Chương 58: Vào cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tuy rằng đại thúc sắp sửa ba mươi, nhưng năng lực khôi phục thân thể coi như không tệ. Chỉ ngủ một đêm dậy phong hàn bị đại thúc đem rũ bỏ, mà bắt đầu thu xếp đi ra ngoài.

"Ta muốn đi ra ngoài gặp Lộc Hàm."

Khánh Thù tranh thủ đòi quyền lợi, bản thân cũng không phải thuộc sở hữu của người nào đó, hắn dựa vào cái gì quản mình.

"Chờ ngươi khỏi phong hàn hãy ra cửa."

Chung Nhân không chút nào thỏa hiệp. Chân bị thương vốn không thể chịu lạnh, hiện tại còn nhiễm phong hàn, vậy mà muốn đi ra ngoài, nằm mơ đi!

Đại thúc rốt cục chịu được không được, hét ầm lên.

"Chung Nhân, đừng có quá phận!"

Hiện tại Hàn Vận đã có thể khẳng định Chung Nhân cùng Thanh Bích (Lộc Hàm) là đồng bọn. Nếu không sao Chung Nhân nghe được tên Thanh Bích lại không có phản ứng.

Chung Nhân ung dung tựa lưng vào ghế ngồi.

"Ta sao quá phận, vẫn là nói ngươi không muốn chân phục hồi như cũ?"

Bị nói đến đau chân tái phát. Khánh Thù hình như cũng cảm thấy ẩn ẩn đau, hiện tại nghĩ đến chân bị thương vẫn chưa phục hồi như cũ, vẫn là không nên ra ngoài.

Chung Nhân cũng nhìn ra Hàn Vận ở trong Vương phủ cũng buồn chán, nhưng để người này một mình đi ra ngoài, thật sự hắn không yên lòng.

"Như vậy đi, dù sao ta hôm nay cũng phải vào cung, ngươi không phải rất muốn đi hoàng cung nhìn một lần sao. Hôm nay chúng ta cùng đi."

Chung Nhân lui một bước nói. Nếu ngồi ở trong xe ngựa hẳn là sẽ không bị cảm lạnh.

Khánh Thù mắt sáng lên.

"Được."

Bộ dáng Khánh Thù đại thúc tựa như bị bỏ đói bụng vài ngày thấy cơm canh thơm ngào ngạt.

"Lục Ngạc, đi đem Điêu Nhung Đại Y mang tới."

"Dạ, Vương gia."

Lục Ngạc sửng sốt, cáo lui rời đi. Hiện tại bên ngoài còn chưa có đổ tuyết, Vương gia sao lại mặc áo choàng này?

Sau khi mang áo ra Lục Ngạc mới biết được áo này căn bản không phải Vương gia mặc, mà là cho Khánh Thù công tử.

Phấn Mai là vẻ mặt hâm mộ nhìn về phía Hàn Vận. Cái Điêu Nhung Đại Y toàn bộ đại lục chỉ có hai cái, một mặc ở trên người Hàn công tử, một cái khác thì ở tại hoàng cung Thần Quốc.

Khánh Thù sờ sờ cái Điêu Nhung Đại Y màu trắng trên người, trong lòng không khỏi cảm thán, đồng thời cũng ước tính nó giá trị bao nhiêu tiền.

Khi hai người bước lên trên xe ngựa, Hàn Vận lại cảm thán sự xa xỉ của Chung Nhân. Xe ngựa thế nhưng sàn lót hai tầng da thú, hai sườn còn đốt hai ấm lô, còn có bàn trà. Toàn bộ trong thùng xe lan tràn ấm áp như ngày xuân.

"Lạnh không?"

Chung Nhân kéo tay Hàn Vận qua, quan tâm hỏi.

Khánh Thù lắc đầu, không ra mồ hôi thì thôi chứ làm sao lạnh.

Ôm Khánh Thù ngồi vào trong xe, Chung Nhân phân phó xa phu cho xe chạy.

Vương phủ cách hoàng cung cũng không xa, có lệnh bài của Chung Nhân, lính canh cửa cung trực tiếp cho xe ngựa nghênh ngang chạy vào trong hoàng cung.

Xa phu sớm quen thuộc hoàng cung cho xe ngựa đi thẳng đến Ngự Thư Phòng.

Khánh Thù hiếu kì đem đầu vươn ra ngoài xe nhìn hoàng cung cổ đại. Hoàng cung cũng không có xa xỉ như trong tưởng tượng, có chỗ còn không xa hoa bằng Vương phủ. Điều này làm Khánh Thù vô cùng thất vọng.

Hình như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Khánh Thù , Chung Nhân mở miệng giải thích:

"Trong hoàng cung chỉ có hoàng thúc, hậu cung cũng vắng vẻ. Mấy năm gần đây thiên tai không ngừng, quốc khố sớm trống rỗng, hoàng cung làm gì có tiền cùng trang sức."

Khánh Thù gật đầu, xem ra Hoàng đế Kim Quốc là một Hoàng đế tốt cần chính yêu dân cũng không chỉ biết hưởng thụ.

Rất nhanh xa phu liền dừng xe ngựa trước Ngự Thư Phòng, Chung Nhân ôm Hàn Vận xuống xe. Hàn Vận cũng không kháng cự, cùng Chung Nhân đi vào Ngự Thư Phòng.

"Tham kiến Hoàng Thượng."

Tiến vào Ngự Thư Phòng xong, Chung Nhân kéo Khánh Thù quỳ xuống hành lễ.

"Mau đứng lên. Người đâu, mang ghế cho Vương gia cùng Khánh Thù công tử ngồi."

Diệc Phàm mở miệng nói.

Khánh Thù vẫn chưa hoàn toàn quỳ xuống đã bị Chung Nhân kéo đứng lên, cùng Chung Nhân nói lời cảm tạ mới dám chính thức nhìn về phía người ngồi ở long ỷ.

Diệc Phàm cũng hơn bốn mươi tuổi, cùng Chung Nhân ngũ quan có vài phần tương tự vừa thấy đã biết là người một nhà. Trên người tản ra một cỗ khí phách để người khác e sợ.

"Khánh Thù công tử chân bị thương khá hơn chút nào chưa?"

Diệc Phàm cầm tấu chương trong tay buông xuống, thân thiết hỏi.

Khánh Thù không hề nghĩ đến Diệc Phàm thế mà biết mình có chân bị thương, lễ phép trả lời:

"Tạ ơn Hoàng Thượng quan tâm, đã tốt hơn nhiều."

Diệc Phàm gật gật đầu.

"Tốt là được rồi, Chung Nhi thực để ý ngươi."

Khánh Thù không biết đáp lại như thế nào, chỉ là mỉm cười đáp lại.

Diệc Phàm cũng không nói cái gì nữa, mà bắt đầu cùng Chung Nhân thương lượng quốc sự.

"Phương Bắc đại hạn, đã một tháng còn chưa có đổ tuyết, xem ra đã xuất hiện thiên tai."

Diệc Phàm lo lắng nói.

"Hoàng thúc, phụ vương còn để lại một ít tiền tài, hoàng chất nguyện giao ra toàn bộ, hy vọng vì hoàng thúc phân ưu."

Chung Nhân nói.

"Không được."

Diệc Phàm  không cần suy nghĩ liền cự tuyệt.

"Hoàng huynh để lại tiền là cho con, tuyệt đối không thể đem ra, hơn nữa tiền này cũng chỉ có thể giải quyết khẩn cấp, cũng không phải là kế lâu dài."

"Hoàng thúc, hoàng chất thầm nghĩ vì Kim Quốc ra một phần lực mà thôi, xin hoàng thúc thành toàn."

Dứt lời liền quỳ xuống hành lễ.

"Chung Nhi, ai da, hoàng thúc hiện tại cũng lấy không ra cái gì, đợi sang năm thu thuế trả lại cho con."

"Tạ ơn hoàng thúc."

Chung Nhân đứng dậy.

Khánh Thù trong lòng chờ mong triệt để tan biến. Vốn còn muốn "dạo" hoàng cung một lần, hiện tại xem ra hoàng cung còn không có tiền bằng Kim Vương phủ vậy còn chờ mong cái gì.

"Tiêu Thụy, nghe nói Chung Nhi đến đây?"

Ngay khi Khánh Thù âm thầm thở dài, một giọng nói quen thuộc vang lên.

Khánh Thù ngẩng đầu, mắt phượng bỗng nhiên phóng đại. Đây không phải Tử Thao ở Tây Uyển sao? Hắn như thế nào xuất hiện ở trong này!

"Ồ, Khánh Thù đại công tử đã ở đây!"

Tử Thao làm bộ kinh ngạc nói. Hắn sớm đã nghe Tiểu An Tử nói Vương gia dẫn theo một nam tử vào cung nên mới đến Ngự Thư Phòng. Quả nhiên là tên Khánh Thù công tử kiêu ngạo kia.

"Tử Thao công tử."

Khánh Thù có chút run rẩy. Tử Thao rốt cuộc là loại người nào, hắn không phải nam sủng Chung Nhân sao?

"Làm càn."

Chung Nhân đột nhiên đối với Khánh Thù lạnh giọng.


"Tử Thao chính là người của Hoàng Thượng"

Chung Nhân thấp giọng nói.

Khánh Thù kinh ngạc há to miệng.

"Ngươi loạn tưởng cái gì, ta trở về giải thích sau, Tử Thao là người của Hoàng Thượng, cũng là trưởng bối của ta."

Chung Nhân thấy biểu tình của Khánh Thù đã biết nhất định đang suy nghĩ miên man, có một số việc cũng không phải là có thể lung tung suy đoán.

"Ồ."

Khánh Thù gật gật đầu, đối với Tử Thao thật là có chút hiếu kì.

Diệc Phàm đem Tử Thao kéo đến bên người, ở dưới bàn một phen khiêu khích Tử Thao.

Tử Thao biết Diệc Phàm  đang giận, cắn môi không dám phát ra âm thanh. Hắn cũng không nghĩ ở trước mặt vãn bối rên rỉ ra tiếng.

"Hoàng thúc, không có gì chúng con lui xuống trước. Thù Nhi chưa có tới hoàng cung, con dẫn hắn đi dạo."

Chung Nhân mở miệng nói.

"Được, đi đi, nhớ rõ ở lại ăn cơm chiều."

Diệc Phàm nói.

"Dạ."

Chung Nhân lĩnh lệnh, lập tức mang theo Khánh Thù rời khỏi Ngự Thư Phòng.

Vừa ra khỏi Ngự Thư Phòng, Khánh Thù liền nhịn không được hỏi:

"Ba người rốt cuộc là cái quan hệ gì?"

Chung Nhân sắc mặt đen thui.

"Hoàng Thượng là thúc thúc ruột của ta, Tử Thao  là người của Hoàng Thượng cũng là ân nhân cứu mạng của ta, cũng là trưởng bối của ta. Hiện tại đã biết rõ chưa?"

Khánh Thù vẫn là khó hiểu.

"Vậy hắn sao ở tại Tây Uyển, nơi đó không phải hậu cung của ngài sao?"

Bên trong oanh oanh yến yến đều bị Khánh Thù xem ở trong mắt.

Chung Nhân thở dài.

"Tử Thao trời sanh tính bất kham, lại không muốn ở hoàng cung, Hoàng Thượng cũng mặc kệ, hắn đến ở Vương phủ với thân phận tổng quản Tây Uyển."

"Ồ, ta đã biết."

Khánh Thù gật gật đầu. Thì ra là ta nghĩ trật.

Trong ngự thư phòng.

Chung Nhân cùng Khánh Thù rời đi, Tiểu An Tử lặng lẽ lui ra ngoài cũng không quên đóng cửa.

"Ngọc Nhi, lời ta nói ngươi nhanh như vậy đã quên sao?"

Diệc Phàm sắc mặt không tốt, người kia mới an tâm hai ngày liền lộ bản tính.

"Ha ha, Diệc Phàm , ta chỉ là trùng hợp đi qua Ngự Thư Phòng, nên lại đây nhìn xem mà thôi."

Thân thể Tử Thao không ngừng uốn éo, Diệc Phàm hiện tại càng ngày càng bá đạo.

Một phen ôm kẻ không nghe lời, Diệc Phàm đem Tử Thao đặt trên đùi, tát một cái vào mông đối phương.

"A.... Diệc Phàm "

Tử Thao kêu thảm thiết ra tiếng.

"Bốp, bốp, bốp...... Không đánh ngươi không nhớ lâu mà!"

Diệc Phàm hung hăng ra chưởng.

"A, á, ô, Diệc Phàm , đau quá."

"Ta là phải giáo huấn ngươi."

"A, nhẹ nhẹ, đánh nhẹ thôi, a.... "

Tử Thao tiếp tục bị đau kêu to. Không đúng mà là thích nên kêu to.

Diệc Phàm ánh mắt u ám, kéo quần áo đối phương ra, hai người ôm nhau đến tràng kỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro