Chap 3: Cảm giác lạ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cơn mưa lớn đêm qua trời đã chuyển sang một màu xanh dương tươi mát.

 Junhyung mở mắt. Điều đầu tiên anh thấy là Yoseob em trai anh đang nằm úp người mắt mở to, hai tay chống cằm nhìn anh cười khì khì.

 Nhìn cậu cười vui vẻ như vậy. Junhyung thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Chuyện đêm qua cậu đã quên hết… Nhưng cái điệu cười khì khì vừa nãy là sao? Nghi quá.

 -Em làm gì mà cười gian vậy?

 -Đâu có gì đâu! Tại thấy tướng ngủ hyungie xấu quá nên cười thôi mà! Hyungie mau dậy chuẩn bị đi học đi chứ?_ Cậu nhe răng cười nói.

 Lí do đây sao? Nhưng Junhyung vẫn không tin tưởng lắm.

-Bộ hyung không tin em sao?_ Cậu chu môi hờn dỗi.

 -Vậy em có biết tướng ngủ của em xấu như thế nào không…HEO?_ Anh nhấn giọng từ cuối. Lập tức…

 -Á aaaaaa! Hyungie dám gọi em là heo sao? Hyungie mới là heo đó!_ YS nổi đóa cầm gối đánh anh.

 Thấy YS đánh mãi mà vẫn chưa chịu dừng nên Junhyung quyết định chuồn vào trong nhà tắm vệ sinh cá nhân. 

 Yoseob ném thẳng gối vào cánh cửa nhà tắm. Tức giận mà dậm chân xuống đất.

 Trưa hết.

 Junhyung khoái trí đến nỗi đánh răng thôi mà vẫn cứ cười nắc nẻ. Rồi ánh mắt vô tình thấy hình ảnh mình trong gương.

 Gì thế này. Junhyung không tin nổi. Người trước mặt anh chính là Yong Junhyung đẹp trai hào hoa đàn bà nhìn thấy cũng phải đổ rầm rầm đây sao?

 Người trong gương mái tóc rối bù xù (do ngủ), mắt thâm quầng như gấu trúc (thiếu ngủ), đôi mày kiếm bị vẽ dài xuống vành tai có xoắn lượn vài vòng, mũi thì có vài chấm xanh như nốt thủy đậu, hai bên má là hình hai con bò đen thui tệ hơn nữa nó còn có cãi mũi tên kéo đến chữ Yong Junhyung to tướng trước chán. Khỏi phải nói tác phẩm này là của ai!)

 -YONG YO SEOB_ Junhyung gào lớn. Uy lực lớn đến nỗi chấn động trời xanh, chim trong vườn hoảng loạn bay tứ tung, cửa kính như muốn vỡ vụn. Mặc cho việc đang đánh răng còn dang dở anh mở cửa phòng tắm tìm YS.

 Trống không.

 Khỏi phải nói. Yong yo seob đâu ngốc đến nỗi ngồi đó chờ chết. Sau khi nghe tiếng nói lớn của anh từ bên trong cậu đã lường trước được nguy hiểm đang cận kề. Nhanh chóng phóng nhanh ra ngoài với tốc độ tên lửa.

 Mặc dù rất muốn chạy ra đánh cho nhóc em một trận nhưng nhớ lại bộ dạng mình lúc này Junhyung mới khựng lại trước cửa phòng. Đơ 1’ rồi cắn răng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt chứ như vậy đi ra mất hết cả hình tượng đại thiếu gia lạnh lùng.

 Yoseob ngồi dưới phòng khách đã được 15p mà vẫn cười không ngừng. 

 Cạch cạch…leng keng…

 Ngừng cười. Yoseob đưa mắt nhìn nơi phát ra nơi có tiếng động. thì ra chị EunJi đang làm bữa sáng.

  Tự đặt ra câu hỏi. Không biết mình mà nấu ăn thì sẽ thế nào ta? Chắc ngon hết biết.  (?????)

 Nghĩ là làm. Yoseob chạy đến chỗ EunJi cười cái rõ gian.

 Còn EunJi, cô vì mải chú tâm vào chiếc nồi đang đun trên bếp nên không nhận thấy kì lạ ở nụ cười đó.

  -Nuna!

 -Thiếu gia, sắp có bữa sáng cho cậu rồi. chỉ một chút nữa là sẽ xong thôi!

 Yoseob đứng im suy nghĩ. Cậu mà đòi nấu ăn mọi người sẽ không đồng ý đâu có khi còn bị anh mắng cho một trận là đằng khác rồi nói “ em có biết đụng vào mấy thứ này nguy hiểm lắm không? Nhỡ đứt tay hay bỏng thì sao…?” Vậy thì làm sao cậu có cơ hội thể hiện “tài năng” nấu ăn của mình đây.

 Đang bế tắc thì có tiếng quản gia ở trong đại sảnh gọi EunJi vào giúp ông việc gì đó. Có vẻ rất quan trọng nên ông nói cô phải vào ngay.

 EunJi vội vàng đặt gia vị chưa kịp cho vào trên tay xuống rồi chạy ra ngoài.

 -thiếu gia đừng đụng vào kẻo bỏng nghe không?_ Căn dặn cậu.

 -Nae nuna!_ Cười tươi. (Ông trời muốn giúp ta đây mà! Keke)

 EunJi đi khỏi. Yoseob với lấy miếng lót tay trên bàn mở lắp nồi. lấy chiếc muỗng cạnh đó nếm thử.

 Nhạt! Chỉ một từ nhận xét.

 Định lấy gia vị cho vào nhưng cậu lại gặp rắc rối trước một đống lọ gia vị kia. Biết cho gì vào đây.

 Đắn đo một chút. Thôi thì đành làm vậy thôi, có khi lại ra một thành phẩm tuyệt vời.

 Yoseob cười cười rồi mở tất cả mấy cái lọ ra, mỗi lọ hai thìa lận, khuấy đều rồi nhanh chóng đóng lắp lại.

 Vừa lúc EunJi bước ra. Cô mỉm cười khi thấy Yoseob ngồi “ngoan” ở bàn.

 -Nuna xong rồi ạ?

 -Vâng! Cậu đói rồi chứ?

 -Seobie không có đói lắm đâu! Seobie ra ngoài đợi hyungie!_ Cậu nói rồi nhanh chóng chạy tọt ra phòng khách ngồi như mình chưa từng làm gia một chuyện mờ ám gì.

 EunJi cũng không biết nên vẫn tiếp tục chú tâm vào nồi  gà hầm đang sôi.

 -Hyungie xuống rồi đó hả???

 -…

 Lạ à nha! Sao hyung không tức giận với cậu nhỉ? Anh chỉ đứng đó, hai tay đưa ra đằng sau khuôn mặt giữ vững vẻ nghiêm nghị, điềm đạm. Nghi tên bò này thật nha!

 -Hy….. á!

 -Seobie, em chết chắc rồi!_ Khuôn mặt thay đổi 180 độ. Junhyung tay cầm chổi lông gà đuổi đánh Yoseob.

 -A! Em sai rồi mà. Em sẽ không như thế nữa!_ YS vừa chạy vừa nói.

-Không thể tha được! Phải cho em một bài học!_ Chổi lông gà giờ như bảo kiếm của đại thiếu gia Yong Junhyung vậy.

 Thấy anh cứ không ngừng đuổi theo. Biết không trốn được cậu thở gấp ngồi xuống ghế mặc dù biết tiếp theo đây mình sẽ chết chắc.

 -Không chạy nữa đâu! Hyung muốn đánh thì cứ đánh đi!

  Junhyung ngồi cạnh cậu với lấy tách trà nóng. Uống xong anh mới quay đầu cười đểu.

 -Ai nói hyung muốn đánh em đâu!_ Có chết anh cũng ko dám đụng đến tiểu thiếu gia tập đoàn JOK hùng mạnh đâu.

 -…huh…hahahaha….

 Yoseob bất ngờ bị Junhyung ngồi đè nên người chọc nét cậu làm cậu tức cười muốn chết. cười đến sặc sụa không kịp cả thở.

 -A…hưc..hahahahah..hức…hyung..haha..tha cho em..hahaha.._ Cười đến chảy cả nước mắt luôn rồi kìa.

 -Cho chừa tội chọc hyung …. Ơ!...

 Junhyung chợt khựng tay lại, đôi mắt đen chăm chú nhìn nụ cười của cậu sóng mắt mơ màng long lanh trong suốt. Chính giây phút này sao anh cảm thấy cậu đẹp hơn bao giờ hết

 YoSeob thấy anh không làm gì mình nữa nên đưa mắt nhìn anh. Khuôn mặt tuấn mĩ đập thẳng vào mắt cậu. Bất giác, tim bắt đầu đập nhanh hơn bình thường…

 Thình thịch….thình thịch….

 Hai trái tim cùng đang đập lỗi nhịp. 

 Cảm giác thật lạ. Lồng ngực như có gì đó ở bên trong, tim sao lại đập nhanh lạ kì. Yoseob nhíu mày, đưa một tay ôm lấy trước ngực.

 Junhyung bừng tỉnh. Thấy cậu có biểu hiện lạ liền thay đổi tư thế ngồi rồi đỡ cậu dậy.

 -Seobie, em sao vậy? Em đau ở đâu sao?

 -Không có đau! Nhưng em cảm thấy cơ thể mình lạ lạ sao ấy. Không như bình thường chút nào!_ Cậu nói mà suy nghĩ lung tung.

 Cứ nghĩ do ảnh hưởng chuyện tối qua nên cậu mới có cảm giác đó. Junhyung tìm cách lảng tránh.

 -Có lẽ em đói rồi! Nhanh ăn sáng nào!_ Junhyung nói, kéo tay cậu về bàn ăn.

 Chiếc bàn ăn lớn mà chỉ có mỗi anh và cậu. Chán thật.

 Món gà hầm cuối cùng cũng được bày biện ra. Nhìn hơi khói tỏa ra bốc ra thơm đến sộc mũi, có lẽ rất ngon.

 Junhyung khá thích ăn món này anh lấy một chén canh cho cậu và cho anh. Từ từ đưa muỗng canh lên miệng …

 Yoseob chăm chú nhìn anh. Cậu muốn biết phản ứng của anh khi uống canh.

 -Seobie, sao em không ăn đi, nhìn hyung chi vậy?_ Junhyung bỏ thìa canh xuống.

 -A..dạ…không có…em ăn mà!_ Cậu lúng túng đưa đồ ăn lên miệng, mắt vẫn đảo qua phía anh.

 Nếm! Nhíu mày.

 Leng keng…

 Junhyung bất ngờ buông thìa xuống.

 -Đại thiếu gia, món đó cậu không hài lòng sao?_ EunJi lo lắng hỏi. cô đã thử rồi mà đâu có vị lạ chứ?

 -Thử thì biết!_ Lạnh lùng xen lẫn tức giận.

 EunJi với lấy chiếc thìa khác đưa một ít canh lên miệng. tất cả im lặng chờ đợi đặc biệt là Yoseob, cậu nhăm chú nhìn từng biểu hiện của cô, tay mân mê cắn cắn chiếc thìa của mình.

EunJi nhíu mày khi thử xong. Quả thực cô không thể nào diễn tả nổi cái mùi vị này.

 -Seobie…khoan.đã

 Thấy chị giúp việc mãi mà không có động tính gì. Yoseob cuối cùng cũng không kìm nổi mà uống hết chén canh anh lấy cho cậu. Junhyung không kịp ngăn lại.

 -phụt… khụ..khụ…_ Yoseob cho hết những gì trong miệng ra ngoài, miệng ho sặc sụa.

 -Đồ ngốc! Hyung ngăn lại mà vẫn cố thử cơ!_ Junhyung vỗ lưng cậu_ Cô, làm thế này để cho người ăn sao?_ tức giận, Jh quay đầu mắng nhiếc EunJi.

 -Ơ..nhưng lúc nãy tôi đã thử rồi, đâu có giống như vậy?_ EJ vội vàng giải thích.

 -Im đi…cô…

 -Khụ..khụ…vị gì kì vậy? vừa cay, đắng, ngọt, mặn, lại còn chua nữa. Em nhớ mình cho có mỗi một chút gia vị vào đó thôi mà!_ YS thành thật.

 Im lặng…im lặng….

Vù ù uuuu. … 

Gió thổi…

Mây bay…

Đất rung chuyển.

Sấm sét vang trời…

 Tất cả im lặng. Trong phòng giờ chỉ có tiếng ho khụ khụ của Yoseob. Cậu làm vậy thì ai dám nói gì chứ? Riêng về phía Junhyung, mắt anh tia liên tục về phía cậu?

 -Sao mọi người im lặng vậy? Hyungie, hyung sao lại nhìn em bằng ánh mắt đó?

 Junhyung nhìn em trai mà không nói thành lời. Trời ơi, sao em trai anh lại ngây thơ đến như vậy chứ? Như thế này thì sao mắng cậu nổi. Thật là muốn lật tung cái bàn ăn này quá.

 -Em cũng đâu cố ý. Cho có một chút thôi mà sao nó lại tệ như vậy chứ?_ Cậu ra chiều nghĩ ngợi.

 Junhyung quả thực tức mà không làm được gì. Cắn răng hỏi em trai.

 -YONG-YO-SEOB… em cho cái gì vào vậy?

 Không thèm để ý đến câu nói đầy tính giết người của anh, ys bắt đầu kể lại.

 -Em thấy có tất cả là 5 chiếc hộp ở đó. Hộp nhỏ nhất em cho 3 muỗng nhỏ(hạt tiêu), có hai hộp màu trắng thì em cho mỗi lọ 2 muỗng (đường, muối), còn có một lọ đựng nước gì đó em thấy nồi có ít nên đổ gần hết vào đó (giấm).  riêng hộp có màu hơi nâu nâu thì em cho 4 thìa lận (cà phê). Là vậy đó!_ YS gật đầu khi đã chắc chắn là đúng, rồi cậu hướng mắt nhìn anh. (au: Ít… ít quá!)

 Vù vù….vù vù…

 -Oh… sao hyung không nói gì vậy?_ Cậu quơ tay ra trước mặt anh.

 -Em thật sự muốn hyung đánh đòn mới chịu hả seobie_ liếc xéo cậu. Lần này phải dọa cho một trận mới được.

 -Ơ… em đâu có….hức…sao hyung lại nổi nóng với em chứ….hức…oa oa…_ Khóc luôn.

 Yoseob ngồi khóc ngon lành. Yong junhyung, anh dọa nữa đi.

 Tất cả im lặng không dám hé nửa lời. Bởi không ai có khả năng dỗ cậu nín ngoại trừ đại thiếu gia họ Yong đang ngồi kia và cũng không có ai dám có bất cứ hành động dại dột gì trước mặt đại thiếu gia.

 Không như mọi lần Junhyung chạy đến dỗ dành cậu. hôm nay anh chỉ ngồi yên vị một chỗ nhìn cậu khóc. Có vẻ muốn thử xem anh và cậu ai sẽ chịu đựng giỏi hơn đây mà.

 10s

 20s

 1ph

 Đúng 1 phút sau thì Yoseob ngừng khóc, miệng mím chặt, khuôn mặt vẫn còn đỏ lên vì khóc.

 Junhyung nhìn em trai mà trong lòng mừng thầm. có lẽ anh đã thắng, em anh cũng phải cứng rắn lên một chút chứ. Nhưng …

 Yoseob ngừng khóc, miệng không hé nửa lời và rồi…. Cậu bất ngờ đứng dậy đi thẳng lên phòng và chốt cửa phòng lại….

 Im lặng

 Im lặng

 Junhyung đớ người nhìn mọi người. Đáp lại anh chỉ là tiếng thở dài. 

 Có vẻ như lần này tiểu thiếu gia của họ, em trai của anh giận thật rồi. Yong Junhyung anh thật là ngốc mà, mới hôm qua cậu còn giận anh mới tha cho mà giờ đã lại muốn chọc tức cậu.

 Giờ thì ai là kẻ thua cuộc đây?!!

 -Seobie…hyung sai rồi mà!_ Junhyung chạy nhanh lên lầu với tốc độ tên lửa. 

 Rầm rầm…rầm rầm..

 -Seobie…mở cửa cho hyung_ đập cửa rầm rầm

 -…

 -Hix… Hyung sai rồi… lần sau không chọc tức em nữa mà..._ Méo mặt

 -…

 -Mau mở cửa hyung đi… seobie… (hình như tên này quên đây là cửa cách âm rồi!)

 -…

 Bên trong im lặng. Junhyung lòng lại tự trách bản thân thiếu suy nghĩ. Nếu cậu hiểu lầm anh không còn quan tâm đến cậu thì sao đây? Có khi bây giờ đang ngồi thui thủi tại một góc mà ôm gối ngồi khóc cũng lên. Nghĩ mà tim không khỏi thắt lại.

 -Đại thiếu gia! Phòng cậu là phòng cách âm mà!_ Quản gia Choi nhắc nhở.

 -…._ Đớ người

 -Có lẽ cậu ấy giận thật rồi. Có cần tôi lấy khóa dự phòng không ạ?_ quản gia hiền từ nói. Ông cũng lo lắng lắm.

  Junhyung bật dậy. Vậy mà anh không nghĩ ra.

 -Mau…mau lấy…_ Junhyung thúc dục.

 1’ sau, quản gia Choi đem một chùm khóa tới, chưa kịp nói với Junhyung câu nào thì đã bị anh giật mất chùm khóa trên tay.

 Lúng túng thử từng chiếc một. Người ngoài không hiểu mà nhìn vào có khi nghĩ trong phòng có người tự sát hay gặp nguy hiểm cũng nên.

 Mà cũng đúng thôi. Đối với suy nghĩ của Junhyung, bất cứ tình huống nào đối với cậu cũng có thể xảy ra hết ấy chứ! 

 Cạch!

 Cánh cửa cuối cùng cũng chịu mở ra. Đảo mắt nhìn một lượt căn phòng.

 Trống ko

 Sao không thấy cậu???

 -Seobie! Em đâu rồi!?_ Junhyung gào lớn. Đừng nói với anh cậu ngốc đến nỗi nhảy qua cửa sổ rồi nhá! (au: Đầu ông này giàu trí tưởng tượng quá mà!!)

 -…

 Không có tiếng nói đáp trả, chỉ có tiếng xột xoạt phát ra từ phía góc giường.

Quay đầu nhìn, Mái đầu vàng hiện ra sau chiếc giường lớn. Junhyung nhanh chóng tiến lại gần. 

 Yoseob ngồi bệt dưới nên đất, bên cạnh cậu là một giỏ đồ  toàn là giấy gấp, một số vật dụng trang trí nhỏ và một chiếc bình thủy tinh trong suốt có những con hạc giấy bên trong đã gấp được gần một nửa.

 Junhyung cảm thấy kì lạ. Đi đến ngồi cạnh cậu.

 -Em làm gì đó?

 -Hyung không thấy sao? Gấp giấy đó!_ Giọng nhẹ bẵng có chút hờn dỗi.

 -Ngốc, cái này chỉ cho con gái chơi thôi, em gấp làm gì?_ Anh cười nhẹ nói.

 -Khi đủ một ngàn con em sẽ tặng cho người em yêu.

 Câu nói dứt khoát của cậu như một tia sét đánh thẳng vào Junhyung.

 -Vậy…. Seobie…gấp tặng… hyungie sao?_ Giọng anh trùng xuống có phần hơi run.

 -Không, em sẽ tặng cho người khiến em hạnh phúc, vui vẻ và sẽ luôn bảo vệ seobie không để seobie buồn.

 -Hyung không làm được những điều đó sao? Không phải hyung luôn bên cạnh bảo vệ em, để em là người hạnh phúc nhất sao?_ Anh nói, khuôn mặt tối lại. Cậu sẽ tìm một người mà sẽ quan trọng hơn anh sao?

 -…

 Yoseob bỏ lửng câu hỏi của anh. Đôi mắt to trong ngước lên nhìn anh một cách chăm chú.

 -Em nói đi chứ! Đừng nhìn hyung như vậy?

 -Không…

 -Em nói gì?_ Anh lạnh lùng nhìn cậu.

 -Không… hyungie không thương Seobie nữa rồi, toàn bỏ dơi Seobie, làm seobie buồn rồi lại khóc thôi… Hyungie không thương…không còn dỗ dành, ôm seobie khi seobie khóc nữa… gần đây còn mắng seobie, gắt với seobie..vì…_ từng chữ nói ra, nước mắt cậu lại tuôn trào. Từ lúc từ Mĩ về anh toàn làm cậu buồn thôi. Biết thế thà ko về cho xong.

 -Ơ…hyung…

 Junhyung sững người nhìn cậu. anh đang làm trò ngốc gì vậy? Bản thân lại hành động ngu ngốc làm mất đi lòng tin từ cậu đối với anh. Chọc cậu, gắt với cậu, để cậu khóc mà không đi đến an ủi… Sao gần đây anh lại tệ vậy chứ.

 -Vậy tại sao Seobie phải gấp nó cho hyungie chứ? Ngay cả lúc này hyungie cũng dùng ánh mắt đáng sợ nhìn Seobie nữa_ Nước mắt bất giác ngừng chảy.

 -Xin lỗi em… Seobie_ Giọng anh lạc đi, hẳn phải đang cố kìm nén rất nhiều để nước mắt không rơi.

  -Hyungie sai, là hyung không quan tâm đến cảm xúc của em, hyung bỏ rơi em, hyung đáng bị đánh, đáng bị phạt… chỉ cần em không ghét hyung, hyung sẽ làm tất cả mọi thứ em muốn và hyung còn muốn em biết… rằng em là đứa em duy nhất và cũng là mãi mãi hyung yêu thương. Hiểu không?_ Giọng nói ngắt quãng, vươn tay lau đi vệt nước trên má cậu.

 -Hức…. nói dối…hyungie nói dối…hức…hyungie giờ thương Hara rồi…hyungie không thương Seobie…oaoaoa_ Cậu òa khóc, mới ngày đầu đi học ai cũng nói Junhyung- anh của cậu và cô ả đó là một đôi, còn nói hyungie rất thương ả ta nữa.

 Ôm chặt cậu trong lòng. Anh biết cậu đang sợ. sợ cảm giác bị bỏ rơi, cảm giác cô đơn, sự sợ hãi tột cùng luôn quanh quẩn trong tâm trí. 

 Là một thằng nhóc luôn đi cạnh anh, để người khác nói nhiều về anh như vậy cũng không khỏi suy nghĩ nhiều cộng với gần đây thái độ của anh hơi khác thường toàn chọc cậu làm cậu khóc. Đã vậy anh sẽ phải xử lí triệt để hết.

 -Nghe đây Seobie, em không được tin bất cứ ai ngoại trừ hyung. Hyung xin lỗi vì đã khiến em mất lòng tin đối với hyung,chọc em, làm em khóc… Tin hyung, sẽ không có chuyện này xảy ra nữa đâu.

 -Vậy hyung sẽ làm gì để chuộc lỗi cho mình!_ Cậu đẩy anh ra.

 -Vậy em muốn gì?

 -Seobie muốn hyungie thương một mình seobie thôi! Không muốn hyungie có liên quan đến cô Hara đó nữa!

 -Được!_ Chuyện đó Yong Junhyung sẽ làm đầu tiên khi đến trường.

 -Và seobie muốn hyungie đưa Seobie đi chơi! Dĩ nhiên là ngay bây giờ.

 -Được! thế nhưng seobie, giờ phải đi học mà ai dạy em cái kiểu chốn học đi chơi vậy?_ Junhyung nhíu mày, em anh học ai tật xấu này vậy?

 Yoseob nghiêng đầu suy nghĩ. Ai dạy cậu ta????

 -Nếu không nhầm thì là… là hyungie mà!_ Cậu nhìn lên trời chớp mắt nói.

 -em nói gì đó? Hyung dạy em cái đó hồi nào?_ La oai oái phản kháng.

  Nhìn anh. Cậu phồng má, mắt bắn lửa điện.

 -Chứ không phải khi nào chán học hyung toàn chốn học lái xe đến rủ em cùng chốn học đi chơi sao?

 -Ơ…cái đó..có…có hả?_ JH gãi gãi đầu cười giả lả.

 -Không nói nữa…. thái độ này tức là hyungie không đồng ý chứ gì?

 -…

 -Biết ngay mà! Hyungie ra ngoài đi, em bận gấp giấy rồi… đi đi…nhanh…đi đi…đến giờ đi học của hyungie rồi đó…đi..đi_ Lại dỗi, tay đẩy đẩy Junhyung ra ngoài.

 -Khoan đã, hyung có nói không sao?_ La lớn, nghe giọng cậu vậy ai dám nói không?

 -Vậy là đi hả hyungie???_ Thay đổi 180*

 Junhyung nhìn em mình. Không biết từ sáng tới giờ là thật hay cậu đóng kịch vậy nhỉ? Mà nếu là đóng kịch chắc diễn viên nổi tiếng nhất tg cũng không bằng cậu đâu. Cảm giác bị lừa xâm chiếm lấy Yong Junhyung.

 -Ừ!

 -Yehhhhhh…._Vui đến nỗi nhảy cẫng lên ôm cổ anh trai mà đu.

 -Cẩn thận… ngã_ Junhyung hú vía vì cú nhảy bất ngờ vội đón lấy cậu.

 Haizzzzzz! Cậu… nhưng dù sao cũng tốt. Và anh cũng sẽ phải mãi giữ nụ cười này nữa chứ!

 -Nhưng em cũng phải làm cho hyung một việc._ anh nói giọng nghiêm nghị ko có chút ý gì là đùa cợt.

 -Huh! Việc gì ạ?_ Cậu thắc mắc.

 -Hyung muốn em… gấp tặng cái đó cho hyung._ Anh chỉ tay về phía chiếc lọ thủy tinh.

 -Ko đk đâu!_ Cậu trả lời thẳng thắn.

 -Tại sao?_ Bỏ cậu xuống, anh hỏi giọng buồn buồn.

 -EunJi nuna nói chỉ đk tặng nó cho một nửa kia của mình thôi

 -Sao? Hyung ko wan tâm. Em phải tặng nó cho hyung. Hứa đi, ko nghỉ đi chơi luôn._ Anh đe dọa, ánh mắt đầy quyết liệt.

 Á! Ko đk đi chơi nữa sao? Không thích đâu.

 -Á… ko..à.. em gấp mà! Hyung cho em đi chơi đi!_ Cậu méo mặt, gấp thì gấp.

-Nói rồi đo!_ Cười hài lòng. Anh thừa biết cậu sẽ ko vì chuyện này mà bỏ lỡ buổi đi chơi đâu.

  Junhyung đi xuống gara lấy xe trở cậu đi. Dù sao từ lúc YS về anh chưa đưa cậu đi chơi ở đâu cả. Thôi thì hôm nay nghỉ học cho cậu đi chơi thật vui mới được. 

 Trong lúc đứng đợi Yoseob thì điện thoại anh chợt reo lên. Mở máy… là HS.

 -Gì?_ Tên này bất lịch sự thật đấy.

 -Cậu có biết giờ là mấy giờ rồi không mà giờ vẫn chưa tới trường vậy? Định chốn học nữa sao? Cậu có biết cậu đã nghỉ học quá thời hạn quy định rồi không? Mà coi như cậu nghỉ đi, nhưng cậu tính để em cậu học theo cái tính đó của cậu sao? Bộ là hyung mà như vậy hả…bla…bla…_ Vừa nghe máy HS đã bắn một tràng dài.

  Junhyung nhíu mày, đưa điện thoại ở một khoảng cách xa an tòan với tai nhất.

 -Nói nhỏ lại đi!

 -Được rồi! Giờ cậu mau đến trường đi!_ Giọng dịu lại.

 -Tôi… bận rồi!_ Junhyung gãi đầu.

 -Đủ rồi nhé Yong Junhyung, trong một năm thì 183 lần cúp tiết, 102 lần nghỉ học, đi học đúng giờ ko đến…1 ngày. hỏi thì phán ngắn gọn với hai từ “tôi bận”. Bộ cậu không còn lí do nào hay hơn sao?_ Lại la. 

 -Tôi bận thật!_ Khó xử với tên này quá.

 -Bộ cậu muốn chết sao?... Tôi…s..

 -Hyungie bận đưa Seobie đi chơi rồi. Hôm nay nghỉ học!_ Yoseob bất thình lình xuất hiện, giật phắc điện thoại của anh nói xen vào.

 Junhyung giật bắn người, em anh ko hiểu đi kiểu gì? sân rộng vậy mà cậu bước đi không có một tiếng động nào hết.

 Nói xong Yoseob cúp máy rồi tắt nguồn điện thoại luôn. Cậu không muốn ai phá mất buổi đi chơi của mình đâu. Cũng lâu rồi cậu đâu có được đi chơi đâu. Mặt nhăn lại đưa điện thoại trả anh.

 Junhyung nhận lấy điện thoại mà toát cả mồ hôi. Em anh thật đáng sợ. À mà sao đối với người khác cậu rất nhút nhát mà sao đối với anh cậu trả sợ vậy? toàn bắt nạt, dọa khóc với anh thôi. Phải chấn chỉnh lại bản thân mới được, chứ đại thiếu gia Yong Junhyung ai nhìn cũng phải sợ mà lại bị nhóc em mình bạo hành vậy chứ?... Junhyung cắn răng khóc trong lòng.

 -Hyungie nghĩ gì mà đứng im re vậy?_ Mắt liếc liếc anh, bộ không muốn đi nữa sao?

 -À..ờ..không.. Em lên xe đi!_ Junhyung lau mồ hôi. Anh đâu có gan đó. Hix

  Nhìn chiếc xe hơi bóng nhoáng đắt tiền. Yoseob lại một lần nữa nhăn mặt. 

 -Lúc nào cũng vậy! Seobie muốn đi bộ.

 -Đi…bộ!_ Gì đây, có xe không đi cậu lại muốn đi bộ. Bộ sướng chán rồi nên giờ muốn khổ hả?

 Không đợi Junhyung kịp phản ứng. Yoseob vội nắm lấy cổ tay anh kéo đi.

 ……………

Thời tiết giờ đang là mùa đông nên khá lạnh. Junhyung lấy khăn len của mình quàng lên cổ cậu. Cậu mà ốm thì chỉ có anh khổ thôi.

 -Woa! Thích thật đấy!

 Yoseob dang tay hít một hơi dài. Đây là lần đầu tiên cậu được đi bộ dạo phố ngắm cảnh Seoul như vậy. Chứ không giống mọi lần anh toàn lái xe đưa cậu đi đến mấy khu trung tâm thương mại mua đồ, rồi là khu vui chơi chỉ toàn khách Vip mới có thể vào,vào nhà hàng sang trọng dùng bữa rồi về. Đi đâu xe đưa đón không nhìn thấy gì ở ngoài cả. Đi nhiều cũng đâm ngán… còn chưa kể đến lúc nào cũng có một đám vệ sĩ đứng xa đi theo… khác cầm tù là mấy chứ?

 -Đi thôi!_ Junhyung cười. Lần đầu tiên thấy YS vui như vậy. Đi bộ như vậy cũng thú vị đấy chứ! Khoác vai em trai kéo đi.

 Woa…lần đầu đi đúng là thích thật. Không ngờ Seoul lại đẹp đến vậy. Yoseob không ngừng nghiêng đầu dáo dác nhìn mọi thứ xung quanh Thứ gì cũng thật mới lạ đối với đứa trẻ lúc nào cũng ở nhà, đi học có người đưa đón, đi chơi có người đưa đi.

 -Hyungie… đó là cái gì mà mọi người ăn ngon vậy?_ Yoseob khó hiểu nhìn quầy trở đồ ăn dựng bên lòng đường.

 -Hyung …cũng không biết!_ Junhyung nghiêng đầu nhìn. Đâu phải chỉ có Yong Yoseob không biết chứ?

 Mà cũng đúng thôi. Dù sao Junhyung cũng là đại thiếu gia của tập đoàn lớn làm sao lại có thể để tâm đến mấy quán ăn bên nề đường như vậy chứ!

 -Seobie muốn ăn_ Yoseob kéo tay anh đến gần quầy trở đồ ăn.

 -Seobie, sức khỏe em không tốt ăn mấy thứ đó sao được!_ Junhyung nhăn mặt.

 -Còn đỡ hơn là ăn mấy món ăn đắt tiền chán ngấy ở nhà! Không có ngon chút nào mà lúc nào hyung cũng bắt em ăn thôi!_ Cậu phồng má phản đối. Bộ cứ đắt tiền là ngon sao?

 Junhyung lắc đầu. Gì vậy trời? chê đồ ăn đắt tiền, ngay cả đầu bếp nổi tiếng làm cũng chê thì cũng chỉ có duy nhất em anh thôi. Bó tay với Yong YoSeob luôn.

 Yoseob cắn cắn đầu ngón tay, mắt nhìn những người ăn xung quanh rồi cũng bắt trước cách ăn của họ.

 Lấy một que xiên rồi gắp lấy một miếng trong chiếc nồi cỡ bự cho vào miệng ăn.

 -Woa… Ngon quá_ Mắt cậu sáng rực, tiếp tục gắp ăn.

 Junhyung vốn định không ăn tính chỉ tính đứng nhìn cậu ăn thôi. Thế nhưng…

 -Sao hyungie đứng đó, hyung cũng ăn đi. Ngon lắm…

  Junhyung nhăn mặt. Nếu ăn cũng cậu thì không sao nhưng cho dù nồi có bự đến đâu đi nữa bắt anh ăn cùng nhiều người như vậy nuốt sao nổi.

 -Hyung không ăn!

 -Không thích! Hyung phải ăn cùng Seobie cơ!..._ lại nhõng nhẽo.

 -Không. Em cũng không nên ăn, không tốt cho sức khỏe đâu!_ Junhyung nói ném cây xiên trên tay Yoseob xuống trả tiền rồi kéo cậu đi.

 -…

 Junhyung kéo cậu đi một đoạn khá xa. Buông tay quay đầu ngước nhìn cậu.

 -Đi, chúng ta vào đó. Trong đây thứ gì cũng đủ hết! Em muốn…. Huh, em sao vậy?

 Nhìn cậu, sao khuôn mặt cậu tối xầm lại vậy? Đầu yoseob cúi gằm, mái đầu bạch kim xõa xuống che đi khuôn mặt cậu.

 -Không thích…. Em muốn về!

  Nói mà như muốn khóc. Anh lúc nào cũng nói là cho cậu đầy đủ mọi thứ. Như vậy là đủ sao? Cuộc sống tẻ nhạt còn đúng hơn. Yoseob giận dỗi đi trước.

 -Em lại sao vậy?_ Junhyung chạy nhanh kéo tay em anh. Cậu đúng là khó chiều_Hyungie lại làm em giận sao?

 -Từ nhỏ tới giờ hyungie lúc nào cũng đưa em đến mấy chỗ tương tự như vậy. Em không thích!_ Cậu nhăn mặt, môi bặm lại.

  -…

 Junhyung nhìn cậu rồi lại ngước lên nhìn khu trung tâm lớn trước mặt. Quả đúng là vậy. Anh lúc nào cũng chỉ đưa cậu đến những nơi như vậy. Đi nhiều cũng đâm ngán chỉ đơn giản nghĩ cậu sẽ thích nên bản thân mới đưa cậu tới đây chơi không nghĩ cậu lại như vậy. có lẽ vì không muốn anh buồn.

 Đưa mắt nhìn Yoseob, miệng nở nụ cười nhẹ.

 -Hyung xin lỗi! 

 -…

 -Vậy tối nay hyung sẽ để em tự do quyết định theo ý mình!

 -Thật ạ?_ mắt mở to nhìn anh. Đúng là tâm trang cứ như thời tiết vậy.

 -Ừm!

  Đôi mắt ngóng chờ dần ẩn hiện nét cười, khóe môi phiết nụ cười đẹp rạng rỡ.

 -Vậy hôm nay Hyungie sẽ làm chủ chi còn Seobie sẽ làm chủ chì. Let’s go!_ Kéo Junhyung thẳng tiến.

 Thấy vậy Junhyung bật cười. có lẽ anh cũng nên chấn chỉnh lại mình rồi. Bản thân sao lại hồ đồ như vậy chứ? Có lẽ anh chưa thực sự hiểu cậu muốn gì và mong điều gì ở anh.

 Cả ngày hôm đó anh em nhà họ Yong gần như có mặt ở khắp nơi trên các đoạn đường của Seoul. Ăn những món ăn mà ai cũng có thể ăn, mua những món đồ mà không ai nghĩ hai thiếu gia này có thể mua. Mọi chuyện có lẽ sẽ rất tuyệt nếu không có sự xuất hiện của một người.

 ……

 Junseob đi bộ nói chuyện vui vẻ trên đoạn đường về nhà. Khu nhà ở của hai người nằm trong khu V.I.P- nơi ở của những gia đình giàu có. 

 Trời lúc này đã tối, cơn gió lướt qua làm cơ thể cậu như muốn run lên.

 -Hắt xì!

 -Ngốc, lại đây nào!

 Junhyung gọi với em nhưng chân lạ tiến đến chỗ cậu. Anh lấy trong túi đồ cậu mua một chiếc mũ len màu đen với những đường đan giản dị. Tuy không được tinh xảo như đồ ở nhà nhưng lại được đan rất tỉ mỉ và hơn hết là rất ấm

 Yoseob bị gọi là ngốc mà vẫn không trách anh, miệng cười tít cả mắt. Tại hôm nay cậu được đi chơi rất vui mà. Tíu tít xách mấy túi đồ trên tay đi trước. Không những vậy đứa trẻ nghịch ngợm này còn đá một lon nước đã hết trên mặt đường nữa chứ.

 Và hậu quả của Yoseob gậy ra là đây.

 -aigaa! Tên điên nào dám đá cái đồ bẩn thỉu này vào tao?_ tiếng nói chát chúa vang lên.

 Yoseob há hốc mồm. Không phải lúc nãy không có ai sao, sao giờ lại có vậy. Chạy đến đỡ cô gái đứng dậy.

 -hơ…xin lỗi…tôi không cố ý!_ YS lúng túng.

 Hất…bịch…

 -Bộ mày không có mắt sao? Nghĩ có thể xin lỗi là xong hả?_ Đanh đá, ả ta hất tay YS làm cậu ngã uỵch xuống đất.

  Junhyung nhíu mày. Không phải em anh đã xin lỗi rồi sao? Lại còn xô cậu ngã lại nữa. Đồ con gái mà bất lịch sự.

 -Ơ…  tôi đã xin lỗi rồi, sao cô lại làm như vậy chứ?

 -Mày có biết…ơ…junhyung oppa…_ Hai câu nói cắt đoạn không hợp chủ đề.

 -Seobie, không sao chứ? Có đâu không?

 Vội đỡ YS đứng dậy . Junhyung tỉ mỉ xem xét hết người cậu xem có bị xây xước gì không? Gì chứ? Cậu mà đau ở đâu thì anh sẽ không tha cho con nhỏ này đâu!

 -Oppa. Sao oppa lại đi cùng nó!_ Thì ra là ả Goo Hara

 -Em không có sao!_Cậu một tay phủi phủi người nói.

 -Để hyung coi đã!_ Junhyung nhìn, một tay cầm lấy tay cậu.

 -A!_ Yoseob rên nhẹ, bàn tay bị anh giữ hơi đau và rát.

 -Gì thế này?

  Junhyung nắm lấy tay cậu xem xét. Lòng bàn tay phải bị xô sát mặt đất hiện lên từng vết xước nhỏ.

 -Chỉ một vết thương nhẹ thì có là gì chứ? Bộ đồ đắt tiền của tôi bị cậu làm dơ hết rồi!_ Ả ta cằn nhằn.

-Cho dù cả mạng sống của cô đi nữa cũng không bằng một vết thương nhỏ trên người Seobie đâu!_ Giọng lạnh lùng, đôi tay di di nhẹ xoa vết thương nhẹ trên tay. Lấy băng ago trong túi băng lại cho cậu.

 -Hyungie… 

 Yoseob nhìn anh. Chẳng ai hiểu anh hơn cậu đâu. Biết anh lo lắng cho mình, không bao giờ để cậu bị thương dù chỉ một vết xước nhỏ. Nhưng trong chuyện này thì cậu là người sai mà!

 -Cái gì chứ?...à mà anh…seobie…hyungie…anh… Junhyung oppa~_ Nhỏ ngân dài. Cái giọng lả lướt này còn ai khác ngoại trừ Goo Hara chứ?

  Junhyung không hề cảm thấy ngạc nhiên. Đơn giản đối với anh những người như ả thì cũng chỉ là loại con gái lả lướt và tầm thường mà thôi. Quan trọng hơn hết là em trai anh.

 -Xin lỗi đi!_ Không nhìn ả, anh đỡ cậu dậy.

 -Sao?_ Nhỏ nghiến răng, tia ánh mắt nguy hiểm nhìn Yoseob.

 -Seobie đã xin lỗi rồi, nhưng cô lại xô Seobie ngã. Xin lỗi đi!_  Đưa đôi mắt nhìn ả. Khoảng không gian mờ mịt vô định.

 Hai tay nắm chặt, móng tay đâm hẳn vào da thịt. Goo Hara tức giận tột cùng. Cậu ta là ai mà có quyền cướp đi Yong Junhyung của ả chứ? Nghĩ rằng có bộ mặt thiên thần là có thể sao? 

-Rốt cuộc cậu ta là ai mà oppa lại quan tâm như vậy chứ? Oppa đừng có nghĩ rằng cậu ta thánh thiện như chính khuôn mặt của cậu ta. Chẳng qua cũng chỉ là loại cáo đội nốt thiên thần thôi!... sao oppa có thể ngốc đến độ đi tin một thằng nhà quê nghèo rách nát (sơ yếu lí lịch của YS do JH điền bừa)đó chứ? Cậu ta là ai mà lại khiến oppa quan tâm vậy?_ Nhỏ la lớn, lần đầu tiên dám cả gan nói thẳng với Junhyung. 

 -Là người yêu!

 Trong khi Junhyung không còn kiềm chế lại bản thân. Chỉ chưa đầy 3s nữa thôi anh có lẽ sẽ thực sự giết chết ả mất. Nhưng chỉ trong 3s ngắn ngủi đó em trai anh đã nói ba từ cũng khiến tim anh như ngừng đập.

 Yoseob cuối cùng cũng không chịu ngồi yên. Cho dù là cậu làm sai nhưng cô ta là gì mà dám nói hyungie của cậu ngốc cơ chứ? Nói cậu ntn cũng được nhưng anh cậu thì đừng hòng.

 Đã vậy cho nhỏ tức chết luôn.

-C…cái gì? Người …người yêu…

-…_ Junhyung im lặng, bản thân thật sự không hiểu cảm giác của mình lúc này cũng không hiểu em anh đang nghĩ gì nữa rồi.

-Đúng!_ YS quả quyết, một tay khoác vai anh.

 -Tao không tin… oppa qua lại vs rất nhiều người làm sao có thể yêu một đứa như mày chứ?_ Chỉ tay thẳng vào mặt Ys.

  Hừ! Sao lại nói đến chuyện đó làm gì? Anh cậu thật là, lúc nào cậu đi vắng là lại quen mấy người đâu đâu ko thôi. Đành vậy…

 Chụt….chụt…chụt…

YS hai tay quàng lấy cổ Junhyung, mắt nhìn thẳng anh. Khẽ nhón chân lên cậu hôn những cái hôn nhẹ trên mặt anh.

 Thử xem cô ta có thấy Junhyung cho ai dám làm càn như vậy không? Hứ, đúng là chỉ có cậu thôi. Yong Yo Seob

 Goo Hara như không tin vào mắt mình. Cô không nghĩ rằng trong chuyện tình cảm nam nữ Junhyung sẽ thật lòng với ai. Những lần gặp anh ở bar anh chỉ trò chuyện tán tỉnh mấy cô người mẫu nào đó nhưng không ai có quyền ôm, hôn hay những hành động có đụng chạm đến người anh. 

 Vậy, trước mặt ả giờ là gì đây?

 -Đó, tin chưa?_ YS phồng má, tay khoác chặt tay Junhyung.

 -Tôi… tôi không tin_ ả nghiến răng, đó có thể coi như là hôn xã giao thôi mà!

 -Huh… Vậy…

 Xoạt, Yoseob bất ngờ bị Junhyung kéo lại phía mình. Một tay nắm lấy tay cậu, tay còn lại giữ sau gáy cậu. Trong khoảng khắc, giường như không còn làm chủ được bản thân Junhyung lồng ngực run lên từng nhịp vùng về kéo cậu ép sát mình vùng về ép môi mình lên môi cậu.

 Thình thịch… thình thịch….

 Yoseob toàn thân cứng đờ vì hành động đột ngột của Junhyung. Anh cậu đang làm gì vậy? Sao lại có chuyện này chứ? Ôi, Fistkiss của cậu. Với lại tại sao anh lại làm vậy? và tại sao cậu lại không phản đối.

 Vạn vật bất giác như dừng lại. Chỉ có tiếng đập mạnh đều đều của hai trái tim. 

 Cảm giác yêu thương le lói xuất hiện trong hai con người mà không đơn giản chỉ là tình anh em. Nhưng biết làm sao đây? Nếu cậu biết được thứ tình cảm không đáng có là gì thì sao chứ? Làm sao để có thể vượt qua danh giới giữ tình máu mủ và tình yêu?

 -Tin rồi chứ? Em ấy là người tôi yêu.

 Junhyung  cố gắng lấy lại bình tĩnh. Nhanh chóng dứt khỏi nụ hôn ngước nhìn ả Goo hara nãy giờ vẫn há hốc miệng như vừa được xem bộ phim tình cảm mà nam chính lại chính là anh em Junseob.  

 Goo Hara cứng họng không nói được lời nào. Không lẽ nhỏ lại phải chịu thua thằng nhóc mặt còn búng ra sữa đó sao? 

 -Rồi anh sẽ hối hận!_ nói rồi ả bỏ đi. ả sẽ không để yên cho kẻ đã cướp người của ả đâu.

 Junhyung nhìn theo. Coi như chuyện của ả đã giải quyết xong xuôi rồi. Quay đầu nhìn cậu.

 -Em còn đau chỗ nào không?

 -Hưc…hưc…oooaaa!_ Yoseob nhìn Junhyung bật khóc.

 -Em sao vậy?_ Junhyung lo lắng. Em anh đau ở đâu sao?

 - Oa…oa..oa.

 -Đau lắm sao? Hyung đau có thấy em bị thương chứ?

 -Không biết đâu! Fistkiss của em sao hyung lại lấy mất chứ? Oa…oa…oa…

 Junhyung cứng miệng. Thú thực lúc đó anh cũng đâu có hiểu nổi mình đang làm gì chứ!

-Có gì to tát chứ? Em cũng cướp đi fistkiss của hyung mà!_ Junhyung làm mặt giận bất mãn đi trước bỏ lại cậu phía sau.

 Nghe Junhyung nói Yoseob ngừng khóc, đôi mắt long lanh ẩn nước mở to. Khó hiểu đuổi theo hỏi anh.

 -Là thật hả Hyungie.

 -Em không tin sao?_ Dừng lại nhìn cậu

 -Không!_ Phồng má lắc đầu

 -Cái gì?Tại sao chứ?_ La lớn.

 -Kwangie nói hyungie thay bồ như thay áo. Làm sao đây có thể là Fistkiss được?_chu môi. Bộ lừa cậu dễ vậy sao?

  Gì vậy trời? Sao cái thằng nhóc kiwang này lại đi nói xấu anh với cậu chứ? Mất hình tượng quá đi mất. Ngày mai đi học phải cho tên nhóc đó một trận mới được. 

 -Em tin Kwang hơn hyung sao?_ Liếc xéo.

 -Ơ… hơ.. Không có… em tin.. tin hyungie mà!_ Cười giả lả. Anh tính lại bắt nạt cậu đây mà.

 -Ngoan! Về thôi!_ Junhyung xách túi đồ dưới đất một tay kéo cậu về. Dù sao cũng muộn rồi.

  -Nae!_ Ngoan ngoãn nghe theo. Trong lòng thầm ấm ức. 

 Đi được một đoạn thì Yoseob bỗng ngồi bệt xuống đất.

 Quay đầu nhìn cậu Junhyung ngạc nhiên hỏi.

 -Sao vậy? Sao không đi tiếp.

 -Không đi nữa đâu! Seobie đau chân lắm.

 Gì vậy trời. Anh thì phải khiêng vác một một đống đồ do em trai của mình đòi mua đi bộ khắp nơi. Em anh chỉ có đi không thôi mà cũng kêu mệt là sao? Nhưng sức khỏe cậu vốn yếu, bệnh thì không được đâu.

 -Cầm giúp hyung.

  Junhyung đưa túi đồ cho Yoseob.

  Nhăn mặt nhận lấy túi đồ. Chân cậu đang đau mà sao lại bắt cậu cầm mấy thứ này nữa. Có lẽ anh còn mệt hơn cậu.

 -Lên hyung cõng em_ Junghyung đỡ cậu đứng dậy kêu cậu leo lên lưng mình.

 Nghe Junhyung nói vậy yoseob sáng bừng mắt. Cậu không phải cuốc bộ nữa rồi!

 Nhanh chóng đứng dậy toan nhảy lên lưng anh. Nhưng đôi chân lững lự dừng lại.

 -em sao vậy? Chân em đau mà!_ Nhìn cậu khó hiểu.

 -Seobie hết đau rồi! Đi nào hyung_ Cậu kéo anh đứng dậy. Anh mệt hơn cậu nhiều.

  Nghe YS nói vậy junhyung cũng hiểu được điều cậu đang nghĩ. Chắc chắn là lo cho anh đây mà.

 -Em không lên là hyung đi về trước đấy!

 -Không được! Hyung định bỏ lại em ở đây sao?_ Giữ khư khư tay anh. Trời tối thui vậy mà đi một mình sao? Cậu sợ ma lắm.

 Junhyung cười, bộ dạng co do sợ hãi của cậu nhìn thật đáng yêu mà.

 -Mau lên hyung cõng về! Gần đến nhà rồi mà! Nghe lời đi.

 -…

 -Không hyung về trước thật đó!_ Dọa.

 -Không… em lên mà!

 Yoseob nhanh chóng choàng cổ leo lên lưng  Junhyng. 

 Junhyung thấy cậu đã an vị trên lưng liền đứng dậy bước chậm dãi từng bước đi về phía trước.

 Áp mặt vào tấm lưng rộng, cảm giác ấm áp vẫn thật quen thuộc. Lúc nào cũng vậy, chỉ khi ở bên anh trai Yoseob mới thực sự an tĩnh và cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết, khi đó những lo lắng, phiền muộn và cả sự sợ hãi vô hình trong cậu sẽ hoàn toàn biến mất.

 Junhyung cõng cậu bước đi, bờ môi phiết nụ cười nhẹ. Em trai anh sẽ mãi như này thôi. Sẽ mãi ngây thơ, yếu đuối luôn cần có người ở bên che trở và bảo vệ… và người đó không ai khác chính là anh, chỉ anh thôi.

 -Hyungie!_ YS phá tan sự tĩnh lặng.

 -Huh.

 -Hyungie sẽ mãi ở bên canh Seobie, bảo vệ và che chở cho Seobie chứ?_ Giọng cậu nhẹ bẵng, nhỏ xíu.

 -Ừm! 

 -Thật chứ? Hyungie hứa đó!

 -Hyung hứa. Chỉ cần Seobie cần Hyung.

 -Seobie chỉ cần hyungie thôi. Vậy là đủ rồi…_ Cọ sát má vào lưng anh giọng cậu dần nhỏ lại_ Mãi mãi nhé…hy..ung..ie.._ Hàng mi đen dày từ từ khép lại.

 -Ừm… mãi mãi!_ Đôi mắt ngước lên nhìn những vì sao lấp lánh. Mãi mãi là như vậy.

………….

 Au: Thú thực chap 3 này mình cảm thấy ko tự tin cho lắm. vì vậy mong các bạn độc giả cmt cho au ý kiến nha. Đồng thời ném đá nhẹ tay chút ha. hix

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro