Chap 12: Tình Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: Trước khi vào truyện. au muốn gửi lời xin lỗi đến các red vì đã đăng chap trễ hẹn mất 3 ngày. Và vô cũng xin lỗi vì chap không được dài như các red mong đợi. Vì vậy các red có ném đá thế nào au cũng xin chấp nhận. Mianhae *cúi gập người*

    Đặt cái tựa đề chap mà sao chả thấy liên quan là mấy.

...............................

 Năm ngày trôi qua. Đó là một quãng thời gian đầy đau khổ của Junhyung.

 Hôm này. Thứ bảy. Ngày cuối cùng anh phải chịu phạt. 

 “Nào Junhyung. Chăm chỉ lên nào qua ngày hôm này mày sẽ lại trở về là đại thiếu gia đẹp trai phong độ ngời ngời rồi. Lúc đó tìm cách phạt tiểu nhóc tử nhà mình cũng chưa muộn. keke”

 Junhyung đang rất phởn với ý nghĩ của mình. (au: +.+)

Thật ra thì ban đầu anh không có đồng ý với hình phạt dọn nhà một tuần lận đâu nhưng mà…

 …………….FB…………

 -HAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAẢ……….._ Junhyung bật dậy hét lớn vì câu nói xanh rờn của cậu.

 -Hả gì chứ?_Cậu quay qua nhìn anh bằng ánh mắt “ngây thơ”

 -S…sao lại bắt…hyung…dọ…n…dọn nhà một tuần chứ?_ Junhyung đớ lưỡi, khuôn mặt đẹp trai giờ méo mó đến tội._ Em bắt hyung làm việc nhà trong khi lại để cho mấy người họ đi chơi sao Seobie?_ Đưa tay chỉ vào từng người một, nói giọng bất mãn.

  Lườm nguýt anh. Mới có vậy mà cũng kêu ca (au: Seobie à, cậu thử làm coi =.= *lắc đầu* Tội cho bò quá)

 -Vậy là không muốn?_ Cậu nhìn anh. Khuôn mặt hình sự.

 -Ực… Ừ!_ Junhyung nuốt ngụm nước bọt làm liều trả lời.

 -Vậy thôi. Không làm nữa_ Mặt đứa trẻ xịu xuống. Chào mọi người rồi một mình bỏ về phòng.

 Nhìn cậu bỏ đi về phòng. Biết là cậu giận rồi.

 Quay lại toan lấy điện thoại rồi cũng về phòng thì bắt gặp ánh mắt mọi người nhìn mình.

 -Nhìn gì?_ Làm mặt lạnh.

 -Đại thiếu gia. Cậu sai thì phải bị phạt vậy là đúng rồi mà._ EunJi nói.

 -Đúng …đúng vậy đó thiếu gia…_ Đồng loạt.

 -Chúng tôi nghĩ cậu nên… tiểu thiếu gia sẽ giận cho coi.

 -…

-!@#$%^&*(!@#$%^&*()....

 -Im đi. Mấy người là gì mà dám lên tiếng dạy tôi hả? Bộ muốn bị đuổi việc sao?_ La lớn, quắc mắt nhìn từng người một.

 Im lặng…. im lặng………

  -Hừ!_ Hừ lạnh một cái. Đi đến lấy điện thoại… 

 “Vì muốn được đi chơi nên mới dám đem cậu ra dọa anh chứ gì?”_ Junhyung thầm nghĩ quay bước bỏ lên phòng.

 Đẩy nhẹ cửa. Junhyung hơi sợ với cái không khí trầm mặc đến lành lạnh trong phòng.

  Nhìn thấy thân ảnh nhỏ đang cuộn tròn mình trong đống chăn.  Nhẹ bước đến gần.

 -Seobie…_ gọi cậu, hai tay cố gỡ cuộn chăn kia. Nhưng có vẻ không được rồi.

 -…

 -…_ Junhyung thở dài. Lại chơi trò im lặng.

 -…

 -Seobie. Em đừng làm khó hyung vậy chứ?

 Nghe vậy, cái đầu vùi trong chăn khẽ thò ra.

 -Khó gì?

 A ha. Nói trống không luôn à nha. Chứng tỏ cậu đang giận thật.

 -Em nhẫn tâm để hyung chịu khổ vậy trong một tuần sao?_ Mếu (au: =.=)

 -Một tuần thôi mà. Hyungie bỏ dơi Seobie trong bao lâu? Giận dữ vô cớ với mọi người ra sao? Vậy mà có một tuần cũng không chịu??? Không có thành ý gì hết á_ Bật tung chăn nói lớn.

 Junhyung lấy tay che mặt tránh cơn bão lớn. Đợi cậu nói hết, đưa tay vuốt lưng cậu cười hề hề (au: Tên ngố chính hiệu/Jh: gì đó?/au: Ko có gì ạ!* ôm dép chạy*)

 -Hạ hỏa…hạ hỏa…

 -Không chơi với hyungie nữa. Seobie đi ngủ._ Nói đoạn lại vùi vào đống chăn.

 Lấy hết sức kéo chăn ra khỏi cậu. Nhìn khuôn mặt đang nhăn nhó giận dỗi đủ kiểu của cậu anh thật muốn bật cười. nhưng lúc này mà cười chắc anh chết sớm.

  Ôm cậu. Đặt cậu ngồi trong lòng mình đưa tay lên xoa xoa mái tóc cậu.

 -Đừng giận nữa. Hyung làm là được chứ gì?

 Sững lại vì hành động của anh. Mặc dù đã được anh ôm rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên được ngồi trong lòng anh như vậy nè.

 Cảm giác là sao ta? Không biết nữa. Lạ lắm. Nhưng cậu thích.

 Giận dỗi vùi mặt vào ngực anh rụi rụi như chú mèo con.

 -…

 -Ko được giận nữa._ Anh nhìn thẳng vào mặt cậu nói.

  Ngước mắt lên nhìn anh. Hai khuôn mặt thật gần, chỉ cách nhau chưa đến 2cm. 

 Hai đôi mắt nhìn thẳng nhau. Không biết từ khi nào khuôn mặt lại đỏ bừng. Ngượng ngùng quay phắt đi không nhìn anh nữa.

 -Thật chứ?_ Nhìn lơ ngơ rồi hỏi. Trong lòng thầm nghĩ không biết máy lạnh có mở không mà sao nóng dữ.

 -Thật. Hyung hứa_ Vùi đầu vào lòng cậu, hít hà mùi sữa tắm thơm ngát.

 - Vậy được. Nếu hyungie làm xong. Cuối tuần em sẽ tặng hyungie một món quà đặc biệt.

 -Quà? Đặc biệt?

 -Nae. Đặc biệt lắm đó_ Cậu nháy mắt tinh nghịch tỏ vẻ bí mật.

 Seobie dễ thương. Anh bật cười. Quà từ cậu dĩ nhiên anh thích nhưng điều quan trọng là anh muốn cậu vui cơ.

-Hyung sẽ đợi.

 Không nói gì nữa. Trong lòng đứa trẻ thật đang nghĩ đến hình ảnh tặng món quà này cho anh. Vốn đã muốn tặng từ lâu rồi.

…………….End FB……………

 Kết thúc dòng hồi tưởng. Junhyung tiếp tục công việc của mình. 

Thở dài. Để giúp việc đi chơi còn chủ lại ở nhà lau dọn chắc chỉ có mỗi cái biệt thự này mới vậy đó.

 Thôi thì làm nhanh còn đi ngủ…

 -Hyungie ……..

 Ôi. Lại cái giọng nói lảnh lót quen thuộc. Seobie của anh đã học về rồi đó. 

 -Hyungie đâu rồi?_ Đứa trẻ ngây người hỏi khi không thấy anh trả lời.

 -Đây nè!_ Tay cầm theo cây chổi lông gà từ phòng sách đi ra.

   Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Junhyung mà sao đứa trẻ lại không chút động lòng. 

-Hyungie gắng chịu nha. Sắp hết ngày rồi đó.

-…._ Liếc.

-Hyungie sắp xong chưa vậy?_ Nhìn quanh nha. Chủ định tránh ánh nhìn chết người đó.

 Không đáp. Junhyung vào trong bếp lấy ra chiếc máy hút bụi.

 Mọi chuyện đã xong giờ chỉ cần hút bụi trong nhà một lượt là được rồi. So với việc lau nhà thì việc này nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

 Nhìn nhưng giọt mồ hôi trên trán anh, cậu thực rất muốn chạy ra giúp nhớ lại lời EunJi đã nói: “thiếu gia, cậu không được mềm lòng giúp cậu ấy. Nếu không sau này lại mắc lỗi cho coi” nên đành thôi. (au: EunJi coi vậy thôi. Láu cá lắm đó!)

Đúng vậy. Phải cứng rắn.

 -Junhyung hyung. tụi em đến chơi nè…_ Tiếng hai cậu nhóc Kiwoon đây mà.

 -Mọi người làm gì mà lâu vậy?_ Yoseob hỏi. Vào nhà cùng cậu mà không biết đứng ngoài đó làm gì nữa. 

 -Tụi tớ…. ớ…Junhyung hyung….._ Kwang đớ lưỡi vì cảnh tượng trước mắt. DW đi bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém. Mắt mở to hết cỡ.

 Trời. Đại thiếu gia Yong Junhyung làm việc nhà. HyunSeung cũng khá bất ngờ nhưng chỉ im lặng.

 -Seobie. Sao em lại cho ba tên này đến hả?_ anh chừng mắt nói lớn. Lập tức quay qua nhìn cậu. Kì này coi như mất hết thể diện lẫn hình tượng của anh rồi.

 -Thì mọi người nói muốn gặp hyungie mà_ Cậu gãi đầu cười hề hề với anh.

 -Trời ơi. Seobie nói hyung bận giải quyết việc trọng đại là đây sao?_ KiWoon há hốc miệng, cằm đã dơi gần sát đất.

 -Hyung cam tâm làm việc này sao?_ Kiwang vẫn chưa nhìn nhận được thực tại.

 Đúng vậy mà. Quen hắn bao nhiêu năm nay. Tính khí hắn Kiwang đây cũng biết ít nhiều. Lạnh lùng, cứng đầu và ngang ngược…. chưa bao giờ dù chỉ một lần nghĩ sẽ có ngày nhìn thấy tên đại ác ma, con trai cưng, người thừa kế tương lai của một tập đoàn lớn nhất thế giới lại có ngày phải tự tay dọn nhà thế này đây.

 -Ngậm miệng lại nếu không muốn bị đuổi ra khỏi đây_ Hết đường nói đành dùng cách đe dọa.

 -…_ KiWoon nhìn nhau.

 -….

 -…B>_cười nham nhở.

 -….=.=_ Junhyung.

 ……….15’ sau……..

 -Ngon quá à Woonie.

 -Đồ em mua là nhất mà.

 -…._HyunSeob

 -…_Junhyung 

“nhịn. Nhịn. Nhịn. Qua ngày hôm nay sẽ xử hai tên này sau”_ JH pov

 ………….15’ sau nữa……..

 -Hai đứa có thôi đi không hả?_ Cuối cùng cũng không chịu nổi Junhyung hét lớn.

  Đại thiếu gia của chúng ta tức giận không phải vì hai tên nhóc kia vừa ăn vừa lảm nhảm đâu mà vì hai tên này ngang nhiên làm bừa bộn căn phòng anh vừa dọn. Hễ vớ được gì trên bàn ăn là vứt ngay tàn dư xuống đất. Thử hỏi sao đại thiếu gia như anh chịu nổi.

 -Tụi em đâu có làm gì?

 -Đúng vậy đó. Cậy lớn bắt nạt bé à nha

 -Hixhix…_ Ôm nhau mếu máo.

  Nhưng Yong Junhyung là ai chứ? Trên đời này không sợ bất cứ thứ gì ngoại trừ nước mắt của Yong Yo Seob. Ném cho hai tên cái nhìn tóe lửa hiển nhiên phán.

 -Dọn cho ta_ Nhanh chóng đưa chổi lau nhà cho lão Ki và xô nước cho bé Woon (au: hút bụi mà không biết lấy đâu hai thứ đó nữa. =.=)

 -Hử? Sao tụi em lại dọn. Hyung đang bị phạt mà_ Bất mãn nói

 -Seobie ban đầu cũng đã nói. Có lỗi thì phải phạt. Làm đi._ Thẳng thừng ra lệnh.

 -Seobieeeeee….

 Không đỡ được ánh mắt giết người của Junhyung quay qua tìm cứu viện.

 -Hyungi...._ Đang đinh nói thì cũng bắt gặp ánh mắt anh_ Ực… hyungie nói đúng đó. Hai cậu sai cũng phải chịu phạt. Chịu khó đi ha….hihi_ Đổi tông một cách đột ngột luôn à nha.

 -Seobie… sao cậu…

 -Làm. Hay muốn bị đá đít ra khỏi đây?_ Đe dọa.

 -L…làm… tụi em làm…

 Thấy người cứu nguy cũng đã bỏ mặc đành chấp nhận hiện thực phũ phàng.

 Thôi thì đành vậy.

………

 Tranh thủ lúc Kiwoon dọn dẹp. Junhyung cũng thư thái nằm xuống salon nghỉ ngơi. Tiện lấy chân cậu nhóc của mình làm gối thịt luôn. (au: Tên này biết hưởng à nha). Yoseob thì đang chăm chú vào trò chơi điện tử nên mặc cho anh làm gì thì làm luôn.

 -…_ (au: Ai thì mọi người cũng biết)

 ……………

 Chật vật 1h đồng hồ. qua sự chỉ bảo của tiền bối Yong Junhyung thì hai nhóc KiWoon cuối cùng cũng lau dọn xong đống rác mình làm ra.

 -Cảm ơn hai nhóc. Hoàn thành công việc cuối cùng cho hyung_ Junhyung nở nụ cười đến là đểu.

 -hixhix…_ Mệt quá à. Nhìn anh bất mãn.

 Đãng đời. ai bảo chọc tức anh làm gì? Giờ cho biết cái mùi làm việc nhà khổ như thế nào.

 Sau đoạn đối thoại ngắn ngủi đó. 5 người có vẻ yên lặng. KiWoon vì mệt mỏi quá không cong lải nhải nữa mà an phận ngồi yên vị một chỗ.

 -Các cậu…. Tớ.. và Seobie_ Anh nói lấp lửng. Cũng hơi thắc mắc khi mấy tên này không có nói gì về quan hệ tình cảm giữa anh và cậu mặc dù họ đã biết rất rõ.

 Nghe tiếng Junhyung nói. Yoseob liển bỏ ipad xuống quay qua nhìn anh rồi lại nhìn mọi người. ánh mắt có chút dè dặt. cậu cũng rất muốn biết. Đã có ý định muốn hỏi nhưng lại không dám mở lời.

 Bắt gặp ánh mắt cậu. Junhyung cười nhẹ tìm đến tay cậu nắm chặt lấy.

 Nhìn anh. Cậu khẽ cười.

 -Cậu và Seobie thì sao chứ?_ HyunSeung cả ngày im lặng cuối cùng cũng chịu nói.

 -Các cậu không có ghét bỏ tụi này sao?_ vuốt tóc cậu nhóc của anh. Không nhìn họ anh hỏi.

 -Nếu tụi tớ như vậy thì đã không là bạn cậu_ HyunSeung nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc.

 -Đúng đó hyung. Anh em yêu nhau thì đã sao chứ? Tụi em vẫn ủng hộ hai người.

 -Các cậu…_ Junhyung nhìn mọi người. Đáy mắt có chút thay đổi.

 -Hyung cảm động vì tình bạn cao cả của tụi em đó hả?_ KiWoon lại bắt đầu nói móc.

-Muốn bị đuổi?_ Trở về ánh mắt ban đầu. Đe dọa.

 -….

 -Nhưng… thực sự… cảm ơn.

 HyunKiWoon lúc này không nói gì nữa chỉ nhìn anh và cậu cười vui vẻ. 

 Gì chứ? Anh   em yêu nhau thì đã sao nào? Thiên hạ cũng có rất nhiều đấy thôi. Huống hồ họ tin vào quyết định của anh. Chắc chắn sẽ anh sẽ không làm cậu bé thiên thần kia bị tổn thương.

 -Seungie hyung.

 -Huh?

 Thấy Yoseob gọi HyunSeung ngơ ngác nhìn cậu.

 Nở nụ cười xinh đẹp với anh. Thắc mắc trong lòng quá lâu, cậu muốn biết.

 -Sao gần đây hyung có vẻ buồn vậy? Không giống với Seungie xinh đẹp, đáng yêu chút nào.

 Không để ý đến ánh mắt ngăn cản của KiWoon cậu vẫn lên tiếng hỏi. 

 Trong khi KiWoon cứ nghĩ HyunSeung sẽ im lặng dài vì câu hỏi của cậu thì ngược lại anh chàng chỉ cười nhẹ. Không phủ nhận sức đáng yêu của cậu bé này. Sao lại ghép anh vào mấy từ xinh đẹp, đáng yêu chứ?

 -Sao vậy? Em nói gì sai sao?_ Cậu xị mặt.

 Lắc đầu. HyunSeung quyết định nói ra tất cả.

 Trong quãng thời gian bị umma và appa bắt buộc phải đi hẹn hò với cô vợ tương lại Hyunah. Cả hai đã tìm đủ mọi cách để có thể hủy bỏ hôn ước này nhưng đều không có tác dụng, không những vậy trong quãng thời gian đó cả hai còn hay gây gổ, cãi nhau nữa…

 Khi ngày đính hôn ngày một gần. HyunSeung không cam tâm với việc bị ép buộc như vậy nên đã quyết định đến bar cùng DooJoon với ý định sẽ đem theo một con đàn bà nào ở đó về nhà làm cha mẹ tức giận mà hủy bỏ hôn ước.

 Tại bar, anh và DJ cũng có uống chút rượu và có dấu hiệu ngà ngà say. Vô tình có một cô nàng đi đến làm quen. Là một play boy chính hiệu HyunSeung nhếch mép cười khẩy. cánh tay ma mị lướt từ trên khuôn mặt trang điểm đậm của cô từ từ đi xuống. Bất ngờ thay, cô ta dám cả gan ôm lấy anh, dán toàn bộ cơ thể vào người anh.

 Cùng lúc đó, bên ngoài cánh cửa bar. Hyunah và G.Na bước vào. Đôi mắt Hyunah nhanh chóng nhìn thấy anh. Chợt thấy nữ nhân bên cạnh HyunSeung, đôi mắt biến sắc, hai bàn tay nắm chặt, móng tay như đâm vào thịt đến bật máu. Quay qua nhìn anh hai hàng nước mắt lã chã rơi. Nhanh chóng quay đầu đi khỏi.

 Không biết vì sao khi thấy cảnh tượng đó. HyunSeung cảm thấy đầu óc như tê liệt và có cảm giác nhói nhói ở tim. Đẩy nữ nhân ra, vùng chạy ra khỏi bar tìm Hyunah nhưng cô đã biến mất trong chiếc xe taxi phía cuối con đường.

 Ngày hôm sau. Bất ngờ nghe tin hai gia đình Jang Kim chính thức hủy hôn. Vốn tưởng đã được toại nguyện như ý muốn của mình nhưng sao lại chẳng thấy vui. Có gì đó rất chống vắng. Không còn giọng nói của nữ nhân hay gây sự cãi nhau với anh nữa. Cô đã dời khỏi biệt thự họ Jang.

 Chợt nhận ra trái tim đã yêu cô từ khi nào. HyunSeung điên loạn đi tìm cô, hỏi chủ tịch Kim nhưng ông cũng chỉ lắc đầu không biết. Vô vọng, anh giờ trầm tĩnh thế này đây.

 -Vậy là Seungie hyung cuối cùng cũng yêu Hyunie sao?_ Yoseob reo lên, khuôn mặt không hề buồn như người đối diện mình.

 -Khi nhận ra điều đó thì đã quá muộn. Cô ấy đã dời khỏi hyung rồi. Đã tìm ở rất nhiều nơi, ngay cả bên nước ngoài cũng không thấy… Có lẽ hyung đã để vụt mất cô ấy.

-Huh. Sao hyung không hỏi em. Có lẽ em biết Hyunie đang ở đâu đó_ Cậu cười tươi.

-SAO?_ HyunKiWoon đồng thanh.

-Seobie… em không đùa anh chứ?_ giọng anh run lên nhìn cậu chờ đợi

 Nhìn mọi người. Cậu lắc đầu.

-Vào tuần trước.  Khi em đang ngồi chờ lên máy bay đến Canada vô tình đã gặp cậu ấy. Ngồi nói chuyện một lúc thì Hyunah có nói là sang Nhật sống cùng bà ngoại một thời gian đó… nhưng em không biết địa chỉ. Em nghĩ nếu hyung đến hỏi chủ tịch Kim có lẽ sẽ biết thôi._ Cậu nghiêng đầu cười.

 -Thật sao?_ HyunSeung không tin vào điều anh đang nghe.

 -Nae.

 Sau câu trả lời của Yoseob, HyunSeung gần như bất động không điều khiển được cảm xúc của bản thân lúc này.

 -Hyung. Sao còn đứng đó. Mau lên đường tìm lại tình yêu của mình đi chứ?_ Kwang thúc dục. Cậu cũng quý cô nàng đỏng đánh lắm đó. Mặc dù đôi khi rất hay bắt nạt cậu.

 -à… ừ.. đi…đi liền..

 -Thằng bạn ngốc

 Junhyung nhăn mày. Đúng là… bạn anh cũng có ngày khổ vì nữ nhân vậy sao?

  Sauk hi đã giữ được bình tĩnh. HyunSeung vội cầm lấy áo khoác chạy đi. Nhưng đi được vài bước thì quay đầu lại.

 -Sao còn ko đi?_ JH khoanh tay hỏi

  Nở nụ cười đểu. HyunSeung bất ngờ chạy đến ôm lấy Yoseob hôn chụt cái vào má cậu.

 -Cảm ơn nhóc_ Rồi chạy vội. Không biết chạy xa chưa nhưng vẫn nghe rõ lắm tiếng của ai đó.

 -HyunSeung đáng ghét. Cậu dám hôn Seobie trước mặt tôi hả?

  Yoseob hơi bất ngờ. sau là ngượng chín mặt liền đưa tay áp lên hai chiếc má nóng hổi của mình.

 -Thằng khốn HyunSeung….Seobie… em sao vậy? Không được ngượng… không được đỏ mặt… Em chỉ có thể như vậy với hyung thôi… bỏ tay ra.. đã nói là không được đỏ  mặt mà. HYUNSEUNG… TÔI SẼ KO CHO QUA THÙ NÀY…._ Junhyung hét lớn. tần sóng âm thanh lớn đến nỗi chim chóc trong vườn cũng phải bay đi hết chỗ khác.

 Trong khi đó KiWoon thì đứng đó cười ha hả.

 -AAAAAAAAAAAAAAAAAA……………

………………….10:30 pm…………

 -Hyungie ngủ rồi sao?

 Bước ra khỏi nhà tắm. Đi đến gần giường.

 -…

 -Có lẽ hyung mệt rồi. Định tặng quà như đã hứa vậy mà… để sau vậy._ Cậu lắc đầu chán nản toan nhảy lên giường đi ngủ thì.

 -Ngủ hồi nào? 

 -Oái.. A

 Junhyung bất ngờ mở bừng mắt nhìn Yoseob hỏi khiến cậu giật mình mất đà mà té xuống đất.

 Lụi cụi đưa tay vịn vào thành giường rồi bò dậy nhìn anh bằng ánh mắt sát thủ.

 -Quà của hyung đâu_ Ngang nhiên nói.

  Không giận. Cậu mỉm cười rồi chạy xuống giường đi đến chỗ tủ sách.

 Với tay lấy cái gì đó ở trên chốc tủ nhưng khổ lỗi với cái chiều cao khiêm tốn của cậu thì có lẽ sẽ không lấy được đâu.

 Chán nản. Liền lấy chiếc ghế đẩu anh hay ngồi đọc sách kê gần tủ để lấy vậy. hix

 Junhyung nhìn cậu như vậy chỉ muốn bật cười. Thân ảnh nhỏ trong bộ đồ pajama rộng thùng thình, ống quần dài lê đất luôn đứng trên chiếc ghế rồi còn phải kiếng gót chân cho cao hơn nữa (au: giá sách cao thật chứ bộ). Cậu cứ như đứa con nít vậy. Dễ thương đến chết người.

 -A ha. Được rồi._ Cậu reo lên khi lấy được chiếc chìa khóa nhỏ.

 Xuống ghế, quỵ hai đầu gối xuống nền đất. Cẩn thận đưa chiếc chìa khóa vào ổ khóa cuối chân tủ sách.

 Junhyung có chút tò mò nên cũng chú ý theo dõi từng hành động của cậu.

 Cạch.

 Chiếc tủ mở ra cũng là lúc Yoseob nở nụ cười tươi nhất.

 Lấy trong đó ra một chiếc hộp quà hình vuông được bọc bằng giấy bạc lấp lánh. Quay qua nhìn anh cười rồi đứng dậy tiến đến chỗ anh. Không biết trong đó là gì nhưng chỉ nhìn sự nâng niu của cậu với món quà thì anh cũng biết nó không bình thường rồi. (au: Quà seobie tặng thì làm gì có cái gì bình thường chứ?)

 -Tặng hyungie đó.

 Nhìn cậu, cánh tay đón lấy món quà.

 -Hyungie bóc ra đi.

 -Ừm.

 Từ từ mở món quà của cậu. Junhyung mặc dù bề ngoài không tỏ vẻ gì là muốn biết trong đó là gì nhưng trong lòng thì chỉ muốn xé tan cái giấy bọc quà bên ngoài thật nhanh luôn. (=.=)

 -Cái này.

 Quà đã mở. Junhyung bất ngờ với món quà cậu tặng.

 Nhìn anh. Cậu gật đầu, nở nụ cười thật đẹp.

Đó là một chiếc bình thủy tinh màu tím trong suốt bên trong có rất nhiều hạc giấy với nhiều màu sắc khác nhau, tia sáng lấp lánh của bụi nhũ ẩn lấp bên trong bình phản chiếu chùm sáng li ti trên mặt bình. Chiếc bình được trang trí rất cẩn thận trên lắp bình có thắt một sợi dây nơ đỏ nhỏ xinh, chính giữa là cái tên “JunSeob” đan lồng vào nhau được viết bằng những hạt cát lấp lánh nhiều màu sắc. Khỏi phải nói cậu đã mất nhiều công sức làm và trang trí món quà như thế nào.

 -Là Hyungie muốn Seobie tặng mà_ Nghiêng đầu thấp xuống cố gắng nhìn biểu cảm khuôn mặt anh lúc này.

 -Trang trí sao hệt con gái vậy?_ Lơ ánh mắt cậu, anh buông một câu nói chọc cậu để lảng đi.

 -…

 -…

 Bặt.

 Bất ngờ đứa trẻ giật lấy món quà trên tay anh.

 -Làm gì đó. Trả hyung… cẩn thận vỡ đó._ Junhyung mở to mắt nhìn món quà của mình đang được cậu lắc lư trên không trung.

 -Giống con gái mà. Hyungie quan tâm làm gì.

 Bặt

 -Nhưng giờ đã là của hyung, em không được làm hỏng hay chầy xước đến nó đâu. Nếu không là ăn đòn đó._ Junhyung đã lấy lại được từ tay cậu bắt đầu giở giọng hăm dọa.

 -…

 -…

 -có nghĩa là nếu Seobie làm vỡ nó, tay Seobie bị nó cứa chảy máu hyungie cũng đánh đòn Seobie chứ gì?_ Cậu nói giọng hờn dỗi. quay phắt người đi. Mắt long lanh ứ nước.

 Hớ? Sao lại hỏi câu hỏi ngốc nghếch đó rồi giận dỗi chứ?

 -Đâu có… Quà rất quan trong nhưng đối với hyung không gì có thể quan trong bằng em Seobie à._ Anh mỉm cười từ đằng sau ôm lấy lưng cậu.

 Chề môi. Anh ngày càng giỏi nịnh hót thôi.

 Sau lưng cậu, khuôn mặt nam nhận rạng rỡ nét cười.

……………

 -Nếu gấp đủ 1000 con hạc giấy tặng người mình yêu thì cả hai sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.

…..

 -Seobie không cần ai.. chỉ cần hyungie bên cạnh là đủ…

….

-Seobie hứa sẽ gấp tặng Hyungie…

….

………

 Mỉm cười nhìn vào hai chữ “Junseob”. 

Mãi mãi bên nhau.

Trong lòng cả hai hạnh phúc ngập tràn.

 Chợt bắt gặp ánh mắt cậu có chút thay đổi. Nụ cười trên khóe miệng dần tắt.

-Seobie… em đang buồn.

-Huh…Sao hyungie lại hỏi vậy?_ Cậu ngạc nhiên nhìn anh.

-Em nghĩ có thể dấu hyung sao?_ Anh cười nựng yêu bầu má phúng phính._Mau nói hyung biết._ Nhìn cậu, ánh mắt nghiêm khắc nhưng ẩn chứa thâm tình nồng nàn.

 Phớ lờ câu nói của anh. Cậu kéo chăn nằm xuống giường.

 -Dám lơ hyung?_ Nhanh chóng nằm xuống cạnh cậu chăm chú nhìn vào đôi mắt trong veo phảng phát nét buồn.

  Nhìn đáy mắt lo lắng của anh cậu không đành lòng chút nào, nghiêng người sang đối diện anh.

 -Không có. Chỉ là chuyện của DooJoon hyung…_ Cậu nói lấp lửng.

 -DooJoon???

 -Nae. Thời gian gần đây không hiểu sao hyung ấy không có đến trường. Seobie có hỏi mọi người nhưng chỉ thấy KiWoon thở dài không à. Đôi khi còn bắt gặp Kwangie nhìn Seobie bằng ánh mắt rất khó hiểu nữa… Hình như việc DJ hyung không đến trường có liên quan đến Seobie thì phải….

 Cậu nói giọng buồn thiu. Mặt xịu xuống khi nghĩ đến việc mình đã làm một điều gì có lỗi với DooJoon.

 -Hyungie… hyungie có biết chuyện gì không vậy?_ Cậu nhìn anh. Ánh mắt chờ đợi.

 Junhyung nhìn yoseob. Anh dĩ nhiên biết lí do chứ. Nhưng liệu có nên nói với cậu? Anh quả thực không muốn cậu sẽ bận tâm tới những chuyện tình cảm phức tạp này. Nhưng suy nghĩ lại việc này cũng là liên quan đến cậu, cậu cần phải biết. Anh vốn đâu có thể tự quyết định.

 Kéo cậu lại gần hơn để cậu gối lên tay mình. Quàng tay ôm lấy cậu.

 -Seobie….

 -Nae_ Nằm trong lòng Junhyung nhưng vẫn cố ngóc đầu lên để nhìn rõ khuôn mặt anh.

 -Thực ra…

 -….

……………………..

 -Cho con đến quán cafe Midnight ở khu phố Fiction nằm gần trung tâm Seoul

 Ngồi lên chiếc xe sang trọng của gia đình cậu nói với bác tài đưa mình đến địa chỉ đã hẹn.

 Tối qua Junhyung đã nói cho cậu biết hết mọi chuyện. Bản thân thấy mình thật ngốc khi không nhận ra tình cảm DooJoon dành cho mình cũng cảm thấy có lỗi với anh rất nhiều. cả tối qua cậu cứ liên tục tự hỏi bản thân sao lại có thể vô tâm không để tâm đến cảm xúc của người xung quanh mình.

 Thở dài. Cậu coi DooJoon như một người anh trai, không muốn anh vì mình mà chịu tổn thương. Đối với cậu Junhyung đã là quá đủ. 

 Hôm nay. Cậu đã nói với bác quản gia xin nghỉ học một buổi. vốn định gọi điện hẹn gặp DooJoon không ngờ anh lại gọi trước mình một bước.

 Mặc cho Junhyung nhất quyết đòi chở cậu đi cho bằng được nhưng cậu lại kiên quyết nói muốn bác Kim (Người lái xe nhà họ Yong) trở đi. Làm anh tức muốn chết nhưng sau dần cũng hiểu được cậu nghĩ gì nên cũng hậm hực chấp nhận ngồi chờ ở nhà.

 -Bác về đi. Khi nào về con xe bắt taxi_ Mở cửa bước xuống xe cậu lễ phép chào bác Kim.

 -Nát sau tôi tới đón thiếu gia_ Ông nhìn cậu cười hiền.

 -Không cần đâu ạ. Con tự về được._ Cậu lắc đầu

 -… Vậy được. Cậu đi cẩn thận_ Cuối cùng cũng chịu.

 -Nae. Tạm biệt bác._ Cậu cười vẫy tay chào.

 -Chào cậu_ Ngồi trên xe, ông cúi đầu kính cẩn.

  Khi chiếc xe đi khỏi. Cậu quay đầu bước vào quán cafe đã hẹn.

 Đưa mắt nhìn khắp nơi trong quán. Quán café nổi bật với tông màu chủ đạo là màu kem nhẹ nhàng. Ca từ của bài hát Caffeine vang lên, âm hưởng thật nhẹ nhàng, sâu lắng qua lời hát ngọt ngào của chàng trai nào đó. (au: :D)

 Ánh mắt dừng lại ở chiếc bàn bên góc cửa sổ cuối căn phòng. Nơi có một nam nhân tuấn mĩ đang ngồi đó. Khuôn mặt  trầm ngâm ưu tư, đôi mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngắm nhìn dòng người qua lại trên con phố.

 -DooJoon hyung_ Cậu bước đến gần đặt tay lên vai DJ đưa anh trở về với thực tại.

-Em đến rồi sao? Ngồi đi_ Mỉm cười nhìn cậu nhưng đáy mắt anh thật buồn.

-Nae hyung.

 Vừa ngồi xuống một cô phục vụ đã đặt xuống trước mặt cậu một phần ramen đặc biệt.

 Nhìn chị phục vụ. Chị ta đỏ mặt tay chỉ về phía DooJoon. Quay qua nhìn DJ, anh mỉm cười gật đầu. anh biết được cậu rất thích ramen bởi mỗi lần đi chơi ở đâu anh đều thấy Junhyung gọi nó cho cậu.

 Có chút ngạc nhiên vì ở quan café lại có cả thứ này nhưng rồi cũng không bận tâm.

 -Hyung có chuyện muốn nói với em._ Nhìn cậu vui vẻ ăn đồ anh gọi tâm trang có phần vui hơn.

 -Em cũng có chuyện muốn nói_ Trẻ con vẫn hoàn trẻ con. Cậu vừa ăn vừa nói chuyện với anh.

 -Vậy em nói đi_ Mỉm cười.

 -Hyung gọi em mà. Hyung nói trước đi_ Cậu điềm nhiên nói.

 -Nhưng hyung muốn nghe em nói trước.

 -Vậy được. 

 DooJoon không mấy ngạc nhiên khi thấy Yoseob đặt thìa xuống. ánh mắt ngây thơ biến mất thay vào đó là bộ dạng hoàn toàn nghiêm túc. Anh biết Junhyung đã nói cho cậu biết tất cả.

 Hít một hơi. Cậu quyết định rồi. Thà đau bây giờ còn hơn đẻ sau này phải đau hơn gấp bội. Như vậy sẽ tốt cho anh hơn.

 -Hyung …. Thích em?

 DooJoon nhìn cậu. Khuôn mặt có chút bất ngờ dần chuyển sang lúng túng. Anh không nghĩ rằng cậu nhóc này lại có thể nói chuyện một cách thẳng thắn đến như vậy.

 -…

 -Sao hyung không trả lời?_ Cậu nhìn thẳng vào mắt anh không chút ngại ngùng.

 -Hyung không thích em…. Mà hyung yêu em…

 -Là thật?

 Cười nhạt anh gật đầu.

 -Em xin lỗi. Nhưng em không thể.

 -Yoseob…

 -DooJoon hyung… hyung để em nói hết được không?_ Cậu nhanh cắt lời anh.

 Thở dài một cách khó nhọc. Doojoon gật nhẹ đầu.

 -Xin lỗi vì đã làm hyung buồn, thất vọng. Em biết đã làm hyung bị tổn thương rất nhiều…

  Thâm tâm bắt đầu nhớ lại những khoảng thời gian đi chơi cũng DooJoon. Cậu vô tâm quá. Đã bao lần đi cùng anh nhưng cậu gần như chẳng nói câu nào, trong lòng lại luôn nhớ đến Junhyung đôi khi còn gọi nhầm tên anh với Junhyung nữa. Chắc hẳn anh đã rất buồn và chịu đựng rất nhiều. 

 -Nhưng em không muốn dối lòng mình. Không muốn hyung vì em mà tổn thương. Đơn giản em chỉ muốn chúng ta là những người bạn tốt của nhau…_ Nhìn anh, ánh mắt trông chờ hy .

 -…

 -…

 Cuộc nói chuyện của hai người chìm vào khoảng lặng. Cậu nhìn anh kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.

 -Dĩ nhiên. Chúng ta vẫn mãi là bạn dù bất cứ chuyện gì xảy ra_ anh gượng cười nhìn cậu.

 -Cảm ơn hyung._ Cậu khẽ mỉm cười.

 -Đừng cảm thấy có lỗi. Em vốn đâu có lỗi._ Anh vươn tay xoa đầu cậu.

  Gật đầu.

 -Còn hyung. Hyung muốn nói gì với em_ Lại trở về bộ dạng ngây thơ thường trực.

 Bật cười trước thái độ thay đổi đến chóng mặt của cậu. anh lắc đầu.

 -giờ thì không cần nữa._ Nói gì đây khi anh đã nhận được câu trả lời từ cậu.

 -…

 -Nhưng anh vẫn muốn hỏi em. Hãy trả lời anh thật lòng.

 Gật đầu.

 -Tình cảm giữa em và Junhyung?

 -Là tình yêu_ Không chút đắn đo cậu trả lời.

 Đau

 Mặc cho con tim đang đau nhói. Anh gượng cười nhìn cậu như thể muốn nghe thêm điều gì nữa.

 Hiểu được ánh mắt anh cậu tiếp tục nói.

 -Đó không phải là ngộ nhận. em đã nhận ra tình cảm đặc biệt dành cho Hyungie, dành cho chính người anh trai song sinh của mình khi đang nằm ở bệnh viện… Nhưng gần đây em đã nhận ra em đã yêu Hyungie từ rất lâu rồi. Em luôn trách bản thân sao lại ngu ngốc nhận ra điều đó quá muộn. hối hận khi đã từng có ý định dời khỏi hyungie trốn tránh tình yêu của hai người… Cứ nghĩ điều đó là đúng nhưng lại hoàn toàn ngược lại. em đã làm bản thân mình và hyungie đau rất nhiều._ Đáy mắt dâng lên chua xót khi nhớ lại khoảng thời gian đó. Hai bàn tay đan vào nhau đặt lên lồng ngực đang run lên vì ai đó.

 -Nhưng em đã bao giờ nghĩ tình yêu này sẽ không có kết quả_ Dấu đi sự cay đắng trong mắt. anh biết điều cậu nói là thật. Đó không phải là ngộ nhận.

 …

 -Em biết. Nhưng em không hối hận. Bây giờ em và Hyungie rất hài lòng với hiện tại. Mặc kệ tương lại có thế nào, không phải giờ mọi chuyện đều rất tốt hay sao_ Trầm ngâm hồi lâu cậu trả lời, đáy mắt hiện lên tia cười rất rõ ràng.

  Vậy cũng tốt. Có lẽ đã đến lúc anh lên tử bỏ. Nhưng để quên đi tình cảm dành cho một người quả thực rất khó. Anh cần thời gian.

 -Hyung thực lòng ủng hộ hai người. Nhưng hãy cho hyung thời gian để có thể quên đi thứ tình cảm này.

  Nhẹ đặt tay lên ngực mình. Trái tim vẫn đang đạp những nhịp đập mạnh mẽ vì cậu.

 -Em tin hyung._ Cậu gật đầu.

 -Cho hyung ôm em một lần được chứ?_ “Hãy chấp nhận yêu cầu cuối cùng của anh”

  Không trả lời, cậu đứng dậy đi đến cạnh anh. Hai cánh tay nhẹ nhàng vòng lên ôm chọn lấy thân ảnh to lớn.

 …

….

 “Cảm ơn em. Seobie”

 Đôi môi khẽ nhếch lên nụ cười mãn nguyện. Vòng tay ôm lấy cậu.

Bên ngoài quán cafe. Chiếc BMW sang trọng lúp sau sạp hàng bên kia đường. Bên trong xe nam nhân vẫn miệt mài cầm chiếc ống nhòm nhìn về phía khung cửa sổ gần chiếc bàn Yoseob và DooJoon đang ngồi. miệng không ngừng chửi rủa linh tinh.

 -Tên Doojoon kia. Cậu dám xoa đầu Seobie của tôi.

 ….

 -Á… Seobie ngốc… Sao lại dám chủ động ôm hắn…Không thể tha thứ mà!_ Junhyung dãy nảy trong xe, miệng la hét om xòm khiến người đi đường cũng phải nhìn vào. (au: Nhỏ mọn >.<)

 -Nhìn cái gì. Bộ mấy người nhiều chuyện vậy sao? Mau biến đi_ Junhyung tức giận quát lớn khiến ai cũng lắc đầu tránh xa…

  Chửi bới đã miệng Junhyung tiếp tụ quay trở lại công việc nhòm trộm của mình. Vì không an tâm để cậu ra ngoài gặp riêng tên bạn của mình nên quyết định đi theo sau. Lỡ có chuyện gì anh còn kịp vào cứu cậu chứ. (au: bó tay toàn tập. =.=)

 Bất chợt…

 Phụt…

 Chiếc xe rửa đường đi ngang qua rội nước bắn tung tóe vào cửa kính xe và bắn vào mặt ai đó.

 Phụt đống nước trong miệng ra. Khuôn mặt, tóc tai vì ló ra cửa xe mà ướt nhẹp.

 -ĐÚNG LÀ XUI XẺO MÀ!_ Junhyung gầm lên một lần nữa khiến người đi đường tránh xa. (au: Đáng đời)

……………

…………………..End chap 12………

..................

Au: Trong thời gian tới. có lẽ au sẽ vắng mặt một thời gian dài. Không biết khi nào có thể up chap mới được. Vì trong thời gian nghỉ hè sẽ bị cách li với chiếc laptop yêu dấu vì đi chơi xa. Thành thật xin lỗi các red. Muôn nhất là 1 tháng au sẽ up chap mới. Thành thật xin lỗi mọi người. 

   Đã đăng chap muộn lại còn vắng mặt trong thời gian dài nữa. tội lỗi quá nặng. hixhixx....

.......................................

,.............................

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro