Chương 50: Giục ngựa khởi hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vương gia đại nhân, ngài đừng nhìn ta như vậy có được hay không, người là ngài thả nha."

Khánh Thù lui về phía sau hai bước. Độc trên người cũng đã chậm rãi thối lui, thân thủ Khánh Thù đã nhanh nhẹn trở lại.

Chung Nhân cười mà như không cười nhìn Khánh Thù. Không hề nghĩ đến đại thúc mượn gió bẻ măng, làm việc càng ngày càng mạnh. Đã lấy hổ phù ở trên tay còn dám để hắn tự mình đến Võ Lâm Minh cùng những người này diễn trò sao? Đại thúc thật đúng là nên phạt!

"Chúng ta trở về đi, nơi này đã không còn chuyện của chúng ta."

Chung Nhân giữ chặt Khánh Thù, để phòng ngừa con cá chạch rời tay.

"Thế Huân đâu? không theo chúng ta đi sao?"

Khánh Thù chuyển hướng đề tài, nhìn thế nào cũng thấy Chung Nhân không có hảo ý.

"Thế Huân còn có việc phải làm, chúng ta đi trước."

Chung Nhân không ở nơi vô ích, lôi kéo Khánh Thù trực tiếp rời khỏi Võ Lâm Minh. Ở đây có Trương Đức Thành cùng Thế Huân xử lý, hắn không lo lắng võ lâm xảy ra nhiễu loạn gì.

Khánh Thù tự hỏi, mình có được lựa chọn không? Đánh thì đánh không lại, chỉ có thể đi theo đại ca thôi. Sớm biết rằng sẽ xuyên đến nơi này có lẽ đã mang theo khẩu súng, đến lúc đó để ở sau ót Chung Nhân xem hắn còn có thể kiêu ngạo không.

Chọn hai con khoái mã, hai người trực tiếp rời khỏi Võ Lâm Minh chướng khí mù mịt, đi thẳng một đường về kinh.

Vào ban đêm hai người đến trạm dịch, nghỉ ngơi một đêm lấy sức để hôm sau tiếp tục chạy.

Không nhìn Khánh Thù đang cương quyết yêu cầu, Chung Nhân dùng sức mạnh ép buộc Khánh Thù cùng hắn ở chung một phòng.

"Đi nhanh tắm rửa nghỉ ngơi, ngày mai còn phải tiếp tục chạy."

Gặp Khánh Thù ngốc lăng đứng ở cửa, Chung Nhân vừa nói vừa cởi áo khoác. Đã bắt đầu vào mùa đông, thời tiết dần dần lạnh hơn, hy vọng có thể chạy về kinh thành trước khi đổ tuyết.

"À..à.."

Khánh Thù bỏ đi áo khoác toàn thân lạnh lẽo, trong lòng không ngừng phỉ nhổ chính mình, cũng không phải chưa cùng Ác ma ngủ chung, vì cái gì hôm nay không được tự nhiên như vậy.

Ngâm mình ở trong nước nóng, Khánh Thù thoải mái rên rỉ ra tiếng, chạy một ngày đường eo lưng đều đau.

"Này, này! Sao ngài vào đây, ta còn chưa có tắm xong đâu!"

Khánh Thù hét lớn. Mình còn ngâm ở trong nước, Ác ma sao vào đây.

"Hừ, cũng không phải chưa thấy qua, ngạc nhiên cái gì."

Chung Nhân không để ý Khánh Thù hô to gọi nhỏ, tự cởi áo quần bước vào bồn tắm.

"Ta đi ra ngoài, ta đi ra ngoài để ngài tắm được chưa?"

Thấy Chung Nhân bước vào, Khánh Thù sao còn dám tắm, lập tức lấy một cái khăn che khuất hạ thể, chuẩn bị đi ra ngoài.

Chung Nhân chặn ngang ôm lấy đại thúc không thành thật, ngửi ngửi hương vị trên người Khánh Thù.

"Ngoan một chút, nếu không xảy ra chuyện gì cũng không nên trách ta."

Chuẩn bị đấu tranh, Khánh Thù vừa nghe đến lời này, sao còn dám động. Khánh Thù dám thề, Chung Nhân nhất định ước gì mình phản kháng!

Khánh Thù (như đứng đống lửa, như ngồi đống than) không biết nước đã nguội xuống, nhưng thân thể vẫn thấy ấm, lại cảm thấy miệng khô lưỡi khô, huyết khí sôi trào.

"Nha, đại thúc, nó đi lên."

Tiểu Thù Vận bị Ác ma cầm run run rẩy rẩy, thân thể Khánh Thù run lên suýt nữa nhảy dựng.

"Buông tay."

"Ha ha, không phát tiết là muốn đả thương thân. Thù Nhi, ta giúp ngươi nha."

Hơi thở Chung Nhân quanh quẩn ở bên tai Khánh Thù.

"Ôi..."

Theo động tác của Chung Nhân , thân thể Khánh Thù dần dần yếu ớt, ngoan ngoãn tựa vào trong lòng Ác ma.

Quả nhiên nam tử giống động vật dùng nửa người dưới suy nghĩ, biết rõ người bên cạnh có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng luyến tiếc rời xa. Điều này làm cho người ta cảm giác mê say, như thiêu thân đâm đầu vào lửa.

Rất nhanh Khánh Thù đầu hàng trước kỹ xảo thành thạo của Chung Nhân, miệng há to thở dốc.

Chung Nhân mỉm cười, thực vừa lòng đại thúc phối hợp.

"Hiện tại ta có thể đi ra ngoài."

Cảm giác tay Chung Nhân có dấu hiệu thả lỏng, Khánh Thù giọng khàn khàn nói.

"Ừ."

Chung Nhân mỉm cười gật đầu.

Khánh Thù lập tức bò ra khỏi bồn tắm, cầm lấy quần áo không đợi mặc vào liền chạy trối chết.

Nhìn bóng dáng Khánh Thù rời đi, Chung Nhân lại nhìn chính mình, tiểu huynh đệ của hắn rất có tinh thần, nhỏ giọng tự an ủi.

Khánh Thù lau khô thân thể mặc vào nội y, mặt đỏ tim đập thình thịch chui vào ổ chăn, mang theo chút chờ mong cùng sợ hãi.

Vỗ vỗ đầu miên man suy nghĩ, Khánh Thù hít một hơi thật sâu. Ta rốt cuộc là làm sao vậy, chẳng lẽ đã lâu không có tình nhân cho nên nơi nơi phát tình?

Chung Nhân đi ra rất nhanh. Khánh Thù quyết định giả chết, tuy rằng mất mặt một chút, nhưng mà mất mặt còn hơn bị cái khác.

"Đại thúc, giả chết cũng không phải là tác phong của ngươi nha."

Chung Nhân vẻ mặt xấu xa cười nhạo nói, thật không còn có vẻ uy nghiêm lạnh lùng như trước mặt người khác.

"Hỗn đản."

Khánh Thù xốc chăn bông lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng. Ác ma sao đáng giận như thế.

"Ha ha, ta là hỗn đản. Nếu là hỗn đản vừa rồi đem ngươi ăn no chứ sao còn bị đói. Ngươi xem phải làm sao đây?"

Lúc này Chung Nhân vô lại ác liệt đến cực điểm. Chuyện phòng the phải có chút ý tưởng mới có thú.

"Ngươi!"

Nhìn đến dưới thân Chung Nhân lều trại đã dựng, Khánh Thù nếu không hiểu được là chuyện gì xảy ra liền sống uổng phí. Nhưng mà thật sự phải làm sao?

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, nếu cùng Ác ma làm người ở dưới nhất định sẽ là Khánh Thù. Tuy rằng Khánh Thù lúc trước cũng từng sinh hoạt qua loại này, nhưng mặt sau cũng là lần đầu tiên, vẫn là xử nam vẫn còn trinh tiết ( mặc dù chả có trinh tiết gì), đương nhiên quan trọng hơn là sợ đau.

"Lấy tay được không?"

Khánh Thù bắt đầu cùng Ác ma thương lượng.

"Ngươi nói đi?"

Chung Nhân ngồi vào bên giường, trên mặt biểu tình thấy không rõ hỉ nộ.

Khánh Thù cắn răng một cái.

"Vậy dùng miệng được không?"

Chung Nhân giật mình.

"Nhân, ta sợ đau, dùng miệng được không?"

Giai nhân thỉnh cầu, Chung Nhân tất nhiên là không cự tuyệt, xem như chấp nhận thỉnh cầu của Khánh Thù, bĩu môi ý bảo có thể bắt đầu.

Khánh Thù cười quyến rũ, đưa tay cởi khố của Chung Nhân . Tuy rằng chưa làm qua nhưng không phải chưa thấy qua, ở hiện đại cũng không ít người đã làm loại phục vụ này cho Khánh Thù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro