc tức cậu

 Yoseob đến cái nhíu mày cũng không có. Không những vậy cậu lại còn nở nụ cười tỏa nắng xinh đẹp, tay khoác vào tay anh.

 -Dĩ nhiên rồi! Vì Seobie luôn có hyungie bảo vệ mà!_ Đầu khẽ tựa vai anh, hai má phồng lên làm điệu bộ eayo.

 Junhyung không nói được gì chỉ lắc đầu cười xoa xoa mái tóc cậu.

-Thầy vào rồi! Đừng nói chuyện nữa!_ DW ở bàn trên nhắc nhở.

  Hai tiết học lí thuyết trôi qua chưa đầy 2h đồng hồ mà đối với anh mà cậu dường như là trải dài vô tận vậy. 

 Junhyung chán nản gục đầu xuống bàn ngủ còn Yoseob cũng chẳng khá gì hơn ngồi chơi …game. (Au: nghiện game sao trời???)

 Vì là con của gia đình danh giá bậc nhất nắm giữ gần một nửa số cổ phần của trường đại học này nên cho dù hai anh em có làm gì cũng không có ai dám lên tiếng phản đối. 

 Thực sự thì YS cũng không định chơi game vô phép trong giờ như vậy đâu nhưng ai bảo học mà cậu cứ liên tục than vãn không chịu ngồi yên mà phá giấc ngủ của Junhyung, cuối cùng đưa cho cậu máy chơi game thì cậu mới chịu ngồi yên.

 Nhưng trong khoảng thời gian đó có chút trục trặc xảy ra ^^

 Thầy giáo Han đang chăm chú giảng bài thì nghe tiếng động từ phía dưới lớp học. Đưa ánh mắt đảo qua một lượt thì bắt gặp Junhyung đang ngủ và cậu thì đang ngồi chơi game một cách tự nhiên như ở nhà.

 -E..hèm…_ Ngại phải đứng gần đại thiếu gia họ Yong. Ông thầy đứng trên bục giảng hắng giọng.

 Là một trong những giáo viên đáng sợ nhất trong trường, các học sinh nghe thầy nghiêm giọng thì lập tức trở lại công việc học của mình.

 Nhưng duy nhất chỗ cậu. Anh vẫn ngủ cậu thì vẫn say sưa với cuộc chơi đang đến hồi gay cấn.

 Khẽ nhíu mày ông thầy tiến đến chỗ cậu. Liếc trộm qua chỗ anh, dừng ánh mắt lại chỗ cậu.

 -Em là học sinh mới đúng không?

 Nghe hỏi, Yoseob ngước đầu, ông thầy khuôn mặt béo ụ lù lù trước mặt. Cậu ngạc nhiên mà vô thức gật đầu.

 -Nae!

 -Em không biết bây giờ đang là giờ học sao? Cất nếu không muốn tôi thu giữ lại!_ Nghiêm mặt ra lệnh, mũi ông thầy phình cao tỏ vẻ quyền uy.

 Aaaaa! Đang chơi dở mà!

 Yoseob nghe vậy hơi ngại ngùng tay gãi gãi đầu. Nhìn thầy cố nặn ra nụ cười gượng. Cậu cho máy vào cặp mà trong lòng xót xa.

 Đang đến hồi gay cấn mà! Hic

 Bặt!

 Junhyung bất ngờ nắm lấy tay cậu, đầu hơi nghiêng nhìn ông thầy.

 -Thầy có ý kiến gì à???

Ông thầy lập tức thay đổi thái độ, sắc mặt biến sắc nhìn anh.

 -Em nghĩ thầy nên tiếp tục bài giảng của mình đi ạ!_ Junhyung khẽ nhếch một đường cong trên khóe môi, ánh mắt cười như không cười.

 -À..ừ!_ Ông thầy ấp úng, quay đầu về phía bục. Đáng sợ ở đâu cũng đk thử đụng vào anh coi.

 Junhyung nhìn theo.

 Con người ai cũng chỉ vì luôn đặt những lợi ích của bản thân nên hàng đầu mà không bao giờ đấu tranh để nói về những điều đúng đắn sao?

 Yoseob nghiêng đầu nhìn thầy. Thật sự cậu không hiểu…

 -Hyungie.

 -huh

 -Tại sao ông ấy lại bỏ đi? Là chúng ta sai mà!

Junhyung mỉm cười. Còn thiên thần của anh mà!

Vuốt nhẹ mái tóc cậu. Seobie của anh chính là một đóa hoa tinh khiết nhất, trong sáng, đẹp mê mẩn không chút tạp chất, hay vương vấn bụi trần.

 -Hyung cũng không biết!_ Anh cười_ Chắc tại thầy thấy Seobie dễ thương nên tha cho em đó!

 Xì! Lại vậy nữa.

Yoseob chu mỏ nhìn anh. Làm như cậu ngốc lắm ý mà lúc nào cũng lấy cái lí do cậu dễ thương hay đáng yêu gì gì đó để lảng tránh câu hỏi của cậu thôi.

 Nhìn cậu thật dễ thương mà. Junhyung biết nếu nói như vậy thì chác chắn em anh không nói lại được đâu. Anh chàng khoái trí nhìn cậu cười.

 Bốp! Bốp!Bốp

 -Cười này! Cho chết luôn_ Yoseob chu chéo đanh đá cầm tập vở trên bàn đánh thùm thụp vào người anh.

 -A! Nói thật mà. Đừng có đánh. Đau lắm_ Cố gắng thoát khỏi đòn của cậu.

 Tiếng cười đùa của cả hai cứ phải nói là vang vọng cả lớp học. Tuy vậy nhưng học sinh trong lớp đã quá quen với một Yong Junhyung ngông cuồng và đáng sợ nên không ai dám hó hé điều gì….

Nhưng không hoàn toàn như vậy. Người con gái đó, ánh mắt sắc lạnh luôn chăm chú nhìn vào thân ảnh nhỏ, trong đầu thì không ngừng toan tính những âm mưu nham hiểm và ác độc.

 Reeng reeng….

 Tiếng chuông báo hết tiết học như vị cứu tinh cứu YS thoát khỏi chốn địa ngục. Cậu thư thái nằm gục đầu xuống nghịch ngơm mấy quân bài bói toán mà DongWoon cho cậu. Bên cạnh, Junhyung đột nhiên đứng dậy.

 -Hơ! Hyungie định đi đâu sao?

 -WC_ Ngắn gọn, đầy súc tích. Junhyung đi thẳng ra khỏi lớp.

 Yoseob ngồi ngáp ngắn ngáp dài. Cậu giờ chỉ có một mình thôi. KiWoon thì rủ nhau xuống căng tin, hai người Dooseung thì không hiểu sao cứ hết tiết là cả hai lại đi ra khỏi lớp… Khó hiểu…

 Trong lớp giờ cũng không còn nhiều học sinh cho lắm. Giờ cũng là giờ ăn chưa mà!

 Chán! Yoseob lục cặp lấy Iphone của anh ra nghịch… Bỗng…

 Reeng…reeng…

 Chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Cậu giật nảy mình theo quán tính mà bắt máy..

 -A…ưm..

 -Junhyung oppa~ _ Giọng nói ngân dài, nhão toét…

 Nghe cái giọng nói đầu dây bên kia mà YS cảm thấy rùng mình. Lưng đổ mồ hôi hột.

 -Hyungie không có ở đây!

 -Ơ..ai vậy? Ai mà dám dùng đt của junhyung oppa vậy?_ Giọng cáu gắt, tức giận.

 Cậu nhíu mày. Sao lại có loại người bất lịch sự như vậy chứ? Bộ gọi điện để chửi người sao?

 -Tôi là ai không liên quan đến cô!_ YS tức giận tắt máy, cậu khiến cô ả đó tức đến phát điên.

Tắt máy. Cậu bực tức ném điện thoại của anh lên mặt bàn. Sao anh cậu lại quen với nhiều người bất lịch sự như vậy chứ??? Hết Hara lại đến người vừa rồi…Ơ..nhưng giọng nói đó khá giống với con nhỏ Hara… Hay là nhỏ ta nhỉ???

 YS chống cằm suy nghĩ. Đột nhiên…

 Rầm… Tiếng cửa lớp đập mạnh vào tường làm YS không khỏi giật mình. Tim hơi bị chấn động.

 -Thì ra mày là người nghe đt của Junhyung oppa sao?_ Goo Hara mặt mày tím tái lồng lộn xông đến chỗ cậu

 -…

 -Mày nghĩ mày là ai mà dám chứ? Biết thân biết phận mình đi!

 Hara đanh đá xô cậu ngã xuống ghế, mắt đỏ ngầu. Ngay cả nhỏ còn không được đụng vào điện thoại anh thì sao lại có kẻ nào dám đụng tới chứ! 

 Chợt thấy điện thoại Junhyung đặt ở trên bàn nhỏ liền cầm lấy nó rồi lại bạo lực xô bàn cậu.

 -Trả lại đây!_ YS đứng bật dậy vươn tay giật lại đt.

 -Mày nghĩ mày đủ khả năng sao? Giữ lấy nó_ Ả ra lệnh cho hai cô nàng hyo và sunny giữ chặt lấy cậu.

 Hai tay bị hai đứa con gái xiết chặt. Sức khỏe vốn đã yếu, cậu không đủ khả năng chống cự được…

 -Buông ra! Trả lại điện thoại của hyungie cho tôi_ Đau nhói bên hai cánh tay, nhìn vào đôi mắt tà độc của nhỏ Hara mà hình ảnh kẻ giết mẹ cậu dần hiện về. Giống…đôi mắt trước mặt cậu thật sự rất giống.

 -Mày là ai chứ? Đừng có mà dùng cái bộ mặt thiên thần này mà đi mê hoặc người khác chứ? Chi bằng cho mấy vạch!_ Nhỏ hara nhếch môi cười ác độc, đôi mắt như muốn thiêu dụi cậu, cánh tay với móng tay dài sắc nhọn sơn đỏ lướt trên da mặt cậu.

-Cô dám sao?_ Hàn khí lạnh toát ra từ miệng nam nhân phía sau lựng khiến Goo Hara phút chốc cảm thấy ớn lạnh.

 Quay đầu lại nhìn người sau lưng. 

 Khuông mặt nam nhân tuấn mĩ tối xầm lại, mái đầu nâu đỏ rũ xuống che đi đôi mắt ngùn ngụt sát khí. Bàn tay lạnh không biết đã nắm lấy cổ nữ nhân trước mặt từ bao giờ.

 Xoạt… Cánh tay phải xiết mạnh. Mỗi sự động đậy từ tay JH cũng là lúc cướp đi từng hơi thở người trước mặt.

 Hyo và Sunny sợ cứng người không nói lên lời, tay dần thả lỏng buông YS ra. Còn Hara thì sao nhỉ? Khó thở không nói được lời nào.

 Junhyung lúc này có lẽ đã thực sự mất hết bình tĩnh rồi. anh đã bỏ qua cho nhỏ ta chuyện xô ngã cậu ở sân bay và mở lời đe dọa cậu vậy mà nhỏ dám không biết điều, dám đụng đến cậu.

 -Ức..ức…ức..! 

 Yoseob vì sợ hãi mà bị nấc cục.Hình ảnh vừa chợt ùa về lại nhanh chóng biến mất, để lại cho cậu một nỗi sợ hãi vô hình. Tại sao cậu lại không nhớ gì cả. Vò đầu suy nghĩ cố tìm kiếm một chút gì đó của quá khứ vô tình biến mất khỏi cậu.

 -Hyung…ưc..hyungie…ưc_ YS ngước lên nhìn anh.

 Junhyung như bừng tỉnh. Cánh tay xiết chặt dần buông lỏng. Nhanh chóng chạy đến đỡ cậu lên

 -Seobie..em không sao chứ?_Anh lo lắng hỏi.

 Ánh mắt Yoseob mọng nước nhìn anh. Cậu cảm thấy cơ thể không ổn chút nào.

 -Seo…ưc..ưc..seobie muốn…ưc..về!_ Cậu ghét cái kiểu nói chuyện này lắm.

Nhìn vào ánh mắt dại ra của Yoseob mà lòng Junhyung cũng bất an không kém. Anh có thể cảm nhận được thân ảnh nhỏ bé của cậu đang run lên từng hồi trong lòng anh.

 -Được! Hyung đưa em về!_ Đỡ cậu ngồi dậy. Junhyung với lấy cặp của cả hai toan bước đi. Chợt cậu kéo anh lại

 -Huh!_ Khó hiểu.

 -ưc..điện thoại..ưc…_ YS chỉ tay về phía chiếc đt của Junhyung đang nằm trong tay ả Hara.

 Junhyung nhíu mày. Thô bạo giật lại chiếc Iphone của mình. Điện thoại cậu tặng anh thì ngoài cậu và anh ra thì không ai được đụng vào cả.

 …………………

 Trở về nhà. YS cảm thấy trong người không được khỏe nên cậu không muốn ăn gì cả chỉ khi bị Junhyung bắt phải ăn thì cậu mới cắn răng ăn một chút…

 Tất cả mọi người rất lo lắng cho cậu. Ai cũng quan tâm chạy đến hỏi xem cậu có yêu cầu gì không nhưng cậu lại im lặng lạ thường khác hẳn với mọi ngày.

 Trở về phòng. Đợi anh tắm. Yoseob ngồi bên kệ cửa sổ nhìn từng hạt mưa đang rơi.

 Cơn mưa nhẹ mà dai dẳng cũng như lòng cậu vậy. Bồn chồn, chống trải, suy nghĩ miên man những điều kì lạ mà ngay cả bản thân cậu cũng không hiểu nổi đó là gì…

 Đẩy cánh cửa sổ ra. Nước mưa tạt vào mặt cậu lạnh đến tỉnh táo đầu óc. Đưa tay với những hạt mưa nhỏ xíu, mắt hướng về phía bầu trời cao rộng xanh biếc. Cậu thích những cơn mưa nhẹ nhàng, phảng phất tư vị của cái lạnh như này nhưng cậu lại ghét những cơn mưa lớn bão bùng có sấm chớp. Những cơn mưa đó như gợi lại cho cậu một kí ức đáng sợ nào đó đã vô tình đánh mất…

 -Seobie, em làm gì vậy!_ Junhyung đã ra ngoài từ lúc nào, nhanh chóng chạy đến chỗ cậu đóng cửa sổ lại.

 -…

 -Em quên bệnh của mình còn chưa khỏi hẳn sao? Lỡ lại bị cảm lạnh nữa thì sao đây?_ Càu nhàu, càu nhàu.

-…

-Sức khỏe em rất yếu mà…

 -…

 -…

  YS mông lung nhìn ra cửa sổ. Mưa vẫn rơi.

 -Em sao vậy?_ Anh khó hiểu. Cậu đang nghĩ gì?

 -Hyungie, có phải em đã quên mất điều gì đó không?_ Giọng cậu nhẹ tâng.

 -Seobie!_ Sửng sốt. Cậu chưa bao giờ hỏi anh điều này.

 -Cũng như khi Seobie gặp ác mộng rồi khi tỉnh lại thì lại không nhớ gì hết…hyungie…có phải…

 -Không!

Junhyung cắt đứt những câu nói ngu ngốc của cậu. Anh không muốn cậu nhớ lại cái quá khứ đó. Đó là một nỗi đau khắc sâu trong tâm trí anh và cậu. May thay cậu đã đánh mất nó. Thử hỏi cậu sẽ chịu đả kích thế nào khi nhớ lại nó.

 -Hyungie.

 -Em đừng bao giờ hỏi hyung những điều vô nghĩa đó một lần nữa. Và đừng có để đầu óc mình vào những điều không đâu đó_ Junhyung cố kìm nén cảm xúc của mình khi nhớ lại qk.

 -Nhưng đầu Seobie đau lắm. Cảm giác rất giống khi nhìn vào đôi mắt của cô Hara đó. Đau lắm.._ Hai tay ôm đầu. Cậu nói mà nước mắt lại rơi.

 -Bình tĩnh lại Seobie. Sao lại có Goo Hara ở đây! Em nói linh tinh gì vậy?_ Junhyung ôm cậu, khó hiểu nói.

 Yoseob ở trong lòng anh. Trong khoảnh khắc nhìn vào mắt của Goo Hara hình như đã có một đoạn phim tua ngắn lướt qua đầu cậu. Nhưng hình ảnh cậu nhớ nhất chính là ánh mắt đáng sợ của người đàn ông đó nhìn cậu.

 Sợ đến nỗi toàn thân mất tự chủ mà run lên.

 -Lúc cô ta nhìn em. Em đã thấy khuôn mặt đáng sợ nào đó đang nhìn em. Sợ lắm… thực sự rất đáng sợ…_ Cậu nói, nước mắt vẫn tuôn rơi ướt đẫm hai gò má.

 Yoseob kể đến đây thì Junhyung đó nhanh chóng ôm chặt lấy cậu. Lần này Junhyung thức sự sợ hãi. Seobie của anh đang dần nhớ lại kí ức đó sao? Khuôn mặt đáng sợ mà cậu nói chính là kẻ đã giết chết mẹ của hai người.

 -Seobie, đó chỉ là do trong lúc hoảng sợ mà nghĩ lung tung thôi! Nghe lời hyung, quên hết đi.

 -Hức…nhưng..hức

 -Không nhưng gì hết! hứa với hyung em sẽ quên hết những điều đó đi! Hứa đi!_ Junhyung xiết chặt hai vai cậu, bắt cậu nhìn thẳng vào mắt anh.

 Nhìn sâu vào đôi mắt anh. Bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ẩn hiện một nỗi buồn sâu thẳm. YS bất lực gật đầu, gục vào lòng anh trai khóc không thành tiếng.

 Màn đêm buông xuống, cơn mưa rào ban sáng bắt đầu trở nên nặng hạt hơn. 

 Vạn vật lúc này đã chìm vào giấc ngủ. Chỉ trong căn phòng của anh và cậu. Junhyung nằm trên giường chằn chọc không sao ngủ nổi. Ánh sáng vàng nhạt của chiếc đèn ngủ chiếu vào khuôn mặt tuấn mĩ hiện rõ nét bồn chồn của một nỗi buồn man mác.

 Phải làm sao Seobie mới có thể quên đi.

Đúng rồi, kẻ đó chính là người làm cậu trở nên như vậy. Đã khiến anh và cậu phải chịu một thương tổn lớn mang theo suốt cuộc đời…

Có lẽ, chỉ khi hắn chết đi thì Seobie của anh mới có được một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ.

 Tại sao chứ? Tại sao ngày hôm đó hắn lại chốn được. bọn vệ sĩ, cảnh sát chỉ là những tên vô dụng…

 Bản thân đã tự đặt ra lời thề đó. Anh thề sẽ tìm được và chính tay mình sẽ giết chết tên khốn đó… Bởi chỉ có cách đó anh với cậu mới có thể có những ngày tháng hạnh phúc được…

 Đôi mắt hiện rõ tia nguy hiểm chết chóc. 

 Rào…rào…

 Tiếng mưa ngày một lớn phát ra từ khe cửa sổ vẫn còn hé mở. Junhyung nhanh chóng đứng dậy đóng lại cửa.

 Xoẹt

 Tia chớp xoẹt qua cửa sổ rọi vào khuôn mặt Yoseob.

 Như Junhyung đã từng nói. YS vốn rất nhạy cảm với âm thanh. Nhưng tiếng chớp đó không hề làm cậu giật mình tỉnh giậy mà nó còn tệ hơn thế nữa.

 Cậu bé thiên thần nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền chìm sâu vào giấc ngủ nhưng tại sao sau hai hàng mi dày cong vút đó… hàng nước mắt cứ lặng lẽ rơi. Hai bàn tay trong chăn nắm chặt lấy ga giường, đầu cậu lại đau.

 -Hức…đau quá…hyungie ơi..umma…appa…hức..hức..seobie đau…cứu seobie…đau..seobie đau quá!_ YS đang ngủ sâu, nghe tiếng nói phát ra từ miệng cậu mà tim xót xa. Đôi tay nhỏ khua khua trong không trung tìm điểm tựa.

 -Á! Không muốn….hức..khó thở…hyungie…hức..hức..Seobie không thở được! Đau quá…hưc

 Junhyung điếng hồn chạy nhanh đến nắm tay cậu, để cậu dựa vào lòng.

 -Seobie, hyungie đây. Ngoan đừng khóc.

 -Đau…seobie đau lắm…hức ..lạnh nữa…umma…máu..nhiều máu quá…hức..

 -Ngoan nào, có hyung ở đây không ai dám làm seobie đau đâu! Quên đi không có ai làm seobie đau cả!

 -…umma… umma… đi… đi rồi!_ Giọng cậu nhỏ dần, giọt nước mắt cuối đọng trên chiếc cằm nhỏ.

 Junhyung vỗ về em trai mình. Giấc mơ đó lại đến.

 Bằng mọi giá tôi sẽ tìm được ông và..ông sẽ phải chết.

 Đường máu nhỏ hiện rõ trong mắt. Tuyến lạnh từ đôi đồng tử của yong junhyung tỏa ra thật đáng sợ.

 ……………..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro