Chương 20 : Kỳ kèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Nhân biết không có thể để Khánh Thù có cơ hội cò kè mặc cả nên ra vẻ lạnh nhạt nói:

"Nếu đại thúc cũng có chút bản lĩnh, không lợi dụng một chút không phải quá mức đáng tiếc sao. Mấy ngày trước Võ Lâm Minh bị mất một lệnh bài, nghe nói ở trong tay giáo chủ ma giáo Tà Thiên Viêm, đại thúc hẳn là chắc có thể đến lấy đi."

"Ngươi muốn ta giúp ngươi trộm lệnh bài?"

Khánh Thù nheo mắt, bắt đầu cân nhắc thu bao nhiêu phí, phải biết việc khó thu phí là rất cao.

"Không sai."

"Một trăm vạn lượng."

"Cái gì! Dù ta có tiền trang cũng lấy không ra một trăm vạn lượng bạc trắng!"

Giọng Chung Nhân làm kinh động ngoài xe, Thế Huân gõ cửa hỏi chủ tử đã xảy ra chuyện gì. Chung Nhân phất tay tỏ vẻ vô sự, ý bảo Thế Huân tiếp tục đánh xe đi.

Khánh Thù không nhanh không chậm uống một ngụm trà.

"Ta nói không phải một trăm vạn lượng bạc trắng, mà là vàng."

Giọng không sợ hãi.

"Khánh Thù nên có chừng có mực!"

Chung Nhân đè thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi.

"Ngài không phải Kim Vương gia sao? Quốc khố so với tiền trang tư nhân lớn hơn nhiều, chỉ là một trăm vạn lượng vàng tính là cái gì."

Khánh Thù không lưu tâm, cho rằng Chung Nhân thật sự quá mức keo kiệt. Chung Nhân sắc mặt âm trầm nói:

"Ngươi biết rõ cái gì! phương bắc hạn hán, phía nam lũ lụt, quốc khố sớm không còn nhiều. Hiện tại chỉ có thể duy trì chi tiêu hạn chế, nếu tái phát sinh thiên tai hoặc là loạn binh, Kim quốc sẽ nguy."

Những lời này Chung Nhân vốn không nên nói với Khánh Thù , nhưng thông qua mấy ngày hiểu biết, Khánh Thù tuy rằng tính cách ác liệt, lại ham lợi, nhưng là người coi như chính trực, không có khả năng là gian tế. Đương nhiên điều này là cảm nhận của hắn sẽ không đi nói ra chỉ nên đặt ở trong lòng. Nếu nói ra không phải để Khánh Thù tự kiêu quên thân phận tôn ti, còn không kiên kỵ ngồi lên đầu hắn sao!

Khánh Thù rất là hoài nghi nhìn về phía Chung Nhân.

"Có việc cứ nói thẳng tốt hơn, đường đường Vương gia thế nhưng khóc than cũng không ngại mất mặt à."

Chung Nhân chán nản. Hắn khóc than, hắn dọa người, hắn nếu có tiền còn có thể để ý trăm vạn lượng sao?

"Trừ bỏ điều kiện này, ngươi muốn gì tùy ý nói đi, nếu ta có thể làm tất nhiên sẽ không chối từ."

Chung Nhân biết lệnh bài liên quan đến toàn bộ giang hồ, liên quan sinh mệnh người dân, tuyệt đối không thể để tùy ý Chung Nhân muốn làm gì thì làm.

Chung Nhân ngáp một cái.

"Chờ ta tỉnh ngủ nói sau."

Hừ, bị Chung Nhân bắt làm đau chân, không trả thù một phen sẽ không họ Độ !Chung Nhân âm thầm cắn răng, nếu không bởi vì Khánh Thù khinh công rất cao, kinh nghiệm phong phú, hắn muốn 'Chiêu hiền đãi sĩ' sao!

Ở phương diện nào đó, Chung Nhân không cổ hủ kiêu căng, mà là hiểu được nhìn việc mà làm, nhìn người mà định.

Tuy rằng Khánh Thù võ công cũng không bằng hắn hoặc Thế Huân , nhưng khả năng che dấu hơi thở cùng khinh công lại rất cao, ngay cả hắn cũng không thể không khâm phục.

Nhìn Khánh Thù chợp mắt, Chung Nhân trong mắt toát ra một tia ôn nhu, tuy rằng giây lát lướt qua rất nhanh nhưng cũng là thật sự có tồn tại.

Xe ngựa đang đi trên đường xóc nảy, Khánh Thù ngủ cũng không an ổn. Chung Nhân  điểm huyệt ngủ rồi ôm lấy nửa người Khánh Thù để tựa vào trong lòng mình, như vậy có thể giảm bớt xóc nảy, ngủ cũng có thể thoải mái một ít. Nhắm mắt lại, Chung Nhân cũng nghỉ một chút, dù sao đường đi sẽ không quá mức bình yên cần bảo tồn thể lực là tất yếu.

Sáng sớm, ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ của xe ngựa vào bên trong xe. Khánh Thù  dụi mắt, cảm giác ngủ coi như thoải mái, muốn vặn eo một chút để giãn gân cốt. Nhưng mà sao nệm xe lại biết cử động?

Khánh Thù lập tức mở to mắt, đập vào mắt là Chung Nhân cười mà không cười. Khánh Thù theo bản năng đánh ra một quyền.

Lúc này đây Chung Nhân hiển nhiên không có phòng bị, bị Khánh Thù đánh trúng, khuôn mặt lập tức ngưng đọng, trở nên càng âm trầm hơn.

"Cái kia, ta không phải cố ý."

Khánh Thù phát hiện quần áo vẫn nghiêm chỉnh, liền liên tưởng đến cảm giác thoải mái khi ngủ, đoán ra nguyên nhân.

Chung Nhân thở dài, sờ sờ chỗ bị đánh nơi mắt phải, đại thúc thật đúng là đánh mạnh tay.

"Tỉnh rồi thì đứng lên đi, chân của ta đều đã tê rần."

Chung Nhân vỗ vỗ Khánh Thù  nói.

Khánh Thù  lập tức cười mỉa đứng dậy. Quả nhiên Vương gia có việc cầu người, đối với mình thái độ tốt hơn rất nhiều nha!

Tùy tiện dùng một ít điểm tâm, Chung Nhân xem xét hoàn cảnh bên ngoài, xe ngựa rất nhanh sẽ tiến vào thành kế tiếp.

"Đây là cái gì?"

Thấy Chung Nhân lấy ra một cái mặt nạ, Khánh Thù  hiếu kì dò hỏi.

"Mặt nạ."

"Ta đương nhiên biết là mặt nạ, ta hỏi vì cái gì muốn mang nó?"

Khánh Thù  nghĩ chớ không phải là Chung Nhân không mặt mũi gặp người sao?

"Thân phận của ta đặc thù, người đã gặp qua ta cũng không ít, tất nhiên phải che dấu một chút."

"Điệu đà!"

Khánh Thù không hề nhìn Chung Nhân, mà là đem tầm mắt chuyển dời đến bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro