Đệ tứ thập thất chương. Hai giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt kia dưới ánh nến chiếu rọi trong trướng, trở nên dị thường sáng rọi, Khánh Thù nhìn thấy ảnh phản chiếu của ngọn nến trong mắt Chung Nhân , tim đột nhiên đập hụt nửa nhịp.

Chung Nhân cười nói, "Thương nghị xong rồi?"

Khánh Thù 'Ừm' một tiếng.

Chung Nhân lại cười, "Sau đó còn việc gì không?"

Khánh Thù nghĩ nghĩ, nói "Đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi."

Chung Nhân nghe xong, nét cười trên mặt càng thêm sâu, nói "Vậy sáng sớm ngày mai, còn có việc gì cần phân phó không?"

Khánh Thù chậm rãi suy nghĩ một chút, mới nói, "Ngày mai thao luyện quân binh."

Chung Nhân thế này mới ha ha cười, đi đến bên cạnh Khánh Thù, "Chuyện thao luyện quân binh, các tướng quân cũng có thể làm được."

Khánh Thù há miệng thở dốc, còn muốn nói gì đó, Chung Nhân lại một lần nữa cầm lấy tay Khánh Thù nói, "Tiểu Thù lao lực mấy ngày nay rồi, cũng nên nghỉ ngơi cho tốt."

Dừng lại một chút, y lại bổ sung thêm một câu, "Trẫm cùng ngươi."

"..." Mâu quang Khánh Thù chợt lóe, nhìn về phía Chung Nhân.

Chung Nhân nói, "Còn thỉnh Kim giáo úy dẫn đường."

Khánh Thù bất động, mắt không chớp lấy một cái nhìn Chung Nhân.

Chung Nhân để yên cho hắn nhìn.

Hai người đứng đối diện trong quân trướng một lúc, cuối cùng vẫn là Khánh Thù nhíu mày mở miệng nói, "Hoàng thượng, đêm đã khuya, quân trướng ồn ào, không tiện nghỉ ngơi."

Hoàng thượng gật đầu nói, "Đúng là đêm đã khuya, trẫm lúc này hồi phủ, cũng không an toàn."

"..." Khánh Thù lại một lần nữa bất đắc dĩ nhìn Hoàng đế.

Tấn Nam quan là thành trì biên giới, Chung Nhân nói lời này cũng có lý. Mà người này mặc dù xuất cung, cũng vẫn là ngôi cửu ngũ nhất ngôn cửu đỉnh.

Khánh Thù cúi đầu nói, "Như vậy, ta liền giúp Hoàng thượng an bài một quân trướng."

Hoàng thượng nói, "Không cần, trẫm ngủ cùng Khánh Thù."

Nói đến nước này, đã đủ thuyết minh rõ ràng. Nam nhân trước mắt này nhất định không bỏ qua việc ngủ cùng mình. Tuy rằng biết rõ không thể khuyên bảo Chung Nhân, nhưng Khánh Thù vẫn nhíu mày, cuối cùng dùng hết sức lực nói, "Hoàng thượng, việc này chỉ sợ không ổn."

Mày kiếm của Chung Nhân nhướng lên, nhìn Khánh Thù.

Sau đó, tướng sĩ trong quân doanh Tấn Nam quan liền nhìn thấy thống soái Kim giáo úy vừa mới tấn chức của bọn họ từ trong quân trướng đi ra, Hoàng thường vẫn luôn đi theo trước đó cũng thong thả bước ra theo, hai người sóng vai đi về hướng lều trại chủ tướng.

Kim giáo úy đi vào.

Hoàng thượng cũng đi vào.

Đức Phúc công công lại không vào bên trong, chờ đợi ở ngoài cùng quân cận vệ.

Mọi người trong quân doanh nhìn chằm chằm không chuyển mắt, kinh ngạc cũng có, tò mò cũng có, nghi hoặc cũng có.

Nhưng mặc kệ người bên ngoài nhìn thế nào về hai người bên trong, Chung Nhân vẫn như cũ làm theo ý mình, nhìn đến chiếc giường trong trướng, chậm rì rì ngồi xuống.

Khánh Thù lại vẫn đứng bất động.

Chung Nhân thấy bộ dạng của Khánh Thù, đại khái cũng biết suy nghĩ trong lòng Khánh Thù, cười nói, "Tiểu Thù quân vụ bận rộn, sớm nghỉ ngơi đi, trẫm chỉ là muốn nhìn ngươi một chút."

Khánh Thù vẫn không thả lỏng.

Chung Nhân dứt khoát đứng dậy kéo Khánh Thù đến bên giường, nói "Yên tâm, trẫm thật sự chỉ muốn nhìn ngươi."

Khánh Thù nửa tin nửa ngờ, thấy bộ dáng của Chung Nhân, cũng không giống như đang giả vờ.

Hắn hơi thoáng thả lỏng, ba ngày trước đó không ngủ nghỉ không ngừng kỵ binh ra trận, hiện tại cơn buồn ngủ dâng lên. Trong lòng Khánh Thù suy nghĩ một chút, cũng không cởi y phục mà mặc nguyên quân phục nằm xuống bên trong giường.

Chung Nhân yên lặng nhìn Khánh Thù nằm nghiêng bên trong, tựa như trở lại tình huống năm đó, bản thân cũng nằm ngủ cùng hắn.

Chẳng qua khi đó long sàng rất lớn, hai người cho dù ngủ cùng nhau, ở giữa cũng có khoảng cách gần một cánh tay. Mà giường trong quân doanh lúc này so với bên trong hoàng cung đơn sơ hơn rất nhiều, hai đại nam nhân ngủ cùng nhau, ngay cả Khánh Thù đã cố dịch sát vào bên trong, cũng không đến nửa thước khoảng cách.

Chung Nhân ngửa mặt lên trời không ngủ được, chỉ cảm thấy lưng ẩn ẩn phát đau, hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt tròn xoe của Khánh Thù đang nhìn mình.

Người này thân mình vẫn rất thẳng, chỉ là cho dù thân mình thẳng tấp như vậy, trên người nam nhân này cư nhiên lại không xuất hiện mấy phần cảm giác không phù hợp.

Hắn trời sinh nên phải là nam tử hán. Quả nhiên khi đó, là nhập sai thân thể, mang lầm hồn phách.

Trong lòng Chung Nhân âm thầm nghĩ, ánh mắt vẫn theo sát ánh mắt thẳng tắp của Khánh Thù, xuống chút nữa chính là quầng thâm dưới mắt của nam nhân, cuối cùng đành phải âm thầm thở dài, thân mình chuyển ra bên ngoài.

Y vẫn không nhúc nhích nhìn cảnh vật trong trướng, nhìn ngọn lửa nhảy nhót trên ngọn đèn, chỉ cảm thấy bản thân đang ở trong mộng.

Đã không còn bị y nhìn chăm chú, người phía sau chỉ chốc lát sau đã truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Xác nhận Khánh Thù là đang ngủ, Chung Nhân thế này mới lén lút xoay người lại, một lần nữa nhìn dung nhan của nam nhân.

Rất đẹp.

Rất tuấn tú khí suất.

Cho dù là nhắm mắt, nhưng nhìn cả trăm lần vẫn không chán.

Chung Nhân vừa nhìn vừa nghĩ, lại lén lút nhích thân thể đến gần bên cạnh Khánh Thù hơn một chút.

Khánh Thù nhíu nhíu mày.

Chung Nhân lập tức ngừng động tác, lại nhìn hắn không chuyển mắt.

Hẳn là ngủ cũng không an ổn, Khánh Thù trở người, lưu lại cho Chung Nhân một cái bóng lưng.

Chung Nhân lại bắt đầu nhìn chằm chằm phía sau lưng Khánh Thù, từ mái tóc hơi ngắn của Khánh Thù chạy dần xuống, nhìn đến y phục dán sát vào sống lưng thẳng tấp của người này, nhìn đến người này nghiêng người, bên hông tạo thành một đường cong, lại đến bờ mông thật vểnh của người này.

Yết hầu hơi hơi siết lại thật chặt.

Chung Nhân nhắm mắt lại, gác tay lên đầu giường nửa ngày, cuối cùng kiềm chế không được, lại một lần nửa mở to mắt.

Lặng lẽ dùng tay chuyển động thân mình nhích dần vào bên trong, chậm rãi cúi xuống.

Trong lòng cũng không rảnh rỗi suy nghĩ gì nữa, trong mắt Chung Nhân chỉ còn lại duy nhất người trước mắt này mà thôi.

Lúc môi hai người chỉ còn thiếu một chút khoảng cách nữa là chạm nhau, người đang ngủ trên giường bỗng nhiên mở to mắt.

Lần mở mắt này thật sự rất đột ngột, hù cho trong lòng Chung Nhân nhảy dựng.

Khi Khánh Thù mở mắt, liền nhìn thấy mặt Chung Nhân gần ngay trước mắt, cũng bị sửng sốt.

Sau đó hắn chậm rãi nhíu mày.

Chung Nhân cười gượng nói, "Sao lại đột nhiên tỉnh?"

Khánh Thù dùng ánh mắt cổ quái liếc mắt nhìn Hoàng đế một cái, không nói lời nào.

Chung Nhân vẫn cười, cho dù trong lòng bị hoảng sợ, y cũng không định lui đầu về.

Khánh Thù đành phải gọi khẽ, "Hoàng thượng."

"Sao?" Chung Nhân hừ giọng mũi một cái, nhiệt khí phun trên mặt Khánh Thù.

Khánh Thù dừng một chút, không biết nên nói như thế nào, nét ửng đỏ chậm rãi hiện lên trên mặt, nhiễm một tầng hồng sắc.

Cuối cùng, hắn có chút xấu hổ xê dịch thân mình một chút, càng hướng vào bên trong hơn một chút.

Khánh Thù vừa chuyển người như vậy, Chung Nhân thế này mới phát hiện, thứ gì đó dưới thân mình không biết từ khi nào thì trướng đại, thẳng tắp đỉnh vào lưng Khánh Thù .

"..." Chung Nhân trầm mặc lui về sau một chút.

Khi xúc cảm nóng rực phía sau biến mất, thần kinh buộc chặt Khánh Thù thế này mới buông lỏng.

Cũng ngay tại một khắc lơi lỏng kia,Chung Nhân bỗng nhiên nhíu mày, trong lòng cũng khó tự kiềm chế tiếp nữa.

Thần kinh vừa mới buông lỏng của Khánh Thù lại một lần nữa nổ tung, nhìn Chung Nhân một lần nữa quay trở lại, không chút tiếng động.

Chung Nhân đầu tiên là ngậm lấy môi Khánh Thùtrong chốc lát, mới chậm rãi khai mở khớp hàm của nam nhân.

Khánh Thù không dự đoán được sau khi biến trở về thân nam, Chung Nhân vẫn giống như trước đây, trong lúc nhất thời cư nhiên quên mất phải phản ứng, ngốc lăng nhìn Chung Nhân.

Chung Nhân không thấy Khánh Thùcản trở, dần dần khuấy động khoang miệng Khánh Thù.

Qua thêm một lúc, Khánh Thù mới kịp phản ứng trở lại, giơ tay đẩy đẩy thân thể Chung Nhân.

Khi tay vừa chạm vào ngực trái của Chung Nhân, y rầu rĩ hừ một tiếng, nhìn gương mặt Khánh Thù trong nháy mắt gần trong gang tấc.

Khánh Thù không biết nơi đó của Chung Nhân có thương tích, thầm nghĩ đẩy y ra trước đã, tay lại tiếp tục dùng sức.

Chung Nhân chỉ là chớp chớp mắt.

Sau đó, người dưới thân cũng rầu rĩ hừ một tiếng. Cả người Khánh Thù hơi hơi cuộn tròn lại, tay vươn ra đẩyChung Nhân cũng rụt trở về, thay đổi tuyến đường chuyển hướng sang che nửa thân dưới của mình.

Giọng mũi nhẹ nhàng tựa như một bát dầu, tưới lên trên lửa, lại đốt thêm một tầng.

Chung Nhân buông môi Khánh Thù ra, cúi đầu cười cười.

Khánh Thù vừa bất đắc dĩ vừa xấu hổ, một đôi tay cũng không biết nên đặt ở đâu, cau mày nói, "Hoàng thượng..."

Rõ ràng là thanh âm khẩn cầu, nhưng rơi vào tai Chung Nhân, lại hết sức đáng yêu. Chung Nhân cũng không biết bản thân mình lúc này có bao nhiêu vô lại, hừ hừ hai tiếng, bàn tay đang cầm lấy nơi yếu hại của Khánh Thù ngược lại buông lỏng một chút, lại nhẹ nhàng chạm vào vị trí giữa khố Khánh Thù xoa mấy cái.

Hơi thở Khánh Thù thoáng nặng nề, thân mình hơi hơi run rẩy, giơ tay đẩy tay Chung Nhân ra.

Chung Nhân dứt khoát nhắm mắt lại, âm thầm cố gắng, chết sống cũng không buông ra.

Khánh Thù lấy tay đẩy vài lần, cũng không đẩy tay Chung Nhân ra được, ngược lại dưới thân mình cũng có xu thế ngẩng đầu, trên trán không khỏi thấm ra một tầng mồ hôi.

Chung Nhân nhắm mắt lại gọi khẽ, "Tiểu Thù."

Khánh Thù nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết siết chặt, một câu cũng nói không nên lời.

Chung Nhân tiếp tục nói, "Tiểu Thù, trẫm thích ngươi."

"..." Khánh Thù giương mắt nhìn Chung Nhân, không biết nên lên tiếng như thế nào. Trong tay lại càng thêm dùng sức, chỉ cố sức đẩy bàn tay Chung Nhân đang đặt tại chỗ yếu hại của mình ra.

Chung Nhân dĩ nhiên không muốn, mấy lần thiếu chút nữa bị Khánh Thù đẩy ra, lại lần nữa nhào trở về gắt gao bảo vệ thế trận, đến cuối cùng, đôi con ngươi y mở to, cúi đầu cười nói, "Tiểu Thù, ngươi cương rồi."

"..."

Mặt Khánh Thù 'oanh' một tiếng đỏ hồng toàn bộ, cả thân thể cũng nhất thời vô cùng cứng ngắc.

Chung Nhân ha ha cười, thẳng thắn đưa bộ vị bên dưới của mình về phía trước, nói "Tiểu Thù, chúng ta hỗ trợ nhau đi."

"..." Khánh Thù đã từng gặp qua người không biết xấu hổ, lại chưa thấy kẻ nào không biết xấu hổ giống như Chung Nhân, huống chi người này còn là đường đường thiên thử, là Hoàng thượng mà hắn cống hiến xuất chinh.

Chung Nhân không chút để ý hình tượng, ba chân bốn cẳng ôm lấy Khánh Thù, nhưng xương cốt thân thể Khánh Thùso với trước kia lớn hơn rất nhiều, y mất một trận khí lực cũng không thể ôm trọn Khánh Thù, chỉ đành phải nhào vào bên cạnh Khánh Thù cười nói, "Tiểu Thù, ta làm cho ngươi, ngươi làm cho ta, thế nào?"

Khánh Thù chỉ đành phải im lặng chịu đựng xúc cảm không ngừng trướng đại truyền đến từ hạ thân.

Chung Nhân vốn quen với tính trầm mặc của Khánh Thù, tự cố tự địa vén vạc áo Khánh Thù lên, cởi đai lưng của hắn. Khánh Thù vội vàng giơ tay che lại, nhưng động tác người này cư nhiên vô cùng nhanh chóng, tay phải đã lập tức xâm nhập vào hạ thể hắn.

"Ách..." Bộ vị bị tay Chung Nhân chạm vào xuất hiện một trận tê dại, Khánh Thù nghẹn cổ, cúi đầu rên rỉ.

Chung Nhân ha ha cười, tay trái cầm tay Khánh Thù , kéo tay hắn khoát lên bộ vị dưới thân mình.

"Tiểu Thù, giúp trẫm đi."

Y vừa nói, vừa chậm rãi cao thấp chuyển động vật dưới thân của Khánh Thù. Thanh âm khàn khàn, nhè nhẹ lọt vào tai.

Khánh Thù không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ cảm thấy từ chối như vậy lại uổng phí một mảnh tình nghĩa của Thánh thượng, chỉ đành phải chăm chăm nhìn người nọ.

Lần này vừa nhìn, bộ dáng nam nhân rơi vào trong mắt, trong đêm ấy, rốt cục không thể ly khai.

***

Sáng ngày hôm sau, Khánh Thùăn mặc chỉnh tề đi ra khỏi quân trướng, tiến đến giáo trường xem xét tình huống.

Hôm nay hắn dậy muộn, ngay cả khi đã qua một đêm ở trong trướng, nhưng đôi mắt vẫn như trước thâm quầng thành một mảnh.

Binh lính bên cạnh hai mặt nhìn nhau, lại nhìn chằm chằm quân trướng không rời. Tối hôm qua Hoàng thượng đi vào một lần rồi chẳng đi ra, nguyên nhân trong đó, nhất định có chút bí ẩn.

Sau một đêm này, trong quân đều có không ít người đối với Khánh Thù tăng thêm vài phần kính trọng, nói người nọ là tâm phúc bên cạnh Hoàng đế, nhận được vô số thánh sủng, ngay cả khi đến chốn biên quan này, cũng có thể vinh hạnh cùng giường với Thánh thượng.

Khánh Thù không chút để ý đến những loại ánh mắt này, chỉ tập trung đi về phía trước.

Đợi sau khi Khánh Thù đi xa, Đức Phúc thế này mới tự mình đi đến sắc một chén dược, mang vào trong trướng.

Chung Nhân cũng vừa dậy, ngồi ở bên cạnh giường, thấy Đức Phúc mang dược tiến vào, nhướng mày nói, "Không để hắn nhìn đến phải không."

Đức Phúc khom người nói, "Nô tài cố ý đợi Kim giáo úy đi rồi mới đi sắc dược."

Chung Nhân nhẹ nhàng thở ra, cả người thần thanh khí sảng, đứng dậy bưng chén dược lên xem như trà mà nhấp một ngụm, chỉ vào đệm chăn trên giường, "Đức Phúc, ngươi xử lý sạch sẽ những thứ này, chớ để người khác thấy được."

Đức Phúc 'Dạ' một tiếng, tiến lên dọn dẹp giường, thế này mới thấy được trọc dịch trên chăn đệm.

Kim giáo úy da mỏng, Hoàng thường ngược lại suy nghĩ thật cẩn thận.

Bên kia Chung Nhân lại xem như không thấy, vừa uống dược vừa nói, "Đức Phúc, ngươi cảm thấy Kim giáo úy thế nào?"

Đức Phúc trả lời, "Người Hoàng thượng nhận định, tất nhiên là sẽ không kém. Đêm qua nô tài canh gác bên ngoài, nghe trong quân mọi người nói Kim giáo úy thâm tàng bất lộ, trên chiến trường anh dũng thần võ."

Chung Nhân ngẩn người, nghe được bốn chữ 'anh dùng thần võ', lại nhớ lại bộ dáng đêm qua của Chung Túc, lại lắc đầu cười khổ nói, "Bên ngoài nói như vậy, trẫm ngược lại còn lo lắng hơn."

Đức Phúc không rõ nhìn Hoàng thượng.

Chung Nhân ha ha cười nói, "Hắn cho dù oai hùng, nhưng chiến trường thay đổi bất ngờ, ai nói trước được điều gì." Y càng càng thêm chua sót nói, "Mộ Niên võ công cái thế, đến nay vẫn là mất tích không rõ, trẫm... Trẫm thật sự sợ hắn sẽ biến mất như Mộ Niên."

Đức Phúc thế này mới biết suy nghĩ trong lòng Chung Nhân, trong lúc nhất thời cũng im lặng.

Chung Nhân càng nghĩ càng lo lắng, lẩm bẩm nói, "Nhìn bộ dạng hiện tại của hắn, không có chút gì là Hiền Phi trước đây. Trẫm nên buông tay, hay là phải mang hắn về trong cung..."

Lời y nói càng lúc càng nhẹ, cuối cùng đừng nói đến Đức Phúc, ngay cả chính y cũng nghe không rõ, nói không rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro