Đệ ngũ thập tam chương. Ở trong cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Chung Nhân nói như vậy, ngay cả Khánh Thù cũng cảm thấy, cây này so với trước kia cành lá ít hơn rất nhiều, càng thêm khó trèo.

Quả thật giống như cái cột trụi lủi lúc tiến hành huấn luyện trong quân đội.

Khánh Thù trầm mặc một lúc, Chung Nhân trực tiếp xuống liễn xa, đứng dưới tàng cây quan sát, nhìn hồi lâu, mới ha ha cười nói, "Đã lâu rồi trẫm không nhìn thấy Tiểu Thù trèo cây."

"..." Khánh Thù nghĩ, nếu với thân thể của hắn hiện tại, cũng không cần dựa vào việc trèo cái cột này để khảo nghiệm năng lực của mình.

Nhưng nhìn bộ dáng của Chung Nhân, ngược lại phi thường chờ mong hắn trèo cây.

Hắn vừa trầm mặc vừa đi theo Chung Nhân xuống liễn xa.

Chung Nhân vui sướng thản nhiên đi dọc theo bờ tường, đến cửa cung Nghi Hi viên, y đi vòng vào bên trong, nhưng không đi đến chính điện, ngược lại đi theo chân tường, một lần nữa đi đến bên dưới tàng cây bạch dương kia.

Khánh Thù đi theo Chung Nhân, thấy Chung Nhân đối với cái cây này có bộ dạng chấp nhất như thế, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Chung Nhân sờ sờ thân cây, thế này mới quay đầu lại mỉm cười với Khánh Thù.

Trong nét tươi cười này chứa đựng rất nhiều ý tứ hàm xúc, nhưng Khánh Thù chỉ liếc mắt nhìn một cái liền nhìn ra ý tứ chủ yếu của y.

Chung Nhân dồn khí đan điền, vận khí dùng khinh công, vèo vèo bay về hướng ngọn cây, đợi đến khi đáp xuống một cành cây thật cao, mới mỉm cười nói với Khánh Thù, "Tiểu Thù , nơi này phong cảnh rất đẹp, muốn lên đây cùng nhau xem hay không?"

"..." Khánh Thù trầm mặc.

Chung Nhân vẫn mỉm cười, không chuyển mắt nhìn chằm chằm Khánh Thù.

Khánh Thù nói, "Được."

Chung Nhân ở phía sau âm thầm nhìn chăm chú hành động của Khánh Thù.

Khánh Thù quan sát thân cây một lúc, cũng đồng dạng vận khí dùng khinh công, vèo một cái cũng bay đến bên cạnh Chung Nhân.

"..." Chung Nhân trừng mắt.

Khánh Thù nói, "Hoàng thượng, ta lên rồi đây."

"..." Chung Nhân ho khan một tiếng, quay đầu đi.

Khánh Thù nhìn sau gáy Chung Nhân, không khỏi có chút buồn cười.

Nhưng ngoài mặt hắn vẫn nén nhịn, chỉ là ở phía sau vừa bất đắc dĩ vừa ngọt ngào.

Cuối cùng Chung Nhân ha ha nở nụ cười, chỉ vào phong cảnh Nghi Hi viên ở xa xa nói, "Tiểu Thù, ngươi xem phong cảnh nơi đó thật đẹp."

Khánh Thù gật đầu.

Chung Nhân ở phía sau lại nín thở.

Y sao lại quên Khánh Thù đi theo Mộ Niên, dĩ nhiên cũng đã học khinh công chứ.

Kể từ đó, y vừa tức vừa tiếc hận, nhưng nhìn thấy Khánh Thù sánh vai đứng bên cạnh mình, khóe miệng bất giác lại khẽ nhếch lên.

Nghi Hi viên sớm đã nhận được tin Hoàng thượng giá lâm, lúc này một đám người đi đến phương hướng Chung Nhân ở bên này. Khánh Thù chỉ nhìn thấy một người dẫn đầu mặc một thân váy áo phấn hồng, bộ dáng có chút quen mắt, đến gần hơn, hắn mới nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp kia, đúng là Hoa Kết trước kia hầu hạ hắn.

Hắn hơi hơi sửng sốt, bên kia lại đến rất nhanh. Hoa Kết tựa hồ đã sớm phát hiện hai người ở trên cây đang nhìn mình, liền cúi đầu hành lễ với cả hai.

"Nô tỳ Hoa Kết bái kiến Hoàng Thượng."

Chung Nhân nhướng mày, quay đầu lại nhìn biểu tình của Khánh Thù.

Khánh Thù cũng đang nhìn y.

Chung Nhân cười nói, "Ngươi đi đã ba năm, trẫm vẫn sai người thu dọn Nghi Hi viên, giống như đúc thời điểm ngươi rời đi."

Khánh Thù không biết nên nói thế nào cho phải.

Chung Nhân vừa cười, vừa ôm lấy thắt lưng Khánh Thù, dưới chân dùng lực, mang theo Khánh Thù từ trên thân cây nhảy xuống.

Tay áo dài phất lên, vạt áo tung bay, hai người cùng nhau xuống, cuối cùng đứng ở trước mặt Hoa Kết và một hàng cung nữ thái giám đang quỳ đợi.

"Đứng dậy đi." Chung Nhân hưng trí bừng bừng, tay vẫn không buông thắt lưng Khánh Thù ra, tự nhiên mà khoát trên eo hắn.

Khánh Thù cũng không có biện pháp, để mặc y ôm.

Hoa Kết đứng dậy, ngẩng đầu nhìn, thế này mới nhìn thấy rõ ràng người đứng bên cạnh Chung Nhân.

Là một nam nhân, bộ dáng rất suất khí, cũng có khí khái, nhưng nhìn biểu tình, hẳn là một người nội liễm.

Chung Nhân cười nói, "Trẫm mấy ngày nay vừa mới hồi cung, Hoa Kết, Nghi Hi viên vẫn chuẩn bị thỏa đáng chứ?"

Hoa Kết nhanh chóng nói, "Nô tỳ mỗi ngày đều nghe theo Hoàng thượng phân phó chuẩn bị chu toàn."

Chung Nhân gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Khánh Thù, nói "Tiểu Thù đi xem không?"

Thịnh tình không thể chối từ, huống chi Khánh Thù căn bản không muốn trái lại ý tứ của nam nhân này, cúi đầu đáp ứng.

Hai người cùng nhau đi qua hoa viên của Nghi Hi viên, đi vào chính điện, Khánh Thù nhìn bố trí trong điện, quả nhiên giống hệt như trước khi hắn rời đi.

Hoa Kết đi theo ở phía sau hai người.

Chung Nhân lại dẫn Khánh Thù đi xem thiên điện trong Nghi Hi viên, cuối cùng đi vào dục trì.

Vừa nhìn thấy sóng nước dập dờn, Khánh Thù đã nghĩ đến nỗi xấu hổ khi tắm rửa lúc mình còn là thân nữ tử, mặt đỏ hồng lên, lại nhớ tới tình hình khi đó Chung Nhân và hắn đối chọi gay gắt, nước lửa bất dung.

Trước mắt, hai ngươi cư nhiên vì sai sót ngẫu nhiên mà cùng một chỗ.

Khánh Thù chỉ cảm thấy tâm tình biến hóa rất kỳ diệu, ngay cả bản thân cũng suy nghĩ không ra.

Chung Nhân tựa hồ cũng đang nghĩ đến chuyện cũ, ha ha cười nói, "Tiểu Thù, trẫm chỉ cần đến nơi này là sẽ nhớ tới rất nhiều chuyện."

Trong lòng Khánh Thù cũng có chút đồng cảm.

Chung Nhân nhìn Khánh Thù nửa ngày, "Tiểu Thù, ngươi hiện nay đã là Hộ quốc nguyên soái, theo lý hẳn là không nên ngụ lại trong cung..." Chung Nhân nói đến đây, tạm dừng một chút, không biết nên mở miệng như thế nào.

Khánh Thù hiểu được suy nghĩ trong lòng Chung Nhân, ngược lại nở nụ cười nói, "Hoàng thượng, Khánh Thù mặc dù được phong làm tướng quân, nhưng mà ở kinh thành vẫn chưa lập phủ nha."

Hắn vừa nói xong lời này, đuôi mày Chung Nhân nhướng lên rất nhẹ.

Khánh Thù  tiếp tục nói, "Trước mắt, thần cũng không có chỗ đi."

Thần sắc Chung Nhân thoáng thả lỏng, ngược lại có chút ngạc nhiên Khánh Thù lại nói như vậy.

Cuối cùng, Khánh Thù mới nói thẳng, "Thần chỉ nghe Hoàng thượng an bài."

Chung Nhân nghe xong Khánh Thù trần thuật, trong lòng nảy lên một phen tư vị cổ quái. Chỉ cảm thấy người trước mắt này gần đây thái độ khác thường, làm bất cứ việc gì cũng đều hợp với tâm ý của y, mỗi một câu nói, đều khiến y xúc động.

Thật giống như một người trong đầu đột nhiên khai thông, đối với y tận tâm đối xử tốt vô cùng.

***

Việc Khánh Thù trở về Nghi Hi viên là chuyện đã định. Nhưng dù sao Khánh Thù cũng là một nam nhân, cả ngày ở trong tẩm cung dành cho cung phi thấy thế nào cũng không ổn.

Chung Nhân ra lệnh cho người của Nghi Hi viên không thể tiết lộ tin tức Khánh Thù vào ở truyền ra ngoài, sau đó bắt đầu tính toán việc lập hậu.

Y muốn Khánh Thù trở thành người của mình, tốt nhất là cho Khánh Thù một danh phận.

Nhưng mà Khánh Thù lại là một người không cần danh phận, hết thảy những thứ này đối với hắn mà nói, chỉ sợ so với rác rưởi còn không đáng giá bằng.

Chung Nhân tự nghĩ bản thân cũng không thể làm quyết liệt quả cảm được như Túc Thanh đế, chỉ là âm thầm tính toán, suy nghĩ phải sắc lập Khánh Thù như thé nào, mới có thể khiến đám thần tử cổ hủ trên triều kia chấp nhận, cũng có thể khiến một người nam nhân như Khánh Thù có thể chấp nhận.

Nhất định không thể ủy khuất hắn.

Chung Nhân nghĩ như thế.

Vì thế, chuyện của y bắt đầu bận rộn.

Vốn lúc ở biên thành, Chung Nhân tựa như là một Hoàng đế mới chui ra từ đống tấu chương, muốn rảnh rỗi bao nhiêu liền rảnh bấy nhiêu. Mà Chung Nhân hiện tại, lại tựa như một Hoàng đế cả ngày vùi đầu vào tấu chương, số tấu chương hơn một tháng không phê chữa liền chất chồng như một ngọn núi nhỏ, huống chi còn phải suy nghĩ chuyện của Khánh Thù.

Chung Nhân vừa nằm úp sấp trên giường vừa phê tấu chương, vừa mệt mỏi nghĩ đến vị tướng quân nào đó, lại chuyển người thành một tư thế khác, lăn qua lộn lại, thật vất vả mới phê chữa được một phần của cái núi tấu chương kia.

Người của Nội vụ phủ đi đến, dâng lên bài tử của chúng phi.

Chung Nhân thế này mới nhớ đến, ở trong cung y còn phải chọn phi tử thị tẩm.

Tùy tiện liếc mắt nhìn tên tự của đám phi tử trong hậu cung kia, Chung Nhân khoát tay, bảo người của Nội vụ phủ lui xuống.

Người của Nội vụ phủ hiểu ý, lập tức rời đi.

Đợi cho người của Nội vụ phủ toàn bộ đi rồi, Chung Nhân thế này mới triệu Đức Phúc vào, thấp giọng nói, "Đợi lát nữa bãi giá Nghi Hi viên, đừng để cho người khác biết."

Đức Phúc tất nhiên là hiểu được ý tứ Hoàng đế, lui xuống nhanh chóng chuẩn bị.

Qua một lúc, Chung Nhân lại phê tấu chương, đợi cho Đức Phúc sắp xếp thỏa đáng, lúc này mới đứng dậy đến Nghi Hi viên.

Đèn cung đình của Nghi Hi viên cũng không mở quá nhiều, thoạt nhìn giống y bộ dạng trước kia. Chung Nhân xuống liễn xa, trực tiếp đi vào trong chính điện.

Y đi một vòng ngoài chính điện, không thấy bóng dáng Khánh Thù đâu, hơi hơi nhíu mày, lại đến tẩm phòng của Khánh Thù đi dạo một vòng, vẫn không gặp được người, mày nhăn càng sâu thêm.

Hoàng đế trực tiếp trở lại chính điện, tìm người hỏi.

Hoa Kết cũng vừa nhận được tin tức đêm khuya Hoàng thượng đến thăm, nhanh chóng ra diện kiến Hoàng đế.

"Người kia đâu?" Hoàng đế cũng không nói tên, trực tiếp hỏi như vậy.

"Hồi Hoàng thượng, tướng quân đang tắm rửa ở dục trì." Hoa Kết hồi bẩm.

Lúc nàng nói tướng quân có chút không được tự nhiên. Tuy rằng chuyện của những nhân vật lớn nàng không tiện hỏi đến, nhưng xét theo thái độ của Hoàng đế đối với vị tướng quân kia, cực kỳ giống Hiền Phi nương nương trước đây.

Mà vị tướng quân này cũng là tốt tính giống như Hiền Phi nương nương.

Quan trọng là, tướng quân còn cùng tên với Hiền Phi.

Khi Hoa Kết đang suy nghĩ, Hoàng đế đã vui vẻ hỏi, "Hắn đang tắm rửa?"

Hoa Kết gật gật đầu.

Chung Nhân thế này mới áp chế tâm tình phiền táo, nét mặt vui vẻ hiện lên tươi cười.

Vị trí dục trì tất nhiên y nhớ rõ, Chung Nhân suy nghĩ một hồi, liền nhanh chóng bước về phương hướng kia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro