Chap 10: Lời yêu!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

au: Chap này au không có tự tin cho lắm. nhưng thôi, post lên để các red cho ý kiến. 

     Có lẽ sự việc trong fic diễn ra sẽ không như mong đợi của mn đâu. hixhix T_T.

...............................................

.............................................................

 Cậu không ngủ được. thức trắng cả đêm chỉ vì nhớ anh. Đòi bằng được EunJi để có thể trở về nói lời xin lỗi và lại được ở bên cạnh anh. Nhưng điều cậu làm là để nhận được cái kết quả này đây ư?

 Đáy mắt dần hiện rõ tia căm hận. Chân tay run rẩy không còn sức để mà có thể đứng vững nữa. Đôi môi mấp máy không nói lên lời.

 Về phía hai người kia.

 Junhyung khuôn mặt đỏ gay, anh đang trong tình trạng nửa say nửa tỉnh

 Mắt nhíu lại khi bị ánh đèn chiếu rọi vào mắt.

 Đưa mắt ra nhìn người đang đứng ở cửa phòng. Cho dù có say cỡ nào đi nữa thì cũng sẽ tỉnh.

 Đôi mắt lạnh giờ thần sắc thay đổi tột độ khi nhận ra người đó chính là cậu – em trai anh.

 Sao lại là Yoseob? Cậu về vào nửa đêm sao?

 Nhìn cậu. Cậu im lặng, mặc cho hai hàng nước mắt vẫn không ngừng chảy dài hai bên gò má.

 Bây giờ Junhyung đã thực sự định hình được hiện tại đang diễn ra. 

 Nhìn nữ nhân đang đứng cạnh mình rồi quay qua nhìn cậu..

 Bịch.

 Thân ảnh nhỏ yếu ớt ngã xuống nền đất. Bất tỉnh

 Không thèm để ý đến nữ nhân bên cạnh Junhyung hốt hoảng chạy đến chỗ cậu.

 …………..

 Khẽ mở rèm mi mắt tỉnh dậy, nhận thấy mình đang ở trong căn phòng quen thuộc.

 Ngồi phắt dậy, đập vào mắt là khuôn mắt nam nhân đang ngồi bên cạnh giường chăm chú nhìn cậu.

 -Seobie.

 -Hyungie ra ngoài đi!_ Mặc anh đang gọi, cậu hằn giọng đuổi anh ra ngoài.

 -Hyung..hyung không cố ý!.... xin lỗi em…_ Anh nhỏ giọng, giờ thật không còn mặt mũi nào để nhìn cậu nữa.

 -Hưc… không muốn nghe…hyungie nói dối… không thương, không giữ lời hứa… hức.._ Cậu bắt đầu khóc nấc lên, miệng hét lớn.

 -Không…hyung không có!_ Anh nhanh chóng lên tiếng phản đối lời nói đó. Nhưng biết làm sao đây khi anh vô tình  để cậu nhìn thấy những hình ảnh bẩn thỉu đó.

-Bỏ ra…bỏ ra… Không thích…không muốn…._ Cậu vùng vẫy cố thoát khỏi cánh tay anh đang nắm lấy tay cậu.

 -Seobie._ Giọng nói khẩn thiết gọi tên cậu. Cố gắng giữ chặt tay đứa trẻ đang vùng vẫy khỏi mình.

 -Hức…bỏ…bỏ ra…huh…_ Đang kháng cự lại anh, nhưng sức lực bản thân quá yếu công với cú shock vừa rồi khiến mất hết khả năng kháng cự. Chút sức lực cuối cùng cũng bị hút cạn, một lần nữa cậu ngất đi và ngã vào lòng nam nhân ấm áp. 

 Cảm giác an toàn vẫn không hề thay đổi. nhưng sao anh làm vậy? Cậu có thể cảm thấy cánh tay anh xiết chặt cậu thế nào. Trước khi hoàn toàn chìm vào trạng thái bất tỉnh, đôi tai cậu vẫn nghe, nghe rất rõ câu nói của anh.

 -Xin lỗi em, thiên thần nhỏ.

  Mở mắt tỉnh dậy lần hai. Cậu vẫn trong tình trạng mất hết sức lực mà nằm trên chiếc giường quen thuộc.

 Nhìn sang cánh tay phải, anh vẫn đang nắm chặt tay cậu. đôi mắt nhìn xa xăm ra bên ngoài cửa sổ không hề biết cậu đã tỉnh.

 Không gạt tay anh ra, cũng không ngồi dậy cậu vẫn cứ nằm yên như vậy chỉ để cho nước mắt trên khóe mắt cứ lặng lẽ tuôn rơi

  Cảm giác được cánh tay câu đang run lên từng hồi. Junhyung lúc này mới bừng tỉnh quay qua nhìn cậu.

 Xót xa khi thấy cậu chỉ lặng thinh mà khóc, nhưng biết nói gì đây khi anh đã vô tình làm tổn thương cậu quá nhiều. Ngay cả lời hứa sẽ mãi yêu thương cậu, bảo vệ cậu anh gần như cũng đã phá bỏ.

 -Tại sao vậy? Là hyungie yêu cô ta sao?

 -Không

 -Vậy thì là tại sao? Nếu muốn hyungie có thể nói mà. Dù gì hyungie cũng cần phải có hạnh phúc riêng cho bản thân mình chứ. Đâu thể chăm sóc đứa em trai này mãi được_ Cậu nói, nước mắt bỗng nhiên cũng ngừng chảy.

 -Không có! Là vì…._ Nói đến đây Junhyung lặng thinh khi nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm qua.

……………FB………….

………………………………………..

 Đã hai tuần Junhyung giường như đã phải sống một cuộc sống không có cậu bên cạnh. Lúc nào cũng chỉ biết im lặng đứng bên ngoài cửa sổ nhìn thân ảnh nhỏ bé trong căn phòng bệnh như một thằng khùng.

 Anh nhớ cậu lắm.

 Nhớ tiếng nói trong vắt của cậu khi ở bên cạnh anh. Nhớ ánh mắt to tròn long lanh khi cậu nhìn anh và nhớ ….nụ cười tỏa nắng của cậu luôn dành cho anh . Nụ cười mà anh đã tự nhủ rẳng sẽ mãi là của riêng anh và anh sẽ giữ mãi nụ cười đó. 

 Nhưng sự thật thì sao đây…

 Anh đã không làm được

 Đêm nay, thường thì giờ này anh đã có mặt ở bệnh viện đợi cậu ngủ. nhưng thay vì thế anh lại lái xe đến bar, thả hồn mình vào những âm thanh xập xình, ồn ào, náo động.

 Ngồi vào một góc khuất nào đó, thả cho tâm tư mình vào men say của những li rượu nhiều màu sắc.

 Anh uống. Uống rất nhiều.

 Rồi mặc cho sống chết, Junhyung ở trong tình trạng xay xỉn lái xe trở về nhà.

 Lảo đảo bước từng bước chân về phòng. Không thèm đóng cửa, anh giường như đã gục xuống nền đất lạnh.

 Cạch.

 Tiếng bước chân ngày một rõ. Chỉ trong ít phút, thân ảnh cao gầy đã đứng trước mặt Junhyung.

 -Thiếu gia 

 Thanh âm mơ hồ. Junhyung trong cơn say điên đảo bất lực không phân biệt được đó là ai.

 Mơ màng gượng sức ngồi dậy.

 -Thiếu gia

 “Hyungie”

 Là cậu đang gọi anh ư?

 Cánh tay nữ nhân nhẹ nhàng dìu anh đứng dậy.

 Thân thể nam nhân lặng trịch tựa lưng vào tường.

 Thấy anh không tự nhận thức được thực tại đang xảy ra chuyện gì. Nở nụ cười nửa miệng mạnh bảo đi đến ôm lấy thân thể đầy hơi thở nam tính.

 -Em yêu anh… ….hyungie_ Hơi thở nữ nhân phả vào cổ anh đầy gợi tình.

 Nhìn ả mỉm cười.

 Là “seobie” nói yêu anh. 

 Đẩy mạnh “cậu” vào tường anh cắn mút đôi môi ấy.

 Bên dưới, cánh tay ả nắm lấy tay anh đặt vào nơi nhạy cảm nhất trên khuôn ngực của mình, cánh tay còn lại nhẹ nhàng tháo từng cúc áo anh một cách điêu luyện, giường như đã quá thuần thục với việc này.

 -A

 Nụ hôn cuồng dã, làm chảy cả máu miệng nữ nhân khiến ả rên khẽ. Cánh tay vô thức tháo hai sợ dây nhỏ vướng víu trên bờ vai ả dần tuột xuống.

 Phập

…………….End FB………………

………….

-Sao hyungie lại im lặng? Không giống với hyung thường ngày chút nào.

-Hyung…_ Giờ nói gì đây. Liệu anh có thể nói với cậu rằng anh nhớ cậu, yêu cậu uống quá nhiều mà nhìn nhầm cậu và cô ta không?

 Không biết giả thích thế nào nữa, anh gần như cúi gằm mặt xuống đất không dám nhìn thẳng mặt cậu.

 -Từ khi nào hyungie lại trở lên nhút nhát như vậy?_ Giọng cậu nhẹ bẵng đầy xót xa.

 -…

 -Không thể nói lí do? Chỉ vỏn vẹn hai từ “xin lỗi”. hyungie vốn đâu có lỗi..

 -…

 -Là lỗi của Seobie. Vì Seobie quá yếu đuối, nhút nhát… cố chấp ràng buộc hyungie chỉ quan tâm, yêu thương đứa em trai này…. 

 -…_ Nhìn cậu. Cậu định nói gì tiếp theo đây.

 -Giờ thì không cần nữa. Hyungie hãy sống vui vẻ, làm những điều mình muốn và…  yêu người con gái hyung yêu….Còn Seobie… seobie..đã…_ Nói đến đây, tim như thắt lại. Đau lắm

 -Thôi đi!_ Junhyung nãy giờ im lặng nay hét lớn. 

 Thà để cậu quát mắng, đánh đập anh còn hơn là để anh nghe những lời nói ấy từ miệng cậu thốt ra.

 Anh yêu cậu. Anh tồn tại cũng chỉ vì cậu. Cậu là cuộc sống của anh. 

 Điều đó không gì có thể thay đổi.

 -Seobie đã có appa, quản gia và các nuna nữa…chăm sóc Seobie_ Cậu vẫn cố chấp nói hết câu. 

 Ngước lên nhìn anh, cậu cười nhẹ. Nhưng ẩn sâu trong nụ cười đó lại là nụ cười đầy bi ai, đau khổ chất chứa.

 Đau… Đau quá! Từng lời nói của cậu tựa như ngàn mũi dao đâm thẳng vào tim Junhyung. 

 Không còn kìm nén được nữa anh gần như đứng thẳng người. Hai tay giữ chặt bả vai cậu.

 -Em muốn hyung vui vẻ, hạnh phúc, làm những gì mình thích sao?_ Anh mắt quyết liệt nhìn cậu.

 Gật nhẹ đầu. Cố để cho nước mắt không rơi.

 -Nhưng hyung sẽ không bao giờ có được những điều em nói nếu…nếu không có em…._ anh nói lớn. nhưng sao cuối câu nói lại nghẹn ngào đến vậy.

 -…

  Cố gắng lấy lại nhịp thở đều đặn anh nói tiếp.

 -Nghe cho rõ đây. Từ trước đến nay hyung chưa bao giờ coi em là em trai của mình dù chỉ một giây…

 -Sao cơ?_ Cậu ngốc nghếch hỏi. 

 Anh không coi cậu là em trai sao? Tại sao? Vậy vì lí do gì anh lại luôn bên cạnh yêu thương, bảo vệ cậu hết mình như vậy? Không lẽ chỉ làm theo đúng lẽ của một người anh trai thôi sao?

 Yong  Yo Seob thật ngốc.

-Mà tình cảm hyung đối với em còn lớn hơn thế! Seobie… hyung… hyung yêu em_ Anh nói. Thật khó khăn khi nói ra lời yêu mà đối tượng không ai khác lại chính là đứa em trai cùng mang trong mình một dòng máu. Thật đặc biệt.

 Mọi sự kìm nén của 13 năm qua cuối cùng cũng trở nên vô nghĩa khi anh nói ra câu nói này.

 Liệu đó có phải là sai lầm khi anh nói ra tình cảm của mình dành cho cậu.

 Sẽ thế nào khi cậu từ chối và tránh lé anh đây?

 Vậy thì thà để anh chết còn hơn.

Nhưng anh không hối hận. Không hối hận vì đã yêu em trai của mình càng không hối hận khi nói ra lời yêu.

 Dù cậu có nhìn anh bằng ánh mắt nào đi nữa thì anh vẫn sẽ chấp nhận. Ít ra anh cũng đủ dũng cảm đối diện với tình yêu của mình dành cho cậu.

 Nhìn cậu chờ đợi câu trả lời. Phàn ứng của cậu sẽ thế nào khi nói ra câu nói đó

 -Hyungie đ… đùa em sao? Đừng đùa kiều đó! K.. không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại chút nào….La..làm sao?...._ Yoseob thực sự không tin vào tai mình nữa. Có khi nào do cậu ảo tưởng nghe nhầm không?

 -Không… đó là là sự thật. Đêm qua cũng vậy…. chỉ vì uống say mà khi cô ta bước vào phòng hyung đã nhầm tưởng người đó là em Seobie à!_ Anh nói. 

 Quả thực không muốn nhắc lại chuyện đó nhưng hơn gì hết anh muốn cậu hiểu rõ tình cảm của mình dành cho cậu.

-Nhưng làm sao có thể… chúng ta… chúng ta là anh em mà hyungie._ Cậu lắc mạnh người anh, nước mắt lã chã rơi.

 Ôm chặt lấy cậu. Anh lắc mạnh đầu. Cảm xúc giờ không theo quỹ đạo của nó nữa mà ồ ạt trào dâng.

 -Hyung mặc kệ. chỉ biết là hyung yêu em. Seobie…em…

 Hấp

 Chưa nói hết câu, anh đã bị cậu đẩy mạnh người ra

 -Cho dù là vậy. nhưng đối với em…. Hyungie…mãi mãi…chỉ là…anh trai_ Cậu khó khăn nói ra câu cuối.

 -…

 Chỉ một câu nói nhưng lại khiến cho tim ai đó vỡ tung thành ngàn mảnh. 

 Không đâu, chủ nhân của câu nói đó cũng đau nhiều lắm.

 Nhìn cậu, anh không nói gì thêm nữa. Bản thân ngay từ đầu cũng đã đoán ra câu trả lời của cậu. Đã chuẩn bị trước từ lâu những vẫn không thể ngờ lại đau đến vậy.

 Đáng ghét

 Tim anh giường như đã chết vì câu nói ấy.

 -Em muốn được yên tĩnh!_ Cậu nhẹ giọng, không dám nhìn thẳng mặt anh.

 Nghe cậu nói vậy. Junhyung nhẹ nhàng đứng dậy, nở nụ cười cay đắng. Khuôn mặt không chút biểu cảm từ từ dời khỏi phòng.

 Cạch

 Cánh cửa phòng đóng lại

 Junhyung mất hết sức lực ngồi bịch xuống đất, lưng tựa vào cánh cửa phòng.

 Khuôn mặt lại trở về sự lạnh lùng vốn có của nó. Đôi mày kiếm sắc nét, đôi mắt lạnh đến rợn người.

 Vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng như thế nhưng sao đôi mắt lạnh như băng đá ngàn năm nay bỗng nhỏ lệ.

 Lau vội nước mắt trên mặt.

 Anh không thể dễ dàng rơi lệ như thế. Bản thân biết sẽ còn nhiều chuyện xảy ra giữa anh và cậu, đặc biệt là quãng thời gian sắp tới. Vì vậy anh không thể khóc, nếu không đến lúc đó anh sẽ gục ngã mất?

 Đứng dậy, toan lái xe ra khỏi nhà nhưng khi đi qua phòng khách thì….

 -Thiếu gia!_ Tiếng gọi của nữ nhân cất lên

 Là Chang Min Hee (au: nham hiểm, thâm độc, xảo trá, dối người, cay nghiệt….)

  Giờ mới chỉ là 5:00 am. Mọi người trong biệt thự lúc này ai cũng đang say giấc trong chiếc mền ấm áp.

 Sau chuyện đêm qua, Junhyung cũng không mấy ngạc nhiên khi thấy ả vẫn cố thức để đợi anh.

 -Gì?_ Không nhìn ả. Anh lạnh lùng nói.

 -T…tôi…tôi…e..em… em yêu anh_ Đi đến gần anh, ả gượng giọng nói. Khuôn mặt giả tạo lập tức đỏ ửng lên. Ngượng ngùng cơ đấy.

 -Yêu tôi?_ Junhyung cười khẩy.

 -Thì sao?

 Không chút ngạc nhiên vì lời nói của anh, ả vốn cũng đã đoán ra rồi.

 Nhưng ả thật sự không tin, sau hai lần ôm ấp, ân ái nhau, trao nhau những nụ hôn mãnh liệt (au: Eo. Khiếp ý!) như vậy anh lại không có chút tình cảm nào với ả.

 Nếu ả nhớ không nhầm thì không phải đêm qua anh đã nói yêu ả sao? (au: Mơ)

 -Em muốn được ở bên anh. Được không?_ Bấu chặt vai anh, ả nhìn anh khẩn thiết nói giọng “thành thật” nhất.

 Nhưng Chang Min Hee à! Có phải cô đã ảo vọng quá nhiều không? 

 Lời yêu của nam nhân Yong Junhyung có thể dễ dàng nhận được vậy sao?

 -Đừng mơ tưởng quá!_ Lạnh lùng hất bàn tay dơ bẩn đó ra khỏi người.

 -Nhưng không phải chúng ta đã.._ Bặm môi, ả nhìn anh như cố ý nhắc lại chuyện tối qua.

 -Đã làm sao?_ Anh chặn câu nói tiếp của ả.

 Cứng họng. Giờ Chang Min Hee cũng không thể nói gì. 

 Mặc dù đã hai lần xảy ra chuyện nhưng mặc nhiên Junhyung vẫn chưa làm chuyện gì vượt quá giới hạn.

 -Nghe cho rõ đây. Cho dù đã xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cô vẫn chẳng là gì đối với tôi hết. Nói đoạn, Junhyung quay đầu, tiêu sai bước chân dời khỏi biệt thự.

 …………

 …

 Chang Min Hee gục xuống, đôi mắt nhìn theo bóng nam nhân đã khuất.

 Cười nhạt.

 Dù ả có nham hiểm, thâm độc như thế nào thì vĩnh viễn ả cũng sẽ không bao giờ bằng được dù chỉ là một phần của nam nhân kia.

 Cứ ngỡ rằng sẽ dùng thủ đoạn để có được hắn nhưng mãi mãi đó là một điều không thể.

 Cho dù ả và hắn có vượt quá giới hạn. được lên giường cùng hắn. dùng một sinh linh nhỏ bé trong bụng làm quân cờ để giữ chặt hắn. thì nam nhân này chắc chắn sẽ tiêu hủy quân cờ đó ngay lập tức.

 Cười lớn.

 Cuối cùng thì Chang Min Hee này cũng đã hiểu.

 Không gian chìm trong tĩnh lặng.

 Bên góc khuất phía sau bức tường thân ảnh nhỏ xinh đẹp, khuôn mặt buồn bã cũng dần đi khỏi.

 Cánh cửa phòng đóng sập lại.

 Không mở đèn.

 Ngồi xuống góc khuất của căn phòng, thả mình hòa vào màn đêm của sự cô đơn, lạnh lẽo.

 Khi anh vừa đi khỏi, không kìm được long  lo lắng cho anh mà đi theo sau. Vô tình chứng kiến cảnh đối thoại vừa rồi.

 Vậy là anh không nói dối cậu.

 Anh thực sự yêu cậu chứ không đơn thuần coi cậu là em trai của mình.

 Nghĩ đến đây, cánh môi vô thực phiết nụ cười nhẹ, nhưng lại nhanh chóng tắt ngấm. Đáy mắt sáng lên tia hạnh phúc giờ lại ngập tràn sự bi ai, đau khổ tột cùng.

 Bản thân cậu cũng không thể phủ nhận rằng tình cảm dành cho anh là vượt quá giới hạn của tình anh em.

 Đúng vậy.

 Là cậu yêu anh. Yêu nhiều lắm.

 Cậu đã nhận ra điều đó ở những ngày đầu nằm dưỡng bệnh trong bệnh viện.

 Nhớ lại hình ảnh anh luôn  một mực bảo vệ, đứng về phía Chang Min Hee mà quát mắng, cáu gắt với cậu thậm chí là làm cậu bị thương.

 Lúc đó cảm giác thế nào nhỉ?

 Tưởng chừng như có muôn vạn mũi kim đâm vào ngực trái vậy. 

 Đau. Buốt thấu tim gan. Đau đến tê tâm liệt phế.

 Đau đến phẫn uất.

Trái tim như đã chết khi thấy anh ôm hôn người con gái khác ở trong phòng hai người.

 Và hạnh phúc biết bao khi tình cảm anh dành cho cậu là tình yêu thật sự.

 Nhưng hạnh phúc chưa kịp ngấm vào tim thì nhận ra hai người sao có thể…. Dù cậu có ngốc thế nào đi chăng nữa thì cậu vẫn có thể hiểu một điều: Hai người là anh em ruột, cùng mang trong mình một dòng máu.

 Nở nụ cười buồn.

 Đặt tay lên con tim đang run rẩy đập từng nhịp đập khó khăn. Tự hỏi sao bản thân lại nảy sinh thứ tình cảm không đáng có này.

 Với lấy chiếc khung ảnh hai người chụp chung trên kệ tủ. Mơn nhẹ trên khuôn mặt thân thương.

 -Xin lỗi, Seobie xin lỗi…. xin lỗi hyungie.

 Nỗi đau rằng xé tâm can.

Ôm chặt chiếc khung ảnh vào lòng. Mặc cho nước mắt rơi.

Trong cái bóng tối hiu quạnh phủ khắp căn phòng.

Thân ảnh nhỏ ngồi đó.

Nơi góc phòng lạnh lẽo thiếu vắng vòng tay và hơi ấm quen thuộc.

 Tiếng nấc vang đều.

 Nước mắt thiên thần lại rơi

 Cảnh vật giường như cũng thấu hiểu lòng người.

Bên ngoài, trời vẫn còn hơi mờ mịt tối. Gió thổi nhẹ làm những giọt sương trên mái hiên rơi xuống. Cây lá đung đưa nhẹ.

 Rồi trong phút chốc. Cơn mưa rào đi tới. Những giọt mưa rơi đầy giữa khoảng không hiu hắt, vắng quạnh. Tạo nên một bức tranh đẹp nhưng buồn u uất.

 …….

……………..

 Sau mấy ngày ở nhà. Yoseob quyết định đi học lại nhưng Junhyung thì không.

 KiWoon và DoSeung rất vui vì sau một thời gian dài cuối cuồng cậu cũng đi học lại. Có hỏi đến anh thì chỉ nói anh bận giải quyết chuyện ở JOK giúp appa nên có lẽ sẽ nghỉ học một thời gian.

 DooJoon thì đặc biệt quan tâm hỏi han nhưng cậu giờ tâm trạng quả thực rất tồi tệ, không hề tốt chút nào nên chỉ ậm ừ mỗi khi anh nói hay hỏi gì đó.

 Giờ ra về thì lại có xe luôn tức trực ở ngoài đón đợi cậu. Mặc cho KiWoon có năn nỉ rủ đi chơi cỡ nào thì cậu cũng nhất quyết từ chối.

 Trở về nhà, rồi lại vào căn phòng quen thuộc. Junhyung giờ rất bận, ban ngày thì vắng mặt nhưng tối lại về rất đúng giờ, mặc nhiên vẫn ngủ cũng phòng với cậu.

 Cậu hiểu vì sao anh làm vậy. 

 Là anh không muốn đối diện với cậu. Nhưng anh lo lắng cho cậu, sợ cậu không ngủ được nên lúc nào cũng về để ngủ cạnh cậu.

 Cảm giác đau nhói khi thấy anh cư xử rất khác với mình. 

 Vẫn nói chuyện rất bình thường, vẫn quan tâm cậu… theo đúng nghĩa của một người anh trai.

 Cậu biết anh như vậy là vì cậu. Cũng xót xa khi thấy anh gầy hơn trước rất nhiều.

 Những ngày gần đây, cuộc sống của cậu cũng chỉ lặp đi lặp lại mỗi ngày. Ở trường không có gì đặc biệt lắm ngoại trừ việc HyunSeung thường ngày sôi nổi nhưng giờ lại ít nói hẳn đi. Còn DJ thường ngày điềm tĩnh này lại luôn hỏi han quan tâm cậu đến lạ. Hơi thắc mắc nhưng cậu cũng không tiện hỏi nhiều.

 Biệt thự Yong cũng chìm vào không khí trầm buồn khi thiếu vắng tiếng cười đùa của cậu.

 Hơi bất ngờ khi một ngày Chang Min Hee muốn xin nghỉ việc để dời khỏi biệt thự. Nhưng không hiểu sao quản gia choi lại không cho cô ta nghỉ. Không đơn giản vì cô ta đã kí vào bản hợp đồng làm việc trong vòng sáu tháng mà giờ vẫn chưa đầy lăm tháng.

 Lắc đầu. Biệt thự Yong thiếu gì người mà ông lại không cho cô ta đi chứ? 

 Mặc dù không biết lí do vì sao quản gia lại muốn giữ cô ta lại nhưng cậu biết rất rõ một điều. Đó là việc cô ta cần làm bây giờ không phải là tìm cách để có thể có được anh cậu nữa mà là tìm cách để thoát khỏi đây. (au: Chuẩn bị chết đi Chang Min Hee. Keke)

 Ngồi vào bàn ăn. Bữa chưa giờ chỉ có mỗi mình cậu.

 Giờ không có anh để cười đùa.

 Không có anh để làm nũng.

Không có anh để dỗ dành uống thuốc nữa rồi.

Cười buồn. Nén cho nước mắt chảy ngược vào tim. Nếu cứ như này thì không ổn chút nào.

 Thôi thì đành vậy. Cậu sẽ đưa ra quyết định cuối cùng. Nhưng bản thân không chắc đây là việc làm đúng.

 Reeng… reeng.

 Tiếng chuông điện thoại trong nhà vang lên.

 Quan gia Choi đi đến tủ để điện thoại cố định. Nhấc máy, ông trả lời đầu dây bên kia. Được một lúc thì ông quay qua nhìn cậu.

 -Thiếu gia, chủ tịch muốn nói chuyện với cậu.

 Gật đầu. Cậu đặt đũa xuống đi đến chỗ quản gia Choi.

 -…chủ tịch gọi con_ Cậu cố nói bằng giọng vui vẻ nhất.

 -…

 -Nae! …ap…appa…_ Môi chu lên. Bất mãn vì không quen với cách gọi appa đây mà.

 -Cuối tuần này appa về sao?_ Cậu ngạc nhiên. Một năm có khi ông về chưa đến 5 lần ấy.

 -Cũng được! Dù sao….. con cũng có chuyện muốn nói._ Cậu ngập ngừng

  -Nae! Hẹn gặp lại appa.

 Dập máy. Vậy là cuối tuần cha cậu sẽ về. Tức là còn hai ngày nữa.

 Sẽ thế nào đây khi cậu đưa ra quyết định này??

…………..

 Hai ngày nhanh chóng trôi qua.

 Hôm nay. Thời tiết quả thực rất đẹp.

 Biệt thự Yong khác hoàn toàn với không khí âm u của quãng thời gian vừa rồi.

 Hôm nay, biệt thự lại đầy ắp tiếng cười.

Yoseob hôm nay dậy từ rất sớm. Tâm trạng cũng có phần vui vẻ hơn rất nhiều.

 Junhyung từ sáng đã ra ngoài đến JOK từ sớm. Cậu ở nhà thì một mực đòi EunJi đưa ra ngoài nói là mua ít đồ gì đó.

 Khi về đến nhà thì lại tự tay mang vác đồ đạc của mình lên phòng. Khi trở xuống thì lại đòi quản gia Choi dạy cách làm bánh kem vì EunJi đang bận làm bữa trưa cho cả gia đình cậu.

 10:00 am

 Dưới sự chỉ dạy của ngài quản gia giàu kinh nghiệm, chiếc bánh kem vị sôcôla đã hoàn thành một cách hoàn hảo.

 Sau đó vài phút thì xe của chủ tịch Yong cũng về tới nơi.

 -Chủ ti… à không…. Appa!_ thấy chủ tịch Yong cậu reo lên chạy đến ôm lấy ông. Còn người hầu trong nhà thì kính cẩn cúi đầu.

 -Ôi, thằng bé này_ Tuổi gia sức yếu mà đứa bé lớn xác này lại không hiểu cho ông gì hết. chạy đến ôm lấy ông làm ông mất cân bằng chút nữa là ngã nhào luôn.

 Sau một hồi hai cha con nói chuyện sướt mướt với nhau và kể đủ những chuyện trên trời dưới đất cho nhau nghe. Một lúc sau thì khuôn mặt đáng yêu của đứa trẻ biến mất. Thay vào đó là khuôn mặt và thái độ hoàn toàn nghiêm túc của Yong Yo Seob.

-Appa… con có chuyện muốn nói.

-…

……………

 12:00 am

 Xe của Junhyung trở về. nhanh chóng đỗ vào gara.

 Bước vào đại sảnh nhìn một lượt . Có vẻ như mọi thứ đã chuẩn bị xong

 Đưa mắt qua nhìn hai người đang ngồi ở ghế cười đùa.

 -Junhyung về rồi đó hả?_ Chủ tịch Yong cười hiền nhìn đứa con trai giống ông như đúc từ khuôn mặt đến tính cách.

 -Hyungie

 Là giọng nói lảnh lót của cậu. Đã khá lâu rồi anh không có được nghe. Cái giọng nói hồn nhiên, vui tươi ấy.

-Sao hyungie còn đứng đó. Mau về phòng thay đồ đi chứ. Seobie và appa đói lắm rồi đó!_  Cậu bước đến, dơ tay phe phẩy trước mặt anh thúc dục. tay còn lại xoa xoa cái bụng.

 -À….ừ…!_ Đôi mắt bề ngoài vẫn giữ được vẻ bình tĩnh nhưng sâu trong đáy mắt là sự ngạc nhiên đến khó hiểu.

 Bước từng bước về phòng. Junhyung vẫn thấy có gì đó rất lạ ở cậu.

Mở cửa phòng bước vào. 

Đi đến tủ đồ lấy ra bộ quần áo để thay. Nhìn về hướng nhà tắm trước mặt bước đi nhưng khi chỉ mới nhích một bước chân thì anh lập tức dừng lại.

 Đảo mắt nhìn một lượt căn phòng.

 Có gì đó…. Lạ lắm.

 Đứng hình một lúc lâu. Đôi mắt đen thâm thúy liền mở lớn. Quay lại mở toang cánh cửa tủ quần áo.

 Gì thế này? Tại sao?

 Những vật dụng trong phòng có vẻ như đã được thay mới gần hết.

Giá sách mới. Thay vì là những cuốn chuyện của cậu thì giờ lại là những cuốn sách tìm hiểu về kinh tế, bất động sản…. Khung ảnh, ga chải giường…. đều được thay mới hoàn toàn.

 Đồ đạc trong phòng cũng không bừa bãi như mọi khi nữa. Rất gọn gàng.

 Đi vào nhà tắm. Ngay cả kem, bàn chải đánh răng… cũng thay mới.

 Đứng hình. Cảm giác bất an nhanh chóng len lỏi vào trong tâm trí.

 15’ sau.

 Junhyung trở xuống nhà, nén đưa đôi mắt khó hiểu nhìn cậu nhưng cậu lé tránh nó.

 -Còn đứng đó, mau ngồi vào dùng bữa.

 Gật đầu. Junhyung đi đến ngồi bên phải chủ tịch yong cũng là ngồi đối diện với cậu.

 Bữa sáng diễn ra rất vui vẻ trong tiếng cười đùa của cậu và chủ tịch Yong. Bình thường thì Junhyung sẽ góp vui cùng hai người nhưng hôm này anh lại im lặng.

 Nhìn cậu. Thái độ cậu cư xử như vậy càng làm anh cảm thấy bất an hơn. 

 Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì?

 -Phải rồi, Ta có chuyện muốn nói với con. Junhyung…_ Chủ tịch yong quay qua nhìn anh nói giọng nghiêm túc.

 -Chuyện gì ạ?_ Anh hỏi, trong lòng có cảm giác không mấy tốt khi nghe điều ba anh sắp nói ngay bây giờ.

 -Ngày mai Seobie sẽ sang Canada du học hai năm.

 Lời nói vừa dứt, Junhyung lập tức quay phắt ra nhìn cậu. Trong một phần vạn giây ngắn ngủi hai ánh mắt chạm nhau, lập tức cậu cúi đầu không dám nhìn thẳng anh.

-Ta đã sắp xếp rồi. thằng bé sẽ lên chuyến bay vào 7: 00 tối ngày mai. Junhyung, ý con thế nào?_ chủ tịch Yong nhìn anh, ánh mắt tràn đầy tia cười.

-Ta thì rất vui. Seobie nói muốn học cách tự lập. Không thể lúc nào cũng dựa vào anh mãi được_ Ông vẫn thao thao bất duyệt với chuyện cậu sẽ đi du học, có vẻ như không để ý mấy đến sắc thái biểu cảm trên khuôn mặt hai đứa con.

 -Junhyung, sao con không nói gi?_ Quay qua nhìn anh hỏi.

 -Nếu Seobie muốn thì appa cứ làm vậy đi ạ!_ Vẫn nhìn cậu, anh nói. Đôi môi hơi nhếch lên nhưng sao gượng ép quá.

 Giờ thì anh đã hiểu tại sao cậu lại cư xử khác lạ như vậy, cũng đã hiểu tại sao cậu lại thay toàn bộ đồ mới trong phòng rồi.

 Thì ra là vậy!

 Cậu muốn chạy trốn anh.

 Nghe anh nói vậy thì không khỏi ngạc nhiên. Sao anh không phản đối? 

 Ngước lên nhìn anh rồi lại nhanh chóng cúi đầu khi bắt gặp anh vẫn nhìn mình.

…………….

Sau bữa trưa ấm cúng cùng hai đứa con. Chưa kịp dùng bữa tối thì chủ tịch Yong nhận được tin báo khẩn cấp khiến ông phải gấp rút bay sang Nhật giải quyết công việc.

 Vài phút sau đó thì Junhyung cũng tiêu sái dời khỏi nhà. Khi bước ra khỏi phòng thì bắt gặp cậu đang đứng trước cửa.

 Quay đầu đi không dám nhìn anh. Cậu sợ phải đối diện với những câu hỏi và ánh nhìn của anh.

 Nhưng không. Anh không làm vậy. Đơn giản chỉ đứng đó nhìn cậu. Chưa đầy 5’ sau anh lái xe dời khỏi biệt thự.

 Ngày hôm sau.

6: 20 pm

Yoseob đã sắp xếp xong hành lí. Đồ cậu mang theo cũng không nhiều. phần lớn là những đồ kỉ niệm giữ cậu và anh.

 Cậu sẽ rất nhớ anh.

 Ngồi một mình trong căn phòng của hai người.

Sao anh không về.

Đêm qua cậu đã thức trắng chỉ để đợi anh. Muốn gặp anh trước khi đi nhưng kết quả lại không như mong đợi.

 Như vậy cũng tốt. Chưa biết chừng nếu đối diện với anh cậu sẽ không còn dũng khí mà lên máy bay nữa.

 -Thiếu gia! Đã đến giờ lên máy bay_ Quản gia Choi khẽ đẩy cửa phòng bước vào nói.

 -Nae_ Mỉm cười, cậu đứng dậy kéo theo va li bước ra ngoài.

 Khi đã ra cổng lớn. Đứng trước cửa xe quay đầu lại chào mọi người.

 -Cậu thực sự không muốn chúng tôi đến sân bay tiễn cậu sao?_ quản gia Choi nhìn cậu, đôi mắt đầy sự lưu luyến.

  Lắc đầu.

 -Nếu như vậy con sẽ không nỡ dời xa mọi người mất._ Cậu cười nhẹ.

 -Thiếu gia. Hay tôi đi cùng cậu. Để cậu ở đó một mình tôi không …._ Eunji nói. Từ trước đến nay tiểu thiếu gia đều do cô chịu trách nhiệm chăm sóc. Giờ cậu đi rồi, cô quả thực không an tâm chút nào.

 -Em muốn học cách tự lập mà nuna._ cậu nhanh chóng ngắt lời của cô

 -Nhưng….

 Nhìn EunJi, cậu ôm cô vào lòng.

 -Em sẽ rất nhớ đồ ăn của nuna.

 -Cậu đi bình an.

 -Nae. Tạm biệt mọi người.

  Nói lời tạm biệt cuối cùng. Cậu nhanh chóng bỏ lên xe. Để lại sau lưng những đôi mắt đang dõi theo mình và tiếng nấc nghẹn ngào của những cô giúp việc, hầu phòng.

 Chỉ duy nhất một người trong số đó. Đôi mắt nhìn theo chiếc xe cậu đầy khó hiểu.

……………

  Ngồi vào chiếc ghế chờ. Đôi mắt nhìn lên màn hình điện thoại.

 Vì sự cố nên máy bay của cậu sẽ dời lại một giờ đồng hồ.

 Bịch

 -Oh, xin lỗi.

 Cô gái đi qua vô tình va phải chiếc va li của cậu làm nó đổ xuống. Một số đồ của cô cũng bị rơi theo. Vội vàng cúi xuống nhặt.

 -Không sao?_ Thấy vậy cậu cũng cúi xuống phụ nhặt một tay.

 -Cảm ơn… ơ…Yoseob.._ Cô gái ngước lên nhìn cậu, đáy mắt mở lớn rồi reo lên tên cậu.

 Ngạc nhiên khi cô biết cả tên của mình. Ngước mắt lên nhìn. Đôi môi cũng theo đó mà nở nụ cười.

 -Hyunah. Là cậu sao?

 Thấy người quen. Hyunah lập tức thu đồ gọn lại rồi ngồi xuống cạnh cậu. Dù sao chuyến bay của cô 15 ‘ nữa mới cất cánh.

 …

 -Cậu định đi đâu vậy Hyunah?_cậu thắc mắc không phải dự định là sẽ ở lại làm lễ đính hôn trong vòng một tháng nữa sao?

 -Tớ muốn sang Nhật thăm bà ngoại. Còn cậu?

 -Tớ… tớ sang Canada du học hai năm_ Cậu cười buồn.

 Nụ cười chỉ lướt qua rồi nhanh chóng vụt tắt nhưng không thể qua được ánh mắt tinh tường của nữ nhân ngồi bên cạnh.

 -Vì chuyện tình cảm phải không?_ Nhìn cậu mỉm cười

 -Sa…sao cậu biết?_ Mắt cậu mở lớn đầy ngạc nhiên.

 Cười buồn. Làm sao mà không biết chứ? Cô sang Nhật cũng là vì muốn tránh lé chuyện tình cảm với người đó mà.

 -Người đó có yêu cậu?

 Gật đầu, cậu thở dài.

 -Vì cậu muốn chạy trốn sao?

 Gật đầu.

 -Là Junhyung…. Anh trai cậu?

 Lập tức thần sắc trong mắt cậu thay đổi. Ngước lên nhìn Hyunah. Nữ nhân này quả nhiên không tầm thường. Không lẽ tâm tư cậu có thể dễ dàng đoán ra như vậy sao?

 -Đừng thắc mắc, tớ có thể đoán qua ánh mắt Junhyung nhìn cậu, và cậu cũng vậy.

 Gật đầu.

 -Nực cười lắm phải không?_ Mỉm cười, một nụ cười xót xa.

 -Sao lại nực cười. Tớ thì lại thấy rất ngưỡng mộ Junhyung oppa._ Nhìn cậu nở nụ cười xinh đẹp.

 -Sao cơ?

 -Vì oppa là người dám yêu, dám thừa nhận. Mặc cho tương lại có làm sao, mặc cho những lời dị nghị đàm tiếu thì oppa ấy vẫn luốn hướng về một thực tại là oppa yêu cậu.

 -…

 -Yoseob à! Đừng nhút nhát như vậy chứ. Không lẽ đối với cậu tình yêu của hai người mong manh dễ từ bỏ vậy sao?

 Nhìn Hyungah hồi lâu. Đôi môi khẽ phiết lên nụ cười.

 -Cảm ơn cậu. Hyunah.

 Xin mời những hành khách có chuyến bay từ Hàn Quốc sang Nhật Bản nhanh chóng lên máy bay. ..Chưa đầy 10’ nữa máy bay sẽ chính thức khởi hành.

 -Tớ phải đi rồi._ Nhìn cậu nở nụ cười tạm biệt

 -Tạm biệt.

 -Hãy đưa ra lựa chọn đúng nhất, theo lí trí của con tim_ Nháy mắt_ Hẹn gặp lại…Seobie.

 -Uhm! …Hyunie.

7:30 pm. Chuyến bay từ HQ sang Nhật chính thức cất cánh.

Trên sân thượng trụ sở chính của tập đoàn JOK. Dáng nam nhân cao lớn phảng phất nỗi cơ đơn cũng đau khổ chất chứa, lặng lẽ nhìn theo chiếc máy bay cứ ngỡ của người mình yêu đang ngày càng bay xa khuất dần sau tầng mây trắng.

 Đây là hình phạt mà cậu dành cho anh sao? Nếu đúng là vậy thì cậu đã chọn đúng hình phạt rồi. Một hình phạt còn khủng khiếp hơn cả cái chết.

 Cuối cùng đôi cánh thiên thần đã đưa cậu bay về một nơi rất xa. Dời khỏi anh.

 8:00 pm. 

 Chuyến bay cuối cùng từ HQ đến Canada cũng chính thức cất cánh.

…………….

Au: Sorry mọi người vì post truyện hơi trễ nha!

      Có chút công chuyện à! *cười toe toét*. Đọc nhớ cm cho Nu nha.

      Thi hk không có thuận lời nên nếu chap không hay cũng mong các red ném đá nhẹ tay. hix >>>.

......................

..........................>>>>> Chap 11>>>>>>>>>>> Đợi nhaaaaaaaaaaaaaaaaa!!! ^O^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro