Chương 62: Hai tên đầu đất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có lẽ vận khí thích khách này không tệ, ngay khi lưỡi dao ép xuống, tiếng thị vệ truyền vào nhà tù.

"Có người cướp ngục!"

Cai ngục lập tức đem đao thu hồi.

"Mau, bảo vệ Vương gia!"

Bọn thị vệ nghiêng ngả lảo đảo chạy vào nhà tù.

"Tham kiến Vương gia, người tới đã bị bắt."

"Hết cả hồn!"

Khánh Thù nhịn không được nói Chung Nhân thô bạo. Nếu cũng bắt được kêu lớn tiếng như vậy làm chi!

Chung Nhân đứng lên, nhìn thoáng qua sắc mặt phạm nhân, cũng cho cai ngục một ánh mắt.

"Hôm nay đủ rồi, Thù Nhi, chúng ta trở về đi."

Chung Nhân ái muội để tay lên eo nhỏ của Khánh Thù, phất tay đối với cai ngục.

"Canh giữ phạm nhân."

"Dạ."

Cai ngục hiểu ý lĩnh lệnh.

Khánh Thù có chút giật mình, không nghĩ tới Chung Nhân dễ dàng buông tha tên phạm nhân kia, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không đúng.

"Này, ngài lại âm mưu quỷ kế gì vậy?"

Khánh Thù lấy khuỷu tay đụng đụng vào ngực Chung Nhân.

"Khụ khụ, nhẹ nhẹ, nếu cướp ngục là cứu phạm nhân đi, bổn vương tất nhiên sẽ không để hắn đi một chuyến tay không."

Chung Nhân bắt lấy tay Hàn Vận rồi mỉm cười. Đại thúc xuống tay thật đúng là không nể mặt.

Khánh Thù liền biết nguyên nhân. Quả nhiên hồ ly chính là hồ ly, giảo hoạt là trời sinh cũng là bản tính.

"Sao xác định cướp ngục không phải đi vào giết người diệt khẩu?"

Đem bàn tay hơi lạnh của Khánh Thù cầm trong lòng bàn tay mình, Chung Nhân mở miệng nói.

"Muốn giết người diệt khẩu cơ hội không phải ít, chỉ có muốn cướp phạm nhân đi mới có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy."

Khánh Thù gật gật đầu, tuy rằng phụ cận nhà tù gác nghiêm mật, nhưng là thực sự giống ngày đó tử sĩ tới giết người diệt khẩu, tuyệt đối là dễ dàng.

Trở lại tẩm cung, Khánh Thù cởi Điêu Nhung Đại Y, chạy nhanh đến ôm ấm lô hơ tay.

"Lạnh à, đi ngâm nước ấm."

Chung Nhân xoa xoa đỉnh đầu Khánh Thù. Chân đại thúc đã không còn đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng liền tốt.

"Này!"

Khánh Thù ngồi xổm hơ tay, chỉ có thể ngửa đầu hung tợn trừng mắt kháng nghị hành động của Chung Nhân. Lại không biết cái trừng này không những không uy hiếp được đối phương, mà thiếu chút nữa đem dục hỏa của Chung Nhân câu ra.

Chung Nhân đi qua cầm lấy một chén trà uống một ngụm. Chẳng lẽ đại thúc không biết bộ dáng vừa rồi có bao nhiêu câu người sao?

Khánh Thù cũng không biết Chung Nhân nhẫn nại, cảm giác tay ấm áp liền nghênh ngang tiến vào phòng tắm.

Hơi nước trong khí quanh quẩn làm cho người ta một loại cảm giác phảng phất như tiên cảnh.

Khánh Thù ngồi vào bậc thang thoải mái mà thở dài, đơn giản nhắm mắt lại. Nước trong bể tắm là lưu động nên sẽ không bị lạnh.

Khi Chung Nhân tiến vào phòng tắm, vừa lúc thấy Khánh Thù chợp mắt. Mỹ nhân trong nước hai gò má hồng hồng, môi cũng hé mở, vẻ mặt thư giãn, làm người nhìn tâm rục rịch.

Chung Nhân tất nhiên là sẽ không ủy khuất chính mình, cởi quần áo, tiến vào bể.

Khánh Thù cũng không có tỉnh lại. Cho đến khi cảm giác được có người nơi nơi đốt lửa.

"Ôi."

Đại thúc vô ý thức rên rỉ ra tiếng.

"Ngài đang làm cái gì?"

Khánh Thù khẽ nhíu mày, hiển nhiên dục hỏa trên người đã bị đối phương châm bùng cháy.

"Ngoan, đừng nên cử động, ta sẽ cho ngươi thoải mái."

Chung Nhân thấy Khánh Thù tỉnh lại, càng thêm làm càn ôm lấy thân thể trần trụi của đối phương.

Khánh Thù cũng không phản kháng, đều là người trưởng thành, đối với loại sự tình này cũng không xa lạ.

Cho đến khi bàn tay kia làm càn chuyển đến nơi nào đó phía sau Khánh Thù.

"Này, đừng quá phận!"

Khánh Thù thấp giọng cảnh cáo, chỉ là không có một chút lực uy hiếp.

Chung Nhân cong khóe miệng, ngón tay điểm điểm chóp mũi Khánh Thù.

"Nếu muốn hưởng thụ thì đừng phản kháng, ta sẽ nhẹ một chút."

Giọng mê hoặc lan tràn ở trong đầu Khánh Thù, sau đó Khánh Thù dần dần thả lỏng thân thể. Chung Nhân không kiêng nể gì đưa tay đùa bỡn tiểu Thù.

"A ô."

Đem dục vọng phát tiết ở trong tay đối phương, Khánh Thù vẻ mặt uể oải thở hổn hển.

Ngay khi Khánh Thù tinh thần thả lỏng hết sức, Chung Nhân đem dục vọng đã sưng thâm nhập thân thể đối phương. Đáp lại hắn là tiếng rên rỉ càng thêm động lòng người.

Lúc này có nước bôi trơn nhịp điệu lại nhẹ nhàng Khánh Thù vẫn chưa cảm thấy không khoẻ.

Nếu đã làm đến bước này, Khánh Thù cũng không còn nói thêm gì nữa, chủ động ôm cổ đối phương, cắn vành tai đối phương, mơ hồ nói:

"Tiếp theo đến lượt ta."

Chung Nhân ban đầu kiềm chế, gặp đối phương đã muốn thích ứng, liền đè lại vòng eo mảnh khảnh, tăng lực luật động lên.

Sương mù tràn ngập trong phòng tắm, rên rỉ đầy dâm đãng khiến cho trăng cũng ngượng ngùng trốn vào tầng mây, che mất ánh sáng.

Được ôm trở lại trên giường, đại thúc cảm giác cả người đau nhức, nhưng Vương gia tinh lực tràn đầy lại còn rất cao hứng.

Chung Nhân vuốt ve thân thể đối phương.

"Thù Nhi, chúng ta lại đến một lần."

"Còn..!"

Khánh Thù kêu lên, thân thể đã không còn khí lực.

"Ngoan ngoãn phối hợp, rất nhanh."

Thân thể lại bị khơi mào dục vọng, Khánh Thù bi ai nghĩ đến ngày mai đừng mơ tưởng xuống giường.

Tẩm cung Vương phủ xuân sắc khôn cùng, địa lao lại đầy mùi thuốc súng.

"Khúc Dịch Tâm, ngươi phát điên cái gì vậy, ngươi không ở ma giáo tới nơi này làm cái gì!"

Phạm nhân mình đầy thương tích trừng mắt nhìn người vào cướp ngục.

"Thần Huy, ta mới muốn hỏi ngươi, làm Vương gia không làm, đến ám sát Chung Nhân làm gì, ngươi không muối sống nữa à."

"Ngươi không biết quân xử thần tử, thần không thể không tử sao?"

Khúc Dịch Tâm cũng không có bị thương, tuy rằng bị xiềng xích trói nhưng hành động coi như tự do.

"Ngươi nói lần này ám sát là Thần Khiêm an bài?"

Giọng Khúc Dịch Tâm lạnh lùng.

"Ngươi cho rằng trừ bỏ hoàng huynh, còn có ai có năng lực phái ra tử sĩ Thần Quốc. "

Thần Huy thấp giọng nói, hai chữ "hoàng huynh" hết sức châm chọc.

Khúc Dịch Tâm không khỏi hút một ngụm lãnh khí. Tuy rằng hắn không phải người Thần Quốc, nhưng giáo chủ quả thật là tướng quân Thần Quốc. Không nghĩ tới Hoàng đế Thần Quốc đến thân đệ đệ cũng không buông tha. Rõ ràng Thần Huy đã rời khỏi triều đình, đến một nơi xa xôi làm Vương gia, an phận thủ thường, tránh xa hoàng gia, vì sao còn không buông tha cho hắn.

"Ngươi nghĩ biện pháp rời khỏi đi, ngươi cứu ta, Hoàng Thượng cũng sẽ không buông tha ta."

Khúc Dịch Tâm đi đến bên người Thần Huy, lạnh lùng nói:

"Nói mê sảng cái gì, giáo chủ chẳng lẽ không quan tâm ngươi, ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi nơi này."

Sờ đôi môi khô nứt của đối phương, cảm thấy đau đớn dị thường.

Thần Huy lại lắc đầu.

"Không thể làm phiền Thiên Viêm, sợ là Hoàng Thượng đang lo bắt không được nhược điểm của tướng quân."

"Hừ, giáo chủ mới không sợ hắn, nếu không lúc trước đã không rời Thần Quốc."

Khúc Dịch Tâm đối với Tà Thiên Viêm vẫn là rất tin tưởng.

"Đau không?"

"Không đau."

Thần Huy lắc đầu, ít nhất hắn bây giờ còn sống, mà sát thủ đến cùng hắn toàn bộ đã chết hết.

Nhẹ nhàng ôm lấy người trên thập tự giá, Khúc Dịch Tâm kiên quyết nói:

"Ta sẽ không cho ngươi chết."

"Đứa ngốc, ngươi vì cái gì ngốc như vậy?"

Thần Huy ngữ khí trở nên nghẹn ngào. Hắn rõ ràng có thể không cần đến, hắn vẫn là hữu hộ pháp ma giáo phong lưu tiêu sái, mà mình chỉ là một Vương gia thất thế.

"Ngươi mới là đứa ngốc, ngốc đến lòng ta đau, rõ ràng là Thần Quốc có lỗi với ngươi, vì cái gì không nói."

"Ta là Vương gia Thần Quốc."

Khúc Dịch Tâm dùng nội lực đánh gãy xích trói buộc thập tự giá đem Thần Huy vô lực cẩn thận ôm vào trong ngực. Người này không có ai đau lòng, hắn đau lòng, người này không có ai yêu, hắn yêu!

Nhìn đối phương hành động ngây ngốc, Thần Huy lại nói không ra một câu trách cứ, thoát khỏi giá treo thì như thế nào, vẫn không thể rời khỏi nhà tù này.

Ở gian phòng cách vách, người thám thính không nghĩ tới người này thân phận cao quý như thế. Ghi nhớ cẩn thận đoạn đối thoại, cai ngục rời khỏi nhà tù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro