Chương 55: Tử Thao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chung Nhân"

Khánh Thù giọng suy yếu vang lên, mắt lại như trước không có mở.

"Ta ở đây."

Chung Nhân lập tức cầm tay Khánh Thù lộ ở ngoài chăn bông, như sợ người ở trên giường sẽ đột nhiên biến mất.

"Ngươi....con mẹ nó.... một hỗn đản!"

Mặc dù có khí vô lực, nhưng Khánh Thù vẫn gằn từng chữ rõ ràng mắng ra, có thể thấy tâm tình đầy phẫn nộ.

Nhất thời, toàn bộ tẩm cung lặng im ba giây. Sau đó mọi người hoảng sợ nhìn về phía Vương gia, cũng không dám thở mạnh, nhất là Trần ngự y, mồ hôi đã muốn ướt áo, dược đồng nấu thuốc tay càng không ngừng quạt.

"Đúng, chỉ cần ngươi khỏe, ta tùy tiện để ngươi mắng."

Chung Nhân nhẹ hôn môi một chút, hôn trán một chút. Quả nhiên đại thúc có sức sống vẫn tốt hơn, tuy rằng bị mắng là hắn.

Không biết vì sao, mí mắt Khánh Thù đột nhiên run run, một dòng chất lỏng theo khóe mắt chảy ra.

Nhìn thấy Khánh Thù rơi lệ mắt, Chung Nhân tâm càng đau, giống như bị vạn kim châm đồng thời đâm trúng.

Lại hôn lên đôi mắt nhắm chặt kia, liếm sạch chất lỏng, Chung Nhân cảm thấy hương vị mặn đắng.

Bất quá rất nhanh, người trên giường liền ngủ, hình như Khánh Thù cảm nhận được Chung Nhân ôn nhu, lúc này đây ngủ rất an ổn.

Ở Tây Uyển Hủ Vương phủ.

Một người mặt âm trầm bước vào hậu viện cháu mình.

Tiểu An Tử đưa ra lệnh bài, lập tức hai gã thị vệ tiến lên dẫn đường, đi đến Ngọc Các.

Ngọc Các là chỗ Chung Nhân dành riêng cho Tử Thao, là lầu các không thua kém tẩm cung chính viện.

"Tử Thao!"

Giọng Diệc Phàm âm lãnh.

"Diệc Phàm sao ngài lại tới đây, mau mời vào."

"Tử Thao sao còn sớm như vậy đã ngủ?"

Diệc Phàm thấy Tử Thao còn dám cùng mình giả bộ hồ đồ, xem ra thật sự là thiếu giáo huấn mà!

"Ha ha, đương nhiên là phải chăm sóc tốt thân thể, vốn là chuẩn bị ứng chiến......"

Tử Thao một tay che miệng lại. Trời ạ! Ta nói cái gì!

"Ứng chiến à, trẫm đáng sợ như vậy?"

Diệc Phàm hiện tại rất muốn giết người, quả nhiên có người không thể quản.

"Không phải, không phải, Diệc Phàm tuấn tú phi phàm, ngọc thụ lâm phong, khí chất cao quý, sao có khả năng đáng sợ."

Tử Thao chột dạ nuốt nước miếng. Sớm biết rằng Khánh Thù là tâm can bảo bối của Chung Nhân, hắn sẽ không chơi. Hiện tại tốt rồi, Khánh Thù kia không chết, hắn lại bị treo.

"Theo ta hồi cung."

Diệc Phàm không nghĩ nói thêm lời vô nghĩa nữa. Cùng Tử Thao giảng đạo lý thì không thể thực hiện được. Nếu không cũng sẽ không cùng nam sủng của Chung Nhi náo loạn lớn như thế.

"Không cần, ngài đã nói không miễn cưỡng ta."

"Không nên ép ta sử dụng vũ lực."

Tử Thao lạnh lùng nói.

Lúc trước nói cái gì hoàng cung làm mệt mỏi không có tự do, như vậy cho hắn tự do. Dù sao hoàng cung là một nơi ăn thịt người, để hắn từ từ làm quen hậu cung ngươi lừa ta gạt cũng tốt. Ai biết người này bỏ trốn rồi trở thành lão đại cai quản hậu viện của Chung Nhi, còn náo loạn một hồi. Có phải thích chơi trò tranh giành tình nhân hay không!

"Hắc hắc, Diệc Phàm có tự tin đánh ta sao?"

Tử Thao không sợ chết chế nhạo. Đừng nhìn hắn yếu đuối, dù là Thế Huân cùng Chung Nhân liên thủ cũng không phải đối thủ của hắn, lại càng không muốn nói cả ngày sống an nhàn sung sướng như Diệc Phàm .

Bị khiêu khích Diệc Phàm lạnh lùng cười.

"Tử Thao là chuẩn bị đùa sao?"

"Không, không!"

Tử Thao liên tục xua tay, nhìn ra Diệc Phàm thật sự nổi giận, lập tức chịu thua nói:

"Tiêu Thụy, ta thật sự không muốn về hoàng cung, ta cam đoan về sau không bao giờ gây rắc rối."

Nói đùa, làm Diệc Phàm thật sự giận, hắn sẽ ăn không tiêu.

"Không được, không nên ép ta phái người áp ngươi trở về."

Lần này Diệc Phàm là quyết tâm.

"Diệc Phàm ....."

Tử Thao ôm eo Diệc Phàm bắt đầu làm nũng, chiêu này luôn dùng được.

"Vô dụng."

"Diệc Phàm ...."

Hai tay đặt lên cổ đối phương, không ngừng cố gắng.

"Tiểu An Tử."

Diệc Phàm giọng lạnh lùng nói.

"Ta đi theo ngươi."

Tử Thao yếu đuối ở trong lòng Diệc Phàm. Sớm biết rằng như vậy hắn sẽ không đi quản chuyện, hiện tại chạy trốn chỉ sợ không có khả năng.

"Tiểu An Tử."

Diệc Phàm tiếp tục nói.

"Ta trở về với ngươi!"

Tử Thao cũng không muốn bị áp đi.

"Đi lấy áo khoác."

Ôm mỹ nhân trong lòng, tay Diệc Phàm  xoa xoa bên má bị sưng phù của mỹ nhân.

"Dạ, Hoàng Thượng."

Tiểu An Tử lập tức đi lấy ra một cái áo bào đưa cho Hoàng Thượng.

Cầm áo khoác lên trên người Tử Thao, Diệc Phàm nắm tay mỹ nhân rời khỏi Tây Uyển.

Tử Thao cong khóe môi, Diệc Phàm chính là mạnh miệng mềm lòng, bất quá hắn thích.

Ba ngày sau.

Bệnh tình Khánh Thù bắt đầu chuyển tốt, chỉ là chân vẫn như trước không thể nhúc nhích.

"Khánh Thù công tử, ta hiện tại đắp thuốc cho ngài, sẽ có chút đau, ngài kiên nhẫn một chút đừng lộn xộn."

"Được."

Khánh Thù gật đầu, trừ bỏ không thể động, hiện tại khí sắc coi như khá tốt.

Chung Nhân đứng ở một bên nhìn Khánh Thù, nói không tự trách là không có khả năng, nhưng đối với vị công tử lớn mật này không giáo huấn sẽ không biết an phận.

Đem miến thuốc dán đen tuyền để trên ngọn lửa hơ cho nóng. Trần ngự y một tay đè chân Khánh Thù một hơi đem thuốc dán vỗ lên vết thương.

"Á...!"

Thuốc dán nóng bỏng dán lên trên chân, Khánh Thù đau hô to ra tiếng.

Tiếng kêu thảm thiết giống như heo bị giết thật là làm cho người ta sợ hãi. Bên ngoài tẩm cung nhất thời một mảnh thất thần.

"Công tử không nên cử động."

Trần ngự y dùng sức giữ chân Khánh Thù. Thấy công tử có lực như thế, xem ra thương tích không quá nặng, hẳn là có thể phục hồi như cũ.

"Không đắp! không đắp!"

Thấy tiểu đồng đem miếng thuốc dán thứ hai đưa cho Trần ngự y, Khánh Thù la lớn.

"Vương gia?"

Trần ngự y khó xử nhìn về phía Chung Nhân đứng ở một bên.

"Ta ấn hắn."

Chung Nhân tiến lên đè lại hai chân Khánh Thù.

"Ô ô, Chung Nhân, ngươi đáng chết, buông!"

Khánh Thù trên giường không ngừng đạp chân.

"Đắp thuốc xong, ta thả ra."

Chung Nhân kiên trì đè chặt chẽ hai chân Khánh Thù.

"Á.....!"

Khi một miếng thuốc dán khác đắp lên chân, Khánh Thù đau đớn hút khí, trong mắt đầy nước.

Trần ngự y phủi tay.

"Công tử tĩnh dưỡng cho tốt, ngày mai ta lại đến đổi thuốc."

"A, còn nữa!"

Khánh Thù đột nhiên xúc động có một mong muốn chính là bứt sạch râu Trần ngự y.

Hai chân đều đắp thuốc nên Khánh Thù không thể hoạt động.

Chung Nhân ôm Khánh Thù thả lại ổ chăn, sau đó đem chăn bông đắp kính cho Khánh Thù để ngừa cảm lạnh.

"Ta đi xử lý công vụ, giữa trưa trở về cùng ngươi ăn cơm."

Chung Nhân đứng lên.

"Kỳ thật ngươi có thể không cần đến." Khánh Thù muốn nói như vậy nhưng không có nói ra miệng. Có lẽ Khánh Thù nghĩ việc Chung Nhân đối với mình cẩn thận chăm sóc bất quá cũng là bù lại sai lầm lúc trước.

Lúc này Khánh Thù vẫn như cũ cho rằng mình không có làm sai bất cứ chuyện gì, tuy rằng động thủ làm tổn thương người vô tội là không đúng, nhưng là ai biểu những người đó là người của Chung Nhân chứ!

Nằm ở trên giường Khánh Thù không có việc gì làm. Phấn Mai và Lục Ngạc hai nha hoàn lại được Chung Nhân phái tới hầu hạ Khánh Thù.

Nhìn về phía Phấn Mai hồn thả về nơi chân trời, Khánh Thù nhịn không được mở miệng nói:

"Phấn Mai, đang nghĩ cái gì vậy?"

"A!"

Bị đột nhiên hỏi Phấn Mai hoảng sợ.

"Không... không có gì."

Khánh Thù bĩu môi, còn nói không có cái gì? Thật khác vẻ nhí nhảnh vui tươi lúc trước, hiện tại nàng như vậy khẳng định có việc giấu diếm.

"Ta khát, Phấn Mai đi châm cho ta chén trà Long Tĩnh."

Khánh Thù phân phó.

"Dạ, được."

Phấn Mai nhích người rời đi.

"Lục Ngạc, ngươi biết rõ Phấn Mai vì sao như vậy không?"

Lục Ngạc nghĩ đến Vương gia phân phó, cảm thấy cũng không có việc gì quan trọng, liền mở miệng nói:

"Người Phấn Mai thích thiếu nợ cờ bạc, nàng đang rất lo lắng."

"Là nam tử lần trước cùng Phấn Mai ở chỗ phòng nhỏ liếc mắt đưa tình sao?"

Lục Ngạc không hề nghĩ đến Khánh Thù còn nhớ rõ tên nam tử kia, trả lời:

"Dạ."

Khánh Thù gật gật đầu, nhớ mang máng tên kia bộ dáng không tệ. Quả nhiên nữ tử cổ đại đều thực ngây thơ.

Cái gọi là chuyện không liên quan mình nhanh chóng bỏ qua, Khánh Thù còn không có hảo tâm đi quản chuyện người khác.

Ngáp một cái, Khánh Thù quyết định ngủ tiếp một hồi, đợi Chung Nhân trở về cùng nhau ăn cơm trưa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro