Chương 53: Mâu thuẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước vào hậu viện Kim Vương phủ, bố trí xa xỉ làm Khánh Thù bất nhã chảy ra nước miếng.

Chung Nhân đúng là đáng chết, thế này mà dám cùng ta khóc than. Ta sao nhìn không ra Chung Nhân dối trá thế nào. Kia là hồ nước xanh như ngọc bích, kia đình thai lầu các, oanh oanh yến yến dập dìu không dứt.

"Công tử, nơi này là hậu viện Vương phủ, ngài không thể tùy ý đi vào."

Thị vệ trông coi ngăn cản Hàn Vận đi vào.

Khánh Thù ho nhẹ hai tiếng.

"Xin hỏi vị đại ca này, ta là gì của Vương gia các ngươi nào?"

Thị vệ nghĩ nghĩ trả lời.

"Khách."

Về vị Khánh Thù công tử này, vào ở Vương phủ ngày đầu tiên liền có nghe nói.

Khánh Thù lắc lắc ngón tay, nói:

"Không phải vậy, ngươi gặp qua khách nào ở cùng phòng chủ nhà chưa. Hơn nữa còn đồng giường chung gối sao?"

Câu cuối cùng là dán bên tai thị vệ nói.

Thị vệ sắc mặt đỏ lên, hắn ở Vương phủ thời gian cũng không ngắn tự nhiên cũng biết phương diện này. Suy đoán vị công tử này cũng giống những người bên trong đó, đều là người của Vương gia, liền không hề chặn đường.

"Công tử mời vào."

Thị vệ mặt đỏ tai hồng nói, trong lòng không khỏi cảm thán. Vị này của Vương gia thật đúng là gan lớn, cũng may không có người thấy, nếu không mình cũng khó yên ổn.

Khánh Thù đắc ý gật gật đầu, xem ra về sau gặp chuyện gì liền nói tên Chung Nhân ra thì cũng tốt.

Ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào cái gọi là hậu viện. Khánh Thù xuất hiện rất nhanh liền bị khắp nơi phát hiện.

Quang minh chính đại, dấu đầu lộ đuôi, tất cả mọi người đều đi ra xem vị khách không mời mà đến.

"Ngươi là người nào?"

Một thiếu niên có vẻ được sủng ái đi đến trước mặt Hàn Vận cao ngạo nói.

Khánh Thù nhìn về phía thiếu niên.

"Ngay cả bản công tử cũng không biết, còn ở nơi này hỗn cái gì, cút ngay!"

Lập tức đẩy thiếu niên chặn đường ra.

"Ngươi!"

Thiếu niên phẫn nộ. Tuy rằng hắn là nam sủng của Vương gia, thân phận không cao, nhưng cũng là người của Vương gia, làm sao bị người như thế ức hiếp.

"Vị công tử này nói vậy cũng là người của Vương gia đi. Tiểu Trạch tuy rằng tuổi trẻ kiêu ngạo một ít, nhưng công tử cũng không phải có chút quá phận sao."

Ở phía sau thiếu niên bước ra một nam tử y phục trắng, trên mặt mang theo thanh nhã tươi cười.

"Tử Thao ca ca, hắn thôi Tiểu Trạch."

"Tiểu Điệt đưa Tiểu Trạch trở về."

Tử Thao lạnh giọng phân phó.

Khánh Thù âm thầm gật đầu. Tốt lắm, xem ra vị Tử Thao chính là lão đại hậu viện này.

Ban đầu còn tưởng rằng thống trị hậu cung là một nữ tử, dù sao nam tử được sủng ái cũng vô pháp sinh dục, cuối cùng kém nữ nhân một chút.

"Ta nói nhường đường hắn đi sao? Ngươi tính là cái gì!"

Khánh Thù chỉ vào cái mũi Tử Thao nói. Đúng vậy, ta chính là đến kiếm chuyện mà!

"Còn chưa thỉnh giáo vị công tử này."

Tử Thao vẫn là thái độ tao nhã.

"Khánh Thù "

"Khánh Thù công tử phải không? Ngươi hẳn cũng là người của Vương gia?"

Tử Thao cười mà như không cười.

Khánh Thù rùng mình một cái, sao cảm thấy vị lão đại này ác liệt như vậy, thấy thế nào cũng giống đại Ác ma Hoàng Phủ Thận kia.

"Phải thì như thế nào, không phải lại như thế nào?"

Khánh Thù trừng lớn mắt nói, trong lòng âm thầm bơm hơi, tuyệt đối không thể lùi bước. Không phải chỉ là một nam sủng thôi sao, muốn đối phó thật dễ dàng.

"Nếu phải, ngươi nên tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc Vương phủ. Nếu không phải, mời rời khỏi nơi này, đây không phải nơi ngươi nên đến."

Tử Thao từng bước ép sát, bộ dạng âm nhu cũng không thất thế.

Nếu không phải dưới tình huống như vậy, Khánh Thù chắc chắn sẽ thích tác phong của Tử Thao. Nhưng mà Khánh Thù đến là để quấy rối. Vậy nên càng muốn tác quái chỉ có thể tác quái mới chọc tức được Chung Nhân.

"Bốp!"

Một cái tát giáng xuống, Khánh Thù sắc mặt đắc ý vẫy vẫy bàn tay. Cái tát này đánh thật mạnh, tay cũng đã tê rần.

Không chỉ có Tiểu Trạch sợ ngây người, ngay cả đám nam sủng nữ thiếp trốn ở núi giả xem cũng bất chấp che dấu, hô to gọi nhỏ không dứt bên tai.

Gương mặt xinh đẹp của Tử Thao rất nhanh sưng lên, thần sắc lại bình tĩnh.

"Khánh Thù công tử là ý tứ gì?"

Tử Thao nâng tay lên nhẹ xoa xoa chỗ đau trên mặt, xem ra buổi tối sẽ bị nghe lải nhải.

"Không có ý tứ gì, chỉ là nhìn ngươi không vừa mắt."

Khánh Thù bộ dáng tiểu nhân đắc chí.

"Ta liều mạng với ngươi!"

Lấy lại tinh thần Tiểu Trạch lập tức hướng Khánh Thù đánh trả. Vốn một bụng lửa đang cố kiềm nén, hiện tại giống như pháo bị đốt.

Tiểu Trạch không có võ công, hơn nữa Hàn Vận vốn có phòng bị trước, tất nhiên không có khả năng bị đánh trúng, lại còn đá hắn một cái.

"A...!"

Người hầu thấy chủ tử bị đánh, lại rơi xuống nước, đều kêu la, thị vệ cũng bị đưa tới xuống nước cứu người.

Khánh Thù vỗ vỗ tay, nhìn hậu viện loạn thành một đống hỗn loạn, tâm tình vô cùng thư sướng."Các ngươi nhớ kỹ, bản công tử là Khánh Thù, hiện tại ở tẩm cung Vương gia. Về sau thấy bản công tử nhớ rõ đi đường vòng, nếu ta biết các ngươi ai thông báo Vương gia, đừng trách bản công tử tâm ngoan thủ lạt."

Nói xong đi nhanh rời khỏi hậu viện.

Còn có một ít người muốn đi truy đuổi Khánh Thù , chỉ là đều bị Tử Thao ngăn lại.

Nếu Khánh Thù quay đầu chắc chắn sẽ thấy, lúc này Tử Thao trên mặt mang theo nụ cười trêu tức, giống như hồ ly ăn vụng thành công.

Cái gọi là vui quá hóa buồn, không bao lâu, Khánh Thù liền tự mình nghiệm chứng những lời này.

Không ngoài sở liệu của Khánh Thù , hậu viện quả nhiên náo loạn, Chung Nhân bị đám thị sủng đến khóc lóc tố cáo làm điếc tai long óc. Cuối cùng ra lệnh một tiếng, ai còn dám nói sẽ dùng côn đánh đuổi ra khỏi Vương phủ, mới đem lửa dập tắt.

Trở lại phòng, Chung Nhân thấy Khánh Thù ngồi ở trên ghế ngoái lỗ tai cắn hạt dưa, sắc mặt hắn âm trầm đáng sợ.

"Khánh Thù , lá gan của ngươi càng lúc càng lớn!"

Chung Nhân đi đến trước mặt Khánh Thù, một tay chế trụ cằm Khánh Thù . Xem ra phải làm người này nhận rõ thân phận mình.

"Ôi..."

Khánh Thù đau đớn kêu la.

"Ngài nói cái gì, ta nghe không hiểu."

Khánh Thù hai tay đẩy Chung Nhân, tiếc rằng sức lực cách xa, căn bản không thể di động tòa đại sơn trước mắt này.

Chung Nhân cười cười.

"Nghe không hiểu phải không? Vậy quỳ đến khi hiểu mới thôi! Người đâu, đem Khánh Thù đi ra ngoài quỳ gối trên đường đá cho tỉnh lại."

"Dựa vào cái gì dùng nhục hình!"

Khánh Thù bị hai gã thị vệ chế trụ, hét lớn.

"Ngươi không phải người của ta? Tỏ ra uy phong đến hậu viện bổn vương giáo huấn người bổn vương. Như vậy bổn vương dựa vào cái gì không thể giáo huấn ngươi. Đem đi ra ngoài!"

Chung Nhân thật là bị Khánh Thù chọc giận. Chưa từng có ai dám khiêu khích hắn như thế, hơn nữa Khánh Thù không nên động thủ đối với Tử Thao.

"Dạ."

Bọn thị vệ không nói nhiều đem Khánh Thù ra ngoài phòng đến trên đường đá, đem Khánh Thù ấn xuống cho quỳ gối.

"Buông, Chung Nhân ngươi là vương bát đản, ngươi không có quyền đối xử như vậy với ta."

Khánh Thù cũng điên lên, chưa khi nào chịu ủy khuất như vậy. Mặc dù là bị Tà Thiên Viêm quăng vào thủy lao cũng không có tức giận như vậy.

"Tiếp tục mắng đi, mắng đến khi nào đủ. Khi nào biết sai lầm rồi, khi đó mới được vào."

Giọng Chung Nhân ở tẩm cung vang lên.

"Mụ nội ngươi, con mẹ ngươi!"

Khánh Thù chửi ầm lên, trong lòng lại thê lương vô cùng. Bản thân sao lại quên, quên việc ai thống trị phong kiến cổ đại, sao lại quên vương quyền mới là pháp luật tối cao.

Bả vai bị hai gã thị vệ dùng sức ấn, Khánh Thù căn bản không thể đứng dậy, đầu gối bị đá cắt vào da sinh đau.

Trời lại cố tình đổ mưa suốt đêm. Vốn trời trong, đột nhiên nổi lên gió lớn, mây đen vần vũ.

Bắt đầu mùa đông thời tiết vốn là rét lạnh, gió phương bắc thổi trúng Khánh Thù lạnh đến thấu xương.

"Chung Nhân, ngươi là vương bát đản, ngươi không có quyền lợi đối xử với ta như vậy, không có quyền lợi......"

Khánh Thù mắng xong sau đó cũng cảm thấy vô cùng buồn cười. Mình ở thế giới này vốn là ngoại tộc, vốn là không thuộc về nơi này, vì cái gì phải ở lại chỗ này.

"Vì cái gì.....!"

Chung Nhân đột nhiên chấn động, một tiếng 'Vì cái gì' không nguyên do lại làm ngực hắn căng thẳng.

Một tiếng sấm nổ vang, mưa lớn ụp xuống.

Chung Nhân đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn Khánh Thù thần sắc ảm đạm quỳ gối trên đường đá. Một thân áo lam đã bị mưa thấm ướt, vẻ mặt kia hắn chưa bao giờ gặp qua, phảng phất cùng thế giới này không hợp nhau.

Khí trời chậm rãi hạ xuống thấp, hạt rơi xuống đất kết một tầng băng mỏng manh.

Khánh Thù bị đông lạnh cả người phát run, môi đã thâm tím, răng trên dưới không ngừng đánh nhau.

Gọi tới một ám vệ, Chung Nhân thấp giọng phân phó hai câu.

Không lâu một người đi đến bên cạnh Khánh Thù , đem lời nói lại.

"Công tử, Vương gia phân phó, chỉ cần ngài nhận sai là có thể không cần tiếp tục quỳ gối nơi này."

"Ngươi nói cho hắn, bảo ta nhận sai, nằm mơ!"

Khánh Thù ngẩng đầu, gương mặt trắng bệch vì lạnh làm cho người ta sợ hãi.

Khánh Thù thực tùy hứng, có đôi khi có thể vì tức giận mà không quản sinh mệnh. Tựa như đối mặt khiêu chiến, càng nguy hiểm lại càng thích.

Người kia thở dài một tiếng xoay người rời đi, nhưng không có đem dù lấy đi.

Khánh Thù cười nhạo một tiếng, thương hại sao? Ta không cần.

Không để ý cái dù xa xa, Khánh Thù nghĩ kỳ thật như vậy cũng rất tốt, có thể ở nơi này bình tĩnh suy nghĩ một chút.

Khánh Thù quỳ suốt một đêm, cũng có một người suy nghĩ ở phía trước cửa sổ đứng suốt một đêm. Cho đến trời tảng sáng, sau một đêm không ngủ suy nghĩ một chút rời phòng.

Xua tay lệnh hai gã thị vệ ấn Khánh Thù rời đi, Chung Nhân đi đến trước mặt Khánh Thù .

"Nói ngươi sai lầm rồi, ta sẽ bỏ qua cho ngươi."

Khánh Thù nhút nhích cái cổ cứng ngắc, nhìn Chung Nhân một cái, trào phúng cười.

"Ngươi nằm mơ!"

Ngay khi Chung Nhân còn chưa có tới kịp phát giận, thiếu hai gã thị vệ chống đỡ thân thể Khánh Thù ngã xuống.

"Đại thúc!"

Chung Nhân hét lớn một tiếng ôm lấy Khánh Thù, thân thể lạnh lẽo làm hắn nghĩ tới người chết.

"Người đâu! mau gọi ngự y!"

Lúc này hai mắt Khánh Thù nhắm chặt, bên tai vang lên tiếng Chung Nhân gầm gừ.

Sống cùng chết có cái gì khác nhau, có lẽ chết có thể trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro