Đệ ngũ thập ngũ chương. Vận động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khánh Thù nói xong câu này, lại vùi đầu giấu mặt đi, nhưng Chung Nhân vẫn nhìn thấy cái cổ ửng hồng của Khánh Thù, hiển nhiên người này da mỏng, lại đang thẹn thùng.

"Tiểu Thù, ngươi nói thật chứ?" Chung Nhân thừa cơ hội hỏi lại một câu.

Gương mặt nam nhân đỏ ửng, qua một lúc lâu mới gật đầu thật nhẹ.

Có được xác nhận, Chung Nhân trực tiếp bế bổng cả người Khánh Thù lên, bước lên khỏi dục trì. Khánh Thù lại là bất ngờ không kịp phòng bị, cả người mất đi thăng bằng, theo bản năng ôm chặt Chung Nhân.

Chung Nhân cười ha hả buông Khánh Thù xuống, kéo một khối bố khăn sang lau thân thể cho Khánh Thù, vừa lau vừa trêu chọc vật ở giữa hai chân Khánh Thù.

Khánh Thù bị Chung Nhân khiêu khích đến bất đắc dĩ, lại không thể kháng cự, đành phải từ từ nhắm hai mắt lại chờ dao động của Chung Nhân chấm dứt.

Chung Nhân nhìn bộ dạng nhắm mắt của Khánh Thù, tựa như đang dụ dỗ y tiếp tục xâm nhập, trong lòng lại càng ngứa ngáy khó nhịn, đơn giản ném bố khăn đi, lại một lần nữa ôm lấy Khánh Thù.

Lần này ôm đã là hoàn toàn bế bổng lên không, thân thể Khánh Thù xương cốt vốn khá nặng, Chung Nhân phải chuyển mấy lần, mới ôm vững được.

Khánh Thù biết thân thể Chung Nhân chưa khỏe, lại sợ y vuột tay, chỉ đành phải gắt gao ôm lại Chung Nhân.

Hai thân thể xích lõa dán sát vào nhau, Chung Nhân lại chẳng chút để ý, đi nhanh về hướng tẩm điện.

Hoa Kết vốn đang đợi ở bên ngoài cung, lúc này nghe tiếng hai người bước ra, liền một bộ dạng phục tùng đợi ở bên cạnh. Một lúc sau, Hoàng thượng quả nhiên mang theo tướng quân đi ra, chỉ là hai người toàn thân đều là trơ trụi. Tầm mắt nàng vừa chạm đến hai người, liền lập tức lại thu hồi ánh mắt, lại không dám hé răng lên tiếng.

Chung Nhân đi đến chỗ Hoa Kết, sau đó cười nói, "Kết Nhi nhanh chóng chuẩn bị tẩm cung một chút."

Hoa Kết vốn rất thông minh, lúc này vừa nghe Long Nghệ nói, lập tức liền hiểu ý, lập tức chạy đi trước chuẩn bị này nọ.

Khi xoay người, cố ý vô tình nhìn đến người nam nhân nằm trong lòng Chung Nhân, nam nhân cơ hồ chôn toàn bộ gương mặt trong lòng Chung Nhân, tựa hồ sợ bị người khác nhìn thấy.

Nàng lập tức hiểu ý, lại phái toàn bộ nha hoàn thái giám trên đường từ dục trì đến tẩm cung toàn bộ ra ngoài hết.

Đợi đến khi Hoa Kết hoàn toàn rời đi, Chung Nhân mới nhẹ nhàng nở nụ cười, nói "Tiểu Thù, ngươi sao ngay cả Hoa Kết cũng sợ vậy?"

Khánh Thù trầm mặc không hé răng.

Chung Nhân vẫn mỉm cười.

Khánh Thù không nói gì, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Chung Nhân.

Chung Nhân ngầm hiểu, nhanh chóng thu liễm nét cười, cũng không trêu chọc người nam nhân dễ thẹn thùng trước mắt này, nhưng khóe miệng lại nhịn không được luôn nhếch lên.

Tiểu Thù của y, sao lại đáng yêu như vậy chứ.

Rõ ràng là một nam nhân hàng thật giá thật, lại cố tình da mặt mỏng như giấy, da mặt kia trong nháy mắt liền bị chọc thủng, khiến cho người ta nhìn thấy bí ẩn trong lòng.

Chung Nhân vừa nghĩ, vừa bước vào tẩm cung. Dọc theo đường đi phong cảnh như cũ, chỉ là toàn bộ nô tài hầu hạ đều đã bị Hoa Kết kêu lui ra ngoài, Chung Nhân quẹo trái quẹo phải mấy vòng, cũng không gặp những người khác, Khánh Thù vẫn luôn vùi mặt trong lòng Chung Nhân thế này mới nhẹ nhàng thở ra.

Đợi đến khi tới tẩm cung, Hoa Kết lại đặc biệt chờ ở bên ngoài, thẳng đến khi hai người tiến vào trong, mới đóng tất cả các cửa lại.

Trong phòng tràn ngập hương khí Chung Nhân thản nhiên, Chung Nhân bước nhanh đến bên giường, đặt Khánh Thù lên trên giường.

Đột nhiên kéo dãn khoảng cách với Long Nghệ, Khánh Thù nhìn thân thể xích lõa của Long Nghệ, không biết làm sao, chỉ đành phải ngây ngốc nhìn y.

Chung Nhân cười khẽ một tiếng, đưa tay đặt trên ngực trái của Khánh Thù, "Tiểu Thù, tim ngươi đập thật nhanh."

Khánh Thù vẫn ngây ngốc nhìn y.

Chung Nhân nhào qua hôn một ngụm lên mắt hắn.

Khánh Thù thế này mới bị dọa, lập tức nhắm mắt lại.

Chung Nhân cũng không dừng lại, một đường hôn xuống, hôn đến xương quai xanh của Khánh Thù, mới cúi đầu nói, "Nơi này đau không?"

Khánh Thù không biết Chung Nhân đang nói gì, nhíu mày chậm rãi nheo mắt lại.

Chung Nhân lặp lại động tác vuốt ve vị trí tim đập của hắn, cuối cùng dừng lại tại vết sẹo trên người Khánh Thù.

Khánh Thù thế này mới kịp phản ứng, đó là nơi đầu đạn bắn xuyên qua trái tim hắn. Hắn suy nghĩ một lúc, mới cúi đầu cười nói, "Không đau."

Chung Nhân lộ ra vẻ mặt không tin.

Khánh Thù nói, "Khi đó ta ngay lập tức chết đi, cho nên không cảm giác đau." Hắn dứt lời, nhẹ nhàng cười, trở tay kéo Chung Nhân qua, chậm rãi vuốt ve lưng y.

Hắn biết sau lưng Chung Nhân có một miệng vết thương rất sâu, nghe ý tứ của Thành Phong Nam, hẳn là bây giờ vẫn còn đau.

Chung Nhân thế này mới tin một chút, trong mắt hiện lên vẻ đau xót, lại cúi người xuống hôn lên vết sẹo nhỏ trên ngực Khánh Thù.

May mắn, y đã triệu hồi người đến đây.

Chung Nhân nghĩ, lại chậm rãi từ trên ngực Khánh Thù hôn dần tới rốn, lại tiếp tục tìm kiếm xuống nữa.

Khánh Thù có chút ngượng ngùng khép hai chân lại.

Chung Nhân trực tiếp cầm lấy vật giữ hai chân Khánh Thù.

Khánh Thù vốn đã vô cùng xấu hổ, tuy rằng đây không phải lần đầu tiên, nhưng vẫn tránh không được một trận hoảng hốt, vật đó của mình đang bị Chung Nhân cầm trong tay, không khỏi vừa gấp lại vừa vội.

Một hồi lâu, hắn mới nhịn xuống xúc động đẩy Chung Nhân ra. Chung Nhân không thấy Khánh Thù phản kháng, càng thêm ra sức ma sát chuyển động.

Khánh Thù làm sao chịu được Chung Nhân chuyên tâm khiêu khích, chỉ vài lượt, liền chống đỡ không được, nhắm mắt lại túm lấy đệm giường, phát ra một trận thở dốc.

Qua chốc lát, tiểu thịt trụ đứng lên, thực tương xướng với khí cụ của Chung Nhân.

Chung Nhân nhìn bổng bổng đáng yêu của Khánh Thù, không khỏi ha ha nở nụ cười.

Khánh Thù đang lúc ý loạn tình mê nghe thấy Chung Nhân cười, chỉ hận không thể tìm một cái động vùi mình trong đó.

Chung Nhân vừa cười vừa trở người Khánh Thù lại, một bên tiếp tục vuốt ve vật bên dưới của Khánh Thù, một bên sờ soạng dưới mông Khánh Thù.

Khánh Thù nhiều năm rèn luyện, da thịt chặt chẽ co dãn, sau lưng hắn nhếch lên, vẽ nên một đường cong xinh đẹp, nhìn mà khiến Chung Nhân miệng đắng lưỡi khô, y thử sờ soạng về phía sau củaKhánh Thù, tay vừa tiếp xúc với làn da, hạ thể Khánh Thù lập tực cuộn tròn.

Chung Nhân nuốt một ngụm nước bọt nói, "Tiểu Thù, đây là lần đầu tiên ta làm cùng nam nhân."

Cả gương mặt Khánh Thù đều chôn trong gối nằm, thầm nghĩ, hắn cũng là lần đầu tiên làm cùng nam nhân. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hắn sao có thể mở miệng nói ra được, cho nên đành im lặng.

Không nghe được thanh âm của Khánh Thù,Chung Nhân cho là hắn cam chịu, cho phép động tác của mình, ngược lại cẩn thận xem xét hậu đình của Khánh Thù.

Thấy người phía sau một lúc lâu không có động tác, Khánh Thù ngẩng đầu lên quay lại nhìn, nhất thời bị vẻ mặt chuyên chú của Chung Nhân hù cho hoảng sợ, có chút sốt ruột lên tiếng nói, "Hoàng thượng!"

Chung Nhân 'Suỵt' một tiếng, lặng lẽ dùng tay bài khai mông Khánh Thù ra.

Khánh Thù lúc này liền hoảng hốt, nhanh chóng đưa tay đẩy tay Chung Nhân ra,Chung Nhân lập tức ngăn lại, né tránh bàn tay Khánh Thù, ngược lại cầm lấy một khối thuốc mỡ từ trên bàn cạnh đầu giường.

Khối thuốc mỡ này là Hoa Kết chuẩn bị, Hoa Kết vẫn luôn rất thông minh, tất nhiên nghĩ ra hai người đang muốn làm gì.

Chung Nhân dùng một bàn tay lấy chút thuốc mỡ ra, mỉm cười với Khánh Thù, "Tiểu Thù lại quên rồi, gọi ta là Chung Nhân."

Cuối cùng hai mắt cong cong, vui vẻ bồi thêm một câu, "Gọi ta Nhân Nhân cũng được."

Nói xong, nhân cơ hội lại vuốt ve hạ thân Khánh Thù.

Nơi đó của Khánh Thù đã sớm bị Chung Nhân khiêu khích đến vô cùng mẫn cảm, Khánh Thù không kịp chuẩn bị sẵn sàng, lập tức thất thanh kinh hô ra tiếng. Động tác trên tay Chung Nhân không chút nào dừng lại, thử thăm dò về hướng hoa huyệt của Khánh Thù.

Cảm giác có thứ gì đó đặt trước hậu huyệt, Khánh Thù khó nhịn muốn ngẩng đầu lên, hắn vừa ngẩng đầu, Chung Nhân lại ngầm hiểu thành Khánh Thù đang muốn y đẩy nhanh động tác, trong lúc nhất thời khiến cho Khánh Thù vừa chua xót vừa ngứa ngáy, nửa ngày không thẳng nổi sống lưng.

Ngón tay Chung Nhân vẽ một vòng trước hoa huyệt, ở phía sau của Khánh Thù chuẩn bị nửa ngày, mới thâm nhập hai ngón tay, chỉ cảm thấy nội bích của Khánh Thù dị thường chặt chẽ, lại cảm thấy hết sức kích thích.

Phía sau Khánh Thù bị hai ngón tay đâm vào, khó chịu bất an vặn vẹo thân thể, nhưng dưới sự chuyển động ma sát của Chung Nhân, lại phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.

Chung Nhân nghe mà trong lòng ngứa ngáy, không đợi ngón tay thứ ba làm tốt khuếch trương, liền đề thương ra trận, hai tay ôm lấy thắt lưng Khánh Thù, khí cụ tiến đến phía trước hoa huyệt của Khánh Thù, chậm rãi tiến vào.

Tay Khánh Thù túm lấy đệm chăn bên cạnh, sau đó chậm rãi siết chặt.

Chung Nhân biết hắn khó chịu, một bên tiến vào, một bên hôn lên phía sau lưng Khánh Thù.

Quá trình này thật sự là khảo nghiệm tâm tình của cả hai người, Chung Nhân vài lần đưa đẩy tiến vào, trên mặt đã nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, mày Khánh Thù đã nhíu chặt, trên trán cũng là mồ hôi đầm đìa.

Đến cuối cùng, Chung Nhân hung hăng cắn khớp hàm, dùng sức đỉnh về phía trước, khi nội bích của Khánh Thù hoàn toàn vây quanh khí cụ y, cảm giác lửa nóng khiến cho y thở phào một hơi.

Khánh Thù  hít sâu mấy ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy làm việc này so với hành quân đánh giặc còn phiền toái khó chịu hơn nhiều.

Lúc hắn suy nghĩ,Chung Nhân chậm rãi cúi người xuống, ngậm lấy vành tai hắn, Khánh Thù đưa mắt nhìn, thấy trong bộ dáng Chung Nhân cư nhiên còn có mấy phần ý tứ lấy lòng.

Khánh Thù không khỏi cúi đầu mỉm cười đối với nam nhân trước mắt.

Chung Nhân nhìn thấy Khánh Thù cổ vũ, tư vị ngọt ngào lại nảy lên, vừa khiêu khích điểm mẫn cảm phía sau vành tai Khánh Thù, vừa chậm rãi vận động thân thể, ở trong cơ thể Khánh Thù bắt đầu đưa đẩy.

Khánh Thù vốn cảm thấy dị thường khó chịu, nhưng qua vài lần Chung Nhân đưa đẩy trừu sáp, liền chậm rãi thích ứng, qua thêm một đoạn thời gian, nội bích bởi vì ma sát, không ngừng kích thích thần kinh hắn, vừa căng trướng lại vừa thoải mái.

Phân thân trong cơ thể càng lúc càng lớn, Chung Nhân chỉ cảm thấy bản thân cùng ái nhân làm tình cư nhiên lại tuyệt không thể tả như thế, không khỏi đẩy nhanh tốc độ hơn, mãnh liệt trừu sáp.

Khánh Thù bị vây trong cuồng nhiệt mà Chung Nhân mang đến, kích thích khó nhịn, phát ra tiếng rên rỉ.

Chung Nhân nghe thanh âm của Khánh Thù, tựa như tiếng trời, một bên trừu sáp, một bên mỉm cười liên tục gọi, "Tiểu Thù, Tiểu Thù..."

"Ưm... A..." Khánh Thù đã không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra một chút đơn âm đáp lại Chung Nhân.

Chung Nhân nói, "Tiểu Thù, bên trong ngươi thật chặt."

"... Ách..." Khánh Thù ngẩng đầu lên, qua một lúc mới phát ra được một từ.

"Tiểu Thù, ngươi là của ta." Chung Nhân kích động không ngừng hôn lên cao thấp toàn thân Khánh Thù sau khi hôn xong, nhếch miệng cười.

"Ta cũng là của Tiểu Thù."

"Nhân Nhân là của Tiểu Thù.Tiểu Thù là của Nhân Nhân." Y vừa làm vừa nói.

Khánh Thù gật đầu, lại lắc đầu, đến cuối cùng cơ hồ hoàn toàn chìm đắm trong bể dục, không thể suy nghĩ được gì, cũng không nghĩ rõ ràng, chỉ cảm thấy giờ khắc này kịch liệt khó quên, cư nhiên chỉ có mỗi một động tác lúc này lại rõ ràng hiện lên trong đầu, không đuổi đi được.

Đến cuối cùng, Chung Nhân nhắm mắt lại thẳng thắt lưng, toàn thân một trận run rẩy rất nhỏ, một cỗ nhiệt lưu từ phân thân bắn nhanh ra, sâu vào bên trong cơ thể Khánh Thù.

Khánh Thù đã hoàn toàn kiệt sức, mơ mơ màng màng mở mắt, liền nhìn thấy gương mặt tươi cười phủ đầy tình dục của Chung Nhân ở trước mắt.

Hắn nhẹ nhàng mỉm cười theo, ngại ngùng tươi cười còn hiện trên nét mặt, hai mắt đã khép lại, nặng nề ngủ.



Nhân Nhân ca ca sến quá >A< 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro