Đệ tam thập nhất chương. Tấn phong Tần vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỷ Mộ Niên nhanh chóng ngắn gọn nói vài câu với ngươi bên cạnh, liền bước nhanh về hướng cửa quân doanh. Y đi tới trước mặt Khánh Thù, quên luôn cả thi lễ, trực tiếp hỏi, "Sao lại thế này?"

"Hắn bị thương..." Khánh Thù vừa muốn giải thích, Kỷ Mộ Niên đã nhanh hơn một bước đỡ lấy Chung Nhân từ trên người hắn xuống.

Chung Nhân hơi hơi nhíu mày.

Khánh Thù vội vàng nói, "Xương của hắn bị gãy, cẩn thận một chút."

"..." Chấn võ tướng quân nhìn người trong lòng Kỷ Mộ Niên, sắc mặt cũng biến đổi, lập tức nói, "Không bằng vào trong quân trướng của ta đi."

Kỷ Mộ Niên cũng không từ chối, đẩy nhanh cước bộ đi về hướng quân trướng. Chấn võ tướng quân lập tức hô to gọi một gã lính liên lạc đến, cho truyền quân y.

Khánh Thù cũng đi về hướng lều trong quân doanh, lại bị lính gác bên ngoài vừa vặn ngăn chặn, cho dù Khánh Thù nói như thế nào, cũng không cho hắn đi vào bên trong.

Qua hồi lâu, mới thấy Kỷ Mộ Niên từ trong trướng đi ra.

Khánh Thù vội vàng hỏi, "Kỷ đại nhân, hắn thế nào?"

Kỷ Mộ Niên cũng không nói, tự cố tự địa đi về phía một quân trướng nhỏ ở bên cạnh. Khánh Thù lập tức hiểu ý, cũng bước theo vào bên trong.

Đi vào trong quân trướng, Kỷ Mộ Niên mới xoay người nói, "Hoàng thượng vừa mới tỉnh, muốn thần giúp nương nương an bài một gian phòng hảo hảo nghỉ ngơi."

Khánh Thù nhẹ nhàng thở ra.

Kỷ Mộ Niên nói, "Nương nương lúc này nên nghỉ ngơi thật tốt, đừng chạy loạn, quân doanh trọng địa không thể đi lung tung."

Khánh Thù gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Kỷ Mộ Niên lại nói, "Y phục này của nương nương cũng đã ô uế rồi, thần cho người lấy một bộ y phục khác cho người."

"..." Khánh Thù thế này mới chú ý tới bộ dạng của mình, bộ y phục thái giám Hoàng đế vì hắn cẩn thận phân phó người làm quả nhiên đã một thân dơ bẩn, rách mướp.

Hắn có chút ngượng ngùng nói, "Như thế, cảm tạ Kỷ đại nhân."

Kỷ Mộ Niên nói, "Không cần cảm tạ thần, người hầu hạ Hoàng thượng cho tốt là được rồi." Y nói xong câu này, thầm nghĩ nên báo cho Khánh Thù Mỹ nhân trước mắt này một việc, nhưng cuối cùng lại thôi, "Thần còn có việc, đi trước một bước."

Y nói hết lời, yên lặng rời khỏi quân trướng.

Qua không lâu, quả nhiên có người mang nước tiến vào, lại mang đến một bộ y phục. Khánh Thù nhìn nhìn, cư nhiên là cùng hình thức với y phục của binh lính, nghĩ đến trong quân doanh này không có y phục nữ, Khánh Thù cũng thuận theo tự nhiên, sau khi tắm rửa thay đổi quân phục, ở trong lều chờ tin tức của Chung Nhân.

Hắn cũng không biết vì sao phải đợi tin tức của Long Nghệ.

Lần chờ đợi này kéo dài ba ngày, hắn cũng không thấy Chung Nhân xuất hiện, trong lòng sinh nghi, thừa dịp lúc binh lính trong quân doanh đưa cơm, giữ chặt người tới hỏi, "Huynh đệ, ngươi có biết Hoàng thượng thế nào không?"

Hắn lúc này hỏi Hoàng thượng, chuyện của Hoàng thượng là chuyện của thiên hạ, phàm mọi người trong triều ai cũng phải hiểu được ít nhiều.

Binh lính kia nói, "Hoàng thượng? Hoàng thượng không phải gặp chuyện rơi xuống vực không rõ tin tức sao?"

Khánh Thù sửng sốt.

Binh lính kia lại nói, "Nghe nói mấy ngày nay trong kinh thành vô cùng hỗn loạn, cũng có người nói Hoàng thượng gặp chuyện lâm nguy, đang chuẩn bị lập tái tử."

Khánh Thù có chút minh bạch, tiếp tục truy vấn nói, "Là ai muốn lập thái tư?"

"Khúc Thừa tướng a, chỉ có ông ta nguyên lão tam triều mới có tư cách, trong triều cũng có không ít người ủng hộ, Binh bộ Thượng thư cũng ở trong nhóm này." Binh lính lấy từng đĩa từng đĩa thức ăn ra, đặt lên bàn, hắc hắc cười nói, "Ta nói tiểu tử ngươi ngược lại rất có phúc hưởng, mỗi ngày không cần luyện tập, chỉ việc ở đây chờ ăn cơm."

Y nói xong, chậc chậc cảm thán rồi rời đi.

Khánh Thù ăn cơm, nhưng lại chẳng có chút khẩu vị nào.

Cách thêm mấy ngày, nửa đêm Khánh Thù chợt nghe tiếng kèn vang lên trong quân doanh, ngày hôm sau khi thức dậy nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài trướng, trong doanh trống không, không thấy một bóng người. Cứ như vậy qua không bao lâu, trong quân trướng rốt cục có một vị khách không mời mà đến.

Khánh Thù nhìn bộ dạng Hoa Kết, chỉ cảm thấy mấy ngày không gặp, tiểu cô nương này càng thêm xinh đẹp.

Hoa Kết thấy Khánh Thù, đầu tiên là bái tam bái, vô cùng quy củ, Khánh Thù kinh ngạc hỏi, "Kết Nhi, làm gì vậy?"

Hoa Kết cười nói, "Nương nương không biết rồi, là tin tức vô cùng tốt."

Khánh Thù lại kỳ quái nói, "Tin tức tốt gì?"

Hoa Kết lôi kéo Khánh Thù ngồi lên xe ngựa phía trước nói, "Nương nương, lần này Hoàng thượng thật sự là an ninh cơ trí, vừa mới diệt trừ được Khúc Vụ, vị kia trong cung cũng bị nhốt vào Trầm Cảnh cung rồi."

Khánh Thù nói, "Quý Phi nương nương?"

Hoa Kết nói, "Sao còn gọi là Quý Phi nương nương gì nữa, hiện tại nàng ta đã là một phế phi rồi."

Khánh Thù ngẩn người, hỏi tiếp, "Đây là tin tức tốt?"

Hoa Kết lắc đầu đáp, "Ta nói tin tức tốt này so với tin vừa rồi còn đáng vui mừng hơn." Nàng thần bí cười, liếc mắt nhìn lén biểu tình của Khánh Thù một cái lại nói, "Cung vị của nương nương, hiện tại là Tần vị."

"..."

Đây được xem là tin tức tốt sao?

Khánh Thù không nghĩ tới tin tức tốt mà bản thân suy đoán hồi lâu hóa ra chỉ là một cái Tần vị vừa được ' quan tiến chức'.

Hoa Kết tiếp tục cao hứng nói, "Hoàng thượng cho người chỉnh lý lại toàn bộ Nghi Hi viên, nương nương từ Mỹ nhân trở thành Tần vị, đây là thiên đại sủng hạnh a."

Khánh Thù trầm mặc không lên tiếng. Từ khi hắn ở cùng một chỗ với Hoa Kết, vị cung nữ này liên tục đem hai chữ 'sủng hạnh' treo ngoài cửa miệng.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện đã tới cấm cung, Khánh Thù đổi sang ngồi liễn xa, đi về hướng Nghi Hi viên. Hắn vừa bước vào cửa Nghi Hi viên, liền nhìn thấy một người ngồi ở trên ghế, đối diện trước cửa Nghi Hi viên, bên cạnh còn đặt một bàn trà, bộ dạng ung dung tự đắc, miệng nhấp một ngụm chén trà trong tay, nâng mắt cười cười với hắn.

Tươi cười trong vắt, không giống giả vờ, tựa như đã đợi hồi lâu, đợi đến giờ khắc này, liền hiện lên một nụ cười đã chuẩn bị thật lâu.

Khánh Thù nhíu mày, cũng không biết phải làm gì, ngược lại Hoa Kết ở phía sau lại nóng lòng, lặng lẽ kéo kéo lưng áo hắn, hắn mới chậm rãi đi về phía trước.

"Sao nào, nhìn thấy trẫm nên mất hứng sao?" Hoàng đế tay vẫn cần tách trà, đặt xuống khay trà ở bên cạnh.

Khánh Thù nghĩ nghĩ, nói "Không, chỉ là ngoài ý muốn thôi.

"A?" Hoàng đế hiếu kỳ hỏi, "Ngoài ý muốn như thế nào?"

Khánh Thù lời thật nói, "Khánh Thù nhớ rõ, bình thường lúc này Hoàng thượng đều nằm ở trên giường phê tấu chương."

"..."

Hình như là có chuyện như vậy.

Hoàng đế nghe xong, cười đáp, "Nếu là như vậy, trẫm mỗi ngày cũng có thể đến chơi với Tiểu Thù."

Khánh Thù nói, "Sủng ái của Hoàng thượng, Khánh Thù sợ không có phúc hưởng thụ."

Tươi cười của Hoàng đế thoáng cứng đờ, nhưng sau đó vẫn tiếp tục nở nụ cười nói, "Không sao, hưởng thụ là chuyện của Tiểu Thù, trẫm chỉ cần sủng ngươi là được."

Khánh Thù nghẹn họng, người này sao có thể khó chơi như vậy chứ.

"Tiểu Thù không có chuyện gì muốn nói với trẫm sao?" Hoàng đế lại hỏi.

Khánh Thù cẩn thận nghĩ nghĩ, đáp "Vết thương của Hoàng thượng đã tốt chưa?"

Chung Nhân gật đầu nói, "Tốt lắm."

Khánh Thù nghĩ nghĩ tiếp, lại hỏi "Đã nhiều ngày, Hoàng thượng không xảy ra chuyện gì chứ?"

Chung Nhân lắc lắc cổ tay nói, "Trẫm bình yên vô sự."

Khánh Thù nghĩ nghĩ, cuối cùng nói, "Ngày ấy, Hoàng thượng vì sao phải bảo hộ Khánh Thù?"

Chung Nhân trầm mặc một hồi, nói "Không nghĩ gì, tự như như vậy, liền bảo hộ."

Trong lòng Khánh Thù khẽ động.

Chung Nhân lại bổ sung, "Tiểu Thù, lần này nghĩ lại, lúc ấy quả thật mạo hiểm, lần đầu tiên trẫm đến Quỷ Môn quan." Y cười nói, "Chỉ tiếc Diêm Vương vẫn không chịu lưu trẫm, trẫm liền trở về gặp lại Tiểu Thù."

Tuy rằng dự đoán được Khúc Vụ sẽ thiếu kiên nhẫn mà động thủ với y trước, nhưng mà y lại không nghĩ bản thân sẽ vì bảo vệ nữ nhân này, dám vui đùa với tính mạng của mình.

Chung Nhân ở trong lòng yên lặng nghĩ.

Mà Khánh Thù nghe xong, cũng trầm mặc không nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro