Chương 54: Diệc Phàm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa tẩm cung Chung Nhân thiếu chút nữa bị ngự y lui tới không dứt sang bằng, người ở bên trong một chút cử động cũng không có.

Khánh Thù bị bệnh oanh động toàn bộ Vương phủ, ngay cả một vị trong hoàng cung cũng bị kinh động.

"Tử Thao đâu?" 

Diệc Phàm, cũng chính là đương Kim Hoàng đế giọng lạnh lùng nói. Gương mặt cùng Chung Nhân có được sáu bảy phần giống nhau.

"Thưa Hoàng Thượng, Tử Thao trốn đi rồi, bọn nô tài tìm không thấy."

Tiểu An Tử nói.

"Hừ, nhắn với hắn, hắn nếu lại không ngoan đừng trách trẫm đem chuyện vạch trần ra."

Diệc Phàm hừ lạnh nói.

"Dạ, Hoàng Thượng."

Tiểu An Tử hành lễ lui về phía sau, loại yêu cầu khó khăn này còn bắt hắn tự mình đi làm. Thông qua người khác hắn cũng không yên tâm.

Trong Kim Vương phủ, Chung Nhân nhìn các ngự y bận rộn, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

"Gọi Trần ngự y ra đây."

Chung Nhân ra lệnh. Mấy ngự y đều là ăn cơm trắng sao?

Đem Trần ngự y bận rộn đến mức luống cuống tay chân gọi ra, Chung Nhân sắc mặt nghiêm túc hỏi:

"Người ở bên trong rốt cuộc thế nào?"

Trần ngự y lau mồ hôi trên trán nói.

"Thưa Vương gia, hôm qua ngày Đông Chí rất lạnh, lại quỳ cả đêm trên đường đá, còn mắc mưa, xem ra vị công tử bên trong không tốt."

"Bốp"

Chung Nhân đánh mạnh một chưởng lên mặt bàn.

"Cái gì gọi là không tốt."

Trần ngự y sợ tới mức chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.

"Sốt cao không lùi, xương bánh chè đã muốn nhiễm trùng, dù chữa khỏi khi trời trời mưa cũng sẽ đau đớn, nghiêm trọng có thể cử động không tiện."

"Cái gì!"

Cái này làm Chung Nhân kinh ngạc ngây người. Tuy rằng Khánh Thù cũng không nói gì, nhưng rất để ý khinh công, nếu đi đứng không tiện, như vậy...... Chung Nhân không dám tiếp tục nghĩ.

"Chữa khỏi cho hắn, vô luận cần bao nhiêu dược liệu trân quý."

"Dạ, thần cố hết sức."

Trần ngự y đứng dậy tiến vào trong. Xem ra vị công tử này đối với Vương gia thật sự rất quan trọng.

Bên trong phòng tiểu đồng không ngừng dùng nước lạnh để hạ nhiệt độ cho Khánh Thù. Ban đầu thân thể lạnh lẽo, lúc này lại nóng như lửa, trên giường công tử ngẫu nhiên còn có thể nói mê vài câu, xem ra tình huống cũng không tốt.

"Đi Hoàng cung đem Tuyết Liên mang tới đây."

Trần ngự y phân phó Lưu ngự y. Để bảo trụ đầu gối người này sợ là phải tốn rất nhiều dược liệu trân quý.

"Dạ."

Lưu ngự y đem công tác nấu thuốc giao cho dược đồng, lập tức hồi cung lấy Tuyết Liên.

Nằm ở trên giường Khánh Thù nóng như lửa đốt, rất là khó chịu. Tuy rằng không thể ngồi dậy, nhưng lại có thể biết rõ ràng tình huống, cả người vô lực, cũng không có khí lực mở mắt.

Khánh Thù không phải không nghĩ buông tha sinh tồn, nhưng thân thể xuyên qua, nếu chết sợ sẽ là thật sự tử vong. Đừng nói trở lại hiện đại không thành, cô hồn dã quỷ sẽ không sai rồi.

"Công tử nhất định phải kiên trì, chỉ cần sốt cao lui, sẽ không việc gì nữa."

Trần ngự y không ngừng ở bên tai Khánh Thù thì thầm, bệnh nhân ý niệm là rất trọng yếu, nếu bệnh nhân buông tha sinh tồn, như vậy tình huống càng thêm nguy hiểm.

Khánh Thù hiện tại rất muốn mắng chửi người, nhưng thể trạng không cho phép, chỉ có thể không ngừng mắng Chung Nhân trong lòng. Chờ ta tốt hơn, ta nhất định đi xa xa rời khỏi Ác ma kia. Tuy rằng bảo bối mê người, nhưng sinh mệnh càng đáng quý, dù gần chết cũng muốn sống thêm vài năm.

"Sư phụ, công tử ý niệm thực kiên định, ngài đừng thì thầm mãi, nếu không công tử thật sự muốn buông bỏ."

Tiểu đồng đang hạ nhiệt độ cho Khánh Thù nhịn không được nói, hắn sợ bị sư phụ thì thầm công tử sẽ muốn tự sát.

"Ngươi hỗn tiểu tử, công tử tỉnh, ta liền xin Vương gia cho ngươi đi dọn phân."

Trần ngự y hung hăng gõ đầu tiểu đồng. Ta sao thu đồ đệ này, sư môn bất hạnh mà!

"Sư phụ, ngài nhanh đến xem chân cho công tử đi."

Trần ngự y nghe vậy nhìn về phía chân Khánh Thù. Không phải không muốn thượng dược, mà là Khánh Thù hiện tại sốt cao không lùi, thuốc bôi đều có tác dụng kích thích nhất định sợ là ảnh hưởng đến bệnh tình.

"Trước hạ nhiệt độ, bảo tồn sinh mệnh quan trọng hơn."

Rất nhanh Lưu ngự y đem Tuyết Liên mang tới. Bởi vì dược liệu quý hiếm đều gửi ở đại khố ngự y viện, trừ phi người ngự y viện, nếu không ai cũng lấy không được.

"Tuyết Liên, Linh Chi, Lão Tham, Cẩu Kỷ, Phục Linh...... ba chén nước sắc thành một chén, lập tức bóc dược."

Trần ngự y là trưởng ngự y viện, lần này bị Vương gia đưa tới tất nhiên muốn xuất ra bản lĩnh.

"Dạ."

Lưu ngự y tự mình bóc dược liệu, theo lý mà nói hắn có thể đi vào ngự y viện là nhờ Trần ngự y. Cho nên nói hắn cùng Trần ngự y quan hệ vừa là thầy vừa là bạn, biết rõ tính nết Trần ngự y hắn không có một chút không phục khi bị sai sử.

Ngoài phòng Chung Nhân không ngừng đi tơi đi lui, không phải hắn không muốn đi vào xem Khánh Thù, mà là không muốn thấy bộ dáng Khánh Thù không có sinh khí. Lúc đem Khánh Thù ôm vào, hắn thật sự sợ hãi, sợ đại thúc thật sự biến thành thi thể băng lãnh.

"Vương gia, dùng chút điểm tâm đi."

Người hầu đem đồ ăn tiến vào.

"Mang đi xuống."

Người hầu khó xử.

"Vương gia, Hoàng Thượng biết ngài lo lắng, đồ ăn là trong cung đưa tới, ngài dùng một chút đi."

Chung Nhân đem tầm mắt chuyển dời đến trên bàn cơm, đều món hắn thích ăn.

"Trước để đó, ngươi đi ra ngoài đi."

"Dạ."

Cầm đũa ăn một ngụm măng xanh, Chung Nhân trên mặt lộ ra thần sắc hoài niệm. Là hoàng thúc tự mình xuống bếp.

Dùng một ít đồ ăn, Chung Nhân tâm tư đều đặt ở người nằm trong phòng kia.

"Hoàng Thượng giá lâm."

Ngay khi Chung Nhân đứng ngồi không yên, bên trong phòng không ngừng truyền đến tin không tốt. Hoàng đế đã tới.

"Vi thần Chung Nhân tham kiến Hoàng Thượng."

Nhìn thấy Hoàng đế, Chung Nhân hành lễ quỳ xuống.

"Hoàng chất miễn lễ, vị công tử bên trong thế nào?"

Diệc Phàm đem Chung Nhân nâng dậy. Hắn cả đời này đã định không con, Chung Nhân chính là con hắn.

Chung Nhân lắc đầu.

"Còn chưa biết."

Diệc Phàm vỗ vỗ bả vai Chung Nhân .

"Đừng lo lắng, không có việc gì."

"Dạ. Hoàng thúc, ngài sao giờ này còn ra cung?"

Chung Nhân nhíu mày nói. Tuy rằng nơi này là kinh thành, nhưng là Hoàng đế khuya như vậy còn đi ra cung vẫn không thực an toàn.

"Không có việc gì, kinh thành có con quản lý, làm sao có cái gì nguy hiểm, ngược lại là con, phải chú ý thân thể."

Diệc Phàm đem Chung Nhân kéo đến bên ghế ngồi xuống.

"Hoàng thúc, chuyện này đừng trách Tử Thao, là Khánh Thù đi gây sự trước."

Sợ hoàng thúc trách tội vị kia, Chung Nhân không thể không cầu tình nói. Chuyện này quả thật là Khánh Thù khơi mào, mà Khánh Thù sinh bệnh là chính mình tạo nghiệt.

"Ta cũng đã nghe nói, nếu không phải Tử Thao không thích hoàng cung mà lưu lại nơi này, cũng sẽ không gặp chuyện không may. Hôm nay ta chính là đến đem Tử Thao mang đi, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, đã dung túng hắn lâu lắm rồi."

Diệc Phàm nghiêm túc nói, hắn không thể tiếp tục mặc kệ.

"Cũng tốt, Tử Thao tính tình không tốt lắm...."

Chung Nhân không có nói cái gì nữa, dù sao Tử Thao là người của Hoàng Thượng, lại là ân nhân cứu mạng hắn. Người nọ tính cách trăm biến cũng không phải là một người dễ quản chế.

Thử nghĩ coi nào có phi tần thị quân nào của Hoàng đế lại ở trong phủ Vương gia, còn cố tình cùng ở với một đám nam sủng nữ thiếp, nếu không biết người nọ ham chơi, Hoàng Thượng không phải mỗi ngày đề phòng bị đội nón xanh.

"Có chuyện gì trực tiếp phân phó Tiểu An Tử là được, thảo dược trong cung tùy tiện dùng, không có liền phái binh đi tìm."

Diệc Phàm nói, hắn chưa bao giờ đem Chung Nhân cho là thần tử, mà là ngang hàng đối đãi.

"Tạ ơn hoàng thúc."

Chung Nhân gật đầu, hoàng thúc là người thân duy nhất của hắn trên thế giới này, cũng là người đối với hắn tốt nhất.

"Cảm tạ cái gì, được rồi, ta đi đem cái người phiền toái kia mang đi."

Diệc Phàm đứng dậy.

"Không cần tiễn, ta biết con không yên lòng người ở bên trong."

Chung Nhân không có phủ nhận, dù sao trong Vương phủ hoàng thúc đều quen thuộc, hắn không có gì phải lo lắng.

Hoàng Thượng rời đi, Chung Nhân lại đem tầm mắt dời về phía trong, không biết đại thúc tình huống hiện tại thế nào.

"Hơi..."

Trần ngự y đầu đầy mồ hôi đi ra, trong phòng để ba cái lô ấm, hắn cũng sắp bị nướng chín.

"Thế nào?"

Chung Nhân vội la lên.

"Thưa Vương gia, công tử đã ra mồ hôi, sốt đã bắt đầu lui."

Đây là một chuyện tốt.

Chung Nhân thở phào nhẹ nhõm.

"Ta đi vào xem hắn."

Chung Nhân đi vào bên giường, nhìn Khánh Thù bị chăn bông quấn thật kín. Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ lộ ra đỏ ửng, không biết có phải do sốt vẫn còn chưa có lui hay không, mà lông mày tuấn tú gao nhăn lại, phảng phất như cùng bệnh tật đấu tranh.

"Chân có thể trị được không?"

Chung Nhân nhìn về phía chân Khánh Thù, hắn nghĩ đại thúc nhanh nhẹn như yến.

"Thần sẽ cố hết sức."

Trần ngự y nói.

"Nhưng mà Vương gia đừng ôm quá nhiều hy vọng."

Chung Nhân gật đầu, hắn căn bản không nghĩ phạt nặng Khánh Thù như vậy. Chỉ sau một tiếng chửi bậy lại làm hắn mất đi lý trí, hiện tại hối hận cũng vô dụng.

"Đại thúc, ngươi phải nhanh chóng đứng lên, đến lúc đó mắng cho đủ."

Chung Nhân vuốt mồ hôi trên trán Khánh Thù, lòng từng đợt co rút đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro