Chương 49: Phát sinh ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Trương Minh Chủ, lâu rồi không gặp, ngài còn sống sao? không tệ nha!"

Tà Thiên Viêm mang theo vẻ mặt cười cợt khiêu khích Trương Đức Thành.

Trương Đức Thành tuy rằng tứ chi vô lực, nhưng cố gắng duy trì khí thế Minh Chủ.

"Tà Thiên Viêm, ngươi không cần quá mức kiêu ngạo!"

"Ha ha! kiêu ngạo thì như thế nào, Thập Hương Nhuyễn Cân Tán tư vị không tệ chứ?"

"Quả thật là ngươi hạ độc!"

Tư Đồ Quyết vẻ mặt vẻ giận dữ, về phần Tư Đồ Thiên đã được nâng trở về, trên vai cùng trên đùi đã bị máu tươi nhiễm đỏ, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.

Tà Thiên Viêm lắc lắc ngón tay.

"Không phải vậy, tuy rằng ma giáo thế lực khổng lồ, nhưng còn chưa có vào Võ Lâm Minh."

Té trên mặt đất, mọi người lập tức ngươi nhìn ta, ta xem ngươi, ngờ vực lẫn nhau.

"Ngươi nói hạ độc là người Võ Lâm Minh, không có khả năng!"

Trương Đức Thành không thể tin nói.

"Ồ, có cái gì không có khả năng, nhìn xem người bên cạnh các ngươi ai không có trúng độc chẳng phải sẽ biết sao."

Tà Thiên Viêm đem tầm mắt chuyển dời đến Công Tôn Tồn.

"Công Tôn gia chủ, ngươi?"

Văn Nhân Hằng nhìn về phía Công Tôn Tồn. Tuy rằng hắn cũng ngồi ở trên ghế cũng chưa hề động đậy, nhưng thần sắc không có một chút uể oải hay không phấn chấn.

Công Tôn Tồn vẻ mặt âm trầm.

"Tà Thiên Viêm, ta đã làm theo ý của ngươi phân phó đã khống chế người Võ Lâm Minh, ngươi có thể giao ra hổ phù chưa?"

Nhắc tới hổ phù, Tà Thiên Viêm sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Tuy rằng giao dịch là hắn đề suất, nhưng hổ phù trong bảo khố lại bị lấy mất! Cho nên chỉ có thể kiên trì mặt dày.

"Công Tôn gia chủ thật sự là quá ngây thơ rồi, ngươi không biết ma đầu đều là nói không giữ lời sao?"

"Ngươi!"

Công Tôn Tồn một hơi nghẹn ở ngực, thiếu chút nữa nghẹn đến nội thương. Hắn mà biết vậy thì chẳng làm, dễ dàng tin tưởng Tà Thiên Viêm còn làm bại lộ thân phận.

"Ma giáo chúng đồ nghe lệnh, đem gia chủ Tứ Đại Thế Gia khống chế, những người khác giết không tha."

Tà Thiên Viêm cao giọng hạ lệnh.

"Dạ!"

Ngay khi người ma giáo đi đến khống chế các gia chủ, Chung Nhân chậm rãi từ chỗ ngồi đứng dậy.

"Tà tướng quân, đã lâu không gặp."

Chung Nhân mang theo nụ cười thanh nhã nhìn về phía Tà Thiên Viêm.

"Kim Chung Nhân!"

Tà Thiên Viêm không hề nghĩ đến sẽ nhìn thấy Vương gia Kim Quốc ở Đại Hội Võ Lâm.

Chung Nhân cả người tản ra một cỗ khí phách, rõ ràng không có bất cứ động tác nào lại áp đảo mọi người.

"Không nghĩ tới Tà tướng quân còn nhớ rõ bổn vương."

Chung Nhân trực tiếp nói ra thân phận.

Lại nhìn thấy người bên cạnh Chung Nhân, huyết khí trên người Tà Thiên Viêm lại tăng vọt. Hai người kia đúng là hai kẻ đào thoát khỏi tay hắn, Khánh Thù cùng Lam Tuyết.

Phía dưới sát khí bắt đầu lan tràn, đầy trời tiếng kinh hô quanh quẩn tại trung tâm quảng trường.

Hai người đối diện nhau, cũng âm thầm đánh giá nhau.

Ngay khi hữu hộ pháp ma giáo Khúc Dịch Tâm giơ kiếm chuẩn bị trảm Ngô Huyền, đột nhiên bị một kiếm đưa ra chắn thế công.

"Đại ca?"

Ngô Huyền đã chuẩn bị chết, nhưng không có cảm thấy đau đớn, giương mắt nhìn lại thấy đại ca đã lâu không gặp.

"Ừ."

Thế Huân đứng ở trước mặt Ngô Huyền. Tuy rằng hắn đã thoát ly khỏi Ngô gia, nhưng đây vẫn là phụ thân đệ đệ muội muội của hắn.

Thình lình xảy ra biến cố làm Tà Thiên Viêm nheo mắt lại. Chung Nhân xuất hiện phá vỡ kế hoạch của hắn, xem ra muốn nhất thống võ lâm còn phải tính kỹ hơn.

Lấy ra roi da màu đỏ, Tà Thiên Viêm khiêu khích nhìn về phía Chung Nhân.

Chung Nhân cong cong khóe môi.

Khánh Thù không biết Chung Nhân vì sao không có trúng độc, dù sao bản thân mình cả người như nhũn ra, hiện tại muốn chạy trốn cũng khó.

"Tiểu Tuyết."

Khánh Thù mới lười để ý tới sống chết Chung Nhân. Muốn đánh nhau thì đánh đi, ta hiện tại phải nghĩ cách chạy nhanh rời khỏi đây.

"Khánh Thù đại ca."

Lam Tuyết ngã ngồi dựa vào sau lưng ghế Khánh Thù, toàn thân mềm nhũn không có chút khí lực.

"Có thể đứng lên không? theo ta đi."

Khánh Thù gấp gáp nói. Lúc này không đi chờ đợi khi nào, thừa dịp mọi sự chú ý tập trung ở Chung Nhân cùng Tà Thiên Viêm phải nhanh chạy trốn.

"Dạ."

Lam Tuyết gật gật đầu, vịnh lưng ghế gian nan đứng dậy.

Khánh Thù thật cẩn thận đứng lên, đưa tay dìu Lam Tuyết, hai người xiêu vẹo xuống đài.

Có kinh nghiệm trộm đạo lúc trước, Lam Tuyết làm loại sự tình này coi như thuận buồm xuôi gió, gắt gao đi theo Khánh Thù, tận lực không để người khác chú ý.

Rất nhanh hai người liền lẫn vào đám người phía dưới. Ngay khi Khánh Thù thở ra, một đạo kiếm quang xẹt qua ở trước mắt, đúng là Chung Nhân hướng Tà Thiên Viêm cho một kiếm trí mạng.

Khánh Thù còn chưa có kịp phản ứng, Lam Tuyết đã bỏ tay Khánh Thù ra, bổ nhào về phía Tà Thiên Viêm cách đó không xa.

"Phụt"

Lợi kiếm xuyên thấu ngực Lam Tuyết.

Tà Thiên Viêm cũng không có phản ứng kịp. Cho đến khi nhìn thấy máu thấm đỏ vạt áo Lam Tuyết, Tà Thiên Viêm mới đưa tay ra tiếp được thân thể Lam Tuyết.

"Ngươi, vì cái gì?"

Tà Thiên Viêm ôm lấy thiếu niên một thân đầy máu.

Lam Tuyết ánh mắt mê mang, giọng không rõ ràng.

"Không biết, chỉ thấy ngài có nguy hiểm, thân thể phản ứng trước đầu óc."

Hắn cũng không biết vì sao làm như vậy, chỉ là không muốn nhìn thấy Tà Thiên Viêm chết.

Tà Thiên Viêm lúc này tâm tình khó có thể nói nên lời. Lam Tuyết tuy rằng ở cùng hắn ba năm, nhưng hắn chưa bao giờ đem Lam Tuyết để trong lòng, mà chỉ là một đồ chơi để hắn tùy ý phát tiết. Nhưng lúc này hắn không muốn không được nhìn thấy Lam Tuyết.

"Tiểu Tuyết!"

Khánh Thù cũng bất chấp bại lộ, đẩy đám người vọt tới bên cạnh Lam Tuyết.

"Khánh Thù đại ca, thực xin lỗi, ta không có nghe huynh nói."

"Ngu ngốc, nói chuyện này để làm gì, mau cầm máu."

Khánh Thù xé vạt áo, lại không thể nào xuống tay, bởi vì kiếm của Chung Nhân còn cắm ở trên người Lam Tuyết.

"Nhân, cứu Tiểu Tuyết."

Khánh Thù khẩn cầu nhìn về phía Chung Nhân.

Chung Nhân nhíu nhíu mày, cuối cùng ai thán một tiếng, đem kiếm rút ra rất nhanh.

"Ôi..."

Lam Tuyết thống khổ ngẩng cổ.

Khánh Thù lập tức lấy tay che miệng vết thương đang không ngừng phun máu, đem mảnh vải dùng sức đè chặt miệng vết thương.

Người bị đâm xuyên tuy rằng không có lập tức tử vong, nhưng miệng vết thương cứ chảy máu không ngừng cũng rất nguy hiểm.

Tà Thiên Viêm đột nhiên từ trong lòng lấy ra một viên đan dược, đút cho Lam Tuyết. Nhưng lúc này Lam Tuyết đã vô lực không nuốt xuống được.

Khánh Thù gấp đến độ phải khóc, chỉ thấy Tà Thiên Viêm đem đan dược đưa vào trong miệng, rồi áp lên môi Lam Tuyết ôn nhu giúp cho hắn nuốt.

Khi cổ họng Lam Tuyết hoạt động lên xuống, Tà Thiên Viêm mới ngẩng đầu, trên mặt đã ửng đỏ một mảnh.

"Ta muốn mang hắn đi."

Tà Thiên Viêm đột nhiên nhìn về phía Khánh Thù .

Khánh Thù rất muốn nói không, nhưng nhớ đến Lam Tuyết hành động điên cuồng lúc nãy, thì nghĩ có lẽ trong bất tri bất giác Tiểu Tuyết đã yêu Tà Thiên Viêm, chỉ là hắn không biết mà thôi.

"Được."

Khánh Thù mỉm cười, lập tức biểu tình chân thành nói:

"Nếu ta biết Tiểu Tuyết lại bị ức hiếp, ta nhất định sẽ đến mang hắn đi."

Tà Thiên Viêm gật đầu. Từ lúc Lam Tuyết che ở trước người hắn, một khắc kia, hắn liền biết không thể nào buông thiếu niên này ra.

Chung Nhân ngăn Tà Thiên Viêm lại, nhẹ nhàng nói ra hai chữ.

"Hổ phù."

Tà Thiên Viêm ôm Lam Tuyết đi đến bên cạnh Chung Nhân, ghé vào lỗ tai hắn nói ra hai chữ, rồi lập tức ôm Lam Tuyết sử dụng khinh công rời đi.

Giáo chủ rời đi, tả hữu hộ pháp cũng dẫn theo rất nhiều giáo chúng nhanh chóng rút lui, bỏ lại Võ Lâm Minh một đống hỗn độn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro