Chap8: Đại thiếu gia hồ đồ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Thời gian trước mặt Junhyung tưởng chừng như dừng lại. Cứ nghĩ rằng anh sẽ nhanh chóng chạy đến đẩy hai người ra… nhưng không, kết quả không được như mong đợi anh quay người bước đi trong yên lặng.

  Anh đâu biết rằng.

…………….FB……

 Đẩy nhẹ cánh cửa DJ bước vào. Toan cất tiếng gọi cậu nhưng chợt sững lại khi nhìn người con trai trước mặt.

 Cậu ngồi trên thành tường đôi chân thả lơ lửng trong không trung. Chiếc áo sơ mi mặc trên người thi thoảng lại bay bồng bềnh tạo thành gợn sóng nhẹ trên người cậu. Mái tóc bạch kim gợn nhẹ càng làm nổi bật nét buồn trên khuôn mặt của chủ nhân nó.

 Chăm chú nhìn vào mắt cậu cố gắng tìm được sự phức tạp trong đáy mắt.

 -Em có chuyện buồn sao?_ Bước đến gần cậu, DJ hỏi.

  Hơi ngạc nhiên khi anh đã ở sân thượng lúc nào mà mình lại không biết.

 -Không có! Em thì làm gì có chuyện buồn chứ?_ Cậu cười nhẹ.

 Nhìn nụ cười cậu thì ai cũng có thể đoán ra tâm trạng của người đó. 

Ai nói cậu lúc nào cũng là một đứa trẻ vui vẻ luôn cười đùa chứ? Đơn giản cậu chỉ là không muốn người khác biết mình đang nghĩ gì thôi.

 Tâm trạng con người vốn phức tạp là thế. Cuộc đời đâu phải lúc nào cũng thuận theo những gì ta mong muốn.

 -Nếu thực sự coi hyung là bạn, hãy nói cho hyung biết những gì em đang nghĩ_ Anh ngồi cạnh cậu mỉm cười hỏi.

 Quay qua nhìn anh. Đôi mắt không chút ngại ngùng nhìn thẳng mắt nam nhân trước mặt.

 -Hyung muốn nghe thật sao?

 -Ưm!_ Gật đầu với cậu.

  Không nhìn anh nữa. Đưa mắt nhìn ra ngoài con đường được ngăn cách với trường học một bức tường lớn.

 -Em… chưa một lần được nhìn thấy umma.

 -Sao?

 Ngạc nhiên khi cậu nhắc đến mẹ. Bản thân cũng đưa mắt nhìn theo nơi cậu đang nhìn.

 Bên góc đường. Đứa bé trai khoảng 4 tuổi đang ngồi khóc, bên cạnh cậu là người mẹ hiền hậu đang dỗ dành ôm ấp đứa con nhỏ chỉ có điều đứa bé đó vẫn chưa chịu nín thôi…

 -Không phải umma em…

 Đang nói nửa chừng thì DooJoon chợt nhớ lại những lời Junhyung nói với nhóm “Khi ở trước mặt Seobie, các cậu không được nhắc đến umma tớ cũng không được nói đã gặp mặt bà… tốt nhất đừng nói chuyện gì mà có liên quan đến umma hiểu chưa?”

 -Umma em làm sao?_ Cậu nhìn DJ dò xét.

 -Không có, chỉ là hyung cảm thấy buồn thay em thôi_ Anh cười gượng.

Tiếp tục nhìn về cặp mẹ con đó. Cậu mở miệng nói vô thức. Không quan tâm người đối diện là ai chỉ biết rằng bản thân muôn nói hết những gì đang suy nghĩ, nói… nói hết cho vơi nhẹ lòng.

Chủ tịch Yong luôn dành thời gian cho công việc ở tập đoàn JOK. Cậu lớn lên trong vòng tay yêu thương, bảo vệ của anh trai sự chăm sóc nuôi nấng của quản gia và những người giúp việc. Nhận được sự yêu thương lớn lao từ hai người đàn ông còn lại trong nhà.

 Cha đi làm. Junhyung ở bên chăm sóc cậu, luôn yêu thương chiều chuộng làm những gì mà cậu muốn. 

 Cậu có quyền, có tiền, muốn gì được lấy. thứ gì cậu muốn anh và ba đều đáp ứng nhưng chỉ duy nhất một thứ… đó là tình thương người mẹ.

 Cho dù cậu có mọi thứ thì sao chứ? Sự thiếu vắng tình yêu của người mẹ vĩnh viễn không gì có thể bù đắp được. 

 Bản thân cũng đã dần chấp nhận với sự thật. Hài lòng với những gì cuộc sống ban tặng. Luôn tự dặn lòng món quà lớn nhất của đời mình là ba và anh trai. Nhưng mỗi khi nhìn thấy những đứa trẻ khác có mẹ bên cạnh yêu thương dỗ dành mà không khỏi chạnh lòng.

 Nhưng không sao, tâm trạng cậu sẽ tốt thôi khi có anh ở bên cậu. Nhưng sao vậy? Từ tối hôm qua anh lạnh nhạt với cậu, không quan tâm cậu… Cả ngày hôm nay cố nghĩ xem mình đã phạm phải lỗi gì nhưng sao lại không tìm ra?

 Anh trai cậu liệu có biết rằng, mỗi hành động của anh dành cho cậu đều được cậu ghi sâu và nhớ rất rõ. Cậu sợ… sợ lắm cái cảm giác bị bỏ rơi. Hình ảnh màn đêm u tối lại dần hiện về trong mỗi đêm dài.

-Junhyung sẽ mãi bên cạnh em?_ Sau khi nghe cậu nói anh đưa ra một khẳng định chắc nịch.

-…

-Hyung tin cậu ấy! Và hyung tin em cũng nghĩ vậy_ Nhìn cậu. Junhyung là bạn thân anh, anh hiểu bạn anh lắm chứ.

 (gật đầu)

 Mỉm cười. Nhìn đôi mắt ngấn lệ bên trong khóe mắt cậu anh kéo cậu ôm vào lòng.

 Đôi mắt cậu mở lớn lập tức kháng cự đẩy anh ra thì anh nói.

 -Anh chỉ muốn an ủi một người bạn của mình thôi mà!

 (im lặng)

 Thấy cậu đã yên lặng trong lòng anh. DJ cười buồn, cậu quả nhiên chỉ coi anh là bạn. Vậy thì thứ tình cảm anh dành cho cậu thì sao đây?

 Cạch

……..End FB ………..

 Chợt nhận ra mình đang ở trong vòng tay DJ, Yoseob vội đẩy anh ra. 

 Yong Yo Seob. Mày đang làm gì vậy? Không phải mày đã hứa với anh là sẽ không được khóc trước mặt ai ngoài anh sao? 

 -Cảm ơn DJ hyung_ Cậu ngại ngùng.

 -Không sao. Khi nào có chuyện buồn thì cứ nói hyung nghe nha!_ DJ cười xoa đầu cậu.

  Gật đầu_ Vậy em xuống trước!_ Nói rồi cậu nhanh chóng dời đi.

 Nhìn cậu khuất sau cánh cửa sắt rồi lại nhìn hai cánh tay mình.

 Cánh tay này đã ôm cậu, người anh yêu nhưng tại sao lại làm anh thêm đau lòng vậy nhỉ???

…….1h30 am

 Ngồi một mình trong căn phòng ngủ. Đôi mắt vẫn không dời khỏi màn hình điện thoại.

 Tại sao anh cậu vẫn chưa về? Không lẽ công việc ở tập đoàn JOK bận lắm sao? Cậu buồn ngủ lắm rồi… Miệng cậu ngáp lớn.

 Hừ! Đã vậy không thèm đợi luôn.

 Tức giận cậu nằm xuống giường quyết định đi ngủ.

 Hơi ấm của chiếc chăn bao phủ lấy cậu, che đi cái khí lạnh trong căn phòng, Cảm giác mềm mại, êm ấm đưa giấc ngủ đến với đứa trẻ trở lên dễ dàng hơn. Đôi mắt từ từ nhắm lại. Nhưng…

 Vẫn chỉ là màn đêm u tối.

 Vẫn tiếng sóng biển cồn cào.

Những tiếng động lớn vang lớn.

Bầu trời mang một màu đỏ bi ai của máu và nước mắt. Theo đó là sự chết chóc

Tiếng cười cợt nhả lại vang vẳng bên tai

Mở bừng mắt. Bật hẳn người dậy nước mắt đã chảy từ khi nào. 

Cậu vừa mơ thấy gì? 

Đáng ghét. Tại sao lại không nhớ? 

Cậu quấn trí liên tục lấy tay đánh vào đầu mình, nước mắt chảy lại chảy dài.

……..Bên dưới nhà………

 Đẩy mạnh cánh cửa lớn. Junhyung bước vào. Bước đi loạng choạng, khuôn mặt đỏ bừng không những vậy mà trên người còn nồng nặc mùi rượu.

 Uỵch. Không cẩn thận mà ngã xuống nền đất.

 Cái nhếch mép hiện lên trên khuôn mặt nhưng không phải của anh.

Đứng dậy dụi dụi mắt cố nhìn rõ phía trước nhưng men rượu trong người khiến anh không nhìn rõ được bất cứ thứ gì.

 Người con gái đó bước đến gần. Trên cơ thể quyến rũ chỉ mặc độc chiếc váy ngủ mỏng manh. Khuôn mặt tỏ vẻ hốt hoảng chạy tới đỡ anh.

 -Thiếu gia… cậu sao vậy? 

Khi đến gần anh ả đã biết anh đang trong tình trang say xỉn. Nhếch mép, cơ hội cho ả đã đến. Cúi người đỡ anh, một bên dây áo dơi xuống để hở bầu ngực căng trong quyến rũ, bàn tay tà mị cố tình chạm vào khuôn ngực nam nhân trước mặt để kích thích anh.

 Lắc mạnh đầu lên nhìn. Trước mắt anh là “cậu”, “thiên thần của anh” đang mỉm cười rạng rỡ. Nhìn xuống cánh tay trước ngực mình anh mỉm cười nắm lấy nó. Nhanh chóng ôm chặt “cậu” ghì vào tường. 

 -Anh yêu em_ cố gắng nói ra ba từ ngắn gọn lập tức vồ lấy đôi môi “cậu”

 Không cần biết người anh nói đến có phải là mình hay không. Chỉ nghe ba từ đó thôi cũng đủ làm ả sung sướng đến phát điên. Kiếng cao chân lên đáp trả một cách chuyên nghiệp.

 Dục vọng của cả hai bắt đầu nổi lên. Tim Min Hee đập mạnh lên từng hồi, ả thật sự sướng phát điên lên khi cảm nhận được bàn tay nam nhân đang dần kéo hai bên dây áo đi xuống… Chỉ đêm nay thôi ả sẽ có được nam nhân này. Có thể trở thành thiếu phu nhân tương lại của chủ tịch tập đoàn JOK.

 Thế nhưng… Chuyện ác khó thành. Ông trời đâu hẳn muốn giúp ả.

Phập

Junhyung đang trong trạng thái say xỉn, chân phải vô tình va phải thành tủ khiến anh ngã xuống lần hai, đầu va đập mạnh vào tường…

 Mở mắt. Cảm giác đau nhói ở chán khiến anh tỉnh hơn đôi chút. 

 Đưa mắt nhìn nữ nhân đang đứng gần. Bản thân cũng đoán được vừa xảy ra chuyện gì. Nhìn ả một cách hờ hững anh bước từng bước lảo đảo lên phòng.

 Đôi mắt Chang Min Hee mở lớn. Tại sao vậy? Mới vài giây trước nam nhân đó còn bị dụ hoặc bởi cơ thể ả vậy mà bây giờ… Khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức.

 “hừ! tôi không tin là mình sẽ ko có được anh”_ Nghĩ đoạn ả bước nhanh vào phòng.

 Cạch

 Cánh cửa phòng bước vào. Anh thấy cậu đang ngồi co người ôm gối nơi góc giường.

 -Hyungie

 Nhưng sao thấy cậu anh lại nhớ đến cảnh cậu và DJ ôm nhau ban sáng. Cơn giận lại chỗi lên, mặc cho cậu đang nhìn mình. Đi đến giường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

 Nhìn anh. Rốt cuộc cậu làm sai gì vậy? Sao anh không nói. Thật là muốn đi đến hỏi thật rõ ràng mà.

 Chợt vệt đỏ lấp lánh trong ánh đàn trên chán anh đập vào mắt cậu.

 Máu. Máu trên chán anh đang chảy xuống. Bỏ đi ý định gọi anh dậy hỏi chuyện nhanh chóng chạy đi tìm hộp cứu thương băng lại giúp anh.

 Nhìn vết thương trên chán đã được băng lại cẩn thận cậu thở phào nhẹ nhõm. Đặt hộp sơ cứu lên kệ tủ gần giường cậu mệt mỏi nằm xuống cạnh anh chìm vào giấc ngủ. 

….

  Bước xuống nhà nhìn mọi người đang vui vẻ làm việc cậu cũng chẳng buồn nói chuyện. Chán, ngồi xuống ghế mở tivi.

 -Sao cậu lại dậy sớm vậy?_ Quản gia Choi thắc mắc.

  Lắc đầu. Mặc dù ngủ cạnh anh nhưng quả thực giấc ngủ không mấy êm đẹp. Không hiểu sao tối qua ngủ mà cứ ngửi thấy toàn mùi nước hoa nồng nặc trên người anh khiến cậu không quen chút nào. Vừa khó chịu lại khó thở.

 -Đại thiếu gia giận cậu chuyện gì sao?_ Ông dò hỏi, bản thân cũng không mấy tin chuyện Junhyung cả gan dám giận dai với cậu.

 Lắc đầu. Cậu cũng không biết giờ anh nghĩ gì nữa. Bản thân cũng chưa tìm ra được lí do anh giân cậu mà.

-…

Ngồi dậy. Junhyung lắc mạnh đầu. Cồn trong người khiến anh vô cùng khó chịu. Đưa tay lên ấn vào hai thái dương xoa bóp tay vô tình đụng phải vật gì đó cản trở. Bực mình, anh tháo ra vứt luôn vào thùng giác nhỏ gần đó.

 …

 …

 Đôi mắt mở bừng khi nhớ lại chuyện đêm qua. Nhìn vào chiếc băng gạc mà anh vừa vứt. Là Yoseob băng lại cho anh vậy mà anh lại vứt đi sao?

 …

 Bỏ đi! Giờ cậu em trai yêu quý của anh bận ôm ấp Yoon công tử rồi làm sao mà để ý mấy việc này chứ? Đứng dậy đi vào nhà tắm nhanh chóng gội rửa hết mọi thứ nhơ nhuốc ngày hôm qua.

 Bước xuống nhà. Khuôn mặt nhăn nhó khi trên người vẫn còn vương lại mùi nước hoa của mấy con đàn bà ở bar đêm qua.

 Nhìn xung quanh nhà một lượt. Thấy cậu đang ngồi xem ti vi có vẻ như không có chuyện gì.

 -Thiếu gia xuống rồi, hai người nhanh ra dùng bữa đi_ Quản gia Choi cúi đầu chào nam nhân đang đứng ở cầu thang, ông với gọi.

 Nghe vậy Yoseob cũng ngước đầu ra nhìn. Đôi mắt to nhìn anh ánh lên sự hụt hẫng. 

 Anh sao vậy? Sao lại tháo băng gạc ra?

 Rốt cuộc cậu làm sai gì chứ? Hừ… đã vậy cậu cũng giận luôn.

Bước đi một cách hờ hững, như mọi khi anh ngồi ở chiếc ghế cạnh cậu.

Nhìn anh, cậu nhăn mặt. Đứng dậy, cậu chọn ghế khác ngồi cách anh một đoạn.

 -Sao vậy?_ Cậu còn tạo khoảng cách với anh cơ đấy.

 -Nước hoa trên người hyungie rất khó ngửi_ Cậu miễn cưỡng trả lời.

 -…

  Im lặng. Anh không biết trả lời cậu thế nào nữa bởi cậu nói đúng. Cho dù anh có tăm thế nào cũng không gội rửa sạch hết mùi được.

 Không khí hôm nay trong biệt thự họ Yong khá yên lặng khi không có tiếng cười đùa của cậu. Bữa sáng diễn ra trong không khí trầm lặng.

 EunJi từ trong bếp đi ra. Trên tay là tô canh nóng vừa được bắc từ bếp ra. Bước chân đi chậm dãi rất cẩn thận tránh không để nước canh trong tô sóng ra ngoài. 

 Phập…

 Bất ngờ, EunJi vô tình vấp phải thứ gì đó, mất đà, cô ngã thẳng về phía trước.

 Xoảng..

-Á!_ Yoseob bật dậy ôm chặt cánh tay trái đã bị phỏng đỏ trên nàn da non nớt.

-Seobie/Thiếu gia_ Tất cả mọi người lo lắng, vì EunJi bị vấp ngã mà tô canh bị hất về phía trước bắn vào tay cậu.

 -Tránh ra… Seobie, đưa tay hyung coi_ Anh lo lắng đẩy mọi người ra tiến đến nắm lấy cánh tay cậu.

 -Hưc… Đau, rát nữa…_ Cậu nhăn mặt, đưa tay lau giọt lệ trên khóe mắt.

 -Mau gọi bác sĩ!_ Anh nói lớn. Mặc dù đang giận nhưng vẫn không khỏi lo lắng cho cậu. 

 -Thiếu gia, cậu không sao chứ?_ EunJi vội đứng dậy lo lắng chạy đến hỏi

 -Nuna_ Cậu nhìn EunJi như định nói gì đó.

 -Biến khỏi đây đi!_ Cản cô đi đến gần em trai Junhyung lạnh lùng ra lệnh.

 -Sao?

 Tất cả mọi người đều bất ngờ. EunJi gần như lớn lên cạnh Junseob từ nhỏ vậy mà cũng bị đuổi sao? Riêng chỉ có 3 người không tỏ thái độ gì đó là Junhyung, Quản gia và EunJi. 

 Im lặng thay cho sự thú nhận từ bản thân. Sống ở đây đã lâu, cô đã thuộc tất cả các luật lệ trong biệt thự. Và điều tối kị nhất chính là làm chủ của mình bị thương.

 -Tôi sẽ đi ngay nhưng tôi muốn biết tiểu thiếu gia có bị phỏng nặng không thôi_ EunJi nhìn Junhyung giọng khẩn khoản nhìn cậu lo lắng.

 -Mau biến đi!_ Đẩy cô ra xa, anh nói tay vẫn giữ chặt tay cậu.

 -Tôi… Thiếu gia.. bảo trọng…_ Cúi đầu, cô quay đầu trở về phòng lấy hành lí của mình.

 …

 10’ sau EunJi bước ra, trên tay là túi đồ đựng đồ đạc của mình trong đó. Nhìn cánh tay cậu đã được băng bó cẩn thận thì cũng an tâm phần nào.

 -Chỉ là bỏng ngoài da, bôi thuốc vài ngày sẽ khỏi thôi. Mọi người đừng quá lo lắng_ Vị bác sĩ cười nói_ Nhưng vẫn cần phải uống thuốc thì tốt hơn.

 Gật đầu. Junhyung cũng không nói gì thêm.

 -Nuna… nuna đi đâu vậy?_ Vì bị phỏng nên chuyện vừa nãy cậu cũng không mấy để tâm chỉ ôm cánh tay đau rát của mình. Nhìn EJ đi mà không khỏi thắc mắc.

 -Tôi…

 -Cô ta bị đuổi._ Anh chặn lời không để EunJi nói_ Mau đi đi

 Gật đầu, nhìn mọi người chào tam biệt lần cuối. Mọi người ai cũng muốn giữ cô lại nhưng không ai dám lên tiếng ngay cả quản gia Choi.

 -Không, tại sao nuna phải đi chứ? Đó đâu phải lỗi của nuna_ Cậu đứng dậy kéo EunJi không để cô đi.

 -Seobie, im lặng cho hyung!_ Anh gằn lên với cậu.

 -Không, rõ ràng Seobie thấy cô ta cố ý ngáng chân nuna mà! Sao lại đổ lỗi hết cho EunJi nuna chứ?_ Tay chỉ thẳng vào mặt Chang Min Hee mà nói.

 -Thiếu gia… tôi.. tôi không có!_ Nghe tên mình, cô lập tức nói lại, khuôn mặt dần chuyển sang vẻ ủy khuất.

  Đúng vậy, ban nãy rõ ràng cô không thấy có bất cứ thứ gì cản trở phía trước mà. Sao lại… Đôi mắt hoài nghi nhìn cô ả MinHee

 Không mấy để ý. Junhyung bạo lực kéo cậu lại.

 -Đừng gây chuyện nữa! Mau về phòng đi

 -Không, Hyungie bỏ ra. Hyungie cũng không tin Seobie. Không thích… không muốn… Seobie không muốn nuna đi_ Bám chặt ghế không để anh kéo đi, miệng nói lớn.

 -Từ lúc nào em không còn nghe lời hyung vậy Seobie?_ Không kìm chế được nữa, anh gầm lên với cậu.

 -Là hyungie sai mà. Hyungie không được đưa nuna đi…. Không thích… Seobie đi với nuna_ Cậu ghét, ghét khuôn mặt anh lúc này. Quả thực chỉ muốn tránh xa.

 -Quản gia Choi, đưa Seobie lên phòng cho tôi_ anh ra lệnh.  

  Miễn cưỡng gật đầu. Bản thân ông cũng không khỏi khó hiểu khi lần đầu tiên thấy anh cư xử như vậy với cậu. Phẩy tay ra lệnh cho hai tên vệ sĩ đưa cậu lên phòng.

 -Á… bỏ ra…bỏ ra…_ Cậu hét lớn khi có kẻ dám động vào mình. Hơn nữa còn không chút chần chừ mà vác cậu lên lầu.

 Nhìn anh. Nước mắt ngừng chảy, đôi mắt mọng nước của đứa trẻ biến mất. tháy vào đó ánh mắt cậu lộ rõ vẻ lạnh lùng nhìn anh không chút xúc cảm.

 -Seobie ghét Hyungie!_ Cậu ngước mắt nhìn anh.

 Tim nhói. Quay đầu nhìn cậu. Tiếng cậu thốt ra không như mọi lần, không có vẻ gì là giận dỗi, ánh mắt nhìn anh sắc bén khác hẳn với ngày thường.

 -Đuổi cô ta mau!_ Tức giận vì câu nói của cậu anh hét lớn.

 ………. 

 Cả ngày hôm nay biệt thự họ Yong yên tĩnh đến đáng sợ. 

 Lệnh cho vệ sĩ không được để cậu ra khỏi cửa nửa bước. với tâm trạng anh lúc này thực sự không thể nói chuyện với cậu. Một phần là anh đang rất giận khó có thể kiềm chế lại cảm xúc của bản thân cũng một phần vì anh biết cậu giờ cung không muốn nói chuyện với anh chút nào.

 Lái xe đến trường một mình với tốc độ xé gió. Bản thân giờ cũng không màng đến tính mạng của mình.

 Rầm

 Đẩy mạnh cửa lớp, khuôn mặt không chút biểu cảm toàn thân thì tỏa ra sát khí chết người không ai dám đến gần.

 -Hyung sao vậy?_ DW và HyunSeung đến gần.

 -Im đi!_ Anh gắt, quả thực giờ không muốn ai làm phiền tới mình chút nào.

 -Cậu sao vậy?_ Sao vài ngày vắng bóng Jang đại công tử đã xuất hiện. Nhưng trong anh có gì đó hơi khác.

 -…

 -…_ SeungWoon nhìn nhau.

 -Sao Seobie không tới vậy hyung?

 -Đúng vậy, không lẽ thằng nhóc lại bệnh?

  Trong khi anh em SeungWoon lo lắng hỏi thì kẻ được hỏi lại cảm thấy rất bị làm phiền.

  Rầm

 Tiếng đập bàn làm toàn bộ những người trong lớp đều phải giật mình.

 -Khốn kiếp!_ Junhyung chửi thề sau đó đứng dậy bỏ ra ngoài. Để lại sự khó hiểu cho hai con người đang tròn mắt nhìn nhau.

 Rầm.

 Chưa kịp định thần với con người lạnh băng vừa nãy thì ở cửa lớp lại xuất hiện một bóng người khác.

 Nhìn hai tên một cao một thấp đứng đó. DW thở dài, chỉ khổ cái cửa lớp chắc sắp tan tành rồi.

-JUNHYUNG ĐÂU!_ DJ tức giận nói lớn.

-Hôm nay là ngày tận thế sao mà sao có lắm tên nổi khùng lên vậy?_ HyunSeung thở dài, đặt tay lên chán nói.

 -TÔI HỎI JUNHYUNG ĐÂU?_ không để tâm câu nói của HS, DJ tiếp tục la lớn.

 -Đi rồi, có lẽ hyung ấy lên sân thượng. chỉ có chỗ đó là yên tĩnh thôi!_ DW suy luận.

 Chỉ đợi câu nói đó. DJ khuôn mặt đỏ gay vì tức giận, hùng hùng dời khỏi lớp. đích đến là sân thượng.

 -…._ SeungWoon

 -Đừng có đứng đó! Có khi hai người đó sẽ đánh nhau đó!_ Kiwang nói, nhanh chóng đuổi theo hyung mình.

 -Sao cơ?

 HyunWoon bật dậy nhìn nhau rồi cũng nhanh chóng đuổi theo.

……..

 -YONG JUNHYUNG_ đẩy cửa. Nhìn thấy kẻ đang thản nhiên ngủ như không có chuyện gì. DJ nói lớn.

  Nhận thức được sự có mặt của kẻ mà giờ anh cảm thấy đáng ghét nhất. hờ hững đáp lại ngắn gọn một từ duy nhất. 

-Gì?

 Bốp

 Bất ngờ bị DJ đấm thẳng vào mặt Junhyung. Bốn người còn lại lên sau cũng không khỏi bất ngờ trước hành động này.

 -Cậu muốn chết sao?_ Khuôn mặt tối sầm lại, đưa tay lau đi vệt máu trên khóe miệng.

 -Nói tôi biết tại sao Yoseob không đi học?

 -… Seobie… hôm nay nghỉ!_ Lạnh lùng quay mặt đi.

 -Nghỉ? Hay tại vì cậu nhốt em ấy lại?_ Ánh mắt không kém người đối diện. không những vậy còn kèm theo sự phẫn lộ tột cùng.

 -Sao cơ?_ HyunWoon ngạc nhiên.

 …………………FB…………..

 -Kwangie, chúng ta tới nhà yong đi!_ DJ ngồi trên ghế lái nói.

 -Sao hyung lại muốn tới đó! Có lẽ giờ này hai người họ đã tới trường rồi!_ Kwang thắc mắc khi anh mình đột nhiên nổi hứng đến đó.

 -Hyung chỉ muốn được gần Yoseobie hơn nữa!_ DJ nói giọng đều đều, đôi mắt lơ đáng nhìn ra ngoài cửa kính.

  Gật đầu. Kiwang biết hyung mình đang nghĩ gì. Nhưng bản thân cậu luôn cho rằng tình yêu của anh sẽ không được đáp lại. Khuyên anh rồi nhưng con người này vẫn cứ cố chấp đuổi theo. 

 -Em gọi Seobie!

 -….

 -Seobie, cậu đi học chưa vậy?_ Kwang nói giọng niềm nở.

 -….

 -Sao vậy?_ Nhíu mày, giọng Yoseob hơi lạ.

 Cuối cùng, người bên đầu dây cũng không chịu nổi nữa. 

 -Oaoaoa…. Kwangie ơi…. Hưc… hyungie giận…hưc…. Nhốt Seobie ở nhà…. Oaoaoaoaoa….._ Yoseob khóc lớn trong điện thoại.

 -Mwo? Sao lại có chuyện đó chứ?_ Kwang há hốc miệng. Nói gì chứ nói tên Yong đó nhốt em mình lại quả thực là khó tin mà.

 -…._ Không nói, đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng khóc lớn

 -Được rồi, nín đi. Kwangie và Joonie đến cứu Seobie!_ Cậu lên tiếng dỗ dành đứa trẻ.

 -…_ Im lặng.

 Tắt máy. Kwang thở dài có chút khó hiểu. Quay qua kể lại cho con người bên cạnh đang nhìn mình một cách đầy nghi vấn.

 DJ nghe xong vô cùng tức giận. Lập tức lái xe tới biệt thự họ Yong. Nhưng cho dù có nói thế nào đi chăng nữa thì cánh cửa lớn của Yong gia hôm nay không chào đón hai người.

 Uất quá. DJ nhanh chóng lái xe đến tìm con người gây ra chuyện này.

……………End FB………..

…….

……………….

  Nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng cố không để phát ra tiếng động dù chỉ là nhỏ nhất với ý định sẽ chốn ra ngoài chơi. 

  Không bao giờ nghĩ sẽ có ngày người anh mình yêu quý nhất lại nhốt mình lại như vậy. Nghĩ mà không khỏi xót xa. Sao giờ anh lại làm cậu thất vọng đến vậy???

 Hazzz! Còn EunJi nuna nữa. Rõ ràng cậu đã nhìn thấy MinHee làm nuna bị té. Nhưng tại sao nói gì anh cũng không tin? Giờ thì không có ai chơi cùng cậu nữa rồi. hix

 -Thiếu gia!

 …………Trở lại trường học CuBe……

 -Sao cậu lại có thể nhốt em mình lại như vậy chứ?_ DJ hét lớn.

 -Junhyung à!_ HyunSeung nhìn anh.

 -Đó là chuyện của tôi. Cậu lấy tư cách gì mà nói_ Anh gằn giọng. Trong lòng lại thêm phần tức giận. Hừ, em trai anh còn gọi điện kể nể với DJ cơ đấy.

 -Vì … tôi yêu yoseob

  Mọi người không mấy ngạc nhiên vì điều đó bởi họ đã nhận ra từ rất lâu khi nhiều lần bắt gặp ánh mắt DJ nhìn cậu.

 -Thì đã sao? Cậu còn chưa giải quyết được cản trở của mình hiện tại đấy!_ Junhyung cười khểnh nói hàm ý châm chọc.

 Đúng vậy. Ngay cả số phận của mình giờ còn bị người khác sắp đặt thì làm sao có thể…

 -Nhưng… cậu cũng đừng nghĩ là anh thì sẽ có quyền cướp đi tự do của em ấy như vậy._ Đúng thế, anh thực sự không hiểu tại sao bạn mình lại có thể làm vậy với đứa em trai mình yêu thương như vậy chứ?

  Junhyung im lặng. tim trùng xuống. Cảm giác tội lỗi lướt qua trong 1/ nghìn giây. Nhưng nhanh chóng bị dập tắt.

  -Đó là chuyện gia đình tôi. Ko liên quan đến cậu_ dứt lời , Junhyung với lấy áo khoác toan bước đi. 

 Khi một chân đã bước ra ngoài cửa thì anh chợt khựng lại bởi câu hỏi của DJ.

 -Nói cho tôi biết. tình cảm của cậu đối với Yoseob. Là tình ruột thịt? hay ko đơn thuần là như vậy?

 Câu nói DJ thốt ra khiến tất cả đều sửng sốt. Liệu có phải vì giận quá mà anh phát điên rồi không?

 Đó là điều anh vô cùng muốn biết. Ban đầu cứ nghĩ rằng những hành động quan tâm Yoseob thái quá là vì Junhyung rất thương yêu cậu nhưng lâu dần anh cũng cảm thấy ánh mắt mà Junhyung nhìn Yoseob không ổn chút nào.

  Đi đến đứng đối diện Junhyung. Ánh mắt quyết liệt đầy tính thách thức.

 Nhếch miệng cười lạnh. Nhìn thẳng DJ không chút tránh né.

 -Đúng vậy. Là tôi yêu Seobie

 -Cái gì?_ KiSeungWoon đồng thanh, đôi mắt mở lớn nhìn Junhyung.

  -Xa nhau từ khi còn rất nhỏ, hai đứa trẻ giường như không hề biết đến sự tồn tại của nhau. Khi 8 tuổi, tình yêu của một đứa bé chớm nở cũng là lúc phát hiện ra bản thân yêu chính đứa em trai mình. Thử hỏi sao có thể chấp nhận?_ Nhìn mọi người, giọng anh nghẹn đắng_ Lớn lên, thứ tình cảm không đáng có ngày một lớn dần. Nhưng cũng chỉ có thể lấy tư cách là một người anh trai để ở bên cạnh em ấy.

 Tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe từng lời anh nói.

 Ngồi bệt xuống đất, tựa lưng ra sau bức tường. Đôi mắt nhìn thẳng nhưng tràn đầy xúc cảm khác nhau.

 -Vì vậy tôi luôn ích kỉ cất dấu Seobie cho riêng mình. Không muốn ai biết đến Seobie… Đơn giản Seobie chỉ cần có tôi yêu thương và bảo vệ là quá đủ.

 -Cậu điên rồi! Sao có thể yêu em ruột của mình chứ?_ DJ lắc đầu nhìn anh, giường như có vẻ mất bình tĩnh vì câu chuyện của anh._ Và cậu đã bao giờ nghĩ mình quá nhẫn tâm khi ép Yoseob mãi mãi bên cạnh mình. 

 -Đúng. Tôi đã biết mình điên như thế nào khi yêu Seobie và tôi cũng chưa bao giờ phủ định điều đó._ Lấy lại tinh thần, Junhyung đứng dậy toan bước đi. Bỏ mặc những kẻ sau lưng. Nhưng trước khi đi anh vẫn nghe được một câu cuối.

 -Hãy xem lại việc làm của mình. Nếu không… một lúc nào đó cậu sẽ mãi mãi mất em ấy.

 …….

 Junhyung đã dời khỏi. Trên sân thượng chìm trong yên lặng.

 -Thật nực cười. Cậu ta yêu em trai mình cơ đấy. Đúng là nghịch lí mà_DJ bật cười.

 -Nhưng đó không phải lỗi của cậu ấy mà. Phải trách tại sao lại chia cắt hai người ngay từ khi còn nhỏ. Mặc dù Junhyung hành động lần này là sai nhưng tớ vẫn tin vào tình cảm cậu ấy dành cho Seobie.

 -…

 -Bởi vì tình yêu vốn không có khoảng cách. Nghịch lí? Thì đã sao chứ? Dù gì đi nữa, đã là bạn thì tôi vẫn luôn đứng về phía Junhyung._ Im lặng nãy giờ HS mới bắt đầu lên tiếng rồi cũng nhanh chóng dời khỏi.

  -Em cũng nghĩ vậy? nhưng tất cả chỉ có thể phụ thuộc vào Seobie_ DW lên tiếng rồi cũng quay đầu theo hyung mình.

  Kiwang đứng im nhìn anh. Đôi mắt ánh lên sự đồng cảm. Đi đến cạnh anh.

 -Hyung, em biết hyung cũng nghĩ giống tụi em. Chỉ là hyung không cam tâm thôi. Không cam tâm chịu thua hyung ấy. 

 -…

 -Muốn biết được kết quả. Tại sao hyung không thử đánh cược một lần_ Giọng cậu đều đều_ Hãy nói ra. Nếu cậu ấy cho hyung cơ hội thì tốt. nhưng nếu không được chi bằng kết thúc sớm để không ai phải tổn thương.

  -…

 Nói ra sao? 

 -hyung suy nghĩ đi!_ vỗ vai DJ rồi cũng dời khỏi đó.

 -…

………………

 -Tôi… tôi đi lấy nước. Trong phòng hết nước rồi_ Cậu cười như mếu.

 -Tôi đi lấy giúp cậu!_ Một trong hai tên vệ sĩ nhanh nhảu đáp.

 -Không… không cần. Giờ tôi muốn ra ngoài sân đi dạo.

 -Nhưng đại thiếu gia..

 -Nếu ko yên tâm mấy người có thể đi theo!_ Đoán chắc bọn chúng sẽ không cho ra thôi thì dùng cách này vậy.

  -Vậy chúng tôi sẽ đi theo

   Nghiến răng ken két. Được, muốn đi thì chiều. 

  Thở dài ngao ngán Yoseob ngồi xuống nền đất xoa bóp đôi chân đau nhức của mình.

 Đi học thì không được đi. Muốn đi chơi thì bị nhốt ở nhà. Đã vậy còn cãi nhau với anh nữa. Thật là muốn thoát khỏi cái nhà này quá.

 Đang than phiền trong lòng thì thấy cổng lớn không có khóa, chỉ khép hờ. Đầu lóe lên một tia sáng.

 Thành công hay không cũng mặc kệ. Đứng dậy làm bộ đi dạo để tiến gần cánh cửa sắt. Quay đầu nhìn hai tên sau lưng.

 -Ủa, Hyungie về hồi nào vậy?_ Cậu nở nụ cười tươi nhất có thể, mắt hướng về kẻ sau lưng hai tên vệ sĩ.

 Theo quán tĩnh quay đầu nhìn. Nhưng làm gì có ai chứ? Quay đầu lại… cũng không có ai.

 Hai tên ngốc ngu ngơ giờ mới nhận ra, tiểu thiếu gia của họ đang cố chạy ra khỏi cửa. Nhanh chóng đuổi theo.

 Cố lên Yoseob. Chỉ vài bước chân nữa thôi là có thể ra khỏi rồi. Chợt nhớ sao mấy cái cảnh này giống trong phim hành động quá thể. Cậu thì như là con tin đang cố trốn thoát khỏi kẻ xấu ấy.

 Oh Yeh! Thoát rồi. Tim cậu như bắn pháo hoa vậy. Lần này đi chơi cho đã luôn mặc kệ tên anh trai đáng ghét có tức giận đi chăng nữa.

 Rút trong túi áo. Keke… cũng may là cậu có mang theo thẻ tín dụng bên mình…

 Cộp… côp…

 Ủa? tiếng gì vậy ta? Quay đầu lại… Trời ơi, hai tên đen thui đó vẫn đuổi theo cậu. Nhăn mặt… 1s sau đó là lên dây cót chạy cật lực.

 Bíp… Đang chạy thì lại bị chiếc xe hơi ngáng đường. Toan định chạy tiếp thì bất ngờ bị tên “tài xế” không thương tiếc kéo lại.

 -Á!_ Cậu kêu lên, tên đó xiết chặt tay cậu lại còn là cánh tay bị phỏng hồi sáng nữa.

 -Không được hyung cho phép sao em lại ra ngoài?_ Giữ chặt tay cậu. Trong lúc tức giận không nhận thức được mình đang làm câu đau. Càng xiết chặt tay hơn.

 Ngóc đầu lên nhìn. Là anh!!!

 -Á… ĐAU!_ Cậu la lớn. một giọt nước mắt không kìm nổi đau mà rơi xuống.

 -Xin lỗi!... _ Nới lỏng tay rồi kéo cậu vào trong xe mặc cho cậu cố gắng vùng vẫy thoát khỏi.

  Lái thẳng xe vào biệt thự. Mở cửa xe, trên vai Junhyung còn vác theo một con heo con nữa.

 -Bỏ ra… hyungie bỏ ra!_ Bị vác trên vai một cách không thương tiếc, cậu vừa đánh vào lưng anh vừa hét.

 -Đưa thiếu gia vào thay đồ rồi xuống dùng bữa_ Lệnh cho một tên vệ sĩ.

 -Dạ!

 -Bỏ ra, đừng động vào tôi!_ Cậu vùng vẫy khi tên vệ sĩ cứ giữ lấy bả vai cậu. rõ đáng ghét.

 30’ sau đó Yoseob mới chịu xuống nhà dùng bữa trưa. Ngồi vào bàn ăn không thèm nhìn anh hay nói một lời nào.

 Lấy một thìa thức ăn cho vào miệng. Nhăn mặt cậu bỏ thìa xuống.

 -Sao nữa?_ Thấy cậu không ăn anh hỏi.

 -Ăn không quen miệng_ Cậu trả lời cộc lốc.

  Nhìn anh, thật khó chịu khi Chang Min Hee đang đứng kế lưng anh. Cô ta cứu mạng cậu, cậu rất biết ơn. Nhưng sao cô ta lại muốn hại EunJi vậy cô ta cũng là một kẻ xấu xa.

  Biết cậu đã ăn quen đồ EunJi làm. Nhưng không thể để cậu bỏ bữa.

 -Lúc trước cô ta xin nghỉ gần 1 tháng em vẫn ăn đủ đấy thôi. Ăn đi!

 -Không!_ Cậu cãi bướng. Nhìn cái mặt lạnh của anh ai mà ăn cho nổi.

 -Quản gia Choi. Đuổi việc người làm bữa trưa hôm nay cho tôi_ Giọng anh lạnh lùng không ngước nhìn cậu.

 Cái gì? Anh vừa bảo sao? Đuổi việc.

 -Còn không mau đuổi cô ta đi!_ JH nói lớn.

  Leng keng….

 Tiếng bát dĩa chạm nhau. Junhyung nhìn em trai. Cậu không nói gì chỉ lẳng lặng đút từng thìa cơm vào miệng. Nhìn cậu khó khăn nuốt từng thìa vào miệng mà không khỏi đau lòng.

 -…

 Bữa trưa kết thúc. Junhyung sau khi lệnh cho người canh chặt cửa không để cậu chạy ra khỏi nhà thì cũng bỏ lên phòng.

 Mặc dù muốn lên phòng lắm nhưng nhìn anh của cậu hiện tại chỉ thấy ghét nhất quyết ngồi ở phòng khách xem tivi.

 Cộc.. cộc

 Cửa phòng Junhyung để hé. Đang làm việc thì nghe tiếng gõ cửa. Biết không phải Yoseob nên cũng chẳng thèm để ý.

 -Vào đi!

 -Thiếu gia. Quản gia kêu tôi đem đồ uống đến cho cậu_ MinHee dè dặt nói

 -Để đó rồi mau biến đi!

 -D…dạ!_ Cô vụng về đặt li nước ép lên bàn làm việc của anh. Quay đầu bước ra ngoài nhưng đi đến cửa thì dừng lại.

 -Gì nữa?_ Biết người kia muốn nói gì đó anh khó chịu hỏi.

 -Thiếu gia… chuyện…chuyện tối hôm đó_ Suy nghĩ mãi cũng quyết định nói. Khuôn mặt đỏ bừng lên. Dù sao cô cũng muốn biết biểu hiện của anh.

 Nhíu mày ngước nhìn kẻ đang đứng gần cửa ra vào. Nhếch miệng cười miệt thị.

 -Thì sao?

  Hơi bất ngờ trước câu hỏi của anh và thái độ lạnh tanh coi như chưa từng có chuyện gì đó.

 -Ko…ko có gì ạ!_ Lúng túng Chan Min Hee nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài.

   …

  Xoảng… xoảng…

 Mạnh tay ném mấy thứ vật dụng xuống. Chang Min Hee khuôn mặt đỏ bừng tức giận khác hoàn toàn với vẻ mặt khi đối diện với Junhyung ban nãy.

 Liếc nhìn mấy cô giúp việc khác cách mình một đoạn khá xa. Mấy người họ đang túm tụm lại thì thầm to nhỏ cái gì đó.

 -Nhìn gì?_ Một chút kính ngữ trong lời nói cũng không có, ả quắc mắt nhìn những người tại đó.

 -Dù gì chúng tôi cũng hơn tuổi cô đó!_ Một người trong số đó nói.

 -Thì sao?

 -Cô…

 Chị gái nhiều tuổi nhất trong nhóm giúp việc tức giận định lên tiếng quát mắng trước thái độ của cô thì bị một cô gái kéo lại.

 -Unnie, Nói với cô ta cũng chỉ vô ích. Cô ta chính là kẻ đã hại em mang tiếng ăn cắp đồ của đại thiếu gia đó!_ Đúng vậy, người này không ai khác chính là JinJi.

 -Sao?_ Tất cả mọi người trong đó hết sức ngạc nhiên trước câu nói đó riêng một người mà ai cũng biết.

 -Bởi hôm đó chỉ có cô ta là người duy nhất vào phòng của em. Ban đầu cũng chỉ là nghi ngờ nhưng sau sự việc thiếu gia Yoseob nói cô ta ngáng chân EunJi unnie thì em đã biết cô ta là kẻ gây ra tất cả mọi chuyện_ JinJi khẳng định một cách chắc nịch.

 -Là thật sao?_ Mọi người quả thực không thể tin nổi mà thốt lên.

 Không trả lời chỉ là quắc mắt nhìn con người tưởng chừng vô tội đang đứng trước mặt.

 Bờ môi mỏng nhếch lên nụ cười nham hiểm. Tiến lại gần những kẻ mà bản thân cho là ngu ngốc.

 -Đúng vậy. Là tôi làm hết đó!_ Đáy mắt hiện lên tia diễu cợt.

………

 Tháo gọng kính xuống ngả lưng ra sau ghế. Anh quả thực không quen với việc suốt ngày nhìn Yoseob im lặng không nói một lời nào với mình chút nào.

 Ngước nhìn đồng hồ. 3.00 pm… 

 Thở dài, tại sao cậu lại cứng đầu như vậy. Tại sao cậu lại thân thiết gần gũi với người con trai khác như thế? Không phải đã hứa sẽ chỉ ở bên cạnh anh mãi sao?

 Tâm trạng phức tạp dẫn đến việc phân định mọi việc trở lên khó khăn hơn. Đứng dậy bước ra khỏi phòng. Anh muốn biết cậu đang làm gì???

….

 -Cô quả thực quá nham hiểm. Chúng tôi sẽ nói với quản gia và thiếu gia!_ Người chị lớn tuổi nhất trong đó nói. Toan bước đi tìm quản gia.

 -Đi đi. Các người nghĩ đại thiếu gia sẽ tin? Không có chứng cớ thì ngay cả tiểu thiếu gia Yoseob đáng yêu của mấy người có nói gì thì cũng vô dụng thôi!Đừng quên tôi đã cứu mạng cậu ấy. Haha

 Không chút sợ hãi. Chang Min Hee điềm đạm nói sau cùng là nở nụ cười khinh miệt.

 -Cô…_ Những người có mặt tại đó tức mà không nói được gì.

 Cộc…cộc…

 Tiếng bước chân phát ra rất gần. Tất cả mọi người đều quay qua nhìn nơi phát ra tiếng động.

 Sau bức tường ngăn cách giữ nhà bếp và phòng khách. Yoseob từ từ bước ra. Đôi mắt ẩn chứa sự tức giận. Chỉ vì muốn vào bếp lấy nước uống mà vô tình nghe được cuộc nói chuyện này đây.

 -Thiếu… thiếu gia_ Tất cả mọi người cùng lên tiếng. Trong đó có một giọng nói hốt hoảng tột độ.

 -Đáng ghét!_ Tức giận trước những sự thật mình vừa nghe được. Yoseob không kiềm chế được mà ném chiếc cốc thủy tinh trên tay mình về phía cô nàng nham hiểm Chang Min Hee.

 Á! Xoảng… tách

 Tiếng người con gái kêu lên sau đó là âm thanh vỡ vụn của chiếc cốc thủy tinh khi chạm đất.

 -Ơ!_ Yoseob giật mình trước việc mình gây ra. 

 Nhìn MinHee đang ngồi bệt xuống đất ôm chán mình. Những vệt máu ứ ra. Toan chạy đến đỡ cô xin lỗi nhưng nghĩ đến việc xấu cô làm thì cậu lại đứng im…

 -Chuyện gì vậy?_ Junhyung hốt hoảng chạy vào bếp. Ra khỏi phòng không thấy cậu đâu. Chợt nghe thấy tiếng đổ vỡ trong bếp thì lo lắng chạy vội vào xem.

 Thấy cậu đang đứng hình một chỗ không phản ứng gì Junhyung đi tới.

 -Em không sao chứ? Có bị thương không? (au: Đồ ngốc!)

 Nhìn anh, không phản ứng cậu lại quay qua nhìn con người đang bị thương kia.

 Thấy Junhyung có vẻ không để ý đến mình mà chỉ quan tâm đến em trai. Khuôn mặt Chang Min Hee lập túc thay đổi khuôn mặt dần chuyển sang ủy khuất.

 -Tiểu thiếu gia. Tôi có gì sai …mà cậu lại làm vậy với tôi chứ?_ Cô nói giọng nghẹn ngào.

  Thấy vậy lập tức đám giúp việc sững sờ trước thái độ thay đổi đến chóng vánh này.

 Nghe vậy Junhyung mới khó hiểu ngước đầu lên nhìn. Khuôn mặt vẫn lạnh tanh không phản ứng nhưng đôi mắt có chút biến đổi.

 -Chuyện gì xảy ra vậy?_ Nhìn đám giúp việc hỏi.

 -Dạ! Là Tiểu thiếu gia ném li thủy tình vào cô ta! Nhưng…_ JinJi đứng ra nói kế tiếp định biện hộ cho việc làm của cậu thì…

 -Có đúng vậy không?_ Junhyung ngắt lời quay qua nhìn cậu. cho dù cậu làm hay không nhưng chỉ cần cậu nói không phải thì nhất định anh sẽ cho là cậu nói đúng.

  Nhìn anh… cậu thành thật gật đầu

 -Xin lỗi… nhưng ai bảo cô ta hại EunJi nuna bị đuổi việc, vu cho JinJi nuna tội ăn cắp chứ?_ Cậu thành thật xin lỗi nhưng câu nói sau cùng lại nói lên sự phẫn nộ của mình.

  Không nói. Junhyung quay qua nhìn Min Hee. Đôi mắt lộ rõ sự hoài nghi cùng dò xét.

 -Không có… họ vụ khống tôi. T… tôi không làm mà… hưc…huhu_ Nhanh chóng biện hộ đôi mắt bắt đầu lăn dài nhưng giọt nước mắt nhơ nhuốc.

 -Đại thiếu gia. Là cô ta…

 -Tôi không hỏi cô!_ Một cô gái giúp việc không chịu nổi liền lên tiếng nói thì lập tức bị anh chặn họng.

 -Đáng ghét… chính cô vừa nãy đã thừa nhận sao giờ lại nói vậy?_ Yoseob không thể tin lời nói cô ta vừa nói. Uất quá định chạy đến đánh cho nhỏ đó một trận.

 -Seobie em thôi đi!_ Kéo cậu quay lại, Junhyung tức giận quát lớn

 -Bỏ ra. Hyungie không tin chứ gì. Bỏ ra.

 Bặt

 Nhìn ánh mắt của anh cậu cũng đoán được rồi. Đẩy mạnh anh không cố ý mà làm anh ngã nhào xuống đất.

 -Ơ!

 -Seobie. Em còn chưa chịu nhận sai?_ Tức giận vì bị cậu xô ngã Junhyung gắt lên nói lớn với cậu.

 Nhìn anh bằng ánh mắt cương quyết. Vậy đấy, Một Yong Junhyung từ nhỏ luôn yêu thương, chăm sóc chiều chuộng em trai hết mực nay chỉ vì sự xuất hiện của một cô gái mà ngang nhiên to tiếng, trách mắng thậm trí là nhốt cậu…

 -Không sai sao phải xin lỗi?_ Không như bình thường chút nào. Cậu ngang nhiên trả lời anh một cách hờ hững và dĩ nhiên điều đó càng làm Junhyung tức giận hơn 

 Nhìn cậu. Thái độ này là gì đây? Ánh mắt đầy thách thức, ngang ngược này là sao?

 Cười nhạt trong lòng. Em trai ngoan của anh quả nhiên thay đổi rồi. So với vài ngày trước thì đó thực sự là một sự thay đổi bất ngờ.

 Yoseob – Đứa em trai ngoan của anh nay lại dám cãi lại lời của anh không những vậy mà còn nói ghét anh nữa cơ đấy.

 -Em nói gì? Nói lại lần nữa coi.

 Bặm môi nhìn anh. Quyết định nói lại lần nữa và còn nói thêm.

 -Không sai sao phải xin lỗi?... Hyungie cũng vậy giờ luôn đứng về phía cô ta, hyungie cũng đáng ghét như cô ta nữa.

 -Hyung đáng ghét???_ Cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh đáng sợ.

 -Đu…huh_ Đang định nói lại thì điện thoại trong túi quần cậu rung lên.

 Mở máy

 -DooJoon hyung!_ Ngạc nhiên khi thấy DJ gọi trong khi số lại là của Kiwang.

 -…

 -… Nae! Vậy…

 Bặt

 Điện thoại của cậu bất ngờ bị giật lấy.

 -Hyungie, trả lại đây!_ Thì ra là anh, nhảy đến cố với tới tay anh để đòi lại điện thoại của mình.

 -Giờ tôi và Seobie bận! Khi khác_ Sự nhẫn nhịn của anh đã bị vùi lấp khi nghe cậu gọi tên bạn mình. Nhìn cậu_ Về phòng!_ Nói đoạn mạnh bạo xiết chặt cổ tay cậu kéo đi.

 -Bỏ ra. Không thích. Hyungie bỏ ra_ Cậu nói, mắt giờ đã ngấn lệ, anh làm cậu đau. Đau… đau lắm. tim cậu giờ rất đau.

 Mọi người nhìn theo câu mà xót xa. Quắc mắt nhìn Chang Min Hee đang nở nụ cười đắc thắng. Nhỏ ta được đại thiếu gia tin tưởng như vậy thì ai còn có thể chứ? Cho dù họ có nói gì cũng vô ích. Bất ngờ…

 Bốp… bịch….

 Tiếng va đập mạnh phát ra từ phía hai vị thiếu gia. Tất cả mọi người quay qua nhìn.

 Thân ảnh nhỏ bé ngã xuống, đôi mắt ngập lệ dần khép lại sau cùng là bất động trên nền đất lạnh. Trên chán cậu… chất dịch lỏng màu đỏ tươi dính bết vào mái đầu bạch kim.

 Junhyung hoảng hốt. Tay vẫn đang nắm chặt một tay cậu. Đôi mắt chợn chừng mở lớn dần hiện lên sự hoảng sợ tột cùng…

 Seobie!!!

 ……….

  Au: Trong thời gian tới. au sẽ phải vắng mặt một thời gian để chuẩn bị ôn thi học kì nên sẽ không thể up chuyện lên Wattpad đều theo tuần được. Hy vọng mọi người hiểu và thông cảm cho au. Kamsa (cúi đầu 90*)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro