Đệ ngũ thập nhị chương.Trở về hoàng cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khánh Thù dọn sạch chiến trường xong, trở lại chủ trướng trong quân doanh, liền nhìn thấy Chung Nhân đang ngồi trên ghế xoa xoa mi tâm.

Hắn dừng lại ở cửa một lúc, mới đi qua nói, "Hoàng thượng, làm sao vậy?"

Chung Nhân thấy Khánh Thù hỏi, trong chớp mắt sắc mặt giãn ra nói, "Không sao."

Khánh Thù trầm mặc một lúc, vẫn là mở miệng nói, "Hoàng thượng là vì chuyện của Kỷ tướng quân sao?"

Hắn vừa nhắc tới, liền phá vỡ tâm sự đang che giấu của Chung Nhân , Chung Nhân ngượng ngùng cười nói, "Mộ Niên mất tích, trẫm quả thật có chút lo lắng."

Trong lúc nhất thời Khánh Thù không biết nên nói gì.

Ngày ấy sau khi phá quân Nam Sở, Dạ Ưng và Kỷ lão vẫn không thể đúng hạn tìm được Kỷ Mộ Niên, mà sau khi kiểm tra lại chiến trường, cũng không phát hiện thân ảnh của Kỷ Mộ Niên.

Không chỉ có Kỷ Mộ Niên, ngay cả vị Nam Sở thái tử kia cũng đồng loạt tiêu thất. Hắn từng bắt một tù binh đến tra hỏi, tù binh kia chỉ nói ngày ấy trước khi quân doanh bị oanh tạc, Kỷ Mộ Niên đã trước một bước trốn thoát khỏi doanh trại, mà Nam Sở thái tử cũng đuổi theo phía sau.

Cũng bởi vì Kỷ Mộ Niên trốn khỏi quân doanh, đại quân Nam Sở như rắn mất đầu, cho nên Khánh Thù dẫn quân vọt vào, liền quân lính tan rã.

Vừa nói đến chuyện này, không khí giữa hai người lập tức trở nên nghiêm túc.

Sau đó vẫn là Chung Nhân ha ha nở nụ cười vài tiếng, "Trẫm đã phái nhân mã đi tìm." Y dừng lại một chút, bỗng nhiên có chút khổ sở nói, "Kỳ thật trẫm nghĩ, khi Mộ Niên lẫn trốn không chạy về hướng Tấn Nam quan, sợ là chính hắn không muốn trở về."

Khánh Thù hơi hơi sửng sốt, không biết Chung Nhân vì sao lại nói như thế.

Chung Nhân ngừng lại một chút, thở ra một hơi, một lần nữa lộ ra nét tươi cười trong sáng, "Việc này trẫm sẽ cho người đi làm. Chẳng qua còn có một chuyện..."

Y nói xong, mâu quang lóe lên, trong mắt hiện lên thân ảnh của Khánh Thù , "Từ khi trẫm rời khỏi kinh thành đến nay đã hơn tháng. Là thời điểm nên hồi kinh."

Trong lòng Khánh Thù khẽ siết chặt.

"Trẫm muốn hỏi Tiểu Thù " Chung Nhân chậm rãi giơ tay cầm lấy tay phải Khánh Thù , nói "Tiểu Thù có nguyện ý cùng trẫm hồi kinh hay không."

Y nói xong lời này, lập tức nín thở ngưng thần, chờ Khánh Thù trả lời.

Người này nói, tâm nguyện của hắn là bảo vệ biên cương.

Người này có thể hồi kinh cùng y hay không.

Người này có nguyện ý cùng một chỗ với y hay không.

Trong lúc nhất thời các loại suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, lúc nói chuyện Chung Nhân cũng mang theo vài phần khẩn trương.

Khánh Thù nhìn thần sắc Chung Nhân một lúc, cuối cùng thản nhiên cười nói, "Nếu là Hoàng thượng muốn Khánh Thù hồi kinh, Khánh Thù liền cùng Hoàng thượng trở về."

Mỗi một chữ hắn nói, Chung Nhân đều cảm thấy tim của mình đập nhanh nửa nhịp.

Đợi đến khi Khánh Thù toàn bộ nói xong, trong lúc nhất thời y ngây ngẩn cả người.

Khánh Thù nhìn bộ dáng của Chung Nhân , không khỏi cảm thấy buồn cười, "Hoàng thượng, chỉ là nơi này chiến sự mặc dù kết cục đã định, nhưng còn cần có người ở lại quản hạt Tây Nam quân mới được."

Chung Nhân chớp mắt hồi phục tinh thần, lúng ta lúng túng nở nụ cười, trên mặt cư nhiên hiện lên một tầng ửng đỏ.

"Tiểu Thù nói cũng phải." Chung Nhân đỏ mặt nghiêng đầu suy nghĩ, lại nói "Kỳ thật trẫm muốn an bài Cung Thiếu Hách thống lĩnh tam quân. Hắn mặc dù hơi nịnh hót, nhưng làm việc cẩn thận tỉ mỉ, vẫn có vài phần tin cậy."

Khánh Thù nghĩ đến các tướng lĩnh trong quân, cũng cảm thấy quả thật Cung Thiếu Hách thích hợp đảm nhiệm chức vị này.

Hai người lại thương nghị một phen về việc bố trí quân doanh, cuối cùng xác định kế hoạch ngày sau của Tây Nam quân.

Lại qua thêm ba ngày, đoàn người Chung Nhân , Khánh Thù , Đức Phúc, Thành Phong Nam, Dạ Ưng từ Tấn Nam quan xuất phát, trở về kinh thành.

Lần này hồi kinh, Tây Nam quân phái một đội cận vệ hộ tống, ăn uống ngủ nghỉ cũng là lựa chọn đi đến dịch quán, so với khi đi an toàn hơn rất nhiều.

Khi Khánh Thù và Chung Nhân nghỉ chân vẫn là ngủ cùng một phòng, thân thể Chung Nhân vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, buổi tối chính là ôm Khánh Thù đi vào giấc ngủ.

Khánh Thù không chuyển mắt nhìn gương mặt nghiêng của Chung Nhân , cuối cùng đến ngày thứ ba sau khi lên đường, trong lúc rảnh rỗi vụng trộm gọi Thành Phong Nam đến nói chuyện.

Thành Phong Nam vẫn là bộ dáng cũ, chỉ là ánh mắt nhìn Khánh Thù có chút cổ quái.

Khánh Thù thật ra cũng không quá để ý ánh mắt của Thành Phong Nam, nhíu mày nói, "Thành thái y, Hoàng thượng bị bệnh mấy ngày nay, sao còn chưa thấy tốt hơn?"

Thành Phong Nam nói, "Nếu là phong hàn thông thường, vốn là điều trị tốt lắm rồi. Chỉ là..." Y do dự một lúc, sau đó lại cổ quái liếc mắt nhìn Khánh Thù một cái.

Khánh Thù nhíu mày nói, "Chỉ là cái gì?"

Thành Phong Nam thu hồi ánh mắt, rũ mi nói, "Kim tướng quân có thể cho vi thần hỏi một câu hay không?"

Khánh Thù hơi hơi sửng sốt, không biết Thành Phong Nam vì sao lại nói như vậy, nói "Được."

Thành Phong Nam đánh giá Khánh Thù từ trên xuống dưới, mới đưa ra câu hỏi, "Xin hỏi Kim tướng quân, trước khi Hoàng thượng đến Tấn Nam quan, chúng ta đã từng gặp mặt hay chưa?"

Vấn đề này y hỏi cũng cổ quái, Khánh Thù lại một lần nữa sửng sốt.

"Thần có phải đã từng bắt mạch cho tướng quân hay không?" Thấy Khánh Thù không đáp lời, Thành Phong Nam lại hỏi.

Khánh Thù không biết trả lời như thế nào, do dự một lúc rồi gật đầu.

Thành Phong Nam lại nói, "Nói như vậy, Kim tướng quân thật sự chính là Hiền Phi nương nương?"

Trong lòng Khánh Thù cả kinh, càng không biết nên nói như thế nào cho phải, xấu hổ đến đỏ mặt.

Thấy thần thái và động tác của Khánh Thù , quả thật cũng ẩn ẩn có chỗ tương tự Hiền Phi đã mất, Thành Phong Nam cổ quái cười nói, "Kỳ thật nếu Kim tướng quân là Hiền Phi nương nương, bệnh này của Hoàng thượng sẽ dễ điều trị một chút."

Lúc này lại nhắc đến Chung Nhân , Khánh Thù ngạc nhiên hỏi, "Vì sao?"

Thành Phong Nam đáp, "Việc này có chút tà môn, nhưng mà thật sự làm được." Y dừng lại một chút nói, "Trước khi tướng quân trở lại thế giới này, thân thể này hẳn là đã chết phải không."

Lời này y nói rõ ràng đã xác định Khánh Thù là Hiền Phi. Sau khi Khánh Thù xấu hổ qua đi, cũng không do dự nữa, gật đầu thừa nhận.

Thành Phong Nam nói, "Hoàng thượng triệu hồi ngươi trở về, lấy một nửa huyết khí trên người mình truyền vào trên người tướng quân, tương đương với việc thiếu hụt nửa tính mạng, nếu phải tĩnh dưỡng, ít nhất phải mất rất nhiều năm mới có thể chuyển biến tốt."

Khánh Thù cái hiểu cái không hỏi lại, "Rất nhiều năm? Chẳng lẽ Hoàng thượng cứ như vậy tiếp tục mang bệnh, một chút biện pháp cũng không có sao?"

Thành Phong Nam nói, "Biện pháp thì có." Y dứt lời, lại liếc mắt nhìn Khánh Thù một cái, bộ dạng không biết mở miệng thế nào, cuối cùng đành phải nói, "Chỉ xem tướng quân có nguyện ý hay không."

Khánh Thù sửng sốt, lại hỏi, "Nguyện ý?"

Thành Phong Nam gật đầu nói, "Vốn tướng quân nếu là Hiền Phi nương nương, việc sẽ vô cùng dễ dàng. Trên người nương nương có long tức của Hoàng thượng, chỉ cần cùng Hoàng thượng ân ái, điều trị cho nhau, liền có thể chữa lành."

"..."

Khánh Thù lập tức ngậm miệng, trầm mặc một lúc.

Thành Phong Nam lại nói, "Chỉ xem tướng quân có nguyện ý hay không."

Sau đó, y lại cổ quái nhìn Khánh Thù , cuối cùng nhìn xuống bụng Khánh Thù .

Kỳ thật, nam nhân và nam nhân ân ái cũng không quá ngạc nhiên.

Nhưng người kia nói cho y biết, Hiền phi từng uống tân tuyền.

Tân tuyền...

Thành Phong Nam nuốt một ngụm nước bọt, thấy nam nhân trước mắt vẫn còn đang sững sờ, nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy tạm tời không nên nói việc này cho hắn có vẻ tốt hơn.

Khánh Thù không nhìn Thành Phong Nam, trong đầu còn đang quanh quẩn chuyện người này vừa nói trước đó, trên mặt một trận đỏ một trận trắng, đợi cho sắc mặt biến ảo một hồi trở về thần sắc bình thường, mới chậm rì rì trở về xe ngựa.

Người trong xe đang ngủ.

Khánh Thù nhìn chằm chằm không chuyển mắt.

Lại qua thêm khoảng mười ngày, đoàn người Chung Nhân rốt cục trở về kinh thành. Khánh Thù trở lại hoàng cung, chỉ thấy tường vàng ngói đỏ, trang nghiêm túc mục như trong dĩ vãng.

Chung Nhân cầm lấy tay Khánh Thù , bước vào Dưỡng Tâm điện, y vừa đi qua đại môn, cước bộ đột nhiên dừng lại, quay lại cười nói, "Tiểu Thù có muốn đi xem Nghi Hi viên hay không?"

Khánh Thù hơi hơi sửng sốt, nhưng thấy hôm nay tinh thần Chung Nhân có vẻ khá tốt, nên cũng gật đầu đáp ứng.

Chung Nhân không kịp thay quần áo, liền gọi Đức Phúc lại bảo chuẩn bị liễn xa.

Khánh Thù nhìn Đức Phúc mang liễn xa đến, có chút lúng túng nói, "Hoàng thượng, việc này không ổn."

Chung Nhân chẳng chút nào để ý, tựa lưng ngồi vào trên liễn xa, nhướng mi cười nói, "Không ổn thế nào?"

Y theo tầm mắt Khánh Thù nhìn đến vị trí bên cạnh, vui vẻ nói, "Tiểu Thù nếu cảm thấy quá chật, có thể ngồi trên đùi trẫm."

"..." Khánh Thù nhìn chân Chung Nhân , trầm mặc không nói.

Hắn quả thật không nên nói mà.

Dưới sự kiên trì của Chung Nhân , cuối cùng Khánh Thù cũng nhượng bộ, hai người song song chen chúc ngồi cùng một chỗ.

Giữa hai thân thể chỉ cách một tầng vải dệt mỏng manh, Chung Nhân còn cố ý dựa toàn bộ thân thể trên người Khánh Thù .

"..." Khánh Thù bất đắc dĩ nhìn Chung Nhân .

Chung Nhân nhếch miệng cười toe toét với hắn.

Mỉm cười không tiếng động.

"..." Khánh Thù lại càng bất đắc dĩ, quay đầu đi ngắm cảnh sắc bên đường.

Cảnh sắc ven đường vẫn không quá nhiều thay đổi, một đường cưỡi ngựa xem hoa, Khánh Thù rốt cục nhìn thấy tường cung mà mình quen thuộc nhất.

"Ngừng lại!"

Chung Nhân đột nhiên lên tiếng.

Khánh Thù hơi hơi sửng sốt, chỉ thấy lúc này còn chưa tới cửa cung Nghi Hi viên, hắn có chút kinh ngạc, quay đầu lại nhìn về phía Chung Nhân .

Chung Nhân ngẩng đầu, không biết đang nhìn cái gì, một lúc sau, y mới cười nói, "Tiểu Thù, ngươi nhìn cái cây kia đi."

Khánh Thù nghe vậy liền nhìn lại, chỉ thấy một gốc cây bạch dương đón gió đứng đó, thân cây thẳng tắp vươn lên, sừng sững giữa trời, cảnh này lọt vào trong tầm mắt, chuyện cũ hỗn loạn ùa về, trong lúc nhất thời lại làm cho Khánh Thù càng thêm kinh ngạc.

Phía sau lại truyền đến thanh âm ẩn chứa tiếng cười của Chung Nhân , "Trẫm còn nhớ, trước kia ngươi vô cùng thích trèo cây này."

"Cho nên trẫm dặn dò riêng cho người của Nội vụ phủ cắt tỉa nó một phen."

Cuối cùng, Chung Nhân lại bổ sung một câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro