Chương 61: Thẩm vấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khánh Thù mang theo Phấn Mai cùng Lục Ngạc thần khí thanh sảng trở lại Vương phủ. Quả nhiên đi ra ngoài một vòng tâm tình cũng tốt hơn.

Nhìn đại thúc tràn ngập sức sống, vẻ mặt Chung Nhân dần dần tươi sáng hơn.

"Đi gặp Lộc Hàm sao?"

Chung Nhân rót một chén trà.

Khánh Thù không chút khách khí bưng chén trà lên uống một ngụm, sau đó đem chén trà không chút nào văn nhã nện lên trên bàn làm phát ra một tiếng vang.

"Ngài sẽ không bởi vì Kim Quốc mà đem Lộc Hàm bóc lột chứ?"

Nghĩ đến bộ dáng tham tiền của Lộc Hàm kia làm cho Khánh Thù buộc lòng phải liên tưởng đến Chung Nhân.

Chung Nhân cũng không có phủ nhận. Hắn sớm biết Khánh Thù đã phát hiện.

"Nhắc tới tiền, ta nghe nói Thù Nhi bán rượu không tệ."

Khánh Thù bật đứng dậy.

"Ngài muốn làm gì!"

Sản nghiệp ta khổ nhọc kinh doanh, trừ phi ta chết, nếu không cũng đừng nghĩ chạm vào!

Chung Nhân đem Khánh Thù đang kích động ấn vào ghế, buồn cười nói.

"Ta cũng không phải cường đạo, ngươi nghĩ đến đâu vậy."

"Hơi..."

Khánh Thù thở dài nhẹ nhõm, đem nữa chén trà còn lại uống hết.

"Chỉ là ta nghe nói, Tửu Trang của Thù Nhi giống như trốn thuế nha?"

Đừng trách Chung Nhân tham lam, hiện tại Vương phủ đang quyên tiền cho quốc khố, đại thúc lại kinh doanh được như thế.

"Ngài nghe ai nói bậy, ta chỉ mới bắt đầu kinh doanh!"

Khánh Thù lớn tiếng cãi, nhưng giấu đầu hở đuôi.

Chung Nhân đương nhiên sẽ không nói cho Khánh Thù biết là Trương Tuyền truyền tin tức về.

"Ngươi đã quên, trong kinh thành sản nghiệp của ta cũng không ít, muốn hỏi thăm cũng không khó."

Khánh Thù không khỏi nghĩ đến cửa hàng đồ cổ Đông Xương, trong lòng không khỏi bắt đầu mắng ông chủ kia. Nghe nói người nọ cũng đam mê Hồng Tửu, đáng tiếc sau này đừng nghĩ uống đến một ngụm hồng tửu!

"Không phải chỉ thiếu một chút thuế thôi sao? Ngài cũng không biết, việc buôn bán không dễ dàng, thu mua nho có bao nhiêu gian nan, còn phải đem đi ủ thật lâu mới thành rượu, vừa tốn tiền vừa tốn thời gian biết bao nhiêu."

Khánh Thù bắt đầu phun lời nài nỉ. Thần trộm này xưa nay cũng chưa bị người phát hiện (trừ Chung Nhân ), hiện tại trộm một chút thuế đã bị người phát hiện (chính là Kim Vương gia ).

"Ta cũng không làm khó dễ Thù Nhi, chỉ cần đưa thuế đã thiếu cho ta là được, nếu để nha môn phát hiện còn bị xử phạt nặng hơn."

Chung Nhân thản nhiên nói.

"Xong, chỉ nộp thuế là được rồi!"

Khánh Thù dũng cảm nói, trái tim lại đau nhói. Tiền, đó là tiền! Ta biết mà vẫn cảm thấy Chung Nhân sao tốt như vậy? Rõ ràng vẫn là đại Ác ma phúc hắc âm hiểm, hiện tại còn keo kiệt xấu xa.

Tưởng ta đi vào cổ đại làm ăn dễ dàng sao, nếu không có chút tay nghề, phỏng chừng đã sớm chết đói đầu đường xó chợ, còn có thể sống dễ chịu như hiện tại sao? Không nghĩ tới, kết quả là kiếm được chút tiền còn có bị người áp bức, quả thực chính là bốc lột mà!

"Ăn xong cơm trưa theo ta đi một chỗ."

Ngay lúc Khánh Thù còn đang tiếc tiền, đột nhiên Ác ma mở miệng nói.

"Địa lao?"

Khánh Thù nghĩ đến đêm gặp sự cố kia, nên hỏi.

Chung Nhân gật gật đầu.

"Tuy rằng không phải tử sĩ Thần Quốc, nhưng nếu có thể lẻn vào Vương phủ, cũng có chút bản lĩnh."

Hắn hoài nghi Vương phủ có gian tế.

Khánh Thù biết cổ đại hoàng tộc vốn là phức tạp, hơn nữa Chung Nhân thân phận cao quý. Nếu không phải hắn cùng Diệc Phàm tình như phụ tử, Khánh Thù hoài nghi người đến là do Diệc Phàm phái tới. Chung Nhân ở Kim Quốc địa vị có thể nói là hết sức quan trọng, kẻ địch nếu muốn chống đối Kim Quốc, đầu tiên sẽ đối phó tất nhiên là Chung Nhân. Lúc này Thần Quốc cùng Kim Quốc đang gay cấn, tuy rằng song phương đều chưa có xuất binh, nhưng đó cũng là chuyện sớm hay muộn.

"Ngài hoài nghi hắn là người Thần Quốc?"

Khánh Thù hỏi.

Chung Nhân ánh mắt hơi trầm xuống.

"Không phải hoài nghi mà là khẳng định."

Đối với địa lao này, Khánh Thù cũng không xa lạ, dù sao cũng đã ở một lần, nghĩ đến lần đó thật sự là mất mặt, chỉ là không biết con rắn kia còn hay không.

"Vì cái gì không thấy Thế Huân đến?"

"Ta phái hắn đi làm việc khác rồi."

Khánh Thù có thể nghĩ đến Chung Nhân phái hắn làm cái gì, đơn giản chính là tái nhập giang hồ, tra xét ma giáo. Dù sao Thế Huân là người trong giang hồ, hơn nữa giáo chủ ma giáo Tà Thiên Viêm chính là đại tướng quân Thần Quốc, tất nhiên phải tra xét một chút.

Tiến vào địa lao, Khánh Thù rùng mình một cái, tuy rằng lần này không phải đến ngồi tù, nhưng do có ám ảnh lần trước trong lòng. Kỳ thật nội tâm đại thúc rất yếu ớt.

"Người đêm qua bị nhốt vào gian nào?"

Chung Nhân hỏi cay ngục.

"Thưa Vương gia, gian trọng phạm, tận cùng bên trong kia."

Từ lần trước phát sinh việc Khánh Thù trốn ngục thành công, nhà tù bắt đầu cải tiến. Không còn dùng song sắt làm cửa lao, mà là chọn dùng tấm bản to dày bịt kín.

Thái dương Khánh Thù nổi gân xanh. Lần này may mắn ta không phải phạm tội mà đi vào, nếu không thật đúng là gian nan để đi ra ngoài.

Dọc theo con đường vào gian cuối cùng, Khánh Thù hiếu kì tiến đến cửa sắt nhìn qua ô cửa nhỏ, nhìn thấy tình cảnh bên trong không khỏi lạnh người.

Bên trong phạm nhân bị buộc chặt ở trên giá, trên người nhiều vết thương có chỗ còn máu tươi chảy ra, ánh mắt vô thần.

"Mở cửa."

Chung Nhân phân phó.

"Dạ."

Cai ngục mở cửa sắt ra.

Phạm nhân cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Chung Nhân , tựa như thấy quỷ.

"Kỳ quái là bổn vương không có chết sao?"

Chung Nhân ngồi vào ghế dựa mà cai ngục mang đến.

Khánh Thù hừ nhẹ một tiếng. Đây là đãi ngộ khác biệt sao, vì cái gì ta không có ghế dựa.

Phạm nhân phẫn hận nhắm mắt lại, không hề nhìn Chung Nhân .

"Hắn không nói được sao?"

"Thưa Vương gia, người này có thể nói, lúc hành hình kêu rất lớn."

Cai ngục cầm lấy bàn ủi nóng, đặt lên cánh tay phạm nhân, thịt cánh tay liền bị cháy bỏng.

"A....!"

Phạm nhân phát ra tiếng kêu thê thảm.

"Ha ha, hiện tại chịu há mồm? Bổn vương bắt đầu hỏi, không đáp ngươi biết rõ hậu quả."

Chung Nhân nhìn về phía phạm nhân đang trừng hắn. Rõ ràng là một thân bị thương, nhưng ánh mắt lại lóe sáng, hơn nữa nội y lại là tơ lụa sang quý, quần áo này chỉ có quý tộc mới mặc.

"Phi...."

Phạm nhân phun ra một búng máu, khinh thường nhìn về phía Chung Nhân .

"Ngươi tên là gì?"

Phạm nhân lại cười nhạo một tiếng.

"Xèo...."

Bàn ủi lại tiếp xúc da thịt phát ra âm thanh.

"Ưm..."

Lần này phạm nhân không có kêu ra tiếng, mà gắt gao cắn môi dưới, quật cường cùng nhu nhược hoàn mỹ kết hợp.

"Vương gia, tên này rất cứng rắn, hắn dùng chiêu này sợ là không được."

"Ồ? ngươi có phát hiện gì?"

Chung Nhân nhìn về phía cai ngục.

"Hắc hắc, nếu tiểu nhân không có đoán sai, hắn hẳn là trưởng nhóm thích khách, tuy rằng võ công không cao, thân phận cũng không thấp. Tiểu nhân đem thi thể thích khách đều kiểm tra qua, những người đó răng nanh có giấu độc dược, mà tên này không chỉ không có không, hơn nữa thịt non mượt, ngay cả vũ khí cũng xa hoa rất nhiều."

"Tốt lắm, tiếp tục nói."

Chung Nhân chớp mắt, xem ra cai ngục này quả thật là một nhân tài.

"Thân phận không thấp, cũng rất có thể là quý tộc, thậm chí hoàng tộc."

Theo những lời này làm sắc mặt phạm nhân trở nên trắng bệch.

Chung Nhân gật gật đầu.

"Bổn vương hỏi lại ngươi một lần, ngươi tên là gì?"

Phạm nhân tuy rằng sắc mặt trắng bệch, lại như trước không có lên tiếng.

Chung Nhân nhìn về phía cai ngục, hắn đem lưỡi dao để ở trước ngực phạm nhân.

"Vương gia hỏi ngươi nói đi?"

Lưỡi dao dần dần ép xuống.

"Hủ, như vậy đối với hắn không phải rất tàn nhẫn."

Khánh Thù khẽ nhíu mày.

"Thù Nhi, ngươi nếu chịu không nổi hãy đi về trước."

Chung Nhân bình tĩnh nói.

Khánh Thù nhìn ra được, không hỏi ra kết quả, Chung Nhân sẽ không bỏ qua cho người này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro