Chap7: Hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Bắt đầu buổi làm việc đầu tiên của cô giúp việc mới. EunJi được quản gia giao phó chỉ bảo cô những việc cần làm.

 -Giờ cô hãy lau những bức họa, ảnh treo trên tường. chú ý lau cẩn thận đó._ EunJi căn dặn.

 -Vâng._ MH gật đầu.

 Lấy trong ngăn tủ một sấp giấy, EunJi chú ý xem xét rồi đưa nó lại cho cô.

 -Đây là những điều lệ cô cần biết và phải học thuộc. Nếu vi phạm 1 trong những điều này sẽ bị đuổi việc ngay lập tức.

 Nhận lấy sấp giấy từ tay Eunji, cô gật đầu nhận lấy.

 -Sau khi lau xong thì hãy giúp lau bụi trong phòng sách giúp tôi. Chú ý đừng…._ EunJi cẩn thận căn dặn.

 Sau khi cân nhắc đầy đủ những gì cần thiết. EunJi nhanh chóng trở lại công việc của mình. Cô cần phải chuẩn bị đồ ăn cho hai thiếu gia của mình.

 Trên phòng, nơi một con bò và một con heo đang ngự trị trên chiếc nệm ấm áp kia.

 Reeng….reeng……… Rầm… rầm…

 Chuông điện thoại của anh… à không, của hai người đều vang lên. Chỉ vì giật mình bởi tiếng chuông của hai chiếc điện thoại reo cùng một lúc làm anh em Junseob liền lăn thẳng xuống giường.

 -Hix… Đau quá!_ Cậu bé bạch kim lần giường mò dậy, tay xoa xoa cái mông của mình, khuôn mặt bơ phờ còn ngái ngủ.

 -Tên đáng ghét nào vậy chứ?_ Anh gắt lên, đứng dậy không cần nhìn tên người gọi nghe máy_ Ai?

-Vẫn đang ngủ sao? Đi chơi với tụi này không? Đến bar thường lệ nha_ Tiếng HS nói từ đầu dây bên kia.   

-Ko! Tôi ko muốn đưa Seobie đến đó_ anh trả lời ko chút suy nghĩ. Nơi đó loại người nào cũng có anh ko muốn cậu tiếp xúc quá nhiều với bên ngoài.

 Hơi đắn đó một chút. HyunSeung cuối cùng cũng lên tiếng.

 -Vậy tụi này tới  nhà cậu nha!

 -…Không. Hôm nay tôi chỉ muốn nghỉ ngơi thôi. Khi khác nha._ Nhanh chóng tắt máy.

  Tên HyunSeung này thời gian gần đây thần trí có chút bất ổn do sự tác động của cô nàng Hyunah. Tốt nhất là tránh cho lành. Chứ ko cái nhà anh thành bãi hoang phế mất. ko kể chắc chắn phải có tên Doo kia.

 -Ừm! Tạm biệt hyung_ Cậu tắt máy, nhìn lên màn hình điện thoại có chút thắc mắc.

-Ai vậy?

-DooJoon hyung, hyung ấy muốn rủ Seobie đi chơi._ Cậu trả lời.

 Cái gì? Tên Doo đó ko biết có anh cậu đang ở đây sao mà dám ngang nhiên rủ cậu đi chơi.

 -Vậy em…?_ Anh nói lấp lửng.

 -Seobie đồng ý rồi. Hyung ấy nói có cả DW nữa, nói sẽ cho Seobie đến một nơi rất vui nữa. Hyungie có đi không vậy?_ Cậu vô tư trả lời.

 -Không!_ Anh thờ ơ trả lời, giọng nói có chút giận nhanh chóng bỏ đi vệ sinh cá nhân.

 Nhìn cách cửa trắng đóng lại. Đôi mắt ngây ngô của đứa trẻ vẫn chưa hiểu chuyện gì.

 -Hyungie sao vậy nhỉ?_ Tự hỏi bản thân một cách ngốc nghếch

…………..

Bước xuống nhà, đứa trẻ đã ăn mặc chỉnh tề sẵn sàng cho buổi đi chơi. Tâm trạng có chút chờ đợi. nhưng cũng buồn vì anh không đi cùng.

 -Cậu dậy rồi sao? Tôi đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng cho cậu và đại thiếu gia_ EunJi mỉm cười thân thiện. 

Hơn một tuần dời khỏi đây quả thực cô rất nhớ tiểu thiếu gia đáng yêu nè.

 -Ah.. Nuna_ Nhìn cô gái trước mặt, khuôn mặt còn ngái ngủ tươi tỉnh hẳn lên.

 Nhìn cậu EunJi mỉm cười.

 -Seobie nhớ Nuna lắm đó!_ Chạy đến ôm lấy cô. Chỉ vì ăn quen đồ ăn cô làm mà hơn một tuần nay cậu ăn ít hẳn đi. (au: …)

 -Cậu ngồi xuống ghế đợi tôi. Còn đại thiếu gia đâu ạ?

 -Hyungie sẽ xuống sau!

 Ngoan ngoãn ngồi xuống ghế đợi anh. Chợt…

 Cách đó không xa, MinHee vẫn luôn chăm chú quan sát cậu. Đến giờ cô vẫn chưa hết bất ngờ việc cậu và Junhyung lại là anh em ruột. Tiểu thiếu gia được chủ tịch JOK và đại thiếu gia Junhyung cưng như trứng mỏng. Vậy mà ban đầu cô cứ nghĩ hai người …

 -Cô làm việc có đk ko?_ Mắt chú mục vào màn hình điện thoại, miệng vẫn nở nụ cười rạng rỡ.

 -Tôi… tôi… rất tốt.._Hơi bất ngờ vì cậu lên tiếng hỏi mình.

 -Vậy…

 -Seobie, hyung đã nói hạn chế chơi game đi mà!_ Anh đi đến giật lấy chiếc đt trên tay cậu. 

 Nếu không nhắc nhở cậu chắc không lâu sau đôi mắt to tròn kia lại kèm theo phụ kiện là chiếc mắc kính cận nữa thì ko hay chút nào.

  Nghe tiếng Junhyung, MH không nén được lòng mà ngước nhìn anh. Tim trong lồng ngực đập dồn dập. anh quả thật khác rất nhiều so với việc mặc đồng phục tới trường.

 Bắt gặp cái nhìn đó, anh ko thèm mảy may để ý. Nhanh chóng ngồi xuống ghế cạnh cậu.

 Thấy hai vị thiếu gia đã xuống, EunJi nhanh chóng mang bữa sáng của hai người dọn ra bàn. Nói là bữa sáng chứ giờ đã sắp tới bữa trưa rồi.

 -Ăn xong òy. Seobie đi đây, DJ hyung và DW đang đợi bên ngoài. Hyungie ko đi thật sao?_ Cậu nói quay qua hỏi anh lần cuối.

 -Ko! Muốn chơi thì đi đi. Muộn rồi_ Không thèm nhìn cậu, anh chỉ ngồi dùng bữa.

 -Ohm! Vậy Seobie đi đây._ Nói mà khuôn mặt cậu lại xịu xuống. Ko có anh cậu chơi vui được sao? 

 Hay ở nhà?! Ko được, đã hứa với người ta rồi.

 Thôi thì đi rồi về sớm vậy. Quay đầu bước đi.

Junhyung nhìn theo. Để em mình đi chơi với tên bạn như vậy quả thật ko cam tâm chút nào. Phải làm gì đi chứ Yong Junhyung.

 Trong đầu không ngừng suy nghĩ, thúc dục cái bộ lão tìm ra cách dữ cậu ở nhà. 

Nghĩ….

Nghĩ…

Đôi mắt sáng bừng nên khi nghĩ ra một ý kiến. Nghĩ là làm không cậu sắp ra khỏi cửa mất rồi.

Nhăn nhúm mặt lại. Anh đưa tay ôm lấy bụng. Người đang ngồi trên ghế dần lả đi mà ngã xuống nền đất.

 -Đại thiếu gia, cậu không sao chứ?_ Chợt thấy anh ngã, MinHee nhanh chóng chạy đến đỡ dậy, lo lắng hỏi.

 Nhưng cô lo lắng thì đã sao chứ? Junhyung ko cho phép bất kì ai cũng có thể đụng vào anh. Thẳng thừng gạt tay cô ra

 -Đại thiếu gia. Cậu bị đau ở đâu sao?_ EunJi ở trong bếp sắp xếp lại một số đồ thì nghe tiếng Mh gọi anh. Nhanh chóng đỡ lấy anh đứng dậy, những vẫn biết ý tạo khoảng cách. Cô rất hiểu tính anh đấy.

 Bên cạnh. Ánh mắt sắc bén của ai đó nhìn cô.

  Phía đại sảnh. Khi Yoseob toan chạy ra mở cổng thì nghe tiếng chị giúp việc gọi anh cậu, còn hỏi anh có sao ko? Trong lòng ko khỏi lo lắng. nhanh chóng quay lại chỗ anh.

 -Á… Hyungie bị sao vậy?_ Cậu lo lắng khi thấy anh đang ngồi dưới nền đất nhờ EunJi đỡ dậy. Nhanh tay chạy đến đỡ anh.

 -Đư…đưa.. hyung lê… lên phòng_ Anh thở dốc , đứt quãng khoác tay lên vai cậu đi.

 -Hix…hix… Seobie đỡ.. đỡ hyungie…_ Mắt cậu bắt đầu rưng rưng, bản thân chỉ sợ anh bị làm sao.

 Gật nhẹ đầu. Một tay vịn lấy vai cậu, tay còn lại ôm khư khư cái bụng đau của mình.

 -Nuna mau gọi bác sĩ giúp Seobie_ Cậu hối thúc, nhẹ nhàng đỡ anh trở về phòng.

  Khép nhẹ cánh cửa. Đặt anh nằm xuống nềm. quan sát tỉ mỉ khuôn mặt đang tỏ vẻ rất đau đớn kia.

 -Hyungie còn đau lắm không? Có cảm thấy khó chịu ở đâu khác không?_ Cậu quan tâm hỏi. Tay giúp anh xoa nhẹ bụng mong sẽ đỡ đau hơn.

   Không nói gì chỉ gật đầu.

 Cạch

Cánh cửa phòng vừa được khép nay được mở ra lần nữa. Quản gia Choi bước vào sau lưng còn dẫn theo một người đàn ông mặc áo blu trắng.

 -Mau kiểm tra đi!_ Quay đầu nhìn vị bác sĩ già, quản gia Choi nói.

 Gật đầu. Bác sĩ từ từ đi đến chỗ anh và cậu. Níu vạt áo cậu ý nói cậu nhường chỗ.

 Nghe lời, cậu tránh sang một bên để ông khám cho anh.

 Đang chuẩn bị lấy thiết bị khám trong cặp làm việc thì ông bắt gặp anh mắt anh đang nhìn mình. Khó hiểu. Người sững lại nhìn anh… 

 Junhyung ngoài mặt thì đau đớn lắm. Nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng nhìn vị bác sĩ chứa đầy ý cảnh cáo. Nháy nháy mắt như có dụ ý gì đó.

 Là bác sĩ riêng cho nhà anh đã lâu. Ông cũng không khó đoán được ý định của anh. Gật nhẹ đầu tỏ vẻ đã hiểu.

 Im lặng…

 Im lặng…

Chỉ có tiếng nhịp thở của người trong phòng. 

Lo lắng nhìn bác sĩ đang khám cho anh, tay bứt dứt mà vặn vẹo vào nhau. Đôi mắt không dời anh dù chỉ 1 giây.

Cất đồ vào cặp. Ông viết gì đó vào mảnh giấy nhỏ rồi quay qua đưa cho quản gia Choi.

 -Sao ông ko nói gì? Anh cháu có sao không vậy? Ko có gì nghiêm trọng chứ?_ Cậu hỏi tới tấp. Ông không nói gì làm cậu càng lo hơn. (au: Đau bụng!!!)

 -Cậu ấy chỉ là tiêu hóa ko được tốt. Nghỉ ngơi một chút sẽ hết đau ngay thôi. Phiền quản gia kê thuốc theo đơn tôi đã ghi trong giấy là sẽ ổn thôi_ Ông cười nói.

 Nghe vậy cậu thở phào nhẹ nhõm. Không sao là tốt rồi.

-Huh…_ Nhìn màn hình điện thoại. Là DJ gọi.

 Bước ra khỏi phòng, cậu mở máy.

 -DJ hyung.

 -….

 -Seobie … xin lỗi hyung… hyungie hơi mệt nên…_ cậu ấp úng. Hy vọng DJ sẽ hiểu cho cậu. Anh đau, làm sao cậu yên tâm mà đi được.

 -…

 -Cảm ơn vì đã hiểu cho em!_ Cậu cười gượng gạo kèm theo sự áy láy trong lời nói.

 -…

Tắt máy, cậu thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vẫn cảm thấy rất có lỗi dù sao anh cũng đợi khá lâu rồi.

 Trong khi cánh Yoseob nghe điện thoại thì cách đó không xa sau cánh cửa lớn phòng anh và cậu. 

 Sau khi kêu quản gia và bác sĩ ra ngoài thì khuôn mặt anh đã thực sự lộ nguyên hình. 

 Đưa mắt nhìn lén cậu nghe điện thoại qua khe cửa. Chú ý lắng nghe lời cậu nói ra mà trong lòng bắn pháo hoa lộng lẫy đầy trời… Đúng là cách này luôn hiệu quả mà. 

 Khi thấy cậu bước vào, nhanh chóng chạy lên giường nằm, tiện tay lấy nước trong li vẩy vẩy vào chán tạo mồ hôi.

Ngồi trong chiếc BMW đen bóng. Khuôn mặt nam nhân trầm tư suy nghĩ. Anh quả thực chọn phải đối tượng khó chinh phục rồi.

 Yoseob ơi là Yoseob… Cậu ngây thơ đến nỗi làm người khác đau lòng mà.

 -Đau đến nỗi chảy cả mồ hôi rồi hyungie!_ Cậu lo lắng lấy khăn lau “mồ hôi” trên chán anh.

 -Hyung hết đâu rồi. Em đi cùng DJ đi, cậu ấy đợi lâu rồi đó._ Anh mỉm cười “yếu ớt” nói. Nhận được câu trả lời đúng như anh mong đợi.

 -Không, Seobie nói với DJ hyung ko đi nữa. Ở nhà với hyungie_ Cậu lắc đầu nguầy nguậy.

 -Nhưng…_ Giả bộ quá giỏi.

 -Hyungie đau vậy em còn tâm trạng nào đi chơi nữa. Ở nhà với hyungie còn vui hơn_ Cậu cười, ngồi cạnh anh.

 Nhìn đứa trẻ dễ tin người như vậy anh cũng cảm thấy bản thân rất có lỗi. Nhưng…

 Seobie! Tha lỗi cho sự ích kỉ của anh.

 Nhìn cậu anh mỉm cười vuốt ve mái tóc mềm.

Hiazzz. Junhyung thở dài, nói dối đau bụng nên giờ chỉ có thể nằm nghỉ ở trên giường. 

 Nhìn nhóc em của anh. Nói không đi chơi ở nhà chăm sóc anh mà giờ nằm cạnh gối lên chân anh ngủ ngon lành. Chân mỏi hết cỡ mà không dám động đậy chỉ sợ cậu tỉnh. 

 Ôi, cái số làm anh . Đau chết mất.

 -Ưm…_ Cậu đang ngủ thì hơi cựa mình, mày hơi nhíu lại.

  Nhìn cậu, anh đưa tay vuốt giãn đôi mày đang nhíu kia. Khóe môi thiên thần theo đó mà nở nụ cười.

 Một tháng sau.

 -Huh… Đâu rồi? Sao không thấy?_  Yoseob nhăn mặt, tay liên tục lật đồ trong phòng tìm đồ.

 Cạch

 -Seobie, em tìm gì mà lục đồ bừa bộn vậy?_ Junhyung bước vào phòng. Vừa đi gặp đối tác về chưa kịp nghỉ ngơi. Tâm tư có chút mệt mỏi.

 -Hyungie, Seobie bị mất đồ._ Cậu nói, mắt vẫn đảo tìm khắp phòng.

 -Mất đồ? Trong nhà sao? Có khi nào em lại vứt đồ lung tung không Seobie?

 -Không có mà! Chỉ chưa đầy 1h trước vẫn còn trên bàn mà_ Cậu lắc đầu nói, mặt xị ra.

 Không phải sao? Nhưng làm gì có chuyện mất đồ trong nhà chứ!

 -Vậy em mất gì?

 -Sợi dây chuyền chủ tịch Yong mua tặng Seobie trong lần đi công tác ở Pari 2 tuần trước.

 What? Không nhầm chứ? Nếu anh nhớ không nhầm thì sợi dây chuyền này trị giá 500 triệu won. Được đặt làm từ nhà thiết kế trang sức nổi tiếng số 1 tại Pháp.

 -Không nhầm chứ? Tìm lại coi_ đặt áo khoác xuống ghế anh cũng phụ cậu tìm.

 -Nếu không thấy thì chủ tịch Yong sẽ giận cho coi_ Mặt cậu méo xệch. 

 Đúng vậy, tiền không thành vấn đề nhưng sợi dây chuyền là do appa đặt làm. Chỉ có duy nhất 3 sợi, anh ,cậu và ngài chủ tịch mỗi người giữ một. Trên đó còn có biểu tượng độc quyền của JOK nữa.

 -Xuống dưới tìm!_ anh kéo cậu ra khỏi phòng.

 -Đại thiếu gia, cậu tìm gì sao?_ EunJi thắc mắc khi thấy anh và cậu đang tìm gì đó.

 -Giúp tôi tìm sợi dây chuyền 2 tuần người ba tôi mang về_ Anh nói.

 -Ôi, sao lại có thể mất… Tôi, tôi bảo mọi người tìm ngay_ EunJi không tin nổi. Mất gì không mất mất ngay đồ mà chủ tịch đặt làm riêng cho con trai mình.

  Mọi người bắt đầu toán loạn đi tìm. Nếu chủ tịch biết con trai bị mất đồ mà còn mất đồ trong nhà sẽ nổi giận mất.

 -Đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy. _ Quản gia Choi nói.

 -Hưc… mất thật sao Hyungie…_ Cậu xị mặt.

 Trong đám hầu phòng. Khuất trong đó, khuôn mặt cô gái khẽ nhếch nụ cười gian xảo.

 -Chỉ còn trong phòng của chúng tôi thôi ạ!_ MinHee từ trong đám người đi ra nói.

 Nhìn cô. Trong đầu Junhyung lóe lên suy nghĩ gì đó. 

-Tìm hết cho tôi!

 Tất cả gật đầu. Chia nhau đi tìm từng phòng của mỗi người. 

 Miệng khẽ nhếch lên, MinHee nhanh chóng đi vào căn phòng gần đó nhất.

 -Không có…

 -Ở đây cũng không

 …

 Mọi người gần như đã tìm hết. Chỉ còn duy nhất một phòng .

 -Thiếu gia!_ MinHee bước ra, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất ngờ cùng chút e dè.

 -…_ Không nói, anh nhìn cô.

 Sợ hãi trước đôi mắt lạnh chết người đó. Hai tay cô xòe ra, trong lòng bàn tay là sợi dây chuyền quý giá.

 -Ô.. Là của Seobie?_ Cậu ngạc nhiên xen lẫn vui mừng khi tìm thấy món đồ của mình.

 Không nhìn mọi người, anh kéo đứa trẻ đang nhảy loạn xạ kia đứng cạnh mình.

 -Phòng đó…

 -Là của tôi thưa cậu_ Một người trong đám giúp việc đi ra_ Nhưng, tôi… tôi ko biết…_ giọng cô run sợ

 -Đuổi việc cô ta cho tôi!

 -Sao?_ Tất cả mọi người giường như đã biết hậu quả của việc này, chỉ riêng đứa trẻ ngốc kia vẫn chưa hiểu chuyện.

 -Tôi… xin hãy tin… t..tôi thật..thật…sự ko biết…_ Cô gật như quỵ xuống, nước mắt bắt đầu rơi. Cô thực sự rất cần công việc này. Đôi mắt khẩn khoản nhìn anh.

  Không chút động lòng, anh quay mặt đi, kéo tay cậu toan lên phòng. Nhưng…

 -Em sao vậy?_ Anh khó hiểu nhìn cậu khi cậu gạt tay anh ra.

 -Sao hyungie lại đuổi nuna_ Cậu thắc mắc nhìn anh.

 Không phải cậu quá ngốc. Cậu cũng biết vì sao anh lại quyết định đuổi JinJi (tên cô gái giúp việc) đi. Nhưng không lẽ tìm thấy đồ trong phòng là kết luận về một người như vậy sao?

 -em ko thấy sao?_ Anh nhíu mày không hài lòng. Cậu sao lại quá tin người?

 -Nhưng đâu có ai tận mắt chứng kiến chứ?_ Cậu cố tìm lí lẽ để bao biện.

 -Vậy em giải thích cho hyung tại sao nó lại ở trong đó???

-Ơ…

 Cậu á khẩu không trả lời được. Nhưng….Chỉ có cách này… 

Nhìn khuôn mặt đáng thương của JinJi. Dù gì cô cũng đã làm cho gia đình cậu hơn 3 năm, luôn quan tâm chăm sóc cậu, lại còn dạy cậu gấp giấy nữa. Cậu tin cô…

 -Ah… Chắc…chăc do lúc nãy em …em vào phòng nuna nghịch…n…nê..nên làm dớt_ Cậu ấp úng. 

 Chỉ nghe cậu nói thôi đến một đứa trẻ cũng đoán được là cậu đang nói dối mà.

 Bản thân cũng đoán được sở trường nói dối của mình thật sự rất thảm hại. thế nhưng, tại sao anh vẫn im lặng???

 -Tất cả đi làm việc đi._ Anh nói, quay lưng bỏ lên phòng.

 Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước thái độ của anh nhưng cũng không ai dám hó hé điều gì.

 Khi đã thấy cánh cửa phòng anh đóng lại. Cậu mới chạy đến đỡ JinJi đứng dậy.

 -thiếu… thiếu gia…!_ Cô cảm động không nói thành lời.

 -Seobie tin nuna. Hyungie như vậy có lẽ đã cho qua rồi. 

 -Cảm… cảm ơn cậu..

 Lắc đầu. Giờ cậu phải lên phòng. Không biết anh có giận không nữa

 -Seobie… lên phòng đây.

 Cố mở cửa phòng một cách nhẹ nhàng nhất, cậu rụt dè bước vào. Đôi mắt đảo quanh phòng tìm anh.

 Không có. Chỉ có tiếng nước chảy bên trong nhà tắm. 

Ngồi xuống nệm, không biết nát nữa sẽ giải thích với anh thế nào nữa.

 20’ phút trôi qua trong yên lặng.

Junhyung bước ra. Anh mặc bộ đồ ngủ màu rượu vang đỏ sang trọng, quàng chiếc khăn tắm quanh cổ hứng những giọt nước trên tóc.

 Thấy cậu im lặng không phản ứng gì. Biết là cậu đang tự hối lỗi.  Đi đến gần chỗ cậu đang ngồi và ngồi cạnh cậu.

 Đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình, chợt thấy anh xuất hiện ngồi cạnh, đôi mắt to trong nhìn anh nhưng lại nhanh chóng cụp xuống.

 -Tại sao nói dối?_ Anh thờ ơ nói với cậu.

 -Seo…seobie chỉ muốn…

 -Muốn giúp cô ta…. 

 (gật đầu)

 Cười nhạt. Cậu xưa nay chưa từng nói dối anh. Nay chỉ vì một kẻ giúp việc mà dám đứng ra nói dối anh.

 -Tại sao?

 -Vì… vì…Seobie tin nuna_ Giọng cậu nhỏ xíu. Cậu rất ghét và cũng rất sợ mỗi khi anh dùng cách nói chuyện này với cậu.

 Không lạnh lùng, không ánh mắt kiểm soát mọi lí trí con người, không phải khí thế bá đạo áp đảo thường ngày. Đơn thuần chỉ là cái vẻ ngoài thờ ơ không mấy quan tâm. Nhưng cũng đủ để đứa trẻ sợ đến nhường nào.

 -Em tin_ Anh cười nhạt…_ Em có biết chỉ vì quá tin người mà umma…._ Giọng anh lấp lửng giữa chừng.

 -Umma???_ Ánh mắt cậu lập tức thay đổi_ Hyungie, umma…_ Cậu nhìn anh dò hỏi.

 -Không có gì? Chỉ là hyung muốn em đừng có quá tin người mà thôi!_ Anh nói, mặc dù đang giận cậu nhưng bản thân vẫn tránh ánh nhìn của cậu.

 -…

 -Seobie_ Anh giữ lấy bờ vai cậu.

 -…

 -Đây sẽ là lần đầu cũng là lần cuối em nói dối hyung. Hiểu không?

 (gật đầu)

 -Lần này hyung bỏ qua cho cô ta, nhưng nếu có lần sau thì…

 -Ko có lần sau nữa!_ Cậu cắt đứt câu nói của anh.

 Gật đầu. Dù sao anh cũng vô tình nhắc đến umma mình cộng với việc bản thân trách cậu nói dối anh lo cậu sẽ suy nghĩ nhiều. Tốt nhất cho qua chuyện này thì hơn.

-Nhớ đó!_ Anh lườm yêu, xoa xoa tóc cậu.

 -Nea…_ Nhìn anh cười_ Seobie lau tóc giúp hyungie_ Nhanh chóng lấy khăn ở cổ rồi lau tóc cho anh.

 Bật cười trước hành động của cậu. Như thế này thì muôn giận cũng không giận nổi.

 ……………

 Màn đêm bao phủ khắp mọi nơi, nhấn chìm các cảnh vật vào bóng tối của màn đêm tưởng chừng như vô tận.

Trong biệt thư nhà họ Yong. Ở góc lan can phía cuối căn biệt thự. Cô gái ôm gối ngồi tựa vào thành tường đá lạnh. Gò má ướt đẫm bởi nước mắt không dấu nổi tiếng thút thít.

 -JinJi à!_ EunJi từ trong đi ra, ngạc nhiên khi nhìn thấy JinJi đang ngồi khóc một mình.

 -Ơ… unnie… em.._ Nước mắt lại rơi.

 -Unnie tin em._ Mỉm cười, Eunji ôm cô vào lòng an ủi.

 -Ko phải em làm mà. Em ko muốn bị đuổi, cũng ko muốn tiểu thiếu gia vì giúp em mà bị thiếu gia trách mắng._ cô thút thít.

 Xoa lưng an ủi cô. Eunji ngồi trầm ngâm.

 -Vậy em có cho ai vào phòng hay xích mích với ai trong biệt thự không?_ Cô dò hỏi, nếu ko phải Jinji làm thì chỉ có thể có người muốn hại cô.

 Nghe EunJi hỏi, JinJi liền chột dạ. 

 Vậy là có người muốn hại cô sao? Nhưng từ trước đến nay mọi người làm việc cùng nhau đều rất vui vẻ làm sao có thể. 

 -Chỉ có MinHee vào lục phòng em lúc đó. Còn không có ai khác

 -Em chắc không gây xích mích với ai làm người ta ghét chứ?_ Nhìn thẳng vào cô EunJi hỏi.

 -Không… à mà, hôm qua em có hơi to tiếng với MinHee vì cô ấy sơ ý làm vỡ chén… Không lẽ?_ JinJi bắt đầu nghi ngờ.

  -Không nên nói bất cứ điều gì khi chưa có chứng cứ. Đợi khi thích hợp unnie sẽ nói với quản gia.

  -Cảm ơn Unnie.

 -Vào ngủ đi, đứng ngoài lâu sẽ cảm mất_ mỉm cười, đưa Jinji vào nhà.

 Toàn biệt thự lại trở về quỹ đạo yên tĩnh vốn có của nó. Cánh cửa phòng của hai cô gái đã đóng lại. Lập tức, phía sau bức tường phủ một màu đen u tối, người con gái bước ra, khuôn mặt nở nụ cười mờ ám đầy nham hiểm, đôi mắt chứa tuyến lạnh xen lẫn tức giận.

 -Jung Eun Ji. Vậy thì đừng trách tôi ác, muốn trách thì hãy trách cô nhiều chuyện mà thôi._ Nhếch nụ cười nửa miệng, thân ảnh người con gái lại hòa mình vào dòng chảy của bóng tối.

………….

 -Hù!_ Yoseob không biết từ đâu xuất hiện trước mặt quản ra hù quản gia Choi xíu nữa vì giật mình làm rơi chiếc bình cổ quý giá.

 -Cậu tỉnh rồi sao? Hôm qua có bị đại thiếu gia giận không vậy?_ Ông cười, tiếp tục công việc của mình.

 -Không có. Hyungie rất thương Seobie mà. Nhưng… Seobie làm vậy liệu có sai?_ Cậu trầm ngâm, giọng nhỏ xíu.

 Mỉm cười nhìn thiếu gia của mình. 

 -Điều đó tùy thuộc vào bản thân người được hỏi. Cậu hiểu chứ?

 -???

 -Đại thiếu gia chưa xuống sao?_ Biết cậu bé này suy nghĩ đơn giản nên có lẽ sẽ không hiểu. ông tìm chủ đề khác để nói chuyện.

 -Dạ, hyungie vào phòng sách lấy mấy cuốn sách để đọc._ Cậu trả lời

 …………Phòng sách……

  Trong thời gian gần đây. JOK có đầu tư xây dựng một dự án du lịch ở Pusan nhưng mảnh đất được chọn để xây dựng có chút bất đồng trong giấy tờ chuyển giao. Junhyung muốn tìm hiểu một chút về vấn đề này nên quyết định lấy một vài cuốn sách luật đọc thêm. Anh muốn mỗi dự án của JOK đầu tư đều phải thật sự hoàn hảo.

 Bộp…bịch…

 Tiếng sách trên giá rơi xuống đất. Junhyung toan bước ra ngoài nghe tiếng động liền quay lại nhìn.

 -Thiếu… thiếu gia. Tôi.. tôi được phân vào lau bụi trên các giá sách._ Cô bối dối khi bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình.

 Đối diện với anh, MinHee cúi người nhặt mấy cuốn sách dưới đất. Không biết vô tình hay cố ý chiếc áo của người giúp việc so với cô khá là rộng, cúi người xuống mà vai áo trùng hẳn để lộ khóm cổ trắng nõn.

 Khuôn mặt từ trắng lập tức chuyển sang màu đỏ. Nhanh chóng kéo lại vạt áo, cô ngước đầu lên nhìn anh.

 -Thiếu gia.. tôi.. ơ_ Ý định tạo ấn tượng với anh bị dập tắt khi mà ngước đầu lên thì anh đã đi mất từ bao giờ.

 “Không hổ danh Yong đại thiếu gia lạnh lùng. Không sao, Chang Min Hee này đã thích thì phải có được!” Cô thầm nghĩ. 

  -Seobie_ Yoseob đang ngồi xem ti vi thì nghe tiếng anh goi.

 -Nae hyungie_ Không nhìn anh, mắt vẫn dán chặt mắt vào màn hình ti vi chiếu phim hoạt hình.

  -Hyung phải đến Jok. Em ở nhà nhớ uống thuốc_ anh căn dặn cậu.

 (nhăn mặt)

 -Không uống?_ Nhìn cậu dò xét.

 -Đâu có… em nói vậy hồi nào? Em uống mà, hyungie cứ đi đi._ Cậu vội vàng bào chữa cho cái điệu bộ nhăn mặt vừa rồi của mình.

 Dò xét cậu một hồi Junhyung cuối cùng cũng chịu đi. Nhưng trước khi đi vẫn không quên dặn quản gia nếu nhóc em anh không uống thuốc thì phải gọi báo. 

 Ực! yoseob nuốt nước miếng.

………

 Hôm nay khác hơn so với bình thường. thay vì ngồi lì dán mắt vào màn hình điện thoại và lap thì đứa trẻ Yoseob chỉ ngồi ngoan ngoãn bên kệ cửa sổ đón những cơn gió nhẹ thổi vào mặt luồn qua kẽ tóc cậu. Cảm giác thật thích….

 Chợt tiếng chuông điện thoại trong phòng vang lên.

 Tìm nơi có tiếng nhạc chuông điện thoại phát ra. Nhưng… Sao không thấy?

 Nhớ lại, nếu không nhầm thì tối hôm qua cậu có chơi game trước khi đi ngủ mà!

A! Nhớ rồi!

Nhanh chóng chạy đến gần giường tìm. Tiếng chuông ngày một rõ và gần hơn.

Lồm cồm bò dậy, cuối cùng cũng tìm thấy nó dưới gầm giường. Có lẽ do chơi game nhưng vì buồn ngủ quá nên ném nó luôn xuống đất mà ngủ luôn. Có lẽ sơ ý mà anh hay cậu đá vào trong gầm giường.

 -DongWoon à?_ Cậu bắt máy.

 -…

 -Đi chơi? Được, dù sao giờ Seobie ở nhà có một mình à!

 -…

 -Ừm, nhanh nha!_ Cậu cười hí hửng tắt máy. 

 Được đi chơi rồi! Vui ghê ^.^

………

 Bước xuống nhà trong tâm trạng rất vui vẻ. Quần áo trên người đã chỉn chu.

 -Cậu định đi đâu sao?_ Vị quản gia thắc mắc khi thấy cậu thay bộ đồ khác.

 -Nae, Seobie đi chơi với DongWoonie_ Cậu cười thích thú. DW nói sẽ đưa cậu đến một nơi có rất nhiều đồ ăn ngon , còn nói cậu chưa bao giờ được ăn nó nữa.

 -Được, Nhưng trước khi đi cậu hãy uống thuốc đã!_ Ông cười, lấy số thuốc đã phân đưa cho cậu.

 Nhăn mặt. Cậu không muốn uống. Nhìn thôi đã sợ huống chi nói đến chuyện uống nó. Nhưng đã hứa với anh là không được bỏ uống thuốc rồi. thôi thì uống.

 Nhanh chóng chạy ra lấy một bình nước đầy để trước mặt. Nhận lấy thuốc từ tay quản gia Choi.

 Cho vào…Uống…Cho vào… Uống……

-Hix, bụng ơi!_ Cậu than vãn ôm cái bụng đáng thương giờ đã căng tròn bởi nước._ Seobie đi đây!_ Cậu đứng dậy rồi bước ra khỏi nhà.

-Cho người đi bảo vệ thiếu gia giúp tôi_ Quản gia Choi đi đến nói với tên vệ sĩ trong nhà. 

 Không phải ông nghi ngờ hay không tin tường vào bạn của thiếu gia mình mà do những tai nạn gần đây liên tiếp xảy ra với cậu ông quả thực không được yên tâm.

 Bước ra khỏi cửa. Đi đến gần chiếc BMW mui trần gần đó. Hơi ngạc nhiên khi chỉ thấy trong xe có duy nhất một người.

 -DooJoon hyung! DongWoon đâu rồi?

 Cậu khó hiểu nhìn nam nhân đang ngồi nghe nhạc trên xe. Còn người rủ cậu đi chơi thì lại không thấy đâu.

 -Hi Seobie. Woonie có việc gấp phải đi gặp KWang, thằng nhóc muốn hyung đi thay buổi đi chơi hôm nay.

 Nhìn anh, cậu trầm ngâm. 

 DW to gan dám thất hứa với cậu.

 -Sao vậy? Không muốn đi cùng hyung sao?_ Anh cười hỏi, đáy mắt hiện nét buồn.

 -Kh… không có!_ Cậu vội nói_ Chỉ là em đang trách DW thất hứa thôi.

 -Vậy thì lên xe đi!_ Anh cười.

 -… Nae, hyung_ Cậu gật đầu.

  Chiếc xe lăn bánh bắt đầu cho buổi đi chơi của hai người. Nhưng liệu có vui vẻ như cậu tưởng tượng và như DooJoon mong muốn???

  Ở một nơi khác. Hai con người đang hả hê cười đùa kia.

 -Woa! Đi mua đồ không mất tiền đúng là thích nha!_ Tên nhóc DW thích thú reo lên, trên tay còn mang vác rất nhiều đồ lỉnh kỉnh nữa.

 -Woonie. Em được tiêu hết số tiền trong thẻ tín dụng sao?

 -Không có. Em chỉ được dùng ½ số tiền trong thẻ tín dụng của hyung ấy thôi. Nhưng như vậy cũng đủ rồi_ Ngồi xuống, DW xem lại những món đồ mình mua trong túi trả lời câu hỏi của KiWang.

  Nhìn DW thở dài. Liệu làm vậy có tốt? 

  Dám đi lừa đứa em trai iu quý của Yong đai thiếu gia, để cậu đi chơi riêng với hyung của mình. Junhyung là một người anh trai rất khắt khe trong việc để Yoseob đi chơi với một ai đó. Mặc dù là DJ nhưng nỡ… Thì DW phải lãnh hậu quả rồi.

 -Nhưng em nghĩ để có được tình cảm Seobie thì khó đấy_ DW chống cằm nói.

 -Muốn trách thì hãy trách DJ hyung sao lại chọn đối tượng như Seobie?_ Kwang lắc đầu.

 -Giúp thì chỉ có thể giúp đến đó thôi. Còn lại phụ thuộc vào hyung ấy.

  ………….

 -Em thấy đồ ăn ở nhà hàng này thế nào?_ DJ mỉm cười nhìn Yoseob đang ngồi đối diện.

 Ngồi chống cằm nhìn li nước ép trên bàn mà tay đang khuấy đều. Mỉm cười một cách gượng gạo cậu gật nhẹ đầu.

 -Nae, DooJoon hyung.

 Thấy biểu hiện cậu không vui nụ cười tươi trên khuôn mặt nam nhân dần biến mất.

 -Em không vui sao? Nếu muốn hyung có thể đưa em về._ Anh nói, tâm trạng có phần hụt hẫng…

 -Không… không có!_ Cậu vội nói. Bản thân không muốn làm anh buồn.

 -Vậy dùng bữa xong hyung đưa em đến một nơi_ Anh mỉm cười gắp đồ ăn cho cậu.

 -Đi đâu ạ?_ nghe anh nói vậy cậu cũng không tránh khỏi tò mò.

 -Đến đó em sẽ biết. nhưng hyung chắc rằng em sẽ thích_ Thấy cậu có vẻ thích thú anh cười nháy mắt tỏ vẻ bí mật. Điều đó càng làm cho đứa trẻ ham chơi kia càng giục dã hơn thôi.

 ……

  Lái xe trở về nhà thì đã là 8h pm. Junhyung vào nhà không thèm nhìn ai mà nhanh chóng trở về phòng.

 Thả mình rơi tự do xuống nệm. Anh thở dài một cách mệt mỏi.

 -Seobie, lấy nước giúp hyung_ Mắt nhắm lại, anh khẽ gọi.

 Im lặng… im lặng…

 -Seobie…

 …

 -Seobie, hyung gọi em…

  Junhyung nhăn mặt ngồi dậy nói với cậu nhưng lời chưa dứt anh chợt nhận ra là chỉ có mỗi mình anh trong phòng.

 Nhíu mày. Lúc về cũng không có thấy cậu ở phòng khách. Thường thì mỗi khi anh về là cậu sẽ chạy ra đón anh cơ mà sao lần này không thấy, đến tiếng nói cũng không nghe thấy luôn…

 -EunJi, Seobie đâu rồi?_ hùng hùng hổ hổ ra khỏi phòng, bắt gặp EunJi đang đi qua anh liền hỏi.

 -Thiếu gia. Sáng nay khi cậu đi làm thì cậu ấy đã ra ngoài chơi cùng bạn rồi._ EunJi hơi ngạc nhiên khi thấy Junhyung  đẩy mạnh cửa ra ngoài.

 -Bạn?_ Đôi mày kiếm nhíu lại.

 -Vâng, là cậu Dong Woon!_ Cô gật đầu trả lời.

 Quay trở lại phòng. Nhanh chóng tìm được chiếc Iphone mình vừa vứt đâu đó trong phòng. Anh gọi cho cậu.

  Tút…tút….tút…..

 -Chết tiệt_ Junhyung chửi thề. Cậu tắt máy.

 Tiếp tục nhấn dãy số khác. Tâm trạng anh giờ không ổn chút nào.

 -Yeoboseo

 -DongWoon. MAU. MANG. SEOBIE. VỀ. ĐÂY_ Anh gằn từng tiếng thay vì chỉ muốn hét lớn cho thủng màng nhĩ của cái tên bên kia.

  Nghe tiếng Junhyung mà KiWoon toát mồ hôi hột. Cậu và Kwang đang đi chơi cùng nhau, cả hai lúc này đang trên đường về nhà. Giờ đã gần 9h pm rồi mà sao hyung cậu vẫn chưa mang trả nhóc em cho con người kia vậy?

 -E..em.. thì..

 -Nhanh trước khi hyung nổi giận_ Anh cố kìm giọng mình lại nói giọng khàn khàn.

 -Hyung gọi DJ hyung hỏi ấy. Đừng hỏi em!_ DW nói một câu rồi nhanh chóng tắt máy.

 Đúng là nói chuyện với tảng băng này sợ thật. Không nhìn mặt mà vẫn cảm nhận được sát khi bao vây lấy mình qua từng lời nói. Chỉ sợ lúc khai ra chuyện bản thân giúp DJ hyung có cuộc hẹn với YS thì lúc đó cậu tàn đời sớm rồi.

 Nhìn lên màn hình điện thoại mà đưa tay lau mồ hôi hột trên chán.

…..

 Chuông điện thoại đã reo từ lâu mà chủ nhân của nó giường như không có ý định sẽ bắt máy.

 -Sao hyung không nghe máy đi!_ Yoseob đứng cách anh khoảng hai mét thấy anh không nghe máy nên cậu nhắc.

 -Ừm!

  Chả là DJ đưa cậu đi ngắm sao về đêm. Hiện giờ cả hai đang ngồi trong cabin cách xa mặt đất hàng trăm met chứ ít.  Điện thoại của cậu đã hết pin từ lâu nên bỏ nó ở trong xe của DJ.

 -Tôi nghe!_ Anh hờ hững trả lời.

 -Đưa Seobie về trong vòng 15’_ Anh nói rồi tắt máy. Khuôn mặt giờ đã biến sắc đáng sợ.

 Nhìn màn hình điện thoại rồi quay qua nhìn Yoseob. Khuôn mặt cậu không mấy vui vẻ.

 -Sao vậy?

 -Em muốn về. Hyungie sẽ lo lắng lắm_ Chán, cậu bắt đầu nhớ anh rồi.

 -Nếu em muốn hyung sẽ gọi Junhyung?_ Anh mỉm cười, bản thân giường như không quan tâm đến cuộc gọi vừa rồi.

 -Không, Em muốn về_ Câu nói nhanh. Đi chơi không có anh chơi cùng chẳng vui chút nào.

 -…

 -…

 -Ừ!_ DJ nói, mắt hướng ra ngoài nhìn khoảng không trên bầu trời. Cabin ngày càng đi xuống.

……………

   Xuống xe, chào tạm biệt DJ cậu chán nản đi vào biệt thự nhà mình. 

  Về đến nhà đã là gần 10h pm. Chào quản gia và mọi người rồi cũng đi lên phòng. 

 -Hyung…ie.

 Đẩy cửa bước vào phòng. Giật mình mà cái tên trong miệng thốt ra cũng bị ngắt quãng.

Trong phòng tối thui không có đèn chiếu sáng. Junhyung ngồi trên chiếc ghế xoay cạnh cửa sổ, ánh sáng vàng nhạt chiếu vào một góc khuôn mặt anh khiến khuôn anh trở lên vô cùng quỉ dị. Không khí trong phòng tạo cảm giác rợn sống lưng. Vậy mà…

 -Sao hyungie không mở đèn!_ Sau khi đã lấy lại bình tĩnh cậu lên tiếng hỏi, thuận tay với lấy công tắc đèn.

 -Em đi đâu vậy Seobie?_ Giọng anh lạnh tanh khác hoàn toàn với vẻ dịu dàng, ấm áp hàng ngày.

 -Seobie đi với Woonie, nhưng Woonie bận nên bảo DJ hyung đi thay_ Cậu nói. Bản thân thấy hơi kì lạ trước thái độ của anh.

 -…

 -…

  -Sao hyungie im lặng vậy?_ Cậu khó hiểu.

 -Muộn rồi, em đi tắm đi. Ngủ sớm mai còn đi học._ Nhận ra mình cư xử hơi khác lạ anh nhanh chóng tìm cách đánh lảng câu hỏi của cậu.

 Gật đầu. Lấy trong tủ bộ đồ ngủ cậu nhanh chóng đi vào nhà tắm.

 Nhìn tấm lưng mỏng manh của cậu. Đôi mắt trở nên ưu tư hơn bao giờ hết. Bản thân sao có thể nói với cậu là mình đang ghen, đang sợ. 

 Ghen. Trong lòng ngang nhiên bực tức khi nghĩ đến cậu cùng người con trai khác đi chơi vui vẻ mà không phải anh. Sợ. Anh sợ một lúc nào đó cậu sẽ yêu người nào đó hơn anh.

 Đứng ngoài ban công, để mặc nhiên cho từng cơn gió lạnh tạt mạnh vào mặt để nó cuốn đi mọi suy nghĩ trong đầu anh. Nhưng sao tâm trạng bồn chồn vẫn vây kín lấy.

 Nhìn xuống mặt đường. Đôi mắt chợt mở lớn khi thấy chiếc xe quen thuộc của bạn anh vẫn đang đậu ở trước cổng nhà. Hồi lâu sau mới cho xe lăn bánh.

 Vẫn còn ở đó sao DJ? Đôi mắt dần chuyển sang lạnh lùng. Nếu bắt buộc phải chọn, anh chọn sẽ từ bỏ tất cả để cậu chỉ có thể ở bên cạnh anh mãi mãi.

 Vì vậy đừng trách anh vô tình. Đừng nghĩ anh xấu xa. Đơn giản anh chỉ muốn bảo vệ niềm hạnh phúc của đời mình.

………… 

 Đưa Yoseob về, nhìn bóng cậu khuất dần sau cánh cửa lớn. DooJoon không chạy xe luôn mà vẫn ngồi trong xe nhìn về phía con đường không bóng người trước mặt.

 Phải khó khăn lắm anh mới có thể có cơ hội đi chơi cùng người mình yêu. Cứ nghĩ sẽ rất vui vẻ nhưng sao nó lại làm anh buồn lại thêm buồn.

 Có thể nói cậu vô tình không khi mà đi chơi cùng anh cậu lại liên tục gọi nhầm tên của anh trai mình. Quay đầu lại nhận ra là anh thì nụ cười tắt ngấm.

 Cậu không ghét anh. Anh hiểu chứ. Đơn giản cậu chỉ coi anh như một người bạn. Còn anh thì khác. Anh yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên khi bắt gặp nụ cười thiên thần ấy. 

 Nhưng biết làm sao khi anh lại chọn phải người đến tình yêu cũng không cần.

…….FLB……….

 Trong lúc đợi cabin đáp xuống. DJ nhìn Yoeob hồi lâu cũng quyết định nói.

 -Yoseobie, em đã bao giờ nghĩ sẽ… yêu một ai đó?_ Anh ngập ngừng.

 -Có chứ. Em đang yêu hyungie đó thôi!_ Câu trả lời bật ra trong vô thức, mắt vẫn chăm chú nhìn lên bầu trời đầy sao.

 -Không, ý hyung nói người mà sau này… sẽ.. mãi mãi ở bên cạnh em… yêu em..

  Không ngắm sao nữa, cậu quay qua nhìn anh, đầu hơi nghiêng. Đôi mắt trong suốt chăm chú nhìn anh.

 -..

 -…

 -Nếu có thể, em không muốn. Người em yêu chỉ có là Hyungie và appa. Em không muốn có bất kì người nào bước vào cuộc sống của em làm mất đi cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc hiện tại đâu_ Câu nói nhẹ tựa lông hồng.

 -…

………………End FLB……..

  Không như mọi lần đợi Yoseob ngủ trước anh mới đi ngủ. Hôm nay, ngay cả đợi cậu tắm xong cũng không, lên giường nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.

 Cả ngày làm việc mệt mỏi cộng với những suy nghĩ liên quan đến cậu khiến đầu anh như phát điên. Điều anh cần nhất bây giờ là nghỉ ngơi.

 ……..

 -Hyungie đâu rồi ạ?

 Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ cậu đi xuống nhà. Không thấy anh ở dưới liền hỏi. anh chỉ xuống trước cậu có 5’ thôi mà.

 -Gần đây JOK có rất nhiều việc nên cậu ấy đã đến đó rồi.

 -…(gật đầu)_ Lạ thật, mọi lần thì cho dù có bận cách mấy thì anh cũng sẽ đưa cậu đi học rồi mới tính đến chuyện giải quyết công việc của mình nhưng sao lần này…

-Cậu mau ăn sáng, tôi sẽ chuẩn bị xe đưa cậu đi học… Phải rồi, đại thiếu gia có nói cậu phải uống thuốc nữa đó.

 Chán nản cậu lại gật đầu.

……………

  Hôm nay cậu phải đi học một mình. Ngồi một mình vậy đấy. 

 Không có anh bày trò chơi nên giờ chán quá. Ngồi chống cằm nhìn những nét chữ trên bảng mà thâm tâm chẳng hề quan tâm bảng viết chữ gì.

 ……….

  Junhyung chạy vội lên sân thượng khi nghe Yoseob đang ngồi trên đó một mình.

 Gần như dành cả một buổi sáng lám việc nhưng tâm trí lại luôn hướng suy nghĩ về cậu. Từ hôm qua cậu về nhà anh chưa hỏi gì đã trách cậu, lạnh nhạt với cậu. Giờ lại thấy hối hận vì hành động ngu ngốc của mình.Dặn lòng khi làm việc xong sẽ nhanh chóng chạy xe đến trường gặp cậu xin lỗi.

 Nghe KiWoon nói cậu đang trên sân thượng hóng gió vẫn chưa ăn trưa. Vội vã mua đồ ăn cho cậu và cho anh.

-Seo….

 Đẩy nhẹ cánh cửa vào của sân thượng, anh gọi nhỏ tên cậu nhưng lời nói chưa thành câu đã bị hình ảnh diễn ra trước mắt làm anh không thể thốt lên lời.

 Khuôn mặt biến sắc liên tục. Từ trắng bệch chuyển sang màu đỏ tức giận, sau đó là màu tím đen của sự chết chóc.

 Yong Yo Seob – Em trai anh, đặc biệt hơn nữa là người anh yêu… đang ôm một tên con trai khác. Và tên con trai đó không ai khác chính là bạn anh –Yoon Doo Joon.

……………..

au: Chap 7 au cam thay noi dung khong duoc cu the cho lam nen co gi mn bo qua dong thoi cm cho au de au co the chinh sua fic dk hay hon. Kamsa ;>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro