Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11 Trốn chạy (tam)

“Công tử , người tắm xong chưa ? Người đã ở trong đó tắm hơn nửa canh giờ , có phải thân thể rất đau đớn không ? Có cần nô tài vào giúp đỡ người ?” Vẻ mặt Kì Lâm lo lắng đứng bên ngoài gõ cửa , chỉ sợ cậu ở bên trong đi lại bất tiện mà ngã .

Nghe tiếng gọi ngoài cửa , Vương Nguyên lúc này mới dừng động tác tay vội đáp lại “Ta không sao , ngươi không cần vào giúp , ta đang đứng dậy mặc quần áo  , chờ ta gọi ngươi hẵng vào!” 

Kéo theo thân thể đau đớn , Vương Nguyên miễn cưỡng bước khỏi bồn tắm , cầm lấy từng chút quần áo Kì Lâm đã chuẩn bị cho cậu mặc vào , một bên miệng lẩm bẩm : “Quần áo của người cổ đại thật là phiền toái , vì sao phải mặc quần áo thiết kế khó như vậy , vừa buộc lại vừa cài , mặc xong áo trong cũng mất một khoảng thời gian lâu .

“Kì Lâm , ngươi có thể vào rồi!” Hòa Thái đẩy cửa bước vào , phía sau còn có hai thái giám tuổi nhỏ đi theo , Vương Nguyên ngồi ở bên giường không lên tiếng , nhìn các cậu bận rộn thu nhập thùng tắm lớn cậu tắm vừa rồi.

Màn đêm từng chút buông xuống , chờ Kì Lâmvừa rời khỏi , Vương Nguyên lập tức liền mang theo yêu bài cũng chuồn êm ra ngoài , thế nhưng địa hình vô cùng rối loạn , cậu trốn tránh rời khỏi Tây cung , nhưng vương cung to lớn như vậy , sớm đã khiến cậu choáng váng.

Vương Nguyên một mình chạy trong đêm tối , cậu biết cậu đã lạc đường , nhìn xung quanh , cũng không thấy bảng hiệu gợi ý , khiến cậu tựa như con ruồi không đầu , chỉ có thể nhờ ánh trăng chỉ dẫn bước từng bước một.

Vương Tuấn Khải theo lệ cũ như hôm qua xuất hiện trong phòng cậu , nhưng bị cảnh tượng không có một bóng người bên trong chọc hắn tức giận đến mức đề khí chém chiếc giường lớn đêm qua còn nghỉ ngơi thành hai khúc , mắt tràn ngập phẫn nộ , lẩm bẩm : “Vật nhỏ , xem ra ta đã đánh giá thấp năng lực của ngươi , chỉ có điều ngươi tốt nhất nên ẩn nấp cho thật lâu , ngàn vạn lần đừng cho ta tìm được ngươi nhanh như vậy , nếu không trò chơi có thể rất không thú vị”

Rất nhanh , cả vương cung lập tức đèn đuốc sáng trưng , Vương Tuấn Khải đã ra lệnh, phải nghiêm ngặt kiểm tra tất cả các tòa nhà trong vương cung , bất kể một tòa điện nào cũng không thể bỏ qua , các tẩm cung tần phi đều nhất định phải tra xét , một góc chết cũng không được bỏ qua.

Vương Tuấn Khải nhìn bầu trời đêm đầy sao , giờ phút này trong đầu hắn,tất cả suy nghĩ đều là đôi mắt tươi tắn linh động của Vương Nguyên , lần đầu tiên nhìn thấy cậu , hắn liền xuất hiện một loại cảm giác chinh phục đối với cậu , vật nhỏ ương bướng này , xem ra sẽ khiến cho cuộc sống của hắn tăng thêm không ít niềm vui!

“Vương cung này rốt cuộc có hết hay không vậy ?” Vương Nguyên ngửa mặt lên trời thở dài , cậu đã đi rất lâu rồi , ít nhất cũng phải được ba canh giờ , Vương Nguyên cậu trước giờ chưa đi đường nào lâu như vậy , lại còn phải kéo thân mình đau đớn này nữa , xem ra đêm nay nếu muốn ra ngoài , thật đúng là khó khăn , không bằng tìm một nơi để trốn.

“Thiên thọ cung” cuối cùng cậu thấy được một toàn cung điện xanh vàng rực rỡ , tìm tòi trong trí nhớ một lần , Kì lâm hình như chưa nhắc tới nơi này với cậu , có lẽ nơi này rất sâu , chính cậu ta cũng chưa từng đi tới.

Nhưng mà , nơi này thật sự rất kỳ quái ,vì sao không có thái giám cung nữ hay thị vệ đứng ngoài cửa trông coi chứ?Trên đường đến chỗ này , cậu đã nhìn thấy rất nhiều nơi đều có người trông coi , hại cậu không dám tiến tới gần , chỉ sợ bị người khác phát hiện , nghĩ cậu là thích khách bắt tử hình ngay tại chỗ , phim điện ảnh truyền hình về cung đình diễn đều giống như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kaiyuan