Chap11: Hình phạt dành cho đại thiếu gia Yong Junhyung.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

au: Thực sự xin lỗi các red vì đã post chap quá muốn. Viết trong tình trảng khủng hoảng tột độ, chưa qua edit. Mọi người đọc rồi cho au ý kiến nha!

...............................

..............................................................

10’

 30’

 1h

 2h

 Thời gian cứ chàm chậm trôi. Bên hàng ghế chờ chỉ còn lại thân ảnh nhỏ. Đã hai tiếng trôi qua từ lúc cậu ngồi đó nhìn chiếc máy bay từ Hàn Quốc sang Canada qua lớp kính dày trong suốt.

 Sắc thái trên khuôn mặt cũng dần thay đổi theo mỗi khắc trôi qua.

 10: 00 pm

-Mọi người!_ Yoseob mỉm cười bước vào chào mọi người

-Thiếu gia.

 Tất cả mọi người trong biệt thự đều quay qua nhìn nơi phát ra tiếng nói ấy. Và thật bất ngờ khi người đó lại là tiểu thiếu gia yêu qúy của họ. Không phải cậu lên máy bay rồi sao.

 Chỉ riêng quản gia Choi là im lặng. Có vẻ như ông đã đoán được sẽ có chuyện này xảy ra.

 -Cậu không đi nữa sao?_ Cúi đầu chào, ông từ tốn hỏi.

 -Dạ không thưa bác._ cậu lễ phép trả lời.

 Nhưng nhìn mọi người trong nhà có gì đó hơi lạ. Mặc dù vui khi cậu không đi nữa nhưng trên mặt ai cũng đều hiện lên sự lo lắng, căng thẳng.

 -Có chuyện gì vậy ạ?_ Cậu thắc mắc.

 -…

 Thấy mọi người im lặng, cậu cảm thấy không ổn chút nào. Trong lòng bắt đầu  dâng lên cảm giác bất an.

 Bất giác đưa mắt lên nhìn của phòng anh và cậu rồi lại quay qua nhìn quản gia Choi.

-Đại thiếu gia đã về. nhưng không hiểu sao trên người lại có rất nhiều vết thương. Dù rất muốn vào gặp cậu ấy nhưng chỉ mới đứng ngoài cửa thôi đã bị cậu ấy quát lớn đuổi ra, còn đập phá đồ trong phòng nữa… chúng tôi rất l….

 Rầm… bịch…

 Không để quản gia Choi nói tiếp nữa. Yoseob vứt va li xuống đất rồi chạy nhanh lên phòng.

 Cạch…cạch…cạch….

 Gì thế này?

Cửa đã bị chốt khóa.

Quay qua nhìn quản gia Choi.

 -Bác ơi, .Chìa. kh …khóa mở đâu ạ?_ Cậu nói giọng run run. Cố gắng lắm mới ngăn được nước mắt không rơi. Cậu sợ lắm. Hyungie của cậu.

 -Mau đi lấy chìa khóa_ Quản gia choi nhanh chóng ra lệnh EunJi.

 -Nae…

 Trong lúc chờ đợi EunJi đi lấy khóa mở, Yoseob vẫn không ngừng đập cánh cửa phòng gào gọi tên anh. Mặc dù đây là cửa cách âm.

 Lúc sau, EunJi mang đến một chiếc chìa khóa đã được đánh dấu đặc biệt hoàn toàn khác với những chiếc chìa khóa còn lại.

 Bặt.

 Giựt lấy chìa khóa trên tay cô. Yoseob đưa cắm vào ổ khóa một cách hấp tấp.

 Cạch…

 Cánh cửa phòng bật mở.

 Yoseob hơi sững nhưng chưa đày một phút sau đó cậu chạy vội vào phòng.

EunJi bên ngoài lo lắng toan vào theo thì bị một cánh tay khác giữ lại.

-Quản gia à!_ EunJi nhìn ông khó hiểu.

 Mỉm cười nhân hậu. Ông khẽ lắc đầu.

 Theo lời ông. Cô gật đầu rồi tiện tay khóa cửa phòng lại.

 Đứng một chỗ, cậu đảo mắt nhìn toàn bộ căn phòng tìm anh.

 Đôi mắt dừng lại tại một góc tối của căn phòng. Phía sau chiếc giường ngủ của hai người.

 Nam nhân ngồi đó. Lưng dựa vào tường…. nhưng hoàn toàn bất động..

Hốt hoảng chạy đến. Cậu yếu ớt đỡ thân thể nặng trịch đã mất hết sức lực lên giường.

 “hyungie” thâm tâm lúc này chỉ nhớ được duy nhất tên người đó.

 -Hyungie… hyungie…à… nghe Seobie gọi không?_ Tay cậu run run đập nhẹ vào má anh gọi.

 -…

 -Hyungie…

 -…

  Nhìn tòa thân anh giờ chỉ toàn những vết thương bầm tím, áo sơ mi còn có cả vết máu đỏ hồng.

 Đau quá.

 Giờ cậu phải làm gì? Làm gì đây?

 Khoan đã nào. Bĩnh tĩnh lại Yoseob ah.

 Cố gắng trẫn tĩnh lại bản thân. Suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng đi lấy khăn ướt và hộp y tế băng lại vết thương cho anh.

 10’ sau. Vết thương ở trên mặt và cánh tay đã được băng bó cẩn thận. 

 Nhìn anh mà xót xa. Cậu đi chưa đầy một ngày mà anh đã như vậy. Thử hỏi nếu cậu xa anh hai năm thì liệu khi đó anh sẽ sống thế nào đây?

 Yong Yo Seob. Mày thật ngu ngốc mà.

 Cậu tự chửi chính bản thân mình. Trách sao lại trốn tránh, sao lại dời bỏ anh…

 Nắm lấy cánh tay thân thuộc.

 Sao lại lạnh vậy? Lúc trước, khi anh nắm tay cậu không phải là rất ấm sao?

 Sai. Cậu sai thật rồi

Nước mắt cố kìm nén nãy giờ cũng không chịu nổi nữa mà rơi xuống. 

Tách.

.

Tách.

..

Tách.

 Từng giọt lệ rơi xuống, đáp xuống khuôn mặt nam nhân đang nằm bất động.

 Mày nhíu lại. Sao tim anh lại đau đến vậy?

Đôi mắt nãy giờ nhíu chặt cũng đã chịu mở ra.

-hy…hyungie_ Cậu khẽ gọi khi thấy anh đã tỉnh. Giọng run run.

 Junhyung toàn thân mất hết sức lực không thể nào gượng dậy được nữa. quay qua tìm tiếng nói đầy yêu thương ấy.

  Mở mắt nhìn cho thật kĩ.

..

….

Seobie. Đúng là Seobie của anh rồi.

Giờ thì anh có thể chắc chắn mình không say, không nhìn nhầm.

 Trước mắt anh là cậu. Đứa trẻ thiên thần của anh

 Dùng chút sức lực cuối cùng còn lại trên cơ thể. Anh vươn tay kéo cậu vào lòng ôm chặt lấy.

 -Seobie, hyung sai rồi. Là hyung không đúng. .. Đừng rời bỏ hyung, chỉ cần em không đi chúng ta sẽ lại là anh em… là anh em mà…. Seobie..hyung…hyung không thể sống thiếu em… xin em, đừng rời bỏ hyung…_ Junhyung ôm chặt lấy cậu, nước mắt của nam nhân lạnh lùng cuối cùng cũng cam chịu chảy xuống

 Cậu đi. Trái tim anh coi như đã chết.

-Hưc…hức…oaoaoaoaoaoa………_ Nhìn anh như vậy. Không chịu nổi nữa rồi. Cậu bắt đầu khóc lớn, nước mắt giờ chảy ồ ạt trên khuôn mặt Junhyung.

 Tiếng gì vậy? Đây không phải tiếng khóc của Seobie sao?

 Mở mắt. anh nhìn cậu.

 -Seobie… Đừng khóc..._ Vươn tay lau nước mắt cho cậu. hơi thở nặng trĩu nói đứt đoạn. 

 Nhưng sao vậy? nước mắt không những ít đi mà lại càng chảy nhiều hơn.

 -oaoaoaoa……_ Càng lúc tiếng khóc càng lớn, vang khắp căn phòng_ Oaoaoaoao….uhm...

 Đang hả hê khóc thì bỗng cậu im bặt.

 Tại sao vậy?

Là Junhyung. Anh mạnh bạo ép môi mình lên môi cậu, ngăn cho tiếng khóc chảy ngược vào cuống họng.

Trong đầu cũng đã nghĩ đến tình huống xảy ra khi làm việc này. Nếu cậu từ chối anh thì nhẹ nhất là bị đẩy ra xa… nặng thì là bị giáng cho một phát tát lên mặt. Nhưng không sao. Nếu phải lựa chọn thì anh thà chịu đau còn hơn là nhìn cậu khóc như thế này.

 Nhưng anh thực sự bất ngờ. Khi anh hôn cậu, mặc nhiên cậu chỉ im lặng không hề có chút kháng cự.

 Thấy cậu đã im lặng không khóc nữa. Junhyung mới luyến tiếc dời khỏi môi cậu.

 -Seobie…

 -…

 -Em..

 -…

 -Không đi nữa?

 Lắc đầu nguầy nguậy.

 -Xin lỗi….hưc….Seobie…hưc… xin lỗi… vì đã trốn tránh. Seobie sai…hưc… sai rồi_ Cậu nói trong tiếng nấc.

 -Em…._ Junhyung nhìn cậu. Là thật sao? Nếu là thật thì cầu cho những gì anh đang nghĩ trong đầu là sự thật.

 Gật đầu lia lịa.

-Seobie… seobie…y..yêu hyungie_ Cậu nhìn thẳng vào mắt anh nói, khuôn mặt có chút ngượng ngùng khi nói lời yêu.

 Mắt mở lớn nhìn cậu. Không phải anh nghe nhầm. Là sự thật, là em trai anh, người anh yêu nói yêu anh. Nhưng anh muốn khẳng định chắc chắn điều đó. Đơn giản, anh không muốn cậu vì anh mà nói dối tình cảm của mình.

 -Seobie… em nói gì vậy? Là em nhầm tưởng đúng không? Là em không muốn hyung đau lòng nên mới nói dối hyung…huhm

 Mặc cho anh đặt ra những câu hỏi ngốc nghếch. Vậy mà lúc nào cũng nói cậu ngốc. Cậu không trả lời chỉ nắm lấy tay anh đặt lên ngực trái của mình.

 Thình thịch….thình thịch….

 Nơi đó, trái tim nhỏ bé đang đập từng nhịp đập nhanh nhất, mạnh nhất.

 Nhìn cậu…

 Anh tin rồi..

-Cảm ơn em_ Mỉm cười hạnh phúc. Mặc cho cơ thể đang rất đau anh kéo cậu xuống ôm chặt thiên thần của anh vào lòng.

 Lắc đầu. Cậu càng vùi sâu vào lòng anh hơn.

Hình dung đến quãng thời gian sống hai năm mà thiếu đi vòng tay, hơi ấm này thì cảm giác đó sẽ kinh khủng như thế nào nữa?

 Thời gian cứ chầm chậm trôi. Hai kẻ ngốc đang ôm nhau đôi môi khẽ cười.

 Hôm nay quả đúng là một ngày dài. Có lẽ vì quá mệt và khóc quá nhiều, cậu nhanh chóng thiếp đi trong lòng anh.

 Hai tâm hồn. Hai cõi lòng giờ thật hạnh phúc.

……………..

………………………..

 10:00 am. Theo đồng hồ sinh học.

 Nhưng tia nắng vàng óng tinh khôi rọi qua tâm kính, chiếu qua cửa sổ đánh thức hai con người đang ôm nhau ngủ, trên môi và gò má vẫn vương lại nụ cười và giọt nước mắt hạnh phúc.

 Nhíu mày vì tâm kính rọi vào mắt. Junhyung ngồi dậy.

 Nhìn sang bên cạnh. Cậu bé của anh vẫn đang say giấc. Cậu khi ngủ nhìn thật đẹp….Đẹp. Seobie – thiên thần của anh.

 Mọi chuyện xảy ra cứ như một giấc mơ vậy. Nếu đây thực sự là một giấc mơ thật thì anh mong rằng mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

 Xoạt…

 Chiếc mềm trắng bị tay Yoseob hất nhẹ ra. Mi mắt nãy giờ nhíu chặt hơi cử động.

 -Huh_ Sau cùng là mở hẳn.

 Ngồi dậy, cậu đưa hai tay dụi dụi mắt (au: so cute!!)

 -Dậy rồi sao?_ Anh nhéo mạnh hai má cậu.

 -A… đau …hyungie…_ Hai má bị nhéo mạnh đỏ ửng. đau quá mà tỉnh ngủ hẳn.

 -Đau lắm hả?_ Anh cười chọc cậu.

 Gật.

 -hyungie…

 -Sao?

 -Sao người hyungie lại bị nhiều vết thương vậy?_ Cậu thắc mắc. 

 Mới sáng ngủ dậy điều đầu tiên cậu thấy là khuôn mặt anh, tiếp đến là hàng tá nhưng vết bầm dập trên người… một số nơi đã được cậu băng lại.. Đúng thật là…

  Xót quá.

  Nghe cậu nói vậy. Junhyung im lặng. Đầu óc bắt đầu hoạt động nhớ lại sự việc diễn ra tối qua tại bar.

……………Fb………………

 Sau khi chiếc máy bay Hàn quốc đến Canada cất cánh. Junhyung đau khổ, tuyệt vọng lái xe đến bar uống rất nhiều rượu, chỉ mong rằng có thể quên đi nỗi đau trong lòng.

 Thời gian gần đây. Anh đến bar rất nhiều. Nó gần như đã trở thành nơi tạm trú của đại thiếu gia họ Yong.

 Cách đó không xa. Ở chiếc bàn khác bốn chàng trai đẹp rạng ngời đang ngồi đó nói chuyện.

 -Các hyung à! Mọi người có thấy gần đây anh em Junseob có gì đó khác lạ không?_ Cậu út lên tiếng hỏi.

 -Rất lạ là đằng khác. Tớ thấy Seobie đi học nhưng có gì đó rất buồn, còn Junhyung hyung nữa. Sao hyung ấy lại nghỉ học dài ngày đến vậy?_ Kiwang tiếp lời.

 - …

 -…

 Hai tên nhóc quay qua nhìn hai hyung mình. DooJoon có vẻ như đang suy nghĩ còn HyunSeung thì…. (au: nhún vai)

 -Hyung?_ KiWoon nhìn hai hyung mình đầy thắc mắc.

 -HyunSeung, cậu nghĩ sao?_ DJ quay qua nhìn HyunSeung.

 -…_ Không thèm nhìn. Cũng không trả lời câu hỏi của DJ. Chỉ lẳng lặng uống hết rượu trong chai như uống nước lã.

 - Dốt cuộc cậu ta bị gì vậy?_ DooJoon thắc mắc hỏi. Mấy ngày nay tên tóc đỏ bạn anh cư xử quả thực rất lạ ít nói hẳn đi. Không những vậy lại hay uống rượu nữa.

 -Hyung ấy bị bệnh tương tư ấy mà!_ DongWoon nguýt cái rõ dài rồi trả lời.

 -Bệnh tương tư?_ KiDoo đồng thanh.

 Thấy vậy DongWoon đưa tay lên phẩy phẩy ý bzor đừng để tâm.

 -Bỏ đi. Chúng ta đang nói chuyện anh  em nhà họ yong cơ mà.

 -À…ừ…_ kiwang.

 -Hyung thấy có gì đó rất khác. Seobie vẫn đi học bình thường nhưng lại ít nói hẳn đi. Junhyung gần như mất tích gần tháng nay rôi_ DJ bảy tỏ quan điểm trên.

 -Nếu vậy thì có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó nhưng hai người họ lại muốn dấu ta.

 -Chắc chắn. Hay cãi nhau?_ KiWoon

 -Không, với tính của Jh thì không bao giờ làm trái ý em trai mình đâu dù Yoseob có phá cái gì cũng được.

  -….

  Rầm… xoảng….

 Tiếng động lớn phát ra từ quầy pha chế rượu.

 Với bản tính tò mò đã tiềm tảng sẵn trong những con người này. Lập tức không bảo nhau mà ngoái đầu nhìn về nơi đông người.

Cùng một lúc 12 con mắt đều mở lớn vì ngạc nhiên khi người gây chuyện chính là Junhyung.

 Lảo đảo đứng dậy. Bước đi chập choạng vì quá xay mà Junhyung ngã xuống va vào chiếc bàn gần đó làm những chiếc li trên bàn rơi xuống vỡ tan thành nhiều mảnh. Những mảnh thủy tinh sắc nhon cứa vào da thịt anh chảy máu.

 Đôi mắt mờ đi, cố gắng hết sức đứng dậy dời khỏi quán bar.

 -JUNHYUNG?_ Bỗng trong bar có người hét lớn tên anh.

 Tay vịn tường. Junhyung quay lại nheo mắt nhìn. 

 Oh. Thì ra là bạn anh và mọi người.

Nhưng hiện tại tâm trạng anh rất bực tức. quả thật không muốn gặp họ vào lúc này đặc biệt là DJ.

 Quay đầu. Toan bước đi.

 -Định làm lơ tụi này sao?_ Nhanh chóng DooJoon đi đến kéo anh quay ngược trở lại. Thú thật ngay từ khi thấy sự có mặt của Junhyung thì DJ đã biết có chuyện đã xảy ra.

 -Buông  ra_ Nhìn DJ, anh hất mạnh tay tên bạn.

 -Junhyung hyung, hyung sao vậy? Có chuyện gì rồi sao?_ Kiwang lo lắng hỏi.

 -…._ HS im lặng. Tâm trạng anh lúc này hoàn toàn nghĩ đến một vấn đề khác.

 -…

 -Sao không trả lời? Hyung có sao không vậy?_ DW khó hiểu nhìn anh.

 Khuôn mặt đỏ bừng không biết là đang say hay tỉnh. 

 -Hyung sao lại vậy? bộ mới bị con nhỏ nào đá sao? (au: liên quan??)_ Kiwang lo lắng nhưng vẫn nói một cậu đùa cợt.

 -Tôi hỏi cậu Seobie đâu?_ Không để tâm DJ vẫn dùng mặt đối mặt hỏi thẳng Junhyung.

 -Joonie hyung. Chuyện đó để sau. Chúng ta đưa Junhyung hyung về đã_ DW nhẹ giọng, lo lắng đi đến đỡ Junhyung đứng thẳng người lại.

 -…Seobie đi…Canada rồi._ JH nói, giọng có chút ngập ngừng. Anh không muốn nghĩ đến cậu quá nhiều nếu không tim sẽ đau lắm.

 -Canada???

 -A… có phải vì Seobie ham chơi nên về muộn nên hyung buồn chứ gi?_ Kiwang bắt đầu phởn vì cái suy đoán của mình.

 -Nhưng đâu cần phải uống nhiều đến như thế?

 -Không… đi du học… 2 năm….._ Jh trả lời câu hỏi mà mọi người thắc mắt.

 Bốp… Bịch rầm..

 Chỉ sau câu nói đó, Junhyung lập tức hứng phải một cú đấm mạnh vào mặt ngã nhào xuống đất. Cánh môi có lẽ vị bị răng cắn phải mà bị rỉ máu. Mọi người xung quanh hoảng sợ nhanh chóng lảng hết ra.

 -Là cậu đúng không? Cậu đã làm Yoseob bị tổn thương đúng chứ.

 -Đúng vậy? là tôi đã làm… đã quát mắng, đã làm em ấy bị thương… đi rồi…Seobie đi rồi_ Junhyung ngồi tựa vào ghế nói.

 -Thằng điên này…._ DJ không kiềm chế nổi mà cứ chạy đến đánh đá vào mặt anh.

 Mặc kệ. Anh buông xuôi tất cả. Không phản kháng, khống tránh lé. Cậu đi là do anh nên anh đã không còn tư cách.

 Anh đáng bị phạt phải không Seobie. Nhưng… như vậy có nhẹ quá không em?

 Là anh ngu ngốc. Là anh đã để cậu dời xa mình. 

 Hối hận. Anh rất hối hận. Hối hận vì đã nói ra tình cảm của mình. Rõ ràng biết cậu sẽ từ chối vậy mà vẫn cố chấp nói ra tất cả. Nếu khi đó anh không nói thì chắc giờ anh và cậu vẫn vui vẻ với tình anh em như ngày nào

  Anh còn ngu ngốc hơn khi không chạy đến níu kéo em ở lại. 

  Là anh nhút nhát, anh hèn hạ phải không?

 Đau. Giờ anh rất đau. Không phải vì những cú đá hay phát đấm của DJ dành cho mình mà anh đau ở tận con tim, đau ở tận đáy lòng.

 -Hyung đừng đánh nữa, dừng lại đi!_ KiWoon đi đến ngăn Doojoon lại nhưng vô ích.

 Bốp

 Một cú đấm được văng ra nhưng chủ nhân của cú đấm đó chính là HyunSeung và người phải nhận nó lại là DooJoon.

 -Hai người bớt điên được chưa?_ HS nói lớn

 -Hyung à! Thôi đi_ Kwang khuyên ngăn hyung mình.

 -Cậu nghĩ rằng đánh Junhyung thì Seobie sẽ quay lại sao? Đừng hành động ngu ngốc như vậy?_ HyunSeung lạnh lùng nói. Quả khác với ngày thường à nha.

 -…

 Nhìn hai tên bạn ngốc của mình một lượt. HyunSeung thở hắt sau đó quay lưng dời đi.

 Chỉ còn lại bốn người.

 -Junhyung… cậu đúng thật làm tôi thất vọng. Vậy mà đã có lúc tôi từng nghĩ sẽ buông tay. Vì tôi biết cậu là người quan trong nhất đối với em ấy. Nhưng tôi đã sai rồi…._ DJ chỉ thẳng vào mặt anh, nói mà cứ như gào lên rồi nhanh chóng bỏ đi.

 -Kwangie đuổi theo Joonie hyung, em sẽ lo cho Junhyung_ DongWoon lo lắng đỡ Junhyung dậy.

 -Ừm!

 -Không sao? Hai đứa đi đi. Hyung muốn ở một mình.

-Nhưng….

-Đi đi.

 KiWoon nhìn nhau thở dài. Quay qua nhìn anh gật đầu.

 -Vậy hyung cẩn thận nha._ Rồi cũng nhanh chóng dời khỏi đuổi theo hai tên lụy tình còn lại.

-….

 Đặt tiền lên bàn phục vụ Junhyung trở về nhà.

……………..End FB………………

…………………………………………………………

 Junhyung kết thúc câu chuyện của mình. Junhyung chép miệng nhìn vết thương trên người mình. 

 Tên DooJoon này coi vậy mà mạnh tay gớm. Cũng may khuôn mặt đẹp trai của anh không bị làm sao? (au: bị thương mà còn tự xướng thấy ớn -.-)

 -Vậy là sao?_ Đứa trẻ ngốc lên tiếng hỏi_ Chỉ vì em đi mà DooJoon hyung đánh hyungie sao?_ Cậu thắc mắc.

 -…

 -Sao hyungie không trả lời?_ Nhìn anh? Sao lại im lặng vậy?

 -Không có gì. Seobie, bôi thuốc giúp hyung.

 -Nae!_ Cậu gật đầu, đi tìm hộp y tế tối qua.

 Junhyung vẫn chân chân nhìn cậu. Nếu cậu biết DooJoon cũng yêu mình thì sao nhỉ?

…………….

 Một tuần sau.

 -Vết thương trên người hyung đã khỏi nhanh vậy sao?_ Cười tươi.

 -Ừ! Hyungie của Seobie giờ lại khỏe mạnh và đẹp trai hơn trước nhiều._ Anh xoa đầu cậu. (au: Khả năng tự xướng mới lên đỉnh)

 Chề môi cong cớn. 

 Nhìn cậu, anh cười cười rồi ôm cậu vào lòng.

 -Ha! Đừng tưởng mọi chuyện qua dễ dàng như vậy. Hyungie chuẩn bị chịu phạt đi_ Cậu nhìn anh nói rất bình thường.

-Chịu phạt?

-Nae. Hyungie vì cô gái Chang Min Hee đó mà làm rất nhiều điều có lỗi với Seobie nên sẽ phải phạt. Chỉ vì hyungie bị thương nên em mới hoãn lại hình phạt thôi_ Cậu nghếch mặt lên nói. Trong lòng vốn đã định ra một hình phạt thích hợp cho đại thiếu gia kia rồi. keke

 -…._ Nhìn cậu.

 -Đừng nhìn Seobie. Không lẽ hyungie định trốn tránh?_ Cậu chống lạnh lườm anh.

 -Không! Hyung chịu mà…. Nhưng Seobie, em đợi hyung giải quyết xong chuyện đó đã. (au: Mọi người biết rồi nha!)_ Anh vuốt mái tóc cậu. Chỉ cần cậu tha lỗi cho anh thì việc gì anh cũng sẽ làm nhưng việc cần phải giải quyết hơn nhất chính là Chang Min Hee.

  -Hyungie định làm gì?_ Cậu nhìn anh. Cậu biết anh sẽ không tha cho cô ta đâu. Chuyện Goo Hara biến mất khỏi trường bản thân cậu cũng đoán ra nhỏ đó đã chịu số phận không mấy tốt đẹp gì rồi. 

 Mỉm cười ôm cậu vào lòng.

 -Seobie. Hyung sẽ không dấu em chuyện gì nhưng lần này em hãy coi như không biết được không?

 -Hyungie…_ Định nói gì đó nhưng khi bắt gặp ánh mắt của anh thì…_ Nea, hyungie..

 -Ngoan. Giờ hyung sẽ cho người đưa em đi học. KiWoon và mọi người rất nhớ và  lo lắng cho em.

 -Uh… Hyungie không đi cùng Seobie sao?_ Ngóc đầu lên nhìn anh thắc mắc.

 Lắc nhẹ đầu.

 -Đã đồng ý là không thắc mắc mà!

 Nhìn anh chu cái môi cong cớn lên làm mặt dỗi.

-Seobie biết rồi mà.

 Sau khi ăn sáng xong. Yoseob nghe lời anh lên xe riêng của gia đình đi học. Nhưng lên xe mà mặt cứ xịu xuống. Chắc do không muốn đi một mình lên mới vậy đây mà.

Mấy ngày trước cãi nhau với anh cậu vẫn đi học một mình được đấy thôi. Chả qua là giờ lại có anh ở bên yêu thương nên bản tính trẻ con lại trỗi dậy muốn mè nheo với anh đây mà.

 Khi mà cậu đã ăn sáng xong và đến trường thì Junhyung lúc này lại đang ngồi ở salon phòng khách đọc báo thưởng thức cà phê.

 Đôi mắt chợt thấy Chang Min Hee đang đi đến, tay đang bưng đĩa trái cây đã được gọt sẵn. 

 Đáy mắt dần lạnh băng. Đôi môi khẽ nhếch lên nụ cười lạnh. 

 -Quản gia Choi. Chuyện tôi kêu ông làm đã làm xong rồi chứ?_ Junhyung hắng giọng mắt ngước lên nhìn quản gia đang đứng cạnh.

 Gật đầu nở nụ cười với anh.

 -Vâng thưa cậu. tôi đã tìm được kẻ đã hại tiểu thiếu gia. Hắn là Chang Min Hoon 23 tuổi con trai chủ tịch tập đoàn CM chuyên lĩnh vực kinh doanh du lịch khách sạn. giờ cậu ta đang bị tạm giam đợi xử lí từ cậu. Tập đoàn CM cũng theo lời của cậu đã bị phá sản, hiện đang tìm cách vay tiền nhưng khả năng sẽ phải tìm cách để trốn nợ… chỉ có điều nhị tiểu thư nhà họ Chang đã mất tích mấy tháng nay nên…. Có lẽ cậu nên xử lí chuyện này.

  Xoảng…

 Tiếng động mạnh phát ra sau lời nói của quản gia Choi làm ai lấy đều giật mình. Chỉ riêng Junhyung, anh vẫn điềm nhiên ngồi đó thưởng thức li cà phê trên tay.

 -Đại thiếu gia.

 Như đúng gì anh dự đoán. Chang Min Hee đã không giữ nổi bình tĩnh mà chạy đến trước mặt anh.

 -Chuyện gì?_ Anh hờ hững đáp.

 -Tôi biết anh đã biết tất cả. Tất cả là tôi làm. Xin anh… tha…tha cho cha mẹ và anh trai tôi._ Nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Junhyung cầu xin.

 -Tha ư?_ Junhyung cười lạnh.

 Đáng tha sao? Vốn anh đã định xử nhẹ cho cô ta nhưng sau khi nhận được hồ sơ báo cáo của thám tử gửi đến thì anh như muốn điên lên.

 Chang Min Hee. Thì ra cô ta là người đã sắp đặt mọi chuyện. Yoseob bị chiếc mô tô nhắm thẳng đâm vào chính là do cô ta một tay sắp xếp… để tiếp cận, tìm cách vào bằng được biệt thự yong. 

 Nhìn ả. Vốn ngay từ đầu anh cũng không tin tưởng về con người lại. chỉ tại lúc đó tâm trí rối bời vì chuyện cậu với DooJoon nên mới không thèm để tâm.

-Cô hại Seobie vậy mà muốn tôi tha sao?

 Chỉ một câu nói đó. Lập tức những ánh mắt ngạc nhiên, đầy sửng sốt nhìn cô sau dần là ẩn chứa tia căm ghét trong đáy mắt.

 -T… tôi ko có ý đó. Tôi…tôi chỉ muốn…

  Nước mắt của nữ nhân rơi xuống. Đúng là cô đã nhờ anh trai mình lái xe đâm vào Yoseob nhưng không hề muốn giết cậu. cô chỉ muốn tìm cách để có thể ở gần Junhyung hơn thôi.

 -Khóc sao? Cũng không có ích gì đâu. Quản gia Choi_ anh hất mặt ra hiệu.

 Gật đầu, Quản gia Choi đi đến tủ lấy ra một xấp hồ sơ đưa ra trước mắt cô.

 Phẩy tay. Đám người hầu thấy vậy nhanh chóng theo sau quản gia Choi ra ngoài.

 Toàn thân run run đón lấy tập hồ sơ. Không biết trong đây viết gì chỉ biết nó không hề tốt cho mình.

 Xoạt….

 Đôi mắt đọc đến đâu lại mở lớn hơn đến đấy.

 Không… không thể nào. Làm… làm sao có thể. Chỉ vì một tin đồn nhỏ rằng tập đoàn CM có xích mích với JOK mà giờ các nhà đầu tư du lịch nước ngoài đã hủy hết hợp đồng với công ty CM và không biết với một lí do nào đó bên CM lại phải chịu trách nhiệm bồi thường thiệt hại.  Và trong vòng một ngày các chi nhánh nhỏ, khu du lịch, khách sạn đã đứng tên người sở hữu là hai vị thiếu gia đáng kính của tập đoàn JOK.

 Vứt tờ báo và một số giấy tờ khác, ả gục xuống đôi mắt ngấn nước nhìn nam nhân lạnh lùng trước mặt.

 Đi đến trước mặt anh, cúi người. Đôi chân quỳ xuống.

 -Xin anh. Tha cho gia đình tôi. Lỗi là do tôi, họ không có liên quan. Tất cả đều do tôi làm… Xin anh.

 Ánh mắt lộ thêm vài phần băng lãnh.

 -Vô ích thôi.

 Nghe Junhyung lạnh lùng phán một câu thì ả cũng đã biết dù có nói thêm gì cũng vô ích. Gục đầu xuống một cách tuyệt vọng. Không gian chìm trong yên lặng.

-Nhưng… đâu phải chỉ là lỗi của riêng tôi_ Bất ngờ nhìn thẳng vào mắt anh_ Không phải Yong đại thiếu gia cũng vì thích thú với…_ ả nhếch mép nói chợt…

 Rầm

  Junhyung nhanh như cắt đẩy mạnh ả, đàu đập vào bàn đau nhói. Cánh tay nam nhân vẫn ghì chặt không cho ả động đậy.

 Đắc ý vì mình đã thành công làm người trước mặt là nam nhân kia kích động. Nhưng nồng ngực sao vẫn đập mạnh khi đối diện với nam nhân này.

 Vì sao ư? Có phải vì đã quá yêu?...

………………….FB…………..(au: Trong đoạn hồi tưởng lại quá khứ này thay vì gọi thẳng tên Chang Min Hee au sẽ đổi thành “nhỏ” nha. Cho dễ viết ấy mà. Hihi)

 Vào một mùa đông của 8 năm trước tại trụ sở chính của tập đoàn JOK.

Là ngày kỉ niệm 30 năm thành lập lên tập đoàn JOK. Có rất nhiều khách quý được mời đến, trong đó tập đoàn CM cũng may mắn nhận được tấm thiệp vàng cao quý. 

 Chang Min Hee được cha mẹ cho đi dự tiệc cùng. Chán vì cứ phải đi theo umma nên cô nhỏ đã xin phép umma cho đến chơi cùng các đám trẻ khách.

 Ôm chú thỏ bông dễ thương trên tay. Khuôn mặt đưa trẻ thật hồn nhiên, hí hửng chạy đến đám nhóc con cùng trang lứa.

 -Con nhỏ này là ai vậy?_ Một con bé trong đám hỏi. Giọng điệu có chút ngang bướng._Mày là đứa nào mà dám đến chỗ tụi tao?

 Nhìn cô bạn đó. Ăn mặc vô cùng sang trọng, khuôn mặt dễ thương vậy mà sao ăn nói thô lỗ quá.

 -Ơ… mình … mình chỉ muốn chơi cùng mấy bạn.

 -Mày…ủa… con thú bông đẹp quá. Các cậu lấy nó cho tớ?_ cô bé dữ dằn đó ra lệnh như một bà hoàng vậy. Không biết cô bé là ai mà nói gì mà mấy đứa trẻ khác cứ nghe lời hoài.

 -Làm gì đó? Thú bông là của umma mua cho mình, các bạn không được lấy… hức.. bỏ ra.._ nhỏ hét lên, tay thì rằng lại con thú bông của mình.

-Không phải muốn chơi với tụi tao sao? Cống nạp đi_ Lại là cái giọng nói đỏng đảnh của cô bé kia.

-hưc… ko muốn nữa… chả lại cho mình…

-Không được. giờ thì tao muốn có nó.

 Thế là hai bên cứ dành đi dành lại. Vì sợ con thú bông sẽ bị rách nên nhỏ buông lỏng tay. Lập tức…

 -Haha… giờ nó là của ta_ Cô bé kia nhìn nhỏ đắc thắng, ánh mắt ngạo nghẽ đầy thách thức.

 -Hức… trả lại đây… hưc..hức…

 -Im đi. Ồn quá đó

 Một giọng nói ở đâu đó vang lên. 

 -Goo Hara. Cô dám dở trò trộm cắp ở đây sao?

 Tiếng nói ngày một gần. Tất cả lũ trẻ đều ngước lên nhìn chiếc cầu thang.

 -Junhyung oppa…. Em… em không có…_ Đôi mắt cô bé Hara lập tức thay đổi khi nhận ra giọng nói lạ đó là của Junhyung.

 -Cái gì trên tay cô đó?

 -Ơ… nó là của em mà oppa_ Hơi sững, con bé Hara liền nói đôi mắt liếc về phía nhỏ MinHee cảnh cáo.

 -Hức… không phải. Là của tôi mà… hưc…_ Không sợ vẫn cố lấy lại cho bằng được.

 -Mày nói láo_ Lập tức, Hara chỉ vào mặt nhỏ hét lên.

 -Hừ!_ Junhyung hừ một tiếng. Đi đến giật lấy con thú ném về phía nhỏ_ Im hết đi. Tôi mà thấy một lần nữa là đuổi hết ra ngoài đó._ Junhyung cảnh cáo, trên tay cậu đang bận bịu ôm lấy mấy chú heo bông rất dễ thương.

 -Hix. Xin lỗi oppa.  Ha. Oppa cho em một con thú trên tay oppa nha. Dễ thương quá à.

 -TRÁNH CÁI BÀN TAY BẨN CỦA CÔ RA_ thấy cô nhóc Hara đang định đi đến lấy Junhyung gân cổ hét lớn_ Muốn đuổi thật hả? BIẾN…..

 Cậu hét lớn. 

 -hưc…oppa sao lại la em…hưc…

 -Im đi.

 -…

 Thấy tất cả đã im lặng. Cậu bé Junhyung nhanh chóng dời đi. Điểm đến là sân thượng tập đoàn JOK.

 Cậu bé bỏ đi. Nhưng cậu đâu biết rằng cô nhỏ MinHee suốt nãy giờ chỉ im lặng để ngắm nhìn cậu. Đợi khi mọi người không chú ý nhỏ đã nén theo sau Junhyung.

 Đôi chân nhỏ dừng lại núp sau cánh cửa nhìn ra ngoài sân thượng.

 Đôi mắt chú ý theo dõi vô tình nhìn thấy một cậu bé khác đang nằm ngủ trên chiếc xích đu màu trắng. Mái tóc đen nhánh bay trong gió. Khuôn mặt rất đáng yêu, hai chiếc má phúng phính đỏ hây. Hàng mi cong khép nhẹ. Cậu bé đó giống thiên thần quá. Chiếc xích đu khẽ đung đưa như đang đưa thiên thần nhỏ chìm vào giấc ngủ bình yên.

 Junhyung đi đến mỉm cười nhìn cậu bé, tay cũng giữ cho xích đu dừng lại. Cậu bé chợt mở mắt. đôi mắt sáng bừng lên, nở nụ cười rạng rỡ ngồi dậy ôm lấy Junhyung. 

 Juhyung ngồi cạnh xoa xoa đầu cậu nhóc. Đặt lên tay cậu những chú thú bông mà cậu thích nhất anh mua tặng.

 Đặt chúng xuống cạnh ghế. Cậu bé ôm lấy Junhyung mỉm cười rồi hôn chụt lên má Junhyung.

 Từ xa. Đáy mắt ánh lên tia ghen tị với cậu bé đó. Rồi lại bắt gặp ánh mắt và nụ cười ấm áp của Junhyung. Giây phút đó khuôn mặt tuyệt đẹp, ánh mắt và nụ cười của Junhyung đã in sâu vào đôi mắt của cô bé gái.

 Lặng thinh nhìn hai đứa trẻ đang cõng nhau chạy quanh chiếc xích đu.

……………..

…………………………….End FB…………..

 Đúng vậy. Là vì ả đã quá lụy tình… 

 Ngu ngốc yêu nam nhân lạnh lùng trước mắt. Lòng chợt vui khi Goo Hara đã dời khỏi anh nên cô đã tìm mọi cách để có thể ở cạnh anh.

 Lòng người vốn đã vậy. Luôn có lòng tham và sự ích kỉ. Khi đã được ở bên anh thì ả lại muốn được nhiều hơn thế.  Kết quả là đã không kiềm chế được mà vượt quá giới hạn của bản thân. Ảo tưởng đến những cái mình không bao giờ có được.

 Kết thúc dòng hồi tưởng Chang Min Hee chợt nhận ra cổ mình đã bị cánh tay anh nắm gọn trong lòng bàn tay.

 Khuôn mặt dần chuyển sang trắng bệch, mắt mở lớn đầy kinh hãi khi bắt gặp cái nhếch miệng và nụ cười chết chóc của nam nhân này.

 Đáy mắt ẩn hiện tia cười lạnh thấu xương. Cánh tay phải xiết lại dần cướp đi nhịp thở của ả.

 -Một con nhỏ mưu mô đầy toan tính như cô đáng sống sao?_ Anh gằn từng tiếng một.

 -Hự… hộc… khụ khụ khụ…

 Nếu cứ giữ như vậy 10s nữa thôi có lẽ ả sẽ chết, nhưng tại sao anh lại buông tay.

 -Muốn chết?_ Cười nhạt_ quản gia Choi.

 Lập tức. Cánh cửa lớn mở ra. Quản gia choi điềm đạm bước vào.

 -Xử lí cô ta giúp tôi

 -thiếu gia, cậu muốn….

 -Cha tôi…

 Junhyung nói hai từ cuối rồi cũng nhanh chóng trở về phòng. Có lẽ để chủ tịch Yong xử lí sẽ thú vị hơn.

………………..

 Một ngày mới lại bắt đầu với những tia nắng vàng óng lấp lánh trên nền trời rộng. Những cơn gió nhẹ lướt qua mang theo hương vị của mùa thu ngập tràn… 

 Hôm nay có lẽ sẽ là một ngày đẹp trời đối với tất cả mọi người ngoại trừ một người. Đó chính là con bò đang nằm ngủ ngon lành kia.

 -HYUNGIE…. Em nói là dậy mà. Dậy đi. Dậyyyyyyyyyy……._Yoseob vừa kéo Junhyung ra khỏi giường vừa la lớn.

 Khổ thân cậu nhóc, không có sức khuân vác con bò to xụ kia. Đã mất nửa giờ đồng hồ gọi rồi mà vẫn không chịu dậy , làm họng cậu đau muốn chết.

 -Seobie. Sớm mà. Cho hyung ngủ đi._ Anh nói giọng ngai ngái ngủ.

 -…

 -…

 -…

 -…_ Nằm im đấy nhưng trong lòng nóng như lửa đốt ấy.

 -…

  Phật.

 Không chịu nổi cái không khí im lặng nữa. Junhyung bật dậy đảo mắt tìm cậu, cái chăn nhanh chóng bị vứt sang một bên không thương tiếc mà cách đó một phút anh coi nó như bảo bối yêu quý vậy.

 -Seobie._ Anh gọi tìm cậu. Lúc nãy đâu có nghe tiếng cửa phòng mở. Cậu chắc vẫn còn ở trong phòng.

 -…

 -Sao lại ngồi đây?_ Thấy cậu đang ngồi trên kệ cửa sổ anh đi đến hỏi.

 Hất mặt đi.

 Hơi bị hớ vì thái độ của cậu rồi anh quay qua chỗ khác để nhìn rõ mặt cậu hơn.

 -Seob..i..

 Quay đi

 -Sao vậy?

 Quay đi

 -…

 -… hức…hức…_ Nước mắt – vũ khí gián tiếp giết chết Yong Junhyung.

 Thấy cậu khóc. Junhyung hốt hoảng ôm cậu vào lòng. Được đà, đứa trẻ trong lòng khóc lớn hơn.

 -Đừng khóc nữa. Là hyung sai… Ngoan, nín đi_ Anh vỗ về cậu. tim bứt dứt quá.

 Đẩy anh ra.

 -Nói dối, tất cả những gì hyungie nói với Seobie là nói dối hết.

 -Là sao?_ Anh khó hiểu nhìn cậu. (au: Tên bò này sao càng ngày càng ngốc vậy kìa?? Chậc chậc)

 -Không phải hyungie nói chỉ cần Seobie tha lỗi cho hyungie thì yêu cầu nào hyungie cũng sẽ đáp ứng sao? Vậy mà giờ ngay cả gọi dậy cũng không dậy nữa… hưc…oaoaoa…_ Nước mắt tuôn như suối. (au: Xốp ơi, au sắp chết đuối rồi? ặc ặc ...)

 -Đâ… đâu có. Không phải giờ hyung dậy rồi sao? Seobie ngoan, giờ em muốn hyung làm gì hyung cũng làm hết á?_ anh nhe răng cười cầu hòa.

 -Nói dối chứ gì? Không thấy thành ý chút nào_ quay phắt mặt đi.

 Mim cười. Anh nhấc bổng cậu đặt cậu ngồi xuống giường. vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ. Ngóc đầu lên nhìn cậu.

 -Không có mà. Giờ chỉ cần Seobie nói hyung sẽ làm liền à.

-Thật chứ?_ Lườm xéo.

 Gật đầu.

 -Vậy được. hyungie lại đây_ Cậu cười toe kéo đầu anh lại gần miệng. Cánh môi mấp máy cái gì đó.

 Junhyung nghe lời như một đứa trẻ, hơi dướn người lên để ghé sát tai gần cậu nghe điều sắp nói. 

Không biết cậu nói gì. Chỉ biết mỗi câu, mỗi chữ cậu nói ra đều làm khuôn mặt Junhyung dần trở lên méo xệch.

 Nhìn cậu. ánh mắt đầy ủy khuất.

 -Seobie, em nỡ đối xử vậy với hyung sao?

-Biết ngay mà. Không có lòng thành gì hết_ Cậu nói, quay đầu giận dỗi toan bước ra ngoài.

 -Ai?... ai nói hyung không làm?_ anh kéo cậu lại.

 -Thật ạ?

 -À…_Thở dài_ Ừ.

-Yeah….Yêu hyungie nhất luôn_ Cậu vui thú đến nỗi nhảy cẫng lên rồi ôm lấy anh.

 Vòng tay ôm lại cậu. Khuôn mặt méo xệch nhưng trong lòng thì ấm lắm.

………..

 Đại sảnh biệt thự Yong.

 Tất cả mọi người sau khi nghe lệnh của tiểu thiếu gia đáng yêu đã đứng gọn, xếp thành một hàng dài đợi cậu.

 Tay kéo theo Junhyung đằng sau. Thở dài hối lỗi, ai bảo con bò này ngủ mãi giờ mới chịu tỉnh. Đợi bò đánh răng rửa mặt xong là cậu đã nhanh chóng kéo xuống nhà.

 -thiếu gia. Rốt cuộc có chuyện gì mà gọi chúng tôi._ quản gia Choi cũng thắc mắc.

-Dạ không. Là hyungie ạ_ Cậu ấp úng đẩy anh ra rồi chạy xuống ngồi salon.

  Nhe răng, rồi gật gật đầu ý bảo anh sắp phải làm gì?

 -Đại thiếu gia_ mọi người thắc mắc nhìn anh.

 -Thôi đi_ anh ngắt lời. đi đến chỗ EunJi_ Xi…xin lỗi… vi…vì đã hiểu lầm cô và cô nữa_ Junhyung nhìn cô gái bên cạnh EunJi. Nhưng do anh không nhớ tên nên chỉ có thể vậy thôi._ Và cu..cũng xin lỗi tất cả mọi người.

 Liếc nhìn cậu. Vậy là cái hình tượng bao lâu năm xây dựng cuối cùng cũng lụi tàn vì tên nhóc láu cá Yong Yo Seob. 

 Trong khi mọi người còn chưa kịp đinh thần thì anh lại quay lưng toan trở lại phòng. Nhưng đâu có dễ tha như vậy…

 -Hyungie mau ăn sáng. Hôm nay chúng ta, à không hyungie mới đúng sẽ rất bận đó.

 Cậu dứt lời Junhyung quay mặt ra nhìn cậu đầy khó hiểu.

-Sao? Hyungie không muốn ăn cùng hả? Vậy thì hyungie về phòng đi. 

 Lủi thủi đi đến bàn ăn cạnh cậu.

………………..

  Đặt đũa xuống bàn. Yoseob quay qua nhìn mọi người bằng nụ cười tinh nghịch.

 -Seobie đã xin phép appa. Hôm nay mọi người sẽ được nghỉ làm buổi sáng. Em đã cho người chuẩn bị xe đưa mọi người đến khu mua sắm chơi. Chợt…

-Tiểu thiếu gia. Cậu định làm gi?

-Seobie chỉ muốn phạt hyungie thôi mà. Keke_ Cậu cười tinh danh._ Rồi đó, mau chuẩn bị thay đồ còn đi chơi.

-…._ Nhìn nhau.

-Hôm nay Hyungie nổi hững muốn tự tay dọn dẹp nhà cửa ấy mà._ Cậu nhe răng cười giải thích.

 -Ặc ặc..khụ..khụ_ Junhyung đang uống nước cũng phải sặc vì câu nói của cậu.

 -Gi…gì đó? Hyung nói….huh_ Junhyung la lớn định phản đối nhưng bắt gặp ánh mắt đe dọa của cậu đành im bặt.

……………………

 Hiện tại. Trong biệt thự họ Yong giờ chỉ còn lại anh em Junseob. vệ sĩ thì đang canh chừng ở khắp nơi bên ngoài biệt thự.

 Đeo chiếc kính gọng đen…. Không chòng. Hai tay khoanh trước ngực đôi mắt nhìn thẳng đối phương.

  -Vì nhà ta rộng quá à nên Hyungie chỉ cần lau tầng một và kệ sách , tranh ảnh trên tường là xong.

 -Hả? Seobie, em đừng vậy chứ? Tuy một tầng nhưng căn phòng này._ Ngước mắt nhìn cậu.

 -Nhìn nữa là Seobie bỏ đi thật luôn?_ Cậu lên tiếng cảnh cáo. 

  Nghe vậy, Junhyung lập tức lủi thủi đi vào bếp.

………….

 Rầm.

 -KHÔNG….._ Junhyung hét lớn khi vô tình đá phải xô nước dưới nền nhà._ Á… Xô nước đáng ghét… TA CĂM THÙ MI.

 Junhyung hét lớn. Vậy là công sức gần như cả buổi sáng cuối cùng cũng đi tong vì bị cái xô nước bẩn đáng ghét đổ lênh láng nước ra sàn nhà.

 -Hyungie nhanh đi. Trước buổi tối phải xong việc nếu hyungie không muốn bị mọi người nhìn thấy cảnh này.

 Nhìn chủ nhân của cái giọng nói oanh vàng đang điềm nhiên ngồi trên salon xem hoạt hình, trên tay là một hộp kem to bự.

 Sao giờ cậu tuyệt tình quá à? Junhyung khóc thầm.

 Ra ngoài lấy xô nước mới. thôi thì đành chấp nhận thương đau. (T.T)

 7 tiếng sau.

Junhyung ngồi bịch xuống ghế sau khi đã hoàn thành công cuộc lau nhà.

 -Woaa! Hyungie đúng là có tiềm năng à nha. Không một hạt bụi luôn đó_ Cậu trầm trồ. Lầu một nhà cậu giờ cứ phải nói là bóng loáng như mới luôn.

 Nhìn cậu. Không sạch sao được. Vốn đã làm xong từ 3 giờ trước rồi nhưng cái tên nhóc quỷ này lại xem xét từng góc cạnh một. Hết nói chỗ này bẩn, chỗ này chưa lau… anh cãi lại thì bị cậu lườm đến suýt nữa là cháy xém tóc luôn. Đành ngậm ngùi làm tiếp. (au: Đáng đời. Không ai thương đâu.)

 Haizzz! Nhóc em của anh còn khó tính hơn cả quản gia Choi nữa.

 Yoseob đưa mắt lên nhìn đồng hồ.

2:00 pm. Không biết làm gì mà thời gian trôi qua nhanh dữ. 

ọc…ọc….ọcccccc..

 Nhìn xuống cái bụng đang lên tiếng giữ dội. Rồi quay qua nhìn anh.

 -Làm gì vậy? Sao lại nhìn hyung nữa?_ Junhyung xanh mặt. Tiếp theo phải làm gì nữa đây?_ 

 Oc ọc…. Nhìn xuống, bụng anh cũng biểu tình không kém. Cũng đúng thôi, cả hai vẫn chưa dùng bữa trưa mà.

 Đi đến ngồi cạnh rồi giật giật vạt áo anh.

 -Seobie, đừng nói là…._ Nhìn mặt cậu anh cũng đoán được rồi.

 Gật gật.

 -KHÔNG…. Seobie, hyung đâu có biết nấu ăn_ Anh la lên phản đối. Bắt anh nấu ăn thà anh bỏ tiền đi mua đồ gọi sẵn còn hơn.

 -Hức…nhưng …nhưng Seobie muốn ăn đồ Hyungie nấu mà…. Oaoaoaoa_ Cậu bật khóc.

 Lại chiêu này.

 -Nín đi. Hyung làm trứng ốp la em ăn tạm vậy_ Lủi thủi đi vào bếp.

 Sau lưng anh. Khuôn mặt ướt át cười rõ tươi. (au: Seobie nhà mình giờ lợi hai quá à nha! *trầm trồ*).

 1 tiếng sau.

 Đã một giờ chờ đợi bữa trưa chôi qua. Hiện tại Yoseob đang ngồi đối diện anh chống cằm chờ đợi.

 -Hyungie ơi, bánh mỳ kia_ Cậu nói, mắt nhìn vào chiếc máy nướng bánh mỳ.

 -Á… hyung biết rồi_ Junhyung đang ốp trứng nghe vậy thì nhanh chóng quay qua nhìn nơi bốc ra mùi khét.

 -Hyungie ơi, trứng cháy kìa_ Cậu chán nản nhìn phần trứng đang ở trên chảo.

 -Hả? Ừ…á!_ quay lại nhìn thấy hai vật thể đen xì trên chảo. Nhanh chóng nhấc ra khỏi bếp.

…………Tại bàn ăn……………

 Yoseob ngồi trên ghế cầm chiếc dĩa gảy gảy đồ ăn trên đĩa.

 -Hyungie. Chúng ta ăn nó sao?_ Cậu xanh mặt nhìn anh.

 -Không phải em muốn ăn đồ hyung làm sao? Không ăn là chết đòn đó nhóc_ Anh lên tiếng đe dọa.

 Xịu mặt. 

 Nhìn lại bộ dạng mình. Trời ơi, đầu tóc thì ướt nhẹp đầy mồ hôi, quần áo thì nhem nhuốc bốc mùi… Ôi đại thiếu gia Yong Junhyung còn đâu.

 Quay qua nhìn cậu rồi nhìn tác phẩm tồi tệ của mình.

 -Thôi bỏ đi._ Anh cầm lấy hai đĩa đồ ăn. Cậu sức khỏe yếu sao ăn được cái thứ cháy thui thế này.

 -Hyungie… Seobie đói quá… hức…_ Mắt ẩn nước nhìn anh.

 Nhìn đứa trẻ của mình đói đến tội. Ôm đầu cậu, giờ gọi đồ ăn đem đến chắc cả hai cũng chết đói rồi. 

 Chợt đôi mắt chợt lóe lên khi nhìn thấy gì đó ở trên góc bếp.

………………30’ sau………

 -A…. no quá à._ Yoseob thở phù phù sau khi đã ăn uống no nê.

 -Hyung cũng vậy._ Junhyung nằm dài xuống đất cạnh cậu.

 Hi. Chả qua là vô tình nhìn thấy thùng mỳ gói ở góc bếp. có lẽ là của đám người hầu hay ăn lúc đói.

 Gì chứ. Mỳ gói thì có gì là khó. Junhyung sau khi đọc kĩ hướng dẫn sử dụng thì lập tức đi vào thực hành.

 Chưa đầy nửa giờ đồng hồ. Hai vị thiếu gia chưa một lần ăn mỳ gói đã một phát sơi hết 10 gói mỳ (au *lẩm bẩm* ít quá không ta???)

 -Lần sau Seobie cũng muốn ăn nữa. Lúc đó Hyungie phải nấu cho Seobie ăn nha!_ Quay qua nhìn anh.

 -Ừm.

 …………30’ sau…………

Sau khi ăn trưa và nghỉ ngơi xong Junhyung toan đứng dậy trở về phòng để chỉnh sửa cái bộ dáng nhếch nhác hiện tại của mình thì.

 -Hyungie đi đâu đó?_ Đứa trẻ vẫn nằm ì dưới đất hỏi.

 -Về phòng. Không lẽ em muốn hyung cứ để bộ dạng như này ra ngoài sao?

 -Ra ngoài. Không có đâu nha! Hyungie vẫn chưa lau tranh trên tường mà.

 -MWO?_ Junhyung mắt mở lớn nhìn cậu.

 -Đừng nhìn Seobie vậy chứ? Không phải ngay từ đầu đã nói  là sẽ phải lau nhà, tranh ảnh và giá sách lầu một sao? Nhưng may cho hyungie là giá sách nằm ở lầu hai đó_ Cậu chu chéo môi nhìn anh

 -…

 -Thế hyungie có định làm nữa không?_ Nhìn anh.

-Đừng nhìn hyung vậy. Hyung đâu dám cãi lời em chứ Seobie.

 Nhìn bộ dạng mệt mỏi của anh như vậy cậu cũng không muốn đâu. 

 Nhưng Yoseob à, phải quyết tâm không được nản lòng. So với quãng thời gian vừa rồi thì như vậy chưa đáng là bao đâu.

 Đúng. Nắm chặt tay đầy kiên quyết.

--------------Tối-----------------

 -Thiếu gia. Chúng tôi đã về_ Các chị hầu phòng vui vẻ bước vào nhà. Tay cầm theo rất nhiều đồ nữa.

 -Chào bác Choi, nuna_ Cậu và anh giờ đang ngồi xem ti vi ở phòng khách._ Mọi người đi chơi vui chứ?_ Cậu hỏi.

 -Rất vui. Chúng tôi có mua quà cho hai người nữa_ Một cô trong đó nói, tay xách hai túi quà mà mọi người đặc biệt chọn cho Junseob. 

 Tuy không đáng là bao nhưng họ biết thiếu gia của họ sẽ không chê đâu, ngược lại sẽ rất trân trọng nó cho coi. Trong khi đó…

 *Vui. Vui lắm. Đại thiếu gia của các người bị bạo hành chắc chắn là vui rồi*_ Thầm rủa. Còn ai ngoài đại thiếu gia yong.

 -Kamsa mọi người_ Cậu cười tươi.

 *Hừ. Tặng quà. Định hối lộ Seobie làm khổ ta chứ gì?*

 -Woa. Là đại thiếu gia lau dọn sao? Còn sạch sẽ hơn chúng tôi nữa_ Trầm trồ khen ngợi.

 *Ta không mắc mưu đâu. Bọn đáng ghét* (au: bó tay với tên này)

  Đến quản gia Choi cũng phải bất ngờ vì sự sạch sẽ của lầu một khu biệt thự. Không ngờ đại thiếu gia lại có thể nghe lời như vậy đấy.

 -Nhờ hai cậu mà chúng tôi rất là vui.

 -Vậy sao? Vậy thì mọi người cứ vui vẻ đi ha. Hyungie sẽ lau dọn trong vòng một tuần luôn. (au: Keke)

-HAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAẢ………..?????...

 Tiếng hét gầm trời.

.........................................................

au: Mọi người đọc xong có lỗi nào thì cm au để au chỉnh sửa nha. Và nếu thấy hay thì Vote cho au nha. hihi... kamsa mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro