Chương 18: Dạo Vương phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khánh Thù nước mắt tuôn ra trong khi Chung Nhân ở trên người mình làm xằng làm bậy, mà không hề phản kích được. Chỉ đến khi miệng vết thương được băng bó hoàn tất, Chung Nhânmới giải huyệt đạo cho Khánh Thù .

Thân thể vừa được tự do, Khánh Thù liền tung một quả đấm. Đương nhiên là không thể thành công đánh trúng Chung Nhân thành gấu trúc, mà nắm tay đưa ra bị người bắt lấy.

Chung Nhân tiến tới bên miệng Khánh Thù ái muội đặt lên một nụ hôn.

"Đại thúc vẫn là có sức như vậy."

Đây không phải lần đầu tiên Chung Nhân xưng hô Khánh Thù là đại thúc, Khánh Thù khóe miệng run rẩy.

Tuổi Chung Nhân cũng không phải bí mật, thậm chí toàn bộ Kim Viên quốc không người nào không biết. Hắn hai mươi tuổi đã nắm giữ toàn bộ mệnh mạch Kim Viên quốc, dùng bốn chữ 'Tuổi trẻ tài cao' rất thích hợp. Hơn nữa hắn bề ngoài tuấn lãng, thân phận hiển hách.

Khánh Thù trong lòng thầm mắng Chung Nhân này biến thái, chỉ là hiện tại không sức lực cùng tên hỗn đản này so đo, thầm nghĩ muốn ngủ một giấc.

"Ta muốn đi ngủ, ngài đi ra ngoài đi."

Chung Nhân lại cười nhạo ra tiếng.

"Đại thúc tựa hồ đã quên, nơi này là phòng của ta hay là ngươi muốn lại về địa lao ngủ, như vậy cũng có thể."

Ý tứ Chung Nhân làKhánh Thù nếu muốn ở trong này ngủ, sẽ không thể đuổi hắn đi, nếu không trở về đại lao đi. Khánh  Thù đã biết Chung Nhân không có dễ dàng buông tha như vậy, hơn nữa bản thân hiện tại quả thật cần nghỉ ngơi.

"Tùy ngài."

Tuy là nói như vậy, Khánh Thù không có ý tứ rời giường mà xê dịch thân mình hướng vào trong chừa một khoảng trống bên ngoài.

Chung Nhân cong khóe miệng cười, xem ra đại thúc cũng không phải loại ra vẻ thanh cao, rất thức thời khiến hắn thực thích.

Cởi áo khoác,Chung Nhân nằm bên cạnh Khánh Thù .

"Này, lấy móng vuốt ra !"

Khánh Thù vừa mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, liền cảm giác được ngực nặng nề, thì ra là Chung Nhân khoát tay lên trên.

"Ngươi nói tay ai là móng vuốt ?"

Chung Nhân nguy hiểm hỏi. Quả nhiên không thể dung túng đại thúc, hiện tại lại bắt đầu chẳng phân biệt được tôn ti .

Khánh Thù rõ ràng cảm giác được phía sau bắt đầu có gió lạnh, nhưng không nhịn. Khánh Thù  ta đường đường là nam tử, dựa vào cái gì để tùy ý Chung Nhân ngươi chà đạp ở trong tay!

"Nơi này còn có người khác sao ?"

Khánh Thù kiên cường nói.

"A, xem ra đại thúc còn chưa có làm rõ tình thế hiện tại, vậy để Bổn Vương chỉ giáo đại thúc đi."

Chung Nhân nguy hiểm nheo mắt.

Đây là lần đầu tiên Chung Nhân  ở trước mặt Khánh Thù tự xưng Bổn Vương, làm Khánh Thù có chút khiếp đảm. Dù sao nơi này là Đế Vương thống trị, Vương gia tay cầm binh quyền , mà mình còn là một tiểu tặc không có tiếng tăm. Cái gọi là dân không cùng quan đấu, mình vậy không phải tự chuốc lấy cực khổ sao !

"Ôi."

Chung Nhân cầm áo Khánh Thù đưa người đặt ở dưới thân hắn. Lúc này Khánh Thù chỉ mặc độc nhất một lớp áo nội y, áo bị nhấc lên, phần da thịt như ẩn như hiện.

Chung Nhân tất nhiên là không có bỏ qua cảnh xuân. Không nghĩ tới đại thúc tuổi không nhỏ, làn da lại trắng nõn như thế, cũng không biết sờ lên cảm giác thế nào.

Tâm động không bằng hành động, Chung Nhân  một tay ngăn chặn hành động của Khánh Thù , một tay xoa vòng eo mềm dẻo kia.

Cảm giác nhẵn mịn khiến Chung Nhân tâm sinh mê luyến, hơn nữa trên người Khánh Thù có một mùi hương, khi xử lý miệng vết thương hắn đã ngửi thấy chỉ là hiện tại càng thêm rõ ràng.

"Đại thúc người thật thơm thật mịn."

Chung Nhân cúi đầu, dán vào lỗ tai Khánh Thù thủ thỉ.

"Đứng lên !"

Khánh Thù vặn vẹo thân mình tránh né, Chung Nhân càng di động bàn tay hướng lên trên. Chung Nhân đem thân thể càng thêm áp sát.

"Đại thúc là đang quyến rũ ta sao ?"

Chung Nhân đột nhiên ngậm vành tai Khánh Thù , miệng nhẹ nhàng cắn cắn lên.

Khánh Thù vốn định phản bác, vào lúc này cảm giác được ở trên bụng có vật cứng cọ cọ, nhất thời miệng mở lớn kinh ngạc nói không nên lời.

Chung Nhân tự nhiên biết thân thể mình có biến hóa, ở trên người Khánh Thù chiếm đủ tiện nghi mới rời đi, tuy rằng không thể hành động thật, nhưng thu chút lợi tức vẫn là tất yếu .

"Ngủ."

Chung Nhân giọng khàn khàn trầm thấp nói, tin tưởng lúc này Khánh Thù tuyệt không dám phát hỏa với hắn.

Lần này Khánh Thù không có so đo đặt tay ở trên ngực ngoan ngoãn không nhúc nhích tùy ý để Chung Nhân ôm mình, cho đến khi người bên cạnh hô hấp vững vàng, mới ngáp một cái mơ mơ màng màng ngủ.

Thẳng đến ngày hôm sau Khánh Thù  mới tỉnh, quay đầu nhìn sườn mặt tuấn mỹ của Chung Nhân bên cạnh. Mày kiếm anh tuấn, mũi cao thẳng, khóe môi nhếch lên. Nếu người này tính cách không phải ác liệt, tuyệt đối sẽ trở thành mục tiêu săn lùng của Khánh Thù , đáng tiếc tình thế hiện tại Hunter rõ ràng sẽ không là đại thúc.

Nhất định phải nghĩ biện pháp chạy trốn. Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Khánh Thù lúc này. Tuyệt đối không thể bị hỗn tiểu tử ăn không còn xương !

Đừng tưởng rằng đại thúc không biết tâm tư xấu xa của Chung Nhân, chỉ là Khánh Thù  cho tới bây giờ không là hạng người chịu yếu thế. Nghĩ mình dưới thân người khác liền nổi da gà.

Người bên cạnh giật giật, Khánh Thù lập tức đem mắt nhắm lại, tiếp tục giả bộ ngủ.

Chung Nhân ôm thân mình Khánh Thù xoa xoa, mở mắt nhìn người trước mặt có chút mê mang, lúc này ánh mắt không có sắc bén như ngày xưa mà giống một đứa bé đơn thuần trong suốt.

Chỉ là sắc thái này cũng không có kéo dài, rất nhanh Chung Nhân liền lại biến trở về bộ dạng Vương gia cao cao tại thượng. Mà giây phút ngắn ngủi kia không có bị Khánh Thù nhìn thấy.

Nhẹ nhàng hôn môi Khánh Thù một chút, Chung Nhân đứng dậy, lập tức gọi người vào rửa mặt chải đầu.

Cho đến khi trong phòng im lặng hoàn toàn, Khánh Thù mới lại mở mắt nhìn căn phòng trống rỗng. Nhanh chóng đứng dậy đơn giản rửa mặt chải đầu xong, Khánh Thù lặng lẽ đi đến bên cửa sổ quan sát tình huống bên ngoài.

Cửa có hai thị vệ trông coi, xem ra muốn đi ra ngoài chỉ có thể theo cửa sổ. Nhưng hiện tại Khánh Thù bị nội thương mà cổ chân còn đau, tuy rằng miệng vết thương không lớn nhưng cũng sẽ ảnh hưởng cử động, lúc này rời đi tuyệt đối không phải hành động sáng suốt.

Trong khi Khánh Thù đang suy nghĩ rối rắm từ xa xa đi tới hai người. Không muốn hai người phát hiện dị thường, Khánh Thù trở lại trên giường ngồi vào chỗ của mình.

"Hai vị đại ca, Vương gia phái chúng ta vào hầu hạ Khánh Thù công tử."

"Vào đi ."

Tiếng mở cửa vang lên, lập tức hai người nhẹ nhàng bước vào. Phấn Mai nói với Lục Ngạc:

"Ta đi vào thỉnh công tử."

Lục Ngạc gật đầu, đem đồ ăn bày lên trên bàn. Khi Phấn Mai tiến vào trong phát hiện Khánh Thù  đã dậy, liền lễ phép mời Khánh Thù đi ra ngoài dùng cơm. Khánh Thù gật đầu, biểu hiện ra bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ .

Dùng bữa xong, Khánh Thù xoa xoa miệng thản nhiên hỏi:

"Ta có thể đi ra ngoài một chút không ?"

"Có thể, nhưng là phải để chúng ta cùng đi."

Lục Ngạc giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.

Cứ như vậy, Khánh Thù cùng Phấn Mai và Lục Ngạc đi dạo Vương phủ. Đi đến hoa viên, Hàn Vận không khỏi hỏi:

"Vương gia các ngươi đâu ?"

"Vương gia ở thư phòng nghị sự, công tử muốn đi tìm Vương gia sao ?"

Phấn Mai dò hỏi.

Khánh Thù liên tục xua tay, đại thúc chỉ muốn biết Chung Nhân có ở Vương phủ hay không mà thôi, nếu không ở Vương phủ sẽ tìm kiếm thời cơ chạy trốn.

"Vương phủ có chỗ nào chơi vui không ?"

"Có thì có, chỉ là không biết công tử có thể thích nơi đó hay không thôi."

"Phấn Mai."

Lục Ngạc không đồng ý nhìn về phía Phấn Mai. Thấy Lục Ngạc như thế, Khánh Thù đúng là sinh ra chút hứng thú đối với nơi đó.

"Thì đi chỗ ngươi nói."

Khánh Thù quyết định nói. Phấn Mai hưng phấn cười còn vui vẻ hơn so với Khánh Thù .

Ba người đổi phương hướng, hướng phía trước viện đi đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro