Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nổi nhạc lên nào!
🎶
【Hơi thở gấp gáp không thể khống chế, đến mức đại não như sắp nổ tung. Nhịp tim tăng nhanh đến cực đại...】

Tiểu Khải, Tiểu Khải, đợi em với~~~

Một cậu bé bộ dáng khả ái vội vàng kêu lớn, hai chân ríu rít chạy theo muốn đuổi kịp người thiếu niên đang bỏ trốn phía trước, chính là không nghĩ đến sẽ té oạch trên đất...Ai ui, đau quá, đau quá a~~~

"Em không sao chứ?" Từ đỉnh đầu truyền đến thanh âm ôn nhu ân cần, cậu bé ngẩng đầu lên, liền thấy khuôn mặt tươi cười của thiếu niên phóng đại ngay trước mắt. Có lẽ ánh mặt trời quá mức chói, không thể nhìn rõ bộ dạng cùng biểu cảm của người thiếu niên kia. Dù thế, nhưng vẫn có thể nhận ra người đó đang cười, đến hai cái răng nanh cũng đều lộ ra thực rõ ràng...

Tiểu Khải ôm xuống...

"Tiểu Khải!"

Cùng với một tiếng trầm thấp vang lên, Vương Nguyên từ trong mơ tỉnh lại. Thật đáng ghét, lại mơ thấy tên tiểu tử kia! Vương Nguyên nhu thuận dụi dụi mắt, nghĩ muốn ngủ tiếp một lát lại đột nhiên hoàn toàn thanh tỉnh.

Trời đã sáng rồi. Đúng vậy, chính là hôm nay, cậu cùng Vương Tuấn Khải tròn bảy năm ước hẹn.

Nhưng mà nhưng mà...ai biết hắn có còn nhớ hay không? Tên kia nói không chừng ở Mỹ Quốc, sống vui vẻ đến quên trời quên đất, chắc cũng sớm đem cậu quên luôn rồi! Ai nha phiền chết cậu rồi, không nghĩ nữa! Mặc kệ mặc kệ! Hôm nay là bước vào sơ tam, khai giảng ngày đầu tiên, nghìn vạn lần không thể đến muộn, còn phải duy trì hình tượng và khí khái của lớp trưởng hấp dẫn nhất a!

Vương Nguyên bước xuống giường, lắc lắc đầu, đem cái người xuất hiện trong mơ kia đuổi ra khỏi tâm trí, nhưng sự thật cho thấy việc này không có hiệu quả, cũng chỉ có thể thở dài cam chịu, bắt đầu một ngày mới rồi mà Tiểu Khải còn chưa quay về, cái người hồi đó cùng với mình bao giờ cũng đáng yêu, cũng đẹp trai chết người hết.

Nhưng mà hôm nay cậu cũng quá đẹp trai đi ấy chứ! Vương Nguyên nhìn thiếu niên trong gương, làn da trắng nõn thật giống sữa, ánh mắt ngập nước cùng cái mũi tinh tế, khi cười khóe miệng cong lên thành vòng cung vừa vặn mê người. Vương Nguyên hài lòng gật đầu, thuận tay đè lên đỉnh đầu mình mấy cái. Vĩnh viễn là một tiểu ngốc đáng yêu!

"Mama con đi đây!" Vương Nguyên vừa ra đến cửa vừa lớn tiếng tạm biệt.

"Vương Nguyên khoan đã!" Mama cậu từ phòng bếp vội vã đi ra, "Hôm nay tan học liền trở về nhà, đừng lưu lại bên ngoài hiểu không?"

"Ân, con biết rồi. Nhưng mà có chuyện gì sao?" Vương Nguyên trả lời, đồng thời có điểm tò mò, bình thường cậu vẫn thực ngoan ngoãn trực tiếp về nhà luôn nha, cơ bản là không có cần phải dặn dò.

"Tối nay mama có bạn đến nhà làm khách, hẹn cùng nhau ăn cơm a~" Mama cười cười mờ ám.

"Hắc! Đại Nguyên, ngồi ở đây!" Lưu Chí Hoành liếc mắt một cái liền nhận ra người bước vào phòng học là Vương Nguyên, duỗi tay vẫy cậu chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình.

"Thực bất hạnh a! Năm này lại phải đối mặt với Nhị Văn (Văn ngốc)!" Vương Nguyên ngoài miệng bất mãn nói, lại cười hì hì đặt mông ngồi xuống.

"Có thể làm bạn học kiêm ngồi cùng bàn với Đại Nhân Vật đích thị là phúc khí!" Lưu Chí Hoành dáng vẻ ngang bướng xoa tóc, từng lọn tóc nhỏ tung bay lên rồi lại xẹp xuống, cặp mắt đáng yêu để lộ ra sự thông minh, cũng được coi là một chàng trai dễ nhìn.

Đợi đã... Lưu Chí Hoành đẹp ư, không bằng nói là dáng vẻ hài hước khi bị bắt nạt càng gây cười mới đúng! Trong lòng Vương Nguyên cho là như vậy đấy, ai bảo bọn họ là bạn bè thân thiết chứ~

Lão sư trên bục giảng nói đi nói lại nguyện vọng của học kỳ này, lại nói những điểm trọng yếu khi vào sơ tam, phía dưới hai cái người kia vẫn ngồi tán gẫu không ngừng nghỉ.

"Đúng rồi! Tiểu Khải nhà cậu đã về rồi chứ?" Không hiểu sao Lưu Chí Hoành miệng liền nói ra một câu như vậy, khiến Vương Nguyên cắn cắn môi không biết phải trả lời thế nào, qua vài giây mới ư ư a a cho có lệ, ai mà thèm biết thèm để ý đến cái người đang ở nơi xa xôi đó. Lưu Chí Hoành biết Vương Nguyên trả lời không đúng trọng tâm, nhìn bạn tốt đang vui vẻ vừa nhắc đến người nào kia liền trở nên buồn bã như vậy biết điều nên im miệng, chính là ngày hôm nay không thể đem chuyện này ra đùa giỡn với Vương Nguyên được.

Bên này Vương Nguyên đang ngẩn ngơ hồi tưởng lại chuyện hồi nhỏ.

Thời gian trôi qua trong trí nhớ đều là hắn. Vương Tuấn Khải, cái người kia mỗi khi cười đều lộ ra hai cái ranh nanh, cuộc sống mỗi ngày của cậu đều tràn ngập hình ảnh của hắn. Cậu nghĩ bọn họ cứ như vậy cùng nhau lớn lên từng ngày, lại nhận được tin hắn cùng gia đình chuyển qua Mỹ Quốc. Vào ngày Vương Tuấn Khải phải rời đi, Vương Nguyên không muốn ly khai hắn, có chút giận dỗi không muốn đi tiễn. Đang lúc cậu ngồi ở nhà âm thầm rớt nước mắt, cái người gây ra họa kia bỗng nhiên xuất hiện, ôn nhu lau đi nước mắt của cậu, dùng thanh âm non nớt mà kiên định hứa với cậu...

"Vương Nguyên...bảy năm sau, chờ anh trở về học cao trung."

Hừ! Kẻ lừa đảo! Mới đi Mỹ vài năm còn có thể liên lạc, lúc sau liền hoàn toàn mất tích, dường như ngay một chút tin tức cũng đều không có. Cậu còn ngốc nghếch hồ đồ chờ mong cái gì a?! Đi trên đường thời điểm nhìn những tân học sinh cao trung bắt đầu nhập học thiếu chút nữa khóc ra, cái hứa hẹn kia khẳng định hắn hoàn toàn quên rồi đi! Năm nay đã là năm thứ bảy rồi...Vương Nguyên càng nghĩ càng thương tâm, hận không thể đem hắn cùng toàn bộ trí nhớ đều hủy hết đi. Nếu được, cũng sẽ không giống một đứa ngốc như vậy nữa...

Thẳng đến lúc tan học Lưu Chí Hoành cũng không thể làm Vương Nguyên vui vẻ trở lại, biết tâm trạng Vương Nguyên hôm nay chắc chắn bị phá hỏng rồi, tan học muốn rủ cậu cùng đi phòng chơi game một chút, kết quả Vương Nguyên nói mama cậu bảo tan học liền phải về nhà, đành phải tự đi chơi một mình. Đi vào phòng liền thấy một đám người vây quanh máy vũ đạo, từng trận từng trận khen ngợi tán thưởng không dứt bên tai, nào là "A thật đẹp trai" rồi "A nhảy thật tốt"...Tình huống này là cái gì đây??? Lưu Chí Hoành tiến vào đám người, xen qua kẽ hở chen vào, nhìn xong liền không rời được tầm mắt.

Ở trên máy vũ đạo là hai người vừa khí chất vừa đẹp trai, mỗi một động tác đều tản ra mị lực hấp dẫn ánh mắt mọi người, thẳng đến khi kết thúc, ai cũng đều tự giác vỗ tay thật to. Đến khi hai người bước xuống máy vũ đạo, Lưu Chí Hoành mới nhìn rõ dung mạo của hai người này. Thôi đi! Nhảy đã tốt như vậy, còn vừa cao vừa đẹp trai như thế để làm gì? Lưu Chí Hoành khó chịu bĩu môi, bỗng nghe tiếng một người có tóc mái bằng bằng trước trán hướng tới người có tóc mái xiết qua một bên lớn tiếng oán giận "Không xong! Đã trễ thế này, không còn kịp rồi! Tớ đi trước!!!!" Người bên trái lao ra khỏi đám người vây xem, thân ảnh liền nhanh chóng mất hút. Còn người bên phải khuôn mặt dễ nhìn hướng người vừa chạy đi lắc lắc đầu, cũng chậm rãi ly khai phòng trò chơi.

Vương Nguyên về đến nhà liền nhìn thấy mama đang cùng một dì ngồi nói chuyện phiếm.

"Ai ui...Đây hẳn là Vương Nguyên đi!" Dì dì cười cùng cậu chào hỏi

"Ngạch...Vâng. Con là Vương Nguyên. Con chào dì!" Cậu lễ phép gật đầu, đồng thời vừa có chút nghi hoặc, dì dì này nhìn thật quen mắt, rốt cuộc đã gặp ở đâu a?

"Tiểu Nguyên không nhớ rõ dì sao?" Mama cười vẻ mặt sáng láng, "Dì ấy là mẹ của Tiểu Khải a~".

Tiểu Khải!!! Vương Nguyên nghe thấy cái tên này, đại não "oanh" một tiếng không kịp phản ứng, liền cảm nhận từ phía sau có người ôn nhu xoa xoa đầu mình.

"Vương Nguyên, anh về rồi."

Giờ khắc này, Vương Nguyên cảm thấy chính mình "hơi thở gấp gáp không thể khống chế, đến mức đại não như sắp nổ tung, nhịp tim tăng nhanh đến cực đại" luôn rồi.

⏳: 13/2/2017

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro