Chap 9: Giận!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Au: Phải hết tuần này au mới thi xong. Nhân hai ngày nghỉ này tranh thủ up một chap ngắn lên để giải tỏa áp lực thi cử chút ít.

    Phần lớn. chap này ít có đối thoại. chủ yếu là xây dựng tâm trạng, mạch cảm xúc của cái couple này thui. 

    Áp lực thi cử quá lớn nên không biết chap ngắn này có hay không nữa. Nếu ko hay thì cũng đừng ném đá quá tay. Còn hay thì like + cm (tham quá) cho au để kết thúc kì thi au lấy hứng ra chap mới nha! Kamsa ^^!!!

....................................

...........................................................

Chỉ vì không kiềm chế được sự tức giận trong lòng khi người gọi cho cậu là DooJoon. Junhyung mạnh tay kéo cậu trở về phòng. Nhưng anh không ngờ chỉ vì mạnh tay kéo cậu gần mình hơn mà sơ ý làm cậu ngã mạnh về phía trước, đứa trẻ trơn trượt trước nền nhà không điều chỉnh được mà ngã nhào về phía trước.

 Khi đó, cách anh và cậu chỉ một bước chân. Bức tượng điêu khắc lớn dựng nơi đó. Điểm đặc biệt là ở trên bức tượng được khắc những đường vân nhọn trên người. 

 Chính vì vậy mà Yoseob ngã nhào về phía trước, chán bị đập mạnh vào những thanh nhọn đó.

 -Seobie…_ Anh run rẩy ngồi xuống lay lay người cậu.

 -…

 -Seobie…_ Ôm chặt cậu trong lòng, anh tiếp tục gọi mong cậu sẽ mở mắt.

 -…

 -Thiếu gia_ Đám người hầu chạy tới. nhìn cảnh tượng trước mặt hốt hoảng nói.

  -Sao còn đứng đó. Mau gọi cấp cứu. NHANH!_ Junhyung gần như gào lên. Mất hết bình tĩnh. Cánh tay anh run rẩy ôm chặt lấy thân thể đang nằm bất động._ Seobie! 

  Chỉ 10’ sau. Yoseob đã được đưa vào bệnh viện. Junhyung và quản gia thì ngồi trước phòng kiểm tra chờ đợi.

  Quản gia Choi cả ngày hôm nay bận giúp chủ tịch một số việc nên vắng mặt ở nhà. Ông cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này.

 Chủ tịch hiện tại đang ở nước ngoài. Nếu về nước thì phải mất ít nhất 5h đồng hồ lên máy bay về nước. nhưng với tình hình hiện tại có lẽ không lên báo sẽ tốt hơn.

 Cánh cửa trắng đã mở, vị bác sĩ mặc áo blu trắng bước ra.

 -Thế nào? Em trai tôi không sao phải không?_ Thấy bác sĩ bước ra Junhyung vội chạy đến lay mạnh người ông hỏi.

 -Đại thiếu gia, người đừng quá lo lắng. Tiểu thiếu gia sẽ không có chuyện gì đâu!_ Quản gia thấy anh như vậy vội chấn tĩnh lại anh.

 -Nói đi chứ?_ Anh mặc kệ, tay vẫn giữ chặt vai vị bác sĩ.

 -Theo kiểm tra thì cậu ấy không có ảnh hưởng gì nghiêm trọng, không có dấu hiệu xuất hiện máu bầm bên trong não bộ….

 Nghe đến đây Junhyung cũng nhẹ nhõm phần nào.

 -Nhưng do đầu bị va chạm mạnh vào vật nhọn, vết thương khá sâu nên tốt nhất ở lại vài ngày để tránh sẽ có tình huống xấu xảy ra.

 -Là sao?_ Tim anh lại một lần nữa tưởng chừng như ngừng đập. lấy bình tĩnh đợi người đối diện trả lời.

 -Vì sức khỏe của tiểu thiếu gia vốn rất yếu nên tôi nghĩ nên kiểm tra kĩ càng thì tốt hơn. Nhưng khả năng xấu xảy ra là rất thấp. Cậu hãy yên tâm.

 -Vậy… nếu tình trạng xấu xảy ra thì sẽ ntn?_ Anh hỏi, một chút chi tiết nhỏ về cậu cũng không thể bỏ qua.

 Câu hỏi của anh thốt ra sau đó là tiếng thở dài não nề của vị bác sĩ. Nhìn anh trả lời.

 -Sẽ để lại di chứng như mất trí nhớ, tác động mạnh đến lão dẫn đến mất đi nhận thức… thậm trí là tác động đến trung tâm thần kinh làm mắt không còn nhìn được nữa.

 Rầm.

 Junhyung giường như đã chết. anh hoàn toàn bất động trước những lời nói đó. Chưa đầy 1’ sau, đôi chân không còn sức lực mà ngã quỵ xuống nền đất. Cậu mà xảy ra chuyện gì hỏi anh làm sao sống đây. 

 -Nhưng khả năng là rất thấp. Vậy nên cậu cũng đừng quá lo lắng. 18%.

 -Đúng vậy, cậu hãy bình tĩnh lại. Giờ vào thăm tiểu thiếu gia._ Quản gia Choi đi đến đỡ anh dậy mặc dù trong lòng ông cũng rất lo lắng.

  Không để ý nữa. Junhyung lê thân xác của mình trở về phòng bệnh của cậu.

 Đóng cánh cửa phòng rồi đi đến ngồi xuống ghế bên giường bệnh của cậu.

 Đứa em thiên thần của anh xinh đẹp dạng ngời sao giờ lại xanh xao, yếu ớt vậy nè? 

 Là tại anh. Tất cả là tại anh, chỉ vì sự ghen ghét của mình mà giận lây sang cậu. Chợt nhận ra từ lúc xảy ra chuyện anh chưa một lần hỏi cậu rõ ràng  cho rằng cậu yêu DJ mà tỏ ra lạnh lùng, tránh mặt cậu, thà tin người ngoài còn hơn tin cậu, bỏ mặc cậu không quan tâm. 

 Luôn tức giận vô cớ. Nhưng thực sự trong thâm tâm anh vẫn luôn tin những điều cậu nói, tin hết. chỉ vì lúc đó anh không thể điều khiển cảm xúc của mình, cứ thấy cậu là hình ảnh cậu và DJ đang ôm nhau lại hiện lên trong tâm trí.

 Xin lỗi em, Seobie. Hyung sai rồi!

 Nắm chặt tay cậu, đôi mắt tràn đầy đau khổ và hối hận.

 -Seobie, sao em chưa tỉnh?

 -Bác sĩ nói do tinh thần cậu ấy không được ổn định cộng với va chạm mạnh nên muộn nhất là hai ngày sau sẽ tỉnh_ Quản gia đã vào từ lúc nào, nghe anh hỏi ông cũng giải thích.

   Tinh thần không ổn định. Không phải lỗi này là do anh sao? Cười nhạt, vuốt ngược mái tóc cậu, nhìn cậu mà xót xa.

 -Ra ngoài đi. Đừng cho ai vào làm phiền_ Anh nói, đôi mắt vẫn chú mục vào cậu.

  Khẽ gập người cúi chào, quản gia Choi bước ra khỏi phòng. Nhưng trước khi thực sự ra khỏi phòng bệnh ông lại ngoái đầu lại nhìn hai con người đáng thương và ngốc nghếch đó.

 Ánh sáng đầu ngày len lỏi qua từng kẽ lá. Cơn gió nhẹ thổi qua cảnh cửa sổ vào trong căn phòng bệnh làm tấm rèm cửa bên trong nhẹ bay phất phơ trong làn gió nhẹ.

 Khẽ mở mắt. Đôi mắt đẹp nhưng buồn ngước nhìn mọi vật xung quanh. Trước mắt cậu chỉ độc mỗi một màu trắng xóa. Cái gì cũng trắng hết.

 Nhíu mày, khứu giác cậu có thể ngửi thấy cái mùi nồng của thuốc sát trùng và nhiều loại thuốc khác.

 Mệt mỏi, cậu đặt tay lên chán suy nghĩ gì đó thì vô tình cánh tay đụng phải băng gạc trên chán. Đưa tay chạm vào.

 Nhíu mày. Đau là thứ cảm giác cậu nhận được.

 Suy nghĩ. Một chút biểu cảm không hề xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp..

 Chống hai tay xuống nệm lấy sức ngồi dậy, ngả lừng về phía sau.

 -Seobie_ Tiếng nói gần gũi vang nhẹ bên tai. Cậu có thể cảm nhận tiếng gọi đó thốt ra đầy nỗi thống khổ và cũng chan chứa yêu thương như thế nào.

 Đôi mắt liếc nhìn nam nhân. Giờ cậu mới nhận ra anh đang ở cạnh mình và đã ở đây từ trước.

 Nhìn vào mắt cậu. Người có khả năng đoán được suy nghĩ của người khác như Junhyung giờ cũng không thể đoán được cậu đang nghĩ gì. Thứ duy nhất anh nhìn thấy trong mắt cậu chính là sự ngây ngô không chút hoài niệm. Điều đó làm anh cảm thấy sợ hãi tột cùng

 Junhyung liệu anh có thấy? Nơi tận cùng trong đôi mắt ấy chính là nỗi buồn sâu thẳm.

 -Seobie. E..em…có…nhớ…hyung?- Giọng anh như nghen lại, cố gắng nói ra những từ ngữ  một cách khó khăn nhất. Đưa tay mơn nhẹ lên gò má cậu.

 Junhyung vô cùng bất ngờ khi cánh tay của anh bị hất ra một cách không chút tiếc thương. Đôi mắt vô hồn nay tràn đây những cảm xúc hỗn độn, phức tạp. 

Hiển nhiên, câu nói đầu tiên cậu thốt ra cũng khiến anh cũng bất ngờ không kém.

 -Đi ra!_ Giọng nói yếu ớt nhưng đầy giận dữ.

 -Seobie…. Em…_ Đôi mắt anh mở lớn. Là cậu đang đuổi anh ư?

 -Seobie ghét hyungie nên giờ hyungie ra ngoài đi_ Cậu nhìn thẳng vào mắt anh nói.

 -Hyung…_ Không biết nói gì, chỉ biết giờ tim anh đau lắm.

 Nhận ra rằng bản thân đã ngu ngốc đẩy cậu ngày một ra xa. Tạo khoảng cách giữa anh và cậu ngày một lớn hơn. 

 Junhyung à? Giờ mới nhận ra liệu có còn kịp?

 -Hyung xin lỗi!_ Giờ biết nói gì đây ngoại trừ lời xin lỗi vô nghĩa này. Muốn nắm lấy tay cậu nhưng liệu có được?

 -Hyungie ra ngoài, ra đi! Mau ra đi!_ Cậu nói mà những giọt nước mắt yếu đuối lại rơi. 

 Cậu giận anh, giận lắm. Anh thật xấu xa, nói yêu thương bảo vệ cậu là đây sao? Nói dối, là nói dối hết.

 -Hyung…

  Giờ anh rất sợ, sợ cậu sẽ đẩy anh ra xa, sẽ tạo khoảng cách với anh. Sợ sẽ có một ngày, ngay cả với tức cách anh trai đứng ra để được ở bên cạnh cậu cũng không có cơ hội.

-Đừng nói gì nữa. Hyungie ra ngoài đ… đi ra!_ Cậu nói lớn, nhất quyết đuổi anh ra bằng được. đẩy anh ra khỏi mình.

 -Em sao vậy? Đau sao?_  Lo lắng chạy đến gần cậu khi thấy cậu đưa tay lên ôm lấy đầu lắc mạnh.

 -Hyungie tránh ra! Không thích. Đi đi_ Cậu nói, nước mắt đã rơi nay lại rơi nhiều hơn.

 Nhìn cậu như vậy anh đau lắm. anh không muốn đi khỏi đây nhưng nhớ lại lời nói của bác sĩ anh không còn cách nào khác ngoài lựa chọn dời khỏi.

 -Được, hyung ra!_ Anh nói, nhanh chóng quay đầu dời khỏi, bước chân đi sao nặng nề đến vậy.

 -…

  Cậu đã chịu ngồi im. Junhyung đứng ngoài cửa phòng nhìn nhìn thân ảnh nhỏ bé đang ngồi bó gối, khuôn mặt cúi gằm nơi góc phòng bệnh.

  Đáy mắt thống khổ đầy tiếc nuối mà đóng cánh cửa phòng lại.

 Cạch

 Tay vẫn giữ chốt cửa. Anh đứng đó. Có ai thấy không, nam nhân đang khóc. Giọt lệ hiếm hoi rơi trên nền đất lạnh buốt.

……………..

……………………

 Ba ngày trôi qua đối với Junhyung quả thực khó khăn. Cậu vẫn ngoan cố ở lại bệnh viện không chịu về nhà, Junhyung cũng không dám vào gặp cậu chỉ có thể âm thầm lặng lẽ nhìn cậu từ xa bên ngoài cánh cửa sổ. anh muốn đợi cậu nguôi giận.

 EunJi đã được sự cho phép của anh nên đã quay trở lại biệt thự làm việc. Nhưng trong khoảng thời gian này cô phải giữ nhiệm vụ chăm sóc cho Yoseob.

 Quản gia Choi vốn định báo cho bạn cậu, dù sao có họ đến thăm có lẽ cậu tinh thần sẽ tốt hơn. Junhyung cũng không có ý kiến gì nhưng ngược lại em trai anh lại từ chối. Đơn thuần chỉ gọi điện nói chuyện với mấy người và nói dối là sang Nhật với appa mình. 

 DJ mặc dù có chút hoài nghi nhưng nghe cậu nói vậy nên cũng thôi.

 Trong thời gian đó Junhyung cũng không đến trường. anh vùi đầu vào những dự án lớn của JOK, thời gian còn lại trong ngày là đến bệnh viện để quan sát cậu từ xa.

……….

 Trong bệnh viện có lẽ sắp trở thành nơi định cư của tiểu thiếu gia Yoseob rồi. Ở bệnh viện cậu vẫn nói chuyện vui vẻ với EunJi và quản gia, chỉ khi nào vô tình nhắc đến tên anh thì cậu lại im lặng, khuôn mặt xụ xuống.

 Cậu vẫn giận anh. Nhưng mà…. Cậu đâu có biết rằng. Mỗi đêm khi uống thuốc an thần để giấc ngủ dễ đến với cậu thì anh lại lặng lẽ bước vào ngồi kế giường bệnh nắm chặt đôi tay gầy mảnh khảnh, anh sợ cậu sẽ gặp ác mộng. 

 Yoseob ơi! Đã bao giờ cậu tự hỏi làm thế nào mình có thể ngủ ngon mà không hề gặp một cơn ác mộng khi “không có anh” bên cạnh.

 Trong khi đó, có một người gần như thức trắng mỗi đêm vì cậu.

 Cứ như vậy đấy. Chỉ đợi đến khi trời sáng thiên thần của anh sắp tỉnh giấc thì anh lại nhanh chóng dời khỏi để lại cho cậu một cảm giác nuối tiếc, ánh mắt khó hiểu nhìn cánh tay vẫn còn đâu đây hơi ấm quen thuộc…

  Lí do anh dời khỏi thì đơn giản lắm. là vì anh không có đủ can đảm để nhìn vào đôi mắt cậu.

  Đã gần một tháng cậu ở trong bệnh viện.

 Trong khi chờ đợi EunJi đem đồ ăn tới, cậu ngồi dựa lưng vào thành giường, đôi mắt vô định ra bên ngoài cửa sổ. Sâu trong đáy mắt cậu chính là sự nhớ nhung đến buồn bã.

 Sao anh không đến thăm cậu?

Hay anh giận cậu vì cậu đuổi anh đi?

Cậu không ngoan nên anh đã hết thương cậu?

Tự đặt ra những cậu hỏi ngu ngơ tự hỏi bản thân. Đưa tay lên lau giọt nước mắt không kìm nổi mà rơi khỏi khóe mắt.

 Cậu đã không còn giận anh nữa mà thay vào đó là cậu nhớ anh. Nhớ lắm. 

 Nhớ lúc cậu bệnh anh luôn thức trắng đêm chăm sóc cậu, tự tay bón từng thìa cháo cho cậu, nói những lời nói yêu thương, dỗ dành cậu uống thuốc, nhớ những lời xin lỗi của anh mỗi khi cậu giận mặc dù người sai toàn là cậu… Cậu muốn gặp anh, muốn anh ôm cậu vào lòng để cậu có thể khóc thật lớn, để cậu có thể nghe những lời nói dỗ dành, cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.

 Junhyung – Anh cậu đã đi đâu rồi?

 Khác với mọi hôm. 

 Theo đồng hồ sinh học báo thì giờ đã là 00:00 am. Mọi người giường như đã chìm vào giấc ngủ. Vậy mà trên giường bệnh cậu vẫn chưa chịu ngủ. Và cũng là hôm nay, bên ngoài cánh cửa sổ vắng bóng nam nhân anh tuấn đứng đó.

 Nằm trên giường, cậu đã lăn qua lăn lại trên giường đến cả trăm lần mà vẫn không ngủ được. Sao giờ cậu nhớ anh đến vậy. Cậu muốn gặp anh.

 Đứng dậy, chạy sang chiếc giường đối diện giường mình. Đưa tay lay lay cô gái đang ngủ.

 -Ưm!_ Có vẻ cô vẫn chưa tỉnh. 

 Lay lay

 -Ưm!_ Cơn buồn ngủ vẫn hành hạ lấy cô. Vô tình hất tay cậu khỏi vai mình.

  Vậy đấy. đến đây là đứa trẻ nhìn hết nổi rồi.

 -Oaoaoaoaoaoa…._ bức bối trong lòng, cậu khóc lớn.

 Rầm. EunJi giật mình tỉnh giấc ngã lăn xuống giường.

 -Tiểu thiếu gia… có chuyện gì vậy?_ bò dậy, EunJi lo lắng hỏi.

 Nhìn EunJi cậu không nói gì, chỉ là đang cố kìm tiếng nấc của mình nơi cổ họng.

 -Cậu đau ở đâu sao?

 (lắc lắc)

 -Cậu đói hả?

 (lắc đầu)

 -Hay là gặp ác mộng?

 (lắc đầu)

 EunJi nghệt mặt nhìn cậu. Đúng thật là với tính khí của tiểu thiếu gia nhà cô thì chỉ có đại thiếu gia – anh trai cậu mới có thể chịu nổi thôi.

 -Vậy cậu muốn gì?

 -Hưc…hức… Seobie… Seobie muốn về nhà… oaoaoa…!_ nói ra rồi lại khóc lớn.

EunJi nghe vậy không nén nổi vui mừng, vậy là thiếu gia nhà cô cũng chịu tha lỗi cho đại thiếu gia mà trở về nhà rồi. Nhưng sao lại đòi về vào lúc nửa đêm như thế này chứ?

 -Thiếu gia của tôi ơi! Giờ này đã muộn lắm rồi, đợi đến trời sáng tôi sẽ gọi tài xế đến đón cậu về nha!_ EunJi dỗ dành, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cậu

 -Hưc..không thích… Seobie muốn…muốn về luôn cơ!_ Cậu nói trong nước mắt_Seobie nhơ hyungie… Về luôn….hức… oaoaoa.._ Lại khóc lớn, không chừng cả cái bệnh viện này sẽ bị thức giấc vì tiếng khóc của cậu thôi.

 Biết mình không thể dỗ cậu nín khóc, thôi thì đành thuận theo ý cậu.

 -Được, tôi gọi taxi đưa cậu về! 

 Thay bỏ bộ đồ bệnh nhân xong xuôi, Yoseob tâm trạng có phần phấn khởi khi sắp được trở về ngôi nhà yêu dấu của mình.

 Cậu nhớ anh lắm, muốn gặp để xin lỗi anh mặc dù biết mình chẳng có lỗi gì. Giận thì giận nhưng cậu biết anh mình không cố ý làm bị thương cậu. Anh cũng rất lo lắng cho cậu mà.

 Xuống taxi. Giờ cậu và EunJi đang đứng trước cổng lớn biệt thự Yong gia.

 Không muốn mọi người trong biệt thự vì mình mà thức giấc nên Yoseob cậu đã dặn EunJi chỉ cần gọi quản gia ra mở cửa cho hai người vào nhà là được.

 Bước vào nhà. Yoseob dặn quản gia và EunJi đi ngủ luôn rồi cũng tự trở về phòng. 

 Bước đi gấp rút nhưng tuyệt nhiên không để phát ra một tiếng động nhỏ nhất. Cậu nhớ anh lắm.

 Hơi khó hiểu khi cửa phòng anh và cậu không đóng, chỉ khép hờ.

 Đẩy nhẹ cánh cửa, cậu bước vào.

 Trong căn phòng rộng bị bóng tối bao phủ toàn bộ, cậu chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh mờ nhạt của những đồ vật lớn trong căn phòng qua ánh sáng heo hút của ánh trăng rọi vào từ bên ngoài cửa sổ…

 Nheo mắt. Cậu thấy có gì đó chuyển động trong bóng tối… Nheo mắt cố gắng nhìn cho thật rõ…. 

 …

 ..

 Trời ơi. Cậu không nhìn nhầm chứ?... Trong bóng tối, hai khối thân thể đang đứng dựa tường,  xác thịt hai người dán chặt vào nhau chuyển động nhẹ…

 Đôi mắt mở to hết sức. Cánh tay cậu run rẩy bật công tắc đèn gần đó.

 Phập

 Ánh đèn giờ chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Giờ thì cậu nhìn rõ rồi. Cậu không nhìn nhầm…

 Người anh trai yêu dấu của cậu đáng ôm hôn một cô gái, lửa thân thể bên trên đã được lột bỏ để lộ những đường cong gợi cảm nhất. chiếc áo trên người anh cũng bị tháo bung hết khuy. Và cô gái đang ôm hôn anh không ai khác lại chính là  “ân nhân” của cậu Chang Min Hee.

 Đúng vậy. Là Chang Min Hee.

 Chang Min Hee. Chang Min Hee. (au: Muốn cầm dao phi chết con nhỏ này quá!!! >o<)

……………………………

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro