Chương 19: Vội vàng rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nơi đến là một chỗ hẻo lánh, Khánh Thù không hề nghĩ Vương phủ tráng lệ như thế còn có chỗ đơn sơ này, nếu không có người dẫn dắt thật đúng là tìm không thấy.

"Nơi này là chỗ nào ?"

"Hì hì, là nơi bọn hạ nhân trong phủ vui chơi. "

Phấn Mai hưng phấn xoa tay.

Hàn Vận không nghĩ tới vị tiểu mỹ nhân này nhìn yêu kiều thế nhưng có đam mê cờ bạc, bởi vì âm thanh đổ xúc xắc bên trong nghe được rất rõ ràng.

"Chúng ta đi vào."

Khánh Thù cũng bị ngứa ngáy, đối với trò này cũng là yêu thích phi thường.

Phấn Mai tiến lên nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, người ở bên trong lập tức đem cửa kéo ra.

"Ôi, là Phấn nha đầu cùng Lục nha đầu đến đây."

Khánh Thù tầm mắt lướt qua Phấn Mai cùng Lục Ngạc, nhìn vào bên trong phòng, không nghĩ tới bên trong lại lớn như thế, thật đúng là trong có Càn Khôn.

"Hắc hắc, Vương đại ca, chúng ta mang bằng hữu tới nơi này chơi."

Phấn Mai chỉ Khánh Thù phía sau .

"Nếu là Phấn nha đầu mang đến thì phải là người nhà, đi, đi vào cùng các huynh đệ."

Nhìn tiểu tử này bộ dạng thật là dễ xem, sẽ không phải là tỷ muội của Phấn nha đầu chứ, vì tới nơi này mà nữ cải nam trang sao ?

Khánh Thù đối với vị Vương đại ca ấn tượng không tệ, rất nhanh Khánh Thù nhập bọn cùng mấy thị vệ và tôi tớ chơi bạc vui vẻ, khí thế ngất trời.

Lục Ngạc vẫn không có rời khỏi Khánh Thù nửa bước, nhìn Khánh Thù bị mấy thị vệ tôi tớ xoay quanh đùa giỡn, hiển nhiên nếu không phải Khánh Thù nhường bọn họ, bằng tài chơi bạc của Khánh Thù nhất định thắng bọn họ đến không còn cái quần để mặc.

Xong việc ở thư phòng, Chung Nhân trở lại tẩm cung không có nhìn thấy Khánh Thù , cũng không có lo lắng , vì dù sao có Lục Ngạc canh chừng, hắn cũng không sợ Khánh Thù sẽ có cơ hội chạy trốn. Dù sao người giống Khánh Thù bị nhốt nhất định sẽ làm tâm sinh bất mãn, có đôi khi mặc kệ một chút cũng không sao.

Vốn nghĩ xong việc triều đình có thể nghỉ ngơi một chút, không hề nghĩ đến trên giang hồ lại xảy ra nhiễu loạn, một đám người ở Võ Lâm Minh biến mất, ma giáo quật khởi cũng làm hắn đau đầu.

Chung Nhân phân phó người chuẩn bị hành trang, xem ra phải đi xem Võ Lâm Minh .

Chơi một ngày tâm tình Khánh Thù tốt hơn, cùng hai nha đầu trở về phòng. Không nghĩ tới Kim Vương phủ cũng sẽ có chỗ chơi như thế này. Khó mà tin Chung Nhân không biết sự tồn tại của chỗ này, có lẽ hắn mắt nhắm mắt mở để cho bọn thuộc hạ có không gian vui chơi như vậy mới có thể để bọn này cam tâm đi làm việc cho hắn.

"Đã trở lại ?"

Vừa tiến vào tẩm cung, gương mặt tuấn nhã biếng nhác của Chung Nhân liền đập vào mắt Khánh Thù .

"Ờ."

Ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại phản bác nói:'Vô nghĩa, thấy người ở đây còn không phải đã trở lại.'

Chung Nhân tất nhiên biết Khánh Thù không có dễ dàng bị thu phục như vậy.

"Thu dọn một chút, buổi tối chúng ta phải rời khỏi Vương phủ."

Khánh Thù sửng sốt.

"Đi nơi nào ?"

"Võ Lâm Minh."

Chung Nhân bưng lên một ly trà, đưa tới bên miệng nhẹ nhàng thổi thổi.

Khánh Thù ánh mắt sáng lên.

"Được, ta không có gì để thu dọn , ăn một chút gì chúng ta liền xuất phát đi."

Chung Nhân tất nhiên biết tâm tư của Khánh Thù , đại thúc nghĩ muốn chạy trốn dễ dàng như vậy sao ?

Khi Phấn Mai cùng Lục Ngạc chuẩn bị xong bàn ăn, Chung Nhân cùng Khánh Thù đi dùng cơm.

Dùng cơm xong, Phấn Mai cùng Lục Ngạc chuẩn bị quần áo cho Khánh Thù tắm rửa, rồi thu dọn một chút vật phẩm như Chung Nhân giao phó.

"Ngươi dùng vũ khí gì ? Trên đường sẽ không bình yên, ta cũng không có thời gian bảo hộ ngươi."

Khánh Thù hừ lạnh một tiếng.

"Ta đánh nhau cho tới bây giờ không cần phải người khác bảo hộ, về phần vũ khí, nếu ngươi thật sự vì ta chuẩn bị vậy đem chủy thủ cùng móc câu đưa ta."

"Đi lấy."

Chung Nhân nói với Lục Ngạc.

Tiếp nhận vũ khí Lục Ngạc đưa, Khánh Thù đeo vào thân, có mấy thứ này trong người trong lòng liền cũng an tâm.

Ngay khi Khánh Thù đang đắc ý nghĩ kế hoạch chạy trốn, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Sau đó truyền đến một giọng nói làm Khánh Thù hận nghiến răng nghiến lợi.

"Chủ tử, xe ngựa đã chuẩn bị tốt , hiện tại xuất phát sao ?"

Chung Nhân không phải không có phát hiện vẻ mặt Khánh Thù biểu tình như ăn phải ruồi bọ, nên lôi kéo Khánh Thù rời đi.

"Xuất phát."

"Hắn cũng đi ?"

"Ừ, hắn là tùy thân thị vệ của ta, ta đi đến nơi nào, hắn tất nhiên phải đi theo tới đó."

Khánh Thù ỉu xìu cúi đầu.

Lên xe ngựa, Khánh Thù tâm tình rõ ràng không còn hưng phấn như trước, nhất là nhìn đến khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia.

"Ta muốn đi ra ngoài cưỡi ngựa."

Khánh Thù nói, vì không muốn cùng Ác ma quá gần gũi, ai biết Ác ma khi nào thì thú tính nổi lên.

"Không được, hiện tại là buổi tối không an toàn."

"Vậy vì cái gì còn muốn đi buổi tối."

"Bởi vì hành tung của ta không thể bị người ngoài biết, ban đêm là thời gian tốt nhất, điểm này thần trộm cũng không biết sao ?"

Chung Nhân vẻ mặt đúng là chế nhạo nói.

"Ta không phải tiểu tặc sao ? khi nào thì biến thành thần trộm ?"

Khánh Thù bĩu môi.

Chung Nhân mỉm cười.

"Có việc cầu người tự nhiên khen tặng một chút, đại thúc sẽ không thật sự cho là thật chứ ?"

"Ngươi !"

Khánh Thù vừa định bùng nổ liền phản ứng lại lời Chung Nhân nói.

"Ngươi có việc cầu ta ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro