Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nổi nhạc lên nào!
🎶
【...Không đủ sức chống cự sẽ dễ dàng bị đắm chìm

Áp suất tăng, không khí loãng đến khó thở...】

Vương Nguyên, anh về rồi.

Bảy năm qua ở bên tai chưa từng vang lên thanh âm này, giống như đem trái tim Vương Nguyên ra đập vỡ.

Vương Nguyên xoay người, thấy người kia đã từng xuất hiện trong giấc mơ của mình dường như có điểm không giống. Người kia, so với thân ảnh trong trí nhớ nhỏ nhoi của cậu có chút bất đồng. Người thiếu niên hiện tại dựa vào cửa, thân hình thon dài phải đến 1 mét 8, đôi mắt hoa đào gắt gao theo dõi cậu, giống như muốn hút cậu vào luôn trong ánh mắt đó, xét hết một lượt trên người cậu. Khuôn mặt Vương Nguyên bây giờ hoàn toàn trái ngược với điệu bộ tức giận lúc trước, hẳn là đang nghĩ Vương Tuấn Khải sao lại thành bộ dạng này, miệng khẽ nhếch, lồng ngực phập phồng, vừa mới từ trên đường chạy đến đây sao? Hô hấp sao lại dồn dập như thế...?

"Làm sao vậy? Không biết anh?"

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên một bộ dáng ngây ngốc ngắm nhìn mình, nửa điểm cũng không phản ứng, khóe miệng không khỏi nhếch lên, trong tim thực ra cũng đang kích động vạn phần. Bảy năm không gặp, bộ dạng Nguyên Nguyên không những không khác trước đây, vừa ngốc vừa đáng yêu, lại còn đẹp thêm vài phần, môi hồng răng trắng. Hiện tại nhìn thấy người của hắn một bộ si ngốc ngây người thế này hắn quả thật không kìm lòng được a!

"Tiểu...Tiểu Khải..." Vương Nguyên thì thào nói, thậm chí còn có chút không dám tin chuyện trước mắt mình là thật.

"Ha...Cuối cùng cũng nhận ra anh rồi, biểu tình của em thật ngốc!" Vương Tuấn Khải tiến lại nhéo mặt Vương Nguyên, cười thành tiếng.

"Mẹ ơi Tiểu Khải anh thật sự đã về rồi!!!" Vương Nguyên cuối cùng cũng phản ứng lại, lập tức ôm chặt lấy Vương Tuấn Khải, giây tiếp theo nhớ ra mama của mình cùng mẹ Vương Tuấn Khải còn ở trong phòng khách liền lúng túng mà buông ra, tựa như huynh đệ anh em tốt nắm lấy bả vai Vương Tuấn Khải, nhịn xuống nội tâm đang vui mừng muốn điên "Ai ui Vương Tuấn Khải, lâu rồi không gặp thật nhớ anh a! Haha..."

"Nhìn con thật ngốc!" Mama Vương Nguyên đứng lên cầm lấy cặp sách của cậu, lại nói Vương Tuấn Khải mau ngồi xuống, liền vào phòng bếp bận rộn làm việc.

Trời ạ! Tiểu Khải hắn đã trở lại! Hắn hiện tại đang ở nhà cậu! Hắn hiện tại đang ngồi trên sô pha nhà cậu a!! Hắn hiện tại đang ở ngay trước mắt cậu!!! Nội tâm Vương Nguyên tựa như có một vạn con ngựa gào thét chạy qua. Không được, cậu phải bình tĩnh phải bình tĩnh, phải cười thật thoải mái oa ha ha ha!!!

"Lâu như vậy rồi không gặp, Vương Nguyên cũng đã trở thành cậu nhóc cao lớn rồi." Mẹ Vương Tuấn Khải cười cười kéo Vương Nguyên qua, vô cùng thân thiết tựa như trước đây.

Vương Nguyên ngượng ngùng lè lưỡi "Hắc hắc, dì à...Con năm nay là học sinh sơ tam!"

"Học sinh sơ tam? Vậy khẳng định là học tập vô cùng căng thẳng rồi?" Dì Vương quay qua liếc mắt nhìn Vương Tuấn Khải một chút " Tiểu Khải trở về học Cao Trung, nhưng cũng đừng để ảnh hưởng đến Nguyên Nguyên"

Cái gì cái gì??? Trở về học Cao trung? Vương Nguyên kinh ngạc đến há to miệng.

Ngay lúc này Vương Tuấn Khải đem mama hắn đẩy thẳng vào phòng bếp rồi quay ra kéo Vương Nguyên về phòng ngủ.

"Vương Tuấn Khải! Đến tột cùng là thế nào?" Vương Nguyên bỗng nhiên bị kéo vào phòng ngủ của mình, không hiểu gì sất.

"Em nghe thế nào thì chính là thế đấy. Mẹ anh ngày mai trở về, còn anh ở lại học Cao Trung. " Giây tiếp theo, Vương Tuấn Khải liền kề sát tai Vương Nguyên, thanh âm trầm thấp đánh vào lỗ tai cậu "Trở về thực hiện lời hứa của anh!"

Vừa lòng nhìn cậu trong nháy mắt tai đều hồng hết lên, liền khôi phục lại bộ dạng bình thường.

Mọi thứ đều đến thật bất ngờ, Vương Nguyên cố gắng lý giải mục đích trở về lần này của Vương Tuấn Khải, giờ phút này tâm tình phức tạp cứ tùy ý ùa đến. Bảy năm chờ đợi, không thể liên lạc, cảm giác mất mát cùng tuyệt vòng thấm vào lòng cậu, trong nháy mắt liền làm tâm cậu mãnh liệt ủy khuất, ánh mắt không tự giác có chút nóng lên.

Cậu mới không thèm khóc >.<! Vương Nguyên nhịn xuống cảm giác muốn rơi lệ, yếu ớt hỏi " Vậy anh, vì cái gì sau đó liền không liên lạc với em?"

"Anh...Thực xin lỗi!" Vương Tuấn Khải cúi đầu "Thật sự xin lỗi, bên anh xảy ra chút vấn đề, không có biện pháp nào liên lạc được với em, nguyên nhân sau này anh sẽ nói." Tiếp theo liền thò tay kéo áo Vương Nguyên, biểu tình đáng yêu hề hề "Từ giờ trở đi anh sẽ ở lại bồi thường cho em, có thể tha thứ cho anh không? Được không? Nguyên Nguyên? Tha thứ cho anh đi được không ~ Được không ~~"

OH MY GOD, Vương Tuấn Khải thanh âm làm nũng, biểu tình dễ thương, Vương Nguyên nhìn hắn trước mắt tựa như mèo nhỏ vẫy vẫy đuôi lấy lòng chủ, lập tức không chống cự lại được.

"Được rồi được rồi tha cho anh..." Vương Nguyên nhỏ giọng nói, ai mà ngờ được chính mình thế lại có thể mềm lòng. Hừ, Vương Tuấn Khải, em nhất định phải bắt anh bồi thường hết cho em!

Có tiếng mama kêu hai người ra ăn cơm, Vương Tuấn Khải thu lại bộ dạng điềm đạm đáng yêu, hồi phục vẻ mặt đẹp trai khí chất tươi cười

"Nào, Vương Nguyên, chúng ta ra ngoài ăn cơm thôi!" Nháy nháy mắt rồi mở cửa liền đi ra ngoài.

Năm người trên bàn cơm tán gẫu đến vui vẻ quên trời quên đất, thì ra Vương Tuấn Khải đã sắp xếp tốt cho bản thân rồi. Nơi học là trường Cao Trung, ngày mai đi nhập học sau đó ở tại ký túc xá trường. Ba cùng mẹ vẫn phải ở lại Mỹ Quốc lo chuyện làm ăn, tiền sinh hoạt hàng tháng sẽ được gửi tới đây.

Không thể không thừa nhận Vương Nguyên nghe đến Vương Tuấn Khải sẽ học cùng trường với mình liền cao hứng đến sặc cả nước ngọt...

Sau cơm chiều bởi vì mẹ Vương Tuấn Khải phải đi chuyến bay sớm vào ngày hôm sau nên liền trở về một khách sạn gần sân bay, về phần Vương Tuấn Khải, đương nhiên là ở lại nhà của Vương Nguyên! Thuận tiện cho ngày hôm sau đi thẳng đến trường học ~ Lý do thật tốt -_-!

Mẹ Vương Tuấn Khải hướng Vương Tuấn Khải dặn dò không ít, lại quay sang ríu rít cảm ơn ba mẹ Vương Nguyên, trước khi đi ý tứ sâu xa hướng Vương Nguyên nói "Tiểu Nguyên, Tiểu Khải nhà dì rất phiền con đấy, nếu có vấn đề gì liền lập tức gọi cho dì ngay nhé, dì sẽ trực tiếp đến đây lôi tiểu tử này trở về!"

Ách...Vương Nguyên để ý thấy Vương Tuấn Khải tiễn tiễn mẹ mình đi, có cảm giác hai người này có bí mật gì đó...Thôi đi...Hẳn là tại cậu nghĩ nhiều rồi...

Cùng Vương Tuấn Khải trở lại phòng ngủ

Theo từng giây cửa phòng ngủ được đẩy ra, tâm tình Vương Nguyên không tự chủ được bỗng dưng khẩn trương lên.

Cái gì thế này đây rõ ràng là nhà của cậu a !!! Vì cớ gì cậu thì xấu hổ chân tay đều luống cuống mà người kia lại tự do sờ mó bộ dạng nhàn nhã thế kia!!!

"Uy...Vương...Vương Tuấn Khải! Đừng xem lung tung!" Thật không ổn...Ngay cả tên cũng nói đến líu lưỡi...

"Ân, làm sao vậy?" Vương Tuấn Khải bày ra vẻ mặt vô tội tiến lại "Anh cũng không có làm loạn đồ dùng cá nhân của em."

Vương Tuấn Khải vừa tiến một chút Vương Nguyên liền cảm thấy tim mình đập càng nhanh, vội vàng tiến tới tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ngủ vừa mới giặt, chân tay luống cuống đem cho Vương Tuấn Khải rồi đẩy hắn vào phòng tắm, bỏ lại một câu "Anh tắm trước đi" liền trốn về phòng.

Nghe từ phòng tắm vọng đến tiếng nước ào ào, tâm tình Vương Nguyên mới bình ổn được đôi chút. Vương Tuấn Khải thật sự đã trở lại, ghi nhớ ước hẹn mà quay về học Cao trung, chính cậu bảy năm chờ đợi chung quy không có thất bại. Chính là...chính cậu đang ôm tâm tình gì chờ mong Vương Tuấn Khải trở về, rồi không dám đối mặt thẳng thắn với vấn đề. Trước đây Vương Tuấn Khải chưa về cậu còn có thể gác qua một bên không cần lo lắng, hiện tại người đã sờ sờ ngay trước mắt rồi, vấn đề này không thể không nhìn thẳng vào a~

Bị chuyện này làm cho phức tạp, Vương Nguyên cũng không có chú ý Vương Tuấn Khải đang đến gần.

"Em nghĩ cái gì mà nhập tâm như vậy?"

Mới vừa tắm xong tóc Vương Tuấn Khải còn ướt nước, Vương Nguyên liếc một cái tim liền đập trật nửa nhịp. Dựa vào cái gì người này lại trở nên đẹp trai như vậy a!!! Trước đây vừa gầy vừa đen, trông cứ như khoai tây nhỏ! Hiện tại...còn đẹp trai hơn cả cậu!!!

Hừ...Mỹ Quốc thoáng như vậy, hẳn là kết giao không ít bạn gái đi! Vương Nguyên phát hiện mình vì chuyện này bỗng nhiên khó chịu rồi chuyển sang ghen tức! Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi mắt hoa đào đang nhìn mình khẽ cười, thật vất vả mới bình tĩnh được tâm trạng lại bối rối đứng lên.

"Em nghĩ...Em nghĩ anh thế nào lại tắm lâu như vậy!!! Đến lượt em!"

Vương Nguyên nói xong đỏ mặt tiến vào phòng tắm.

Đến lúc Vương Nguyên tắm rửa kỳ cọ xong, phát hiện Vương Tuấn Khải đã nằm trên giường ngủ rồi.

Đang ngủ? Vương Nguyên nhích sát vào giường, đang muốn lại gần nữa để xem, Vương Tuấn Khải một giây trước mắt còn nhắm nghiền, giây sau đã mở to mắt xoay người đem Vương Nguyên đặt ở dưới thân...

"Còn nói anh, Nguyên Nguyên em còn tắm lâu hơn, anh thấy buồn ngủ muốn chết."

Thân thể dính lấy nhau, tựa như có thể cảm nhận được nhịp tim đập của đối phương. Vương Nguyên cả mặt nháy mắt nóng bừng lên.

"Đừng...Đừng đè em nặng a! Thật nặng! Em thở không nổi!"

"Vậy em còn muốn tức giận không?" Vương Tuấn Khải nửa làm nũng nửa uy hiếp nói.

"Em...em không có tức giận!" Vương Nguyên không dám nhìn vào mắt Vương Tuấn Khải, đầu xoay qua một bên nhỏ giọng nói.

"Gạt người! Mẹ của anh đi rồi em còn không thèm nhìn anh một cái!" Vương Tuấn Khải quyết không buông tha, đưa tay xoay mặt Vương Nguyên lại, ánh mắt dường như rất ủy khuất.

"Tiểu Khải! Anh để em giải thích, em thật sự không tức giận! Là vì em quá cao hứng, quá vui mừng đến nỗi không biết làm gì mới tốt." Vương Nguyên thật lòng giải thích, còn kèm thêm một nụ cười vô cùng ấm áp.

"Được rồi anh tin em!" Vương Tuấn Khải buông Vương Nguyên ra, quay về chỗ nằm của mình, mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà, thanh âm xa xôi truyền đến

"Trước đây anh biến mất lâu như vậy, anh thật sự sợ em sẽ tức giận, sợ khi anh trở về em sẽ không thèm để ý đến anh, thậm chí sợ em.....chán ghét anh. Tuy rằng anh đã làm tốt công tác chuẩn bị tinh thần." Vương Tuấn Khải ngừng một chút, xoay người qua đối mặt với Vương Nguyên " Bất quá hiện tại xem ra.... đều thuận lời rồi!"

Cái gì a? Cậu vẫn còn đang rất tức giận! Vương Nguyên lập tức muốn phản bác, lại nghe tiếng Vương Tuấn Khải vang lên...

"Anh sẽ đối xử thật tốt với em, Nguyên Nguyên!"

Áp suất tăng, không khí loãng đến khó thở

Không đủ sức chống cự, sẽ dễ dàng bị đắm chìm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro