Chương 16: Hiểm cảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tuy là phía sau Vương phủ, nhưng diện tích rừng này cũng không hề nhỏ. Khánh Thù như bước vào mê cung không tìm ra phương hướng.

"Đáng chết, sao nơi nào cũng giống nhau !"

Khánh Thù một cước đá vào thân cây bên cạnh làm cho những bông hoa trên cây rơi xuống như mưa. Người nếu không vui uống nước cũng bị nghẹn, Khánh Thù dùng tay giật tóc lung tung lấy xuống lá cây vướn trên tóc.

Vì thoát thân, Khánh Thù đã dùng hết khí lực, hiện tại trong cơ thể hư không, cảm giác vô lực càng phát ra rõ ràng. Nhìn nhìn bốn phía yên tĩnh, Khánh Thù   tin tưởng thị vệ hẳn là không dễ dàng đuổi tới nơi này.

"Ục ục... "

Khánh Thù sờ sờ bụng. Cả ngày trừ bữa sáng ít ỏi và một ngụm nước đến giờ chưa có gì bỏ bụng, hơn nữa lại bị thương, lúc này có thể nói là họa vô đơn chí.

"Kim Chung Nhân đáng chết, ta nguyền rủa ngươi đầu mọc sừng chân thối rửa, uống nước bị sặc, đi đường bị xe cán, bị bệnh nặng, chết không tử tế......"

Khánh Thù không ngừng mắng, chỉ có như vậy mới tỉnh táo không bị mê man ngất xỉu.

"Xì.. soạt, xì... soạt ..... "

Một âm thanh kì dị vang lên,Khánh Thù lập tức vịnh vào thân cây đứng lên, bày ra tư thế phòng ngự.

"Mẹ ơi !"

Khánh Thù đại thúc thất kinh khi thấy một thân thể đầy hoa văn vừa dài vừa to lớn với đôi mắt màu xanh lục đang nhìn mình. Một con rắn to đang hướng Khánh Thù chậm rãi bò tới.

Khánh Thù tuy rằng không sợ rắn, nhưng đó là con nho nhỏ, mà đây là một con đại mãn xà. Vô luận là ai nhìn thấy con rắn khổng lồ trước mặt đều không thể nào bình tĩnh.

"Mày..., mày đừng lại đây."

Khánh Thù lưng tựa thân cây, cảnh giác hét to với con rắn càng lúc càng gần. Đáng tiếc nó không hiểu Khánh Thù  đang nói cái gì, cứ tiếp tục bò tới, không ngừng lè cái lưỡi đỏ như máu ra ngoài huơ huơ.

Khánh Thù sợ hãi hai chân phát run, không thể di chuyển, nhưng cũng không thể đứng chờ chết. Sớm biết phải hội ngộ đại mãn xà,  đại thúc sẽ ở chờ trong phòng giam, dù sao Hiên Viên Hủ cũng sẽ không nhốt người cả đời được.

Đúng rồi ! Cái cây to sau lưng. Ta có thể lên cây, tuy rằng không thể hoàn toàn thoát khỏi con rắn, nhưng ở trên cây con rắn hành động sẽ chậm hơn.

Nghĩ đến đây, Khánh Thù không lãng phí thời gian, xoay người liền ôm lấy thân cây, tứ chi dùng sức trèo lên trên.

Quả nhiên, ngay khi Khánh Thù xoay người, nháy mắt đại mãn xà phát động tiến công. May mắn Khánh Thù tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã vọt tới giữa thân cây.

"Cộp"

Hiển nhiên là tiếng đầu rắn va chạm thân cây vọng lại.

Khánh Thù không dám dừng, tiếp tục hướng lên trên. Chỉ là hình như ông trời không thương người, ngay khi Khánh Thù nắm một nhánh cây phía trên định đu lên, lại nghe được âm thanh loạt soạt. Lần này thanh âm hiển nhiên không phải từ dưới mặt đất truyền đến, mà là từ đỉnh đầu truyền xuống.

Khánh Thù cả người phát lạnh ngẩng đầu, chỉ thấy một đôi mắt xanh lục của rắn nhìn mình. Mà lúc này dưới tàng cây con rắn lúc nãy đang bò lên thân cây, hiển nhiên là không buông tha con mồi.

Hoàn cảnh này thật ứng một câu " trước có sói sau gặp hổ." Khánh Thù hiện tại là tiến thối lưỡng nan.

Tuy rằng có thể nhảy sang thân cây khác nhưng cũng không phải dễ dàng, dù sao Khánh Thù cũng không phải con khỉ, sức lực lúc này cũng cạn kiệt.

Mồ hôi lạnh theo thái dương chảy tí tách, Khánh Thù hai tay nắm chặt, quyết tâm dù phải chết cũng không thể chết trong miệng rắn.

Liều mạng !

Khánh Thù tiến lên một bước, bắt lấy nhánh cây mảnh khảnh kia. Khi nhánh cây không chịu nổi gánh nặng, sắp sửa đứt gãy, Khánh Thù mượn lực nhảy đến cành cây bên cạnh. Chỗ bàn tay truyền đến đau rát, Khánh Thù không có thời gian hô đau, bởi vì con rắn kia cố bám riết không buông tha con mồi.

Nhanh chóng nhảy xuống khỏi thân cây. Chân chạm đất nháy mắt, Khánh Thù liền chạy bán sống bán chết vào sâu trong rừng, cũng không biết phía trước có tồn tại nguy hiểm lớn hơn nữa hay không. Bởi vì lưu lại nơi này chỉ có một kết cục, đó là làm bữa tối cho đại mãn xà .

Nửa canh giờ sau, âm thanh phía sau vẫn như cũ không có biến mất, Khánh Thù lại cảm giác chân đã muốn rụng rời, hoàn toàn là do ý thức chạy.

"Cộp"

Chân Khánh Thù bị vướn vào một rễ cây ngã xuống. Đại mãn xà thấy Khánh Thù ngã sấp xuống, tốc độ cũng bắt đầu giảm bớt, giống như chờ đợi Khánh Thù mất hết sức lực đào thoát, vừa lòng thưởng thức biểu tình sợ hãi trước khi chết của con mồi.

Khánh Thù biết là mình đã sắp chết đến nơi, không phải không muốn phản kháng, mà là đã hết sức lực đứng dậy, trơ mắt nhìn đại mãn xà mở miệng cắn mình  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro