Chap 5: Rắc rối của DooSeung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: thú thực au thấy tên chap ko phù hợp với nội dung cho lắm và hiện tại tình trạng sức khỏe của au ko đk tốt nên viết fic hơi bị nhàm, cảm thấy ko đk như 4 fic trước. hy vong mọi người đọc và cmt cho au để au có thể chỉnh sửa. Sau khi khỏi bệnh au sẽ tiếp tục post chap mới ngay. Mianhae và kamsa mn.

.....................

   Tất cả những đôi mắt bên trong phòng đều hướng ra nhìn. Lập tức mắt ai lấy đều mở lớn.

 Nằm bệt dưới nền đất lạnh, cậu yếu ớt nhìn ra ngoài, miệng ko ngừng phả ra những hơi thở yếu ớt.

Dáng người cao cao đó, khuôn mặt thân thương đó. Đôi mắt đó.

Đúng là anh cậu rồi. Liệu có phải mơ?

Rèm mi dần khép lại nhưng trước khi ngất đi cậu vẫn kịp gọi tên người ấy “hyungie!...”

…………..FB…………….

 Junhyung điên cuồng lái xe thẳng đến trường. anh thật ngu ngốc khi để cậu ở lại một mình mà. Nếu cậu gặp nguy hiểm có lẽ anh sống không nổi mất. 

 Lái xe đến trường, nơi đã có đầy đủ vệ sĩ đang cố gắng tìm kiếm. 4 thành viên của Beast cũng đã có mặt tìm kiếm manh mối. 

Hai tay nắm chặt, anh chạy một mạch lên lớp với hy vọng sẽ tìm thấy chút gì đó. Tiến đến gần chỗ anh và cậu hay ngồi thì cũng ko phát hiện được gì, toan chạy ra ngoài đi tìm nhưng vội quá mà người anh va mạnh vào bàn rồi một mảnh giấy bị vo tròn trong hộc bàn rơi xuống đất.

 Nhìn mảnh giấy. Trầm ngâm một lúc anh quyết định mở ra xem sao. “Hãy tránh xa Yong Junhyung” khi anh đọc dòng chữ đó bản thân cũng biết là ai đã gây ra chuyện này.

 Nhanh chóng ra lệnh cho đám vệ sĩ tìm khắp nơi trong và ngoài trường. Khi đi ngang qua căn nhà kho cũ sau trường thì nghe thấy tiếng người trong đó. Giây phút này, anh biết mình đã tìm đk cậu.

………….End FB…………

 Junhyung  từ từ bước vào phía sau còn có bạn anh và đám vệ sĩ. Tuyến lạnh phát ra từ người Junhyung giờ đáng sợ hơn bao giờ hết.

 Đôi mắt lướt qua khắp căn phòng, đôi mắt dừng lại nhìn thân ảnh nhỏ bé đang nằm gục dưới đất, bên cạnh là Goo Hara đang chĩa con dao về phía cậu.

 Nhanh chóng tiến lại gần. Lấy áo khoác khoác vào người cậu, ôm cậu vào lòng. Nhìn thiên thần nhỏ bé đã lả đi, trên mình toàn những vết thương mà tim không khỏi quặn thắt. Bất giác khóe mắt giọt lệ hiếm hoi chảy xuống.

 Đã bao lâu anh ko khóc. 12 năm liệu đã quá đủ. 

 -Xin lỗi em Seobie!_ Anh nói nhỏ vào tai cậu.

  Nhắm chặt mắt, rồi mở mắt. Nhưng ánh mắt đã thay đổi một cách nhanh chóng. Quay đầu nhìn Goo Hara, đáy mắt ánh lên tia chết chóc.

  Anh đã cho cô một con đường sống vậy mà cô lại ko muốn. Vậy đừng trách anh quá ác độc.

  Sợ hãi, GHR và đồng bọn lập tức lùi lại phía sau.

 -DJ, giúp tôi xử lí bọn chúng…_ Anh nói rồi ôm cậu ra khỏi đây.

 -Ưm!_ Mỗi khi anh nhờ DJ xử lí chuyện gì thì chắc chắn kẻ đó sẽ sống ko bằng chết.

  Nhìn bóng hai người khuất dần DooJoon cùng đám vệ sĩ ở lại xử lí chuyện này. Dĩ nhiên phải xử đẹp rồi.

 Quay qua nhìn Goo Hara anh cười lạnh. Đụng phải ai không đụng lại đụng phải cậu, người anh yêu.

 -Goo tiểu thư đúng thật lợi hại_ Cười, đưa tay nhấc chiếc cằm ả.

 -Tha… tha..tha cho…t..ôi!_ Ả nói nhỏ, sợ hãi khi chiếc cằm ngày càng bị siết mạnh.

 -Đừng trách tôi. Nếu muốn trách thì hãy trách sao bản thân cô lại ngu ngốc.

 -Tôi…chỉ…chỉ..l..là…tôi yêu….Junhyung_ Ả nói giọng ngắt quãng.

  Hừ nhẹ DJ quắc mắt nhìn ả, bạo lực xô ả ngã xuống nền đất.

 -Ngu ngốc. Đụng ai ko đụng sao cô lại dám đụng vào Yong Yo Seob.

 -Yo…Yong…Yo…Seob_ Ả bất ngờ, không tin vào ta mình.

 Yong Yo Seob – Tiểu thiếu gia của nhà họ Yong, đứa con cưng của ngài chủ tịch lạnh lùng JOK mà chưa ai được diện kiến khuôn mặt thật. 

 -Tôi…nhưng…tôi…._ ả sợ hãi. Vậy thì cho dù có đk đại công tử Yoon Doo Joon tha cho thì cô và gia đình chắc chắn cũng sẽ chết dưới tay vị chủ tịch tàn nhẫn Yong Man Suck.

  Khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành đường cong tuyệt mĩ nhưng ẩn chứa sự thâm sâu khó lường. Cúi người nhặt con dao nhỏ dưới nền đất lạnh.

 -Đ…đư…đừng_ Toàn thân run bần bật khi thấy lưỡi dao ngày càng tiến lại gần mình.

 -Cô ko xứng để tôi làm vậy_ DJ ra lệnh cho một tên vệ sĩ gần đó.

 -A… aaaaaaaaaaa!_ tiếng thét lớn vang vọng khắp nơi.

…………

 -Không…không…._ Ả điên cuồng lắc đầu.

 ……

Ngày hôm sau. Tập đoàn họ Goo chính thức phá sản. Trong khi vợ chồng Goo chủ tịch đang hết sức lo lắng thì con gái họ GHR mất tích từ hôm qua vẫn chưa về.

 Trường học. Một số nam sinh cũng bất ngờ nghỉ học biến mất khỏi nước Hàn cùng gia đình.

 Tại biệt thự nhà họ Yong.

 Kể từ hôm qua đến giờ cậu vẫn chưa tỉnh. Mọi người trong biệt thự đều rất lo lắng không ngừng đi đi lại lại quan tâm chăm sóc cậu.

 Về phía Junhyung, mặc kệ mọi người có khuyên ngăn thế nào anh cũng ko chịu ăn uống hay nghỉ ngơi lúc nào cũng ngồi cạnh cậu. Anh biết cậu sợ ở một mình…

 Đã một tuần cậu hôn mê chưa tỉnh. Lúc này Junhyung thực sự hoảng sợ. thể trạng cậu rất yếu, phần lớn chỉ bị vết thương ngoài ra nhưng tinh thần bị ảnh hưởng nặng. Ban đêm hôn mê thường sốt cao còn có triệu chứng nói mê nữa. Đôi khi lại khóc sướt mướt gọi mẹ.

 Appa anh ở bên nước ngoài nghe vậy cũng rất lo lắng, nhanh chóng lên máy bay công ty trở về nước, những thành viên còn lại luôn đến thăm hỏi, quan tâm…

 ….

 Trong căn phòng của hai người. giờ nơi đây thật tĩnh nặng khi không có tiếng cười đùa của cậu nữa. 

Gió thổi nhẹ, tấm rèm cửa sổ bay phất phơ, mái tóc bạch kim cũng nhẹ bay. 

 Hàng mi đen dày khẽ động từ từ mở ra.

 Đối mày hơi nhíu vì chưa quen được với ánh sáng. Đưa mắt nhìn căn phòng.

 Là phòng của anh và cậu.

 Nghiêng đầu. Khuôn mặt thân thương đang say ngủ, hai mắt lộ rõ quầng thâm vì thiếu ngủ. khuôn mặt đẹp rạng ngời ngày nào giờ gầy hẳn đi, bên dưới cằm còn mọc vài cọng râu ngắn chưa kịp cạo.

 Biết là anh lại vì chăm sóc cậu nên mới vậy đây mà.

 Yong đại thiếu gia đẹp trai ngời ngời của ngày nào đâu rồi? 

 Tách

 Yoseob ngạc nhiên mắt mở lớn nhìn anh. Anh đang ngủ nhưng sao lại dơi lệ. 

 Tim đau.

 -Hyungie…_ Cậu nói nhỏ, tay lay lay người anh.

 Cựa mình. Bản thân vẫn chưa định hình ai đang gọi mình. Mệt mỏi, mắt anh nhắm nghiền nhưng tay lại nắm chặt tay cậu hơn.

 -Hyungie…_ Lấy hết sức tàn của mình cậu hét lớn.

 Ưm! Ai lại gọi anh vậy? cả tuần nay chưa đk chợp mắt… a, khoan đã giọng nói này…

 Lập tức anh bật dậy.

 -Là em đúng ko Seobie?_ khuôn mặt đang nhìn anh cười hiện rõ trước mắt. Bộ anh đang mơ hả?

 -Sao hyungie ngủ mà cũng khóc vậy?_ Cậu nghiêng đầu, đôi mắt đượm buồn nhìn anh.

 Ôm lấy cậu. Là thật, ko phải mơ. Cậu làm anh lo muốn chết à.

 -Vậy mà hyung cứ nghĩ rằng em sẽ không tỉnh lại nữa chứ!

 -Seobie chỉ bị đánh thôi mà! Đâu đến nỗi chết người mà hyung nói Seobie không tỉnh lại chứ?_ Cậu chun mũi.

 -Vậy em có biết mình đã ngủ bao lâu rồi ko?_ Anh hỏi, vẫn ôm chặt cậu trong lòng. 

 -Cùng lắm là 2 ngày chứ gì?_ Cậu đoán, ương bướng nói.

 -2 ngày đã tốt, em đã ngủ một tuần rồi đó, đứa trẻ.

 Gì chứ? Một tuần ư?

 Miệng há to ko tin nổi mình lại ngủ lâu đến vậy.

 -Hôm đấy em chắc sợ lắm. chúng đánh đau lắm phải không?_ anh nói giọng xót xa. Lúc đưa cậu về toàn thân toàn vết thương, người bê bết máu hai má bị đánh đến sưng vù lên.

 -Đau. Nhưng Seobie ko khóc cũng ko sợ_ Cậu nói nhìn anh cười nhẹ. Bản thân vẫn luôn tự trách mình hôm đó ngu ngốc bỏ cậu lại một mình.

 -Tại sao?_ Anh ngạc nhiên hỏi.

 -Vì Seobie tin hyungie sẽ đến bảo vệ Seobie và Seobie cũng hứa với hyungie là sẽ ko khóc nếu ko có hyungie bên cạnh.

 -Ngốc!_ anh ôm cậu chặt hơn.

 -Hyungie~_ Cậu méo mặt.

 -Sao vậy?_ đứa trẻ trong lòng anh sao bệnh mà vẫn ko chịu ngồi im vậy?

 -em đói quá! Huhuhu_ Cậu òa khóc, cả tuần nay ko đk ăn gì vào bụng, cái bụng giờ ko khác một cái thùng rỗng chút nào.

 Bật cười trước bộ dạng cậu. anh vuốt tóc cậu khẽ mỉm cười.

 -Đợi hyung sai người mang đồ ăn cho em.

 Gật đầu.

Junhyung bước ra ngoài. Nhanh chóng báo với mọi người cậu đã tỉnh và bảo quản gia đem đồ ăn lên cho cậu làm ai lấy vui đến nỗi phải hét lên. Nói rồi anh lấy đt báo cho mấy tên bạn và appa mình, ông vừa ra ngoài dự cuộc họp quan trọng.

 -Woa! No quá à!_ YS lằm dài ra giường khi đã xử lí xong một mâm cơm thịnh soạn mà khẩu phần ăn của nó là dành cho 5 người lận. (au: Ực. Bái phục)

 Heo vẫn hoàn heo. Ăn no lê xong cậu lại nằm ườn ra ngủ. Junhyung cũng vì quá mệt mỏi khi gần như phải thức trắng đêm ở bên cạnh chăm sóc cậu nên cũng nhanh chóng leo lên giường ôm cục bông kia mà chìm vào giấc ngủ.

………………

 Sau nửa tháng chăm bẵm cuối cùng vết thương trên người đứa trẻ cũng lành hẳn ko để lại một vết sẹo. 

 Buổi tối. khi mọi người trong biệt thự họ Yong đã chìm vào giấc ngủ thì đứa trẻ giờ đang nhảy nhót lung tung quậy trong phòng.

 -Hyungie_ Cậu bất ngờ đi đến chỗ anh đang ngồi xuống.

-Huh?_ Mắt vẫn chăm chú nhìn ti vi.

 -Mai cho Seobie đi học lại nha!_ Giương đôi mắt cún con nhìn anh.

 -Hyung đâu có cấm!_ Anh điềm nhiên đáp.

 -Thật ạ?_ Mắt sáng bừng, vui đến nỗi nhảy phóc người lên.

-Ừm!_ Anh cười, giữ cậu ngồi im.

 -Vậy tại sao vài ngày trước hyungie ko cho em đi vậy? bắt em ở nhà ngồi một mình chán chết!_ Cậu chề môi giận dỗi.

 Mỉm cười xoa đầu cậu anh điềm đạm nói.

 -Vì lúc đó hyung chưa an tâm. Giờ em khỏe rồi dĩ nhiên là phải đi học.

 -Nea._ Thích thật vậy là ngày mai có thể đến chơi cùng hội KiWoon rồi.

 -Muộn rồi. Chúng ta đi ngủ nếu ko sáng mai ko có sức dậy sớm đi học đâu._ Anh nhắc nhở. Dù sao cậu cũng vừa mới hồi phục thể lực, thức muộn quá cũng ko tốt.

 Gật đầu. Junhyung tắt ti vi kéo cậu lên giường đi ngủ.

 -Woaaaaaaaaa! Đi học đúng là thích nhất_ Yoseob vui vẻ đeo cặp lên vai  lên xe đến trường.

 Junhyung lắc đầu. Ngồi trong lớp có chú ý học gì đâu chỉ toàn ngồi chơi và nghịch lung tung vậy mà cứ đòi đi học.

 -Ui ui… Seobie dễ xương đi học lại rồi…tụi này nhớ cậu lắm đó.

 -Đúng… đúng vậy.

 Hai tên nhóc KiWoon chạy đến ôm vai bá cổ cậu. Nhớ gì chứ? Ngày nào cũng đến nhà cậu, mang cái tiếng là thăm người ta mà đến đó chỉ toàn quậy phá thôi.

 Trong khi Beast đang vui vẻ tán gẫu, nói những chuyện trên trời dưới đất thì ở bên ngoài lớp học. tiếng hò reo lớn của đám học sinh không ngư=ừng vang lớn.

 -Bên ngoài làm gì mà ồn vậy?_ Junhyung gắt lên.

 -Không biết nữa. mặc kệ đi_ HS nói. 

  Tính đã cho qua nhưng tiếng ồn phát ra ngày càng lớn lấn át đi cả tiếng nói của B6.

 -Điên mất thôi!_ Junhyung bực tức đập bàn, tính đi ngủ một giấc mà không được.

   Thấy vậy hai anh chàng DooSeung định ra ngoài xem có chuyện gì nhưng chỉ mới đứng lên thì đã có hai cô gái bước vào.

   Tiếng ồn của đám học sinh cũng theo đó mà im lặng. B6 cũng không mấy quan tâm tiếp tục ngồi xuống ghế tám chuyện.

 -Anh là Jang HyunSeung, còn anh là Yoon Doo Joon?_ Một trong hai cô gái lên tiếng nhìn hai tên DooSeung.

 Bực mình khi có đứa con gái nào đó nói cả họ tên mình hai người không hẹn nhau cùng làm động tác nhíu mày rồi ngước lên nhìn.

 -Ai dám?

 Hai đôi mắt mở lớn khi nhìn hai người con gái trước mặt. 

 Đẹp thật. Khuôn mặt thanh tú với những đường nét sắc xảo nhưng không kem phần cao quý.

 -Tôi là Kim Hyunah người được hứa hôn với cái con người tên HyunSeung và đây là bạn tôi Gi Na cũng được hứa hôn với Yoon Doo Doo gì gì đó_ Hyunah nói.

 Ngước nhìn cô, HyunSeung hơi sững vì vẻ đẹp của Hyunah nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm đạm khi giao tiếp ngày thường. 

 -Cuối cùng cũng gặp.

 -Chị dâu._ Dong Woon tí tởn gọi, miệng cười rõ tươi.

 Bốp… Bốp…

 -Thằng nhóc này, ai cho em nói hả?_ HS bạo lực đánh em trai mình làm khuôn mặt cậu nhóc đang tươi cười liền mếu máo hẳn đi.

 -Tôi muốn vào thẳng vấn đề chính luôn_ Hyunah thẳng thắn nói, không ái ngại nhìn thẳng vào mắt nam nhân trước mặt.

 -Có gì cứ nói!_ Anh thản nhiên nhún nhún vai.

 -Chúng tôi ko hề đồng ý với cuộc hôn nhân sắp đặt này. Nói vậy chắc hai anh hiểu_ Gina đứng cạnh Hyunah nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.

 Im lặng…. im lặng….

 DooSeung nhìn nhau một hồi sau đó cũng mỉm cười trả lời.

 -Ko ngờ các cô lại đến nói chuyện trước, quả thật thất lễ._ DooJoon lấy lại vẻ ưu nhã của mình mỉm cười nói_ Vậy tại sao hai cô ko nói với gđ là muốn hủy hôn.

 -Nếu điều đó có thể. Hai bên gia đình đều bắt ép phải kết hôn và quyết định đưa chúng tôi chuyển đến đây học.

 -Vì vậy chúng tôi mới đến nói chuyện với các anh.

  Junhyung vốn không quan tâm đến mấy chuyện này. Tính định quay sang bên cạnh nói chuyện với nhóc em thì bắt gặp cậu đang chăm chú nhìn hai cô gái trước mặt. Nhíu mày…

 -Sao nhìn hai người đó hoài vậy Seobie.

 -Vì 2 nuna rất xinh đẹp_ Cậu ngây thơ trả lời_ Kwangie và Woonie sắp có chị dâu xinh đẹp rồi._ Cậu nghiêng đầu.

 Mấy người nghe cậu nói vậy đều quay qua nhìn. DooSeung liếc xéo cậu.

 -Ăn nói cho cần thận nha Seobie.

 -Tụi em thấy Seobie nói đúng mà!_ DW cười trêu chọc nháy mắt với Kwang.

 -Đúng vậy, có đk chị dâu xinh đẹp như vậy ai mà ko thích chứ?_ cười híp mắt.

 -Ba cái đứa nhóc này!_ DooSeung đồng thanh.

 Mặc dù đang đùa vui thôi nhưng Junhyung cũng không khỏi hoài nghi khi em trai anh cứ nhìn HyunNa đặc biệt là cô bạn GiNa đó.

 -Em thích cô gái đó sao?_ Anh nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.

  Quay qua bắt gặp ánh mắt hoài nghi của anh đang nhìn mình, cậu lắc đầu nguầy nguậy sau đó lại cười cười với anh nói.

 -Không có, nhưng em thấy GiNa nuna rất quen. Hình như có gặp ở đâu rồi._ Cậu nghiêng đầu suy nghĩ.

 -Gặp rồi sao?_ Anh lầm bẩm. Nhưng cậu vốn ít giao tiếp với người lạ. Ngoại trừ appa, người giúp việc trong gia đình và mấy tên này thì làm gì quen biết ai nữa chứ.

 Nghe thấy có người gọi tên mình. Gina quay đầu nhìn về phía Yoseob. Đáy mắt có chút nghi hoặc nhìn cậu, suy nghĩ một lúc rồi cô bước đến gần mỉm cười thân thiện.

 -chúng ta lại gặp nhau rồi. Lần trước rất cảm ơn cậu.

  Thấy vậy, lập tức tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía SeobNa.

 -A… thì ra người đó lànuna_ Cậu reo lên.

 -Lần đó vì có chuyện gấp lên chưa kịp cảm ơn cậu._ Cô mỉm cười.

 Thú thật ban đầu G.Na không nhận ra Yoseob vì cách ăn mặc hôm đó và bây giờ của cậu hoàn toàn khác nhau. 

 Yoseob mỉm cười lắc đầu ý nói không có gì.

 -Hai người wen nhau???

  Gật đầu. Cậu bắt đầu kể lại ngày hôm đó.

 Vào cái ngày cậu từ Mĩ lên chuyến bay về Hàn Quốc. Trong lúc dời khỏi sân bay vô tình bắt gặp Goo Hara va phải một cô gái khiến người ta không chú ý mà ngã mạnh xuống nền đất, tệp hồ sơ trên tay bay tứ tung. Thấy vậy cậu mới tới đỡ cô dậy và giúp nhặt cô nhặt đồ. Vì có chuyện đột xuất nên cô chỉ kịp nhìn mặt cậu nói lời cảm ơn rồi dời khỏi sân bay. Cô gái đó chính là G.Na.

 -Thì ra là vậy_ Mọi người gật đầu như ý đã hiểu.

 -Dù sao cũng cho là quen biết. Mọi người coi nhau như bạn bè đi ha_ DW nói.

 -Chuyện hôn ước chúng ta sẽ từ từ tìm cách. Các cô thấy thế nào?_ DJ nói, thái độ rất chi là nghiêm túc. 

 Đối với đại công tử Yoon Doo Joon, chuyện tình cảm là vô cùng quan trong, nó không thể được đem ra làm thứ để tiêu khiển kiếm lợi nhuận được mà nó phải xuất phát từ hai trái tim đồng điệu. Huống hồ, giờ anh cũng đã có người anh yêu.

 -Chào mừng. bạn mới

……………

 Sau khi bốn gia đình biết việc những đứa con của họ đã gặp nhau nên đã đưa ra quyết định để Hyuuah đến nhà họ và G.na đến nhà họ Yoon sống với lí do gia đình cả hai sống ở nước ngoài nên muốn đưa hai cô gái đến nhà chồng tương lai ở nhờ đồng thời phải thường xuyên đưa nhau đi chơi và tạo điều kiện tìm hiểu cho cả hai mặc cho sự phản đối kịch liệt của 4 người .

 Còn hai tên KiWoon cũng vì thế mà thơm lây suốt ngày được đi chơi mà không bị sự chi phối của pama nữa. 

 -Sao chỉ có hai người? hai hyung kia đâu?_ Ys ngạc nhiên khi thấy KiWoon đến nhà mình chơi nhưng lại không có hyung của mình đi cùng.

-Hai hyung ấy đang bận chăm sóc “vợ” mình ko có đến đk!_ Kwang vừa trả lời vừa bước vào phòng cậu.

 -Các cậu đừng làm ồn nha! Hyungie mà bị phá giấc ngủ ngon của mình là sẽ bị ăn đòn đó_ Cậu nói.

  Bản thân cũng có tiền sử một lần làm vỡ bình hoa thủy tinh trong phòng làm anh giật mình thức giấc. Kết quả là bị anh tét mông một cái và đưa ra cảnh báo nếu lần sau mà như vậy thì… 

 Nhưng đứa trẻ đâu nghĩ rằng anh tỉnh giấc là vì nghe tiếng đổ vỡ trong phòng sợ cậu bị thương nên mới phạt đánh đòn và dọa nạt cậu.

 -Ừm… Seobie… hay chúng ta đi mua đồ đi!_ DW nêu ra ý kiến đi chơi.

 Dù sao ở nhà cậu mà quậy làm đại thiếu gia họ Yong kia tỉnh giấc thì chết chắc nên ra ngoài chơi thì tốt hơn.

 -Đi chơi hả? đi liền_ Đôi mắt đứa trẻ sáng lên như đèn pha ô tô.

 Vậy là 3 tên nhóc lên một chiếc BMW đích đến là khu trung tâm thương mại lớn nhất Seoul. 

  …………

 Khẽ mở mắt. Trong phòng không thấy cậu tự đoán có lẽ đang ở ngoài chơi với người giúp việc. Tối qua mưa lớn anh vì sợ cậu lại gặp ác mộng nên anh vừa phải thức suốt đêm chăm coi cậu lại vừa phải giải quyết cho bằng được đống hồ sơ về dự án lớn sắp tới của JOK. Kết quả là đến tận 3h sáng anh mới có thể ngủ đk.

 Nhìn lên đồng hồ. 12h. Nửa ngày nhanh chóng trôi qua. Sau khi vệ sinh cá nhân xong anh đường hoàng đi xuống phòng khách mắt liên tục đảo khắp nơi tìm khiếm em trai.

 Kể cũng lạ. Mọi ngày có cậu ở nhà thì cái biệt thự này lúc nào cũng phải phát ra đủ thứ loại âm thanh nhưng hôm nay lại rất yên tĩnh. Tiếng nói hay tiếng la hét của cậu cũng chẳng thấy đâu.

 -Quản gia choi. Seobie đâu rồi?_ Mở tủ lạnh lấy một lon coke anh hỏi.

 -Dạ thưa cậu, tiểu thiếu gia đã đi chơi cùng hai người bạn là Kiwang và DongWoon . Hình như 3 người đến trung tâm thương mại mua đồ.

 -Vậy sao?_ Nhíu mày, anh lấy điện thoại ra gọi cho cậu.

  Đang chuẩn bị cùng KiWoon ra thanh toán thì thấy điện thoại trong túi áo rung lên. Nhìn tên người gọi hiện trên màn hình cậu cười tươi.

 -Hyungie dậy rồi sao?

 -…

 -Nea! Em về liền.

 -…

 Cậu tắt máy, với gọi hai nhóc KiWoon đang đứng ở quầy ăn nhanh.

 -Seobie_ KiWoon giương đôi mắt cún con nhìn cậu.

 -…

 -!@@#$%^&*(!@#_ nhìn cậu cười tươi

 Suy nghĩ một hồi cuối cùng cậu cũng đồng ý.

 Nhận được cái gật đầu từ cậu cặp đôi KiWoon vui đến nỗi hét lớn khiến ai ở gần đó cũng ngước mắt ra nhìn.

 Bật cười trước thái độ và cử chỉ của hai tên bạn cậu lấy trong túi ra thẻ tín dụng của mình nhanh chóng thanh toán trở về nhà .

 Đợi mãi mà ko thấy Yoseob về. Ngồi ăn chưa một mình cũng chán thôi thì lấy coke uống rồi ra phòng khách ngồi xem ti vi đợi cậu vậy.

 -Hyungie ơi, Seobie về rồi!_ tiếng cậu ở bên ngoài đại sảnh cất tiếng gọi khi thấy anh đang ở phòng khách xem ti vi.

 Cuối cùng cũng về. Đi chơi bỏ mặc anh mình ở nhà một mình mà giờ về mặt vẫn cười cười như ko có chuyện gì. 

 -Vui không?_ Anh nói tỏ vẻ ko quan tâm.

 -Vui lắm. Seobie được KiWoon đưa đi ở nhiều nơi lắm nha. A... mà Seobie có mua quà cho hyungie nữa đó.

 -Quà cho hyung sao?_  nghe tới quà mắt anh sáng lên, Nhóc em của anh coi như là vẫn biết nghĩ đến ông anh già này.

 Nhe răng cười. Cậu chạy tọt ra ngoài lấy một túi đồ lớn mà mấy người giúp việc đang giúp cậu đem vào.

  Lấy trong túi ra một con thú bông to phải gần như bằng cậu luôn đưa cho anh.

 -Sao lại là thú bông? Lại còn là bò sữa nữa._ Anh nhăn mặt, anh đâu phải con nít chứ.

 -Không hiểu sao khi Seobie nhìn thấy nó thì trong đầu lại nghĩ đến hyungie nữa, vậy là quyết định mua luôn... Hyungie xem nè, rất dễ thương... giống hyungie lắm á!_ Cậu cười cười nói nhưng không hiểu sao khi nói đến câu cuối cùng cậu lại đỏ mặt nữa.

  Nhin con thú bông trên tay. Con bò sữa với bộ lông trắng mềm mại và một vài đốm đen, hai chiếc sừng nhỏ, đôi mắt to trong đen láy đang cười rất tươi còn hai chiếc má thì đỏ hây. 

 Nhìn nó anh thấy giống cậu hơn là giống anh. Thôi thì em trai cũng có lòng tốt thôi thì đành nhận vậy. Nhún nhún vai tỏ vẻ không mấy thích.

 -Thôi thì....

 -Hyungie không thích hả? Vậy thôi để lần sau em mua cho hyungie con khác nha!_ Cậu nói toan định rụt tay lại. khuôn mặt buồn thiu

 -Ai nói? Em mua cho hyung thì nó là của hyung rồi. Không đk đòi lại_ Anh nổi đóa khi thấy cậu có ý định không tặng nó cho mình nữa, vội vàng ngồi dậy ôm lấy.

 -Vậy là hyungie thích hả?_ Cậu cười.

 -À... ừ..._ Anh ấp úng, mặt có chút đỏ. Khuôn mặt anh lúc này cũng đâu có kém đứa trẻ kia.

 -Oa... Hyungie nhìn dễ thương giống nó quá à!_ Cậu cười tay chỉ chỉ vào con thú bông, không kìm nổi mà ôm lấy anh.

 Junhyung sau một hồi hơi sững lại cũng để yên cho cậu ôm. 

 Seobie... Em đừng làm bản chất ích kỉ của hyung chỗi dậy đk không? Nếu không hyung không thể kiềm chế bản thân mà muốn chiếm đoạt em mất.

 -Seobie, cậu bỏ xót đồ trên xe tớ nè!_ Kwang đặt con gấu bông gần chỗ anh và cậu rồi hiển nhiên ngồi khệ lệ xuống ghế gác chân lên bàn.

 -Em mua cả gấu bông nữa sao?

 Nhìn con gấu bông trên ghế, Junhyung hỏi.

 -Không có! Là DooJoon hyung tặng Seobie._ Cậu thản nhiên nói.

 -DooJoon._ Nhíu mày, khuôn mặt đang tươi tỉnh có vài phần thay đổi.

 .............FB.............

  Sau khi thanh toán bộ ba KiSeobWoon khệ kệ xách đống đồ mình mua dời khỏi trung tâm. Khi ra gần đến cửa thì cả ba nhìn thấy DooJoon cùng GiNa đang đi vào cổng. Khuôn mặt không mấy vui vẻ khi bị pama bắt đưa G.na đi mua đồ và ăn chưa luôn.

 Ba tên nhóc thấy vậy cũng ti tởn chạy ra chào hỏi. Do bắt gặp ánh mắt Yoseob đang nhìn về phía con thú bông ở sau lưng DJ mới cười cười đi đến mua tặng cậu với lí do khi gặp nhau chưa có quà chào hỏi.

 Ái ngại nhận lấy món quà từ tay anh. Nhưng anh đâu biết rằng cậu nhìn là nhìn con bò sữa đứng cạnh con gấu bông anh mua tặng chứ. 

 Còn KiWoon thì gân cổ lên nói sao chỉ có Seobie đk tặng mà họ lại không thì anh tỉnh bơ trả lời "Vì Seobie ngoan hơn mấy đứa". Kết quả là chỉ nhận đk từ đại công tử hai chiếc kẹo mút. Keke

...............End FB................

 Hơi trầm tư suy nghĩ gì đó. Junhyung mới hỏi.

 -Vậy còn hai tên kia đâu?

 -Em đây! Còn Seungie bị pama đưa đi ăn tối với gia đình hai nhà bên kia rồi._ DW nãy giờ mới bước vào. 

 -Mọi người ở đây dùng bữa cùng Seobie và hyungie nha!_ Cậu nói, tâm trạng thực sự rất vui vẻ mà không biết bên cạnh mình đáy mắt nam nhân đang chứa đầy những suy nghĩ.

 -OK- KiWoon đồng thanh.

...............

  Trong khi đó, ở một nhà hàng lớn của Seoul. Đôi trai tài gái sắc đang ưu nhàn thưởng thức những món ăn nổi tiếng tại đây. Nam nhân phong thái chững chạc điềm đạm gắp thức ăn cho nữ nhân đối diện khiến bao cô gái nhìn thấy cũng phải ghen tị.

  Nhưng nhìn bề ngoài đâu thể  đoán được tất cả... Cả hai vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó nhưng từ ngữ phát ra lại trái ngược với hoàn cảnh hiện tại.

 -Haizzzzz... Tôi và cô phải làm gì đi chứ? Không lẽ cứ im lặng như thế này_ DJ gắt gỏng.

 -Nếu anh có cách gì thì cứ nói, tôi sẽ ủng hộ hết mình_ G. na điềm đạm nhấp ngụm rượu nói.

 -Im lặng như thế này cũng ko có kết quả gì. chi bằng nói thẳng ra. Nếu cả hai phản đối họ sẽ ko làm gì đk đâu.

 -Nếu làm vậy họ sẽ rất tức giận. Với tính khí của bốn người đó thì chắc chắn họ sẽ càng mạnh tay hơn thôi.

-Khốn kiếp. Ko đi đâu nữa. Về_ Nam nhân tức giận nói. nhanh chóng đứng dậy thanh toán tiêu sái  đi khỏi.

 Đi được nửa bước anh quay đầu lại nhìn nữ nhân đang đứng dậy chuẩn bị ra về.

 -Tôi nghĩ đi cùng nhau cả hai sẽ ko đk tự nhiên. Cô tự về được chứ?_ Lời nói phát ra không chút e ngại.

  Nữ nhân không nói chỉ khẽ gật đầu.

 Thấy vậy anh cũng nhanh chóng dời khỏi. Bản thân chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cái không khí ngột ngạt này.

 Mặc kệ cho cha mẹ hai bên có cho người theo dõi. Phản đối quyết liệt thì họ làm gì được chứ? Đại công tử như anh có quyền tự tìm lấy hạnh phúc cho riêng mình.

................

 Cũng gần như giống với hoàn cảnh đó. Tại khu trung tâm thương mại mua sắm The Fact. 

 Sau khi ăn tối với bốn bô lão cao cao tại thượng giờ Jang đại thiếu gia lại phải chịu cảnh đi làm kẻ mang vác đồ cho cô tiểu thứ kia.

  -Cô ko cảm thấy lo sao khi mà chưa đầy 3 tháng nữa chúng ta sẽ bị họ bắt ép làm lễ đính hôn._ HS than phiền khi nhìn thấy Hyunah vẫn vui vẻ tươi cười đi mua sắm.

  Mặc kệ vẻ mặt của nam nhân bên cạnh. Hyunah vẫn giữ tâm trạng rất tốt. Khỏi phải nói cô là một người rất thích mua sắm. Dĩ nhiên, con gái ai mà không thích chứ.

 -Buồn thì cũng có làm đk gì chứ? Tôi thật sự cảm thất rất vui khi mà đi mua đồ lại có người.... trả tiền giúp mình_ Cô nở nụ cười tinh nghịch.

  Thấy vậy HS cũng không lấy làm tức giận. Dù sao tiền cũng là pama anh bỏ ra đâu phải của anh. Mặt tỉnh queo nhìn lên trời tỏ vẻ than phiền.

 -Vậy mới nói ai lấy đk cô sẽ khổ cả đời!_ Lắc đầu tỏ vẻ ko cam tâm

 -Gì chứ? Ai lấy đk tôi sẽ hp lắm đó!_ Cô nói vẻ tự hào lắm.

 -Ko, để có một cô vợ như cô chắc chắn họ sẽ bán cửa, bán nhà để có tiền cho cô ăn chơi như vậy._ Lại nói móc, sao không nhường nhìn con gái nhà người ta vậy chứ?

 -Anh… Mặc kệ anh._ Tức giận, cô bỏ đi trước.

  Nhún nhún vai, không thèm để ý đến vẻ mặt tức giận của nữa nhân HS  vẫn bình thản bước đi một cách hết sức chậm dãi, tay xách đồ miệng nhai kẹo.

 -Đi chơi thôi mà, cô có nhất thiết phải bắt tôi giữ nhiều đồ như vậy không?_ HS than phiền. Đã bị bắt đi cùng nữ nhân kia còn bị người ta bắt giữ đồ nữa. Mà không hiểu cô mua gì mà chỉ chưa đầy một giờ đồng hồ anh đã phải mang vác lắm thứ như vầy nữa. chắc có ý trả thù vì nói móc cô vừa nãy đây mà

 -Aigioooo... Không ngờ Jang đại công tử yếu như vậy sao?_ Hyunah nở nụ cười châm chọc

-Đúng vậy, tôi rất yếu. Vì vậy cảm phiền Kim tiểu thư giữ đồ giúp tôi đi nha!.... À mà chết… tôi đúng là yếu mà, giờ tôi cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi, có lẽ phải về nghỉ ngơi thôi nếu không sẽ không còn sức để lần sau mang vác đồ cho Kim tiểu thư đk. Cảm phiền cô gọi người đến đón. Tôi về trước nha_ Jang đại thiếu gia đúng là một ruột với tên bạn mà, hiển nhiên vứt lại đống đồ cho người ta mà bỏ về.

 -Nè… đứng lại đó… anh dám…á…_ Hyunah tức giận đuổi theo gọi HyunSeung vì không cẩn thận mà cô trượt chân, đôi dày cao gót của cô ma sát với nền đá hoa chơn trượt

 Tưởng chừng như sắp ngã, nhắm chặt mắt đợi cảm giác người chạm đất nhưng tại sao mãi mà vẫn không thấy gì. Ngược lại, cô cảm thấy có một bàn tay đang giữ chặt lấy eo mình.

 Mở mắt, khuôn mặt nam nhân phóng đại vào mắt mình đẹp đến từng góc cạnh. Bất giác tim đập mạnh.

 -Đi phải cẩn thận chứ? Cô mà bị sao thì tôi chết chắc_  HS nói, tay nới lỏng khỏi eo cô. Có người cảm thấy tiếc nuối bàn tay đó.

 Vừa nãy cũng may anh chạy đến kịp giữ lấy hyunah không thì cô tiếp đất một cách đau đớn rồi. 

 Hừ, bình thương Jang đại thiếu gia ko mấy khi để ý đến mấy cái việc này. Nhưng nếu cô gái trước mặt anh mà bị làm sao thì anh khó sống với hai vị tiền bối đang ngự trị ở nhà quá.

 -Thôi, cũng gần tối rồi. Về thôi_ HS quay lại xách đống đồ đang nằm dưới đất rồi quay qua nói với cô.

 Khác với vẻ mặt bướng bỉnh ban nãy Hyunah chỉ nhìn anh gật đầu.

…………….

 Một tuần sau.

-Hai đứa định cư trú ở đây luôn sao?_ Junhyung liếc xéo KiWoon.

 Từ khi hai vị đại tẩu tương lau dọn đến nhà hai đứa ở là hai đứa nhóc khăn gói đến nhà Yong đại thiếu gia ở lì không chịu về. Lại còn suốt ngày quậy với nhóc em của anh làm giấc ngủ của anh cũng ít đi phần nào.

-Hyung à, hyung định đuổi tụi em đi sao? Hix_ KiWoon xịu mặt, cố lặn ra mấy giọt nước mắt.

 -Đừng giả vờ, mau khăn gói trở về đi_ Không chút xót thương Yong đại thiếu gia đuổi một cách không thương tiếc.

 -Hức… Seobie…_ Biết không thể  thuyết phục con người máu lạnh kia liền quay qua cậu nhóc đang ngồi chơi game ở ghế bên cạnh.

 -Mọi người thích thì cứ ở lại mà!_ Cậu cười, không thèm để ý ánh mắt đe dọa của anh đang nhìn mình.

 -Oh… Yeah… Seobie là tuyệt nhất_ Hai tên vui đến nối nhảy đến ôm lấy cậu.

 -Ai nói Seobie đồng ý là hai nhóc có thể ở vậy?_ tia lửa điện ném thẳng đến cháy xén tóc 3 tên nhóc bên cạnh.

 Nghe Junhyung nói vậy, lại thấy cậu không có biểu hiện gì chỉ im lặng. ..

 -Seobie, cậu phũ phàng với tụi này vậy sao? Oaoaoa…_ KiWoon lắc lắc vai cậu khóc sướt mướt cái này có lẽ học cậu rồi.

 -Hyungie_ Thấy vậy quả không đành lòng chút nào. Cậu quay qua nhìn anh giọng năn nỉ.

 Biết ngay mà. Cậu chơi thì cứ chơi đi, sao lại cứ nói giúp mấy tên này chứ? Bộ không biết anh phải vất vả thế nào mỗi khi phải dọn phòng khi ba đứa quậy sao?

 -Em mà nói giúp là hyung cũng cho em đi đến nhà tụi nó ngủ luôn đó?_ Anh nhìn cậu dọa nạt. Bản thân không biết mình ngu ngốc  đã nỡ phát ngôn ra từ cấm kị.

 -Hyungie nói thật?

 -Ừ!  Nếu em cứ tiếp tục bênh họ.

  KiWoon vốn cứ tưởng lần này hết cơ hội rồi nhưng chợt sững lại khi thấy cái nháy mắt tinh nghịch từ cậu.

 Hai bộ óc bắt đầu hoạt động. Cuối cùng là “A” một tiếng như đã hiểu ý đồ của cậu.

 -Hyungie nói nhá. KiWoon, tớ đến nhà các cậu!_ Cậu đứng dậy làm mặt giận kéo tay KiWoon nhìn cánh cổng lớn nhà họ Yong mà thẳng tiến.

 -Uầy… Seobie, em đi thật đó hả?_ Anh chạy theo kéo cậu lại.

-Hyungie nói mà! Em đi_ Mắt nặn ra vài giọt nước mắt.

  Thấy đáy mắt cậu ươn ướt. Biết cậu lại giả vờ nhưng lại không dám vạch tội. nhỡ cậu đi thật thì sao? Bộ không có anh cậu ngủ được hả.

 -Thôi được rồi, là hyung lỡ lời. Xin lỗi Seobie_ Anh vỗ vai cậu dỗ dành.

 -Vậy hyungie cho KiWoon ở lại cùng Seobie nha!

 -…

 -Hyungie giờ suốt ngày đi làm công chuyện giúp appa, Seobie ở nhà chơi có một mình à. Ko phải có KiWoon chơi cùng sẽ tốt hơn không?_ Cậu lắc lắc tay anh nói.

 Nhìn cậu. có lẽ đúng thế thật. 

 Quay qua nhìn hai tên KiWoon, hai tay đan vào nhau mắt long lanh nhìn anh.

 Trời, Sao nhìn hai đứa này thấy ghét quá. Thôi thì đành vậy.

 Liếc xéo KIWoon anh cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Hai tên nhóc cảm động ôm lấy nhau nhưng vẫn không quên nhìn cậu nháy mắt cười cảm ơn.

-Nhưng hai đứa phải dọn phòng mỗi ngày đó nghe chứ?_ Anh nói lớn..

-Nea!

 Sau khi mọi người đều ngồi yên một chỗ Junhyung mới bắt đầu hỏi.

 -Nhưng sao hai đứa lại nhất quyết không về mà ở lại đây vậy?

 Anh hỏi, câu hỏi chạm đến nỗi lòng hai đứa trẻ lớn xác.

 -Thú thực tụi em cũng ko muốn đâu. Nhưng hyung cứ thử đến đó một lần là biết_ Kwang thở dài ngao ngán.

 -Là sao?_ Yoseob cuối cùng cũng chịu để chiếc máy chơi game dời khỏi mắt. Cậu cũng khá tò mò.

 -Là như vầy nè…_ Kwang mơ màng kể lại cuộc sống gia đình mình từ khi có thành viên mới vào sống trong gia đình.

 Chỉ sống chung ba ngày với G.Na một con người suốt ngày nói như Kwang đã hết chịu nổi cái không khí trong nhà mình. Pama giờ vì muốn hai người đó có thể gần gũi với nhau hơn nên đã chì hoãn công việc ở nước ngoài mà ở nhà làm anh chàng đi chơi cũng khó.

 G.Na vốn là người khá trầm tĩnh, kiệm lời nên cứ mỗi khi bắt gặp DooNa thì không khí trầm lắng lại nổi lên. 

 Tĩnh lặng…tĩnh lặng đến phát khùng luôn. Vì vậy mà quyết định xin pama cho ra ngoài ở vài hôm. Hai người cũng nghĩ nếu ko có anh chàng thì hai đôi bạn trẻ kia cũng sẽ gần gũi hơn nên cũng đồng ý.

 -Là như vầy đó!_ Kwang kể hết cậu chuyện của mình, thở dài ngao ngán khi nghĩ về cuộc sống tẻ nhạt tại biệt thự họ Yoon.

 -Thì ra là vậy!!_ Junseob gật đầu

 -Còn Woonie thì sao?_ Anh quay qua nhìn DongWoon.

  Cũng bỏ đi, nhưng với hoàn cảnh trái ngược với Yoon đại công tử.

   Biệt thự họ Jang vốn khá là yên bình nhưng kể từ khi cô nàng Hyunah đến thì mọi chuyện đã thay đổi.

  Ngoại trừ đến bữa ăn có mặt của hai vị trưởng bối thì lúc họ vắng nhà, lúc xem tivi, đọc sách, học…. 2Hyun lúc nào cũng cãi lộn nhau mà lí do thì rất củ chuối nào là tranh dành nhau cái đk, cuốn sách, đồ uống… tất cả đều loạn xì ngầu lên. Ngay cả đến giờ đi ngủ khi mà bắt gặp nhau xuống nhà uống nước hay làm gì đó thôi chắc chắn ngày hôm đó cả biệt thự ai cũng sẽ bị hai người này làm cho mất ngủ.

  Khổ hơn nữa là lúc nào thấy mình thì cứ tưởng tượng đến cô tiểu thư họ Kim kia mà cả một chàng dài: cô đúng là đanh đá, đồ bà chằng, ế chồng, xấu xí, đồ ngang bướng….  

 Uất quá cậu dọn ra ngoài ở luôn.

  Nghe xong câu chuyện của hai người Junseob cũng gật đầu đồng cảm.

 Bất chợt Yoseob ngước lên trời suy nghĩ gì đó lâu lắm mà không thấy nói lời nào. Đôi khi lại nhăn mặt không thích thú với điều mình đang nghĩ.

- Seobie, Em/cậu đang nghĩ gì vậy?_ JunKiWoon nhìn cậu khó hiểu.

-Hyungie~_ Cậu quay qua nhìn anh.

 -Huh??/

 -Hyungie có khi nào cũng sẽ bị appa bắt đính hôn với một nuna nào khác không?_ Mắt rưng rưng nhìn anh. Theo như cậu biết là nếu đính hôn với người khác rồi thì chỉ có thể lo lắng, quan tâm đến người đó thôi.

 -Không. Mà cho dù là có thì hyung cũng ko bao giờ đồng ý. Hyung hứa là sẽ mãi ở bên cạnh chăm sóc Seobie rồi mà!_ Anh cười xoa đầu cậu. Anh thừa hiểu nhóc em anh đang nghĩ gì.

-Ừm!_ Cậu gật nhẹ đầu, anh nói vậy cậu an tâm rồi.

-…_ KiWoon.

…………….

 Rầm

 -Thật ko thể chịu nổi nữa rồi_ HS mạnh tay ném cặp lên mặt bàn.

-Tóc đỏ. Cậu điên vì người đẹp rồi hả?_ Junhyung nở nụ cười đểu quen thuộc.

-Sao lại có người như cô ta chứ? Vừa hung dữ, lại còn cắn người nữa. không hiểu họ nghĩ gì mà bảo cô ta thùy mị nết na chứ? Đáng sợ hơn phù thủy là đằng khác_ HS công tử vẫn thôi thôi bất diệt nói về cô tiểu thư họ Kim kia. Tay không ngừng xoa xoa vết cắn tối qua cô nàng gây ra cho mình.

-Uầy! Hyung để em xem nào?_ KiSeobWoon thấy vết đỏ trên tay liền xúm lại xem xét.

-Jang đại công tử gặp phải đối thủ rồi!_ Junhyung cười._ Còn tên kia sao giờ vẫn chưa tới?

 Nghe vậy cả lũ đều nhìn quanh lớp. Cũng sắp vào tiết rồi mà DJ vẫn chưa tới, anh vốn là người không hay đi muộn. Không lẽ cũng lại xảy ra chuyện gì với cô gái kia?

 -Tôi đây!_ Giọng anh ngái ngủ lù lù xuất hiện đứng ở cửa lớp.

 Từ từ cất cặp rồi đi đến chỗ hội bạn. Chưa nói câu nào đã nhận được mười con mắt mở to đang nhìn mình.

 -Có gì đáng nhìn vậy sao?_ Anh uể oải hỏi

-DJ hyung ko ngờ có ngày lại biến thành gấu trúc

 Liếc xéo Kwang anh cũng chả buồn mắng cậu. Chả là ko chịu nổi khi phải sống với con người trầm tính khó hiểu kia đk nữa anh quyết định bằng mọi giá phải nghĩ ra cách ngăn cản chuyện này lại càng sớm càng tốt nên đã thức đêm để suy nghĩ và…

 -Tìm ra cách chưa?_ 5 tên còn lại hỏi.

Sau một đêm mất ngủ câu trả lời chỉ vỏn vẹn một từ.

 -Chưa.

 -Ặc!_Beast

 Liếc xéo hội bạn. Thực ra mặc dù thức cả đêm. Nói là nghĩ cách nhưng trong đầu lại không ngừng nghĩ đến nụ cười của ai kia. Cố dấu đôi mắt đang nhìn về phía cậu.

 -DJ, cậu nhìn gì Seobie vậy?_ Bắt gặp ánh mắt DJ nhìn cậu, Jh thẳng thừng vạch trần anh.

 -Không có gì. Chỉ là đang suy nghĩ thôi!_ Nhún vai như tỏ vẻ ko có gì đáp.

  -Vào tiết rồi… hai người về chỗ đi! _ Anh nhìn DooSeung nói, thú thực cho dù là bạn nhưng anh ko hề thích ánh mắt DJ nhìn cậu chút nào.

 Chuông vào tiết học, Junhyung vẫn ngồi im không nói một lời nào, tâm trí đang chìm trong suy nghĩ riêng của mình. Câu hỏi bản thân đặt ra là

 Làm thế nào để bạn anh không còn nghĩ đến Yoseob nữa.

 -Hyungie~

 -…

 -Hyungie~_ Không thấy anh trả lời, cậu níu vật áo anh.

 -Hả? À.. gì vậy Seobie?_ Anh giật mình quay qua nhìn cậu?

 -Hyungie nghĩ gì mà em gọi ko nghe thấy vậy? hay hyungie mệt hả?_ Cậu lo lắng hỏi, tay đặt lên chán anh.

 Mỉm cười nhẹ, anh khẽ lắc đầu.

  -Hyungie ko đk nói dối nha!_ Cậu lườm anh, lúc nào anh cũng chỉ lo cho cậu mà chả bao giờ nghĩ đến sức khỏe của bản thân.

  -Ừm!_ Mỉm cười_ Phải rồi, Seobie hyung muốn hỏi em một câu._ Giọng anh chuyển sang nghiêm túc hẳn.

  Ngạc nhiên trước thái độ của anh cậu gật nhẹ đầu thay cho lời nói.

 -Em có muốn yêu không?_ Anh nói nhỏ tưởng chừng chỉ thoang thoảng như gió thổi.

 -Yêu?_ Cậu ngơ ngác.

 -Ừ! Yêu._ Anh gật đầu.

 -…

 -…

 -Ko muốn, ko phải Seobie đã nói chỉ cần có hyungie là đk rồi sao? Đối với Seobie, có hyungie và appa là điều hp nhất rồi._ Cậu nói không chút đắn đo suy như. Tưởng chừng như điều này đã ăn sâu vào tâm trí cậu rồi.

  Junhyung nhìn cậu mỉm cười. Vậy là anh có thể yên tâm rồi.

 “sao hyungie cứ cười hoài vậy?” Yoseob khó hiểu nhìn anh.

………………….

 -A!

  Yoseb không để ý mà va vào ai đó. Tiếng kêu cung phát ra từ miệng của hai người.

 Biết mình sai không để ý nhìn đường. cũng vì tiết tới là học thể dục nên cậu vào thay đồ sợ anh ở dưới đợi lâu nên mới chạy vội xuống. Nhanh chóng ngồi dậy phủi phủi áo rồi đi đến đỡ cô gái va vào mình.

 -Xin lỗi nha!_ Cậu nói, giọng hối lỗi.

 -Haizzz! Đứa nào… ơ_ Đang tức giận vì suốt ngày phải cãi bướng với cái tên đáng ghét ở nhà giờ lại bị va phải ngã đến ê mông luôn.

 -Ủa, là cậu hả?_ Cậu mỉm cười khi nhận ra người trước mặt là hyunah.

 -Cậu.. mà khoan đã, cậu nhỏ tuổi hơn tôi phải gọi là nuna chứ?_ Hyunah khoanh tay trước ngực nói.

 -Ủa! Ko phải cậu ít tuổi hơn Seungie sao? Trong khi đó mình lại bằng tuổi hyung ấy. cậu phải gọi mình là hyung mới đúng_ Cậu cười nói.

 -Gì chứ? Cậu bằng tuổi tên đó! Vậy sao lại gọi là hyung?_ Hyunah nói, miệng há to như ki tin điều mình vừa mới nghe đk. Khuôn mặt ko khác học sinh cấp 2 này lại hơn tuổi mình sao?

 -Tại mình thấp bé hơn các hyung nên DJ hyung và HyunSeung muốn mình gọi là hyung với lại họ cũng là bạn thân của anh trai mình.

 -Ờ… nhưng mà thôi… gọi là bạn bè cho thân thiết nha… haha_ Cô ngượng ngùng gãi đầu cười ngốc.

 -Cũng được!_ Cậu vốn ko quan tâm đến cách xưng hô, miễn sao mọi người thoải mái là cậu vui rồi. KiWoon cũng nhỏ hơn nhưng vẫn xưng bạn bè đó thôi.

 Hyunah đưa mắt nhìn cậu một lượt. Mặc dù có gặp qua một lần nhưng ko để ý cho lắm. Mắt mở lớn, không ngờ tên đáng ghét lại quen một cậu nhóc dễ thương như vậy đấy.

 -Giờ mình phải đi rồi. Mọi người đang chờ ở bên dưới. Nói chuyện với Hyunah sau nha!_ Cậu cười vẫy tay chào tạm biệt.

 Thấy vậy, cô cũng mỉm cười chào lại.

 …………

 -Hộc… hộc…hộc…_ Yoseob thở dốc_ Hưc… ko chạy…ko chạy nữa đâu!_ Cậu mếu máo chạy đến chỗ mọi người.

 Chả là bây giờ là tiết thể dục nên mỗi học sinh phải chạy cự li ngắn là 1500m. Trong 6 người thì tất cả mọi người đã chạy xong nhưng khi tới lượt Yoseob, cậu mới chỉ chạy được chưa đầy 100m thì đã mệt nhoài, mồ hôi nhễ nhãi.

  -Hyung đã nói là đừng chạy rồi cứ cố_ Liếc xéo ông thầy thể dục, anh mắng cậu.

 -…_ anh nói đúng mà, biết vậy không chạy cho rồi. Im lặng…im lặng là vàng.

  Thấy cậu im lặng, Junhyung kéo cậu ngồi xuống với lấy chai nước đưa cho cậu.

 -Haizzzzz, cứng đầu…_ Anh mắng cậu, nhưng giọng nói lại đầy lo lắng._ Em quên là mình còn đống thuốc ở nhà rồi hả? Nếu kiệt sức nữa là lại thêm thuốc dự trữ đó! Haizzz_ Đe dọa, không quên kèm theo tiếng thở dài cuối câu.

 Nghe tiếng thở dài của anh cậu không dám hó hé phản kháng, mặt mếu gật đầu.

 -Hai tên đó vẫn điên vậy nhỉ?_ Quay qua nhìn DooSeung im lặng suốt tiết nãy giờ.

 -Mặc kệ hai hyung ấy đi. Tụi em ko có hứng thú đâu!_ KiWoon ngao ngán nói. Nhắc đến chỉ tổ bực mình. Gì chứ suốt ngày làm bao tải cho hyung mình xả thì ai chịu nổi.

 Yoseob vì mỏi chân nên cũng chẳng nói gì, tay không ngừng đấm bóp cái chân của mình, miệng thì ngáp ngắn ngáp dài.

 Thấy vậy anh liền kéo tay cậu để cậu ngả đầu về phía mình. 

 Cậu cũng nhanh chóng thuận theo ngả người vào lòng anh. Xung quanh nam lẫn nữ nhìn thấy cũng phải ghen tị. (au: quen ko?)

 Nhìn Yoseob được anh trai chăm sóc chu đáo như vậy KiWoon trong lòng đau đáu. Chả bù cho mình… kiếp con ruồi đã đk định sẵn sẽ bị đập chết bất cứ lúc nào. (au: Sự so sánh ko ăn khớp)

 -Seobie.

 -Nae!

 -Hết tiết hyung phải đến JOK giải quyết một chút chuyện. Tan học hyung sẽ tới đón em.

 -Không… Seobie ko muốn đâu!_ Cậu nhăn mặt lắc đầu. Cậu sợ lại như hôm đó.

 -Đừng sợ, hyung sẽ đón em sớm hơn nửa tiếng. Nghe lời đi!_ Anh vuốt tóc cậu_ Với lại hyung đã cài vệ sĩ ở trong trường rồi sẽ ko có chuyện gì xảy ra nữa.

 -…

-chỉ lần này thôi.

 Gật gật

 -Ngoan_ Anh biết cậu rất nghe lời mà.

 -Hyungie phải đến sớm đó! Muộn Seobie sẽ ko nói chuyện với hyungie nữa đâu!_ Cậu liếc anh cảnh cáo.

 -Ừ!_ Cậu đã nói vậy thì anh chịu rồi. 

……….

-Hyungie hả?

 -…

 -Seobie đang ra nè! Hyungie đợi nha!_ Cậu vui vẻ tắt máy nhanh chóng chạy ra khỏi cổng trường.

 Dừng chân, cậu đưa mắt tìm xe anh. Chợt thấy cánh tay đang vẫy vẫy ở bên đường. nhận ra đó là anh cậu mỉm cười vẫy lại.

 Đưa mắt nhìn đường một lượt khi chắc chắn đã ko còn xe đi lại cậu nôn nóng chạy vọt sang đường.

 Rừm …rừm…

 Tiếng động cơ của một chiếc mô tô từ trong con hẻm nhỏ phóng ra với vận tốc kinh hoàng và nó đang… tiến thẳng về phía cậu.

 Yoseob đưa mắt nhìn. Bản thân không định thần được điều gì trước mắt. Cậu sợ hãi mắt nhắm chặt lại không dám mở ra. Toàn thân bất động.

 Không gian như chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng chát chúa của động cơ xe vang đều bên tai.

 Khoảng cách giữa cậu và chiếc xe chạm nhau giờ chỉ còn trong gang tấc.

…………..End chap5……….

 Au: Ném đá nhẹ tay nha, cm cho au để au có thêm tinh thần nhanh chóng ra chap mới. Và cũng hy vọng các bạn đón đọc chap6: Ân nhân hay kẻ thù

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro