Chap4: Kí ức mong manh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Yoseob chán nản ngồi ở nhà chơi game một mình. Mắt thi thoảng lại nhìn lên chiếc đồng hồ đợi anh trai về. 

 Haizzz, cũng chỉ tại cái tội ham chơi về muộn nên cậu bị cảm nhẹ năn nỉ thế nào Junhyung cũng không cho cậu đi học cùng đành ngồi ở nhà đợi anh học về… Nhưng không sao, được đi chơi như vậy bệnh cũng đáng.

 Yoseob khẽ cười khi nghĩ về buổi đi chơi ngày hôm qua. Thôi thì đành về phòng chơi gấp giấy đợi anh về vậy.

 Junhyung ngồi trong lớp, mắt chăm chú nhìn lên bảng mặc dù hồn đã bay ở nơi đâu. 

 Haizzz, Yoseob mải chơi thì khỏi nói bản thân lại bất cẩn không để ý đến sức khỏe cậu mà hùa vào chơi theo làm cậu bệnh, cũng may là chỉ là cảm nhẹ.

  Bản thân lại không nghĩ rằng Yoseob lại thích đến những nơi như vậy nhưng cậu đã rất vui và anh cũng vậy… Nếu vậy phải đưa em anh đi chơi thường xuyên rồi mà tên nhóc của anh cũng thật là giỏi nha, ăn bao nhiêu là đồ ăn mà vẫn chẳng xì nhiêu gì nào là Kim chi, canh dong biển, tokbokki, cơm trộn, ramyun… phải nói là không kể nổi luôn, mà nhìn cậu ăn cũng thật đáng yêu mà…

 -Cậu nghĩ gì mà cười một mình vậy?_ HS nghiêng đầu khó hiểu.

 -Ơ..à không? Mà sao các cậu lại ra đây. Đang học mà!.._ Junhyung khó hiểu hỏi tên bạn.

  Bốn tên HS, DJ, KW, DW nhìn nhau. Rốt cuộc tên này bị sao vậy trời.

 -Cậu đang mơ hả? Đang là giờ giải nao đó!_ HS

 -Hyungie hyung rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?_ Kwang.

 Junhyung gãi đầu ngại ngùng.Mải nghĩ về nhóc em mà không để ý xung quanh gì hết à.

 -Xin lỗi.

 -Mà Yoseob đâu hả hyung?_ DW hỏi. Sao hôm nay cậu ấy không đến trường vậy?

 -À.. Seobie bị cảm nhẹ hyung không yên tâm nên đã để em ấy ở nhà.

 -Vậy tan học tụi này đến nhà cậu thăm YS nha!_ DJ mắt sáng rực khi nghĩ đến YS

 -Đúng đó, tụi em tới nha hyung_ DW năn nỉ, cậu muốn chơi cùng YS

-Được thôi!

 Junhyung cười hiền. Yoseob cũng rất quý mấy tên nhóc này. Mặc dù thời gian quen biết chưa nhiều nhưng cậu tin vào những người bạn của anh. 

 -Ok, vậy tan học sẽ tới đó!_ HS đưa ra phán quyết cuối cùng.

 ….

 Theo kế hoạch từ đầu. Tan học bốn tên cùng lái xe về nhà riêng của anh em Junseob. Đi đường còn ghé vào mua rất nhiều đồ ăn nữa chứ.

 Trong lúc Yoseob cảm thấy chán nản nhất thì chợt nghe thấy tiếng còi xe của Junhyung… khuôn mặt ủ rũ lập tức biến mất thay vào đó là nụ cười rạng rỡ như tia nắng mùa xuân. Nhanh chóng chạy xuống nhà đón anh.

 -Seobie_ Bước vào nhà Junhyung đã cất tiếng gọi cậu.

 -Hyungie~_ Yoseob bất ngờ chạy đến ôm lấy anh trai, theo thói quen là kẹp chặt hai chân quanh hông anh mà đu. (au: Hai tên này cứ như lâu lắm rồi không gặp nhau vậy).

 Bốn tên vào sau lại một lần nữa há to miệng khi nhìn thấy hành động bày tỏ tình cảm hơi thái quá của hai anh em nhà này. Trời ơi, làm như mình còn bé lắm. yoseob thì không nói làm gì còn cái tên vô cảm Yong Junhyung kia cũng vậy sao hả trời.

 -Ủa?_ Yoseob ngạc nhiên nhìn bốn tên sau lưng anh.

 -chào Yoseobie_ đồng thanh dơ tay chào, miệng cười như mấy tên ngốc.

 -Bốn tên này muốn đến thăm em!... Các cậu lên phòng tôi đi._ Junhyung giải thích rồi quay qua nói với đám bạn.

 -Phòng cậu sao Junhyung?_ HS ngạc nhiên, không phải anh không thích ai vào phòng mình sao? 

 Junhyng thở dài. Bạn của anh dĩ nhiên anh hiểu, vào phòng anh phút chốc sẽ thành bãi chiến trường cho coi. Đấy là còn chưa nói tên tên nhóc quỉ Yoseob nhà anh đấy. Mình cậu thôi mà dọn dẹp cũng đủ mệt rồi.

 -Trời có vẻ sắp mưa lớn. Seobie sợ tiếng sét lắm. Mà chỉ có phòng tớ là phòng cách âm thôi_ Junhyung xoa đầu Yoseob.

 -Sợ tiếng sét…

  (gật gật)

 -Tại sao vậy?_ Đồng thanh.

 -Đừng thắc mắc. Lên phòng thôi!_ Junhyung hờ hững trả lời. Mấy tên này lúc nào cũng nhiều chuyện.

 Còn về phía mấy tên nhiều chuyện kìa thì lại than phiền Junhyung về cái tội luôn nói một nửa mà không bao giờ kể hết. chỉ giỏi khiến người khác tò mò.

 Woa! Lần trước có vào phòng anh em Junseob một lần rồi nhưng mải nhìn Yoseob nên chưa kịp nhìn nội thất căn phòng đúng là khác xa với tưởng tượng của họ.

 Theo mấy tên này nghĩ thì Junhyung vốn lạnh lùng nên nơi ở chắc cũng được bày trí như tính cách con người anh nhưng nó lại gần như khác hẳn so với trí tưởng tượng của họ.

  Căn phòng của anh và cậu được bày trí với gam màu chủ đạo là màu kem ngọt ngào. Căn phòng lớn được bày trí đơn giản nhưng không kém phân tinh tế tạo cho ta cảm giác ấm cúng.

 Nội thất căn phòng đều do một tay Yoseob bày trí . biết anh không thích căn phòng ngủ quá sặc sỡ và mình cũng không thích mấy cái màu ảm đạm nên cậu đã chọn màu kem làm nền chính. Anh cũng thích màu kem nữa

 -Junhyung, phòng cậu nhiều sách thật đấy_HS ngạc nhiên khi nhìn thấy một tủ sách lớn che gần khuất mất cả bức tường.

 -Rất nhiều trò chơi điện tử nha!_ Kwang sáng mắt.

 -Sao mấy cái điện thoại và Ipad lại vứt lung tung mỗi chỗ một nơi vậy trời?_ DJ nãy giờ không biết nhặt lên bao nhiêu chiếc điện thoại rồi nữa.

 -Woa! Em không nghĩ phòng hyung lại còn có cả thú nhồi bông cơ đấy mà sao lại toàn hình heo với chuối vậy?_ DW ôm lấy một con heo bông màu hồng rất dễ thương trên giường.

  Junhyung ngán ngẩm, mấy tên trước mặt anh sao mà cứ lục lọi đủ thứ phòng anh vậy nè, ngồi yên không được sao? Bộ phòng anh không được có những thứ đó hả?

 -Mọi người sao lại ngạc nhiên vậy? có gì lạ ạ?_ Yoseob nghiêng đầu thắc mắc.

 -Chỉ tại hyung không nghĩ Junhyung lại có sở thích đối với mấy món đồ này thôi!_ HS cười cười gãi đầu.

 -Trao cho em vinh dự trả lời những câu hỏi của tụi nó đó_ Junhyung ngáp dài nằm xuống giường.

 -Giá sách đó phần lớn là truyện tranh và tiểu thuyết của em thôi à! Với lại vì ở nhà suốt nên Hyungie thường mua trò chơi điện tử cho em chơi. Vì biết em thích chuối và heo nên cứ hễ ra ngoài hay đi đâu là appa và hyungie lại mua về tặng em hết á…_ Yoseob thao thao bất duyệt giải thích.

 -Vậy còn cái đống này_ DJ chỉ vào mấy chiếc điện thoại, Ipad, laptop của cả hai anh em Junseob_ Tại sao mỗi thứ lại ở một nơi vậy?

 -Ơ…cái đó!_ Yoseob ấp úng gãi đầu quay qua nhìn Junhyung.

 -Tại ngốc tử này toàn vứt đồ lung tung, cứ đi mua mới hoài. IPad và lap thì cứ chơi game xong lại vứt đó thôi..ôiiiiii! _ Junhyung dài giọng véo nhẹ má Yoseob.

 -Trời, Junhyung à, cậu chiều em trai quá rồi đó!_ DJ nhận xét nhanh chóng nhận được sự đồng tình của mọi người.

-Seobie… cậu sướng thật nha! Ở nhà tớ toàn bị Joonie hyung bắt nạt thôi!_ KW khoác tay cậu làm khuôn mặt mếu trông đến tức cười.

-Tớ nữa nè!_ DW cũng đến khoác vai cậu hùa theo tên nhùn kia.

Yoseob nhìn Junhyung thì bắt gặp ánh mắt ấm áp của anh đang nhìn cậu, khẽ nở nụ cười tinh nghịch với anh cậu quay đầu nhìn hai tên bạn đồng cảm.

 -Vậy hả? DooSeung, các hyung ko tốt à nha!_ Vỗ vai hai nhóc an ủi.

 -Ya! Hai đứa nói xấu hyung mình vậy đó hả?_ DooSeung la lớn.

  Yoseob nhìn bốn người đuổi rượt nhau mà vui lấy. Do suốt ngày ở trong nhà bản thân lại ngại tiếp xúc với người lạ giờ có bạn chơi cùng đúng là thích thật.

  Thấy Yoseob đang mông lung suy nghĩ gì đó mà cứ ngồi cười một mình, Junhyung nhíu mày kéo cậu ngồi xuống cạnh mình.

 -Em đang nghĩ gi vậy đứa trẻ ngốc?

 Yoseob nhăn mặt giận dỗi. Anh cứ kêu cậu ngốc hoài là sao. Chu môi tỏ vẻ bất mãn rồi lạ trở lại khuôn mặt cười đùa với anh.

 -Tại Seobie cảm thấy rất vui khi có bạn chơi cùng như vậy nè. Hyungie có những người bạn tốt thật à nha!~_ Yoseob đùa cợt cười tinh nghịch đưa hai tay véo má anh trai mình.

 -Thằng nhóc, em hư nha!_ Junhyung nhíu mày vì đau, đưa tay nựng yêu má cậu.

 -A… hyungie… tại sao DooSeung, hai hyung ấy lại suốt ngày bỏ chạy ra ngoài sau mỗi tiết học vậy?_ Cái này cậu thắc mắc thật nha.

 Junhyung thấy cậu hỏi vậy chỉ cười nhẹ sau đó lại đưa mắt nhìn hai tên DooSeung cười đểu.

 -Em ra hỏi hai người đó đi!

  Nghe lời, Yoseob lững thững ra ngồi cạnh HyunSeung thắc mắc.

 -Seungie hyung.

 -Có chuyện gì hả Seobie?_ HuynSeung nhìn Yoseob trìu mến. Không ngờ tên bạn của anh lạnh lùng là vậy lại có nhóc em dễ thương như Yoseob.

 -Tại sao hyung và DooJoon hyung lại hay bỏ chạy ra ngoài sau mỗi tiết học vậy?

  HuynSeung cứng miệng không biết phải trả lời cậu như thế nào. Không lẽ lại nói hai người này chạy vì chốn gái chứ?

 -Là chốn người đẹp đó Seobie!_ Kwang nói ngang.

 Sặc. Sặc nước, DJ nãy giờ không mấy để ý nghe KW nói vậy cũng đủ biết đang nói đến mình và HS đây. Không được, không được, anh không thể làm mất hình tượng trước mặt YoSeob được.

 -Kwang, nói linh tinh gì vậy?_ La lớn.

 -Hai hyung có hôn ước với hai tiểu thư tập đoàn lớn. Hai người đó mới chuyển tới đây học được hai tháng. Vì sợ bắt gặp họ nên hễ cứ ra chơi là lại chuồn đi à!_ DW đang chơi game cũng ngóc đầu lên nói ké.

  Yoseob à một cái như đã hiểu.

 -Hai cái đứa này! Bộ muốn ăn đòn hả?_ Mất mặt quá!. DooSeung cùng chung một suy nghĩ.

 -Hai nuna đó có đẹp không ạ?_ Cậu hỏi đùa.

 Im lặng. Im lặng

 Cái này thì chưa có ai biết mặt à nha. 

-Sao mọi người ko nói gì?_ YS quay qua nhìn anh thì chỉ nhận được cái nhún vai.

-Tụi này chưa gặp bao giờ!_ HS giờ mới lên tiếng.

-Vậy tại sao ko gặp thử. Biết đâu…_Cậu cười đùa_ Nếu các hyung ko thích nuna thì hãy nói chuyện thẳng thắn với họ thử coi_ Cậu nói, cứ như am hiểu lắm nhưng thực chất học từ anh trai mình.

  Junhyung nằm trên nệm nhìn cậu. Chỉ giỏi học mấy thứ linh tinh thôi. Cứ như ông cụ non. Cậu thật dễ thương mà.

 -Đúng ha!_ DooSeung nhìn nhau gật đầu đồng tình.

 -Seobie thông minh ha!_ HS nhéo má cậu. Đơn giản vậy mà không nghĩ ra lại phải để cậu nhóc này bày cách.

 -em học hyungie đó!_ Cười cười quay qua nhìn anh nháy mắt tinh nghịch.

 -Seobie dễ thương quá!_ Lơi dụng thời cơ. DJ ngồi cạnh Yoseob nhéo má cậu.

  Nhíu mày, nụ cười trên khóe môi vụt tắt. Mặc dù là bạn thân nhưng Junhyung không muốn bạn anh lại có tình cảm đặc biệt với em trai mình. Tốt nhất nên tránh thì hơn.

 -Seobie lại đây!_ Junhyung ngóc ngóc tay.

Đang vui đùa thì nghe tiếng Junhyung gọi. Cậu nghe lời đứng dậy chạy đến ngồi cạnh anh trai.

 -Hyungie gọi em chi vậy?

 -Em đang bệnh mà. Ngủ thiếu giấc ko tốt đâu!_ vuốt mái tóc bạch kim của cậu, anh nói.

  Nói đến ngủ, Yoseob nhăn mày. Mặc dù giờ cũng khá muộn nhưng đây là lần đầu anh đưa bạn đến mà. Lần trước tới nhưng chưa kịp nói gì! Ko tính.Ko muốn ngủ đâu.

 -Hyungie~_ Làm mặt mếu, đưa đôi mắt cún con nhìn anh.

 -Nghe lời nào. Mai đến lớp vẫn có thể chơi cùng mọi người mà!_ Anh dỗ dành đứa trẻ ham chơi của mình.

  Junhyung dí cậu nằm xuống gối lên chân mình, tay vén chăn đắp cho cậu.

 Yoseob thì lắc đầu nguầy nguậy, phồng má phản đối nhưng bản thân thì vẫn nghe theo lời anh răm rắp.

 Mỉm cười ấm áp. Ra hiệu cho cậu nhắm mắt.

 Nhìn anh cười cậu cũng cười nhẹ. Khẽ nghiêng người, cậu dang hai tay ôm lấy anh như chiếc gối ôm thân thuộc. Hàng mi dày khép nhẹ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

  DooSeung không khỏi ngỡ ngàng. Không ngờ Yoseob ham chơi vậy mà nghe lời anh mình ghê.

 HuynSeung đưa mắt nhìn DW đang chơi điện tử. Dí đầu em trai tựa vai mình nói.

 -Woonie ngoan, mau ngủ đi, trả hyung máy chơi game đây._ Nhìn không khác tên ngốc là bao.

 -Hyung mơ hả. Bỏ em ra!_ DW nhăn mày, bạo lực hất tay anh mình ra.

 -Hai đứa phải học Seobie kìa. Nói gì cũng nghe lời!_ DJ nói. Nhìn tên nhóc Kiwang đang ngồi cạnh người đẹp chém Gió.

 -Vậy hyung cũng giống hyungie đi. Luôn đáp ứng những điều em muốn._Kwang bắt đầu đặt điều.

 -Ơ..còn bày đặt đk đấy_ Hai tên DooSeung nhìn nhau.

 -Mỗi nhà mỗi cảnh hyung à!_ DW đưa ra phán quyết cuối cùng.

  DooSeung cứng họng, giương đôi mắt ngưỡng mộ nhìn anh em Junseob đang ôm nhau ngủ. Ngược lại Junhyung thì rất cao hứng nhìn hai tên bạn nhếch mép cười đểu. 

 Tối hôm đó mấy tên quậy tung phòng ngủ của Junseob rồi mỗi người một góc ngủ lại đây luôn. Dĩ nhiên là ở phòng của Yong đại thiếu gia là phải ngủ đất rồi.

 …………………..

 -Quản gia Choi, ông đang làm gì đó!_ Sáng sớm Junhyung xuống phòng khách đợi đồ ăn sáng. Thấy quản gia đang làm gì đó khó hiểu hỏi.

  Nhìn đại thiếu gia của mình. Ông Choi vừa thu dọn mấy chiếc lọ nhỏ vừa trả lời.

 -Tôi đang phân chia đơn thuốc cho tiểu thiếu gia ấy mà!_ Ông cười hiền.

 -Thuốc cho Seobie_ Nhíu mày.

 -Chủ tịch có dặn bác sĩ riêng đem thuốc đến. Đây là thuốc bổ được mang từ nước ngoài về bởi thể lực tiểu thiếu gia rất yếu nên cần phải uống._ Ông điềm đạm giải thích, miệng cười nhẹ.

  Nhìn số thuốc trên bàn mà Junhyung không biết nói gì. Những bữa ăn của anh và cậu sau này sẽ vất vả rồi đây. Bởi một lí do rất đơn giản: Nhóc em của anh sợ uống thuốc.

 Hai người mải nói chuyện nên đã không biết rằng cách xa đó một khoảng nhỏ, thân ảnh núp sau bức tường lớn đang co người lại chạy nhanh vào căn phòng gần đó nhất.

 -Phải rồi! Các tiểu thiếu gia và các thiếu gia đâu rồi? họ chưa tỉnh sao?

 -Chào bác!_ Beast đồng thanh chào vui vẻ đi xuống.

  Đến nhà Yong đại thiếu gia đúng là nhất mà. Có hẳn một phòng thay đồ lớn cho mấy tên quậy thoải mái lựa chọn . Chắc phải đến nhà anh phá dài dài.

 -Seobie đâu rồi?_ Anh hỏi khi không thấy cậu xuống cùng. Bơ mấy tên này luôn.

 -Ủa? Nếu tớ nhớ không nhầm thì Seobie xuống dưới trước mà!_ DJ gãi đầu.

 -Đúng vậy!

Junhyung khó hiểu rồi chợt đôi mắt anh chợt sáng lên đưa mắt nhìn vị quản gia già nhanh chóng nhận được cái gật đầu gượng gạo từ ông.

 -Các cậu lên gọi Seobie giúp tớ!_

 Anh chạy bắn lên, tên nhóc chắc đang tính cách chuồn đây mà!

 Đẩy cửa bước vào. Anh lục lọi mọi ngóc ngách trong phòng nhưng vẫn không thấy cậu đâu. Nhanh chóng chạy xuống nhà tìm cậu thì…

 Bịch!

 “Chết rồi!”

 Yoseob thầm nghĩ. Chân vô tình đập phải giá sách làm mấy cuốn sách dày cộm trên giá dơi xuống.

 Nghe động Junhyung dừng lại trước cửa phòng sách. Beast thấy vậy cũng dừng lại theo.

 Nhìn chăm chú vào cánh cửa phòng. Im lặng hồi lâu, Junhyung nhấn giọng.

 -Seobie, em ở trong đó đúng không? Mau ra đây!

 -…

 -Em không ra sao? Không định ăn sáng rồi đi học hả.

-…

-Vậy hyung và mọi người sẽ đi học trước đó!_ Bắt đầu giở giọng dọa nạt.

 -Vậy mọi người đi đi! Em sẽ đến trường sau!_ Cậu nói vọng ra.

 -Cái thằng nhóc này. Mau ra ăn sáng cùng hyung!_ Anh nói lớn.

 -Không ! Hyungie định bắt em uống thuốc chứ gì? Không ra đâu!_ Cậu nói lớn lại, bắt làm gì thì làm. Uống thuốc hả? Never.

 Junhyung ở bên ngoài, nắm chặt tay. Làm thế nào để gọi cậu ra đây. Cái gì chứ uống thuốc thì… Thật là muốn xé mấy cái bọc thuốc kia quá.

 -Hyung đi học trước đó!

-…

 -Hyung đi đây!_ Giả bộ

 -Seobie, cậu ra đi. Uống thuốc có gì sợ chứ?_ Kwang thấy vậy cũng giúp một tay.

 -Đắng ngắt à! Không thích đâu._ co người lại. Lúc nào anh và ba cũng bắt cậu uống mấy cái thứ này. Đáng ghét.

 -Em mà không uống thì hyungie sẽ bỏ em mà đi học trước đó. Tụi anh cũng bị lôi đi cho coi!_ HS 

 -Em không ra đâu! Mọi người cứ đi học trước đi.

 Junhyung nhíu mày. Thú thực anh cũng không muốn cậu phải uống thuốc suốt như vậy nhưng sức khỏe của cậu vẫn là trên hết.

 -Em mà không ra hyung sẽ giận thật đấy Seobie!_ anh nói giọng nghiêm nghị.

 -…

 -Các cậu! chúng ta đi!_ Nói rồi Junhyung làm bộ đi khỏi và ra hiệu cho bạn và người hầu im lặng.

 -…

 -…

 Tách tách

 -Hức…hức…_Cậu ngồi trong góc phòng, cứ nghĩ anh giận cậu không nghe lời mà bỏ đi trước, đôi mắt trong phút chốc lại đỏ lên.

 -…

 -Hức…hức….oaoaoaoa!_ Không ra mở cửa, cậu òa khóc.

 Tất cả mọi người ở ngoài đều nhìn Junhyung, không ai dám lên tiếng khi không có hiệu lệnh của anh.

 Cho dù lạnh lùng tàn nhẫn bao nhiêu nhưng vĩnh viễn số phận của Junhyung sẽ phải chịu thua trước đứa em trai của mình bấy nhiêu. Nghe cậu khóc mà trong lòng nóng như lửa đốt chỉ muốn lập tức phá tan cánh cửa này thành trăm ngàn mảnh. 

 Cậu khóc thì chỉ có anh đau thôi.

 -Seobie, nghe lời mở cửa cho hyung!_ Không chịu nổi nữa, anh chạy đến đập cánh cửa rầm rầm.

 -…_ Nghe tiếng anh gọi, cậu ngừng khóc. Anh quay lại rồi sao?

 -Được rồi! Hyung sẽ không bắt em uống thuốc nữa! Mở cửa cho hyung!_ Thế nào cũng khóc sưng húp mắt cho coi.

  Nghe anh nói vậy. yoseob nửa muốn mở nửa không muốn. Cậu biết anh nói rồi thì sẽ không làm nhưng…

 -Mở cửa hyung, hyung sai rồi! Sẽ không bắt em uống thuốc nữa!

  Beast ngỡ ngàng trước những lời nói tảng băng vừa thốt ra. Thường thì cho dù có sai anh vẫn không có thói quen mở miệng xin lỗi kể cả chủ tịch Yong, nhưng lần này anh không hề sai vậy mà mở miệng năn nỉ xin lỗi nhóc em mình.

 -…

 -…

 Cánh cửa phòng từ từ mở ra. Yoseob lủi thủi bước ra, đầu cúi gằm.

 -Ngẩng mặt nhìn hyung mau!_ Trầm giọng.

  Nghe lời Yoseob ngóc đầu lên, đôi mắt đỏ mọng nước, hai gò má vẫn còn vương những giọt lệ trong suốt.

 Thở dài đau lòng, anh đưa tay lau nước mắt cho cậu.

 -Em lúc nào cũng chỉ biết khóc thôi sao? Đứa trẻ hư này.

 Mắng cậu nhưng đôi mắt lại chan chứa yêu thương.

 Cảm nhận được sự quan tâm trong đáy mắt. Đứa trẻ đầu bạch kim nhanh chóng vùi đầu vào lòng anh òa khóc lần hai.

 -Seobie ngoan, nín đi! Hyung không bắt em uống thuốc nữa._ Anh thở dài, nếu cậu không uống sẽ lại bệnh cho coi.

-Mời các thiếu gia xuống ăn sáng!_ Quản gia Choi cười hiền, nhưng đáy mắt không khỏi lo lắng cho sức khỏe của cậu.

 -Nghe lời hyung, xuống ăn sáng rồi còn đi học!

…………….

 Trong khi mọi người đều ăn sáng ngon lành thì cậu chỉ ngồi im. Miệng thì ngậm thìa mắt thi thoảng lại nhìn vào đống thuốc trên kệ tủ gần đó mà nuốt nước bọt.

 -Hyung đã nói là giữ lời mà! Mau ăn đi!_ cuối cùng cũng không chịu nổi khi phải nhìn cậu ngậm thìa, phần ăn của mình thì còn nguyên. Không giống với thằng nhóc ham ăn của mọi ngày chút nào.

 Thấy anh lên tiếng phàn nàn, cậu chu môi hờn dỗi bắt đầu ăn.

 Bữa ăn kết thúc. Junhyung đưa cậu li sữa nóng cho cậu. Đón lấy sữa từ tay anh, bất chợt…

 Vù…ù….Cơn gió từ cửa sổ thổi vào thốc vào mặt cậu.

-Khụ…khụ……ụ!_ Co người lại vì lạnh, cậu bật ho.

-Haizzzz! Phải mặc ấm chứ!_ Anh thở dài, quàng khăn vào cổ cậu_ Chúng ta đi học thôi.

 Bốn tên KiWoon và HuynSeung thấy vậy cũng thở dài theo. Định khuyên cậu uống thuốc nhưng lại sợ cậu khóc lần nữa.

 Trong khi anh nắm tay đưa cậu ra xe đi học thì cậu lại nhìn anh.

 Khuôn mặt thiên thần ủ rũ cúi gằm. từ nãy đến giờ anh chỉ im lặng nhìn cậu thở dài hoài, như vậy sao chịu nổi.

 -Hyungie thôi thở dài đi. Em uống là được chứ gì??_ Đi đến cửa cậu nói lớn. Tiếng nói vang vọng cả khu biệt thự lớn.

 -Em nói thật hả Seobie?_ Anh ngạc nhiên.

  Đanh đá nhìn anh, cậu đi vào lấy bọc thuốc trên tủ rồi lại đến gần chỗ bác quản gia.

 -Bác ơi, Seobie uống chúng thế nào vậy?_ Cậu hỏi.

 -thiếu gia chịu uống thuốc rồi sao?_ Ông cười hiền.

 -Nae!_ Giọng cậu ỉu xìu.

 Đón lấy bịch thuốc trên tay cậu, ông điềm đạm phân từng loại thuốc cậu cần uống. 

 Nhìn từng viên thuốc đặt trên giấy mà cậu sẽ phải uống. Tự nhiên thấy hối hận khi nói sẽ uống thuốc quá. Toan đứng dậy định chuồn lần nữa thì..

 -Seobie dễ thương của anh định đi đâu vậy? ~_ Giọng anh ngân dài. Không biết đã ngồi đối diện cậu từ bao giờ. Không ngờ tiếng thở dài của anh lại có td đến vậy. phải áp dụng thường xuyên mới được.

 -Seo…Seobie đi lấy nước!_ Cậu cười như mếu thầm khóc trong lòng.

 -Khỏi cần, nước đây nè!_ anh cười nháy mắt với cậu.

 Không hiểu sao cậu nhìn anh thấy ghét quá. Dám cười trên nỗi đau khổ của tiểu thiếu gia Yoseob này.

 -thiếu gia, thuốc của cậu đây!_ Ông cười đưa thuốc cho cậu.

 Yoseob méo mặt nhìn vào từng viên thuốc trên mặt bàn. Chắc phải hơn chục viên chứ ít,…

 -Seobie ngoan, cố uống đi!_ Junhyung ái ngại nhìn cậu. anh biết cậu ghét thuốc lắm..._ Nếu em không uống. Lại bệnh thì uống còn gấp nhiều lần hơn thế này đó._tên này vừa đấm vừa xoa đây mà.

 Gật nhẹ đầu. mỗi lần đưa một viên thuốc vào miệng là mỗi lần một ngụm nước. thế chắc không cần ăn cũng lo rồi.

 Mọi chuyện có lẽ sẽ xong nếu viên thuốc cuối cùng không bị mắc trong cổ họng cậu.

 Nhăn mặt! Đắng. Cậu khua tay loạn xạ ra hiệu bảo anh lấy nước.

 Thấy vậy, junhyung hốt hoảng với lấy li nước cho cậu. Cho đến khi cậu hạ li nước xuống anh mới thở phào nhẹ nhóm.

 Nhưng thuốc hết đâu có nghĩa là xong. Đắng vẫn còn đó thôi!

 -hức…hyungie…hức…đắng quá à….huhuhu.._ òa khóc tập 3.

 -Ngoan nào… thuốc hết rồi mà! Hyung lấy kẹo cho em ăn là hết đắng liền à!_ Anh dỗ dành cậu không khác một đứa trẻ.

 Reeng….reng

-Tớ nghe!_ Nghe điện thoại, tay vẫn vỗ về đứa trẻ đang khóc trong lòng mình.

 -Hai người lâu quá đó! Trễ hai tiết rồi!_ DJ thúc rục, đợi cũng khoảng 15’ ngoài cổng rồi chứ ít.

 -Tớ ra liền!_ Anh cúp máy quay quá nhìn cậu_ Đi thôi nào!

 Gật đầu. Mặc dù đã ngậm kẹo trong miệng nhưng vẫn còn cảm thấy rất đắng.

 -Hyungie … cõng Seobie ra xe đi!_ Cậu lí nhí vẫn lì nợm ngồi trên ghế.

 -Em hư thật đấy! Sao lại bắt hyung cõng chứ?_ Anh nựng má mắng yêu cậu. Nói vậy thôi chứ vẫn để cậu leo lên lưng mình.

  Cậu chun mũi, hai má đỏ hây phồng lên cãi lại.

 -Tại uống nhiều nước quá nên mới không đi được chứ bộ_ Gần chục li nước đầy chứ ít.

 Anh phì cười. Nhóc em của anh biết bao giờ mới chịu lớn đây. Nhưng, nếu có thể anh vẫn thích cậu mãi mãi như thế này hơn.

……….

 Đến trường. Giờ học nào cũng vậy. KiWoon thì ngồi ở bàn trên tám chuyện, Hai tên DooSeung thì ngôi cắn bút than ngắn thở dài. 

 Tính trong 3 chiếc bàn của B6 thì bàn Junseob là ồn ào nhất. Junhyung đến trường lúc nào cũng lo ngủ, không chơi với cậu thì thôi còn không cho cậu nói chuyện cùng KiWoon nữa. có khi vì ngồi một chỗ trong lớp chán quá mà Yoseob lại mang thân thể anh mình ra làm bia xả giận. hết đánh, đấm, bóp cổ, dựt tóc anh đủ kiểu. (au: khổ thân bò. Chiều em cho lắm vào)

 -Seobie, đau hyung!_ Junhyung kêu lên, xoa xoa chỗ vừa bị cậu véo.

 -Aigiooooo! Không muốn đâu. Hyungie ơi em chán quá à! ~!_Cậu ngân dài giọng nhìn lên đồng hồ. tự nhủ sao cái đồng hồ cứ đứng im một chỗ thế.

 -Em chán sao lại mang hyung ra xả vậy hả? đứa trẻ hư này!_ Anh nhăn mặt.

 -Không biết. Em muốn chơi gì đó cơ!_ Bóp cổ anh không thương tiếc.

  Khẽ thở dài. Giấc ngủ của anh bị cậu phá mất rồi. Thôi thì đành nghĩ ra trò gì đó chơi vậy.

 -Em lấy đt ra chơi game đi!

 Chán phèo. Khuôn mặt của cậu thay luôn câu trả lời. Chơi game lúc nào cũng chơi giờ chán rồi.

 -Thôi thì để hyung nghĩ đã!_ Nhìn cái bộ mặt méo xệch của cậu thôi thì đành nghĩ ra trò gì chơi vậy.

 -Hyungie nghĩ nhanh đi chứ? Bộ hyung thích ngồi không như vậy lắm hả?

 Nhìn xung quanh. Anh và cậu ngồi ở cuối lớp với cái bàn không lấy một quyển sách (au: anh em nhà này lười như nhau vậy đó! Chắc Xốp lây bệnh lão bò!) biết nghĩ ra trò gì bây giờ.

 Chợt mắt anh đụng phải mắt giáo viên đang giảng dạy. Tính bơ luôn nhưng vô tình bắt gặp ánh mắt cô giáo viên trẻ đang liếc mắt đưa tình với mình liền nảy ra một ý. 

 Đảo mắt nhìn cô ta một lượt. Khuôn mặt trái xoan phủ một lớp silicon dày trắng bệch, môi son đỏ chói, đôi mắt một mí đánh đen mi uốn cong,mặc bộ đồ công sở bó thít tôn lên từng đương cong của cô ta.

 A ha. Giờ nhìn lại khuôn mặt cô ta mới nhận ra đó là cô giáo viên nổi tiếng ăn mặc sexy nhất trường, luôn tỏ ra kiêu căng ngạo mạn vì cha là hiệu trưởng. Đã thế cho một bài học chơi.

 Nghĩ là làm, anh nháy mắt với ả ta làm ả đang nhìn anh cũng phải bất ngờ mà làm rơi viên phấn trên tay. Thẹn, khuôn mặt đỏ lên, hai tay đan vào nhau làm bộ duyên dáng.

Trong lúc Junhyung đang cười thầm trong lòng vì bộ dạng ngốc nghếch của cô ta thì…

 Bốp Bốp.

 Cuốn tiểu thuyết dày bay thẳng vào đầu vào đầu anh. 

 -Đứa nào?_ Tức giận vì đau, anh bật dậy hét lớn tìm kẻ cả gan ném sách vào đầu mình. 

 Im lặng… im lặng… Không một học sinh nào dám hé nửa lời.

-Muốn chết thật hay sao mà không dám nhận?_ Anh đang tức giận rồi đó.

-Đúng đó, muốn chết đấy. hyungie muốn làm gì thì làm đi! Hứ_ Yoseob hét lớn vào mặt anh. Tức giận nằm gục xuống bàn quay mặt về hướng ngựơc lại anh.

 Hớ! Anh đơ người, bộ anh làm gì để cậu giận hả?

 Cả lớp im lặng không dám hó hé một câu. Mặc dù cảm thấy không khí đang dần giảm xuống âm độ c.

-Sao em lại đánh hyung?_ Anh nhíu mày. 

-Hứ! Không thèm chơi với hyung nữa. Lo đi tán gái đi._ Cậu giận dỗi. nói thương cậu nhất mà bỏ cậu mà liếc mắt tán gái là sao? Anh trai gì mà xấu thậm tệ.

 -Hở???_ Mặt ngu.

 -Tớ nói đâu có sai. Hyungie là playboy chính hiệu luôn._ Kwang quay xuống lẻo mép.

 Bốp. Nhận luôn cái cốc đầu mạnh từ anh.

 -Đừng có phát biểu lung tung coi chừng nhận án tử hình đó!_ Anh đe dọa, nói xấu anh với cậu mà nghe được hả? Playboy. Biết ý nghĩa nó không mà nói.

 -Hyung chỉ muốn chọc giận cô ta thôi mà! Hyung xin lỗi!_ Anh giải thích.

 -Hứ! chọc giận cô ta mà lại nháy mắt lại với người ta là sao?_ Cậu lườm nguýt. Trong lòng thực sự tức giận đối với hành động của anh. Mà bản thân luôn tự nhủ rằng đó chỉ là sự ích kỉ của một đứa em muốn giữ anh trai cho riêng mình.

 -Hyung xin lỗi mà! Hyung bày trò cho em chơi nha!_ bắt đầu nịnh nọt.

 Cậu không nói, đảo mắt nhìn anh chờ đợi.

 -Nhìn nè!_ Anh nháy mắt nựng má cậu. Đứa nhóc của anh tức giận thật đáng yêu.

 Cười với cậu. quay đầu tiếp tục công việc còn dang dở của mình. Anh đưa mắt nhìn chăm chú cô giáo sexy kia.

 Thấy anh lại nhìn mình chăm chú, bản thâm cứ nghĩ mình đã thu hút được Yong đại thiếu gia của tập đoàn lớn thế giới mà không biết mình hơn anh bao nhiêu tuổi. Cố nở nụ cười giả tạo nhất nhìn anh.

 Yoseob nhìn mà răng nghiến ken két. Bộ anh muốn chọc tức cậu đến thế sao? Thật là muốn đấm cho tên đầu bò một trận mà.

 -Nhìn đi nhóc!_ Nói nhỏ, tay anh níu vạt áo cậu. Junhyung lại quay qua nhìn cô ra hiệu cho cô tới gần chỗ mình. 

 Lập tức, đôi mắt cô sáng lên, cố tình giả bộ giảng bài rồi đi quanh lớp đích đến là chỗ của anh.

 Khi khoảng cách giữa anh và cô chỉ còn còn khoảng vài mét Junhyung nhanh chóng đá vào chân kẻ trước mặt là kwang và ra hiệu.

 Nhận được cái gật đầu từ Kwang anh mới hả hê quay qua nhìn cậu cười tươi. Về phía Yoseob thì chả hiểu gì với hành động của hai người này chỉ nghe lời anh chăm chú nhìn người con gái đang tiến lại gần.

 Đôi mắt cô mê li ngắm nhìn chàng trai đang nở nụ cười quyến rũ nhưng không kém phần gian tà. Đôi môi nhếch lên nụ cười đểu.

 Bịch! Xoẹt!Rầm.

 Ba thanh âm phát ra liền kề nhau. Yoseob đớ lưỡi nhìn hình ảnh trước mắt mình.

 Nếu cậu không nhìn nhầm thì lúc nãy chỉ vì mải ngắm anh cậu nên cô giáo không để ý mà va phải chân Kwang nói đúng hơn là Kwang cố ý làm như vậy. Cô ta bị ngã thì thôi còn đỡ, đằng này chiếc váy đỏ của cô vô tình mắc phải thành ghế của… Kwang nên bị rách, chỉ chưa đầy 1cm nữa thôi, nó sẽ rách ở những chỗ cần phải rách…. Keke

 Đứng dậy… cô xấu hổ che đi nơi bị khuyết. Thấy học sinh đang nhìn mình, đôi mắt chợn chừng hét lớn.

 -Quay mặt đi cho tôi!

 Lập tức các học sinh đều quay đi bởi họ biết vị cô giáo đáng kính này đáng sợ như thế nào. Riêng có 6 con người.

 KiWoon, DooSeung quan sát nãy giờ mặc dù muốn lăn quay ra cười sặc sụa nhưng vẫn cố gắng nhịn cười cổ họng cũng theo đó mà phát ra những âm thanh khụ khụ. Junhyung mặc dù cũng rất tức cười nhưng bản tính anh không cho phép mình làm chuyện đó. Chỉ duy nhất một con người ngây thơ không biết tốt xấu kia.

 -Khụ…khụ…hahahahahaha……._ Cậu cười lớn, một tay che miệng một tay thì chỉ thẳng vào mặt cô ta không chút sợ hãi. Không ngờ sau lớp váy đó lại là đôi chân thon dài với rất nhiều…lông chân dài lổm nhổm chưa kịp tẩy.

 -Em kia… em dám…?_ cô ta tiến tới, bộ mặt chằng chịt gân xanh hung hăng như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

  Khi đến gần cô ta mới khựng lại nhìn Junhyung. Anh không nói gì, đơn giản là khoác tay lên bả vai cậu. Hành động yêu thương chiều chuộng em trai cũng như thay cho lời cảnh cáo đối với cô ta.

 Chợt nhận ra mình đang là trò đùa của anh, vội vàng vơ lấy chiếc áo khoác dài trên bàn giáo viên khoác vào rồi bỏ chạy ra lớp.

 Yoseob nguýt dài một cái nhìn theo… đôi chân dài kia, miệng cười không ngớt.

  -Trẻ hư. Không được nhìn mấy cái tầm bậy đó!_ Anh quàng tay che mắt cậu.

  -Hyungie bỏ tay ra… nhìn tức cười mà!_ Cậu phụng phịu gỡ tay anh xuống nhưng cô ta đã dời khỏi.

 Sau tiếng cánh cửa lớp đập mạnh là tiếng cười sặc sụa của tất cả các học sinh trong lớp. trong đó bốn tên nãy giờ nhìn chính là những kẻ cười lớn nhất.

 -Tiếc quá… cô giáo đi rồi!_ Cậu chép miệng. đang vui mà anh làm mất hứng quá.

  -Thằng nhóc này! Không được học mấy cái trò đó nghe chưa?_ Anh mắng yêu cậu.

 -Em biết oy!... nhưng hyungie giỏi quá ha!_ Cậu cười nịnh anh.

 -Biết, không cần em phải nịnh.

 -Vậy lần sau hyungie tiếp tục phát huy nha!_ Cậu nhe răng cười.

 -Cái thằng nhóc này!_ chợt nhận ra cậu đang chọc ngoáy anh, lập tức  nhéo hai má cậu trách phạt.

  Giờ ra chơi. 

 Sau khi cùng mọi người bên dưới căn tin trở về lớp Yoseob lấy tập vở dưới ngăn bàn đặt trên mặt bàn chợt lấy một mảnh giấy nhỏ kẹp trong đó. Rút mảnh giấy ra đọc. Chỉ vài từ ngắn gọn nhưng cũng đủ để hiểu được ý của người gửi: “ Hãy tránh xa Yong Junhyung”

 Hơi nghểnh đầu lên trời suy nghĩ, chớp mắt rồi lại chép miệng. Cậu không sợ mấy cái thứ này đâu. Vò nát mảnh giấy rồi vứt vào hộc bàn. Anh trai cậu mà! Sao phải tránh xa chứ?.

 Cậu vẫn vô tư gục đầu xuống bàn ngủ mà ko để ý có một người đang lấp sau cánh cửa lớp, khuôn mặt sắc đanh lại, răng nghiến ken két.

 -Em vừa đọc gì vậy?_ Anh đi đến. Vừa ở chỗ bàn DooSeung thấy cậu đọc gì đó mà có chút trầm ngâm suy nghĩ.

 -Ko có gì đâu hyungie!_ Cậu nói, vẫn lười biếng ko mở mắt.

 -…

 -Seobie ơi! Chơi với tụi tớ đi!_ Kwang quay xuống mời gọi.

-Chơi! Gì vậy?_ Người bật dậy như một chiếc lò xo, mắt sáng bừng.

-Chơi cái này nè! Có cả DooSeung hyung nữa!_ DW dơ tay lên cười nói khi thấy hai hyung DooSeung đang đến gần.

-Nhưng… chơi tú bài ở trường là bị cấm mà!_ Đứa trẻ ngoan nói.

-Ko sao đâu! Chúng ta chỉ chơi đùa thôi mà! Chơi đi mà Seobieeeeeeee~_ KiWoon lắc lắc hai tay cậu năn nỉ ỉ ôi

 Trầm ngâm một chút. Cậu cũng gật đầu đồng ý.

 -Junhyungie cũng chơi đi ha!_ Kwang nhìn anh.

 -Không. Seobie… em cũng ko đk chơi mấy cái trò này!_ Anh làm bộ lạnh lùng.

 -Ơ… Em… nhưng…

 -Ko nhưng nhị gì nữa!_ Nghiêm nghị.

 -…

 -Đang ghét thật đấy! Hyung ko chơi thì thôi sao lại bắt cả Seobie ko chơi vậy?_ KiWoon phản đối.

 -Seobie còn nhỏ, ko đk học chơi mấy trò này_ Liếc mắt nhìn hai tên nhóc im bặt.

 -Gì chứ? Seobie bằng tuổi cậu đó!_ DooSeung tiếp tay.

 -Đúng đó, hai người là anh em song sinh mà sao cái gì cũng trái ngược nhau hết vậy?_ HS

 -Ý gì đây tóc đỏ?_ Quắc mắt nhìn HS

 -Bộ sai? Một tên thì lạnh lùng, ít nói. Một nhóc lại đáng yêu, rất hòa đồng (au: Tùy người thôi ông). Lại còn cả vóc dáng nữa, ko có lấy một điểm giống nhau.

 -Đúng!_ Những người còn lại đồng tình.

 -Thôi nào, chơi cùng mọi người là đk chứ gì?_ Cậu chữa cháy giúp anh

 -Nếu ko fai anh em thì đã tốt!_ Anh lầm bầm trong vô thức.

 -Hyungie lầm bầm gì vậy?_ Cậu ngồi cạnh nghe anh nói mà ko rõ.

 -Ko có gì! Seobie chơi đi hyung ra ngoài một chút._ Anh cười nhẹ rồi đứng dậy bước ra ngoài.

 Trong khi năm người ở trong lớp học đang cười đùa vui vẻ thì trên sân thượng. Dáng nam nhân ngồi đất dựa vào thành tường. Đôi mắt đăm chiêu nhớ về quá khứ.

 ………………Junhyung FB……….

Vì công việc của tập đoàn JOK nên khi chưa đầy 2 tuổi thì hai anh em Junseob đã phải sống tách nhau ra. Junhyung sống ở Hàn Quốc cùng cha, còn Yoseob thì sống cùng mẹ ở bên Mĩ bởi bà phải quản lí chi nhánh lớn thứ hai của gia đình.

 Junseob gần như ko biết gì về nhau ngoại trừ nghe pama nói mình có một người anh em song sinh.

 Chỉ khi đến ngày sinh nhật tròn 5 tuổi của hai đứa trẻ mẹ của hai người mới đưa Yoseob trở về nước sống cùng gia đình. Nhưng do công việc quá nhiều bà chỉ kịp đưa cậu về, căn dặn vài điều rồi lập tức lên máy bay trở về Mĩ.

 Đứa trẻ Yoseob vốn rất đáng yêu và ngoan ngoãn, cậu vào nhà chào tất cả mọi người rất lễ phép, được mọi người rất yêu quý ko như đại thiếu gia nghịch ngợm và bướng bỉnh.

 Trong khi đợi appa và anh trai về thì cậu ngồi coi phim hoạt hình nhưng ko biết đã ngủ quên trên ghế Salon từ lúc nào.

 Junhyung vừa về thì đã ném cặp sang một bên chạy đến phòng khách ngồi. Tính định mở tivi coi nhưng tìm mãi mà vẫn ko thấy cái đk từ xa đâu. Bực mình định hét lên cho người đi tìm thì thân ảnh nhỏ bé đập vào mắt cậu.

  Cậu bé mang một vẻ đẹp thiên thần đang nằm trên ghế salong an tĩnh ngủ, khóe môi thi thoảng lại mỉm cười, đôi khi lại chu lên.

 “thằn nhóc dễ thương quá! Còn đôi môi hồng kia nữa, ko biết chạm vào nó thì sẽ có vị gì nhỉ”_ jh thầm nghĩ. (au: Tên này còn bé mà đã vậy rồi đó!)

  Nhẹ nhàng tiến lại gần. Chỉ 5cm nữa thôi là khuôn mặt hai đứa trẻ có thể chạm vào nhau rồi.

 Khuôn mặt dễ thương với làn da trắng mịn đang say ngủ. Junhyung chăm chú ngắm nhìn.

Thình thịch…. Thình thịch……..

Ko hiểu sao tim cậu bé JH đập mạnh và nhanh nữa. Đôi mắt chợt mở lớn khi môi hai đứa trẻ chỉ còn cách nhau chưa đầy 1cm.

 Bất chợt…

Đang ngủ ngon không hiểu sao YS lại cảm thấy có hơi thở nóng phả vào mặt. Khó chịu, cậu lười biếng mở mắt.

 Giật mình JH nhảy ngược lại ra sau.

 -Ơ… xin lỗi…

 -cậu là ai vậy? Umma đâu?_ Dụi dụi mắt giọng cậu ngái ngủ có vẻ như ko để tâm đến chuyện vừa nãy.

 -ko biết. Còn nhóc? Sao lại ở nhà tôi?

 -Ủa! Umma nói đây là nhà Seobie mà!_ Cậu chớp chớp mắt nhìn xung quanh.

 Gì vậy trời. Thằng nhóc này không biết từ đâu chui ra nói đây là nhà mình là sao? Nhà này đường đường chính chính của Yong đại thiếu gia ta đây sao lại có kẻ dám nhận nhà mình.

 -Đây là nhà của tôi mà, mà umma nhóc là ai? Sao lại ko có ở đây?_ JH hỏi

 Nhìn lại xung quanh một lượt. Ai cũng lạ hoắc, umma cũng ko thấy đâu. Đứa trẻ bắt đầu sợ hãi.

 -Hức…ko biết…umma…hức..um đâu rồi…hức…oaoaoa!_ Cậu bé bật khóc.

 -Ê…ê… đừng có khóc.. đừng khóc mà!

  Junhyung lúng túng khi cậu khóc, Nhanh chóng tìm cách dỗ cậu nín khóc.

 -Hức…hức…umma…oaoa.

 -Nín đi, nín đi… Umma đưa cậu đến đây thì chắc chắn sẽ quay lại đón thôi…

 -Thật chứ?_ YS ngừng khóc, đôi mắt long lanh mong ứ nước.

 -Ưm!_ Mỉm cười_ Giờ cậu ở lại chơi với tôi.

 (gật gật)

 Thời gian trôi qua thật nhanh, tíc tắc đã nửa tháng trôi qua JH và YS ngày càng thân thiết với nhau hơn. Và cứ thế tình cảm trong sáng của hai đứa trẻ cứ thế lớn dần hơn.

 Một ngày mới bắt đầu. Junhyung khẽ cửa mình thức giấc bởi ánh nắng chói chang từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào mặt cậu. Xoay người nhìn cậu bé thiên thần đang nằm ngủ say bên cạnh. Bất giác cánh môi khẽ cười.

 Cạch… cạch…

 Tiếng gõ cửa vang lên. Junhyung bước xuống giường ra mở cửa phòng.

 -Thiếu gia!_ Ông mỉm cười hiền hậu.

 -Ủa, bác nghỉ phép về rồi ạ?_ JH ngạc nhiên.

 -Vâng thưa cậu. chủ tịch và phu nhân đã về. Người cho gọi cậu xuống.

 -Dạ! Con thay đồ rồi xuống liền._ Nói đoạn, JH đóng cửa phòng đến lay cậu bé trên giường dậy.

 -Seobie, dậy đi!

 -Ưm… gì vậy? Junhyungie?_ Cậu ngồi dậy dụi dụi mắt cho tỉnh, giọng ngái ngủ.

 -Pama tớ đã về, cùng tớ xuống chào họ_ JH thúc dục, vừa lấy bộ đồ trong tủ vừa nói.

 ….

 Được 15’ thì cả hai đi xuống phòng khách. Ở đây ngoại trừ Junhyung ra thì YS ko biết ai cả nên cậu có vẻ sợ nên đi đứng cứ núp sau JH thôi.

 -Appa, umma._ JH cúi chào. Đáp lại chính là nụ cười yêu thương từ pama mình.

 -Đây là Pama tớ, mau chào họ đi._ JH kéo cậu ra phía trước.

 YS nhút nhát, cái đầu cúi gằm từ từ ngước lên. Đôi mắt cũng theo đó mà dần mở lớn. Hai người trước mặt cũng nhìn cậu mỉm cười.

 -A… Appa, umma……._ Cậu thốt lên ngạc nhiên.

 Junhyung mở bừng mắt. YS đang nói gì vậy? Đây là Pama anh mà sao lại chuyển thành pama cậu vậy?

 -Umma bỏ Seobie đi đâu vậy? Huhuhuhu……_ YS chạy đến ôm lấy mẹ mình.

 -Umma xin lỗi, tại có chuyện quan trọng nên umma phải đi gấp._ Bà hối lỗi, giọng yêu chiều vuốt ve đứa con bé bỏng.

 -pama nói gì vậy? chuyện này là sao?_ JH nhíu mày.

 -Junhyung, đây chính là đứa em trai song sinh của con đó!_ Ông giải thích.

 Gì cơ? 

 Hai đứa trẻ như ko thể tin nổi, không bảo ai cả hai quay qua nhìn nhau. Hai ánh mắt đứa trẻ vô tình giao nhau. Một cảm giác thật lạ.

 …………End FB…………

 Đứng dậy. anh cười nhạt. Bản thân vốn đã biết tình cảm dành cho cậu vốn không đơn thuần chỉ là anh em từ lâu. Thứ tình cảm không đáng có này đã có ngay từ cái lần đầu anh gặp cậu. Nó đã lớn dần theo thời gian nhưng đã được chủ nhân của nó dấu rất kĩ.

 Đó cũng là nguyên nhân anh khép lòng mình với tất cả mọi người xung quanh.

 Thầm nghĩ. Giá mà trước kia anh và cậu ko phải bị tách ra ở hai nước khác nhau thì có lẽ đã ko có thứ tình cảm trái với luân thường đạo lí này.

 Anh luôn dùng danh nghĩa một người anh trai để bảo vệ, chăm sóc và yêu thương cậu.

 Anh yêu cậu. vì vậy anh luôn ích kỉ giữ cậu cho riêng mình, ko cho ai có cơ hội đến gần cậu. liệu anh làm vậy có sai?

 Reeng…. Reeeeng….

 Đang miên man trong dòng suy nghĩ của riêng mình. Bỗng điện thoại trong túi kêu lên.

 -Thư kí Kim.

-…

 -Đk rồi, tôi tới ngay._ Giọng anh lạnh lùng, có phần nghiêm nghị. Anh phải tới công ti để kí hợp đồng thay ba.

 Nhìn lên màn hình điện thoại, anh tiếp tục nhấn dãy số quen thuộc.

 -Seobie. Hyung có việc phải đến công ti gấp.

 -…

 -Ko đk, nghe lời hyung, nát hyung sẽ kêu người tới đón._ Giọng anh trầm ấm.

 -…

 -Em tính ko nghe lời sao? Ngoan, hyung sẽ về sớm chơi với em.

 -…

 -Đk! Hyung sẽ mua đồ ăn cho em. Heo con_ Anh mỉm cười. Nhanh chóng để điện thoại cách xa tai mình.

 -……

 Tiếp đó, giọng nói đầu dây bên kia tuôn một tràng dài vì tên Yong Junhyung dám nói người đó là heo.

 Tan học. 

Yoseob chán nản ngồi trước cổng trường. Quản gia vừa gọi điện thoại nói xe gặp sự cố nên sẽ tới muộn một chút, kết quả là giờ đứa trẻ lười phải đứng chờ như thế này đây.

 Haizzzzzz! Biết thế này thì lúc nãy cậu đã đồng ý về cùng hội HyunWoon và DooKwang rồi.

 Đứng một mình bên gốc cây tùng ngắm nhìn những tia nắng nhẹ ấm áp. Đưa tay chống cằm ngồi suy nghĩ mông lung. (au: Ko biết nghĩ gì nữa)

 Bất chợt, một người đàn ông lạ mặt cao lớn từ đằng sau cầm mảnh vải bịp chặt miệng cậu. Hoảng sợ, cậu vùng vẫy nhưng cơ thể dần yếu đi, hai cánh tay buông thõng đôi mắt từ từ khép lại.

 …..

 Reeng…..Reeng……..

 Junhyung đang họp một buổi họp quan trọng thì điện thoại trong áo chợt rung lên. 

 Tắt máy. Đây là buổi họp rất quan trọng anh ko muốn có bất cứ ảnh hưởng gì khác.

 Nhưng người ở bên kia vẫn ko hề có ý định bỏ cuộc, kiên nhẫn chờ đợi từng hồi chuông dài chờ chủ nhân chiếc điện thoại bắt máy.

 -Ông có biết tôi đang họp 1 cuộc họp rất quan trong ko quản gia Choi?_ Anh tức giận nói.

 -Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia mất tích rồi._ Giọng quản gia choi vô cùng lo lắng

 -Cái gì?_ Như ko thể tin vào tai mình Junhyung hét lớn

 -…

 Rầm

 Trước sự ngỡ ngàng của mọi người anh chạy đi mặc kệ buổi họp này quan trọng đến cỡ nào. Anh chỉ biết em anh đang rất cần anh.

 Khi nghe tin cậu mất tích trong lòng anh có linh cảm chuyện này ko tốt chút nào. Gọi điện chuông đt vang lên sau đó là chủ nhân của nó tắt máy… Cậu chắc chắn đang gặp nguy hiểm.

……….

 Yoseob  khẽ cựa mình toan đưa tay lên rụi mắt thì hai tay đã bị trói chặt về phía sau chân cũng không có gì khá hơn.

 Nhìn mọi thứ xung quanh. Căn phòng tối om chỉ có một chút ánh sáng mờ của ánh mặt trời chiếu qua khe cửa. Trên nền đất có một vài trái bóng rổ đã cũ rách, mạng nhện có ở khắp nơi. Nơi đây có vẻ giống phòng tập thể dục bị bỏ không.

 -Tỉnh rồi sao?_ Giọng nói của nữ nhân vang lên.

 -C…cô..là ai?_ Cậu sợ hãi. Cậu ko thích nơi này chút nào tối tăm, ẩm ướt và cả con người kia nữa.

 -Cậu ko nhớ sao? Chúng ta là cùng một lớp mà!_ Người con gái điềm đạm ngồi trên chiếc ghế đối diện cậu.

 Nhíu mày. Tối, ko nhìn thấy gì hết.

 Phập. Anh đèn điện liền bật sáng.

 -Nhận ra rồi chứ?_ Ả cười lạnh nhìn cậu.

 -Go…Go Hara._ Cậu bất ngờ nhìn ả.

 Chát

 -Mày nghĩ mình là ai mà dám gọi tên tao?_ Ả tát thẳng vào mặt cậu.

 Nàn da mỏng manh trắng mịn chỉ trong một khắc đã đỏ ửng lên. 

 Đau… cậu đau lắm! Đau đến nỗi bỏng rát.

 -Mày biết tại sao lại có mặt ở đây chứ?_ Giọng nói vẫn lạnh lùng.

 -Không!_ Cậu trả lời dứt khoát.

 Chát

 Lại một cái tát nữa bên chiếc má còn lại. Mạnh đến nỗi bật máu.

 -Ngu ngốc, ko phải tao đã cảnh cáo mày ko đk đến gần Junhyung sao? Mày dám coi thường lời cảnh cáo đó._ Mắt ả chợn chừng nhìn cậu.

 -…

 -Mày dám coi thường tao. Được, tao sẽ cho mày biết thế nào là đau đớn thật sự._ Ả tức giận mất hết bình tĩnh_ Chúng mày, cho nó một bài học.

 Sau tiếng nói đó, một đám người mặc đồng phục ở trường cậu bước từ cửa vào.

 Yoseob sợ hãi, bọn chúng ngày càng tiến lại gần chỗ cậu khuôn mặt ai cũng hằm hằm sát khí. Lập tức xông vào đánh cậu.

 Bốp… bịch… bốp…

Tiếng động chạm da thịt vang lên.

Đau. Cậu đau lắm. Cậu thực sự muốn khóc thật lớn, muốn anh đến ôm lấy cậu, bảo vệ cậu. nhưng anh ko ở đây và bản thân cũng ko cho phép mình khóc trước mặt loại người này. Anh đã từng nói “ Nếu ko có hyung ở bên cho dù bất cứ chuyện gì đi chăng nữa em cũng ko đk khóc. Hiểu không?” Cậu nhớ, nhớ lắm. vì vậy cậu ko đk khóc… khoan đã, tại sao? Đầu cậu lại đau.

 Máu…

 Nước mắt…

 Và khuôn mặt người đó…

 Hyungie…

 Lại là những mảnh ghép ko hoàn chỉnh của quá khứ xuất hiện trong đầu cậu.

 -Dừng lại!_ Hara ra lệnh khi thấy người cậu đã chi chit vết thương, người bê bết máu.

 Ngước nhìn ả. Khuôn mặt thiên thần giờ chỉ toàn những vết bầm tím đỏ.

 -Muốn sống hãy từ bỏ Yong Junhyung._ Ả nâng cằm cậu, móng tay dài sơn đỏ tưởng chừng như muốn đâm thủng nàn da mỏng manh.

 -Không!_ Cậu vẫn ko sợ ả, đôi mắt mở lớn nhìn thẳng vào ánh mắt sắc lạnh. Tại sao cậu lại phải từ bỏ? đó là anh cậu mà.

 Chát! Lại một cái tát tiếp theo giáng vào mặt cậu.

 -Mang dao đây!_ Ả ra lệnh lập tức nhận đước thứ mình cần.

 Rút dao, bàn tay mơn nhẹ trên đầu lưỡi dao. Rồi dần dần tiến đến sát mặt cậu.

 Rầm… rầm….Cánh cửa bật mở.

....................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro