Chương 52: Thỏa hiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại ma giáo xuân tình nhộn nhạo, còn Khánh Thù trở lại kinh thành cũng là uể oải không phấn chấn.

Nguyên nhân là bởi vì ấn đầu hổ kia. Không hề nghĩ đến ấn đầu hổ lại là vật quan trọng đến vậy. Đó là binh phù Thần Quốc, mà Tà Thiên Viêm còn có một thân phận khác, dĩ nhiên là đại tướng quân Thần Quốc.

"Đại thúc, vật này đối với ngươi mà nói không có bất cứ tác dụng nào, giao cho ta đi."

Hai người đã ở đại điện giằng co một hồi lâu, Khánh Thù như trước liều chết không thừa nhận.

"Cái gì binh phù, ta không có."

Khánh Thù kiên trì nói. Biết được ấn này là binh phù thì lại càng không thể giao ra. Cái này là bảo bối có tiền cũng mua không được. Nếu ở hiện đại đem bán đổi một tòa dinh thự cũng không thành vấn đề. Phải biết bảo bối trừ bỏ giá trị vật chất, chính là giá trị lịch sử, mặc kệ triều đại này có tại Trung Quốc cổ đại hay không, giá trị binh phù cũng không chỉ dùng tiền tài có thể cân đo.

"Khánh Thù , ngươi không nên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

Chung Nhân đánh mạnh vào mặt bàn làm vang lên một tiếng lớn, khẩu khí dần dần biến lạnh. Có phải hai ngày qua ta đối với người này quá tốt, nên giờ cũng dám cãi lại.

Khánh Thù lui về phía sau hai bước. Đập bàn dằn mặt sao? Giết ta cũng không cho!

"Ngươi muốn làm cái gì? Nói cho ta nghe."

Chung Nhân thấy Khánh Thù chuẩn bị chạy nên quát lên. Thật là muốn bị đánh mà.

"Ta đã nói, ta không có hổ phù!"

Không thể nhả ra, tuyệt đối không buông!

Chung Nhân lại bị bộ dáng gấp gáp của Khánh Thù làm buồn cười.

Tuy rằng Tà Thiên Viêm là giáo chủ ma giáo, là ma đầu trên giang hồ mỗi người đều muốn tru diệt, nhưng ở trước mặt Chung Nhân, hắn cũng là tướng quân Thần Quốc, là người nhất ngôn cửu đỉnh.

Ngày đó hắn hướng Tà Thiên Viêm đòi hổ phù, Tà Thiên Viêm chỉ nói hai chữ "Khánh Thù", hắn liền biết là chuyện gì xảy ra.

Vốn định xuất ra chiêu lừa lấy hổ phù trong tay Khánh Thù , không nghĩ tới đại thúc cứng mềm đều không ăn thua. Nhưng hắn là người nào, nhất cử nhất động Khánh Thù có thể nhìn ra đại thúc rõ ràng chính là có tật giật mình.

"Ngươi là hy vọng ta động khẩu, hay là động thủ đây?"

Chung Nhân đứng lên, gắt gao bức bách.

Khánh Thù liên tục lui về phía sau.

"Ta thật sự không có, ta nói dối là thiên lôi đánh xuống."

Đánh thì ta tránh. Cái gọi là làm người lưu một đường ngày sau gặp lại, nói rất tuyệt nhưng không dễ làm. Huống chi trên trời biết có thần tiên hay không.

"Ha ha, một khi đã như vậy, ta cũng không ép ngươi, nếu vật không ở chỗ ngươi, tám phần là chỗ Lam Tuyết, hoặc là bị Bạch Hiền lấy đi, ta tin tưởng bọn hắn sẽ cho ta đáp án."

Chung Nhân quả nhiên bát tự tương khắc Khánh Thù , hai người kia đúng là điểm yếu của Khánh Thù .

"Ấn đầu hổ ở chỗ ta, ngài không cần đi tìm bọn họ gây phiền."

"Ồ, hiện tại thừa nhận rồi, nhưng ta lại không tin, trừ phi ngươi lấy ra cho ta xem xem."

Chung Nhân chậm rãi nói, ánh mắt nhưng không có bỏ qua mỗi một biểu tình của Khánh Thù . Đại thúc quả nhiên thực khả ái.

Lấy ra còn có thể cầm lại sao? Hắn lừa trẻ con sao?

"Ta nói ở chỗ ta là ở chỗ ta, muốn ta giao ra đây cũng có thể, dùng cái khác đến đổi đi."

"Nói đi, ngươi muốn cái gì?"

Sớm nói ra không phải xong việc sao. Nhưng đối với điều kiện Khánh Thù đưa ra Chung Nhân thật là có chút hứng thú. Không biết người kia còn thiếu cái gì? Nghe Thanh Bích (Lộc Hàm) nói, đại thúc kinh doanh rượu lãi ròng đã muốn sắp vượt qua mấy năm nay tích cóp của bọn họ, lại còn chưa kể mấy bảo vật trộm được, còn có hoa hồng Bích Nguyệt Các chia.

Trừ bỏ không có chức quan Khánh Thù cái gì cũng không thiếu. Về phần chức quan, Chung Nhân muốn cấp Khánh Thù cũng không nhất định muốn.

"Hai điều kiện, thứ nhất ta muốn quyền xuất khẩu, vô luận ta ở nơi nào làm mua bán gì, Kim Quốc chỉ cần bảo hộ."

Khánh Thù nói đây là một kế lâu dài. Vì không biết khi nào thì trở lại hiện đại, có lẽ căn bản là trở về không được, vậy phải ở nơi này kiếm sống, tìm điều kiện sinh hoạt thoải mái mới được.

"Được."

Chung Nhân không nói đùa. Trước không nói Khánh Thù kinh doanh có nhất định tốt không nhưng thuế nhất là phải có. Hiện tại Kim Quốc quốc khố trống không, đúng là cần thương gia tài trợ.

Khánh Thù thực vừa lòng Chung Nhân sảng khoái, đưa ra yêu cầu thứ hai.

"Thứ hai cứu Bạch Hiền khỏi ma giáo."

Chung Nhân nghĩ nghĩ.

"Đây có chút khó khăn, Bạch Hiền hiện tại là tự nguyện lưu lại ma giáo, vốn có thể tự quay lại. Như vậy đi, ta có thể cho hắn thoát ly Võ Lâm Minh giống Lam Tuyết trở thành một người tự do."

Khánh Thù chớp chớp mắt, đúng là người tức chết người mà! Mình đã nếm qua kinh khủng khi bị nhốt thủy lao ma giáo, Bạch Hiền lại muốn ở đó, còn tự nguyện lưu lại nơi đó. Nhưng Bạch Hiền là ân nhân cứu mạng của mình, Khánh Thù lại không thích thiếu nợ ai.

"Được."

Chung Nhân đề nghị đập tay, Khánh Thù không đáp ứng.

"Lập văn thư, phải viết ra, nếu không ngài đổi ý thì làm sao?"

Khánh Thù tiến lên vài bước đi lấy giấy bút, thuận tay cầm một trái táo cắn một ngụm. Phải để Chung Nhân viết ra mới bảo đảm.

Chung Nhân là lần đầu tiên gặp được người như Khánh Thù . Thân phận hắn là Vương gia, vốn là nhất ngôn cửu đỉnh, khi nào thì bị người ta hoài nghi như vậy, quả nhiên là gian thương.

"Được."

Dựa theo yêu cầu của Khánh Thù, Chung Nhân lập ra giao kèo phân hai bản, hai bên đều ký vào. Khánh Thù lấy một bản cẩn thận cất vào ngực áo. Đây chính là hiệp ước với Kim Quốc nha!

"Hiện tại có thể giao ra binh phù đi."

Chung Nhân vươn tay.

Khánh Thù không tình nguyện giao ra binh phù bảo bối. Đáng chết Chung Nhân, tốt nhất đem hổ phù bỏ vào đũng quần đi, nếu không ta nhất định trộm trở về!

"A! còn có một yêu cầu, ta không muốn ở Vương phủ, ta muốn về Vận Cư của ta!"

Chung Nhân sao có khả năng để Khánh Thù đạt được ý đồ.

"Ngài không thể như vậy!"

Khánh Thù đem táo đập trên bàn, nước táo cũng chảy ra, có thể thấy được dùng sức hơi mạnh.

Chung Nhân cười trêu tức, cầm lấy tay Khánh Thù đặt ở bên môi nhẹ nhàng liếm.

"Ta dựa vào cái gì không thể như vậy, không phải nói ngươi muốn đi hoàng cung sao? Ở chỗ ta cũng thuận tiện hơn."

"Vậy cho ta riêng một phòng."

Khánh Thù rút tay về, lau lau vào vạt áo. Đáng chết, đều là nước miếng Chung Nhân, ta không thể tiếp tục ở cùng Ác ma!

"Chậc chậc, đại thúc không muốn ở cùng bổn vương sao? Không biết có bao nhiêu người muốn mà không được, đại thúc thật sự là làm bổn vương thương tâm."

Chung Nhân giống như ai thán nói.

Nếu không biết bản tính Chung Nhân, Khánh Thù có lẽ sẽ tin hắn nói, nhưng vì hiểu biết Chung Nhân ác liệt, mới sẽ không mắc mưu.

"Người đâu, đem Khánh Thù công tử an bài đến Tây Uyển."

Khánh Thù sửng sốt, không tin Chung Nhân đột nhiên trở nên tốt như vậy.

"Tây Uyển là nơi nào?"

Tuyệt đối có âm mưu.

Chung Nhân nhẹ nhàng nói.

"Là hậu cung của bổn vương, nơi đó có rất nhiều người, rất náo nhiệt, đại thúc gia nhập vào đó đi."

"Không!"

Khánh Thù lập tức lắc đầu. Ta ở nơi đó với võ công gà mờ, lại là một người bình thường, không bị người có âm mưu ở thời gian lâu hơn ăn sống mới là lạ, cũng không muốn chết bất đắc kỳ tử đâu.

"Hay là muốn bổn vương khó xử."

Chung Nhân khẽ nhíu mày, hiển nhiên chỉ cho Khánh Thù hai lựa chọn.

Khánh Thù hiện tại là khóc không ra nước mắt. Nếu biết vậy khi giao ra hổ ấn không đưa quá nhiều điều kiện. Ông trời ơi, có thể đổi lại hay không, nếu có thể cho con đổi lại. Con nhất định không đi tiệm đồ cổ Đông Xương ăn trộm. Không, phố Đông con cũng không bước vào!

"Ta và ngài ở cùng một chỗ."

Khánh Thù ủ rũ như cà héo.

"Ha ha."

Chung Nhân không chút khách khí cười to ra tiếng. Xem ra về sau sinh hoạt sẽ không thể không thú vị nha!

Cứ như vậy, họ chính thức bắt đầu ở chung, trừ phi Chung Nhân chơi chán, nếu không hắn sẽ không cho Khánh Thù rời đi.

Như u hồn vật vờ ở trong Vương phủ xa hoa, Khánh Thù không ngừng ngược đãi cỏ dưới chân. Đem cỏ trở thành Chung Nhân, đạp đạp xuống lại nghiền nghiền cho đến khi nào cỏ biến thành một đám nát bét xanh biếc dưới chân.

Trong đầu hiện lên ý niệm muốn thoát khỏi hiện trạng tồi tệ chưa từng trải qua này. Nếu Chung Nhân bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa!

Mắt sáng lên, Khánh Thù đột nhiên như sống lại, tinh thần phấn chấn đi vào Tây Uyển.

Tây Uyển, hậu cung của Ác ma, từ hôm nay trở đi Chung Nhân cũng đừng nghĩ an bình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro