Chương 75: Tật xấu khó bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tháng trôi qua rất nhanh, Khánh Thù đem người hầu trong Vương phủ đày đọa mệt mỏi, tay phải bị thương rốt cục đã phục hồi như cũ.

Vào một ngày, Chung Nhân phụng mệnh đi hoàng cung nghị sự, nói là khuya mới trở về.

Khánh Thù ở tẩm cung buồn bực, bẻ bẻ ngón tay, đã lâu không có hoạt động, sớm đã khó chịu.

Ăn cơm chiều xong, đuổi người hầu hạ ra ngoài, thay một thân y phục màu đen, Khánh Thù lẳng lặng chuẩn bị "đi dạo" ban đêm.

Ngôi sao chỉ đường, ánh trăng soi lối.

Đẩy cửa sổ ra, Khánh Thù mắt sáng như mèo, nhìn nhìn, xác định không ai chú ý liền nhảy vài cái lên xuống rời khỏi Vương phủ, động tác nhẹ nhàng không mang theo một chút chậm chạp.

Dạo bước qua mấy nóc nhà, Khánh Thù bước chân chậm lại, lo lắng không biết chọn chỗ nào xuống tay.

Tuy rằng một tháng nay cũng ra ngoài vài lần, nhưng phần lớn đều là ngồi ở trong xe ngựa, mà đối với đường xá kinh thành Khánh Thù chỉ có biết đại khái. Bất tri bất giác, Hàn Vận đã đi vào phố Đông.

Nhìn phố xá ban đêm, Khánh Thù có chút thất thần, trong tiềm thức lại không thấy thoải mái với hoàn cảnh nơi này. Đây là nơi có liên quan tới việc mất đi trí nhớ sao?

Phương châm cuộc sống của Khánh Thù là "Càng có tính khiêu chiến càng hứng thú". Khánh Thù cũng không là người nhát gan, hôm nay liền quyết định tác nghiệp ở phố Đông!

Phố Đông trong kinh thành nổi tiếng nhất chính là cửa hàng đồ cổ Đông Xương.

Lặng lẽ không một tiếng động đi vào cửa hàng đồ cổ Đông Xương,Khánh Thù cảm thấy đối với nơi này có một loại cảm giác quen thuộc không hiểu được.

Nhẹ nhàng nhảy vào nội viện, Khánh Thù biết thứ tốt sẽ không phơi bày ra ngoài mời gọi đạo tặc, nhất định sẽ cất vào kho hàng.

Bố trí phòng vệ ở Đông Xương thực nghiêm mật, hộ vệ bên trong rất đông, hơn nữa hô hấp đều thâm trầm, nhất định toàn là cao thủ, xem ra cửa hàng này thực không đơn giản.

Khánh Thù vào một phòng có lẽ là của chủ cửa hàng hay lão trưởng quầy gì đó. Thấy phòng xá bố trí cũng không giống của người lắm tiền hay nhà giàu mới nổi, ngược lại đơn giản thanh nhã, giống như văn sĩ.

"Người nào!"

Ngay khi Khánh Thù chuẩn bị rút lui khỏi nơi này để đi tìm kiếm kho hàng, bên trong bỗng truyền ra giọng cảnh báo.

Khánh Thù thầm kêu một tiếng không tốt. Thì ra trưởng quầy cũng là cao thủ!

Rất nhanh, có nhiều hộ vệ tới vây Khánh Thù vào góc.

"Người đâu, bắt tên đạo tặc lại cho ta!"

Trưởng quầy là một người trung niên vẻ mặt âm trầm từ trong phòng đi ra. Mấy ngày nay khoản vốn đã làm ông đau đầu phiền chết, thật vất vả mới ngủ, lại bị đạo tặc quấy rầy, thật đáng giận mà!

"Hừ, muốn bắt ta sao, nằm mơ!"

Khánh Thù bay lên xà nhà, dương dương tự đắc nhìn hộ vệ phía dưới.

Nhóm hộ vệ rút đao ra, nháy mắt năm người liền bay lên, đại đao mang theo hàn quang chói lọi.

Khánh Thù cả kinh, sợ tới mức lui về phía sau một bước. Thầm nghĩ đám hộ vệ này khinh công rất cao, tuy rằng kém mình nhưng muốn trốn thoát có lẽ phải cố hết sức.

Ngay khi nhóm hộ vệ vung đao lên muốn chém tới, Khánh Thù đang vươn hai tay làm một tư thế chống đỡ, lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, khí thế hô lớn.

"Ta đầu hàng!"

Nhóm hộ vệ hiển nhiên không hề nghĩ đến đạo tặc vừa rồi còn kiêu ngạo đắc ý, sao vô năng như thế, còn chưa có động thủ đã nhận thua.

"Đưa hắn xuống dưới."

Trưởng quầy cảm giác giọng đạo tặc này có chút quen tai.

Khánh Thù  rất phối hợp, chủ động vươn hai tay, để đối phương tiện bắt lại.

"Lấy khăn che mặt xuống."

Khăn che mặt bị lấy xuống, nháy mắt, trưởng quầy đột nhiên quỳ xuống hành lễ.

"Tham kiến Khánh Thù Công Hồ."

Khánh Thù chớp chớp mắt. Ngay khi trưởng quầy quỳ xuống, nhóm hộ vệ cũng đồng thời quỳ xuống. Biết thân phận Khánh Thù  có lẽ không ít người, dù sao lúc trước ở kinh thành cũng khá nổi bật. Nhưng cái xưng hô Khánh Thù Công Hồ lại chỉ có người trong Vương phủ mới biết. Chẳng lẽ Trưởng quầy này là tay chân của Chung Nhân !

"Đứng lên."

Khánh Thù đem trưởng quầy nâng dậy.

"Về sau không nên hở một tí liền quỳ, ta không có thói quen bị người khác quỳ lạy. Ở quê quán của ta, chỉ có bái tế người chết mới có thể quỳ."

Trưởng quầy Tỉnh Kì đã biết tính cách Khánh Thù . Tuy rằng khiếp sợ nhưng vẫn làm theo, đứng dậy không hề quỳ nữa.

"Ai da."

Nhìn những người này đối với mình vừa kính vừa sợ,Khánh Thù sao còn có tâm tình đi ăn trộm. Sợ là chỉ cần nói một câu, Tỉnh Kì sẽ đem chìa khóa kho vàng hai tay dâng lên. Như vậy còn có ý nghĩa gì, trộm đạo bất quá chính là một loại cảm giác kích thích.

"Ta đi, còn nữa không cần nói cho Chung Nhân ta đã tới."

Nói xong thân ảnh Khánh Thù liền biến mất ở trước mặt mọi người.

Thấy bóng đen đã biến mất, trưởng quầy hướng một người vẫy tay, sau đó thì thầm vài câu, người nọ liền lĩnh lệnh rời đi.

"Nên làm cái gì thì làm cái đó đi, chuyện tối nay coi như không có phát sinh."

Trưởng quầy phân phó xuống.

"Dạ, đại nhân."

Nhóm hộ vệ lại trở về vị trí cũ.

Lúc này ở trong hoàng cung,Chung Nhân đang nghị sự, đột nhiên nhận được một tin báo, hơi nheo mắt sau đó tiếp tục phân tích tình thế Kim Quốc hiện tại.

"Có con đường giao thương với Tháp Nhĩ Quốc này, vấn đề lương thực sắp tới không cần lo lắng nữa. Thần Huy bên kia hiện tại thế nào?"

Diệc Phàm  dò hỏi.

Chung Nhân có chút mỏi mệt tựa lưng vào ghế ngồi.

" Bọn quan viên Thần Quốc tuy rằng trong lòng hoảng sợ, nhưng không ai hoài nghi đến Thần Huy. Dù sao hắn ở Thần Quốc chỉ là một Vương gia nhàn tản tay trói gà không chặt. "

Diệc Phàm mỉm cười.

"Thần Khiêm không có hoài nghi mục đích Thần Huy về kinh sao? Dù sao hắn không có thành công ám sát con, còn làm chết đám tử sĩ hoàng tộc."

"Sẽ không, Thần Khiêm tuy rằng dũng mãnh ngoan độc, nhưng quá mức tự phụ. Phải biết người tự phụ thường chết nhanh nhất."

Chung Nhân lãnh khốc nói. Lần ám sát kia suýt nữa thương tổn đại thúc, hắn sẽ không bỏ qua đâu.

"Ha ha, để Tà Thiên Viêm nhanh giải quyết, chúng ta không nhiều thời gian, nếu làm Thần Khiêm nóng nảy sợ là khó ra tay."

Chung Nhân phân tích.

"Điểm này Tà Thiên Viêm cũng biết, chỉ là triệu tập người cũng không dễ dàng, huống chi Thần Khiêm làm Hoàng đế đã một thời gian, muốn mượn sức người bên cạnh hà có dễ dàng."

Chung Nhân thở dài nói. Lòng người không dễ dàng khống chế.

Diệc Phàm nhíu mày, vẻ mặt biểu tình suy nghĩ sâu xa.

"Không được để bọn Bạch Hiền chậm tấn công."

Chung Nhân gật gật đầu.

"Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, hy vọng động tác của Tà Thiên Viêm nhanh, nếu không những sắp xếp lúc trước sẽ lãng phí."

Một lúc sau Tử Thao bưng bữa ăn khuya tiến vào Ngự Thư Phòng.

"Diệc Phàm , Chung Nhân, ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi đi, muốn mệt chết rồi phải không."

Tử Thao vì hai người mà nấu canh ngân nhĩ tổ yến.

"Đa tạ "

Tử Thao mỉm cười, đứng ở phía sau Diệc Phàm  dùng tay ấn huyệt thái dương.

"Đêm nay đến đây thôi, đã nửa đêm, ở lại trong hoàng cung đi."

Diệc Phàm   khép hờ mắt tình, xem ra đã rất mệt.

Chung Nhân uống xong canh, đem bát không buông xuống, nói.

"Không được, con còn phải về Vương phủ."

ử trong lòng ai oán. Ta anh minh thần võ mà cháu ta có thời điểm lại lụy tình. Cũng không biết là tốt hay là xấu, muốn đi thì đi, dù sao người nếu không tình uổng phí làm người.

"Cũng được, ngày mai nghỉ ngơi một ngày, Tà Thiên Viêm hồi âm cũng sẽ không đến nhanh như vậy."

Tuy rằng quốc sự quan trọng nhưng thân thể càng quan trọng, mấy ngày nay Chung Nhân gầy rất nhiều.

"Vậy Chung Nhân cáo lui."

Chung Nhân cáo từ rời đi.

Khi thời điểm Chung Nhân trở về liền thấy rương gỗ đóng nắp lộ ra một góc y phục màu đen. Người này vẫn là làm đạo tặc, thế mà dấu vết cũng không che tốt.

Thấy Khánh Thù ngủ say sưa, Chung Nhân cũng không có quấy rầy, mà nhẹ nhàng đi tắm rửa, sau đó đi đến tràng kỷ đối diện giường lớn ngủ.

Một tháng qua, Chung Nhân không chung giường cùng Khánh Thù , không phải Chung Nhân không muốn, mà là bị đại thúc cự tuyệt.

Ngày hôm sau, Khánh Thù mở mắt liền nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt tuấn tú phóng đại mấy lần.

"Này! Muốn hù dọa chết người à!"

Chung Nhân nhìn Khánh Thù cười cười, hiện tại đại thúc thật sự muốn làm hắn không thích cũng khó.

"Thù Nhi thật đẹp."

Khánh Thù trước mắt, tay yếu chân mềm, mặt như hoa đào, nét đẹp phảng phất không phải người trần gian có được.

"Không phải, ta đây gọi là phong độ! Anh tuấn! Đẹp là hình dung đàn bà con gái."

Khánh Thù đẩy người nào đó đang phát điên vào buổi sáng ra.

"Thù Nhi nói chuyện thật thô lỗ."

Chung Nhân nhún vai đứng dậy, thản nhiên tự đắc ngồi vào bên giường, ai oán nhìn về phía Khánh Thù .

Khánh Thù thấy rét lạnh, thân run run lên, vẻ mặt chán ghét nói:

"Biểu tình này không thích hợp với ngươi."

Chung Nhân rót một ly trà rồi đứng dậy, đi đến phía sau Khánh Thù, khống chế thân thể đối phương, đem nước trà đưa đến bên môi đối phương, nhẹ giọng nói:

"Vậy biểu tình nào thích hợp với ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro