Chap6: Chang Min Hee???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: Thời tiết ở Hà Nội giờ thay đổi liên tục. cuối cùng au cũng hết bệnh. Fic được iết trong tình trạng ốm dài ngay nên ko biết có hay ko nữa. Nhưng cũng là công sức của au trong 1 tuần qua. hy vọng sẽ đk mọi người ủng hộ. Kamsa.

..................................

Keetttttttttt…. Rầm….

 Junhyung đứng bên đường bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt. Khi thấy chiếc xe đang phóng gần đến cậu anh lập tức lao nhanh qua đường mặc kệ bản thân cũng có thể bị nguy hiểm mất mạng bất cứ lúc nào.

 Nhưng không kịp, cho dù anh có chạy nhanh đến mức nào cũng ko thể kịp. Nhưng khi cứ ngỡ tất cả đã chấm dứt khi thân ảnh nhỏ ngã xuống nền đất thì…

 -CẨN THẬN_ tiếng hét lớn của một cô gái vang lên. Không biết đã đứng cạnh Yoseob từ khi nào.

 Vẻ mặt hốt hoảng nhìn chiếc mô tô rồi chạy nhanh đến ôm lấy cậu đẩy mạnh vào lề đường. 

 Cô khẽ đảo mắt nhìn chiếc mô tô đã dần chạy mất hút rồi nhanh chóng tiến đến đỡ cậu.

 Junhyung đứng hình. Cho dù anh có mạnh mẽ hay kiên cường đến đâu đi chăng nữa thì bản thân cũng không thể chịu nổi cảm giác nhìn cậu cần kề với nguy hiểm mà ko làm được gì như vậy. Đưa tay ôm lấy ngực trái nơi trái tim đang đập dồn dập mất hết quỹ đạo. Khuôn mặt anh cũng theo đó mà tái mét. Nhanh chóng chạy sang chỗ cậu.

 -Cậu ko sao chứ?_ Cô gái mái tóc tỉa ngang vai hỏi.

 Hỏi một câu hỏi quan tâm, cố gắng đỡ cậu đứng dậy nhưng có vẻ cậu vẫn ko chịu phối hợp nên dù có cố gắng thế nào vẫn ko tài nào đỡ cậu đứng dậy được.

 -Đừng như vậy. ko sao rồi!_ Nhăn mặt cố gượng hết sức để đỡ cậu nhưng vẫn vô dụng.

 Chỉ cho đến khi…

 -Seobie… em… em ko sao chứ?_ Ko quan tâm đến người vừa cứu em trai mình anh vẫn bạo lực đẩy cô ra rồi ôm lấy cậu.

 -Hức… hức…_ toàn thân cậu run lên vì sợ, khuôn mặt giàn giụa nước mắt.

 -Seobie… hyung xin lỗi… e…em..em có đau ở đâu không?

 Anh hỏi cậu, giọng gấp gáp. Quả thực anh giờ mất hết bình tĩnh. Cậu có bị thương không? Bị ngã mạnh như vậy chắc đau lắm! Cảm nhận cơ thể cậu đang run trong lòng anh không khỏi đau lòng lo lắng.

 -Hy…hyungie…_ Cậu ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh.

 -Đúng… là hyung…là hyungie nè… Em thấy sao? Nói hyung nghe đi.. em đang dọa chết hyung đấy!_ Anh thúc dục, cậu cứ im lặng ko phản ứng gì càng làm anh sợ hơn.

 -Hưc… Seob..Seobie  s…sợ lắm…. hưc… oaoaoaooa_ Cậu sợ hãi ôm chặt lấy anh mà khóc.

 -Ngoan. Xin lỗi em_ Lẽ ra anh lên lái xe vào trường ko để cậu một mình qua đường như vậy_ Em có đau ở đâu không? Để hyung coi nào._ Anh lo lắng đưa tay xem xét người cậu. 

  Nhìn anh cậu lắc đầu rồi lại nhanh chóng ôm lấy anh cảm giác sợ hãi vẫn bao quanh lấy cậu.

 -Nín đi, ko sao rồi!_ Anh vỗ lưng cậu dỗ dành

 Cứ để yên tư thế ôm lấy cậu. Đôi mắt nhìn về người con gái đang đứng cạnh. 

 Cô mặc đồng phục trường anh. Khuôn mặt trái xoan, mắt một mí với dèm mi đen dày, đôi mày cong, mái tóc đen buông dài. Cô không đẹp nhưng khuôn mặt cũng dễ nhìn.

 -Cô là ai? Lớp nào?_ Anh hỏi ngắn gọn.

 -Ơ! T… tôi về…_ Cô đỏ mặt ấp úng khi bắt gặp anh mắt anh đang nhìn mình.

 -Tôi ko muốn nợ bất kì một ai. Nói hoặc để tôi tự cho người điều tra_ Giọng lạnh lùng không chút biểu cảm.

 - Tôi… tôi nói… Chang Min Hee… năm thứ 2 đh Cube…_ sợ hãi cô nói luôn một chàng dài. Nhưng cho dù nói nhiều đến như thế nào cô mặc nhiên vẫn ko hề nói đến một điều quan trọng nhất.

 Quả thực cô nói quá nhiều. Nhưng Junhyung đến cái nhíu mày cũng ko có. Anh bỏ ngoài tai tất cả những gì cô nói chỉ cần biết tên và lớp là quá đủ.

 -Tôi sẽ đền đáp sau. Dù sao cũng… cảm ơn cô!_ Anh nói, rồi quay về quan tâm cậu, mặc nhiên coi người bên cạnh như vô hình.

 -Em đi được chứ?

 Gật đầu. Nghe lời anh cậu đứng dậy. nhưng bản thân anh vẫn ko hề yên tâm. Nhanh chóng ôm lấy cậu đưa lên xe. (au: Vậy thì đừng hỏi cho xong -.-)

 Mặc dù sợ đến cỡ nào, mặc dù hai người là anh em nhưng giữa thanh thiên bạch nhật này mà anh lại ngang nhiên ôm cậu không chút ngại ngùng điều đó khiến khuôn mặt ai kia đỏ lựng lên.

 -Hyung đưa em về!_ Anh cài dây an toàn cho cậu nói.

 -Ko phải hyungie nói có buổi họp quan trọng sao?_ Cậu tròn mắt nhìn anh.

 -Nhưng em như vậy hyung ko yên tâm. Cuộc họp hủy hoãn lại vào ngày khác.

 -Huh! Em ko sao, cũng hết sợ oy, hyungie cứ đến dự cuộc họp đó đi_ Cậu khuyên anh.

 -Nhưng hyung ko an tâm!_ Anh cương quyết cài lại dây bảo hiểm an toàn cho mình nói giọng đầy quả quyết.

 -Ko thì em sẽ ở phòng làm việc của hyungie ngồi đợi. Nếu có chuyện gì sẽ gọi hyungie ngay!_ Cậu suy nghĩ một chút rồi cũng nói.

 -Được chứ?_ Mặc dù buổi họp rất quan trọng nhưng nó không là gì đối với sự lo lắng anh dành cho cậu.

 -Nea!

 -Vậy được!

  Anh gật đầu cười nhẹ, lòng cũng an tâm phần nào nhanh chóng đạp vô lăng lái xe đến tập đoàn lớn JOK.

 Phía sau, nữ nhân khuôn mặt hết sức bình thản ko tỏ thái độ gì, nhưng đáy mắt đen sâu lại chứa những suy nghĩ thâm sâu khó đoán.

  Đôi mắt lặng lẽ nhìn theo chiếc xe đang dần biến mất.

…..

 Tưởng chừng đi đến chỉ việc ngồi chờ anh thôi là đủ nhưng khi vừa mới bước vào trong thì cả cậu và anh đều bắt gặp anh mắt của mọi người có mặt ở đó nhìn mình.

 Cũng phải thôi. Họ chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có chuyện vị tổng giám đốc lạnh lùng của họ, đứa con trai của ngài chủ tịch đáng kính sẽ đưa “người yêu” tới công ty. 

 Nghĩ vậy cũng đúng thôi, nhìn khuôn mặt đó ai đời lại tin đó là anh em song sinh chứ? Họ nghĩ hai người là người yêu của nhau cũng do lần đầu tiên chứng kiến cảnh tổng giám đốc lại quan tâm lo lắng dắt cậu lên phòng làm việc của mình.

  Junhyung không hề tỏ thái độ gì, chỉ gật đầu mỗi khi bắt gặp nhân viên cúi chào. Còn cậu thì khác, mặc dù mọi thứ ở đây đều thuộc quyền quản lí của gia đình cậu nhưng cậu thực sự không quen với việc cứ bị người ta nhìn chằm chằm như thế này. Nhút nhát đi cạnh nắm vạt áo anh.

 Mở cửa phòng làm việc. Kéo cậu ngồi xuống ghế anh mới nói.

 -Ko được đi lung tung ra ngoài, chỉ được ở yên ở trong phòng hiểu chưa?_ Ăn căn dặn cậu. 

 -Nea! Hyungie làm như em còn nhỏ lắm ấy. em bằng tuổi hyungie mà!_ Cậu chu miệng nói.

 -Em nhìn lại mình xem, có điểm nào khác một đứa trẻ không?_ Anh cười nựng yêu hai cái má đang phồng lên.

 -Ya..hyungie…

 -Không nói nữa. giờ hyung phải vào phòng họp, nếu đói lấy đồ ăn trong tủ lạnh. Nhớ ko đk đi đâu đó!_ anh cắt ngang câu nói của cậu.

 Nghe anh nói vậy cậu cũng chỉ biết nghe lời. mà có cho cậu cũng ko ra.

 Junhyung mở tủ lấy trong ngăn bàn một tệp hồ sơ làm việc, nhìn cậu mỉm cười rồi nhanh chóng dời khỏi phòng. Cuộc họp đã muộn mất 15’

 Cạch. Cánh cửa từ từ khép lại.

 Anh đi rồi. Chán.

 Chạy lung tung tìm xem có gì để chơi không nhưng phòng làm việc của anh lại ko có cái gì cho cậu chủ nhỏ này chơi cả. truyện tranh ko có, trò chơi điện tử cũng ko chỉ toàn giấy tờ linh tinh gì gì đó mà toàn dãy các chữa số hỗn độn nhìn mà mỏi mắt.

 Haizzz! Dù sao cũng đói rồi, tìm cái gì ăn mới được.

 Nghĩ là làm, cậu đi đến chiếc tủ lạnh xem có gì ăn được không?

 Oái! Sao đồ uống thì chỉ toàn coke. Next. Thôi thì lấy hambuger ăn và uống nước khoáng vậy. Nghe anh nói cứ nghĩ tủ lạnh phải nhiều đồ ăn lắm chứ. Xì.

 Rào…rào…

 Bất chợt trời xuất hiện cơn mưa rào nhẹ. Từng hạt mưa rơi nghiêng theo chiều gió như những thảm lụa trong vắt tinh khôi đẹp mơ hồ.

 -Woa! Mưa rồi!

  Yoseob không cưỡng nổi mà reo lên thích thú. Cứ như chưa từng được thấy mưa vậy. Chạy đến leo lên ngồi bên kệ cửa sổ đã được ngăn cách bởi lớp cửa kính dày trong suốt.

  Đối với nhưng cơn mưa rào dịu nhẹ như thế này cậu có thể ngắm mãi mà không hề thấy chán. Cậu thích cái không khí mát rượt hơi se lạnh khi mưa tới, thích ngắm cảnh người người đi lại vội vàng tìm nơi trú mưa… Cứ lặng lẽ ngồi đó ngắm cho đến khi mưa tạnh thì thôi.

 -Tạnh mất rồi!_ Cậu nói một cách tiếc nuối.

 Quay trở lại với chiếc bánh đang ăn dở. Đi đến ngồi trên chiếc ghế xoay trước bàn làm việc của anh. Nghịch ngợm xoay xoay vài vòng cho đến khi trời đất xoay điên đảo mới chịu dừng.

 -A!_ Đang loay hoay vẽ lung tung trên khổ giấy a4, chợt có thứ gì đập vào mắt cậu.

 Đưa tay cầm lấy chiếc khung ảnh gỗ được khắc hoa văn tinh xảo không chút bụi bám. Mơn nhẹ lên khuôn mặt người trong hình môi vẽ lên nụ cười đẹp…

 Là hình anh và cậu lúc hai người còn nhỏ. Nhìn xuống một góc bàn, còn có hình chụp riêng cậu nữa. Đặt khung ảnh của hai người xuống chỗ cũ, cậu với lấy khung ảnh có hình anh, cậu và appa. Trong hình người đàn ông trung niên mỉm cười hiền hậu đang ôm hai đứa con của mình vào lòng.

 Đôi môi lại một lần nữa vẽ lên nụ cười đẹp. Nhưng sao vẫn thấy thiếu cái gì đó..

 Sao không có hình umma?

 Lục lọi cố tìm cho ra một tấm hình khác… bàn làm việc của anh cũng vì vậy mà bị cậu bới tung lên.

 -Đáng ghét…_ Cậu bực bội ném mạnh cuốn sách trên mặt bàn. 

 Tại sao không thấy. Cậu muốn một lần được nhìn thấy khuôn mặt của umma mình. Mặc dù anh và appa mình đã từng nói umma ko có để lại di ảnh nhưng cậu ko tin.

 -Gì thế này?

 Cánh cửa phòng khẽ mở. Một người phụ nữ có lẽ 23, 24 tuổi, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm đậm, dáng người thon gọn nhưng cách ăn mặc có phần hở hang.

 Cô là thư kí của anh cậu. Nhưng thú thực anh rất ghét loại con gái ăn mặc như vậy chỉ vì ả là con gái của bạn ba anh nên mới miễn cưỡng chấp nhận cho ả làm thư kí riêng của mình.

 -Cậu là ai mà sao dám tùy tiện vào phòng tổng giám đốc?_ Ả nhíu mày lườm cậu.

 -Cút ra ngoài!_ Cậu nhát thì nhát thật đấy. Nhưng như đã nói đôi khi tâm trạng cậu lại thay đổi rất bất thường. Đang tức giận lại có người dám bước vào.

 -Cậu có biết tôi là ai ko mà dám nói_ Cô làm mặt hung nói_ Nhưng nhìn hoàn cảnh hiện giờ tôi nghĩ cậu ko phải loại người tốt đẹp gì. Ko lẽ có ý đồ ăn cắp tài liệu mật của tập đoàn JOK.

 Ả khoanh tay trước ngực nhìn đống hỗn độn trên mặt bàn. Hộc bàn thì bị mở ra.

 -Cút… cút ra.. Tôi nói cút ra mà_ Cậu hét lớn, ném những gì mình thấy vào cô ta.

 -Sao cậu dám… Thằng điên_ Ả tránh những thứ đồ đang bay về phía mình, nhanh chóng chạy đến năm chặt tay cậu ngăn cản.

 -Bỏ ra! Bỏ ra…_ Bị giữ chặt tay, cộng với lúc bị xô ngã ở trường đập mạnh xuống nền đất làm tay cậu đau nhói._ Hức… cô mau bỏ ra.. bỏ ra… hức… cút…cút đi…_ Cậu nấc lên từng hồi, miệng vẫn không ngừng hét đuổi cô ả.

 -Sao cậu dám cư xử vậy lại còn phá hoại phòng tổng giám đốc nữa. Có biết hậu quả sẽ là gì không?_ Nắm chặt cậu, từng vệt móng tay của ả đâm mạnh vào làn ra mỏng manh. Sau cùng là bảo lự xô ngã cậu.

 Đau. Nhưng cậu ko quan tâm. Bi xô ngã cơn giận lại càng tăng lên gấp bội tiếp tục nhặt những đồ dưới đất ném ả.

 -Hưc… tôi bảo cô…hức đi ra mà… hức…Cút đi.

-Đồ kh…Ơ…

 Cạch. Cánh cửa lại một lần nữa mở ra. Junhyung bước vào.

 -Có chuyện gì vậy?_ Anh nhíu mày nhìn đống bừa bộn dưới đất và bàn làm việc.

 Sau khi kết thúc cuộc họp. anh nhận được điện thoại báo ngài chủ tịch đang ở dưới đại sảnh lầu 3 nên xuống nói với ông một số chuyện rồi xin phép về phòng làm việc trước. Chỉ mới chưa đầy hai giờ đồng hồ mà phòng anh đã thành ra thế này rồi.

 -Tổng giám đốc, cậu ta…ơ_ Toan đi đến chỗ anh giải thích thì ả chợt sững lại nhìn.

 -Seobie, em sao vậy?_ Hốt hoảng khi thấy cậu ngồi dưới nền đất, đôi mắt hơi đỏ lấp lánh vài giọt nước mắt. Nhanh chóng đỡ cậu ngồi lên chiếc ghế làm việc gần đó.

  -Oa…oaoaoa…..Seobie ghét cô ta lắm!_ Thấy Junhyung, đứa trẻ hư bật khóc ôm trầm lấy anh.

 -Ngoan nào… có chuy…._ Toan hỏi cậu có chuyện gì xảy ra thì mắt anh vô tình lướt qua cổ tay sưng đỏ của cậu, một chỗ nơi còn có vết cào xước và vệt bấm mạnh hơi rỉ máu.

 Nhìn qua anh cũng đủ đoán được vết thương này là do móng tay nữ nhân kia gây ra. 

 -Tổng giám đốc à, em…_ Nhìn anh lo lắng cho cậu như vậy quả thật không khó đoán cậu có vị trí quan trọng đối với anh như thế nào. Nhanh chóng chạy đến giải thích cho anh biết.

 Hất… Chát…

 Không cần biết ai đúng ai sai. Anh lạnh lùng hất tay ả, giáng cho ả thêm một cái bạt tai mạnh đến bật máu. Anh nói một câu ngắn gọn.

 -Từ giờ cô nghỉ ngơi ở nhà đi!

 -A… anh thật vô lí!_ Ả tức giận, một tay ôm má một tay chỉ vào mặt anh.

 -Biến trước khi làm tôi thật sự nổi nóng._ Thanh ngữ phát ra khiến cho người nghe không chỉ sợ mà run.

 -Hừ… tôi sẽ báo với ngài chủ tịch._ Ả hừ mạnh bỏ ra ngoài.

 -Seobie, đừng khóc.. nghe lời hyung nín đi nào._ Anh lau nước mắt cho cậu. khổ nỗi càng lau lại càng nhiều.

 -Hưc… Seobie… seobie muốn…hưc… thấy hình umma cơ!_ Cậu khóc lớn, ném khung ảnh chụp chỉ có 3 người trong đó.

 -Cái gi?_ Junhyung sửng sốt nhìn lên khung ảnh gia đình nhưng thiếu bóng người phụ nữ xinh đẹp hiền từ_ Sao em… Đó là nguyên nhân em nổi giận với cô ta sao?

 -Hyungie… hức…em muốn thấy hình umma mà… hức…_ ko quan tâm gì hết. Đó chỉ là do cô ta ko may mắn vào ko đúng thời điểm thôi.

 -Haizz. Ngoan, ko phải hyung đã nói umma vốn ko thích chụp hình nên ko có để lại di ảnh mà._ Lau nước mắt cho cậu. thì ra cậu ko thấy hình umma ở trong ảnh nên mới vậy. 

 Nhưng sao dỗ hoài cậu không nín.

 -Là em lục lọi tìm ảnh umma nên làm bừa bộn như vầy sao?_ Anh chỉ tay lên chiếc bàn làm việc, làm bộ giận. Có lẽ chỉ còn cách này cậu mới chịu nghe lời.

 -…_ (gật đầu)

 -Em ko nghe lời gì cả!_ Nhíu mày tỏ vẻ ko hài lòng. Anh nói giọng trách móc.

-…_ (cúi gằm mặt)

 Cạch.

 -Junhyung, sao con lại có thể tự ý đuổi nhân viên ko lí do vậy?_ Ngài chủ tịch bước vào, giọng uy nghiêm trách móc._ Huống hồ đó lại là JiYong

 -Chào ngài chủ tịch_ Anh ko nhìn có thể đoán được cô ta đang đi sau lưng ba anh qua tiếng giày cao gót.

 -Con… ủa, Seob_ Đang toan bảo anh giải thích thì nhận ra đứa con út của ông đang có mặt tại đây.

 -Sao cô còn chưa đi!_ Chăm chú dùng băng dán lên vết thương trên tay cậu anh nói.

  -Nhưng tôi ko sai?_ Ả cương quyết. cứ nghĩ lợi dụng quan hệ tốt giữa gia đình mình với ngài chủ tịch thì anh sẽ ko thể đuổi được cô.

 Yoseob nãy giờ cúi đầu im lặng không dám nói gì vì sợ anh trách móc tội gây bừa bộn phòng làm việc của anh. Chợt nghe tiếng người cha thân thuộc.

 -Chủ tịch Yong!_ Ngước mắt lên nhìn ông. 

 -Seob, con sao vậy?_ Thấy trong mắt cậu ẩn nước, tình thương người của người cha khơi dậy ko nén đk mà đau lòng. Nhanh chóng chạy đến chỗ cậu.

 -Con không sao chủ tịch Yong_ Lau đi giọt nước mắt cuối cùng, cậu lắc đầu.

  Thay vì gọi là appa cậu lại có thói quen gọi cha mình là “chủ tịch Yong” vì lúc nào cậu cũng thấy ngài quản gia hay người trợ lí luôn gọi như vậy sau dần bắt trước nhiều cũng thành quen. Mặc cho cha hay anh có nói bao nhiêu lần nhưng cuối cùng vẫn ko sửa đk. Một trong những lí do người ta ko biết cậu là tiểu thiếu gia họ Yong là đây.

  -Junhyung, sao Seob lại bị thương?_ Nhận thấy vết băng ở tay, ông hỏi. Đứa nào dám cả gan đụng đến tiểu bảo bối của ông?

  -Đáng lẽ ngài chủ tịch phải hỏi cô thư kí “xinh đẹp” mới phải_ anh quắc mắt nhìn ả.

 Quay qua chỗ cậu, anh kéo cậu về phía mình không cho appa đụng vào. Can cái tội lúc nào cũng bênh con nhỏ đó. Rồi nhân lúc ba anh quay qua nhìn JiYong anh liền nhanh chóng nói nhỏ vào tai cậu cái gì đó.

 -Huh…hyungie_ Ngước nhìn anh, mắt mở to tròn. Nhưng anh không nói chỉ nhìn cậu gật đầu.

  -Seob, JiYong nói đúng chứ?_ Sau khi nghe JiYong kể lại sự tình ông quay qua hỏi.

  TRong khi còn đang phân vân có nên nghe theo lời anh nói hay không thì bắt gặp ánh mắt ả đang lườm cậu. Được rồi, đã thế đừng trách cậu ác, muốn trách thì trách cô dám đụng tới cậu và người bày ra cái trò này cho cậu- Yong đại ca.

 -Ko phải khi cô ta vào Seobie đã đuổi ra rồi sao? Cô ta còn chưa có sự cho phép của hyungie mà dám vào nữa. Nên…

 -Nên mới tức giận ném đồ vào người ta._ Yong chủ tịch cắt ngang câu nói của cậu.

 …(gật đầu)…

 -Nhưng cô ta còn nói Seobie là ăn cắp, ko phải người tốt đẹp gì, nói Seobie điên còn dọa nạt nữa…. chủ tịch Yong coi nè, cô ta làm Seobie đau đó!_ Cậu nói một tràng dài…….thật là dài, dơ cánh tay bị bầm tím và chày xước ra trước mặt ông.

 -Ngài chủ tịch… cháu.. ko phải…_ Ả vội biện luận

 -Ôi, Chắc Seob của appa đau lắm!_ Ông suýt xoa cánh tay cậu. Bỏ ngoài tai những từ ngữ cô ả nói.

 -Hức…Vậy mà chủ tịch Yong chỉ bênh cô ta thôi…hức..hức…ko thương Seobie nữa…hức!_ Cậu bắt đầu nước mắt ngắn nước mắt dài.

 -Xin lỗi, xin lỗi Seob của appa. Ngoan, nín_ Ông ôm lấy đứa con của mình để cậu tựa vào vai ông. Vẫn ko quên quắc mắt nhìn trợ lí của mình ra hiệu.

 Khẽ gật đầu, vị quản lí quay người đưa cô ả JiYong đang chết đứng bên cạnh ra ngoài. Mặc cho cô ta có cố gắng giải thích. Nhưng trước khi đi ả vẫn kịp nhìn thấy  cậu đang lè lưỡi trêu tức mình. Junhyung nhìn thấy cũng phải nén cười.

 Cánh cửa phòng đóng lại. Trong phòng giờ chỉ còn lại gia đình họ Yong.

 Junhyung nãy giờ vẫn đứng nhìn. Mặc dù anh có kêu cậu phóng đại chuyện ra một chút nhưng ko ngờ cậu lại nói quá như vậy. (au: gì chứ? Là thật mà! >o<)

 Mặc dù cánh cửa đóng lại nhưng cậu vẫn còn thút thít.

 -Thôi giả vờ đi Seob.

 Tiếng khóc ngưng bặt. Dời khỏi ông cậu chạy ra ngồi cạnh anh trai tránh ánh nhìn giết người đó.

 -Junhyung, sao lại dạy em toàn những thứ xấu ko?_ Chủ tịch Yong nhíu mày trách mắng anh.

 Đáp lại. anh nhún vai.

 -Hyungie sao lại dạy Seobie toàn những thứ xấu ko!_ Cậu nhe răng cười nhại lại lại chủ tịch Yong cũng tiện nói móc anh luôn.

 Cả hai nhìn đứa trẻ vừa rồi mới nước mắt ngắn dài giờ lại ngồi hả hê cười hì hì chỉ muốn đánh cho một trận cái tội dọa người nhưng lại không nỡ.

 Đang hả hê vì thắng hai người cạnh mình thì mắt cậu lại đập vào chiếc khung ảnh gia đình. Nụ cười tắt ngấm.

 -Seob, lâu rồi cha con ta ko đi chơi. Hnay chúng ta đi._ Ánh mắt tinh tường nhận ra điều khác lạ trong đáy mắt đứa con “nhỏ” chủ tịch Yong nhanh chóng đánh lạc hướng suy nghĩ của cậu.

 -Thật ạ? Vậy còn hyungie?_ Cậu cười, mắt lại sáng lên khi được đi chơi.

 -Hyungie còn một số việc cần giải quyết và quan trong nhất chính là tàn dư do tiểu thiếu gia Yo để lại.

 Nhìn anh cười gượng. Cậu nhanh chóng kéo tay chủ tịch Yong dời khỏi chứ cứ nhìn ánh mắt giết người của anh chắc cậu cũng chết sớm mất. Vẫy tay tạm biệt anh ko khác đứa trẻ lên ba

  Cạch

 Sau khi chắc chắn cha và cậu đã đi khỏi, anh cẩn thận đóng cửa phòng lại từ từ đi đến hộc tủ đã được khóa cẩn thận.

 Mở khóa, lấy trong đó tấm hình của người mẹ đang mỉm cười ấm áp. Trước khi anh vào họp đã nhân lúc cậu không để ý mà dấu nó đi. 

 Trước đây, cả hai vốn đã có rất nhiều kỉ niệm, rất nhiều ảnh chụp về gia đình. Sau vụ tai nạn đó cậu vì đả chịu đả kích lớn, vì khóc nhiều quá mà phát bệnh dẫn đến tình trạng hôn mê trong một thời gian dài, sau khi tỉnh lại thì đã quên hết chuyện xảy ra và quên đi khuôn mặt người mẹ yêu dấu.

 Nguyên nhân ở nhà không có bất cứ tấm ảnh nào có mặt mẹ là vì. Sau tai nạn, mỗi lần cậu nhìn thấy khuôn mặt bà là lại khóc thét lên bởi những hình ảnh của quá khứ lại dội về quấn lấy tâm trí cậu khiến đầu đứa trẻ đau đến tê dại mà ngất đi.

 Kể từ đó, không còn ảnh Yong phu nhân nữa. Ngoại trừ một góc nhỏ của khu biệt thự…

………

 Cạch…

 Cánh cửa mở ra có người bước vào. Junhyung nhanh chóng cất tấm ảnh lại chỗ cũ. Đóng khóa cẩn thận, anh đứng dậy toan mắng cho kẻ dám tự ý vào phòng anh mà không gõ cửa.

 -Ai dám… huh.. Seobie không phải em đi chơi cùng appa sao?_ Anh ngạc nhiên nhìn khuôn mặt đang bí xị của cậu.

 -Vừa mới ra khỏi cửa chủ tịch Yong lại có chuyện gấp phải đi. Ko đi chơi cùng Seobie được._ Cậu nói vẫn còn giận appa mình lắm.

  Mỉm cười, anh tiến lại gần cậu. Đứa trẻ này cũng chỉ vì được mọi người luông chiều quá mà hư mất rồi. Tuy nhiên, mặc dù hư nhưng tại sao lại khiến cho người khác nhìn vào không nỡ giận chút nào ngược lại càng thêm yêu quý đứa trẻ này hơn.

 -Appa cũng chỉ vì nghĩ đến cuộc sống của chúng ta thôi mà!_ Vuốt nhẹ mái tóc mềm anh cười nhẹ.

  Nhìn anh. Cậu gật đầu. Dĩ nhiên điều đó cậu biết nhưng cậu thật sự rất muốn appa mình dành nhiều thời gian cho anh và cậu hơn..

 -appa đi rồi. Giờ em phụ hyung dọn đống bừa bộn này đi_ anh nói. Vậy cũng tốt có nhóc em phụ anh dọn dẹp cũng đỡ hơn phần nào. Keke

 -Nea! Hyungie_ Cậu chán nản gật đầu. Cùng anh sắp xếp lại đống hỗn độn dưới đất.

  Sau khi dọn phòng xong, Junhyung cần phải giải quyết một đống hồ sơ khẩn cần được thông qua ngay. 

 Cứ nghĩ là nhanh nhưng đến tận 10hpm mới giải quyết xong. Nhìn sang bên cạnh Yoseob ngồi cạnh anh, người ngả vào ghế salon an tĩnh ngủ từ khi nào.  Hôm nay quả thực là một ngày rất mệt mỏi đối với anh và cậu.

 Hạ bút. Đưa tay day day 2 bên thái dương. Khuôn mặt bơ phờ mệt mỏi.

 Quay sang định gọi cậu dậy đi về nhưng lại không nỡ làm thiên thần thức giấc. Mỉm cười hôn nhẹ lên chán cậu. Giá mà thời gian lúc này đừng trôi đi để anh không còn phải che dấu đi tình yêu dành cho cậu đang ngày một lớn dần hơn.

  Dời khỏi nụ hôn nhẹ. Anh đưa tay vuốt nhẹ mi mắt cậu rồi nhẹ nhàng đưa cậu lên lưng cõng dời khỏi công ti.

………..

 Sáng tinh mơ. Trời trong mấy trắng, chim hót líu lo đón chào ngày mới. Giọt sương trong vắt còn đọng trên nhánh cây bên cửa sổ phản chiếu hình ảnh một thiên thần đang say giấc ngủ. 

 Ọc…ọc…ọc.ccccc

 Tiếng động phát ra từ cái bao tử của ai đó.

 Mở to mắt, chớp chớp vài cái rồi lại nhắm mắt lại.

Ọc...ọccccccc….

-Á… _ Cậu ngồi thẳng dậy. Thì ra cái thứ làm mất giấc ngủ của cậu chính là cái bụng đáng ghét này. Mới sáng sớm mà đã réo ầm ĩ lên rồi.

 Chớp mắt. Đây là phòng cậu chẳng cần nghĩ chắc chắn hôm qua anh đã đưa cậu về rồi.

 Nhìn xung quanh. Đúng là… cái tư thế ngủ của hai anh em nhà này quả thực không thể nào đỡ nổi. Junhyung thì nằm sấp , nửa thân thì choài ra khỏi giường, đầu tóc rối bù xù hai tay thì ôm con bò sữa cậu tặng. Yoseob còn tệ hơn, cậu nằm trên giường ngược chiều với anh hai tay dang rộng, một chân gác lên người anh chân còn lại thì đang yên vị trên mặt anh. Vậy mà vẫn ngủ ngon lành mới tài.

 -Đói! Hix!_ Ngồi dậy đưa tay xoa bụng. Tối qua chưa kịp ăn gì. Chắc anh ko nỡ đánh thức cậu nên ko có gọi dậy. 

  Vươn rộng vai, cậu bước vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Phải nhanh lấp đầy cái bụng mới được.

 -Oa….. Bác Choi ơi Seobie đói quá!_ Cậu đi xuống lầu, giọng điệu làm nũng.

 -Cậu dậy rồi sao? Còn cậu Junhyung ko xuống sao?_ Ông cười hiền. Đúng là thứ duy nhất có thể để thiếu gia ham ngủ của ông dậy sớm chỉ có thể là đồ ăn. Nhanh chóng đảo mắt lệnh cho người mang đồ ăn ra.

 -Seobie có gọi nhưng hyungie ko có dậy. Mà KiWoon sao ko xuống ạ?_ Cậu nói. Dù có la hét thế nào đi nữa nhưng anh vẫn ko chịu dậy, vùi đầu vào chăn mà ngủ. Và giờ thì cũng ko thấy hai tên bạn đâu nữa.

 -Hai cậu ấy đã về từ ngày hôm qua rồi thưa câu!

 Ah… Như chợt nhớ ra. Chỉ vì không chịu nổi hai cô gái kia nên DooSeung đã tóm cổ bắt hai tên nhóc về chịu trận cùng mình mất rồi. Mặc kệ đi.

 -Đói quá ah~_ Cậu mè nheo. 

 Đang đói bụng lại còn phải tốn hơi tốn sức gọi con bò kia dậy nhưng cũng ko được gì. Thôi thì tiểu thiếu gia đây xuống trước. Đói lắm rồi.

 Đúng là, sau một hồi gắp gắp và gắp. vơi..vơi và vơi cuối cùng đồ ăn trên bàn cũng sạch bong kin kít

 -No quá ah~… _ Đứa trẻ reo lên. Hai má đỏ hây vì ăn quá nhiều. theo thói quen là xoa xoa cái bao tử yêu dấu.

-Cũng sắp tới giờ đi học rồi. Cậu có thể nên gọi đại thiếu gia giúp tôi được chứ?_ Ông nói nhỏ, dù sao cũng chỉ có cậu mới gọi đk anh thôi.

 Liếc về phía cánh cửa phòng ở lầu 2. Anh bò vẫn chưa chịu dậy. Phải đổi gọi anh thành heo thì hơn.

 -Hyungie ah!_ Cậu nói lớn mặc cho đó là cửa phòng cách âm. Chân nhanh chóng bước từng bước trở về phòng.

 -Hyungie, mau dậy đi chứ!_ Kéo chăn khỏi người anh, cậu gọi.

 -…ưm…yên lặng nào Seobie…_ Hơi cựa mình, kéo lại mềm từ tay cậu đắp cho mình rồi anh tiếp tục ngủ tiếp.

  Rầm… rầm…

 -Hyungie ơi dậy đi nào... hyungie… con bò sữa ngủ khỏe hơn cả heo con dễ thương…_ Cậu leo lên giường nhảy một cách thích thú. Thay vì việc hát bài Change như mọi ngày thì hôm này cậu lại hát vu vơ về một con bò lười và một con heo dễ thương.

  Nhăn mặt, anh lấy gối úp vào đầu để không phải nghe bất cứ âm thanh nào nữa.

-Hyungie.  DẬY MAU

 -Seobie, em mà ko để hyung ngủ hyung sẽ giận em đấy!_ Anh thò đầu ra đe dọa rồi lại tiếp tục chiến sự của mình.

 Im lặng. Anh giận cậu sao? Dám đe dọa cậu đã vậy thì cậu bơ luôn, bỏ đi học trước luôn.

 -Vậy hyung cứ ngủ. Em đi học cùng DJ hyung trước đây_ Cậu quay đầu toan bước ra ngoài.

 Đi học! Cùng DooJoon???

 Bộ lão nhanh chóng phân tích ra vấn đề. Mở mắt bật dậy như một cái lò xo.

 -Quay lại đây cho hyung!_ Anh nghiêm giọng.

 -Gì vậy hyungie?_ Cậu tròn mắt ngạc nhiên. Đừng nói cậu đi học trước anh cũng ko cho à nha.

 -Sao lại đi học cùng DJ?_ Anh nhìn cậu dò hỏi.

 -Thì…

………….Fb…….

 Ngày hôm qua khi anh nói có chuyện gấp ở JOK khi tan học sẽ qua đón cậu sau. Lúc tan học trước khi ra khỏi lớp DJ có đi cùng bắt chuyện với cậu, có nói cậu đi cùng xe anh có thể trở về luôn. Nhưng vì sợ anh trai đã đứng ngoài đón đợi nên cậu lắc đầu. Thay vào đó DJ có nói sẽ tới rủ cậu đi học và cậu đã đồng ý.

……..End FB……

 -Là vậy đó hyungie!_ Cậu vô tư kể lại không hề biết đến khuôn mặt đang đăm chiêu suy nghĩ của anh.

 Đưa tay lên vuốt cằm suy nghĩ “Vậy là tên Doo đã bắt đầu! Không thể để hắn có cơ hội” Tưởng tượng vài hình ảnh linh tinh giữa anh và lão Doo.

 -Xuống dưới đợi, hyung xuống ngay._ Anh nói.

 -Nae!_ Mắt mở to nhìn anh.

 -Nhớ, ko có sự cho phép của hyung thì em ko được đi cùng tên đó_ Đe dọa.

 -Tại sao ạ?_ Bất mãn. Bộ cậu bị cướp quyền tự do sao?

 -Vì hyung lớn hơn em! Giờ thì nghe lời đi!_ Phán câu xanh rờn, anh chạy nhanh đi vệ sinh cá nhân.

 Chu môi. Anh chỉ trước cậu có vài phút thôi mà.  

Ôi! Trời đúng là bất công mà! Tức giận mà dãy đành đạch dặm mạnh chân xuống đất.

 Nhanh hơn trước rất nhiều. Chỉ 15’ sau anh đã có mặt trước bàn ăn sáng. 

 Liếc xéo cậu đe dọa. Anh bắt đầu bữa sáng của mình. Còn cậu vì đã ăn trước nên chỉ ngồi một chỗ ăn snack. (au: Trời, cái miệng gì mà hoạt động liên tục!

  Bíp…. Bíp…

 Tiếng còi xe ngoài cổng chính vang lên. 

 Đúng giờ thật.

 Junhyung thầm nghĩ. Đứng dậy tiêu sái bước đi.

 -Đi học thôi Seobie_ Kéo tay cậu ra xe. Nhưng đi được vài bước anh dừng lại._ Quản gia Choi, những gì tôi nói đã chuẩn bị xong rồi chứ?

 -Vâng thưa cậu, Tôi sẽ cho người đem đến ngay_ Cúi đầu ông nói.

  Gật nhẹ đầu, anh đi thẳng ra ngoài.

 -Không ngờ cậu lại đưa vợ chưa cưới đến rủ chúng tôi đi học cùng cơ đấy_ Nhếch miệng cười, đôi mắt liếc về phía DJ.

  Khuôn mặt hậm hực không nói lời nào. Vốn hôm nay định đi đến rủ Yoseob đi học cùng không ngờ lại bị chủ tịch Yoon bắt gặp liền bảo anh đưa G.na đi học cùng. Mặc cho có nói gì ông cũng bắt phải đưa cô đi cùng.

 -Hi, Nuna!_ ngồi trong xe cậu cười vẫy vẫy tay chào cô gái đang ngồi cạnh anh.

 -Chào cậu Yoseob!_ Mỉm cười chào. Ngay từ khi gặp cô đã rất cảm mến cậu nhóc dễ thương này rồi.

 -Đi thôi!_ Junhyung tâm trạng vui vẻ nói. 

 “Ủa! Hyungie làm gì mà vui vậy nhỉ?” Cậu nghĩ, không ngừng nhìn anh. 

 ………….

 Giờ nghỉ giải lao hôm nay khá yên tĩnh. Junhyung mệt mỏi nằm gục đầu xuống bàn, từ sáng đã bị cậu gọi đi học giờ bị thiếu ngủ trầm trọng luôn. Lão Doo cũng không khá gì hơn mệt mỏi khi lúc nào cũng phải đối mặt với con người tưởng chừng như câm kia.

 Còn lại bốn con người kia thì đã kéo nhau lên căng tin để thỏa mãn cái bao tử rồi. Vốn dĩ ban đầu YS cũng ko định đi nhưng rồi cũng bị KiWoon ra sức kéo đi đành thuận theo.

Căn tin.

 -Seobie à~

 Đang nhâm nhi li nước ép chuối của mình, tay còn lại thì đang giữ một túi đựng rất nhiều đồ ăn thì DW bất ngờ đập vai cậu từ sau lưng. Liếc nhìn cậu nhóc, cái giọng điệu này cho thấy sự bất bình thường… lạ

 -Gì?_ Đáp lại một câu gọn nhẹ, cũng chỉ tại lây cái cách nói chuyện của Junhyung.

 -Hôm nay Seobie dễ thương khao tụi này đi ha!_ Kwang không hiểu từ đâu chui ra nói một câu ngọt xớt.

 Quay qua nhìn hai tên nhóc. Đôi mắt chúng long lanh nhìn cậu. Xung quanh nữ sinh ai cũng phải chết mê cái điệu bộ cún con của hai người này. Yoseob nhìn hai tên bạn mỉm cười.

 -Vậy hả?

 (gật gật)

 -Never!_ lườm hai tên đến tóe khói. 

  Bình thường thì tiểu thiếu gia đây rất phóng khoáng nha.  Nhưng sau lần cùng hai tên nhóc đến trung tâm mua sắm thì tiền trong thẻ tín dụng của cậu bị giảm đáng kể vì số lượng đồ của hai tên mua là quá nhiều. Về nhà, kết quả là bị anh phán : “Ngốc, sao em lại có thể trả tiền cho 2 đứa đó chứ? Bộ em muốn hyung tịch thu lại thẻ tín dụng ko?” . Cũng may là cậu lấy thẻ của mình đem đi chứ ko phải của anh đấy không chắc cậu tàn đời sớm rồi. Hix

 -Seobie ah~!_ Năn nỉ ỉ ôi.

 -Đã nói ko mà! Vì hai cậu mà tớ bị hyungie lấy mất một nửa số tiền trong thẻ tín dụng đấy. Hix… về lớp_ Cậu đứng dậy đi trước.

 Nghe vậy KiWoon cũng không dám hó hé gì. Không bị anh cậu cho tàn đời vì đi lừa đứa trẻ ngoan kia là may mắn lắm rồi.

 Sự thật thì. Lúc đó Yong Junhyung, tiền trong thẻ tín dụng của anh đã cạn, bảo appa gửi tiền vào tài khoản , không được thì thôi còn bị mắng vì cái tội tiêu tiền bừa bãi. Nhân cơ hội nhóc em của anh trả tiền cho KiWoon thì tranh thủ cơ hội lấy chút tiền của nhóc em để sống qua ngày. Thường thì Yoseob không hay tiêu tiền nhưng tiền của hai anh em Junseob vẫn được gửi đều hàng tháng nên thu hoạch của Yong đại ca lần này quả không ít. Keke

….

-Ủa ? Seungie hyung đâu?_ Trên đường trở về lớp cậu chợt nhận ra vắng sự có mặt của HyunSeung.

-À! Seungie…._ DongWoon bắt đầu giải thích.

…….FB……..

 Trong khi Yoseob đang thưởng thức đồ uống đợi ba người còn lại thì KiSeungWoon đang mua đồ ăn vặt cho mình.

 Không hiểu do ai mà HyunSeung bị đụng trúng ào người nào đó. Đứng dậy tức giận mà cứ lầm bầm một vài từ ngữ gì đó. Toan đi thì bị người đó giữ lại bắt anh xin lỗi.

 Ngước đầu nhìn. Thôi rồi bà la sát Kim Hyunah.

 Kết quả là hai người lại xảy ra cãi vã vì không ai chịu nhường ai mà nhận lỗi. Dù KiWoon có ngăn thế nào thì Jang đại công tử vẫn không chịu nghe. Cả cái cô tiểu thư kia nữa cũng không kém gì mặc cho G.na có ngăn thế nào cũng ko được.

 2Hyun xảy ra cãi vã trở thành tâm điểm của nhà ăn. Chỉ vì Yoseob không thèm để ý mới không biết thôi. Bất quá KiWoon đành mặc kệ hyung mình mà cố lê xác ra khỏi đám đông , đi mua đồ ăn và cùng cậu trở về lớp trước.

 Không biết 2Hyun còn cãi vã đến bao lâu nữa.

  Xì xào… xì xào…

 -Có chuyện gì mà ồn vậy nhỉ?_ Tên nhiều chuyện Kwang bắt đầu lên tiếng.

 Khi KiSeobWoon đi ngang qua hành lang lớp học lầu hai thì thấy một đám học sinh đang tụ lại ở lớp học nào đó mà xì xào to nhỏ.

 Biết là sẽ bị KiWoon kéo đến túm lại xem có chuyện gì cho coi. Nhanh chóng tìm cách lẩn đi chuồn về lớp với anh trai. Nhưng…

 -Vào xem_ KiWoon đồng thanh, mỗi người giữ một tay cậu kéo đi.

 Ayaaaaa! Đúng là hotboy của các tập đoàn lớn có khác, đi đến đâu cũng được các em nữ xinh tránh đường cho đi.

 -Chuyện gì vậy chứ?_ Giật tay hai tên ra, cậu nhăn nhó mặt mày nhìn sự việc đang diễn ra.

 Đôi mày hơi nhíu dần giãn ra thay ào đó là đôi mắt mở to ngạc nhiên nhìn.

 -Đã nói tôi không nhận những thứ đồ này rồi mà! Phiền ông mang về!_ Cô gái đẩy lại món đồ về phía người đàn ông áo đen trước mặt.

 -Xin cô hãy nhận lấy. Nếu không thiếu gia chúng tôi sẽ nổi giận mất!_ Một người đứng cạnh người áo đen nói.

 -Nhưng tôi không thể….

-Bác Choi!_ Yoseob đi đến gọi vị quản gia nhà mình.

 Những người đi cùng ông quay đầu nhìn. Khuôn mặt tiểu thiếu gia của mình ẩn sâu trong mắt. lập tức cúi gập người chào.

 -Có chuyện gì vậy bác?_ KiWang tí tởn đi đến hỏi.

-Đây chỉ là quà cảm ơn vì cô gái này đã cứu tiểu thiếu gia nhà chúng tôi. Nếu ko có cô ấy thì thiếu gia đã bị chiếc mô tô đâm phải rồi_ Ông từ tốn nói.

 -Sao ạ? Vậy đã bắt được tên đó chưa ạ? Seobie, cậu không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?_  KiWoon thay nhau hỏi.

(lắc đầu)

 -Tên đi mô tô tôi đang cho người điều tra nhưng vẫn chưa tìm thấy manh mối gì. Còn hôm nay tôi đến đây là để cảm tạ cô gái này_ Ông nói, đưa tay chỉ vào cô gái gần đó.

 -Là cô sao? Cảm ơn đã cứu bạn tôi

 -Đúng vậy, cảm ơn rất nhiều.

 Hai tên khùng KiWoon thấy vậy thì đi tới chỗ cô nắm tay rối rít cảm ơn mà đáng ra người cần làm vậy lại là cậu nhóc đang vô tư nhìn mặt người đã cứu mình.

 -Seobie, sao cậu không ra cảm ơn đi!_ KiWoon quay qua nhìn cậu.

 Suy nghĩ gì đó. Đôi mắt long lanh to tròn chăm chú nhìn khuôn mặt người con gái trước mặt. Cậu giường như đã gặp người này rồi nhưng sao không nhớ là đã gặp ở đâu nhỉ? Hôm qua chỉ vì sợ quá mà chưa kịp nhìn mặt.

 Bốp

 -Đang nghĩ gì vậy?_ KiWang thắc mắc vỗ mạnh vai cậu.

 Nhăn mặt vì đau. Nhưng rồi cũng đi đến nói lời cảm ơn.

 -Cô…cám… ơ… hyungie_ Lời cảm ơn chưa nói ra thì anh cậu gọi điện. nhanh chóng bắt máy.

-Seobie, em nói đi mua đồ ăn cho hyung sao chưa về vậy? Có biết hyung đang đói lắm không?_ anh than vãn nói bằng cái giọng  nhỏ nhất để người đầu dây bên kia có thể nghe.

 -Xin lỗi hyungie, em về liền!_ Cậu gãi đầu liếc nhìn KiWoon cái tội lề mề cộng nhiều chuyện.

  Tắt máy. Cậu lại nhìn cô gái mỉm cười. 

 -Cảm ơn cô rất nhiều. nhưng giờ tôi phải đi rồi. Nhưng chắc chắn sẽ gặp lại cô để cảm ơn._ Cậu nói trậm dãi, khác với vẻ dễ thương, ngây ngô của mình rất nhiều.Rồi quay qua chỗ quản gia_ Nếu cô ấy ko muốn thì bác hãy trở về đi ạ! Mọi chuyện Seobie sẽ nói với hyungie.

 Nhận được cái gật đầu từ ông quản gia Yoseob liền quay đầu chạy về lớp. Anh cậu mà bị bỏ đói quá lâu thế nào cũng la cho coi.

 -Seobie, thái độ của cậu thật khác với bình thường nha!_ KiWoon cũng cảm thấy khác lạ.

-Là Hyungie muốn tớ làm vậy._ Mỉm cười nói.

 Quá khứ Junhyung đã từng nói với cậu: “không nên tỏ ra quá thân thiết đối với người ngoài.” Thắc mắc cậu hỏi tại sao thì nhận được câu trả lời từ anh là tất cả là đều muốn tốt cho cậu. Tin người quá sẽ có lúc bị người hại mình.

 Trở về lớp. Hậu quả của việc nhiều chuyện theo hai tên KiWoon là cái tai cậu bị hành hạ bởi tiếng lầm bầm, trách móc của Junhyung. Chỉ khi cậu không nhịn được nữa đưa mắt lườm anh tóe khói lúc đó mới chịu thôi.

 Ra về. như thường lệ Yoseob đứng ngoài cổng trường đợi anh lấy xe. Đang đứng đợi thì cậu nhìn thấy cô gái đã cứu mình.

 -Khoan đã!_ chạy đến đứng trước mặt cô chặn đường.

  Ra khỏi cổng trường, khuôn mặt có chút tiếc nuối, hối hận và suy nghĩ gì đó. Chợt thấy có người chặn đường mình. Ngước lên nhìn.

 Thấy cậu, đôi mắt ánh lên tia cười nhưng nhanh chóng bị dập tắt thay vào là vẻ mặt bình tĩnh đến bất ngờ.

 -Là cậu sao? Không cần cảm ơn. Giờ tôi phải đi_ Nói rồi cô lách người đi qua cậu.

 -Tại sao lại từ chối lời cảm ơn?_ Cậu lại chặn đường.

 -Vì tôi không muốn. Tránh ra, có biết tôi rất bận không?_ Cô nhíu mày

 -Không muốn??

 -Đúng. Giờ thì tôi đi được rồi chứ? Tôi còn phải đi tìm việc làm nữa_ Nói, khuôn mặt tỏ vẻ không vui khi có người làm phiền.

 -Vậy tôi giúp cô tìm việc làm coi như lời cảm ơn ha!..._ Cậu cười.

 -Được chứ?_ Giọng nói có chút e dè có phần ái ngại

 -Dĩ nhiên rồi. Cô làm ở JOK nha!

  Đôi môi dấu đi nụ cười đầy ẩn ý. 

 -Không. Tôi còn phải đi học nên chỉ có thể làm việc theo giờ.

 -Vậy…. Làm giúp việc cho biệt thự họ Yong nha!_ Cậu cười nói không chút đắn đo hay suy nghĩ. Cũng không nhận ra được suy nghĩ của người đối diện.

 -Đư… được sao?_ ái ngại.

 -Dĩ nhiên phải hỏi Hyungie nữa!

  Bíp…. Bíp…

 Tiếng còi xe vang inh ỏi. Nhăn mặt rồi quay đầu lại nhìn.

 Junhyung đang ngồi trên xe. Thấy cậu nói chuyện với người con gái lạ mặt không nén nổi cảm xúc mà tức giận nhấn còi liên tục.

 Mày nhíu lại nhìn cậu. chỉ tay về phía cậu ngoắc ngón tay ý bảo cậu đến chỗ mình.

 -Hyungie_ Cậu đứng ngoài xe mà chưa chịu vào, nhìn anh cười.

 -Nhìn em ngốc lắm biết không? Đứng với ai đó? Mau lên xe về!_ Lườm cậu.

 -Hyungie…

 Đứng cách anh em Junseob một đoạn khá xa. Tôi mắt chăm chú nhìn hai người nói chuyện mà không khỏi lo lắng khi thấy khuôn mặt nam nhân tuấn mĩ lạnh lùng liên tục nhíu mày tự hỏi liệu mình có được vào biệt thự họ Yong làm việc.

 Khuôn mặt thất vọng khi thấy cậu bị anh kéo lên xe. Vậy là không được, nam nhân đó quả thực rất vô tình. Nhưng…

 Chiếc xe mui trần sang trọng đang đi đến gần phía cô.

 Không nén nổi lòng, cô đưa mắt nhìn người đang ngồi ở ghế lái. Anh đeo chiếc kính mát đen, khuôn mặt vẫn lạnh băng chăm chú nhìn thẳng đường không hề để ý đến cô.

 -Đây là địa chỉ. Nhớ mang đầy đủ hồ sơ giới thiệu về mình nha. Bác Choi không nhận những người không rõ lai lịch vào làm đâu! Tạm biệt._ Cậu nói, đưa cho cô một mảnh giấy nhỏ rồi vẫy tay tạm biệt không quên tặng kèm nụ cười thân thiện.

  Chiếc xe đi khỏi, để lại một đường khói trắng dài rồi từ từ biến mất.

  Đưa mắt nhìn mảnh giấy.

 -Biệt thứ số 6  khu Beautiful nhà…._ Mỉm cười, ánh mắt nhìn theo con đường chiếc xe đã đi khuất từ lâu. 

 Lấy trong túi cuốn sổ tay và cây bút, gạch viết cái gì đó!

 -Bước 1 thành công._ gập lại cuốn sổ cô nhanh chóng lên chiếc xe hơi đen bóng đang đi đến.

 Trên xe. 

 -Sao em lại muốn cô ta làm giúp việc trong biệt thự vậy Seobie?_ Mắt vẫn nhìn đường anh hỏi.

 Bản thân có phần thắc mắc. Em anh trước giờ đâu có quan tâm đến mấy việc này.

 -Vì cô ấy từ chối lời cảm ơn. Nhưng lại muốn tìm việc làm sau giờ học nên Seobie mới nghĩ ra cách đó thôi à! Có được không hyungie?

 -Cái đó tùy thuộc vào quản gia Choi. Nhưng Seobie, dù sao em cũng đừng quan tâm quá nhiều đối với cô ta. cho dù người đó có cứu mạng mình đi chăng nữa_ Dù sao anh cũng không thích cô gái này cho lắm.

 -Nae, hyungie._ Cậu cười. Dù sao đơn thuần cũng chỉ muốn làm gì đó trả ơn người ta không có suy nghĩ gì nhiều về chuyện này.

 Nhưng Yoseob à. Chỉ vì cái suy nghĩ và quyết định đó của cậu lại mở ra một mớ rắc rối đến với anh và cậu.

………..

 Ngày hôm sau cũng là ngày chủ nhật nên anh em nhà họ Yong kia có thể ngủ hả hê mà không cần lo gì cả. 

 Cuộn trong trong chiếc chăn bông ấm áp ngủ như hai con mèo lười. Mặt trời đã lên tới tận đỉnh rồi mà hai thiếu gia vẫn đang nằm yên bất động kia chưa có dấu hiệu của việc sắp tỉnh dậy. 

 Cũng chỉ vì hôm qua hai anh em nhà này ngồi đấu game kịch liệt quá mà quên giờ giấc. Một phần nữa là do vị tiểu thiếu gia đáng yêu kia liên tục chơi thua đòi phải chơi lại đến khi mình thắng thì thôi. Đến khi thắng thì lại nói do anh nhường lại đòi chơi lại. Và chỉ đến khi mắt không còn mở được nữa mới chịu đi ngủ.

 Bên dưới nhà. Đám người giúp việc chăm chỉ làm công việc của mình, mắt thi thoảng lại nhìn cô gái đang ngồi ở phòng khách nói chuyện với quản gia.

 Lật dở hồ sơ lí lịch của cô gái, ông cẩn thận xem xét không bỏ qua dù chỉ là một chi tiết nhỏ.

 Theo hồ sơ thì cô tên Chang Min Hee. Học sinh năm thứ 2 trường đại học Cube. Là trẻ mồ côi lớn lên trong cô nhi viện. Vào được trường đại học CuBe nhờ học bổng…

 -Cô muốn bao giờ mới bắt đầu làm!_ Ông nghiêm nghị nói.

 -Tôi… dạ hôm nay làm luôn có được không ạ?_ Cô nói, trong lòng cảm thấy rất vui vì đã được nhận. Cả buổi hôm nay bị vị quản gia này dò xét rất kĩ lưỡng quả thực rất căng thẳng.

 -Vậy cô vào thay đồ giúp việc. Tôi sẽ bàn giao công việc cho cô_ Choi quản gia nói, ra hiệu cho cô gái đứng gần đó lấy đồ giúp việc đến cho cô.

 -Vâng ạ!_ Cúi đầu, tay đón lấy bộ đồ từ tay cô gái.

 -Vào làm ở đây nên cẩn thận cách ăn nói của mình._ Ông nói, dù sao cô cũng có ơn với nhà họ Yong ông cũng không muốn làm khó cô.

  Theo chỉ dẫn MinHee được đưa đến phòng thay đồ để bắt đầu làm việc. 

 -Quản gia, con đã về! Chào mọi người._ Cô gái khuôn mặt thanh tú bước vào. Chào vị quản gia đáng kính rồi quay qua chào chị em trong nhà

 Đưa mắt nhìn cô gái đang đứng trước mặt ông mỉm cười cúi chào. 

 -Con về rồi sao? Con xin nghỉ phép đến cuối tuần sau mới về mà!_ Giọng ông dịu dàng. 

 -Dạ. Con nghe báo gần đây JOK kí kết rất nhiều với các tập đoàn lớn. Đại thiếu gia à chủ tịch ắt hẳn sẽ rất bận, thời tiết thay đổi liên tục con không an tâm cho sức khỏe tiểu thiếu gia_ EunJi nói. Dù sao trong biệt thự này, ngoại trừ Junhyung ra thì cô là người chăm sóc cho cậu nhiều nhất.

 Mỉm cười hài lòng. EunJi đúng thực rất quan tâm đến thiếu gia mà.

 -Phải rồi. EunJi….

 -Con hiểu ạ!_ Cô gật đầu lễ phép tỏ vẻ như đã hiểu rõ những điều ông vừa nói.

  Câu chuyện của hai người kết thúc cũng là lúc MinHee từ trong phòng thay đồ bước ra.

 -Đây là EunJi. Hơn cô 3 tuổi. Thường thay ta đảm nhiệm công việc mỗi khi ta vắng mặt. 

 -Chào Unnie, mong unnie chỉ bảo thêm._ Cúi đầu chào. Đôi mắt khẽ liếc nhìn người đối diện.

 -Chào cô MinHee.

 Đáp lại lời chào. Đôi mắt vẫn không quên dò xét đối phương. Bản thân cô cũng đã nghe quản gia kể ngăn lại câu chuyện của cô gái tên Chang Min Hee này. Mặc dù là cứu cậu chủ của cô nhưng trong lòng vẫn không khỏi hoài nghi.

........................End chap6............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro