Chương 15: Vượt ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chung Nhân cười nhạo một tiếng, tùy ý Khánh Thù hành động. Khánh Thù nghĩ đã đến Kim  Vương phủ là có thể dễ dàng đi ra sao ?

Quả nhiên không bao lâu, Khánh Thù liền bị người trói gô đưa đến trước mặt Chung Nhân, mà lần này vẫn là Thế Huân .

Lần này bộ dạng đại thúc rõ ràng chật vật hơn so lần trước, cũng không biết hai người là ở chỗ nào động thủ, lúc này Khánh Thù trên người dính đầy bùn đất, còn tỏa ra một mùi là lạ.

Chung Nhân khoát tay.

"Tống vào địa lao."

"Dạ."

Nếu phòng khách Kim Vương phủ là thiên đường, thì địa lao chính là mười tám tầng Địa Ngục, âm lãnh ẩm ướt không có một tia ánh sáng, trong không khí lan tràn mùi hôi làm người ta buồn nôn.

Khánh Thù bị đẩy vào phòng giam, tiếng khóa cửa răng rắc cho Khánh Thù biết mình bị bỏ tù.

Ở hiện đại dù đã gây vô số án Khánh Thù cũng chưa từng có ngồi tù, không nghĩ tới cổ đại lại bị thụ án.

May mắn ngục tốt coi như thiện lương, trước khi bỏ tội phạm vào phòng giam đã cởi bỏ dây trói, nếu không còn khó chịu hơn.

Nhìn quanh phòng một lần, Khánh Thù muốn tìm hiểu rõ tình cảnh, hơn nữa so với trong viện Vương phủ, rời khỏi địa lao cũng không khó khăn.

Tuy nói mỗi một phút ở chỗ này đối với Khánh Thù đều là dày vò, nhưng mà Khánh Thù đại thúc chính là loại ý chí mạnh mẽ không biết sợ hãi, vẫn cứ đợi đến đêm yên tĩnh mới bắt đầu hành động.

Từ trên tóc lấy ra một cái kim nhỏ, Khánh Thù sờ soạng tìm vị trí cửa, một tay cầm cái khóa nặng trịch, một tay đem kim cho vào ổ khóa, xoay xoay. Nháy mắt cái khóa bị mở ra. Động tác nhẹ nhàng chậm chạp    Khánh Thù đem xiềng xích mở ra, rồi đẩy cửa ra phòng giam đi ra ngoài.

Vào thời điểm bị giải vào, Khánh Thù đã bắt đầu lưu ý chỗ canh gác của địa lao, chỉ cần thông qua hai nơi có thủ vệ gác là có thể thuận lợi rời khỏi địa lao.

Nếu Khánh Thù không có bị thương thì hoàn toàn có tự tin có thể vô thanh vô tức rời đi, nhưng mà bị thương lần đầu chưa lành, lại bị Thế Huân đả thương lần nữa, thể lực cùng hành động đều không thể phát huy đến trình độ bình thường.

Đến trạm gác thứ nhất, Khánh Thù ngưng thần bế khí. Chỗ này có hai ngục tốt, do đêm khuya ngục tốt cũng buồn ngủ ngáp mấy lần liền, hiển nhiên tinh thần không tốt.

Khánh Thù hai tay nắm chặt thành quyền, vận nội lực, sử dụng chiêu Thê Vân Tung đã từng dùng ở triển lãm cách đây chưa lâu. Khánh Thù bước nhanh đến chỗ hai ngục tốt, họ không kịp phản ứng đã bị đánh úp từ phía sau. Chỉ nghe hai tiếng kêu rên, tiếp đó là hai thân thể ngã xuống.

Khánh Thù thở phào nhẹ nhõm, lập tức tiếp tục đi về phía trước.

Vì không để cho phiền toái không cần thiết phát sinh, Khánh Thù toàn thân thủ thế, đem hơi thở che dấu, đem mình ẩn vào trong bóng tối. Đây là che dấu chi pháp cơ bản nhất của người làm đạo tặc.

Thuận lợi đi đến cổng địa lao, Khánh Thù khẽ nhíu mày, bởi vì nơi này có nhiều người canh gác hơn. Một đội mười người, Khánh Thù muốn vô thanh vô tức đi qua có thể nói là hoàn toàn không có khả năng. Chỉ là mặc dù có khó như lên trời Khánh Thù cũng muốn thử một lần !

Lại sử dụng chiêu Thê Vân Tung, không hề bận tâm thân thể bị thương có chịu đựng được hay không. Cho dù sóng dập chìm thuyền Khánh Thù cũng muốn liều mạng, nếu tiếp tục đợi ở trong này, như vậy càng khốn khổ hơn. Hoàn cảnh lao tù vốn là ác liệt, một ngày chỉ cung cấp một bữa cơm, bên trong còn có nhuyễn cân tán. Kéo dài thêm thì hành động sẽ suy yếu mất, khi rời đi sẽ thành người si ngốc. Cho nên dù là nguy hiểm, Khánh Thù  cũng sẽ không lựa chọn buông bỏ !

"Có người vượt ngục !"

Không biết là ai hô to một tiếng, tầm mắt đội canh gác lập tức tập trung đến chỗ Khánh Thù .

Khánh Thù thân thủ nhanh nhẹn hạ được hai người gần nhất tiếp theo lấy một đối tám.

Bắt đầu hoàn hảo, chỉ là theo thời gian trôi qua thể lực Khánh Thù bắt đầu chống đỡ hết nổi. Khánh Thù rất rõ không tốc chiến tốc thắng, sẽ có rất nhiều người tiến đến tiếp ứng, đến lúc đó càng không thể bỏ chạy.

Khánh Thù đem hết nội lực, vốn không còn bao nhiêu, tập trung ở trên hai chân, lại xuất ra chiêu Thê Vân Tung, vận dụng cơ hội duy nhất chạy đến phía sau địa lao. Thân ảnh nhanh chóng ẩn vào rừng cây, Khánh Thù biến mất trong bóng đêm mờ mịt .

"Mọi người truy."

Một người hô to.

"Người này trốn vào rừng cây, chúng ta chỉ cần bao vây bên ngoài cho tốt, dù sao rừng cây căn bản chỉ có một đường ra."

"Dạ."

Thêm một đội thủ vệ đuổi tới, mọi người bao vây lối ra duy nhất của rừng cây thật nghiêm ngặt.

Không bao lâu Chung Nhân liền mang theo Thế Huân tới.

"Tham kiến Vương gia."

Mọi người quỳ xuống hành lễ.

"Đứng lên đi, có biết vượt ngục là người nào không ?"

Giọng Chung Nhân băng lãnh uy nghiêm vang lên.

"Thưa Vương gia, là nam tử buổi sáng hôm nay vừa đưa tới, hiện đã trốn vào khu rừng phía sau."

Chung Nhân gật gật đầu, hắn sớm nghĩ đến người vượt ngục chính là Chung Nhân , hiện tại chỉ là xác nhận mà thôi.

"Bảo vệ cửa ra vào, Thế Huân , chúng ta đi vào."

Chung Nhân hạ mệnh lệnh.

"Dạ."

Bọn thị vệ cùng Thế Huân đồng thời lĩnh lệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro