Đệ ngũ thập tứ chương. Trong dục trì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi đến cửa dục trì, Chung Nhân liền nghe được tiếng nước, cảm giác nơi yết hầu hơi hơi siết lại.

Y chậm rãi thong thả bước vào dục gian (phòng tắm), trong dục gian hơi nước lãng đãng, sương khói thản nhiên tràn ngập trong không trung. Trong dục gian có một bức bình phong bằng gỗ lim thật lớn chắn trước dục trì, ngăn trở một mảnh xuân sắc tràn đầy bên trong.

Chung Nhân bỗng nhiên nhớ tới, cảnh tượng ba năm trước đây khi mình gặp Khánh Thù, đùa giỡn cưỡng cầu làm tình với hắn, khi đó ăn trộm gà không thành ngược lại còn bị mất nắm gạo, cứng rắn ăn của Khánh Thù một bạt tai, phải tiêu sưng vài ngày mới có thể thượng triều.

Chuyện đã qua hiện rõ ràng trước mắt, Chung Nhân bỗng nhiên lại cảm giác có chút khẩn trương hẳn lên.

Có lẽ là người trước mắt này biến mất quá lâu, Chung Nhân phát hiện bản thân từ sau khi gặp lại Khánh Thù, gặp lại người rõ ràng từ bên ngoài đến nội tâm đều là nam nhân kia, liền bắt đầu đối với mọi chuyện vô cùng cẩn thận, lo được lo mất.

Y đứng lặng trước bức bình phong hồi lâu, xuyên thấu qua bình phong, thân ảnh người bên trong mơ mơ hồ hồ, nhìn không quá rõ ràng.

Ước chừng qua một chén trà nhỏ, Chung Nhân vẫn không thấy Khánh Thù đi ra, ngược lại bản thân lại nghe bên trong loáng thoáng vang lên tiếng nước, có chút tâm viên ý mã.

Nói thật, đến tận hôm nay y vẫn chưa thấy được toàn bộ thân thể Khánh Thù , duy nhất một lần cùng Khánh Thù ở quân doanh hỗ trợ lẫn nhau, Khánh Thù cũng là né tránh, không cho y muốn làm gì thì làm.

Y càng muốn, trong lòng càng thêm khó nhịn.

Đây là một cơ hội, y nói với bản thân.

Vì thế Chung Nhân vừa tự bơm hơi cho bản thân, vừa chậm rãi đi vào bên trong.

Đi vòng qua bình phong, y liền nhìn thấy Tiểu Thù yêu thương của mình.

Nửa thân người của Khánh Thù vẫn còn ngâm trong dục trì, lưng tựa vào vách đá, cả người đưa lưng về phía bình phòng, mái tóc hơi dài cột thành một cái đuôi ngựa cao cao, phía đuôi tóc còn dính một ít nước, từng giọt từng giọt rơi trên nền đá cẩm thạch trắng tinh bóng loáng.

Người này tựa như đang suy nghĩ gì đó, cứ như vậy lẳng lặng ngồi trong dục trì, ngẫu nhiên lấy tay gợn gợn mặt nước.

Chung Nhân nhìn chăm chăm về phía sau lưng Khánh Thù .

Làn da Khánh Thù không phải quá trắng, nhưng Chung Nhân lúc này nhìn lại, mỗi một động tác tay Khánh Thù, làm một tầng da thịt màu mật ong phía sau lưng cũng theo đó mà chuyển động, thoạt nhìn vừa chặt chẽ lại vừa co dãn.

Chung Nhân tự nhận là nam nhân, nhưng lúc này nhìn đến bộ dáng của Khánh Thù liền cơ hồ muốn nhịn không được, hô hấp chậm rãi biến trầm.

Có lẽ biết được phía sau có người, Khánh Thù hơi hơi nghiêng đầu nhìn lại.

Hắn cũng không phải quay hẳn đầu lại nhìn, là chỉ là nghiêng sang.

Nhưng Chung Nhân lại đột nhiên trở nên khẩn trương, hít sâu vài lần hồi phục tâm tình, mới mở miệng nói chuyện, "Tiểu Thù, sao lại tắm rửa lâu như vậy."

Y vừa nói, vừa chậm rãi đi đến bên cạnh dục trì.

Khánh Thù không nói gì.

Chung Nhân lại hỏi, "Đang suy nghĩ gì, còn nghiêm túc như vậy?"

Khánh Thù thế này mới quay đầu lại nhìn Chung Nhân , hắn ngây ra nhìn Chung Nhân nửa ngày, mới cúi đầu nói, "Không có gì."

Nhìn bộ dạng này của Khánh Thù , nhất định là có tâm sự.

Trong lòng Chung Nhân âm thầm nghĩ, sau đó cười nói, "Tiểu Thù, ngươi lừa trẫm."

Khánh Thù có chút xấu hổ, da mặt mỏng lại nảy lên một tầng ửng hồng, quay đầu đi nhìn về hướng khác.

Nhìn hắn một bụng tâm sự lại không chịu nói ra với mình, trong lòng Chung Nhân sinh ra chút hờn dỗi, lại có chút buồn bực nhìn Khánh Thù .

Sau đó, thanh âm của Khánh Thù lại đột nhiên vang lên.

"Kỳ thật, ta đang lo lắng thân thể của Hoàng thượng. Ngày ấy Hoàng thượng vì Khánh Thù mà bị phong hàn, Hoàng thượng đến nay vẫn không thấy chuyển biến tốt hơn." Khánh Thù vừa nhìn gợn sóng lăn tăn trong dục trì, vừa nói.

Lời này truyền vào tai Chung Nhân , lại cảm thấy hết sức dễ nghe, Chung Nhân cười cười nói, "Không sao, thân thể trẫm xương cốt rất cường tráng."

Mâu quang Khánh Thù khẽ động, định nói gì đó, lại vẫn im lặng.

Chung Nhân bỏ qua tâm tình phiền muộn, nhìn nửa thân trên xích lõa của Khánh Thù , không khỏi hưng trí bừng bừng, cười nói, "Tiểu Thù, lại nói trẫm nhận thức ngươi lâu như vậy, còn chưa cùng ngươi chân chính tắm uyên ương."

Trong lòng Khánh Thù nghẹn lại, càng cảm thấy xấu hổ.

Chung Nhân thấy Khánh Thù không đáp lại, chỉ xem hắn là không thèm để ý, nói xong liền bắt đầu cởi bỏ ngoại bào của mình.

Khánh Thù cúi đầu không nói lời nào.

Chung Nhân lại xem hắn là cam chịu, bắt đầu cởi luôn nội sam của mình, đợi đến khi toàn thân xích lõa, mới vui vẻ bước vào trong nước, sau đó trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Khánh Thù, nắm lấy tay Khánh Thù .

Khánh Thù rũ mi không nói.

Chung Nhân cúi đầu nở nụ cười, "Tiểu Thù, nói đến chuyện này cũng thấy thật kỳ quái."

Khánh Thù nghiêng đầu nhìn y.

"Chỉ cần ở cùng một chỗ với Tiểu Thù, tâm tình trẫm liền cảm thấy đặc biệt thoải mái." Chung Nhân nâng mắt lên nói.

Trong lòng Khánh Thù khẽ động, sau đó cũng không tự chủ được mà mỉm cười.

Chung Nhân không biết vì sao Khánh Thù lại cười, không hiểu cho nên nhìn Khánh Thù .

Lúm đồng tiền của Khánh Thù tựa như hoa quỳnh chợt nở, lập tức thu lại, hắn cúi đầu cười nói, " Khánh Thù cũng biết..." Hắn tạm dừng một lúc, mới nói thẳng, " Khánh Thù cũng biết, Hoàng thượng rất tốt."

Chung Nhân hơi hơi ngẩn người.

Khánh Thù nói xong lời này, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Chung Nhân .

Chung Nhân lập tức hiểu được ý của Khánh Thù là ý nghĩa đúng như trên mặt chữ, đầu ầm ầm nổ tung, ngọt ngào, khiếp sợ, vui sướng toàn bộ hỗn loạn thành một đoàn trong lòng.

Suy nghĩ xoay chuyển thực nhanh, Chung Nhân bất chấp tất cả, hôn lên mặt Khánh Thù .

Y chỉ là hôn nhẹ một cái, sau đó lập tức rời đi, không chuyển mắt nhìn Khánh Thù .

Khánh Thù cũng không lộ ra ánh mắt kháng cự, ngược lại cúi đầu cười, hai gò má càng đỏ.

Bộ dáng kia quả thực chính là đang dụ hoặc mình, Chung Nhân cũng không chần chừ, bàn tay đang ôm lấy thắt lưng của Khánh Thù trực tiếp chuyển đến sau gáy người nọ, nửa ôm nửa kéo, bản thân lại hung hăng hôn lên môi Khánh Thù .

Khánh Thù bất ngờ không kịp phòng bị, liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Chung Nhân . Đầu lưỡi của người nọ đang muốn khai mở khớp hàm của hắn, hắn muốn nói gì đó, vừa mở miệng, đầu lưỡi kia liền tiến quân thần tốc, quấy đảo khoang miệng hắn.

Hắn nuốt lời đang định nói lại, thả lỏng thân thể, để Chung Nhân hôn môi.

Thấy Khánh Thù biến hóa, Chung Nhân lại càng kích động, đơn giản ra sức mút mát, tìm kiếm chỗ mẫn cảm của Khánh Thù .

Lưỡi của y chút có chút không kích thích đầu lưỡi Khánh Thù , lướt qua nhũ đầu (gai vị giác) của Khánh Thù .

Khánh Thù chỉ cảm thấy vừa ngứa ngáy vừa tê dại, sau đó cũng chậm rãi hôn đáp lại Chung Nhân , đầu lưỡi hắn hôn có chút trúc trắc, chỉ là dần dần phối hợp với Chung Nhân , nhưng vẫn khiến Chung Nhân hưng phấn không thôi.

Y chậm rãi nâng tay lên, ấn nhẹ lên điểm hồng anh trên ngực phải của Khánh Thù .

Khánh Thù mãnh liệt run rẩy, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, lại lập tức bị nụ hôn của Chung Nhân nuốt vào trong yết hầu.

Tiếng rên rỉ kia tựa như thuốc thôi tình tốt nhất, trong lòng Chung Nhân lại càng ngứa ngáy, toàn thân cũng theo đó mà bắt đầu xao động bất an.

Lực đạo trên tay càng thêm lớn, lại dùng sức tới tới lui lui di chuyển trên ngực trái của Khánh Thù , lần đầu tiên Khánh Thù bị người khác khiêu khích như thế, rốt cục cũng nhịn không được lại phát ra tiếng rên rỉ.

Tiếng rên rỉ của hắn nghẹn lại trong yết hầu, Chung Nhân nâng mắt lên, liền nhìn thấy trong ánh mắt nửa khép của Khánh Thù , cư nhiên lại nổi lên một tầng hơi nước mỏng manh.

Trên gương mặt tuấn tú hiện lên một tầng ửng đỏ, xinh đẹp nói không nên lời.

Người xuất sắc như vậy, hiện tại y lại có được.

Chung Nhân chỉ cảm thấy bản thân hẳn là đời trước cầu nguyện trời cao rất nhiều, khiến cho ông trời đưa người này đến bên cạnh y.

Lấy thân chắn tên, bảo hộ y khỏe mạnh bình an; nắm giữ ấn soái, đẩy lùi địch quân ra ngoài biên cương, trong thế giới của Chung Nhân y, đã bị người tên là Khánh Thù này chặt chẽ chiếm cứ.

Chung Nhân như chìm vào trong mộng, vừa vui vẻ lại vừa hạnh phúc, hôn sâu một trận thật lâu, mới buông gáy Khánh Thù ra.

Chỉ bạc theo khóe miệng Khánh Thù chảy xuống, hắn hổn hển hít thở, muốn nâng tay lau đi dấu vết, còn chưa chạm vào, hắn bỗng nhiên dồn dập kêu lên một tiếng, trước ngực bỗng nhiên tê rần, sau đó lại truyền đến một trận ấm áp, trong ấm áp lại có cái gì đó không ngừng vòng quanh điểm hồng anh trước ngực hắn tới lui mút liếm, phát ra từng trận khoái cảm.

Chung Nhân vùi đầu liếm mút điểm hồng anh trước ngực Khánh Thù , xong viên này, lại chuyển sang viên bên kia. Khánh Thù bị Chung Nhân khiêu khích đến mức toàn thân như nhũn ra, muốn đẩy Chung Nhân ra, nhưng mấy lần tâm ý đã động, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, sau đó chìm đắm trong bể dục của Chung Nhân .

Hắn đã lâu chưa từng làm tình, sao có thể so với Chung Nhân thân kinh bách chiến, chỉ sau vài lần, liền phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp khó nén.

Chung Nhân cảm thấy mỹ mãn nhìn hai điểm hồng anh trên ngực Khánh Thù bị y ngậm đến đứng lên, thế này mới cười tủm tỉm nhìn người nam nhân trước mắt.

Khánh Thù cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh hồi lâu, mới chuyển đôi mắt hơi nước mông lung nhìn về phía Chung Nhân .

Ánh mắt hai người giao nhau, tâm thần Chung Nhân dao động, Khánh Thù ôn nhuận như nước.

Sau đó, Khánh Thù chậm rãi vươn tay, bao phủ lên hạ thân của Chung Nhân .

Chung Nhân không dự đoán được Khánh Thù sẽ làm ra hành động này, lập tức ngây ngẩn cả người.

Hai người xích lõa ở trong nước, Khánh Thù vuốt ve hạ thân của Chung Nhân , thứ gì đó của người này đã sớm đứng lên thẳng tắp, cương cứng nóng bỏng, hắn chậm rãi chuyển động, động tác mềm nhẹ, hoàn toàn không giống loại lực đạo mà một võ phu có thể làm được.

Tâm tình Chung Nhân thực kích động, một phen kéo thân thể Khánh Thù qua, ôm chặt lấy hắn.

Khí cụ lửa nóng dưới thân lập tức dán lên bụng Khánh Thù .

Chung Nhân ôm rất chặt, một khắc cũng không muốn buông ra, Khánh Thù tựa vào vai y hồi lâu, cho đến khi Chung Nhân hơi hơi thả lỏng lực đạo, mới mở miệng nói, "Hoàng thượng."

Chung Nhân lắc đầu nói, "Đừng gọi ta là Hoàng thượng."

Khánh Thù sửng sốt.

"Gọi ta Chung Nhân " Chung Nhân nói.

Tâm tình Khánh Thù chậm rãi bình phục, đối với Chung Nhân vừa bất đắc dĩ lại vừa đau lòng, sau đó hắn mới chậm rãi gọi, " Chung Nhân ."

"Ừm." Chung Nhân đáp lời.

"Chung Nhân, Khánh Thù suy nghĩ thật lâu." Khánh Thù lại hòa hoãn thanh âm, nới nói ra, "Chúng ta làm đi."

Hắn vừa nói xong lời này, Chung Nhân lại một lần nữa kinh dị.

Một ngày này chuyện bất ngờ quá nhiều Chung Nhân chỉ cảm thấy trên trời rớt xuống cái bánh, để cho y từng bước từng bước nhặt ăn, mà trời cao còn không ngừng phát từ bi, chẳng chút nào keo kiệt lại cho y rất nhiều kỳ tích cùng rung động.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro