Đệ tam thập chương. Bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn phía vô cùng yên tĩnh.

Nhánh cây thông vô cùng hợp với tình hình, 'răng rắc' vang lên một tiếng, trên vách đá tĩnh lặng càng có vẻ đột ngột.

Thân hình của Chung Nhân và Khánh Thù cũng theo nhánh cây trầm xuống, lung lay sắp đổ.

Nếu như không nghĩ ra biện pháp, hai người một lần nữa rớt xuống vách núi chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Khánh Thù hút ngược một hơi nói, "Ta cõng ngươi."

Chung Nhân vẫn găt gao ôm Khánh Thù, không chịu buông tay.

"Ta có thể đi." Khánh Thù lại bồi thêm một câu.

Chung Nhân nhìn ánh mắt kiên định của người trước mặt, lại nhìn thân thể gầy yếu của người này, cuối cùng thở dài nói, "Được."

"Tiểu Thù đi xuống trước gọi cứu binh, trẫm ở đây chờ." Sau đó Chung Nhân bổ sung một câu.

Thân thể của vị Khánh Thù  Mỹ nhân này có thể tự mình đi xuống hay không đã là vấn đề rồi, nếu còn mang theo y một đại nam nhân còn đang bị thương, chỉ sợ một cái buông tay chính là hai mạng.

Cũng chỉ trong nháy mắt, Chung Nhân nghĩ đến nếu hai người thật sự cùng nhau ngã xuống, trong đầu cư nhiên hiện lên ý tưởng 'Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành'.

Trong lúc y miên man suy nghĩ, bên tai lại nghe được Khánh Thù nặng nề quát một tiếng.

"Đừng hồ nháo, trên đó không chống đỡ được bao lâu đâu."

Thanh âm quyết đoán mang theo trách cứ, khiến Chung Nhân ngạc nhiên hoàn hồn.

"Nắm chặt."

Chung Nhân theo bản năng ôm chặt Khánh Thù.

Khánh Thù híp híp mắt, đo đạc khoảng cách giữa mình và vách đá bên dưới, giơ tay với tới một khối đá nhô ra, cả người đều dán vào trên vách đá. Tứ chi của hắn vừa có chỗ dựa, lập tức ổn định cân bằng. Nhánh cây trên đầu phát ra một tiếng 'răng rắc' thanh thúy, ngoại bào cùng nhánh cây gãy từ trong không trung rơi thẳng xuống.

Tuy đã dự đoán được nhánh cây sẽ gãy, nhưng lúc lại vừa nhìn nó rơi xuống, Chung Nhân lập tức cảm thấy thân mình lại một lần nữa lơ lửng, sắc mặt trắng bệch, bàn tay vốn dĩ nắm chặt ngoại bào kia vội vàng ôm lấy bả vai Khánh Thù. Khánh Thù cảm thấy sức nặng trên người trầm xuống, một hơi thiếu chút nữa nghẹn lại, cúi đầu tay chân cùng sử dụng, chặt chẽ vịn vào vách đá.

Cũng không có ngoài ý muốn bị rơi xuống.

Chung Nhân nhịn xuống cơ đau âm ỉ từ xương sườn truyền đến, rầu rĩ nói, "Lợi hại."

Bên kia trầm mặc một hồi, sau đó truyền đến thanh âm trầm tĩnh của người nào đó, "Nếu cảm thấy đau, hãy buộc y phục của chúng ta vào nhau đi."

Chung Nhân im lặng nhìn trên cổ và cánh tayKhánh Thù hiển lên gân xanh mỏng manh, sau đó nói, "Tiểu Thù  không nói đau, trẫm cũng không đau."

Muốn nói đau đớn, người trước mắt này chịu đựng so với y còn nhiều hơn rất nhiều lần.

Khánh Thù thấy Chung Nhân lúc này còn có tâm tình nói đùa, nhíu mày nói, "Vẫn là buộc vào đi, như vậy đảm bảo hơn một chút."

Chung Nhân theo lời rút một bàn tay cầm y bào quấn quanh thân thể hai người mấy vòng. Y chỉ còn một bàn tay ôm lấy Khánh Thù, ngón tay gần như cắm vào trong thịt hắn.

Đợi Hoàng đế buộc không sai biệt lắm, Khánh Thù mới chậm rãi thử trèo xuống.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Khánh Thù leo núi, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn dùng thân thể này mà leo. Hắn tìm được điểm tựa vô cùng chuẩn xác, mỗi bước đi đều cố gắng thật ổn định, nhưng việc này tiêu hao thể lực rất lớn, huống chi phía sau sưng còn cõng theo một người sức nặng không thua gì một cái bao cát 50kgs. Đi không quá mấy trượng, Khánh Thù thở ra chỉ còn khí lạnh, toàn thân hiển nhiên đã ướt đẫm.

Chung Nhân dán sát vào người Khánh Thù, dĩ nhiên sẽ biết tình huống của Khánh Thù, nhưng mạng của hai người đều nằm trong tay hắn, lúc này y chỉ hận bản thân bất lực.

Chênh vênh trên vách đá, chỉ có duy nhất hai người.

Khánh Thù càng đi càng chậm. Chung Nhân luôn chú ý tình cảnh chung quanh, đợi qua một lúc, chỉ thấy mây mù trên vách núi dần tản ra, chỗ dưới chân hai người hơn mười trượng, có thể nhìn thấy một mảnh rừng xanh, rậm rạp um tùm, thẳng tấp đập vào mắt.

Trước mắt Chung Nhân nhất thời sáng ngời, vui vẻ nói, "Tiểu Thù, chúng ta sắp đến mặt đất rồi."

Y vừa dứt lời, thân mình Khánh Thù đột nhiên run rẩy, một hòn đá không vững, cả người chới với, rầm rầm ngã xuống bên dưới.

Biểu tình vui mừng của Chung Nhân còn vương tại khóe mắt đuôi mày, cũng không ngờ Khánh Thù trượt chân, trong lòng lập tức ngập tràn kinh hoảng, cuống quít kéo lấy thân mình Khánh Thù, một lần nữa bảo hộ người này vào trong ngực.

***

Khánh Thù mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, miễn cưỡng chấn chỉnh tinh thần, nghĩ đến tình hình trước khi mình rớt xuống đã vì cạn kiệt sức lực mà hôn mê.

Suy nghĩ đến đây, hắn lập tức biến sắc, tìm kiếm thân ảnh của Chung Nhân khắp bốn phía.

Chỗ của hắn là một mảnh rừng, trong rừng cây cao to cành lá tươi tốt, có một số gần như che khuất bầu trời. Ở bên cạnh Khánh Thù có một người đang nằm, ngửa mặt lên trời vẫn không nhúc nhích, y phục bị xé rách thành mấy lỗ, nhìn từ dấu vết của lỗ hỏng hẳn là bị cành lá cào rách, y bào trước đó buộc giữa hai người cũng bị tán loạn ở bên cạnh.

Tựa như cảm ứng được ánh mắt của Khánh Thù, đôi mắt sáng ngời của người nọ chuyển chuyển mấy vòng, thẳng tắp trừng về hướng Khánh Thù bên này.

"Tỉnh rồi?" Chung Nhân rầu rĩ nói.

"Ừ." Khánh Thù đáp lời.

"Không sao chứ?" Chung Nhân lại rầu rĩ hỏi một câu.

"Không sao." Khánh Thù kiểm tra thân thể của mình một chút, bản thân tuy rằng từ trên cao rơi xuống, nhưng cũng không bị gãy chân gãy tay.

Biết là bản thân hỏi một câu người nọ sẽ đáp lại một câu, Chung Nhân dứt khoát không hỏi nữa, nằm ngắm bầu trời ngắm lá ngắm cây ― Trên thực tế lúc Khánh Thù hôn mê, y đã nhìn gần ba canh giờ rồi.

Khánh Thù nhìn Chung Nhân không chuyển mắt, cách một chốc lát, lại chậm rãi kề sát

Khánh Thù nhìn không chuyển mắt nhìn Long Nghệ, sau một lúc, từ từ cúi xuống nói:"Ngươi không sao chứ?"

Chung Nhân nghe xong những lời này, trong lòng không khỏi ấm áp, cho dù người này không gọi mình là Hoàng thượng cũng không để ý, hừ hừ nói, "Có sao."

"..." Khánh Thù trầm mặc.

"Xương sườn bên trái bị gãy." Chung Nhân nghĩ nghĩ, lại bổ sung, "Vừa rồi lúc rơi xuống, đùi phải cũng bị gãy rồi."

"..." Cho dù Khánh Thù có trì độn hơn nữa, lúc này cũng biết nam nhân này là bảo vệ hắn chu toàn.

Hăn trầm mặc không lên tiếng, quan sát chỗ gãy xương của Chung Nhân, hắn chạm chạm vào chỗ vết thương của Chung Nhân, Hoàng đế liền phát ra một tiếng 'Ui', mãnh liệt hút một ngụm khí lạnh.

Khánh Thù bất đắc dĩ đứng lên.

Chung Nhân hiếm khi thấy Khánh Thù đối với mình để bụng như thế, lúc này thấy Khánh Thù đứng dậy, nhanh chóng hỏi, "Tiểu Thù làm sao vậy?"

Khánh Thù nói, "Đi tìm thanh nẹp."

Thanh nẹp này hẳn là dùng để cố định đoạn xương gãy, Chung Nhân nghe xong trong lòng lại ấm áp, bỗng nhiên cảm thấy lần này bị thương cũng đáng giá.

Khánh Thù xoay người đi vào trong rừng, chưa đi được mấy bước, bỗng nhiên giơ tay lên che miệng mình.

Trong yết hầu một cỗ tinh ngọt mãnh liệt trào ra, Khánh Thù điều chỉnh hô hấp vài lần, ổn định thân thể, giơ tay lên để ở trước mắt, lòng bàn tay đầy máu đỏ.

Hắn trầm mặc không tiếng động hái vài mảnh lá cây, lau sạch vết máu trong lòng bàn tay, lại bẻ tiếp mấy nhánh cây thẳng, một lần nữa trở lại bên cạnh Chung Nhân, xé y bào, cầm thêm nhánh cây quấn lại, cố định đoạn xương của Chung Nhân.

Chung Nhân vui vẻ chịu đựng, nhìn thủ pháp thuần thục của Khánh Thù, bỗng nhiên dâng lên nghi vấn hỏi, "Tiểu Thù trước kia là đại phu sao?"

Khánh Thù giương mắt nhìn Chung Nhân, không biết vì sao y lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật đáp, "Không phải."

Chung Nhân 'À' một tiếng, càng thêm hiếu kỳ nói, "Vậy Tiểu Thù trước kia làm gì?"

Khánh Thù suy tư một hồi rồi đáp.

"Tham gia quân ngũ."

Bốn chữ đơn giản khái quát.

Chung Nhân nghe xong, mặt giãn ra cười nói, "Thì ra là thế, Tiểu Thù quả thật có loại khí phách của bậc mày râu."

"..."

Khánh Thù tổng kết lại những bài học trong quá khức, cũng lười tranh cãi với tên đầu trâu miệng ngựa này.

Hắn giúp Chung Nhân cố định tốt đoạn xương rồi nói, "Vậy tính sao bây giờ?"

Chung Nhân nói, "Đợi người đến cứu giá."

"..." Khánh Thù tiếp tục bảo trì trầm mặc.

Đảo mắt lại qua hai canh giờ, Long Nghệ nằm trên mặt đất, cắn cắn trái cây dại mà Khánh Thù hái về, phì một hơi nói, "Mộ Niên phỏng chừng cũng không biết trẫm ở chỗ này, vậy ngươi và ta tự tìm đường ra đi."

Khánh Thù nâng mắt nhìn về phía Chung Nhân.

Chung Nhân nói, "Đi về hướng Nam đi."

Khánh Thù nâng Chung Nhân dậy, Chung Nhân đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, đại bộ phân thân mình đều tựa vào trên người Khánh Thù. Khánh Thù phân biệt phương hướng một chút, mang theo Chung Nhân khập khiễng đi sâu vào trong rừng.

Khu rừng dưới chân núi Duyên Sơn lớn vô cùng, Chung Nhân đi đứng không tiện, đi lại rất chậm, mất hơn nửa canh giờ mới cọ xát được một chút khoảng cách, đợi đến khi Chung Nhân nhìn thấy dòng suối trong khu rừng, toàn thân cao thấp của y đã ra một thân mồ hôi lạnh, mà sắc trời cũng đã dần dần tối xuống.

Trong rừng thỉnh thoảng truyền đến tiếng sói tru.

Khánh Thù dừng lại cước bộ nói, "Đêm muộn rồi, nếu còn tiếp tục đi, sợ là sẽ gặp phải sói hoang." Hắn nhìn quanh bốn phía nói, "Hoàng thượng có mang theo hỏa chiết (mồi lửa) hay dụng cụ đốt lửa nào không?"

Chung Nhân nói, "Trên người Đức Phúc có."

"..."

Ngụ ý, y chưa bao giờ mang mấy thứ này.

Khánh Thù chỉ đành phải tìm một ít củi khô ở gần đó, phủ lên một lớp lá khô, ngồi đánh lửa. Đợi đến khi đống lửa được nhóm lên, Chung Nhân mới cười nói, "Trẫm phát hiện, Tiểu Thù có rất nhiều kỹ năng mà trẫm không phát hiện."

Thật sự là càng ở chung càng cảm thấy thú vị.

Khánh Thù không đáp lời, đi đến bên cạnh dòng suối. Dòng suối nước chảy róc rách, sach sẽ trong suốt, nương theo ánh trăng xuyên qua tán cây rừng, có thể nhìn thấy mặt cát mềm dưới đáy nước, cá bơi ẩn hiện. Khánh Thù tay mắt lanh lẹ, bắt được mấy con cá, bắt lên lửa nướng.

Hai người ăn vài miếng thịt cá, liền ngủ bên cạnh đống lửa.

Nửa đêm, Khánh Thù thức dậy đi vệ sinh, phương thức của nữ nhân vẫn khiến hắn cảm thấy khúc mắc. Hắn yên lặng trở lại bên cạnh đống lửa, ngẩn người nghĩ đến bản thân tới này này tính ra đã có thời gian hơn hai tháng.

Tá thi hoàn hồn cũng không đáng sợ, đáng sợ là đánh mất bản thân.

Khánh Thù không giỏi ngôn hành của nữ nhân, cũng không thể học theo ngôn hành của nữ nhân, nhưng quy củ trong cung rất nhiều, hắn không thể không từ bỏ thói quen cuộc sống ngày xưa của mình mà thích ứng nơi này một chút.

Nếu đến cuối cùng hoàn toàn thích ứng cuộc sống của hậu cung, bản thân có còn là một Khánh Thù ngày xưa hăng hái, thề hoàn thành nhiệm vụ canh giữ biên cương?

Hắn muốn rời khỏi lồng giam cấm cung này.

Ánh mắt không tự giác nhìn về phía nam nhân kia, nam nhân muốn giam cầm hắn.

Khánh Thù lại một lần nữa nheo mắt lại.

Nam nhân bình thường tư thái ngủ lười biếng, lúc này trên mặt lại một mảnh ửng hồng, thân hình có chút co lại.

Khánh Thù giơ tay chạm vào trán nam nhân, quả nhiên, độ ấm trên trán người nọ nóng rực đến dọa người.

Hắn nhíu mày, cơn sốt cao này đến thật đột nhiên, có vẻ là miệng vết thương bị nhiễm trùng.

"Hoàng thượng." Khánh Thù gọi.

"Hoàng thượng." Lại gọi một tiếng.

Chung Nhân không đáp, chỉ là nhíu mày.

Khánh Thù nhìn y phục rách nát của Chung Nhân, tim hơi siết lại, giơ tay cởi bỏ vạt áo Chung Nhân. Vạt áo mở ra, lộ ra xương quai xanh của Hoàng đế, Khánh Thù liễm mi, nhẹ nhàng lật thân thể Chung Nhân qua.

Phía sau lưng khôn ít dấu vết bị đá vụn, cây cối cắt qua, bên trên tràn đầy máu, tuy rằng đã ngừng lại, nhưng vết máu khô xen lẫn trên làn da màu mật ong, càng lộ vẻ dữ tợn.

Những dấu vết này, đều là vì để hắn không bị thương mà lưu lại.

Khánh Thù cũng không biết nên biểu đạt tâm tình của mình như thế nào, cuối cùng vẫn là xé một mảnh vải từ trên vạt áo của mình, đên đến bờ suối thấm ướt nước, lau phía sau lưng của Chung Nhân.

Nước suối lạnh lẽo chạm vào làn da Chung Nhân, khiến nam nhân co rúm lại một chút.

Khánh Thù bộ dạng phục tùng, cẩn thận lau sạch sẽ, lại xé thêm mấy mảnh vải, băng bó cho mấy vết thương lớn.

Một lần nữa sửa sang lại vạt áo Chung Nhân, Lúc đang muốn thắt lại nút thắt trước ngực Chung Nhân, thân mình nam nhân khẽ run rẩy, tựa như cảm giác được nhiệt độ trong tay Khánh Thù, khẽ kề sát vào trên người Khánh Thù.

Khánh Thù bị nam nhân nhẹ nhàng kéo một cái, liền bổ nhào vào trong lòng đối phương.

Chung Nhân mơ mơ màng màng cọ cọ trên cổ Khánh Thù, tứ chi cả người như con bạch tuộc dính sát vào quấn chặt lấy thân thể Khánh Thù.

Khánh Thù giơ tay ấn vào bả vai Chung Nhân, ý đồ muốn đẩy y ra.

Nhưng còn chưa dùng lực, tay lại thu hồi về.

Đây là vì hắn mà bị thương.

 yên lặng nói với bản thân.

Ngày tiếp theo, cơn sốt của Chung Nhân vẫn còn chưa lui, cả người mơ mơ màng màng nhắm chặt hai mắt, ý thức phân không rõ.

Khánh Thù biết tại nơi rùng núi này không có dược liệu thích hợp, cũng không thể kéo dài việc trị liệu quá lâu, đành phải đỡ lấy Chung Nhân còn lâm vào hôn mê đi về phía Nam.

Lại qua hai ngày, bệnh tình của Chung Nhân càng nghiêm trọng hơn, cả khuôn mặt đều biến thành một mảnh trắng bệch.

Buổi tối Khánh Thù cùng Chung Nhân ôm nhau ngủ, ngày kế tiếp liền liều mạng đẩy nhanh cước bộ, cuối cùng đến ngày thứ tư, Khánh Thù nhìn thấy một chỗ hàng rào trong một góc rừng, bên trong hàng rào dựng đầy lều trại, trong liệu trài có binh lính canh giữ. Hắn nửa dìu nửa cõng Chung Nhân tìm đến cổng hàng rào, đang định đi vào, liền bị binh lính canh giữ ở cạnh hàng rào ngăn cản.

"Người không có nhiệm vụ không thể đến gần phụ cận quân doanh Tây nam." Binh lính ngăn Khánh Thù nói.

Khánh Thù : "Huynh đệ, có thể châm chước một chút hay không." Hắn nghĩ nghĩ, sợ thân phân Chung Nhân lại rước lấy chuyện phiền phức, liền nói, "Ta muốn gặp Kỷ Mộ Niên đại nhân."

Binh lính liếc mắt đánh giá Khánh Thù một cái, "Cô nương, đây là quân doanh của Chấn võ tướng quân, không có Kỷ đại nhân."

"..." Khánh Thù lập tức bị ăn canh bế môn, trong lòng không khỏi âm thầm lo lắng.

Nam nhân kia luôn luôn có tính toán của riêng mình, nếu nói là hướng Nam, tất nhiên cũng có nguyên nhân.

Ngay tại lúc Khánh Thù ở trước cổng quân doanh bồi hồi qua lại, trong một liều trại bên trong quân doanh đi ra hai người, một người hơi lớn tuổi, ước chừng năm mươi, một người thắt lưng đeo Ngự đao, mặt mày tuấn lãng.

Ánh mắt đầu tiên Khánh Thùliền trông thấy Kỷ Mộ Niên, vọi vàng nói, "Huynh đệ, đó chính là Kỷ đại nhân, ta thật sự có việc gấp."

Binh lính vẫn ngăn chặn Khánh Thù.

Khánh Thù bất đắc dĩ, chỉ đành phải lớn tiếng gọi:"Kỷ đại nhân,Khánh Thù cầu kiến."

Hắn nói một câu, lỗ tai Kỷ Mộ Niên tựa như dài ra, nhìn về hướng hắn ở bên này. Y quay đầu lại, chỉ thấy Chung Nhân cúi đầu tựa vào trên người Khánh Thù, chẳng chút cử động, dù là Kỷ Mộ Niên có trấn định tự nhiên hơn nữa, sắc mặt lúc này cũng đại biến.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro