Chương 59: Thích khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Điêu Nhung Đại Y, Khánh Thù cảm giác động tác của mình tựa như gấu Bắc Cực.

"Lạnh không? Lạnh thì chúng ta trở về."

Chung Nhân kéo thật chặt áo cho Khánh Thù. Vào đông gió thổi lạnh đến thấu xương, đối với chân bị thương chưa lành của Khánh Thù tất nhiên là rất đáng lo lắng.

Khánh Thù lắc lắc đầu, thở ra một ngụm sương mù.

"Được rồi, chúng ta lại đi trong chốc lát."

Tuy rằng hoàng cung không tráng lệ như trong tượng tượng, nhưng cũng hùng vĩ đồ sộ.

Chung Nhân gật đầu, nắm bàn tay lạnh lẽo của Khánh Thù, bước chậm ở ngự hoa viên.

Mùa này ngự hoa viên không có bách hoa nở rộ, chỉ có những cây tùng màu xanh lục.

Vừa đi qua một nhóm cung nữ thái giám, họ hướng Chung Nhân hành lễ vấn an, sắc mặt cũng không hoảng sợ mà là tôn kính.

Khánh Thù phát hiện họ đi một đường không có nhìn thấy một cung phi nào.

"Hoàng Thượng không phải không có hậu cung chứ?"

Khánh Thù không thể không hoài nghi, thấy thế nào Hoàng Thượng cũng không giống đạo sĩ.

Chung Nhân mỉm cười.

"Cũng không phải, lúc trước nơi này cũng là oanh oanh yến yến. Chỉ là từ khi hoàng thúc cùng Tử Thao, thì bắt đầu trở nên lạnh nhạt. Hiện tại trừ lãnh cung còn có vài vị Thái phi, hậu cung trống không."

Khánh Thù cảm thấy kinh ngạc, không hề nghĩ đến Hoàng Thượng là loại người chung tình như vậy. Thật khác xa Vương phủ, hậu cung náo nhiệt ồn ào sôi sục, Khánh Thù không khỏi cảm thán, cho dù là người một nhà cũng có khác biệt.

"Khụ khụ."

Khánh Thù đột nhiên buông lỏng tay Chung Nhân ra, che miệng ho khan lên.

Chung Nhân lập tức dừng bước, nhìn về phía Khánh Thù.

"Thích nơi này, chúng ta ngày nào đó lại đến, hiện tại trở về đi."

Khánh Thù gật đầu, cũng không cậy mạnh, dù sao cảm mạo mới chuyển biến tốt chỉ sợ tái phát, xoa xoa cái mũi, đi theo Chung Nhân .

Trở lại Ngự Thư Phòng, Khánh Thù thấy Chung Nhân gọi xa phu tới, khó hiểu hỏi:

"Chúng ta trực tiếp về phủ sao?"

Hoàng Thượng không phải nói lưu lại ăn cơm chiều? Chẳng lẽ hắn kháng chỉ, tội danh này ở cổ đại là rất lớn.

"Hoàng thúc không có thời gian chiêu đãi chúng ta."

Nhìn thoáng qua Ngự Thư Phòng thấy Tiểu An Tử bên ngoài, Hiên Viên Hủ mỉm cười.

Khánh Thù lập tức hiểu được, biểu tình có chút run rẩy tùy Chung Nhân ôm lên xe. Xem ra ở điểm nào đó thúc cháu vẫn thực giống nhau.

Trở lại Vương phủ, Khánh Thù ho khan càng ngày càng nghiêm trọng, Trần ngự y cũng rất nhanh bị đưa tới.

"Thưa Vương gia, công tử chỉ bị lạnh mà thôi, uống chút trà gừng nóng, ngủ một giấc sẽ không sao."

Trần ngự y bẩm báo, trong lòng cũng không ngừng oán thầm. Chỉ chút bệnh còn tìm hắn tới sao?

"Được rồi, lui ra đi."

Chung Nhân phất tay, ngồi vào bên cạnh Khánh Thù.

"Khụ khụ, ta cũng không có việc gì."

Khánh Thù tựa vào đầu giường.

"Ngài không nên gần ta như vậy, cẩn thận lây bệnh cho ngài."

"Yên tâm, ta thân thể rất tốt, không dễ bị lây bệnh đâu."

Khánh Thù mặc kệ hắn. Hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú, ta không dư thừa sức quan tâm ngươi.

Chung Nhân lại ôn hòa cười, bưng chén trà gừng thổi thổi rồi đưa cho Khánh Thù uống. Khánh Thù không phải không có cự tuyệt hành động giống như vô cùng thân thiết này của Chung Nhân , chỉ là cự tuyệt không có hiệu quả, chỉ có thể cam chịu bị người phục vụ.

Tối nay Chung Nhân không có đi xử lý công vụ, mà vẫn ở bên cạnh Khánh Thù. Có đôi khi Khánh Thù nghĩ nếu có thể vĩnh viễn như vậy thì cũng không tệ.

Khi hai người ngủ không lâu, chợt nghe một tiếng hét thảm thiết.

Chung Nhân lập tức đứng dậy, đồng thời đem bội kiếm ở đầu giường nắm ở trong tay.

Khánh Thù cũng bừng tỉnh, với tay kéo tấm vải đen che dạ minh châu ra, cảnh giác nhìn về phía cửa phòng.

Tiếp sau tiếng kêu thảm thiết là một trận hô

"Bắt thích khách"

Tiếng la kèm theo tiếng giày nệm xuống đất gây ra âm thanh hỗn loạn, xem ra người tới đã bị phát hiện.

Trên nóc nhà truyền đến âm thanh đánh nhau, Chung Nhân biết người này là vì hắn mà đến, lúc này đang cùng ám vệ đánh nhau.

"Rầm"

Nóc nhà sụp đổ, một hắc y nhân cầm trong tay đại đao dính máu, nhìn về phía Chung Nhân , cả người tràn ngập sát khí.

Bên ngoài âm thanh vẫn như cũ không có bình ổn, xem ra thích khách không chỉ một người.

"Là ai phái các ngươi đến?"

Chung Nhân bình tĩnh hỏi. Hẳn đây không phải tổ chức sát thủ Kim Quốc.

Người tới cũng không nói gì, giơ cao đại đao liền hướng Chung Nhân đánh tới."Keng"

Âm thanh đao và kiếm va chạm nhau.

Chung Nhân võ công tuy rằng không thấp, nhưng phải so với lưỡi đao to nặng của sát thủ mà nói thì chống đỡ cũng rất khó khăn.

Khánh Thù ngồi ở trên giường lo lắng. Đừng nói hiện tại hành động không linh hoạt, mà dù chân không có bị thương, gặp loại cao thủ này cũng không dám tham gia vào.

"Xoẹt"

Trên cánh tay trái Chung Nhân xuất hiện một vết rách máu chảy đầm đìa.

Chung Nhân cũng không nhăn mặt, tiếp tục cùng hắc y nhân đánh nhau.

Mắt thấy Chung Nhân sẽ không địch lại, Khánh Thù cũng không biết từ đâu có dũng khí, đem mấy chén trà hướng hắc y nhân ném sang.

Ngay khi hắc y nhân dùng đao ngăn cản "Ám khí", nháy mắt, Chung Nhân phát một kiếm hướng ngực hắc y nhân đâm tới.

Hắc y nhân nghiêng thân thể sang một bên, mũi kiếm cắt bị thương ngực trái hắn, nhưng không có tạo thành thương tổn quá lớn.

Bị tập kích bất thành, hắc y nhân cũng có phòng bị, đánh nhau dần dần hướng tới gần giường, dự định giải quyết kẻ phiền toái.

Đương nhiên Chung Nhân cũng đã nhận thấy được ý đồ của hắc y nhân.

Khánh Thù lực chú ý vẫn đặt ở trên người Chung Nhân , thấy hắc y nhân đột nhiên đánh úp lại, chống đỡ không kịp. Khánh Thù chân tuy rằng bị thương, nhưng thân thể phản ứng cũng không chậm chạp. Lúc đại đao quay cuồng tới gần đã lăn sang bên cạnh giường.

Thấy hắc y nhân lần nữa giơ đao lên, Chung Nhân đã kịp thời cứu nguy, lao vào ngăn cản ở trước người Khánh Thù dùng kiếm đỡ đại đao.

Hắc y nhân lực cánh tay thật lớn, kiếm trong tay Chung Nhân suýt nữa rời tay.

Khánh Thù ánh mắt phức tạp nhìn Chung Nhân che ở trước người mình. Đúng lúc này ngoài tẩm cung đột nhiên truyền đến một trận kêu thảm thiết, sau đó thì nghe bọn thị vệ hô một tiếng.

"Ngô đại nhân đã trở lại!"

Chung Nhân một cước đá văng hắc y nhân. Ngay khi hắc y nhân muốn dùng hết sức phản kích, mặt lạnh sát thần Thế Huân đã rút kiếm tiến vào.

"Vụt"

Một tiếng xé gió, không chờ hắc y nhân phản ứng, hắn đã bất động.

"Vương gia, ngài không sao chứ?"

Thế Huân cầm bảo kiếm dính máu trong tay đi vào trước giường, nhìn thấy cánh tay trái Chung Nhân đổ máu thì khẽ nhíu mày.

Chung Nhân nhìn thoáng qua người chết.

"Không sao, tra lai lịch."

Người này thân thủ bất phàm, tuyệt đối không phải sát thủ bình thường.

"Dạ."

Thế Huân  một tay nhặt lấy đầu lâu hắc y nhân lên, tay phải một dùng sức cằm người nọ liền bị vỡ tan, hoàn hảo hắn đã là một người chết sẽ không cảm giác được đau đớn. Lập tức kiểm tra thân thể hắc y nhân, vẫn chưa phát hiện vật phẩm gì.

"Vương gia, người này hẳn là tử sĩ Thần Quốc. Những người này không có đầu lưỡi, chỉ biết nghe lệnh làm việc. Vương tộc chuyên môn bồi dưỡng để làm công cụ âm thầm đối phó kẻ địch."

Thế Huân bẩm báo. Cũng bởi vì tử sĩ Thần Quốc uy chấn đại lục, những tử sĩ rất ít thất thủ, cho nên ở Thần Quốc có lực uy hiếp rất mạnh.

"Bên ngoài cũng là những người đó sao?"

Chung Nhân đem bội kiếm cất lại ở đầu giường.

"Không phải, bên ngoài chỉ là những sát thủ bình thường, xem ra là vì che tai mắt, hoặc là dương đông kích tây."

Thế Huân lạnh lùng nói. Không nghĩ tới tử sĩ Thần Quốc sẽ xuất hiện ở Kim Quốc.

"Chuyện này trước không cần lộ ra, bí mật đem thi thể này xử lý."

Hiện tại Kim Quốc nội họa ngoại xâm, tuyệt đối không thể để dân tâm khủng hoảng.

"Dạ."

Thế Huân gọi người mang thi thể hắc y nhân rời đi.

Khánh Thù đến bên cạnh kéo tay áo bị dính máu của Chung Nhân lên, đồng thời cũng đem người còn đang chìm trong suy nghĩ sâu xa gọi hoàn hồn.

"Muốn gọi Trần ngự y hay không?"

Khánh Thù cẩn thận đem áo Chung Nhân cởi bỏ.

"Không cần, xử lý đơn giản một chút là được."

Bị thương không thể để hoàng thúc biết, nếu không hoàng thúc tuyệt đối sẽ không để hắn mạo hiểm.

Khánh Thù gật đầu.

"Ta đã biết."

Lập tức lấy ra từ ngăn kéo hộp thuốc trị thương cùng băng vải. Đây đều là khi Khánh Thù bị thương còn lưu lại, không hề nghĩ còn có thể dùng đến.

"Không cần băng nhiều."

Chung Nhân thấp giọng nói, ngày mai còn vào triều.

Khánh Thù không có lên tiếng, lại đem băng quấn vài vòng. Khánh Thù phát hiện mình cũng không hiểu gì về Chung Nhân . Trước đây chỉ cho rằng Chung Nhân là một Vương gia phúc hắc vô lại, sau lại biết Chung Nhân ở trên giang hồ dùng thủ đoạn cũng chỉ thấy hắn có đầu óc, hiện tại xem ra biết mặt cũng không biết lòng. Hắn là một Vương gia đủ tư cách, trong lòng có quốc gia dân chúng, còn có thân tình trong hoàng gia.

Khi đại đao của thích khách chém tới lần thứ hai, Chung Nhân chắn ở trước người, không thể phủ nhận tại một khắc kia tâm của Khánh Thù đã bị xúc động.

Có lẽ, có thể thử nhận người này. Dù là hỉ nộ vô thường, lại có thể bảo hộ người của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro