chap13.1: Ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau gần một tháng ăn chay cuối cùng au cũng cb trở lại. (sớm hơn dự định nha mọi người)

Nhưng... văn phong có vẻ tụt dốc thảm hại. Còn trở lại với chap ngắn thật là ngắn nữa. hixhix *tội lỗi*

Nhưng dù sao cũng mới cb nên mong ccs red ném đá nhẹ tay.

**********************

 Dù sao trong fic Junseob cũng là anh em nên mỗi khi đến đoạn hai người tình kủm có phần hơi gượng nên mọng các red hiểu và bỏ qua cho nhaaaaaaaaaa! Kamsa mọi người....

***********************

Chap 13.1: ghen

Chiếc taxi dừng lại trước cổng lớn biệt thự Yong, ngài quản gia đã đứng bên ngoài chờ cậu từ trước.

Yoseob trả tiền, xuống xe nở nụ cười thân thiện chào vị quản gia phúc hậu rồi cùng ông vào biệt thự.

Bước vào đại sảnh thấy không khí có chút trầm lặng.

-Sao mọi người lại có vẻ buồn vậy?

-Chào cậu

-Tiểu thiếu gia. Cậu về rồi sao?

….

Mọi người cùng mở miệng chào nhưng sao mặt ai cũng ủ rũ nhìn đến thảm.

-Các nuna sao vậy?_ Cậu thắc mắc hỏi, mày hơi nhíu lại.

-Đó là vì….

EunJi bắt đầu kể lại.

Sau khi cậu ra ngoài thì đại thiếu gia cũng ra ngoài sau đó không lâu nói là đi chơi cùng bạn. Khi trở về thì không hiểu sao người lại bị ướt nhẹp lại còn bốc mùi nữa. Khuôn mặt cau có tức giận vì nhẫn nhịn mà đỏ bừng lên nhìn rất đáng sợ. Mọi người trong biệt thự thấy vậy lo lắng hỏi thì đâu ngờ có lòng tốt quan tâm thì lại được đáp trả lại là những lời quát mắng của đại thiếu gia Yong Junhyung chứ.

Mắng nhiếc đã xong mới hạ hỏa một chút bỏ về phòng đóng cửa cái rầm. Mọi người thấy vậy không ai dám đến gần phòng anh hó hé nửa lời.

Nghe xong Yoseob thở dài thườn thượt.

Vậy là anh đang bực tức.

Suy ra… người tiếp theo chịu trận không ai khác chính là cậu.

Ôi. Cái số khổ.

…………..

Mệt mỏi bước từng bước chậm rãi lên theo đường cầu thang trở về phòng.

Vặn chốt

Cạch. Cửa phòng không khóa.

Đóng nhẹ cửa phòng. Cậu có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương và mùi sát khí bao trùm căn phòng.

Ngước mắt nhìn lên giường. Anh đang ngủ, thân ảnh cao lớn đang nằm ngủ ngon lành trên chiếc nệm ấm áp, chăn gần như chùm kín chỉ nhìn thấy đúng khuôn mặt anh.

Chả buồn đánh thức anh. Mà đánh thức làm gì? chỉ tổ gây họa cho bản thân.

Đi đến mở tủ quần áo lấy ra bộ đồ pajama của mình rồi nhanh chóng đi vào nhà tắm gội rửa lại bản thân.

Trong đầu vẫn mãi nghĩ đến cuộc nói chuyện ngắn giữa mình và DooJoon. Không biết những lời cậu nói có làm DooJoon bị tổn thương không nữa.

.

..20 phút trôi qua

Thở dài, cậu bước ra khỏi phòng tắm. Mệt mỏi tiến về phía giường ngủ.

Nằm xuống, mi mắt dần khép lại…

…..

…..

-Thật không thể chịu được nữa._ Junhyung bất ngờ bật dậy hét lớn sau hai mươi phút lăn lộn chờ đợi.

Rầm…

Thử hỏi không biết đã bao nhiêu lần cậu bé Yoseob đáng yêu đã bị tên ác ma đáng ghét bên cạnh làm mình bị tiếp đất nữa.

Tưởng anh đã ngủ say cậu cũng tính đi ngủ vậy mà khi sắp chìm vào giấc ngủ anh lại bất ngờ bật dậy nói lớn làm cậu giật mình té ngửa xuống đất thế này đây.

Nhăn mặt vì đau. Cậu không thèm ngồi dậy cũng như để ý đến anh nữa. Ngồi lì dưới đất luôn.

Thấy cậu im lặng… Junhyung nhìn xuống. Khuôn mặt nhăn nhó giận dỗi liền hất mặt đi khi bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình.

Biết đã làm cậu giận Junhyung nhanh chóng xuống chỗ cậu, nhấc bổng thân ảnh nhỏ đặt lên giường.

-Hyung xin lỗi.

-Hyung bị sao vậy?!@#$%^&*()(*&^%$#@#$%.. Cậu hét lớn vào mặt anh sau đó là văng những tiếng lầm bầm trách móc.

Nghe cậu hỏi vậy hình ảnh Yoseob và DooJoon ôm nhau lại hiện lên tâm trí. Mặt tối sầm lại kìm nén cơn ghen đang ngày càng sôi sùng sục. Nhanh chóng buông tay khỏi người cậu.

-Sao nữa vậy?_ Cậu méo mặt nhìn anh.

-Seobie… Hôm nay… em với DooJoon gặp nhau đã làm những gì?_ Anh gằn giọng liếc xéo cậu.

-Không có gì? Đại loại như là hyung ấy nói thích em, em trả lời không, sau đó là nói chuyện phiếm với nhau thôi._ Cậu vô tư trả lời

-Chỉ vậy thôi sao?_ Lườm tóe khói, tính dấu anh sao?

Nhìn Junhyung, đôi mắt to tròn chớp chớp sau đó là nhìn lên trần nhà suy nghĩ. Cuối cùng quay ra nhìn anh.

-Đúng. Chỉ có vậy thôi_ Gật đầu cái rụp

-VẬY CHUYỆN EM ÔM TÊN ĐÓ LÀ KHÔNG CÓ SAO?_  Junhyung mất kiềm chế hét lớn.

-Là vì hyung ấy muốn ôm em một lần thôi… mà khoan đã… hyungie theo dõi Seobie sao?_ Quay phắt ra nhìn anh.

-Ơ… à không…l..làm gì có?_ bị phát hiện Junhyung bắt đầu chối.

Lườm anh tóe khói. Nói sẽ không đi theo vậy mà cuối cùng lại ngang nhiên dám theo sau cậu. Junhyung… anh rõ là đáng ghét.

-Coi như là hyung sai… nhưng sao em lại có thể ôm cậu ta chứ?..._ Đánh trống lảng đây mà.

-Bộ hyungie ghen hả?_ Cậu nhếch môi cười đểu.

-Gì chứ?_ Junhyung đớ lưỡi

Nhìn anh. Không ngờ anh cậu cũng biết ghen à nha.

-Là Hyungie đang ghen?_ Lấy tay bụm miệng cười khúc khích.

-Không có. Em nói linh tinh gì vậy? Muốn ăn đòn sao?_ Thẹn quá hóa giận, Anh bắt đầu dở giọng quát lớn.

Có vẻ hôm nay cậu nhóc của anh ăn  gan trời rồi. Bị anh dọa nạt như vậy vẫn hiển nhiên cười chọc anh.

-Thằng nhóc này. Có im đi không?

Thấy Junhyung vẫn phủ định là mình đang ghen, còn tức giận nữa nên quyết định thôi. Cậu không ngốc đến nỗi làm con thú trong anh thức dậy đâu. Nguýt dài.

-Không phải thì thôi, làm gì la dữ_ Cậu nguýt dài

Bặt… Xoạt

Yoseob đứng dậy toan tiến đến bàn lấy nước uống thì…

Bất ngờ bị một bàn tay rắn chắc kéo ngược lại, toàn thân ngã xuống đè lên người Junhyung, khuôn mặt áp vào lồng ngực vững chắc.

-Hy…hyungie…_ Cậu đỏ mặt khi khuôn mặt của anh phóng cực đại trước mắt mình. Khoảng cách hai đôi mắt nhìn nhau chưa đầy 5cm.

-Đúng là hyung đang ghen đó.

-…_ Cậu im lặng. Lồng ngực giờ đang đập liên hồi không theo quỹ đạo của nó nữa rồi.

-Vì vậy ngoại trừ hyung, không cho phép em ôm hôn, hay đại loại là nắm tay ai khác nữa._ Đôi mắt nhìn sâu vào mắt cậu.

-*gật gật*_Bị ánh mắt anh kiểm soát cậu vô thức gật đầu.

Nhận được cái gật đầu từ cậu Junhyung khẽ nhếch mép cười.

-Hyungie… giờ b..bỏ em ra_ Cậu ngựng ngùng nói. Tự trách sao lúc trước đâu có bao giờ ngượng ngùng trước anh đâu mà giờ lại thảm hại đến vậy.

-…_Nhìn cậu.

-… Tay níu áo anh ý bảo anh buông tay nhưng thực chất trong tâm trí lại không hề muốn vậy. Nhưng nếu cứ như thế này thì chỉ làm khuôn mặt cậu ngày càng đỏ hơn thôi.

-Không thích_ Junhyung thản nhiên nói, cánh tay càng ôm chặt cậu hơn.

Hớ? Cậu nhìn thẳng vào mắt anh thì bắt gặp ánh mắt đầy yêu thương của anh đang nhìn mình. Đưa tay đặt lên ngực nơi có trái tim đang đập dồn dập vì nam nhân đối diện. Vậy cậu có biết trái tim Yong Junhyung cũng đang đập loạn xạ không kém gì cậu.

-Seobie…em.. hyung…có thể…_ Junhyung gượng hỏi . Dù sao anh cũng không muốn cậu khó xử đâu chỉ có điều ở bên cậu anh rất dễ mất bình tĩnh. Trước trên danh nghĩa anh em thì còn có thể nhưng giờ thì…

Khuôn mặt cậu giờ đỏ đến cực độ. Sao anh lại có thể hỏi dễ dàng vậy chứ? Bộ muốn cậu ngượng chết sao? Quay phắt mắt nhìn sang hướng khác làm bộ giận.

Nhìn biểu hiện của cậu Junhyung khẽ cười. Đưa tay giữ chiếc cằm nhỏ quay cậu nhìn thẳng vào mặt mình. Đôi mắt to trong  veo nhìn thẳng vào mắt anh khiến anh mất bình tĩnh ép nhanh môi mình lên môi cậu.

Đôi mắt mở lớn. Cậu có thể cảm nhận được đôi môi căng mọng của anh đang ngậm lấy bờ môi cậu.

Hơi thở nam tính và cái vị ngọt ngào của đôi môi anh như quấn lấy tâm trí đứa trẻ… Từ từ khép mắt lại, cánh tay không ý thức quàng lấy cổ anh, luồn qua mớ tóc gáy mềm mượt thoang thoảng mùi bạc hà tươi mát đáp trả nụ hôn một cách vụng về.

Nhận được sự  đáp trả từ cậu anh nhẹ nhàng tách môi cậu đưa lưỡi vào khoang miệng quấn lấy vật thể không xương đang dấu kín bên trong miệng.

Đôi môi căng mọng ngọt lịm mùi vị của chuối khiến anh khao khát đến phát điên, ôm chặt cậu anh ngày một hôn sâu hơn.

Ngọt là thứ cả hai có thể cảm nhận được.

Nhắm mắt cảm nhận niềm hạnh phúc trong nụ hôn dài bất tận. Thật sự cậu rất hối hận khi đã từng hành động ngu ngốc rời xa anh. Giờ bảo cậu làm vậy thì cậu thà chết còn hơn

Dứt khỏi nụ hôn dài. Khẽ xoay người đặt cậu nằm cạnh bên tựa cằm lên mái tóc bạch kim vàng óng.

-Seobie… dù sau này có bất kì chuyện gì xảy ra đừng rời xa hyung_ Giọng anh nhẹ nhàng hơi thở ấm nóng phả vào sau gáy cậu.

Vùi sâu vào lòng anh cậu khẽ gật đầu

-Ngoan

-…Hyungie…

-huh…_ Nhìn cậu khẽ cười hít hà mùi sữa tắm trên người cậu.

-Nếu một ngày nào đó bị appa hay ai đó phát hiện thì làm sao?_ Cậu nói giọng nhỏ xíu. Trong lòng không tránh khỏi lo sợ một lúc nào đó ngày này sẽ đến. Nếu vậy thì thật là kinh khủng.

Lời nói chỉ vừa dứt cậu có thể cảm nhận cánh tay anh ngày càng siết chặt cậu hơn. Ngước mắt lên nhìn anh chờ đợi.

Vỗ nhẹ vai cậu trấn an. Anh nhìn cậu mỉm cười ấm áp

-Bằng bất cứ giá nào hyung cũng sẽ không để em rời xa hyung.

Chỉ một câu nói của anh đã khiến cậu nhẹ lòng, lo sợ hoàn toàn biến mất. Chỉ mong sẽ không bao giờ có ngày đó. Chỉ cần được ở bên nhau như thế này. Vậy là quá đủ.

Vùi mặt vào lòng anh, hàng mi dần khép lại chìm vào giấc ngủ yên bình.

Xoa nhẹ mớ tóc mai. Junhyung cũng siết chặt lấy thân ảnh nhỏ. Đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ rồi cũng chìm vào mộng mị.

Cạnh anh, đôi môi hồng khẽ mỉm cười hạnh phúc.

Au: vì đâu là phân đoạn của chap nên au sẽ post chap mới nhanh thui. Mọi người đọc nhớ cm cho au nhaaaaa!!!! Yêu mọi người *chụt chụt*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro