Đệ ngũ thập lục chương. Sinh bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngày thứ hai, Đức Phúc theo lệ thường đi đến cửa cung Nghi Hi viên, liền nhìn thấy Hoa Kết chờ ở trước cửa, hẳn là một đêm không ngủ gác đêm cho Hoàng đế và vị tướng quân kia.

Y chậm rãi đẩy cửa bước vào, đi đến bên trong tẩm điện, chỉ thấy trên giường trong tẩm điện, Hoàng đế và tướng quân ôm nhau mà ngủ, cánh tay Chung Nhân ôm trọn cả người Khánh Thù , khi ngủ khóe miệng vẫn cong lên, hiển nhiên là bộ dạng vô cùng cao hứng.

Biết rõ hiện tại không nên gọi Hoàng đế từ trong mộng đẹp trở về, nhưng Đức Phúc vẫn là tận tâm làm hết phận sự.

"Hoàng thượng, đã tới canh ba, nên vào tảo triều."

"..." Bên tai chợt xuất hiện tiếng động, hơn nữa còn là lời khiến người ta phiền lòng, Chung Nhân    nhíu nhíu mày.

"Hoàng thượng, đã đến canh giờ lâm triều." Đức Phúc lại gọi.

"..." Chung Nhân mơ mơ màng màng mở mắt ra, liếc mắt trừng Đúc Phúc một cái.

Đức Phúc rụt đầu lại.

Chung Nhân lại chuyển mắt nhìn Khánh Thù, thấy hắn hai mắt nhắm nghiền, bộ dáng vẫn là đang ngủ, lập tức tỉnh táo lại, tủm tỉm cười bổ nhào vào trên trán Khánh Thù, hôn một cái thật kêu lên trán y.

"Bẹp!"

Y cố ý tạo ra tiếng hôn môi vang lớn hơn một chút, vừa lòng nhìn vết nước bọt trên trán Khánh Thù.

Khánh Thù nhíu nhíu mày, sau đó lại bình phục lại, cũng không phát ra tiếng động.

Chung Nhân nghĩ, có lẽ đêm qua dục hỏa của y rất lớn, ép buộc  Khánh Thù đến mệt mỏi, vì thế lại âm thầm từ bên cạnh Khánh Thù ngồi dậy, cùng Đức Phúc thu thập quần áo, phân phó Hoa Kết chiếu cố tướng quân cho tốt, mới đi về hướng Dưỡng Tâm điện.

Đợi khi mặc xong triều phục, vào triều nghe báo cáo, dưới đài có tin tức truyền đến, nói là Tây Nam quân đại thắng, đã hoàn toàn áp chế Nam Sở.

Dựa theo kế hoạch trước đó, Chung Nhân chuẩn bị tiếp kiến tướng lĩnh Tây Nam quân, khao thưởng ba quân xem như khen ngợi. Chỉ là thống soái của Tây Nam quân đã sớm cùng y trở lại kinh thành, nay đang ngụ tại Nghi Hi viên trong cung.

Dưới đài có thần tử tiến lên nói, "Thần nghe nói Hoàng thượng lần này ngự giá thân chinh, đặc biệt đề bạt người mới phong làm Hộ quốc tướng quân, Hộ quốc tướng quân anh dũng thần võ, khiến thần chờ mong ngưỡng mộ không thôi."

Việc Chung Nhân xuất cung và xuất hiện ở Tấn Nam quân đã được truyền ra. Lúc y xuất hành chỉ mượn cớ là thân thể khiếm an, ra lệnh cho vài thân tín cùng các vị trong nội các thương nghị chính sự, sau khi tin tức truyền ra, liền truyền ra tin tức ngự giá thân chinh như vừa nói.

Mà chuyện y đề bạt Khánh Thù, vô cùng đột ngột, không chỉ quan viên trong triều, mà cả kinh thành, toàn bộ Phong quốc, đều suy nghĩ vị Hộ quốc tướng quân này rốt cục là bộ dáng gì.

Chung Nhân không khỏi có chút tự hào, nhớ tới người nam nhân như vậy mà mình lại có được, nhất thời sinh ra vạn trượng hào hùng, không chỗ phát tiết.

Bỗng nhiên y nghĩ đến, ngày ấy trên đỉnh Duyên Sơn, biển mây vô tận, có hai người y và Khánh Thù, sánh vai mỉm cười cùng nhau ngắm nhìn.

Hoàng đế nghĩ đến chuyện này, vui vẻ cười nói, "Như vậy, liền chọn ngày tốt, để Tây Nam quân vào kinh khao thưởng."

Một lời của Thiên tử, không thể làm trái, Đức Phúc ở bên cạnh trình lê giấy mực, Hoàng đế nghĩ chiếu thư, sau đó đóng dấu ngọc tỷ.

Ngày hôm đó, Chung Nhân vẻ mặt sảng khoái, chỉ cảm thấy bệnh cũng cũng tốt hơn rất nhiều, đi ra khỏi Sùng Hòa điện, vươn vai một cái, vô cùng vui sướng.

Cũng ngay tại lúc y vươn vai, Đức Phúc nhận được một tin tức từ thái giám thủ hạ, khom người nói, "Hoàng thượng."

"Sao?" Chung Nhân nhướng mày hỏi.

"Kết Nhi ở Nghi Hi viên phái công công lại đây, nói là có việc muốn bẩm báo Hoàng thượng." Đức Phúc nói.

"Nói đi, chuyện gì." Nghe được ba chữ Nghi Hi viên, Chung Nhân lập tức mở miệng nói.

Công công phái tới đã được Hoa Kết căn dặn, không dám lớn tiếng nói ra, chỉ quỳ gối trước mặt Hoàng đế nhỏ giọng nói, "Hoàng thượng, Kim tướng quân bị bệnh."

"Cái gì?" Chung Nhân sửng sốt, không biết là bởi vì nghe không rõ ràng hay là kinh ngạc.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, Kim tướng quân bị bệnh." Công công hơi phóng đại thanh âm lên một chút.

Chung Nhân thế này mới nghe hiểu, ngây ngẩn cả người, nhíu mày, cuối cùng mới nói, "Hôm qua hắn còn khỏe mạnh, hôm nay sao lại bệnh?"

Nguyên nhân này thái giám dĩ nhiên không biết, chỉ đành phải cúi đầu không đáp.

Chung Nhân mày nhíu càng sâu, rất nhanh đi về phía trước vài bước, sau đó mới kịp phản ứng.

"Đức Phúc, chuẩn bị liễn xa." Chung Nhân nói.

Đức Phúc lập tức gọi liễn phu đến, Chung Nhân ba chân bốn cẳng ngồi lên liễn xa, cuối cùng mới hỏi, "Thành Phong Nam đâu?"

"Thành thái y đã đến rồi." Công công kia trả lời.

Chung Nhân 'À' một tiếng, thế này mới thả tâm, nhưng trong lòng vẫn còn luẩn quẩn nghi hoặc.

Tiểu Thù sao lại đột nhiên bị bệnh chứ?

Y một bên ngồi trên liễn xa một bên nghĩ, càng nghĩ càng lo lắng, đợi đến khi tới được Nghi Hi viên, liền nhìn thấy một người lưng đeo thùng thưốc đi ra.

Hoàng đế lập tức xuống liễn, kéo người nọ tới hỏi, "Tiểu Thù rốt cục sao lại như vậy."

Thành Phong Nam thấp giọng nói, "Hoàng thượng, thứ vi thần nói thẳng, đêm qua Hoàng thượng có phải cùng Kim tướng quân làm chuyện phòng the hay không?"

Chung Nhân sửng sốt, lập tức gật đầu xác nhận.

Dáng vẻ này của Chung Nhân vô cùng khác biệt với vị Kim tướng quân kia khi bị Thành Phong Nam hỏi cùng một vấn đề, vẻ mặt Chung Nhân là một bộ dạng đương nhiên, nhưng Thành Phong Nam nhớ lại khi y hỏi vị tướng quân kia, trên mặt hắn lại là một trận xanh một trận trắng, hơn nửa ngày mới quanh co lên tiếng trả lời.

Thấy Thành Phong Nam nhất thời không đáp lời, Chung Nhân lại gấp gáp la lên, "Không phải là bệnh này của hắn liên quan đến việc đêm qua sinh hoạt phu thê chứ?"

Thành Phong Nam ho khan một tiếng, ngượng ngùng nói, "Quả thật có liên quan."

Chung Nhân nhíu mày, giữa mi nhíu lại thành một chữ 'xuyên'. (川)

Thành Phong Nam vô lực nói, "Bệnh này là vì tối qua Hoàng thượng và tướng quân hứng trí quá cao, quên rửa sạch thân thể tướng quân."

"..."

Chung Nhân bị nói đến nghẹn lại hồi lâu, mới lặp lại một lần, "Rửa sạch..."

Thành Phong Nam gật đầu nói, "Thân nam tử ân ái bất lợi, nếu như có thứ kia xuất vào trong thân thể, ngày thứ hai khó tránh khỏi sốt cao."

"..."

Chung Nhân không nói gì.

Đạo lý này y biết, bất quá tối qua quả thật hứng trí rất cao, sau khi y làm xong, Khánh Thù liền mệt đến mức nhắm mắt lại ngủ ngay lập tức, y nhìn bộ dáng Khánh Thù say ngủ, trong lúc nhất thời cư nhiên quên luôn việc này.

Khó trách buổi sáng hôm nay, Khánh Thù cũng không vang lên một chút tiếng động, sợ là khi đó đã phát sốt, mà bản thân lại chẳng chút phát hiện.

Chung Nhân vô cùng hối hận, ở bên ngoài Nghi Hi viên đi qua đi lại mấy vòng, mới đi vào trong tẩm điện.

Trong tẩm điện, Hoa Kết đang canh giữ bên cạnh Khánh Thù, nhìn thấy Hoàng thượng tiến vào, lập tức thối lui sang bên cạnh, Hoàng đế bước nhanh đến bên người Khánh Thù, chỉ nhìn thấy trên người Khánh Thù đã mặc một kiện nội y màu trắng, trên người đắp chăn, đang ngủ.

Y giơ tay áp vào trán Khánh Thù, chỉ cảm thấy nóng đến kinh người, lập tức tự mình dùng nước thấm ướt khăn lụa, đặt lên trán nam nhân.

Chung Nhân trầm mặc nhìn Khánh Thù, lại gọi Đức Phúc đến, chuyển toàn bộ tấu chương của hôm nay đến Nghi Hi viên, liền ở bên cạnh Khánh Thù mà phê tấu chương.

Từ đó về sau liên tục ba ngày, Khánh Thù sốt cao mới dần khỏi hẳn, Chung Nhân thế này mới nhẹ nhàng thở ra.

Y ôm lấy Khánh Thù, nói "Tiểu Thù, bệnh lần này, ta cảm thấy ngươi gầy đi rất nhiều, phải dưỡng cho nhiều thêm chút thịt mới được."

Khánh Thù bị Chung Nhân ôm, cứ cảm thấy cổ quái, cuối cùng mới nhíu mày nói, "Hoàng thượng, Khánh Thù không phải nữ nhân."

Chung Nhân hít hít mũi thu hồi tay mình lại, sau đó lại ha ha nở nụ cười nói, "Gọi Nhân Nhân "

"..." Khánh Thù trầm mặc cầm lấy bát thuốc bên cạnh từng ngụm từng ngụm uống.

Chung Nhân cũng không để ý, lôi kéo Khánh Thù nói, "Tiểu Thù, lần này ngươi hết bệnh, Tây Nam quân cũng sắp vào kinh rồi."

Vừa nhắc đến lần bệnh này, Khánh Thù đành phải rầu rĩ uống thuốc.

Chung Nhân cười tủm tỉm nói, "Đến lúc đó Tiểu Thù muốn ta tặng ngươi cái gì?"

Khánh Thù uống xong bát dược, nói thẳng, "Khánh Thù không có cái gì đặc biệt muốn có."

Chung Nhân nhíu mày lắc đầu, "Việc này sao có thể."

Khánh Thù kỳ quái giương mắt nhìn  Chung Nhân.

Chung Nhân cười thật tươi nói, "Đây là vật đính ước ta muốn đưa cho ngươi, Tiểu Thù ngươi sao có thể không cần chứ."

"..." Khánh Thù trầm mặc một lúc, buông bát thuốc xuống, nhìn Chung Nhân.

Chung Nhân biết hắn muốn nói ra suy nghĩ của mình, im lặng đợi hắn lên tiếng.

Qua nửa ngày, ánh mắt sáng ngời của Khánh Thù dần tối lại, có chút do dự nói, "Hoàng thượng đưa ta tất nhiên là đại lễ, chỉ là Khánh Thù không có cái gì đáng giá cả."

Chung Nhân nghe y nói như vậy, cũng không để ý Khánh Thù còn gọi mình là Hoàng thượng như trước, lập tức cười nói, "Sao có thể chứ, mỗi thứ Khánh Thù đưa, ta đều quý trọng vô cùng." Dứt lời, y cẩn thận nghĩ nghĩ, hai mắt cong cong, lộ ra khuôn mặt có chút giảo hoạt, cười nói, "Ừm, tỷ như nói Khánh Thù hôn, ta liền phi thường muốn."

Khánh Thù sửng sốt.

Chung Nhân nói, "Tiểu Thù không bằng tặng ta một cái hôn đi."

"..." Khánh Thùđối với loại tư duy không có giới hạn giàu trí tưởng bở này của Hoàng đế trầm mặc một hồi, mới nhìn về phía gương mặt Chung Nhân.

Chung Nhân trực tiếp đưa mặt tới.

Nam nhân này sao lại có da mặt dày như vậy chứ...

Trong lòng Khánh Thù yên lặng nghĩ, cuối cũng vẫn là bất đắc dĩ nhắm mắt, đối với gò má có lớp da thật dày kia hôn xuống.

Động tác của hắn rất nhanh, có thể nói là chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào liền rời đi, nhanh đến mức tựa như vừa rồi cũng chẳng làm chuyện gì.

"Tiểu Thù, ngươi vừa rồi làm gì vậy!" Chung Nhân sợ hãi than.

"..." Biết Chung Nhân biết rõ còn cố hỏi, Khánh Thù lập tức quay đầu đi, không nhìn tới y.

Nhưng Chung Nhân lại tựa như được uống rượu, trong lòng lập tức say thành một đoàn, ngay cả chân tay cũng theo đó mà bắt đầu không an phận, bổ nhào vào trên người Khánh Thù nơi nơi sờ loạn.

Hắc hắc, tiếp theo, nhất định phải bắt Khánh Thù đưa mình một nụ hôn dài!

Chung Nhân vừa sờ soạng vừa nghĩ thầm.

Mà Khánh Thù cũng là mím môi, nhìn động tác đầy trẻ con của Chung Nhân ,trong mắt lại lộ ra chút ý cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro